Chương 77: Luyến đồng
Lâm Gia Thành
18/02/2014
Hơi thở của chàng ấm áp ùa vào trong lỗ tai của Trần Dung, bí mật xâm
nhập lòng nàng, hơi thở này mang theo một mùi hương cỏ xanh làm cho toàn thân nàng mềm mại vô lực.
Hai chân Trần Dung như nhũn ra, trong miệng kêu khổ, vừa thẹn vừa giận vừa hận vừa khổ, thấy Mạc Dương thành chủ tránh ra, nàng vội vàng hít một hơi, áp chế trái tim đang nhảy loạn, thấp giọng ra lệnh: “Buông ra!”
Thấy chàng không đáp ứng, trần Dung dùng khửu tay thúc về phía sau một cái, sau khi khiến chàng kêu rên ra tiếng, lại hung hăng khẽ nói: “Buông ra.”
Vương Hoằng vươn tay ôm bụng, hơi hơi nheo lại hai mắt trừng nàng một lúc, sau đó, chàng cầm lên một lọn tóc, đặt ở trước mũi ngửi hương.
Chàng đang định nói chuyện, dưới tường thành, tiếng đánh trống reo hò vang lên, đồng thời, cũng mang đến một loại hơi thở tử vong.
Chàng vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm tay nhỏ bé của nàng, cười nói: “Ta còn nghĩ rằng A Dung không sợ chết cơ.” Nói tới đây, giọng nói của chàng ôn nhu tựa như gió xuân: “Đừng sợ.”
Trần Dung cả kinh, nhanh chóng tránh né chàng, quay đầu đi.
Chỉ thấy dưới tường thành, nhóm người Hồ chậm rãi thối lui sang hai bên.
Đám người như thủy triều lui xuống, chừa ra một con đường.
Một tướng quân đeo mặt nạ xuất hiện ở giữa đường. Ở phía sau gã là một ngàn môn quy quỳ xuống, ở hai bên cạnh gã cũng là chúng sĩ tốt nhất tề quỳ một gối không nhúc nhích hướng về phía gã làm lễ.
Nhóm sĩ tốt người Hồ vừa rồi còn đang la hét, hỗn loạn, lúc này đều quỳ xuống, từ góc độ Trần Dung nhìn lại chỉ thấy đầu người đông nghìn ngịt. Trong lòng Trần Dung trầm xuống, nàng vươn tay đặt tại ngực, chỉ có như vậy mới có thể khiến tim đang nhảy loạn trở lại vị trí cũ: Giờ phút này xem ra chúng người Hồ rõ ràng là vạn người một lòng mà! Cái gọi là sơ hở ở kiếp trước thật sự còn tồn tại hay không?
Lúc này, bên cạnh truyền đến giọng nói hững hờ của Vương Hoằng: “Tướng quân kia là Mộ Dung Khác, gã là quân thần của người Tiên Ti.”
Chàng nói tới đây, thấy Trần Dung không trả lời thì không khỏi quay đầu lại.
Vừa quay đầu, chàng đối diện với sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của Trần Dung, ánh mắt tan rã, cái miệng nhỏ nhắn lại mím chặt thành một đường. Dưới tường thành, khi tay phải của Mộ Dung Khác vung lên, chúng sĩ tốt người Hồ đều đứng lên.
Lúc này, Mộ Dung Khác ngẩng đầu, nhìn về phía trên tường thành.
Dưới mặt nạ, hai mắt gã sáng ngời.
Cho dù là ở đâu hay có bao nhiêu người, Vương Hoằng luôn có thể dễ dàng hấp dẫn mọi tầm mắt. Mộ Dung Khác chỉ vừa nâng mắt đã nhìn về phía chàng.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lúc này, khi Trần Dung vừa liếc nhìn, Vương Hoằng cũng nhìn Mộ Dung Khác ở dưới tường thành mỉm cười.
Nụ cười này thực thần bí, thực quỷ dị, hoàn toàn khác biệt với tươi cười luôn siêu nhiên, ôn nhu ngày thường, dường như trong đó mang theo hơi thở chết chóc.
Mộ Dung Khác cũng không biết có nhìn thấy biểu tình này của Vương Hoằng hay không, gã chỉ ngửa đầu, lẳng lặng đánh giá nam tử vạt áo tung bay, phiêu nhiên như thần tiên này.
Một hồi lâu, Mộ Dung Khác mới thu hồi tầm mắt, phất phất tay, thấp giọng nói chuyện với chúng tướng. Giọng của bọn họ cũng không lớn, lại cách xa như vậy, đám người Trần Dung căn bản không thể nghe rõ.
Đúng lúc này, Vương Hoằng vung tay áo dài rồi nói: “Đi thôi.”
Dứt lời, chàng dẫn đầu đi xuống dưới thành.
Trần Dung do dự một chút, vẫn nhanh chóng đuổi theo.
Nàng nhắm mắt theo đuôi theo ở phía sau chàng, cúi đầu, cố gắng nhớ lại vài chi tiết chắp vá ở kiếp trước.
Vương Hoằng đi ở phía trước nàng vẫn đều không hề hé răng.
Cũng không biết qua bao lâu, tiếng đánh trống reo hò ồn ào náo động ập đến.
Trần Dung ngẩng đầu lên.
Lúc này, nàng mới phát hiện mình đi theo chàng bất tri bất giác đã đi ra phố của thành Mạc Dương. Giờ phút này phố Mạc Dương rất im lặng, cho dù có người đi đường thì sắc mặt bọn họ đều hoảng loạn, qua lại vội vàng. Mỗi một con ngõ nhỏ đều có binh lính đi qua đi lại duy trì trật tự.
Trần Dung nhìn xung quanh một cái, lại quay đầu nhìn về phía Vương Hoằng.
Vương Hoằng đang đi phía trước nàng.
Dù lúc này là thời điểm nguy cơ tứ phía, dáng người của chàng vẫn thẳng tắp, một thân áo trắng, dưới ánh mặt trời tản ra thanh quang thản nhiên, siêu nhiên thế tục.
Trần Dung nhìn chàng, môi anh đào giật giật.
Đúng lúc này, Vương Hoằng quay đầu lại.
Dưới ánh mặt trời, ánh mắt của chàng vô cùng trong trẻo. Chàng nhìn Trần Dung, tươi cười nhợt nhạt, chàng nói: “Lần này gặp mặt, A Dung luôn có chút đăm chiêu, không biết đăm chiêu điều gì vậy?”
Trần Dung còn chưa mở miệng, lúc này, tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến.
Tiếng vó ngựa còn chưa tới gần, một tiếng kêu to trong trẻo khiến Trần Dung bừng tỉnh: “Vương Thất lang!”
Đây là một tướng quân thanh niên, hắn cưỡi ngữa đến, sau khi vội vàng ngừng ngựa, thì ngồi ngay trên lưng ngựa hướng tới Vương Hoằng chắp tay, cất cao giọng nói: “Tôn Diễn tìm người.”
Hắn liếc về phía Trần Dung bên cạnh Vương Hoằng, chỉ liếc mắt một cái thì nhíu mày cười khổ: “Cũng chỉ có danh sĩ như các người, tại thời điểm sống chết ngay trước mắt, còn có tâm tư cùng luyến đồng đi dạo.”
Những lời này của hắn vừa thốt ra, Vương Hoằng đã nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng thở dài ảo não.
Chàng hơi hơi nghiêng đầu.
Bên cạnh chàng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Dung đỏ lên, hai mắt oán hận trừng mắt nhìn vị tướng quân kia, môi anh đào chu ra, cuối cùng khẽ hé mở.
Vì thế, Vương Hoằng vươn tay ra.
Chàng vươn ngón trỏ thon dài đặt lên cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn nộn của nàng.
Lúc làm động tác này, sau khi thành công khiến Trần Dung cứng đờ người, chàng xoay người, cười nói với tướng quân kia: “Nếu như thế thì đi thôi.”
Dứt lời, chàng dẫn đầu rời đi.
Vị tướng quân kia xoay người xuống ngựa, theo sát phía sau chàng, nói: “Mộ Dung Khác tới đây. Thất lang, người nói gã có thể công thành vào tối hôm nay hay không?”
Phía trước, giọng nói nhẹ nhàng bình thản của Vương Hoằng vang lên: “Đêm nay ư? Sẽ không.”
Ngữ khí vô cùng chắc chắn.
Vị tướng quân trẻ tuổi tò mò hỏi: “Vì sao?”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, càng bước càng xa. Đến khi bóng dáng của bọn họ biến mất, Trần Dung mới oán hận dậm chân, đỏ mặt nghiến răng nghiến lợi xí một tiếng. Nhưng mà giọng của nàng vừa nhỏ lại mơ hồ, ngữ bất thành câu (không thành một câu hoàn chỉnh).
Sau khi tức giận một lúc, Trần Dung xoay người lại.
Nàng cúi đầu, hữu khí vô lực đi về phía phủ thành chủ.
Vừa mới tiến vào cửa phủ, nàng nghe thấy giọng của Thượng tẩu từ một bên truyền đến: “Nữ lang.”
Thượng tẩu mang vẻ mặt sầu lo, lão nhìn Trần Dung nói: “Nữ lang, người vừa rồi cùng Vương Thất lang……” Nói tới đây, lão thở dài một tiếng, thì thào nói: “Thành sắp bị phá rồi, ngay cả phóng túng cũng chỉ có phóng túng được mấy ngày. Nếu nữ lang thích ngài ấy, thì cứ theo ý mình đi.”
Trần Dung vạn vạn lần thật không ngờ, Thượng tẩu luôn cũ kỹ trung thực lại đưa ra một đề nghị như vậy với nàng.
Nàng tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, há mồm đang muốn quát mắng, lại nhanh chóng ngậm miệng, vung tay áo, thướt tha đi nhanh vào trong phủ.
Vừa mới đi được năm bước, Trần Dung dừng chân, quay đầu, kêu lên với Thượng tẩu: “Tẩu, chuẩn bị lên xe ngựa, ta muốn đi gặp Tôn tiểu tướng quân.”
Hai chân Trần Dung như nhũn ra, trong miệng kêu khổ, vừa thẹn vừa giận vừa hận vừa khổ, thấy Mạc Dương thành chủ tránh ra, nàng vội vàng hít một hơi, áp chế trái tim đang nhảy loạn, thấp giọng ra lệnh: “Buông ra!”
Thấy chàng không đáp ứng, trần Dung dùng khửu tay thúc về phía sau một cái, sau khi khiến chàng kêu rên ra tiếng, lại hung hăng khẽ nói: “Buông ra.”
Vương Hoằng vươn tay ôm bụng, hơi hơi nheo lại hai mắt trừng nàng một lúc, sau đó, chàng cầm lên một lọn tóc, đặt ở trước mũi ngửi hương.
Chàng đang định nói chuyện, dưới tường thành, tiếng đánh trống reo hò vang lên, đồng thời, cũng mang đến một loại hơi thở tử vong.
Chàng vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm tay nhỏ bé của nàng, cười nói: “Ta còn nghĩ rằng A Dung không sợ chết cơ.” Nói tới đây, giọng nói của chàng ôn nhu tựa như gió xuân: “Đừng sợ.”
Trần Dung cả kinh, nhanh chóng tránh né chàng, quay đầu đi.
Chỉ thấy dưới tường thành, nhóm người Hồ chậm rãi thối lui sang hai bên.
Đám người như thủy triều lui xuống, chừa ra một con đường.
Một tướng quân đeo mặt nạ xuất hiện ở giữa đường. Ở phía sau gã là một ngàn môn quy quỳ xuống, ở hai bên cạnh gã cũng là chúng sĩ tốt nhất tề quỳ một gối không nhúc nhích hướng về phía gã làm lễ.
Nhóm sĩ tốt người Hồ vừa rồi còn đang la hét, hỗn loạn, lúc này đều quỳ xuống, từ góc độ Trần Dung nhìn lại chỉ thấy đầu người đông nghìn ngịt. Trong lòng Trần Dung trầm xuống, nàng vươn tay đặt tại ngực, chỉ có như vậy mới có thể khiến tim đang nhảy loạn trở lại vị trí cũ: Giờ phút này xem ra chúng người Hồ rõ ràng là vạn người một lòng mà! Cái gọi là sơ hở ở kiếp trước thật sự còn tồn tại hay không?
Lúc này, bên cạnh truyền đến giọng nói hững hờ của Vương Hoằng: “Tướng quân kia là Mộ Dung Khác, gã là quân thần của người Tiên Ti.”
Chàng nói tới đây, thấy Trần Dung không trả lời thì không khỏi quay đầu lại.
Vừa quay đầu, chàng đối diện với sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của Trần Dung, ánh mắt tan rã, cái miệng nhỏ nhắn lại mím chặt thành một đường. Dưới tường thành, khi tay phải của Mộ Dung Khác vung lên, chúng sĩ tốt người Hồ đều đứng lên.
Lúc này, Mộ Dung Khác ngẩng đầu, nhìn về phía trên tường thành.
Dưới mặt nạ, hai mắt gã sáng ngời.
Cho dù là ở đâu hay có bao nhiêu người, Vương Hoằng luôn có thể dễ dàng hấp dẫn mọi tầm mắt. Mộ Dung Khác chỉ vừa nâng mắt đã nhìn về phía chàng.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lúc này, khi Trần Dung vừa liếc nhìn, Vương Hoằng cũng nhìn Mộ Dung Khác ở dưới tường thành mỉm cười.
Nụ cười này thực thần bí, thực quỷ dị, hoàn toàn khác biệt với tươi cười luôn siêu nhiên, ôn nhu ngày thường, dường như trong đó mang theo hơi thở chết chóc.
Mộ Dung Khác cũng không biết có nhìn thấy biểu tình này của Vương Hoằng hay không, gã chỉ ngửa đầu, lẳng lặng đánh giá nam tử vạt áo tung bay, phiêu nhiên như thần tiên này.
Một hồi lâu, Mộ Dung Khác mới thu hồi tầm mắt, phất phất tay, thấp giọng nói chuyện với chúng tướng. Giọng của bọn họ cũng không lớn, lại cách xa như vậy, đám người Trần Dung căn bản không thể nghe rõ.
Đúng lúc này, Vương Hoằng vung tay áo dài rồi nói: “Đi thôi.”
Dứt lời, chàng dẫn đầu đi xuống dưới thành.
Trần Dung do dự một chút, vẫn nhanh chóng đuổi theo.
Nàng nhắm mắt theo đuôi theo ở phía sau chàng, cúi đầu, cố gắng nhớ lại vài chi tiết chắp vá ở kiếp trước.
Vương Hoằng đi ở phía trước nàng vẫn đều không hề hé răng.
Cũng không biết qua bao lâu, tiếng đánh trống reo hò ồn ào náo động ập đến.
Trần Dung ngẩng đầu lên.
Lúc này, nàng mới phát hiện mình đi theo chàng bất tri bất giác đã đi ra phố của thành Mạc Dương. Giờ phút này phố Mạc Dương rất im lặng, cho dù có người đi đường thì sắc mặt bọn họ đều hoảng loạn, qua lại vội vàng. Mỗi một con ngõ nhỏ đều có binh lính đi qua đi lại duy trì trật tự.
Trần Dung nhìn xung quanh một cái, lại quay đầu nhìn về phía Vương Hoằng.
Vương Hoằng đang đi phía trước nàng.
Dù lúc này là thời điểm nguy cơ tứ phía, dáng người của chàng vẫn thẳng tắp, một thân áo trắng, dưới ánh mặt trời tản ra thanh quang thản nhiên, siêu nhiên thế tục.
Trần Dung nhìn chàng, môi anh đào giật giật.
Đúng lúc này, Vương Hoằng quay đầu lại.
Dưới ánh mặt trời, ánh mắt của chàng vô cùng trong trẻo. Chàng nhìn Trần Dung, tươi cười nhợt nhạt, chàng nói: “Lần này gặp mặt, A Dung luôn có chút đăm chiêu, không biết đăm chiêu điều gì vậy?”
Trần Dung còn chưa mở miệng, lúc này, tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến.
Tiếng vó ngựa còn chưa tới gần, một tiếng kêu to trong trẻo khiến Trần Dung bừng tỉnh: “Vương Thất lang!”
Đây là một tướng quân thanh niên, hắn cưỡi ngữa đến, sau khi vội vàng ngừng ngựa, thì ngồi ngay trên lưng ngựa hướng tới Vương Hoằng chắp tay, cất cao giọng nói: “Tôn Diễn tìm người.”
Hắn liếc về phía Trần Dung bên cạnh Vương Hoằng, chỉ liếc mắt một cái thì nhíu mày cười khổ: “Cũng chỉ có danh sĩ như các người, tại thời điểm sống chết ngay trước mắt, còn có tâm tư cùng luyến đồng đi dạo.”
Những lời này của hắn vừa thốt ra, Vương Hoằng đã nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng thở dài ảo não.
Chàng hơi hơi nghiêng đầu.
Bên cạnh chàng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Dung đỏ lên, hai mắt oán hận trừng mắt nhìn vị tướng quân kia, môi anh đào chu ra, cuối cùng khẽ hé mở.
Vì thế, Vương Hoằng vươn tay ra.
Chàng vươn ngón trỏ thon dài đặt lên cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn nộn của nàng.
Lúc làm động tác này, sau khi thành công khiến Trần Dung cứng đờ người, chàng xoay người, cười nói với tướng quân kia: “Nếu như thế thì đi thôi.”
Dứt lời, chàng dẫn đầu rời đi.
Vị tướng quân kia xoay người xuống ngựa, theo sát phía sau chàng, nói: “Mộ Dung Khác tới đây. Thất lang, người nói gã có thể công thành vào tối hôm nay hay không?”
Phía trước, giọng nói nhẹ nhàng bình thản của Vương Hoằng vang lên: “Đêm nay ư? Sẽ không.”
Ngữ khí vô cùng chắc chắn.
Vị tướng quân trẻ tuổi tò mò hỏi: “Vì sao?”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, càng bước càng xa. Đến khi bóng dáng của bọn họ biến mất, Trần Dung mới oán hận dậm chân, đỏ mặt nghiến răng nghiến lợi xí một tiếng. Nhưng mà giọng của nàng vừa nhỏ lại mơ hồ, ngữ bất thành câu (không thành một câu hoàn chỉnh).
Sau khi tức giận một lúc, Trần Dung xoay người lại.
Nàng cúi đầu, hữu khí vô lực đi về phía phủ thành chủ.
Vừa mới tiến vào cửa phủ, nàng nghe thấy giọng của Thượng tẩu từ một bên truyền đến: “Nữ lang.”
Thượng tẩu mang vẻ mặt sầu lo, lão nhìn Trần Dung nói: “Nữ lang, người vừa rồi cùng Vương Thất lang……” Nói tới đây, lão thở dài một tiếng, thì thào nói: “Thành sắp bị phá rồi, ngay cả phóng túng cũng chỉ có phóng túng được mấy ngày. Nếu nữ lang thích ngài ấy, thì cứ theo ý mình đi.”
Trần Dung vạn vạn lần thật không ngờ, Thượng tẩu luôn cũ kỹ trung thực lại đưa ra một đề nghị như vậy với nàng.
Nàng tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, há mồm đang muốn quát mắng, lại nhanh chóng ngậm miệng, vung tay áo, thướt tha đi nhanh vào trong phủ.
Vừa mới đi được năm bước, Trần Dung dừng chân, quay đầu, kêu lên với Thượng tẩu: “Tẩu, chuẩn bị lên xe ngựa, ta muốn đi gặp Tôn tiểu tướng quân.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.