Chương 179: Được cứu vớt
Lâm Gia Thành
19/02/2014
Vó ngựa tung bay.
Trần Dung vẫn không nhúc nhích tựa vào trên người Mộ Dung Khác, khôi giáp lạnh như băng cọ vào da thịt khiến nàng đau nhức, mà hô hấp ấm áp đằng sau làm cho nàng căng thẳng nổi da gà.
…… Nếu kiếp trước, bị một nam nhân xa lạ ôm ấp rồi sờ soạng như thế, nàng đã không còn mặt mũi nhìn người trong lòng đúng không?
Hiện tại thì sao, Trần Dung cười chua xót.
Ngựa Mộ Dung Khác cưỡi là một con thần tuấn, chở thêm một người trên lưng cũng không vấn đề gì. Có điều khi lao về phía trước, mỗi một lần lên xuống đều khiến da thịt non mịn của Trần Dung cọ vào khôi giáp phía sau.
Trời chưa sáng hẳn, hiện tại đúng là lúc tối đen nhất ngay trước khi bình minh. Tối đen này giống như đến từ để chỗ sâu trong bóng đêm, bao phủ toàn bộ trời đất.
Cây đuốc le lắt trong gió.
Trần Dung ngửa đầu nhìn sang hai bên. Hai bên là cây cối bụi cỏ, trên đó là một sườn dốc, sườn dốc không cao, chỉ khoảng năm thước. Lúc này vừa nhìn qua, nơi đó hoàn toàn tối đen.
Hơn hai ngàn người đã có một ngàn nhảy vào sơn cốc. Sơn cốc này không bằng phẳng, thỉnh thoảng còn có đá vụn, mọi người hành động không tiện, vó ngựa bước trên đó khá khó khăn, đội tuyến càng ngày càng kéo dài.
Trần Dung quay đầu lại liếc mắt một cái.
Mộ Dung Khác giữ ở bên cạnh hơn hai ngàn người, chỉ có một ngàn là tinh kỵ, mặt khác đều là bộ tốt. Nhìn ánh lửa kéo dài kia, ánh mắt Trần Dung trở nên nặng nề.
Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp: “Nàng đang nhìn gì vậy?”
Trần Dung cúi đầu, nhẹ giọng trả lời: “Không có gì.”
Mộ Dung Khác hừ một tiếng: “Lập tức nàng sẽ được nhìn thấy nam nhân kia của mình, sao không ngẫm lại xem sẽ nói với hắn cái gì?” Dừng một chút, giọng nói của gã mang theo trào phúng: “Có lẽ, đây chính là lời cuối cùng mà nàng có thể nói với hắn.”
Gã nói tới đây, thấy Trần Dung không đáp, liền cúi đầu xuống.
Đối diện là Trần Dung bộ dạng phục tùng liễm mục, vẻ mặt trầm tĩnh. Không đợi Mộ Dung Khác mở miệng, Trần Dung đã ngẩng đầu nói: “Ngài nói đúng.”
Nàng thẳng lưng, trên mặt cũng mang theo tươi cười bình thản. Trần Dung vươn tay sửa lại tóc mai, lại kéo che vạt áo, nói: “Đây là lần cuối cùng ta gặp chàng…… Người bên ngoài nói như thế nào, chàng nghĩ như thế nào, đã không còn quan trọng nữa. Ta phải khiến cho chàng nhớ kỹ ta.”
Nàng dùng cả hai tay cẩn thận , tỉ mỉ sửa sang lại dung nhan. Mộ Dung Khác thấy thế, năm ngón tay co lại.
Tay gã đang đặt trên ngực nàng, vừa co lại liền nắm trọn cả khuôn ngực, tuy rằng trong bóng đêm không có người ngoài nhìn thấy.
Trần Dung cứng đờ, không thể giữ nổi tươi cười trên mặt.
Mộ Dung Khác ngẩng đầu lên nhìn phía trước chăm chú, trong giọng nói trầm lãnh mang theo chê cười: “Làm sao vậy?”
Trần Dung buông rủ hai mắt.
Hai tay của nàng buông thõng xuống.
Thấy nàng không nói lời nào, giọng nói của Mộ Dung Khác có vẻ không kiên nhẫn: “Sao không nói gì?”
Một hồi lâu, giọng nói Trần Dung thấp mà trầm tĩnh truyền đến: “Thái Nguyên vương muốn ta nói gì đây?” Nàng khàn khàn cười nói: “Muốn ta khóc cầu ngài, hay là lấy hết can đảm nhảy xuống lưng ngựa tự tử?”
Lời này vừa thốt ra, Mộ Dung Khác trở nên cứng đờ.
Trần Dung từ từ ngăn tay gã đang đặt trên ngực, giọng nói nhẹ nhàng mang theo bình tĩnh: “Vương, ngài thất thố rồi.”
Đúng là gã đã thất thố.
Giờ phút này Vương Hoằng không ở quanh đây, gã lại vô lễ với nàng, ý chỉ điều gì? Chẳng lẽ, là đố kỵ sao?
Một hồi lâu, gió lạnh thổi qua, Mộ Dung Khác hừ nhẹ một tiếng.
Chỉ hừ một tiếng, gã không thèm nhắc lại, có điều bàn tay kia di chuyển ra phía thắt lưng nàng.
Trần Dung nhận ra, hô hấp của gã có chút rối loạn, hiển nhiên mọi hành vi vừa rồi của gã cũng khiến cho chính gã cảm thấy không thư thái.
Ngay khi Trần Dung nghĩ rằng gã vĩnh viễn sẽ không trả lời, Mộ Dung Khác mở miệng, trong giọng nói trầm lãnh của gã lộ ra bình thản: “Nàng nói đúng, ta đã thất thố.”
Gã nhìn phía trước chăm chú, lạnh lùng dặn dò: “Đừng nói những lời này nữa.”
Trần Dung đáp: “Vâng.”
Mất một lúc, hơn hai nghìn người đã đi qua hai phần ba, có điều khi quay đầu nhìn lại đội ngũ kéo dài kia thì cũng chỉ chừng một hai dặm.
Trong lúc trầm mặc, cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên, vài tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
Gần như đồng thời với tiếng kêu thảm thiết kia, vô số tiếng quát vội vang lên: “Có mai phục, có mai phục.”
Mặt Mộ Dung Khác trầm xuống, không đợi gã ra lệnh, trước sau đội ngũ đã có bốn năm chỗ đều truyền đến tiếng hét to: “Có mai phục, có mai phục.” Cùng với tiếng hét to kia, ánh đuốc bị tắt lụi, tiếng vật nặng va chạm vào nhau, tiếng kêu thảm thiết của người ngựa lúc sắp chết vang lên.
Ban đêm, từng tiếng động đồng thời truyền ra, dường như toàn bộ đội ngũ đều bị công kích.
Mộ Dung Khác giữ chặt ngựa bị chấn kinh mà hí dài không thôi, trầm giọng ra lệnh: “Chúng tướng ở đâu? Lập tức quay về phòng bị.”
Mệnh lệnh của gã vừa thốt ra, liền có thân vệ cao giọng đáp, đồng thời, soái kỳ tung bay.
Vốn, binh lính Mộ Dung Khác mang theo luôn giữ kỷ luật nghiêm cẩn, tiến thối như một, trong mệnh lệnh của gã, tiếng hô quát của các tướng lĩnh vang lên. Mọi người ở xung quanh cũng bình tĩnh hơn chút.
Một loạt tiếng vó ngựa truyền đến. Chỉ chốc lát, một tướng lĩnh tới gần Mộ Dung Khác, lớn tiếng nói: “Vương, người tới không nhiều lắm, bọn họ đẩy đá tảng và cây cối, ngăn cách đội ngũ của chúng ta thành năm sáu đoạn. Người của chúng ta không bị thiệt mạng nhiều.”
“Địch nhân đâu?”
“Sau khi địch nhân tấn công thì không thấy bóng dáng đâu.”
Mặt Mộ Dung Khác trầm xuống.
Trong lúc gã suy nghĩ, tiếng ngựa hí bốn phía rõ ràng an tĩnh lại.
Vài tướng lĩnh giục ngựa tới gần, lớn tiếng hỏi: “Tướng quân, phía dưới nên làm như thế nào?”
“Xem một chút, những người đó bao lâu nữa thì có thể đuổi kịp.”
“Vâng.”
Chỉ chốc lát, mấy người cưỡi ngựa đồng thời chạy tới: “Đã vượt qua trở ngại, một khắc sau có thể xuất phát.”
Mộ Dung Khác nhìn về phía chân trời, bầu trời vẫn đen đặc như mực.
Gã nhếch bạc môi, lạnh lùng hỏi: “Muốn kéo dài thời gian của ta sao? Có ích gì đâu?”
Nửa khắc sau, mọi người lại lên đường.
Mộ Dung Khác vừa đi, vừa nói với nhóm dò đường: “Đi đi, nhớ rõ nhìn xem cẩn thận một chút.”
“Vâng.”
Vó ngựa tung bay, một tướng lĩnh tới gần Mộ Dung Khác trầm mặc, hắn không tự chủ được nhìn lại Trần Dung vạt áo rách nát, nuốt nước miếng một cái mới nghiêm mặt hỏi: “Vương, đối phương có ý tứ gì?”
Mộ Dung Khác lắc đầu, lạnh lùng nói: “Dù cho có ý gì, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.”
“Vâng.”
Lại qua non nửa canh giờ bị trì hoãn, lúc này, ánh rạng đông bắt đầu chiếu rọi trời đất.
Phía trước lại xuất hiện sơn đạo giống như vậy.
Lại nói tiếp, hai bờ sông Trường Giang không có gì đặc biệt, đỉnh núi vốn không cao lắm, nhưng lại có rất nhiều sơn đạo và bụi cây rậm rạp.
Mộ Dung Khác ngừng lại, nhìn một lính dò đường, lính dò đường cúi đầu, bẩm: “Vương, phía trước không có gì khác thường.”
Lúc này, giọng nói của hắn có chút lo lắng không yên, phải biết rằng vừa rồi ở đoạn đường kia, bọn họ cũng nói như vậy.
Mộ Dung Khác thu hồi ánh mắt, truyền lệnh: “Cẩn thận một chút, nơi này cỏ dày, để phòng đối phương tấn công phóng hỏa.”
“Vâng.”
Mọi người tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường đi, giọng nói trầm thấp của Mộ Dung Khác truyền đến: “Cách quân của Mộ Dung Vu còn xa không?”
“Còn năm mươi dặm.”
“Đã biết.”
Sau đó, Mộ Dung Khác ngẩng đầu lên. Nhìn phía trước chăm chú, gã đột nhiên hỏi: “Vừa rồi người ra tay hẳn là hộ vệ của nam nhân kia.”
Gã cười lạnh, nói: “Hộ vệ của thế gia người Tấn là buồn cười nhất, bản sự thật sự thì không có mấy, mà tà môn ma đạo thì lại không ít.” Nghĩ lại, nếu có nhiều người mai phục sẽ không thể gạt được lính dò đường của gã.
Trần Dung không trả lời.
Ngừng một hồi, Mộ Dung Khác đột nhiên nói: “Ngay cả thiếu đi ba ngàn người, ta vẫn có thể cướp tiền tài. Nếu hắn dám xuất hiện, cả tánh mạng cũng khó bảo toàn.”
Nhìn thấy Trần Dung không nói lời nào, Mộ Dung Khác cúi đầu nhìn nàng: “Nàng suy nghĩ gì vậy?”
Trần Dung lắc đầu nói: “Ta chỉ là một phụ nhân, lời nói của Thái Nguyên vương ta nghe không hiểu.”
Lời này vừa thốt ra, Mộ Dung Khác có chút hổ thẹn, không khỏi thầm nghĩ: Đúng vậy, sao ta quên mất nàng chỉ là một phụ nhân bình thường chứ.
Mộ Dung Khác không hề để ý tới Trần Dung, lúc này cúi đầu thầm nghĩ: Chỉ cần một tin tức về thành Mạc Dương đã có thể kéo Mộ Dung Khác ra khỏi ổ, rồi bày ra đủ loại cạm bẫy trên quãng đường gã di chuyển, chuyển bất lợi thành có lợi, nắm mũi mà dắt đối phương đi…… Thất lang thật sự rất giỏi.
Đội ngũ tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường đi, phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Trần Dung vừa quay đầu thì trông thấy một biển lửa. Ở chỗ dấy lên ngọn lửa kia không phải là phần giữa đội ngũ, mà là đoạn cuối cùng. Trong ánh lửa, vô số khói đặc theo hướng gió bao phủ chúng người Hồ.
Vẫn là dùng lửa sao?
Ngay khi Trần Dung mở to hai mắt, Mộ Dung Khác quát: “Không thể bối rối, dùng tay áo che mũi miệng lại, từ từ tiến lên.”
Tiếng hét to vừa thốt ra, liền có người lĩnh mệnh tiến đến.
Dù vậy, khói đặc hun đốt như thế, người thì có thể tỉnh táo lại, nhưng ngựa lại không thể bình tĩnh. Trong khoảng thời gian ngắn, nơi nơi là tiếng ngựa hí, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng gào bối rối.
Khi Mộ Dung Khác giục ngựa lao ra, đột nhiên, trên sườn núi cát bụi cuồn cuộn, mọi người vừa ngẩng đầu, chỉ thấy cát bụi tràn ngập ùa đến, dường như là vô số người đồng thời giơ lên bao đựng cát hất về phía bọn họ.
Chúng tốt rõ ràng bối rối.
Một tướng lĩnh vội vàng tới gần, kêu lên: “Vương, không tốt, người của chúng ta ở trên sườn núi nhìn thấy cách ngoài vài dặm cát bụi cuồn cuộn, có đại đội địch nhân lại đây.” Dừng một lát, hắn tiếp lời: “Ước chừng đến con số nghìn.”
Mộ Dung Khác nhướn mày, quát: “Là cờ xí của ai?”
“Một mặt viết một chữ ‘Thạch’, còn mặt khác của cờ xí có chữ ‘Tuyên’.
Cái gì?
Lần này, Mộ Dung Khác rõ ràng kinh hãi, gã ngừng ngựa lại, kêu lên: “Người của Thạch Tuyên?” Thạch Tuyên là người của Thạch Hổ, hiện tại Thạch Hổ bệnh nặng, vài nhi tử tranh quyền đoạt lợi, Thạch Tuyên là người có thế lực cạnh tranh nhất.
Vài năm nay, Mộ Dung Tiên Ti cùng Hậu Triệu (là một quốc gia thuộc Ngũ Hồ thập lục quốc trong thời Đông Tấn (265-420) tại Trung Quốc. Nhà nước này do họ Thạch thuộc bộ lạc Yết thành lập, quốc hiệu là Triệu, còn gọi là Thạch Triệu để phân biệt với Hán Triệu của người Hung Nô) tranh giành quyền lợi vô cùng gay gắt, nếu Thạch Tuyên có thể giết Mộ Dung Khác, lại cướp đoạt được tiền tài, có thể nói, giang sơn Hậu Triệu của Thạch Lặc chắc chắn sẽ thuộc về Thạch Tuyên hắn.
Nói đến đây, Mộ Dung Khác mím chặt môi.
Vài tướng lĩnh cũng hai mặt nhìn nhau.
Một cái tướng lĩnh kêu lên: “Vương, không tốt, chúng ta trúng kế rồi.”
Chúng tướng giờ phút này có thể nghĩ đến, chính là trúng kế.
Nếu người tới là người của Thạch Tuyên, vậy rõ ràng là Vương Hoằng gửi tin tức cho Nhiễm Mẫn. Mà Thạch Tuyên đang ở cùng Nhiễm Mẫn cũng tới đây, một mũi tên bắn hai chim, vừa tiêu diệt được Mộ Dung Khác, lại chiếm được tiền tài của thành chủ Mạc Dương…… Đúng rồi, nhất định là như vậy, nếu Vương Hoằng có thể tiết lộ tin tức vô cùng quan trọng về thành chủ Mạc Dương cho mình, thì cũng có thể tiết lộ cho người khác biết.
Giữa Mộ Dung Khác và Vương Hoằng đã là kết quả kẻ chết người sống. Chỉ cần có thể tiêu diệt cái họa tâm phúc này, ngay cả hy sinh một phụ nhân, thu mua một chút tộc nhân, thì tính là cái gì?
Chúng tướng càng nghĩ càng kinh hãi, đồng thời ngẩng đầu nhìn lên Mộ Dung Khác
Mộ Dung Khác cau mày.
Đối mặt với ánh mắt của chúng tướng, gã không thể nói rằng Vương Hoằng sẽ không làm như vậy…… Người Tấn kia nhỏ hơn gã mấy tuổi, mà gã vẫn không thể nhìn thấu.
Lúc này, hối hận đã không có ý nghĩa. Mộ Dung Khác quyết đoán ra lệnh: “Chỉnh trang lại đội ngũ, chuẩn bị đón đánh.”
Dứt lời, gã giục ngựa lao về phía trước. Mới lao ra một bước, gã cầm cánh tay Trần Dung quăng nàng ra. Động tác tuy rằng nhanh gọn nhưng rất ôn nhu.
Trần Dung vừa chạm đất, mệnh lệnh của gã đã truyền đến: “Gọi một người tới, coi chừng nàng ta.”
“Vâng.”
Mệnh lệnh thốt ra, gã đã lao đi.
Trần Dung đứng dậy liền nhìn thấy bốn năm đôi mắt tà dâm nhìn về phía mình. Nàng cảm thấy rùng mình, chạy vội đến ngựa của mình, sau khi xoay người nhảy lên thì giục ngựa đuổi theo Mộ Dung Khác.
Động tác của nàng lưu loát mà quyết đoán, khiến cho người đứng đó hoảng hồn. Đợi cho Trần Dung đuổi kịp Mộ Dung Khác, bọn họ liền dời ánh mắt đi.
Giờ phút này, lửa đã càng ngày càng lớn, trong khói đặc cuồn cuộn, tiếng ngựa hí tiếng người kêu gào càng ngày càng loạn.
Trên lưng ngựa, Trần Dung cởi áo ngoài của mình ra. Thân hình yểu điệu quyến rũ vừa lộ ra, mọi người nhìn thấy đều ngẩn ngơ.
Nhưng chỉ đảo mắt, Trần Dung đã cầm lấy hai ống tay áo buộc quanh người, sau khi nàng buộc trên cổ và trên lưng, da thịt lộ ra ngoài của Trần Dung đã được che kín.
Nàng làm rất nhanh gọn dứt khoát, mọi việc xảy ra chỉ trong chớp mắt. Sau khi làm xong, Trần Dung nhìn quanh trái phải. Thấy người chú ý tới mình càng ngày càng ít, nàng giục ngựa phóng vào giữa màn khói đặc.
Trần Dung xông vào hướng ngược lại, cũng có người thấy được, tức thì, vài người định quát to, nhưng khi trông thấy vài tướng lĩnh theo sau Trần Dung quay lại truyền lệnh thì chạy chậm lại, vài tướng lĩnh đó đang cố gắng đuổi theo, vẻ sợ hãi rụt rè kia làm sao giống như đang chạy trốn?
Mấy người nghi hoặc trong lòng, lại thu hồi ánh mắt.
Chỉ chốc lát, khi nhìn lại, Trần Dung vẫn giục ngựa phóng đi.
Chỉ trong một chốc nghi hoặc, Trần Dung đã nhảy vào giữa màn khói đặc.
Vừa xông vào khói đặc, nàng nhổm lên lưng ngựa, thả người nhảy vào trong bụi cây.
Cùng lúc đó, có người phát hiện ra. Lập tức một sĩ tốt cao giọng quát: “Phụ nhân kia muốn chạy trốn.”
Tiếng quát vừa truyền đến, mấy người đồng thời kêu lên: “Phụ nhân kia muốn chạy trốn.”
Trong tiếng kêu, cung tiễn cùng trường kích trong tay bọn họ đồng thời chỉ về phía Trần Dung. Khi đang giương cung chờ sẵn, mấy đôi mắt không hẹn mà cùng liếc về phía Mộ Dung Khác.
Bọn họ đang chờ chỉ thị. Phụ nhân xinh đẹp kia, ngay cả thần tiên nhìn cũng sẽ động tâm, tất nhiên vương rất thích nàng, bọn họ cũng không dám tự tiện làm nàng bị thương.
Vừa do dự như thế, Trần Dung đã nắm lấy bụi cây tre, ngón tay bị đâm máu túa ra, nhưng nàng ko để tâm đến, chỉ chớp mắt, nàng đã sắp nhảy lên triền núi.
Rốt cục, một tướng lĩnh quát vội: “Ngu xuẩn, bắn vào chân tay đi.”
Mệnh lệnh vừa thốt ra, từng mũi tên dài ào ào phóng về phía Trần Dung, trong nháy mắt, đã có một mũi tên cắm thật sâu vào bả vai trái của Trần Dung.
Có điều dường như nàng không hề để ý, mặc kệ máu chảy như suối, vẫn chạy về phía trước.
Mắt thấy sẽ lên được tới triền núi.
Lúc này, Mộ Dung Khác nhìn qua.
Gã nhìn Trần Dung chăm chú, suy nghĩ chợt lướt qua trong đầu, không khỏi hét lớn: “Trúng kế của Vương Hoằng kia rồi, người đến không phải Thạch Tuyên, không phải Thạch Tuyên.”
Ở đây nếu nói người hiểu biết Vương Hoằng nhất thì không có ai vượt qua được Trần Dung. Với trí tuệ của nàng, tất nhiên biết, rơi vào tay Mộ Dung Khác, nàng vẫn là một nữ nhân, rơi vào tay Thạch Tuyên, nàng còn không bằng heo chó, sống không bằng chết. Mà nàng có thể quyết đoán chạy trốn như thế, chắc hẳn người đến không phải là Thạch Tuyên.
Không biết vì sao, Mộ Dung Khác tin tưởng, chẳng những Trần Dung có trí tuệ, hơn nữa kiến thức rộng rãi, chỉ cần nhìn bộ y phục được nàng cởi ra rồi lại buộc chặt quanh thân thế kia, thì đã biết, phụ nhân này làm việc quyết đoán lưu loát, có mưu tính mới hành động…… Nếu người đến không phải là Vương Hoằng, khẳng định nàng sẽ lấy tĩnh chế động, sẽ không mạo hiểm sinh mạng mà chạy trốn một cách liều lĩnh như thế.
Lúc này, một tướng lĩnh giương rộng cánh cung, vội vàng nói: “Tướng quân, phụ nhân kia sẽ trốn thoát.” Hắn cắn răng một cái, quát: “Không bằng bắn chết luôn đi.”
Vài đôi mắt sáng quắc đều nhìn về phía Mộ Dung Khác.
Trong ánh mắt của bọn họ, Mộ Dung Khác lại chần chờ. Gã chỉ cần gật đầu, bóng dáng màu đỏ càng chạy càng xa kia sẽ bị một mũi xuyên tim, ngã nhào từ trên sườn núi xuống.
Chỉ cần gã gật đầu.
Mộ Dung Khác vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm nơi đó, ngay khi chúng tướng đã mất kiên nhẫn, gã thấp giọng nói: “Thả nàng đi.”
“Cái gì?”
Vài đôi mắt mở to nhìn Mộ Dung Khác, vẻ mặt không dám tin.
Mộ Dung Khác nhìn bóng dáng màu đỏ kia thật sâu, nhìn nàng xông lên triền núi, trốn vào trong rừng cây…… Gã thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói: “Chỉ là một phụ nhân, sống hay chết đâu có gì quan trọng.”
Lời nói của gã khiến chúng tướng rất bất mãn, một người kêu lên: “Nếu nàng ta không quan trọng, vậy vương bắt nàng ta làm gì?”
Một người khác cũng kêu lên: “Vì trúng kế, chúng ta có ba ngàn người còn chưa rõ sống chết.” Dừng một chút, người nọ tiếp lời: “Vương, thỉnh cho phép ta bắt phụ nhân kia về.”
Với sức lực của phụ nhân kia, nàng có thể trốn được bao xa? Nếu như muốn bắt sống, hiện tại ra tay vẫn còn kịp.
Dường như Mộ Dung Khác kinh ngạc một chút, khi gã mím môi đang muốn hạ lệnh, giọng nói ôn hòa của một phụ tá truyền đến: “Chư vị cần gì tức giận? Hiện tại thời cuộc đối với chúng ta bất lợi. Vương Hoằng kia dây dưa, không phải là vì phụ nhân này sao? Thả cho phụ nhân này đi, cũng miễn cho cá chết lưới rách.”
Câu nói ‘Thời cuộc đối với chúng ta bất lợi’ đã thừa nhận sự thất bại của Mộ Dung Khác. Ngay cả bóng dáng của Vương Hoằng gã còn chưa nhìn thấy mà đã bị đánh bại rồi ư?
Lần này, Mộ Dung Khác tức giận, gã gấp giọng quát: “Đuổi theo phụ nhân kia.” Cắn răng một cái, gã trầm giọng nói: “Nếu như không được thì cứ bắn chết.”
Một lời thốt ra, vài giọng nói đồng thời đáp: “Vâng.”
Trần Dung vài cái túng dược, dĩ nhiên xoay người thượng pha. Chỗ xương bả vai truyền đến đau nhức, cùng với máu tươi trào ra, để lại một vệt ở phía sau.
Trần Dung chạy về phía cát bụi ở phía trước. Chỉ cần xuyên qua rừng cây chưa đến 200 bước này là một sườn núi. Mà giờ phút này, dưới sườn núi kia cát bụi cuồn cuộn, hiển nhiên nơi đó có người.
Vừa mới lao ra chưa tới 10 bước, phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Trong lúc đó, Trần Dung nghe thấy một người hét to: “Bắt lấy nàng.”
Trần Dung vội vàng quay đầu, nàng trông thấy mười mấy người lao vọt qua triền núi, chạy về phía nàng. Những người đó xông đến từ một vách triền núi khác, cách nàng tầm trăm bước.
Tuy nói là tầm trăm bước, nhưng Trần Dung vốn đã bị thương, xiêm y lại bất lợi cho việc chạy trốn. Chủ yếu là, những người đó vừa trèo lên sườn núi, liền giương cung, phóng trường kích.
Trần Dung cắn răng, nàng vừa nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía trước, vừa dắt cổ họng hét to: “Trần thị A Dung ở đây, Trần thị A Dung ở đây –”
Tiếng hét sắc nhọn, xen lẫn trong sự hỗn loạn nên khó mà truyền ra xa.
Người của chàng chắc hẳn sẽ nghe thấy, trên đường đi ta mặc đồ màu đỏ, cực kỳ chói mắt, chỉ cần có tâm, người của chàng nhất định sẽ nghe thấy.
Trần Dung vừa tự nhủ thầm, vừa cắn răng bỏ chạy.
Đúng lúc này, phía sau nàng truyền đến một tiếng kêu: “Đứng lại, nếu không đứng lại, sẽ bắn chết ngay.”
Giọng nói sắc bén, ước chừng chỉ cách nàng tầm 70 80 bước mà thôi.
Mặt Trần Dung đỏ bừng, làm như không nghe thấy, cúi đầu chạy liều mạng.
Người nọ quát: “Chuẩn bị bắn tên.”
Tiếng kêu vừa thốt ra, Trần Dung tinh tường cảm giác cơn gió ập đến mang theo tử khí.
Ngay khi nàng điên cuồng chạy trốn, khi tên như mưa phóng tới, một loạt tiếng vó ngựa dồn dập từ trong rừng cây truyền đến. Cùng với tiếng vó ngựa kia còn có mấy giọng nói người Tấn vang lên: “Người ở đây, người ở đây.”
Trong giọng nói lộ vẻ mừng rỡ như điên.
Trần Dung cũng mừng rỡ như điên. Nàng vừa mới ngửa đầu nhìn lại, phía sau mũi tên xé gió lao tới, Trần Dung rùng mình, thả người ngã ập về phía trước.
Vừa mới nhào xuống đất, mấy mũi tên dài đã vọt qua đỉnh đầu nàng.
Trần Dung vội vàng bò dậy, tiếp tục thất tha thất thểu chạy về phía trước.
Đúng lúc này, một bóng người nhảy xuống từ trên một nhánh cây, hắn lao xuống ôm Trần Dung nhảy lên, hai người tránh được hơn mười mũi tên, vọt đến bên cạnh nhóm kỵ sĩ.
Người nọ cùng nhóm kỵ sĩ hội họp, liền thuận tay đặt Trần Dung lên lưng ngựa. Hắn nhìn đám người đuổi tới càng ngày càng gần, quát khẽ: “Lui”
Lúc này, bọn họ đã bị vây trong phạm vi công kích bằng cung tiễn của đám người đó. Bởi vậy, sau khi người nọ ra lệnh một tiếng, mọi người chỉ có thể cầm binh khí trong tay, từ từ lui về phía sau.
Lúc này, một tướng lĩnh người Hồ không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cát bụi bốc cao dưới sườn núi, nói: “Đi đi, bẩm báo Thái Nguyên vương.”
“Vâng.”
Lúc này, hai đội người vẫn trong tư thế giằng co, một bên chậm rãi lui về phía sau, một bên chậm rãi tới gần. Bên lui về phía sau hướng tới phía trên sườn núi.
Chỉ chốc lát, Mộ Dung Khác đã đến. Mà năm sáu người kia, đã đứng ở trên sườn núi. Vừa đứng lại, người mặc áo đen vừa cứu Trần Dung kia liền thấp giọng nói: “Đến thời cơ thích hợp, ta sẽ ôm nữ lang nhảy xuống, các ngươi cưỡi ngựa lao ra từ hai bên, đến lúc đó sẽ tụ họp.”
“Vâng.”
Trong lúc bọn họ nói nhỏ, Trần Dung giãy dụa đứng lên. Nàng vừa đứng vững, chuyện thứ nhất đó là hất toàn bộ tóc tai rối tung ở trước mắt ra.
Ngẩng đầu lên, Trần Dung nhanh chóng nhìn xuống phía dưới. Từ sườn núi này nhảy xuống, chỉ cao tầm 10 bước. Phía dưới, là một sơn đạo hẹp. Sơn đạo kia quanh co khúc khuỷu, trình đổ nhân tự hình. Mà người nọ tự tiêm, liền tại đây sườn núi hạ.
Giờ phút này, nhân tự lộ tả chi cùng hữu chi trong rừng cây, cát bụi cuồn cuộn, vó ngựa tung bay, có đại đội nhân mã càng ngày càng gần.
Xa xa, cát bụi kia bốc thẳng lên phía chân trời, dường như có thiên quân vạn mã xông đến.
Giờ phút này, phía đông vừa mới sáng lên, một vòng thái dương rực rỡ trồi lên phía chân trời.
Trần Dung vẫn không nhúc nhích tựa vào trên người Mộ Dung Khác, khôi giáp lạnh như băng cọ vào da thịt khiến nàng đau nhức, mà hô hấp ấm áp đằng sau làm cho nàng căng thẳng nổi da gà.
…… Nếu kiếp trước, bị một nam nhân xa lạ ôm ấp rồi sờ soạng như thế, nàng đã không còn mặt mũi nhìn người trong lòng đúng không?
Hiện tại thì sao, Trần Dung cười chua xót.
Ngựa Mộ Dung Khác cưỡi là một con thần tuấn, chở thêm một người trên lưng cũng không vấn đề gì. Có điều khi lao về phía trước, mỗi một lần lên xuống đều khiến da thịt non mịn của Trần Dung cọ vào khôi giáp phía sau.
Trời chưa sáng hẳn, hiện tại đúng là lúc tối đen nhất ngay trước khi bình minh. Tối đen này giống như đến từ để chỗ sâu trong bóng đêm, bao phủ toàn bộ trời đất.
Cây đuốc le lắt trong gió.
Trần Dung ngửa đầu nhìn sang hai bên. Hai bên là cây cối bụi cỏ, trên đó là một sườn dốc, sườn dốc không cao, chỉ khoảng năm thước. Lúc này vừa nhìn qua, nơi đó hoàn toàn tối đen.
Hơn hai ngàn người đã có một ngàn nhảy vào sơn cốc. Sơn cốc này không bằng phẳng, thỉnh thoảng còn có đá vụn, mọi người hành động không tiện, vó ngựa bước trên đó khá khó khăn, đội tuyến càng ngày càng kéo dài.
Trần Dung quay đầu lại liếc mắt một cái.
Mộ Dung Khác giữ ở bên cạnh hơn hai ngàn người, chỉ có một ngàn là tinh kỵ, mặt khác đều là bộ tốt. Nhìn ánh lửa kéo dài kia, ánh mắt Trần Dung trở nên nặng nề.
Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp: “Nàng đang nhìn gì vậy?”
Trần Dung cúi đầu, nhẹ giọng trả lời: “Không có gì.”
Mộ Dung Khác hừ một tiếng: “Lập tức nàng sẽ được nhìn thấy nam nhân kia của mình, sao không ngẫm lại xem sẽ nói với hắn cái gì?” Dừng một chút, giọng nói của gã mang theo trào phúng: “Có lẽ, đây chính là lời cuối cùng mà nàng có thể nói với hắn.”
Gã nói tới đây, thấy Trần Dung không đáp, liền cúi đầu xuống.
Đối diện là Trần Dung bộ dạng phục tùng liễm mục, vẻ mặt trầm tĩnh. Không đợi Mộ Dung Khác mở miệng, Trần Dung đã ngẩng đầu nói: “Ngài nói đúng.”
Nàng thẳng lưng, trên mặt cũng mang theo tươi cười bình thản. Trần Dung vươn tay sửa lại tóc mai, lại kéo che vạt áo, nói: “Đây là lần cuối cùng ta gặp chàng…… Người bên ngoài nói như thế nào, chàng nghĩ như thế nào, đã không còn quan trọng nữa. Ta phải khiến cho chàng nhớ kỹ ta.”
Nàng dùng cả hai tay cẩn thận , tỉ mỉ sửa sang lại dung nhan. Mộ Dung Khác thấy thế, năm ngón tay co lại.
Tay gã đang đặt trên ngực nàng, vừa co lại liền nắm trọn cả khuôn ngực, tuy rằng trong bóng đêm không có người ngoài nhìn thấy.
Trần Dung cứng đờ, không thể giữ nổi tươi cười trên mặt.
Mộ Dung Khác ngẩng đầu lên nhìn phía trước chăm chú, trong giọng nói trầm lãnh mang theo chê cười: “Làm sao vậy?”
Trần Dung buông rủ hai mắt.
Hai tay của nàng buông thõng xuống.
Thấy nàng không nói lời nào, giọng nói của Mộ Dung Khác có vẻ không kiên nhẫn: “Sao không nói gì?”
Một hồi lâu, giọng nói Trần Dung thấp mà trầm tĩnh truyền đến: “Thái Nguyên vương muốn ta nói gì đây?” Nàng khàn khàn cười nói: “Muốn ta khóc cầu ngài, hay là lấy hết can đảm nhảy xuống lưng ngựa tự tử?”
Lời này vừa thốt ra, Mộ Dung Khác trở nên cứng đờ.
Trần Dung từ từ ngăn tay gã đang đặt trên ngực, giọng nói nhẹ nhàng mang theo bình tĩnh: “Vương, ngài thất thố rồi.”
Đúng là gã đã thất thố.
Giờ phút này Vương Hoằng không ở quanh đây, gã lại vô lễ với nàng, ý chỉ điều gì? Chẳng lẽ, là đố kỵ sao?
Một hồi lâu, gió lạnh thổi qua, Mộ Dung Khác hừ nhẹ một tiếng.
Chỉ hừ một tiếng, gã không thèm nhắc lại, có điều bàn tay kia di chuyển ra phía thắt lưng nàng.
Trần Dung nhận ra, hô hấp của gã có chút rối loạn, hiển nhiên mọi hành vi vừa rồi của gã cũng khiến cho chính gã cảm thấy không thư thái.
Ngay khi Trần Dung nghĩ rằng gã vĩnh viễn sẽ không trả lời, Mộ Dung Khác mở miệng, trong giọng nói trầm lãnh của gã lộ ra bình thản: “Nàng nói đúng, ta đã thất thố.”
Gã nhìn phía trước chăm chú, lạnh lùng dặn dò: “Đừng nói những lời này nữa.”
Trần Dung đáp: “Vâng.”
Mất một lúc, hơn hai nghìn người đã đi qua hai phần ba, có điều khi quay đầu nhìn lại đội ngũ kéo dài kia thì cũng chỉ chừng một hai dặm.
Trong lúc trầm mặc, cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên, vài tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
Gần như đồng thời với tiếng kêu thảm thiết kia, vô số tiếng quát vội vang lên: “Có mai phục, có mai phục.”
Mặt Mộ Dung Khác trầm xuống, không đợi gã ra lệnh, trước sau đội ngũ đã có bốn năm chỗ đều truyền đến tiếng hét to: “Có mai phục, có mai phục.” Cùng với tiếng hét to kia, ánh đuốc bị tắt lụi, tiếng vật nặng va chạm vào nhau, tiếng kêu thảm thiết của người ngựa lúc sắp chết vang lên.
Ban đêm, từng tiếng động đồng thời truyền ra, dường như toàn bộ đội ngũ đều bị công kích.
Mộ Dung Khác giữ chặt ngựa bị chấn kinh mà hí dài không thôi, trầm giọng ra lệnh: “Chúng tướng ở đâu? Lập tức quay về phòng bị.”
Mệnh lệnh của gã vừa thốt ra, liền có thân vệ cao giọng đáp, đồng thời, soái kỳ tung bay.
Vốn, binh lính Mộ Dung Khác mang theo luôn giữ kỷ luật nghiêm cẩn, tiến thối như một, trong mệnh lệnh của gã, tiếng hô quát của các tướng lĩnh vang lên. Mọi người ở xung quanh cũng bình tĩnh hơn chút.
Một loạt tiếng vó ngựa truyền đến. Chỉ chốc lát, một tướng lĩnh tới gần Mộ Dung Khác, lớn tiếng nói: “Vương, người tới không nhiều lắm, bọn họ đẩy đá tảng và cây cối, ngăn cách đội ngũ của chúng ta thành năm sáu đoạn. Người của chúng ta không bị thiệt mạng nhiều.”
“Địch nhân đâu?”
“Sau khi địch nhân tấn công thì không thấy bóng dáng đâu.”
Mặt Mộ Dung Khác trầm xuống.
Trong lúc gã suy nghĩ, tiếng ngựa hí bốn phía rõ ràng an tĩnh lại.
Vài tướng lĩnh giục ngựa tới gần, lớn tiếng hỏi: “Tướng quân, phía dưới nên làm như thế nào?”
“Xem một chút, những người đó bao lâu nữa thì có thể đuổi kịp.”
“Vâng.”
Chỉ chốc lát, mấy người cưỡi ngựa đồng thời chạy tới: “Đã vượt qua trở ngại, một khắc sau có thể xuất phát.”
Mộ Dung Khác nhìn về phía chân trời, bầu trời vẫn đen đặc như mực.
Gã nhếch bạc môi, lạnh lùng hỏi: “Muốn kéo dài thời gian của ta sao? Có ích gì đâu?”
Nửa khắc sau, mọi người lại lên đường.
Mộ Dung Khác vừa đi, vừa nói với nhóm dò đường: “Đi đi, nhớ rõ nhìn xem cẩn thận một chút.”
“Vâng.”
Vó ngựa tung bay, một tướng lĩnh tới gần Mộ Dung Khác trầm mặc, hắn không tự chủ được nhìn lại Trần Dung vạt áo rách nát, nuốt nước miếng một cái mới nghiêm mặt hỏi: “Vương, đối phương có ý tứ gì?”
Mộ Dung Khác lắc đầu, lạnh lùng nói: “Dù cho có ý gì, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.”
“Vâng.”
Lại qua non nửa canh giờ bị trì hoãn, lúc này, ánh rạng đông bắt đầu chiếu rọi trời đất.
Phía trước lại xuất hiện sơn đạo giống như vậy.
Lại nói tiếp, hai bờ sông Trường Giang không có gì đặc biệt, đỉnh núi vốn không cao lắm, nhưng lại có rất nhiều sơn đạo và bụi cây rậm rạp.
Mộ Dung Khác ngừng lại, nhìn một lính dò đường, lính dò đường cúi đầu, bẩm: “Vương, phía trước không có gì khác thường.”
Lúc này, giọng nói của hắn có chút lo lắng không yên, phải biết rằng vừa rồi ở đoạn đường kia, bọn họ cũng nói như vậy.
Mộ Dung Khác thu hồi ánh mắt, truyền lệnh: “Cẩn thận một chút, nơi này cỏ dày, để phòng đối phương tấn công phóng hỏa.”
“Vâng.”
Mọi người tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường đi, giọng nói trầm thấp của Mộ Dung Khác truyền đến: “Cách quân của Mộ Dung Vu còn xa không?”
“Còn năm mươi dặm.”
“Đã biết.”
Sau đó, Mộ Dung Khác ngẩng đầu lên. Nhìn phía trước chăm chú, gã đột nhiên hỏi: “Vừa rồi người ra tay hẳn là hộ vệ của nam nhân kia.”
Gã cười lạnh, nói: “Hộ vệ của thế gia người Tấn là buồn cười nhất, bản sự thật sự thì không có mấy, mà tà môn ma đạo thì lại không ít.” Nghĩ lại, nếu có nhiều người mai phục sẽ không thể gạt được lính dò đường của gã.
Trần Dung không trả lời.
Ngừng một hồi, Mộ Dung Khác đột nhiên nói: “Ngay cả thiếu đi ba ngàn người, ta vẫn có thể cướp tiền tài. Nếu hắn dám xuất hiện, cả tánh mạng cũng khó bảo toàn.”
Nhìn thấy Trần Dung không nói lời nào, Mộ Dung Khác cúi đầu nhìn nàng: “Nàng suy nghĩ gì vậy?”
Trần Dung lắc đầu nói: “Ta chỉ là một phụ nhân, lời nói của Thái Nguyên vương ta nghe không hiểu.”
Lời này vừa thốt ra, Mộ Dung Khác có chút hổ thẹn, không khỏi thầm nghĩ: Đúng vậy, sao ta quên mất nàng chỉ là một phụ nhân bình thường chứ.
Mộ Dung Khác không hề để ý tới Trần Dung, lúc này cúi đầu thầm nghĩ: Chỉ cần một tin tức về thành Mạc Dương đã có thể kéo Mộ Dung Khác ra khỏi ổ, rồi bày ra đủ loại cạm bẫy trên quãng đường gã di chuyển, chuyển bất lợi thành có lợi, nắm mũi mà dắt đối phương đi…… Thất lang thật sự rất giỏi.
Đội ngũ tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường đi, phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Trần Dung vừa quay đầu thì trông thấy một biển lửa. Ở chỗ dấy lên ngọn lửa kia không phải là phần giữa đội ngũ, mà là đoạn cuối cùng. Trong ánh lửa, vô số khói đặc theo hướng gió bao phủ chúng người Hồ.
Vẫn là dùng lửa sao?
Ngay khi Trần Dung mở to hai mắt, Mộ Dung Khác quát: “Không thể bối rối, dùng tay áo che mũi miệng lại, từ từ tiến lên.”
Tiếng hét to vừa thốt ra, liền có người lĩnh mệnh tiến đến.
Dù vậy, khói đặc hun đốt như thế, người thì có thể tỉnh táo lại, nhưng ngựa lại không thể bình tĩnh. Trong khoảng thời gian ngắn, nơi nơi là tiếng ngựa hí, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng gào bối rối.
Khi Mộ Dung Khác giục ngựa lao ra, đột nhiên, trên sườn núi cát bụi cuồn cuộn, mọi người vừa ngẩng đầu, chỉ thấy cát bụi tràn ngập ùa đến, dường như là vô số người đồng thời giơ lên bao đựng cát hất về phía bọn họ.
Chúng tốt rõ ràng bối rối.
Một tướng lĩnh vội vàng tới gần, kêu lên: “Vương, không tốt, người của chúng ta ở trên sườn núi nhìn thấy cách ngoài vài dặm cát bụi cuồn cuộn, có đại đội địch nhân lại đây.” Dừng một lát, hắn tiếp lời: “Ước chừng đến con số nghìn.”
Mộ Dung Khác nhướn mày, quát: “Là cờ xí của ai?”
“Một mặt viết một chữ ‘Thạch’, còn mặt khác của cờ xí có chữ ‘Tuyên’.
Cái gì?
Lần này, Mộ Dung Khác rõ ràng kinh hãi, gã ngừng ngựa lại, kêu lên: “Người của Thạch Tuyên?” Thạch Tuyên là người của Thạch Hổ, hiện tại Thạch Hổ bệnh nặng, vài nhi tử tranh quyền đoạt lợi, Thạch Tuyên là người có thế lực cạnh tranh nhất.
Vài năm nay, Mộ Dung Tiên Ti cùng Hậu Triệu (là một quốc gia thuộc Ngũ Hồ thập lục quốc trong thời Đông Tấn (265-420) tại Trung Quốc. Nhà nước này do họ Thạch thuộc bộ lạc Yết thành lập, quốc hiệu là Triệu, còn gọi là Thạch Triệu để phân biệt với Hán Triệu của người Hung Nô) tranh giành quyền lợi vô cùng gay gắt, nếu Thạch Tuyên có thể giết Mộ Dung Khác, lại cướp đoạt được tiền tài, có thể nói, giang sơn Hậu Triệu của Thạch Lặc chắc chắn sẽ thuộc về Thạch Tuyên hắn.
Nói đến đây, Mộ Dung Khác mím chặt môi.
Vài tướng lĩnh cũng hai mặt nhìn nhau.
Một cái tướng lĩnh kêu lên: “Vương, không tốt, chúng ta trúng kế rồi.”
Chúng tướng giờ phút này có thể nghĩ đến, chính là trúng kế.
Nếu người tới là người của Thạch Tuyên, vậy rõ ràng là Vương Hoằng gửi tin tức cho Nhiễm Mẫn. Mà Thạch Tuyên đang ở cùng Nhiễm Mẫn cũng tới đây, một mũi tên bắn hai chim, vừa tiêu diệt được Mộ Dung Khác, lại chiếm được tiền tài của thành chủ Mạc Dương…… Đúng rồi, nhất định là như vậy, nếu Vương Hoằng có thể tiết lộ tin tức vô cùng quan trọng về thành chủ Mạc Dương cho mình, thì cũng có thể tiết lộ cho người khác biết.
Giữa Mộ Dung Khác và Vương Hoằng đã là kết quả kẻ chết người sống. Chỉ cần có thể tiêu diệt cái họa tâm phúc này, ngay cả hy sinh một phụ nhân, thu mua một chút tộc nhân, thì tính là cái gì?
Chúng tướng càng nghĩ càng kinh hãi, đồng thời ngẩng đầu nhìn lên Mộ Dung Khác
Mộ Dung Khác cau mày.
Đối mặt với ánh mắt của chúng tướng, gã không thể nói rằng Vương Hoằng sẽ không làm như vậy…… Người Tấn kia nhỏ hơn gã mấy tuổi, mà gã vẫn không thể nhìn thấu.
Lúc này, hối hận đã không có ý nghĩa. Mộ Dung Khác quyết đoán ra lệnh: “Chỉnh trang lại đội ngũ, chuẩn bị đón đánh.”
Dứt lời, gã giục ngựa lao về phía trước. Mới lao ra một bước, gã cầm cánh tay Trần Dung quăng nàng ra. Động tác tuy rằng nhanh gọn nhưng rất ôn nhu.
Trần Dung vừa chạm đất, mệnh lệnh của gã đã truyền đến: “Gọi một người tới, coi chừng nàng ta.”
“Vâng.”
Mệnh lệnh thốt ra, gã đã lao đi.
Trần Dung đứng dậy liền nhìn thấy bốn năm đôi mắt tà dâm nhìn về phía mình. Nàng cảm thấy rùng mình, chạy vội đến ngựa của mình, sau khi xoay người nhảy lên thì giục ngựa đuổi theo Mộ Dung Khác.
Động tác của nàng lưu loát mà quyết đoán, khiến cho người đứng đó hoảng hồn. Đợi cho Trần Dung đuổi kịp Mộ Dung Khác, bọn họ liền dời ánh mắt đi.
Giờ phút này, lửa đã càng ngày càng lớn, trong khói đặc cuồn cuộn, tiếng ngựa hí tiếng người kêu gào càng ngày càng loạn.
Trên lưng ngựa, Trần Dung cởi áo ngoài của mình ra. Thân hình yểu điệu quyến rũ vừa lộ ra, mọi người nhìn thấy đều ngẩn ngơ.
Nhưng chỉ đảo mắt, Trần Dung đã cầm lấy hai ống tay áo buộc quanh người, sau khi nàng buộc trên cổ và trên lưng, da thịt lộ ra ngoài của Trần Dung đã được che kín.
Nàng làm rất nhanh gọn dứt khoát, mọi việc xảy ra chỉ trong chớp mắt. Sau khi làm xong, Trần Dung nhìn quanh trái phải. Thấy người chú ý tới mình càng ngày càng ít, nàng giục ngựa phóng vào giữa màn khói đặc.
Trần Dung xông vào hướng ngược lại, cũng có người thấy được, tức thì, vài người định quát to, nhưng khi trông thấy vài tướng lĩnh theo sau Trần Dung quay lại truyền lệnh thì chạy chậm lại, vài tướng lĩnh đó đang cố gắng đuổi theo, vẻ sợ hãi rụt rè kia làm sao giống như đang chạy trốn?
Mấy người nghi hoặc trong lòng, lại thu hồi ánh mắt.
Chỉ chốc lát, khi nhìn lại, Trần Dung vẫn giục ngựa phóng đi.
Chỉ trong một chốc nghi hoặc, Trần Dung đã nhảy vào giữa màn khói đặc.
Vừa xông vào khói đặc, nàng nhổm lên lưng ngựa, thả người nhảy vào trong bụi cây.
Cùng lúc đó, có người phát hiện ra. Lập tức một sĩ tốt cao giọng quát: “Phụ nhân kia muốn chạy trốn.”
Tiếng quát vừa truyền đến, mấy người đồng thời kêu lên: “Phụ nhân kia muốn chạy trốn.”
Trong tiếng kêu, cung tiễn cùng trường kích trong tay bọn họ đồng thời chỉ về phía Trần Dung. Khi đang giương cung chờ sẵn, mấy đôi mắt không hẹn mà cùng liếc về phía Mộ Dung Khác.
Bọn họ đang chờ chỉ thị. Phụ nhân xinh đẹp kia, ngay cả thần tiên nhìn cũng sẽ động tâm, tất nhiên vương rất thích nàng, bọn họ cũng không dám tự tiện làm nàng bị thương.
Vừa do dự như thế, Trần Dung đã nắm lấy bụi cây tre, ngón tay bị đâm máu túa ra, nhưng nàng ko để tâm đến, chỉ chớp mắt, nàng đã sắp nhảy lên triền núi.
Rốt cục, một tướng lĩnh quát vội: “Ngu xuẩn, bắn vào chân tay đi.”
Mệnh lệnh vừa thốt ra, từng mũi tên dài ào ào phóng về phía Trần Dung, trong nháy mắt, đã có một mũi tên cắm thật sâu vào bả vai trái của Trần Dung.
Có điều dường như nàng không hề để ý, mặc kệ máu chảy như suối, vẫn chạy về phía trước.
Mắt thấy sẽ lên được tới triền núi.
Lúc này, Mộ Dung Khác nhìn qua.
Gã nhìn Trần Dung chăm chú, suy nghĩ chợt lướt qua trong đầu, không khỏi hét lớn: “Trúng kế của Vương Hoằng kia rồi, người đến không phải Thạch Tuyên, không phải Thạch Tuyên.”
Ở đây nếu nói người hiểu biết Vương Hoằng nhất thì không có ai vượt qua được Trần Dung. Với trí tuệ của nàng, tất nhiên biết, rơi vào tay Mộ Dung Khác, nàng vẫn là một nữ nhân, rơi vào tay Thạch Tuyên, nàng còn không bằng heo chó, sống không bằng chết. Mà nàng có thể quyết đoán chạy trốn như thế, chắc hẳn người đến không phải là Thạch Tuyên.
Không biết vì sao, Mộ Dung Khác tin tưởng, chẳng những Trần Dung có trí tuệ, hơn nữa kiến thức rộng rãi, chỉ cần nhìn bộ y phục được nàng cởi ra rồi lại buộc chặt quanh thân thế kia, thì đã biết, phụ nhân này làm việc quyết đoán lưu loát, có mưu tính mới hành động…… Nếu người đến không phải là Vương Hoằng, khẳng định nàng sẽ lấy tĩnh chế động, sẽ không mạo hiểm sinh mạng mà chạy trốn một cách liều lĩnh như thế.
Lúc này, một tướng lĩnh giương rộng cánh cung, vội vàng nói: “Tướng quân, phụ nhân kia sẽ trốn thoát.” Hắn cắn răng một cái, quát: “Không bằng bắn chết luôn đi.”
Vài đôi mắt sáng quắc đều nhìn về phía Mộ Dung Khác.
Trong ánh mắt của bọn họ, Mộ Dung Khác lại chần chờ. Gã chỉ cần gật đầu, bóng dáng màu đỏ càng chạy càng xa kia sẽ bị một mũi xuyên tim, ngã nhào từ trên sườn núi xuống.
Chỉ cần gã gật đầu.
Mộ Dung Khác vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm nơi đó, ngay khi chúng tướng đã mất kiên nhẫn, gã thấp giọng nói: “Thả nàng đi.”
“Cái gì?”
Vài đôi mắt mở to nhìn Mộ Dung Khác, vẻ mặt không dám tin.
Mộ Dung Khác nhìn bóng dáng màu đỏ kia thật sâu, nhìn nàng xông lên triền núi, trốn vào trong rừng cây…… Gã thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói: “Chỉ là một phụ nhân, sống hay chết đâu có gì quan trọng.”
Lời nói của gã khiến chúng tướng rất bất mãn, một người kêu lên: “Nếu nàng ta không quan trọng, vậy vương bắt nàng ta làm gì?”
Một người khác cũng kêu lên: “Vì trúng kế, chúng ta có ba ngàn người còn chưa rõ sống chết.” Dừng một chút, người nọ tiếp lời: “Vương, thỉnh cho phép ta bắt phụ nhân kia về.”
Với sức lực của phụ nhân kia, nàng có thể trốn được bao xa? Nếu như muốn bắt sống, hiện tại ra tay vẫn còn kịp.
Dường như Mộ Dung Khác kinh ngạc một chút, khi gã mím môi đang muốn hạ lệnh, giọng nói ôn hòa của một phụ tá truyền đến: “Chư vị cần gì tức giận? Hiện tại thời cuộc đối với chúng ta bất lợi. Vương Hoằng kia dây dưa, không phải là vì phụ nhân này sao? Thả cho phụ nhân này đi, cũng miễn cho cá chết lưới rách.”
Câu nói ‘Thời cuộc đối với chúng ta bất lợi’ đã thừa nhận sự thất bại của Mộ Dung Khác. Ngay cả bóng dáng của Vương Hoằng gã còn chưa nhìn thấy mà đã bị đánh bại rồi ư?
Lần này, Mộ Dung Khác tức giận, gã gấp giọng quát: “Đuổi theo phụ nhân kia.” Cắn răng một cái, gã trầm giọng nói: “Nếu như không được thì cứ bắn chết.”
Một lời thốt ra, vài giọng nói đồng thời đáp: “Vâng.”
Trần Dung vài cái túng dược, dĩ nhiên xoay người thượng pha. Chỗ xương bả vai truyền đến đau nhức, cùng với máu tươi trào ra, để lại một vệt ở phía sau.
Trần Dung chạy về phía cát bụi ở phía trước. Chỉ cần xuyên qua rừng cây chưa đến 200 bước này là một sườn núi. Mà giờ phút này, dưới sườn núi kia cát bụi cuồn cuộn, hiển nhiên nơi đó có người.
Vừa mới lao ra chưa tới 10 bước, phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Trong lúc đó, Trần Dung nghe thấy một người hét to: “Bắt lấy nàng.”
Trần Dung vội vàng quay đầu, nàng trông thấy mười mấy người lao vọt qua triền núi, chạy về phía nàng. Những người đó xông đến từ một vách triền núi khác, cách nàng tầm trăm bước.
Tuy nói là tầm trăm bước, nhưng Trần Dung vốn đã bị thương, xiêm y lại bất lợi cho việc chạy trốn. Chủ yếu là, những người đó vừa trèo lên sườn núi, liền giương cung, phóng trường kích.
Trần Dung cắn răng, nàng vừa nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía trước, vừa dắt cổ họng hét to: “Trần thị A Dung ở đây, Trần thị A Dung ở đây –”
Tiếng hét sắc nhọn, xen lẫn trong sự hỗn loạn nên khó mà truyền ra xa.
Người của chàng chắc hẳn sẽ nghe thấy, trên đường đi ta mặc đồ màu đỏ, cực kỳ chói mắt, chỉ cần có tâm, người của chàng nhất định sẽ nghe thấy.
Trần Dung vừa tự nhủ thầm, vừa cắn răng bỏ chạy.
Đúng lúc này, phía sau nàng truyền đến một tiếng kêu: “Đứng lại, nếu không đứng lại, sẽ bắn chết ngay.”
Giọng nói sắc bén, ước chừng chỉ cách nàng tầm 70 80 bước mà thôi.
Mặt Trần Dung đỏ bừng, làm như không nghe thấy, cúi đầu chạy liều mạng.
Người nọ quát: “Chuẩn bị bắn tên.”
Tiếng kêu vừa thốt ra, Trần Dung tinh tường cảm giác cơn gió ập đến mang theo tử khí.
Ngay khi nàng điên cuồng chạy trốn, khi tên như mưa phóng tới, một loạt tiếng vó ngựa dồn dập từ trong rừng cây truyền đến. Cùng với tiếng vó ngựa kia còn có mấy giọng nói người Tấn vang lên: “Người ở đây, người ở đây.”
Trong giọng nói lộ vẻ mừng rỡ như điên.
Trần Dung cũng mừng rỡ như điên. Nàng vừa mới ngửa đầu nhìn lại, phía sau mũi tên xé gió lao tới, Trần Dung rùng mình, thả người ngã ập về phía trước.
Vừa mới nhào xuống đất, mấy mũi tên dài đã vọt qua đỉnh đầu nàng.
Trần Dung vội vàng bò dậy, tiếp tục thất tha thất thểu chạy về phía trước.
Đúng lúc này, một bóng người nhảy xuống từ trên một nhánh cây, hắn lao xuống ôm Trần Dung nhảy lên, hai người tránh được hơn mười mũi tên, vọt đến bên cạnh nhóm kỵ sĩ.
Người nọ cùng nhóm kỵ sĩ hội họp, liền thuận tay đặt Trần Dung lên lưng ngựa. Hắn nhìn đám người đuổi tới càng ngày càng gần, quát khẽ: “Lui”
Lúc này, bọn họ đã bị vây trong phạm vi công kích bằng cung tiễn của đám người đó. Bởi vậy, sau khi người nọ ra lệnh một tiếng, mọi người chỉ có thể cầm binh khí trong tay, từ từ lui về phía sau.
Lúc này, một tướng lĩnh người Hồ không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cát bụi bốc cao dưới sườn núi, nói: “Đi đi, bẩm báo Thái Nguyên vương.”
“Vâng.”
Lúc này, hai đội người vẫn trong tư thế giằng co, một bên chậm rãi lui về phía sau, một bên chậm rãi tới gần. Bên lui về phía sau hướng tới phía trên sườn núi.
Chỉ chốc lát, Mộ Dung Khác đã đến. Mà năm sáu người kia, đã đứng ở trên sườn núi. Vừa đứng lại, người mặc áo đen vừa cứu Trần Dung kia liền thấp giọng nói: “Đến thời cơ thích hợp, ta sẽ ôm nữ lang nhảy xuống, các ngươi cưỡi ngựa lao ra từ hai bên, đến lúc đó sẽ tụ họp.”
“Vâng.”
Trong lúc bọn họ nói nhỏ, Trần Dung giãy dụa đứng lên. Nàng vừa đứng vững, chuyện thứ nhất đó là hất toàn bộ tóc tai rối tung ở trước mắt ra.
Ngẩng đầu lên, Trần Dung nhanh chóng nhìn xuống phía dưới. Từ sườn núi này nhảy xuống, chỉ cao tầm 10 bước. Phía dưới, là một sơn đạo hẹp. Sơn đạo kia quanh co khúc khuỷu, trình đổ nhân tự hình. Mà người nọ tự tiêm, liền tại đây sườn núi hạ.
Giờ phút này, nhân tự lộ tả chi cùng hữu chi trong rừng cây, cát bụi cuồn cuộn, vó ngựa tung bay, có đại đội nhân mã càng ngày càng gần.
Xa xa, cát bụi kia bốc thẳng lên phía chân trời, dường như có thiên quân vạn mã xông đến.
Giờ phút này, phía đông vừa mới sáng lên, một vòng thái dương rực rỡ trồi lên phía chân trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.