Chương 59: Dự tiệc
Lâm Gia Thành
18/02/2014
Ngu Công đã được mời đến.
Hắn mở to mắt nhìn văn tự người Hồ trên đèn Khổng Minh thật lâu, không hề lên tiếng.
Tướng lĩnh trung niên nhíu mày, hỏi: “Ngu Công, chữ này là nói về cái gì?”
Ngu Công ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ vào chữ ở mặt trên, nói: “Đây là chữ Vương, đây là chữ Hoằng.”
Tướng lĩnh trung niên thất thanh kêu lên: “Vương Hoằng? Đúng là Vương Hoằng sao?”
Ngu Công gật đầu, nói: “Mặt sau này cũng có hai chữ, là A Dung. Cũng là tên một người. Văn tướng quân, hai mặt hợp thành bốn chữ, Vương Hoằng, A Dung. Hai từ đều là tên gọi.”
Văn tướng quân ngẩn ngơ, hắn thì thào nói: “Vương Thất lang? Vậy mà có liên quan đến Vương Thất lang ư?”
Sắc mặt của hắn thay đổi, sau một lúc lâu, hắn vái chào Ngu Công thật sâu, hỏi: “Công nghĩ rằng việc này nên xử trí thế nào?”
Ngu Công liếc mắt xem thường, nói: “Chuyện nào có đáng gì? Giao đèn Khổng Minh này cho Vương Thất lang là được rồi.”
Hắn nhìn thấy Văn tướng quân có chút chần chờ, không khỏi sốt ruột nói: “Cách làm người của Vương Thất lang thì đâu có gì phải e ngại.” Dừng một chút, hắn thở dài một hơi: “Nhưng mà hiện tại Vương Thất lang cũng không ở trong thành Nam Dương. Tướng quân phải chờ thêm hai ngày nữa mới có thể gặp cậu ta.”
Văn tướng quân gật đầu, ha ha cười nói: “Nếu đèn Khổng Minh này ghi tên Vương Hoằng, tất nhiên không liên quan đến người Hồ rồi. Vậy chờ hai ngày rồi nói sau.” Hắn cười rất thích thú, trong giọng nói vẫn có hai phần không xác định.
Ngu Công gật đầu, không hề nhiều lời, vái chào rồi cáo từ rời đi.
Trong phủ Nam Dương vương.
Lại một đêm trôi qua.
Đêm nay, Trần Dung thả đèn Khổng Minh, cuối cùng mệt mỏi đi vào giấc ngủ, trong mộng ngoại trừ đèn Khổng Minh thì đó là gương mặt nam nhân lấp lánh dưới ngòi bút của nàng.
Sáng sớm, Trần Dung tỉnh dậy trong tiếng chim hót ríu rít.
Được hai tỳ nữ hầu hạ, Trần Dung rửa mặt chải đầu, sau đó bắt đầu đàn khúc ‘Danh sĩ ngâm’. May mắn tiếng đàn cũng dễ nghe, bằng không mỗi ngày cứ tấu khúc này, nàng chịu được, nhưng hai tỳ nữ và nhóm mỹ nhân bốn phía cũng không chịu nổi.
Đảo mắt đã đến buổi chiều.
Trần Dung đánh đàn đến mệt mỏi, trở lại trên tháp nghỉ một hồi, đúng lúc này, giọng của tỳ nữ trẻ tuổi truyền đến từ bên ngoài: “Nữ lang tỉnh chưa? Vương gia phái người đến đây, nói mời nữ lang tới dự tiệc!”
Trần Dung bừng tỉnh từ trong mộng, nàng ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm cửa phòng, trầm giọng hỏi: “Dự tiệc ư?”
Tỳ nữ trẻ tuổi đáp: “Vâng, nói là muốn nữ lang rửa mặt chải đầu cẩn thận, nửa canh giờ sau tới dự yến tiệc trong phủ.”
Trần Dung chậm rãi giơ tay, sau khi xoa tới xoa lui cặp mắt mình, nàng mở to mắt, thấp giọng đáp: “Chuẩn bị nước ấm đi.”
Tỳ nữ kia chần chờ một hồi rồi đáp: “Vâng.”
Ngay cả ở phủ Nam Dương vương không phải ở đâu cũng có thùng gỗ để tắm, nói đến nói đi, với thân phận của Trần Dung thì nàng cũng không được hưởng thụ như thế.
Lập tức, hai tì nữ vội vàng nấu nước, sau đó đổ đầy nước ấm vào thùng gỗ.
Sau sa màn, nước ấm trong thùng gỗ bốc lên hơi nước hôi hổi như lớp sương mù, Trần Dung nhìn nước gợn nhộn nhạo, rồi ảnh ngược của khuôn mặt mình trên đó.
Hai tì nữ đứng bên trái bên phải nàng, thấy nàng chần chờ thì cũng không thúc giục.
Một lát sau, Trần Dung mở ra hai tay, nhẹ giọng nói: “Cởi áo.”
“Vâng.”
Tắm rửa, vấn tóc, tùy tiện mặc một bộ hoa phục vào, sau khi Trần Dung chuẩn bị xong xuôi, thời gian nửa canh giờ cũng đã sắp hết.
Nơi chủ viện, tiếng sanh nhạc cùng với tiếng ca mỹ nhân phiêu đãng, cách xa như vậy, nàng thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương son phấn theo gió bay tới.
Trần Dung cất bước, nói: “Đi thôi.”
Hai tỳ nữ nhìn thoáng qua nhau, tỳ nữ trẻ tuổi cúi đầu, thi lễ với nàng rồi nói: “Nữ lang, xin bỏ trâm cài lại.”
Trần Dung liếc mắt nhìn các nàng một cái, lạnh lùng cười, cũng không trả lời, chỉ quát: “Đi thôi.”
Dứt lời, nàng vung tay áo, xoay người đi ra.
Hai tỳ nữ nhìn bóng dáng nàng, sau khi ngẩn ngơ, tỳ nữ trẻ tuổi thấp giọng hỏi: “Làm gì bây giờ?”
Tỳ nữ lớn tuổi lắc đầu, nói: “Làm bộ như không biết, chúng ta theo sau đi.”
“Được.”
Lúc này, đã đến chạng vạng.
Chân trời phía tây sáng ngời, từng đám mây nhiễm màu đỏ hồng vô cùng tiên diễm. Trần Dung nhìn bầu trời, bước chân cứng ngắc ngay từ đầu trở nên dần thong dong.
Lúc này, tiểu mỹ nhân tới dự tiệc thật đúng là không ít. Nhưng khi mỗi một mỹ nhân nhìn thấy Trần Dung đều không tự chủ quay đầu lại nhìn nàng.
Lúc này Trần Dung đã được hai tỳ nữ điểm trang tỉ mỉ, dáng người của nàng vốn vô cùng xinh đẹp, xiêm y lại khiến màu da càng thêm nổi bật, cả người có thể nói là diễm quang bắn ra bốn phía, khiến người xung quanh đều trở nên lu mờ.
Đối mặt với ánh mắt kinh diễm của chúng nữ, Trần Dung vung tay áo dài, trâm cài cầm trong lòng bàn tay đâm vào làn da đau nhức.
Trần Dung bước ra tây viện.
Trên đường đi tới chủ viện, mùi hương son phấn hòa trộn với tiếng đàn sáo tạo nên một vẻ phồn hoa thịnh thế. Trần Dung nhìn từng mỹ nhân đi qua đi lại như nước chảy, đột nhiên trào ra một suy nghĩ: Nam Dương vương như thế thực đáng để Nhiễm Mẫn bọn họ liều mạng bảo vệ sao?
Ý niệm trong đầu này vừa xẹt qua, trong nháy mắt nàng nghĩ tới một khi Nam Dương thành bị phá thì kết cục của mọi người trong thành thế nào, vì vậy vội vàng xóa bỏ sự chán ghét trong lòng.
Từ tây viện đến chủ viện cũng chỉ là khoảng cách mấy trăm bước, dù Trần Dung không ngồi xe, dù nàng đi rất chậm, sau nửa canh giờ, nàng cũng đã đến nơi.
Đứng ở ngoài sân, nhìn chủ điện thắp đèn đuốc sáng trưng trong khi ánh mặt trời còn sáng ngời, Trần Dung hít một hơi, nhanh bước vào.
Phủ Nam Dương vương cũng không giống các phủ đệ khác, ở trong này, mỗi một mỹ nhân, mặc kệ nàng có thân phận hay không, chỉ cần tham gia yến hội thì bắt đầu bước vào từ cửa chính.
Khi Trần Dung bước vào trong điện, phía trước nàng là các mỹ nhân ngồi đầy phía trên, tựa như trăm hoa đua nở đủ loại kiểu dáng màu sắc, ở phía sau nàng, cũng là các mỹ nhân son phấn tỏa hương, điểm trang tỉ mỉ.
Mà ở trước điện, Nam Dương vương cùng mười mấy thuộc hạ của lão ta đang ngồi trên chủ tháp, một bên phẩm rượu, một bên híp mắt. Trong tiếng âm nhạc, bọn họ thưởng thức thắng cảnh các mỹ nhân đang uyển chuyển nhẹ nhàng bước vào
Hắn mở to mắt nhìn văn tự người Hồ trên đèn Khổng Minh thật lâu, không hề lên tiếng.
Tướng lĩnh trung niên nhíu mày, hỏi: “Ngu Công, chữ này là nói về cái gì?”
Ngu Công ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ vào chữ ở mặt trên, nói: “Đây là chữ Vương, đây là chữ Hoằng.”
Tướng lĩnh trung niên thất thanh kêu lên: “Vương Hoằng? Đúng là Vương Hoằng sao?”
Ngu Công gật đầu, nói: “Mặt sau này cũng có hai chữ, là A Dung. Cũng là tên một người. Văn tướng quân, hai mặt hợp thành bốn chữ, Vương Hoằng, A Dung. Hai từ đều là tên gọi.”
Văn tướng quân ngẩn ngơ, hắn thì thào nói: “Vương Thất lang? Vậy mà có liên quan đến Vương Thất lang ư?”
Sắc mặt của hắn thay đổi, sau một lúc lâu, hắn vái chào Ngu Công thật sâu, hỏi: “Công nghĩ rằng việc này nên xử trí thế nào?”
Ngu Công liếc mắt xem thường, nói: “Chuyện nào có đáng gì? Giao đèn Khổng Minh này cho Vương Thất lang là được rồi.”
Hắn nhìn thấy Văn tướng quân có chút chần chờ, không khỏi sốt ruột nói: “Cách làm người của Vương Thất lang thì đâu có gì phải e ngại.” Dừng một chút, hắn thở dài một hơi: “Nhưng mà hiện tại Vương Thất lang cũng không ở trong thành Nam Dương. Tướng quân phải chờ thêm hai ngày nữa mới có thể gặp cậu ta.”
Văn tướng quân gật đầu, ha ha cười nói: “Nếu đèn Khổng Minh này ghi tên Vương Hoằng, tất nhiên không liên quan đến người Hồ rồi. Vậy chờ hai ngày rồi nói sau.” Hắn cười rất thích thú, trong giọng nói vẫn có hai phần không xác định.
Ngu Công gật đầu, không hề nhiều lời, vái chào rồi cáo từ rời đi.
Trong phủ Nam Dương vương.
Lại một đêm trôi qua.
Đêm nay, Trần Dung thả đèn Khổng Minh, cuối cùng mệt mỏi đi vào giấc ngủ, trong mộng ngoại trừ đèn Khổng Minh thì đó là gương mặt nam nhân lấp lánh dưới ngòi bút của nàng.
Sáng sớm, Trần Dung tỉnh dậy trong tiếng chim hót ríu rít.
Được hai tỳ nữ hầu hạ, Trần Dung rửa mặt chải đầu, sau đó bắt đầu đàn khúc ‘Danh sĩ ngâm’. May mắn tiếng đàn cũng dễ nghe, bằng không mỗi ngày cứ tấu khúc này, nàng chịu được, nhưng hai tỳ nữ và nhóm mỹ nhân bốn phía cũng không chịu nổi.
Đảo mắt đã đến buổi chiều.
Trần Dung đánh đàn đến mệt mỏi, trở lại trên tháp nghỉ một hồi, đúng lúc này, giọng của tỳ nữ trẻ tuổi truyền đến từ bên ngoài: “Nữ lang tỉnh chưa? Vương gia phái người đến đây, nói mời nữ lang tới dự tiệc!”
Trần Dung bừng tỉnh từ trong mộng, nàng ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm cửa phòng, trầm giọng hỏi: “Dự tiệc ư?”
Tỳ nữ trẻ tuổi đáp: “Vâng, nói là muốn nữ lang rửa mặt chải đầu cẩn thận, nửa canh giờ sau tới dự yến tiệc trong phủ.”
Trần Dung chậm rãi giơ tay, sau khi xoa tới xoa lui cặp mắt mình, nàng mở to mắt, thấp giọng đáp: “Chuẩn bị nước ấm đi.”
Tỳ nữ kia chần chờ một hồi rồi đáp: “Vâng.”
Ngay cả ở phủ Nam Dương vương không phải ở đâu cũng có thùng gỗ để tắm, nói đến nói đi, với thân phận của Trần Dung thì nàng cũng không được hưởng thụ như thế.
Lập tức, hai tì nữ vội vàng nấu nước, sau đó đổ đầy nước ấm vào thùng gỗ.
Sau sa màn, nước ấm trong thùng gỗ bốc lên hơi nước hôi hổi như lớp sương mù, Trần Dung nhìn nước gợn nhộn nhạo, rồi ảnh ngược của khuôn mặt mình trên đó.
Hai tì nữ đứng bên trái bên phải nàng, thấy nàng chần chờ thì cũng không thúc giục.
Một lát sau, Trần Dung mở ra hai tay, nhẹ giọng nói: “Cởi áo.”
“Vâng.”
Tắm rửa, vấn tóc, tùy tiện mặc một bộ hoa phục vào, sau khi Trần Dung chuẩn bị xong xuôi, thời gian nửa canh giờ cũng đã sắp hết.
Nơi chủ viện, tiếng sanh nhạc cùng với tiếng ca mỹ nhân phiêu đãng, cách xa như vậy, nàng thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương son phấn theo gió bay tới.
Trần Dung cất bước, nói: “Đi thôi.”
Hai tỳ nữ nhìn thoáng qua nhau, tỳ nữ trẻ tuổi cúi đầu, thi lễ với nàng rồi nói: “Nữ lang, xin bỏ trâm cài lại.”
Trần Dung liếc mắt nhìn các nàng một cái, lạnh lùng cười, cũng không trả lời, chỉ quát: “Đi thôi.”
Dứt lời, nàng vung tay áo, xoay người đi ra.
Hai tỳ nữ nhìn bóng dáng nàng, sau khi ngẩn ngơ, tỳ nữ trẻ tuổi thấp giọng hỏi: “Làm gì bây giờ?”
Tỳ nữ lớn tuổi lắc đầu, nói: “Làm bộ như không biết, chúng ta theo sau đi.”
“Được.”
Lúc này, đã đến chạng vạng.
Chân trời phía tây sáng ngời, từng đám mây nhiễm màu đỏ hồng vô cùng tiên diễm. Trần Dung nhìn bầu trời, bước chân cứng ngắc ngay từ đầu trở nên dần thong dong.
Lúc này, tiểu mỹ nhân tới dự tiệc thật đúng là không ít. Nhưng khi mỗi một mỹ nhân nhìn thấy Trần Dung đều không tự chủ quay đầu lại nhìn nàng.
Lúc này Trần Dung đã được hai tỳ nữ điểm trang tỉ mỉ, dáng người của nàng vốn vô cùng xinh đẹp, xiêm y lại khiến màu da càng thêm nổi bật, cả người có thể nói là diễm quang bắn ra bốn phía, khiến người xung quanh đều trở nên lu mờ.
Đối mặt với ánh mắt kinh diễm của chúng nữ, Trần Dung vung tay áo dài, trâm cài cầm trong lòng bàn tay đâm vào làn da đau nhức.
Trần Dung bước ra tây viện.
Trên đường đi tới chủ viện, mùi hương son phấn hòa trộn với tiếng đàn sáo tạo nên một vẻ phồn hoa thịnh thế. Trần Dung nhìn từng mỹ nhân đi qua đi lại như nước chảy, đột nhiên trào ra một suy nghĩ: Nam Dương vương như thế thực đáng để Nhiễm Mẫn bọn họ liều mạng bảo vệ sao?
Ý niệm trong đầu này vừa xẹt qua, trong nháy mắt nàng nghĩ tới một khi Nam Dương thành bị phá thì kết cục của mọi người trong thành thế nào, vì vậy vội vàng xóa bỏ sự chán ghét trong lòng.
Từ tây viện đến chủ viện cũng chỉ là khoảng cách mấy trăm bước, dù Trần Dung không ngồi xe, dù nàng đi rất chậm, sau nửa canh giờ, nàng cũng đã đến nơi.
Đứng ở ngoài sân, nhìn chủ điện thắp đèn đuốc sáng trưng trong khi ánh mặt trời còn sáng ngời, Trần Dung hít một hơi, nhanh bước vào.
Phủ Nam Dương vương cũng không giống các phủ đệ khác, ở trong này, mỗi một mỹ nhân, mặc kệ nàng có thân phận hay không, chỉ cần tham gia yến hội thì bắt đầu bước vào từ cửa chính.
Khi Trần Dung bước vào trong điện, phía trước nàng là các mỹ nhân ngồi đầy phía trên, tựa như trăm hoa đua nở đủ loại kiểu dáng màu sắc, ở phía sau nàng, cũng là các mỹ nhân son phấn tỏa hương, điểm trang tỉ mỉ.
Mà ở trước điện, Nam Dương vương cùng mười mấy thuộc hạ của lão ta đang ngồi trên chủ tháp, một bên phẩm rượu, một bên híp mắt. Trong tiếng âm nhạc, bọn họ thưởng thức thắng cảnh các mỹ nhân đang uyển chuyển nhẹ nhàng bước vào
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.