Mị Công Khanh

Chương 243: Phiên ngoại: Nữ nhi

Lâm Gia Thành

19/02/2014

Chuyện đám cung nữ không gây chút ảnh hưởng ở trong thành Kiến Khang, nhưng ở trong phủ của Lang Gia Vương thị thì truyền lưu càng ngày càng rộng.

Nhóm phụ nhân không hẹn mà cùng an tĩnh lại, ngay cả khi nhìn thấy Trần Dung đi qua, nếu có lời đàm tiếu cũng chỉ là lén lút nói sau lưng mà thôi. Giáp mặt, thì lại có chút không dám.

Mà sau khi biết người đứng sau chuyện này không phải là Vương Hoằng, mà là ba nhi tử khả nghi kia của chàng, chương trình học của bọn nó trở nên nặng hơn nhiều. Học kỵ xạ, thi từ ca phú, binh thư đều chất chồng một đống sách, tựa hồ bọn họ rất muốn chỉ trong một hai năm ngắn ngủi mà bồi dưỡng mấy hài tử này trở thành một người tài năng.

Mà Trần Dung và Vương Hoằng ở lại trong thành Kiến Khang một tháng với các con thì bắt đầu lên đường trở về Nam Sơn.

Đảo mắt năm năm trôi qua.

Trần Dung và các con đã xa cách năm năm. Lúc này Vương Hiên đã tròn 17 tuổi, hai tiểu tử kia cũng đã tròn 11 tuổi.

Ngay cả nữ nhi nàng đang bế trong tay, hiện tại cũng đã được 5 tuổi rồi.

Một ngày này, xe ngựa của Trần Dung và Vương Hoằng lại xuất hiện ở trên quan đạo.

Bọn họ lại xuất phát đến thành Kiến Khang một lần nữa.

Không chỉ bởi vì Vương Hiên đã tròn 17, đến lúc đàm hôn luận gả, mà quan trọng nhất là Lang Gia Vương thị hiện đang lâm vào nguy cơ chưa từng có.

Tộc trưởng Vương thị vốn thống lĩnh mười vạn tư quân đóng ở Trường Giang, trong trận chiến ngoài ý muốn trúng phải mũi tên mà thiệt mạng.

Tộc trưởng vừa ra đi, đại hắn thống quân vương có lẽ là ruột gan rối bời, lại bị người Hồ phá vòng vây, tổn hại 6 vạn binh lực, ngay cả bản thân suýt nữa cũng khó giữ tính mạng.

Cho tới bây giờ, lợi ích của đại gia tộc cần vũ lực mạnh mẽ để bảo hộ, nay Lang Gia Vương thị luân phiên gặp bất trắc, tư binh từ mười vạn tổn hại còn bốn vạn, trong gia tộc không có danh tướng để chấn trụ, thời điểm thế này, Vương Hoằng không đứng ra thì gia tộc sẽ ra sao?

Huống chi, lúc này trong thành Kiến Khang đúng là nội ưu ngoại khốn, chúng Hồ như hổ rình mồi, các đại gia tộc thì tranh đấu nội bộ, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, cả vương triều to lớn nhà Tấn sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.

Thời điểm thế này, Vương Hoằng không đứng ra thì thiên hạ sẽ ra sao?

Dưới tình huống như vậy, trong tiếng hô hào của người trong thiên hạ, Vương Hoằng đành phải rời núi.



Đúng vậy, khác hẳn so với lần trước, lúc này, chàng chính thức rời núi.

Hiện giờ Vương Hoằng đã 36 tuổi, mà thê tử Trần Dung của chàng cũng đã 34 tuổi.

Trong thời đại phổ biến chuyện đoản mệnh, bọn họ cũng đã mấp mé tuổi trung niên, nếu không xảy ra sự cố gì thì cả đời này cũng coi như hạnh phúc mỹ mãn.

Đi ra Nam Sơn, chạy trên quan đạo được một hai trăm dặm, Trần Dung nhìn phía trước, vẻ mặt có chút sốt ruột, liên tiếp chà xát tay, nàng không ngừng lải nhải: “Sao vẫn còn chưa đến vậy?”

Sau đó, nàng lại tức giận nhìn về phía Vương Hoằng, nói với giọng oán giận: “Nhi tử lớn thì không còn gần gũi mẫu thân nữa, nhất định là bọn nó xa cách ta đã nhiều năm, quên mất mẫu thân như ta rồi.”

Nàng nói tới đây, không biết vì sao cảm thấy khổ sở, hốc mắt đỏ lên suýt nữa rơi lệ.

Vương Hoằng còn chưa mở miệng, tiếng hài tử trong trẻo non nớt đã truyền đến: “Nếu mẫu thân phiền não, đợi khi nhìn thấy bọn họ rồi, nữ nhi sẽ đấm mỗi người một quyền!”

Giọng nói trong trẻo hữu lực, ngữ khí lạnh lùng lộ ra sự cứng rắn, rõ ràng rất trong trẻo, êm tai nhưng lại làm cho người ta cảm giác được đứa nhỏ này nói rất nghiêm túc.

Trần Dung ngẩn ngơ.

Nàng quay đầu lại, nhìn nữ nhi ngồi ngay ngắn ở phía sau mình, tay nhỏ bé nắm chặt một thanh đoản kiếm lạnh lẽo, lông mày vừa thẳng vừa đậm, ánh mắt lạnh lùng, vấn tóc kiểu đồng tử, tuấn tú một cách kỳ cục.

Trên thực tế, bốn hài tử của nàng đều cực kỳ tuấn tú, có điều lại khác hẳn nhau, ba nhi tử là vẻ xinh đẹp yêu nghiệt, mà nữ nhi thì là vẻ tuấn dật lạnh lẽo, một tiểu oa nhi mới 5 tuổi đã là phấn điêu ngọc mài, không đúng, đã là khắc băng đao mài, đường cong, thần thái kia thật sự tuấn dật hơn hẳn mọi nam oa trên thế gian, đương nhiên, cũng cứng rắn hơn hẳn mọi nữ oa trên thế gian.

Khi vừa ngắm nhìn gương mặt của nữ nhi, Trần Dung cảm thấy hơi áy náy, nàng lén lút liếc nhìn Vương Hoằng, vừa rồi thầm oán tràn ngập trong lòng lập tức đều biến mất, thậm chí khi Vương Hoằng nhìn lại, nàng còn thành thành thật thật cúi đầu, hai tay bấu chặt vào nhau, ôn nhu im lặng.

Vương Hoằng liếc nhìn thê tử đang xấu hổ, quay đầu nói với oa nhi lãnh dật với giọng ôn nhu: “Quân nhi, con là quý tộc, bất cứ chuyện gì cũng không thể cứ lôi quyền cước ra được.”

Chàng đang dạy theo đạo nữ tử.

Tiểu Vương Quân cúi đầu ngẫm nghĩ, một hồi lâu, bé chớp mắt to, nói với giọng trong trẻo: “Vậy phải làm thế nào mới có thể thay mẫu thân giáo huấn ba huynh trưởng?”

Vương Hoằng còn chưa trả lời, tiểu Vương Quân đã nói tiếp: “Phụ thân thường nói, luận về diện mạo, con không bằng Đại huynh, luận về mưu trí, con không bằng Nhị huynh và Tam huynh. Chỉ có thể hơn về quyền cước thôi, nếu đã như thế, vì sao nữ nhi không thể dùng sở trường của mình để công kích bọn họ?”

Giọng nói của nữ nhi vừa trong trẻo vừa êm tai nhưng lại mang theo một loại lạnh lùng kiên định khác thường, lời này khiến Vương Hoằng cũng phải ngẩn ngơ.



Chàng đang muốn mở miệng, chỉ nghe Trần Dung kinh hỉ kêu lên: “Bọn nó đến rồi.”

Nàng lấy tay áo che miệng, đỏ hốc mắt khàn khàn kêu lên: “Mấy thằng nhóc này giờ mới đến! Quân nhi, con cứ đánh cho mỗi người một quyền, thay mẫu thân giáo huấn một phen!”

Lời của Trần Dung vừa dứt, Vương Hoằng khẽ hừ một tiếng. Nhận ra sự bất mãn trong giọng nói của trượng phu, Trần Dung vội vàng che miệng lại.

Trên quan đạo, cát bụi cuồn cuộn, tiếng vó ngựa chạy vội rầm rập như sấm, đã là càng ngày càng gần.

Cát bụi bốc lên tận trời, từ góc độ này của Trần Dung chỉ có thể nhìn thấy trên cờ xí có một chữ ‘Vương’ rất lớn, về phần lĩnh quân là người nào, thì không thấy rõ cho lắm.

Nhưng mà ở chỗ này xuất hiện cờ xí của Vương thị, ngoại trừ ba nhi tử của Vương Hoằng thì chắc cũng không còn ai khác

Khi đội ngũ càng ngày càng gần, tim Trần Dung đập càng ngày càng gấp, nàng nắm chặt bàn tay nhỏ bé ở một bên. Qua một lúc lâu, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng dùng ngữ khí không chút để ý nhắc nhở nàng: “Mẫu thân, người nắm tay con đau quá.”

Quân nhi?

Trần Dung cả kinh, nàng vội vàng buông tay, vừa quay đầu lại, nàng đã trông thấy vết xanh tím trên bàn tay mũm mĩm trắng trẻo kia của nữ nhi.

Nhìn dấu vết xanh tím ghê người, Trần Dung vừa vội lại đau lòng, nhịn không được thầm oán: “Quân nhi, sao con không sớm kêu lên?”

Vương Quân ngẩng đầu liếc về phía mẫu thân, sóng mắt lưu chuyển lạnh lùng, bé trả lời: “Nữ nhi sẽ làm chủ thiên hạ, chút đau đớn ấy tính là gì?”

Lời của nữ nhi vừa dứt, Trần Dung đã nhỏ giọng nhắc nhở bé: “Quân nhi, con là một nữ nhi, nữ nhi lớn lên phải lập gia đình, nào có suy nghĩ rong ruổi thiên hạ?”

Nàng nói xong, Vương Quân đã nghiêng đầu, gương mặt tuấn dật hoàn mỹ như pho tượng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, cất giọng trong trẻo: “Ngày ấy nghe thấy nhóm thúc thúc nhàn thoại, nói là bệ hạ năm đó từng ban cho mẫu thân mấy vị mĩ thiếu niên, về sau nữ nhi sẽ học theo mẫu thân, không lấy phu, chỉ cưới phu thôi.”

Lúc này, lời Vương Quân vừa thốt ra, Vương Hoằng bỗng nhiên quay đầu, chàng bình tĩnh, lạnh lùng trừng mắt nhìn hai mẫu tử.

Dưới ánh mắt chăm chú của chàng, hai người đều cúi đầu. Một hồi lâu, Vương Hoằng xoa thái dương, nhẫn nhịn lửa giận mà gầm nhẹ: “A Dung, nàng dạy dỗ nữ nhi thật tốt!”

Chàng trừng mắt nhìn nữ nhi như tiên đồng, đột nhiên cảm thấy rất vô lực, sao nhi tử của Vương Hoằng chàng không có một đứa nào bình thường chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mị Công Khanh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook