Chương 133: Có phải ngươi không được không?
Du Gia Tiểu Kiều
11/02/2017
Tô Hồng Tụ chấn động, hai mắt tròn xoe chớp chớp, sáng ngời mà trong suốt nhìn thẳng vào Sở Hiên.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến tiếng ếch kêu hơi yếu, nệm cỏ xanh, đất mênh mông, chân trời treo một vầng trăng sáng, còn có sao đầy trời nhấp nháy.
Cánh đồng bát ngát, không khí tươi mát, gió lạnh hiu hiu thổi.
Gò má Tô Hồng Tụ đỏ bừng, đôi mắt to mượt mà như trân châu đen sáng ngời nhấp nháy mông lung, tóc dài rối bời dây dưa trên cổ trắng như sứ, tóc đen dày như tơ gấm kéo dài, dễ dàng xuyên qua lồng ngực mạnh mẽ cứng cỏi như sắt thép, giống như một đôi tay nhỏ bé vô hình, một mực túm lấy tim hắn.
Sở Hiên đưa tay, cẩn thận vén mái tóc, sợi tóc trơn bóng sáng mềm như tơ gấm trượt qua lòng bàn tay dày rộng của hắn, trong đôi mắt như băng của hắn phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp mà trắng nõn của Tô Hồng Tụ, giọng hắn không tự chủ bắt đầu thả lỏng.
“Tránh cái gì? Sao đột nhiên xoay qua chỗ khác đưa lưng về phía ta?”
Tô Hồng Tụ kinh ngạc không dứt.
Hắn cởi sạch quần áo trên người, nàng không xoay người sang chỗ khác, chẳng lẽ còn muốn nhìn thẳng hắn? Mặt Tô Hồng Tụ đỏ bừng, ấp úng đáp lại: “Ngươi.. Ngươi cởi quần áo, ta không xoay qua chỗ khác, chẳng lẽ còn phải nhìn ngươi?”
“A.” Sở Hiên thong thả ung dung đáp, tròng mắt đen của hắn thâm thúy, ánh mắt sáng quắc, giống như con báo luôn luôn cảnh giác, bảo vệ chặt con mồi, tròng mắt sắc bén của hắn không hề chớp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn như hoa, không tỳ vết của Tô Hồng Tụ.
Mắt nàng thật đẹp. Vừa đen vừa tròn, trong suốt lóe lên, giống như trong vỏ trai e ngại lộ ra trân châu đen, sợ hãi, cự tuyệt như ra vẻ mời chào.
Da của nàng thật sự non mềm, cả đời hắn đều chưa từng thấy làn da như vậy trên người khác, trắng như sữa, non như tuyết trắng rơi trong bầu trời đêm mùa đông xuống, đụng một cái thì nát, băng làm thịt, ngọc làm xương.
Mắt Sở Hiên sáng quắc, sâu trong đáy mắt bất tri bất giác dấy lên lửa dục hừng hực, ngón tay thô ráp của hắn khẽ vuốt ve làn da trơn bóng trắng như sữa trước gò má, vuốt ve tới lui, lưu luyến, dời xuống từng chút.
Ngón tay chậm rãi dừng lại trên đôi môi ửng hồng xinh xắn như anh đào, chỗ sâu trong mắt Sở Hiên phun ra ngọn lửa thiêu đốt, gần như làm bỏng Tô Hồng Tụ.
Lửa dục yên lặng bỗng chốc đốt lên nhanh như tia chớp, Sở Hiên đưa tay nâng trán Tô Hồng Tụ, cúi thấp người, cánh môi lửa nóng áp lên bờ môi mềm mại run rẩy của nàng, đầu tiên hắn nhẹ nhàng phớt qua, ngay sau đó cuồng nhiệt như lửa chiếm lấy cánh môi mở ra, hắn dùng đầu lưỡi thân mật đẩy hàm răng của nàng ra, quyến luyến với đầu lưỡi mềm mại của nàng.
Tô Hồng Tụ đưa hai tay, định đẩy về trước một chút, nhưng mà theo hôn môi càng mãnh liệt của Sở Hiên, cánh tay hắn ôm nàng càng dùng sức, khí lực toàn thân của Tô Hồng Tụ gần như đều bị Sở Hiên hút hết, bàn tay nhỏ bé trắng nõn đẩy lồng ngực cường tráng của hắn dần mềm mại, vô lực mà thả xuống.
Từ sâu trong cổ họng Tô Hồng Tụ phát ra tiếng rên nhẹ, nụ hôn này quá kích thích, đòi hỏi, quyết liệt của Sở Hiên làm cho nàng run rẩy. Nàng cảm thấy tứ chi mềm yếu, đầu óc mê man.
Sở Hiên không cho Tô Hồng Tụ cơ hội thở dốc, thân thể cường tráng đè lên người nàng, nụ hôn của hắn giống như muốn điên cuồng nuốt hết nàng, môi lưỡi của hắn không ngừng trêu chọc nàng, ớt át mà dây dưa cùng nàng...
Không biết qua bao lâu, Sở Hiên mới kết thúc nụ hôn kích thích sôi sục huyết mạch này, buông Tô Hồng Tụ ra, thân hình cường tráng vẫn một mực đè nặng lên thân thể mềm mại của nàng, kịch liệt thở dốc.
Sở Hiên nóng bỏng nhìn Tô Hồng Tụ chằm chằm, dáng vẻ ánh mắt bối rối càng tăng thêm chút hấp dẫn hơn trước kia.
Vô tội mà đơn thuần, khiến cho người ta không kiềm chế được mà muốn hung hăng chà đạp.
Nhưng mà Sở Hiên không tiến thêm động tác tiếp theo, hắn chỉ buông hai tay ra, vỗ vỗ cỏ khô dính trên tóc Tô Hồng Tụ, nhẹ nhàng mà ôm Tô Hồng Tụ vào trong ngực.
“Nàng nhìn nàng xem, tại sao vậy? Vừa bẩn vừa đen.”
Sở Hiên khẽ nói, bởi vì cực kỳ kiềm chế mà tiếng nói trở nên khàn khàn, trầm lắng cuốn hút mà tràn đầy tính xâm lược mạnh mẽ.
Tô Hồng Tụ có thể không bẩn sao?
Lúc trước Sở Hiên rung một phòng bùn và bụi, tất cả đều đổ ập xuống rớt trên người nàng, bây giờ hắn lại đè nàng vào bãi cỏ, lăn thành một thân lá cây và cỏ khô.
Bây giờ thật hay, rõ ràng là lỗi của hắn, hắn lại hoàn toàn đổ hết lên người nàng.
Mắt Sở Hiên thâm thúy, cánh tay cường tráng ôm chặt lấy Tô Hồng Tụ mềm mại không xương trong ngực, bàn tay to có thể dễ dàng vặn bẻ người khác cẩn thận vỗ bụi đất và lá khô trên người Tô Hồng Tụ.
Tô Hồng Tụ vẫn còn hỗn hỗn độn độn, đầu óc không rõ.
Không phải nàng chưa từng hôn người khác, mặc dù nàng chưa bao giờ nói chuyện tình yêu với người khác.
Nhưng mà cả đời này của nàng vẫn chưa từng có cảm nhận say mê mà kỳ diệu như vậy.
Giống như cả người nàng đều hòa tan, bốc hơi, hơi nóng sáng rực xuyên thấu cơ thể và kích thích dữ dội chấn động cõi lòng Tô Hồng Tụ run rẩy không thôi.
Chưa bao giờ có người khiến cho nàng sinh ra cảm giác như vậy, tan xương nát thịt, muôn đời không phục. Giống như linh hồn nàng đã thoát khỏi thân thể nàng, lâng lâng lên tận bầu trời.
Tô Hồng Tụ híp mắt, tầm mắt mông lung, ánh mắt mờ mịt nhìn thẳng vào Sở Hiên.
Trong đêm gió lớn, hơi lạnh, Tô Hồng Tụ thò ai tay, muốn kéo Sở Hiên lại cạnh mình gần hơn chút nữa.
Nhưng Sở Hiên lại run lên, nhanh chóng kéo ra khoảng cách với Tô Hồng Tụ.
Bên người Tô Hồng Tụ đột nhiên lạnh, nàng bất mãn nói thầm, cuộn tròn thân thể muốn chui vào trong ngực Sở Hiên, cực kỳ khát vọng nhận lấy ấm áp và nhiệt huyết trong lồng ngực cường tráng của hắn khiến cho nàng yên tâm.
Sở Hiên lại đứng lên, lùi sang bên cạnh, Tô Hồng Tụ chụp hụt, thân thể nhỏ bé luôn giữ ở trạng thái cuộn tròn, nhanh như chớp lăn vài vòng trên bãi cỏ mới miễn cưỡng dừng lại.
“Ngươi làm gì vậy!”
Tô Hồng Tụ chịu hết nổi định phàn nàn, nàng cuối cùng hoàn toàn tỉnh táo lại, mở to đôi mắt to tròn xoe đen bóng, tức giận mà lườm nguýt Sở Hiên.
Sở Hiên lại đã sớm đi đến bên hồ, xoay người mãnh liệt chui vào trong hồ nước lạnh thấu xương.
“Đi sang bên cạnh.”
Sở Hiên lạnh nhạt nói, vung hai tay bắt đầu bơi ra giữa hồ nước óng ánh trong suốt.
“Đừng có như không xương, tìm chỗ dựa vào khắp nơi.”
Nghe được Sở Hiên nói nàng thành không có xương, quai hàm Tô Hồng Tụ lập tức phồng lên, càng thêm tức giận, không nhịn được nhặt mấy tảng đá bên hồ, “Tủm, tủm” ném vào trong hồ nước xanh biếc mênh mông.
“Ngươi mới không có xương.”
Tô Hồng Tụ oán giận khẽ nói, nắm một vốc đá vụn tủm tủm ném vào trong hồ.
Tủm tủm tủm tủm, mặt hồ bị ném thành lỗ nhỏ, nước hồ lạnh như băng giống như giọt mưa nhỏ tí tách bắt tung tóe ra bốn phía.
Thấy Tô Hồng Tụ cầm đá ném hắn, Sở Hiên trồi lên mặt hồ, hắn lắc lắc đầu, tự nhiên cười một tiếng, lật người bơi ra giữa hồ, dưới ánh trăng, thân thể cường tráng của hắn, làn da thịt màu lúa mạch dính đầy giọt nước trong suốt, hóa thành một thể với hồ nước đẹp đẽ.
Không thể không nói, dáng vẻ thân thể trần trụi của hắn không khiến cho người khác cảm thấy khó chịu, ngược lại hấp dẫn kinh người, hấp dẫn như hít thở không thông.
Giống như trời sinh hắn nên như thế, hòa làm một thể với đại tự nhiên, nhanh như báo, nhanh như ưng, mạnh như hổ, nhanh như sói. Đường cong trên dưới toàn thân hắn lưu loát, bắp thịt căng đầy đều là tuyệt tác tinh sảo nhất của trời cao.
Tô Hồng Tụ nhìn nhìn, đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhanh chóng chúi đầu vào trong khuỷu tay mình. Vừa rồi... Rõ ràng không phải là ảo giác nàng.
Vừa rồi rõ ràng hắn thật hưng phấn, nàng dán chặt hắn như vậy, đã cảm thấy từ sớm, hắn cực kỳ hưng phấn, nơi đó nóng như thiêu đốt đến gần như muốn làm bỏng nàng.
Hắn rõ ràng đã sớm vận sức chờ phát động, nhưng lại cố tình cứng rắn kiềm chế mình, đột nhiên ngừng lại, rốt cuộc là tại sao?
Không phải nói nửa người dưới của nam nhân đều là động vật sao, lúc nam nhân hưng phấn rất khó kêu dừng sao?
Tại sao hắn đột nhiên lại dừng động tác, tại sao không có động tác bước tiếp theo?
Tô Hồng Tụ quá hiếu kỳ rồi, nàng hoàn toàn không chú ý tới tình cảm của mình với Sở Hiên chẳng qua chỉ là u mê, nếu như Sở Hiên thật sự gần sát, ôm chặt nàng, không chừng nàng sẽ thét chói tai, cuối cùng lại sẽ đẩy hắn ra.
Đầy trong đầu nàng đều là có phải hắn không biết, hắn có phải không biết không?
“Có phải ngươi không thể không?”
Tô Hồng Tụ khẽ nói, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, “Tủm” một tiếng ném vào hồ nước xanh biếc.
“Cái gì không thể?”
“Rào” một tiếng, Sở Hiên đột nhiên xuất hiện bên chân Tô Hồng Tụ.
Từng giọt nước trong suốt chảy xuôi trên lồng ngực rắn chắc khêu gợi của hắn, trong rừng sâu yên tĩnh, giọng khàn khàn của Sở Hiên càng lôi cuốn trầm trọng.
Ánh mắt sắc bén của hắn, mắt không chớp mà nhìn thẳng Tô Hồng Tụ.
Tô Hồng Tụ bị Sở Hiên nhìn đến hoảng hồn ú ớ, mặt càng đỏ, giống như bị đốt cháy.
Nàng cúi đầu, không dám nhìn Sở Hiên nữa, vùi đầu trong đầu gối, buồn bực nói: “Ngươi chính là không được! Nếu không sao ngươi không tiếp tục? Ngươi có biết chuyện ngươi phải tiến vào! Đi vào đó, sau đó ta sẽ mang thai cục cưng của ngươi, ta sẽ sinh con cho ngươi...”
Tô Hồng Tụ nói đến đây, ngẩn người, mặt đỏ thành tím, vội vàng lấy tay bịt miệng, trừng lớn hai mắt, tỏ vẻ gặp quỷ mà nhìn thẳng vào Sở Hiên.Rốt cuộc nàng đang nói hươu nói vượn gì vậy?
Không phải nàng còn về nhà sao? Không phải nàng còn muốn tu tiên sao?
Nàng nhất định là điên rồi.
Không, nàng vừa nói không phải là nàng, nàng chỉ muốn lấy một ví dụ.
Đúng, nàng chỉ vì dạy cho Sở Hiên dễ hiểu.
Nhưng mà tại sao nàng phải đi dạy Sở Hiên?
Tô Hồng Tụ đánh chết cũng không muốn nghĩ tiếp. Nàng dùng hai tay nhỏ bé trắng nhõn che mắt, cũng không dám nhìn Sở Hiên nữa.
“A.” Nghe thấy Tô Hồng Tụ nói sinh hài tử, tròng mắt đen sắc bén của Sở Hiên nhíu lại trong nháy mắt, ánh mắt cảnh giác lập tức lướt qua bụng bằng phẳng của Tô Hồng Tụ.
“Có ý gì? Tại sao phải để ta và nàng sinh tiểu hài tử? Nói rõ ràng!”
Sở Hiên đặt tay lên bờ hồ, dùng khăn mặt lau sạch thân thể, thờ ơ hỏi Tô Hồng Tụ.
Tô Hồng Tụ xấu hổ không thôi, nào chịu nói chuyện với Sở Hiên?
Nhưng nàng không nói, Sở Hiên vẫn ngâm mình bên cạnh chân nàng không đi, không chỉ như thế, hắn còn thò bàn tay to rắn chắc màu lúa mạch ra nắm chặt cổ chân mềm mại trắng nõn của nàng, mân mê xoa bóp, vuốt ve tùy ý.
Tô Hồng Tụ bị Sở Hiên vuốt ve đến muốn cười, nàng sợ nhột, không khỏi cười khanh khách ra tiếng.
“Không có, không có gì, ta chính là làm suy luận... Khanh khách... Ta sợ nhột, đừng gãi.”
Tô Hồng Tụ cười nói, thò bàn tay nhỏ bé dùng sức đẩy bàn tay to lạnh buốt của Sở Hiên đang đặt trên cổ chân nàng.
“A.” Tròng mắt đen sắc bén của Sở Hiên tối sầm lại trong nháy mắt.
“Chỉ là ví dụ? Thật sự?”
Hắn nhỏ giọng thì thào, đột nhiên “Rào” một tiếng bật người ra khỏi mặt nước.
Tô Hồng Tụ vội vàng đưa hai tay nhỏ trắng nõn lên che mắt.
Thật lâu, tiếng mặc quần áo sột soạt dần ngừng, Tô Hồng Tụ vụng trộm bỏ tay ra, chỉ từ kẽ ngón tay không ngừng trộm liếc Sở Hiên.
“Đi theo nhanh lên! Đừng kỳ kèo mè nheo mãi!”
Sở Hiên lạnh nhạt nói, không hề có ý tứ đợi Tô Hồng Tụ chút nào, cất bước đi lên phía trước.
Tô Hồng Tụ đột nhiên đau xót trong lòng, không nói thành lời là cảm giác gì, giống như có người cầm cây kim, chọc thẳng vào tim nàng.
Hắn làm sao vậy?
Sao hắn không ôm nàng?
Hắn thật sự chán nàng quá bám người, cuốn lấy hắn quá lợi hại sao?
Tô Hồng Tụ không biết sao, trong lòng càng khó chịu, rõ ràng Sở Hiên cũng đã đi xa, trong bụi cỏ vừa yên tĩnh lại nguy hiểm chỉ có một mình nàng, nàng lại không hề cảm thấy sợ hãi chút nào.
Nàng chỉ thấy vắng vẻ trong lòng, hơi chột dạ, mà càng nhiều hơn là hốt hoảng.
Nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa hai tay ôm chặt đầu gối.
Thấy Tô Hồng Tụ phía sau hồi lâu không đi theo, Sở Hiên nhíu mày, xoay người sải bước lớn đi trở lại bên cạnh Tô Hồng Tụ.
“Làm sao vậy? Ngồi chồm hổm ở đây giở trò gì?”
Sở Hiên lạnh nhạt nói, trong giọng nói khàn khàn lạnh như băng là bực bội, ở giữa nhanh chóng xẹt qua dồn nén không dễ nhận thấy.
“Không có chuyện gì, chính là đi không nổi.”
Tô Hồng Tụ cúi đầu nói, thân thể nhỏ càng cuộn chặt đến lợi hại, đầu dùng sức chôn trong cánh tay khoanh tròn, như thế nào cũng không chịu ngẩng lên.
“Chân dài của nàng dùng để làm gì? Đi tí xíu đường cũng không nổi, phế vật!”
Sở Hiên trách mắng, hắn tinh mắt nhìn thấy trên cổ trắng nõn của Tô Hồng Tụ nổi lên hàng loạt da gà đỏ hồng.
Sở Hiên ngồi xổm xuống, cởi áo lông dày trên người, nhanh chóng dùng áo lông bọc chặt lấy Tô Hồng Tụ đang lạnh run.
Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên nhanh chóng liếc mắt nhìn Sở Hiên, lại lườm nguýt, giả bộ đáng thương mà cúi thấp đầu xuống.
“Đúng là đi không nổi đấy, ta chính là đi không nổi!”
Tô Hồng Tụ cúi đầu nhỏ xuống, khẽ nói, đồng thời nhanh chóng duỗi hai cánh tay nhỏ bé mảnh khảnh trắng nõn ra phía trước.
Ý của nàng quá rõ ràng, nào có chuyện đi không nổi? Rõ ràng làm nũng để người ta ôm.
Tròng mắt đen của Sở Hiên nhíu lại, nhanh chóng đứng thẳng người dậy.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ! Đứng dậy tự mình đi!”
Hắn vừa dứt lời, Tô Hồng Tụ ở phía sau đã nghẹn ngào, nhanh chóng dùng tuyệt chiêu lần nào cũng thành công – khóc.
Chỉ thấy thân thể nhỏ bé của nàng khẽ run hai cái, hai hàng nước mắt nhanh như chớp lăn ra khỏi hốc mắt, nước mắt nắm thả tự nhiên, lệ như suối trào, quả thật giống như suối phun.
Chân mày Sở Hiên nhăn lại, mặt lập tức biến sắc, đứng bên cạnh nhìn Tô Hồng Tụ nước mắt lưng tròng, thật lâu không nói.
Một lúc, Tô Hồng Tụ thấy khóc đủ rồi, rón rén ngẩng đầu lên, nàng hé mắt nhìn xung quanh, nào còn thấy bóng dáng Sở Hiên?
Chỉ còn mỗi gió thổi u u, cỏ lắc lư rì rào.
Tô Hồng Tụ đau lòng gần chết, giống như ngực bị người ta hung hăng đâm một đao, nước mắt cuồn cuộn chảy ra, “Oa” một tiếng cất cao giọng khóc rống lên.
Mới vừa khóc một tiếng, Tô Hồng Tụ đột nhiên cảm thấy trên người nhẹ bẫng, chóng mặt, trời đất quay cuồng một trận, nàng đã bị Sở Hiên túm lấy đai lưng.
“Ôm cái kia.”
Sở Hiên trầm giọng nói, giọng lạnh như băng mà không kiên nhẫn.
Tô Hồng Tụ cúi đầu nhìn, những thứ này là gì vậy? Hắn đào đâu ra một đống lớn lá chuối, còn muốn nàng ôm lá chuối vào trong ngực?
Ôm những lá này, nàng còn ôm hắn thế nào?
Tô Hồng Tụ cong môi lên lắc đầu liên tục.
“Không cần, không cần, ta không muốn ôm những thứ này, ôm thứ này để làm gì?”
“Bảo nàng ôm thì nàng ôm!”
Sở Hiên tức giận nói, giọng nói hùng hậu giống như sét đánh, trong bụi cỏ vốn có vài đôi mắt xanh biếc thoắt ẩn thoát hiện, bị Sở Hiên gắt gỏng quát nạt như vậy, sột soạt vang lên, dã thú trốn trong bụi cỏ chạy sạch trong nháy mắt.
Tô Hồng Tụ bị giật mình, nơm nớp lo sợ thu người lại, mắt thấy lại muốn rơi lệ.
Nàng vô thức ôm chặt lá chuối trong tay.
Sở Hiên nhấc Tô Hồng Tụ lạnh đến run lẩy bẩy lên, ai tay ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé trắng nõn mềm mại vào trong lòng.
Gió đêm thổi vù vù, bụi cỏ vang theo rì rào, lửa dục nóng bỏng mạnh mẽ nổi lên trong rừng sâu đen kịt yên tĩnh.
Cho dù có vài tầng lá chuối cách trở, hai tròng mắt sắc bén của Sở Hiên vẫn nhanh chóng biến thành đen, trở nên sâu thẳm mỗi lần thân thể mềm mại của Tô Hồng Tụ cọ cọ trong vòng ôm của mình.
Vừa đặt Tô Hồng Tụ xuống cửa hang ở suối nước nóng, một tay Sở Hiên ấn mạnh Tô Hồng Tụ về phía vách đá.
Hôn môi nóng bỏng giống như mưa rào như gió điên cuồng mạnh mẽ trút lên người Tô Hồng Tụ, Sở Hiên vòng chặt hai tay, xoay người, kéo Tô Hồng Tụ cách xa vách đá ướt át lạnh lẽo, ôm vào trong ngực, điên cuồng hôn môi.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến tiếng ếch kêu hơi yếu, nệm cỏ xanh, đất mênh mông, chân trời treo một vầng trăng sáng, còn có sao đầy trời nhấp nháy.
Cánh đồng bát ngát, không khí tươi mát, gió lạnh hiu hiu thổi.
Gò má Tô Hồng Tụ đỏ bừng, đôi mắt to mượt mà như trân châu đen sáng ngời nhấp nháy mông lung, tóc dài rối bời dây dưa trên cổ trắng như sứ, tóc đen dày như tơ gấm kéo dài, dễ dàng xuyên qua lồng ngực mạnh mẽ cứng cỏi như sắt thép, giống như một đôi tay nhỏ bé vô hình, một mực túm lấy tim hắn.
Sở Hiên đưa tay, cẩn thận vén mái tóc, sợi tóc trơn bóng sáng mềm như tơ gấm trượt qua lòng bàn tay dày rộng của hắn, trong đôi mắt như băng của hắn phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp mà trắng nõn của Tô Hồng Tụ, giọng hắn không tự chủ bắt đầu thả lỏng.
“Tránh cái gì? Sao đột nhiên xoay qua chỗ khác đưa lưng về phía ta?”
Tô Hồng Tụ kinh ngạc không dứt.
Hắn cởi sạch quần áo trên người, nàng không xoay người sang chỗ khác, chẳng lẽ còn muốn nhìn thẳng hắn? Mặt Tô Hồng Tụ đỏ bừng, ấp úng đáp lại: “Ngươi.. Ngươi cởi quần áo, ta không xoay qua chỗ khác, chẳng lẽ còn phải nhìn ngươi?”
“A.” Sở Hiên thong thả ung dung đáp, tròng mắt đen của hắn thâm thúy, ánh mắt sáng quắc, giống như con báo luôn luôn cảnh giác, bảo vệ chặt con mồi, tròng mắt sắc bén của hắn không hề chớp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn như hoa, không tỳ vết của Tô Hồng Tụ.
Mắt nàng thật đẹp. Vừa đen vừa tròn, trong suốt lóe lên, giống như trong vỏ trai e ngại lộ ra trân châu đen, sợ hãi, cự tuyệt như ra vẻ mời chào.
Da của nàng thật sự non mềm, cả đời hắn đều chưa từng thấy làn da như vậy trên người khác, trắng như sữa, non như tuyết trắng rơi trong bầu trời đêm mùa đông xuống, đụng một cái thì nát, băng làm thịt, ngọc làm xương.
Mắt Sở Hiên sáng quắc, sâu trong đáy mắt bất tri bất giác dấy lên lửa dục hừng hực, ngón tay thô ráp của hắn khẽ vuốt ve làn da trơn bóng trắng như sữa trước gò má, vuốt ve tới lui, lưu luyến, dời xuống từng chút.
Ngón tay chậm rãi dừng lại trên đôi môi ửng hồng xinh xắn như anh đào, chỗ sâu trong mắt Sở Hiên phun ra ngọn lửa thiêu đốt, gần như làm bỏng Tô Hồng Tụ.
Lửa dục yên lặng bỗng chốc đốt lên nhanh như tia chớp, Sở Hiên đưa tay nâng trán Tô Hồng Tụ, cúi thấp người, cánh môi lửa nóng áp lên bờ môi mềm mại run rẩy của nàng, đầu tiên hắn nhẹ nhàng phớt qua, ngay sau đó cuồng nhiệt như lửa chiếm lấy cánh môi mở ra, hắn dùng đầu lưỡi thân mật đẩy hàm răng của nàng ra, quyến luyến với đầu lưỡi mềm mại của nàng.
Tô Hồng Tụ đưa hai tay, định đẩy về trước một chút, nhưng mà theo hôn môi càng mãnh liệt của Sở Hiên, cánh tay hắn ôm nàng càng dùng sức, khí lực toàn thân của Tô Hồng Tụ gần như đều bị Sở Hiên hút hết, bàn tay nhỏ bé trắng nõn đẩy lồng ngực cường tráng của hắn dần mềm mại, vô lực mà thả xuống.
Từ sâu trong cổ họng Tô Hồng Tụ phát ra tiếng rên nhẹ, nụ hôn này quá kích thích, đòi hỏi, quyết liệt của Sở Hiên làm cho nàng run rẩy. Nàng cảm thấy tứ chi mềm yếu, đầu óc mê man.
Sở Hiên không cho Tô Hồng Tụ cơ hội thở dốc, thân thể cường tráng đè lên người nàng, nụ hôn của hắn giống như muốn điên cuồng nuốt hết nàng, môi lưỡi của hắn không ngừng trêu chọc nàng, ớt át mà dây dưa cùng nàng...
Không biết qua bao lâu, Sở Hiên mới kết thúc nụ hôn kích thích sôi sục huyết mạch này, buông Tô Hồng Tụ ra, thân hình cường tráng vẫn một mực đè nặng lên thân thể mềm mại của nàng, kịch liệt thở dốc.
Sở Hiên nóng bỏng nhìn Tô Hồng Tụ chằm chằm, dáng vẻ ánh mắt bối rối càng tăng thêm chút hấp dẫn hơn trước kia.
Vô tội mà đơn thuần, khiến cho người ta không kiềm chế được mà muốn hung hăng chà đạp.
Nhưng mà Sở Hiên không tiến thêm động tác tiếp theo, hắn chỉ buông hai tay ra, vỗ vỗ cỏ khô dính trên tóc Tô Hồng Tụ, nhẹ nhàng mà ôm Tô Hồng Tụ vào trong ngực.
“Nàng nhìn nàng xem, tại sao vậy? Vừa bẩn vừa đen.”
Sở Hiên khẽ nói, bởi vì cực kỳ kiềm chế mà tiếng nói trở nên khàn khàn, trầm lắng cuốn hút mà tràn đầy tính xâm lược mạnh mẽ.
Tô Hồng Tụ có thể không bẩn sao?
Lúc trước Sở Hiên rung một phòng bùn và bụi, tất cả đều đổ ập xuống rớt trên người nàng, bây giờ hắn lại đè nàng vào bãi cỏ, lăn thành một thân lá cây và cỏ khô.
Bây giờ thật hay, rõ ràng là lỗi của hắn, hắn lại hoàn toàn đổ hết lên người nàng.
Mắt Sở Hiên thâm thúy, cánh tay cường tráng ôm chặt lấy Tô Hồng Tụ mềm mại không xương trong ngực, bàn tay to có thể dễ dàng vặn bẻ người khác cẩn thận vỗ bụi đất và lá khô trên người Tô Hồng Tụ.
Tô Hồng Tụ vẫn còn hỗn hỗn độn độn, đầu óc không rõ.
Không phải nàng chưa từng hôn người khác, mặc dù nàng chưa bao giờ nói chuyện tình yêu với người khác.
Nhưng mà cả đời này của nàng vẫn chưa từng có cảm nhận say mê mà kỳ diệu như vậy.
Giống như cả người nàng đều hòa tan, bốc hơi, hơi nóng sáng rực xuyên thấu cơ thể và kích thích dữ dội chấn động cõi lòng Tô Hồng Tụ run rẩy không thôi.
Chưa bao giờ có người khiến cho nàng sinh ra cảm giác như vậy, tan xương nát thịt, muôn đời không phục. Giống như linh hồn nàng đã thoát khỏi thân thể nàng, lâng lâng lên tận bầu trời.
Tô Hồng Tụ híp mắt, tầm mắt mông lung, ánh mắt mờ mịt nhìn thẳng vào Sở Hiên.
Trong đêm gió lớn, hơi lạnh, Tô Hồng Tụ thò ai tay, muốn kéo Sở Hiên lại cạnh mình gần hơn chút nữa.
Nhưng Sở Hiên lại run lên, nhanh chóng kéo ra khoảng cách với Tô Hồng Tụ.
Bên người Tô Hồng Tụ đột nhiên lạnh, nàng bất mãn nói thầm, cuộn tròn thân thể muốn chui vào trong ngực Sở Hiên, cực kỳ khát vọng nhận lấy ấm áp và nhiệt huyết trong lồng ngực cường tráng của hắn khiến cho nàng yên tâm.
Sở Hiên lại đứng lên, lùi sang bên cạnh, Tô Hồng Tụ chụp hụt, thân thể nhỏ bé luôn giữ ở trạng thái cuộn tròn, nhanh như chớp lăn vài vòng trên bãi cỏ mới miễn cưỡng dừng lại.
“Ngươi làm gì vậy!”
Tô Hồng Tụ chịu hết nổi định phàn nàn, nàng cuối cùng hoàn toàn tỉnh táo lại, mở to đôi mắt to tròn xoe đen bóng, tức giận mà lườm nguýt Sở Hiên.
Sở Hiên lại đã sớm đi đến bên hồ, xoay người mãnh liệt chui vào trong hồ nước lạnh thấu xương.
“Đi sang bên cạnh.”
Sở Hiên lạnh nhạt nói, vung hai tay bắt đầu bơi ra giữa hồ nước óng ánh trong suốt.
“Đừng có như không xương, tìm chỗ dựa vào khắp nơi.”
Nghe được Sở Hiên nói nàng thành không có xương, quai hàm Tô Hồng Tụ lập tức phồng lên, càng thêm tức giận, không nhịn được nhặt mấy tảng đá bên hồ, “Tủm, tủm” ném vào trong hồ nước xanh biếc mênh mông.
“Ngươi mới không có xương.”
Tô Hồng Tụ oán giận khẽ nói, nắm một vốc đá vụn tủm tủm ném vào trong hồ.
Tủm tủm tủm tủm, mặt hồ bị ném thành lỗ nhỏ, nước hồ lạnh như băng giống như giọt mưa nhỏ tí tách bắt tung tóe ra bốn phía.
Thấy Tô Hồng Tụ cầm đá ném hắn, Sở Hiên trồi lên mặt hồ, hắn lắc lắc đầu, tự nhiên cười một tiếng, lật người bơi ra giữa hồ, dưới ánh trăng, thân thể cường tráng của hắn, làn da thịt màu lúa mạch dính đầy giọt nước trong suốt, hóa thành một thể với hồ nước đẹp đẽ.
Không thể không nói, dáng vẻ thân thể trần trụi của hắn không khiến cho người khác cảm thấy khó chịu, ngược lại hấp dẫn kinh người, hấp dẫn như hít thở không thông.
Giống như trời sinh hắn nên như thế, hòa làm một thể với đại tự nhiên, nhanh như báo, nhanh như ưng, mạnh như hổ, nhanh như sói. Đường cong trên dưới toàn thân hắn lưu loát, bắp thịt căng đầy đều là tuyệt tác tinh sảo nhất của trời cao.
Tô Hồng Tụ nhìn nhìn, đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhanh chóng chúi đầu vào trong khuỷu tay mình. Vừa rồi... Rõ ràng không phải là ảo giác nàng.
Vừa rồi rõ ràng hắn thật hưng phấn, nàng dán chặt hắn như vậy, đã cảm thấy từ sớm, hắn cực kỳ hưng phấn, nơi đó nóng như thiêu đốt đến gần như muốn làm bỏng nàng.
Hắn rõ ràng đã sớm vận sức chờ phát động, nhưng lại cố tình cứng rắn kiềm chế mình, đột nhiên ngừng lại, rốt cuộc là tại sao?
Không phải nói nửa người dưới của nam nhân đều là động vật sao, lúc nam nhân hưng phấn rất khó kêu dừng sao?
Tại sao hắn đột nhiên lại dừng động tác, tại sao không có động tác bước tiếp theo?
Tô Hồng Tụ quá hiếu kỳ rồi, nàng hoàn toàn không chú ý tới tình cảm của mình với Sở Hiên chẳng qua chỉ là u mê, nếu như Sở Hiên thật sự gần sát, ôm chặt nàng, không chừng nàng sẽ thét chói tai, cuối cùng lại sẽ đẩy hắn ra.
Đầy trong đầu nàng đều là có phải hắn không biết, hắn có phải không biết không?
“Có phải ngươi không thể không?”
Tô Hồng Tụ khẽ nói, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, “Tủm” một tiếng ném vào hồ nước xanh biếc.
“Cái gì không thể?”
“Rào” một tiếng, Sở Hiên đột nhiên xuất hiện bên chân Tô Hồng Tụ.
Từng giọt nước trong suốt chảy xuôi trên lồng ngực rắn chắc khêu gợi của hắn, trong rừng sâu yên tĩnh, giọng khàn khàn của Sở Hiên càng lôi cuốn trầm trọng.
Ánh mắt sắc bén của hắn, mắt không chớp mà nhìn thẳng Tô Hồng Tụ.
Tô Hồng Tụ bị Sở Hiên nhìn đến hoảng hồn ú ớ, mặt càng đỏ, giống như bị đốt cháy.
Nàng cúi đầu, không dám nhìn Sở Hiên nữa, vùi đầu trong đầu gối, buồn bực nói: “Ngươi chính là không được! Nếu không sao ngươi không tiếp tục? Ngươi có biết chuyện ngươi phải tiến vào! Đi vào đó, sau đó ta sẽ mang thai cục cưng của ngươi, ta sẽ sinh con cho ngươi...”
Tô Hồng Tụ nói đến đây, ngẩn người, mặt đỏ thành tím, vội vàng lấy tay bịt miệng, trừng lớn hai mắt, tỏ vẻ gặp quỷ mà nhìn thẳng vào Sở Hiên.Rốt cuộc nàng đang nói hươu nói vượn gì vậy?
Không phải nàng còn về nhà sao? Không phải nàng còn muốn tu tiên sao?
Nàng nhất định là điên rồi.
Không, nàng vừa nói không phải là nàng, nàng chỉ muốn lấy một ví dụ.
Đúng, nàng chỉ vì dạy cho Sở Hiên dễ hiểu.
Nhưng mà tại sao nàng phải đi dạy Sở Hiên?
Tô Hồng Tụ đánh chết cũng không muốn nghĩ tiếp. Nàng dùng hai tay nhỏ bé trắng nhõn che mắt, cũng không dám nhìn Sở Hiên nữa.
“A.” Nghe thấy Tô Hồng Tụ nói sinh hài tử, tròng mắt đen sắc bén của Sở Hiên nhíu lại trong nháy mắt, ánh mắt cảnh giác lập tức lướt qua bụng bằng phẳng của Tô Hồng Tụ.
“Có ý gì? Tại sao phải để ta và nàng sinh tiểu hài tử? Nói rõ ràng!”
Sở Hiên đặt tay lên bờ hồ, dùng khăn mặt lau sạch thân thể, thờ ơ hỏi Tô Hồng Tụ.
Tô Hồng Tụ xấu hổ không thôi, nào chịu nói chuyện với Sở Hiên?
Nhưng nàng không nói, Sở Hiên vẫn ngâm mình bên cạnh chân nàng không đi, không chỉ như thế, hắn còn thò bàn tay to rắn chắc màu lúa mạch ra nắm chặt cổ chân mềm mại trắng nõn của nàng, mân mê xoa bóp, vuốt ve tùy ý.
Tô Hồng Tụ bị Sở Hiên vuốt ve đến muốn cười, nàng sợ nhột, không khỏi cười khanh khách ra tiếng.
“Không có, không có gì, ta chính là làm suy luận... Khanh khách... Ta sợ nhột, đừng gãi.”
Tô Hồng Tụ cười nói, thò bàn tay nhỏ bé dùng sức đẩy bàn tay to lạnh buốt của Sở Hiên đang đặt trên cổ chân nàng.
“A.” Tròng mắt đen sắc bén của Sở Hiên tối sầm lại trong nháy mắt.
“Chỉ là ví dụ? Thật sự?”
Hắn nhỏ giọng thì thào, đột nhiên “Rào” một tiếng bật người ra khỏi mặt nước.
Tô Hồng Tụ vội vàng đưa hai tay nhỏ trắng nõn lên che mắt.
Thật lâu, tiếng mặc quần áo sột soạt dần ngừng, Tô Hồng Tụ vụng trộm bỏ tay ra, chỉ từ kẽ ngón tay không ngừng trộm liếc Sở Hiên.
“Đi theo nhanh lên! Đừng kỳ kèo mè nheo mãi!”
Sở Hiên lạnh nhạt nói, không hề có ý tứ đợi Tô Hồng Tụ chút nào, cất bước đi lên phía trước.
Tô Hồng Tụ đột nhiên đau xót trong lòng, không nói thành lời là cảm giác gì, giống như có người cầm cây kim, chọc thẳng vào tim nàng.
Hắn làm sao vậy?
Sao hắn không ôm nàng?
Hắn thật sự chán nàng quá bám người, cuốn lấy hắn quá lợi hại sao?
Tô Hồng Tụ không biết sao, trong lòng càng khó chịu, rõ ràng Sở Hiên cũng đã đi xa, trong bụi cỏ vừa yên tĩnh lại nguy hiểm chỉ có một mình nàng, nàng lại không hề cảm thấy sợ hãi chút nào.
Nàng chỉ thấy vắng vẻ trong lòng, hơi chột dạ, mà càng nhiều hơn là hốt hoảng.
Nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa hai tay ôm chặt đầu gối.
Thấy Tô Hồng Tụ phía sau hồi lâu không đi theo, Sở Hiên nhíu mày, xoay người sải bước lớn đi trở lại bên cạnh Tô Hồng Tụ.
“Làm sao vậy? Ngồi chồm hổm ở đây giở trò gì?”
Sở Hiên lạnh nhạt nói, trong giọng nói khàn khàn lạnh như băng là bực bội, ở giữa nhanh chóng xẹt qua dồn nén không dễ nhận thấy.
“Không có chuyện gì, chính là đi không nổi.”
Tô Hồng Tụ cúi đầu nói, thân thể nhỏ càng cuộn chặt đến lợi hại, đầu dùng sức chôn trong cánh tay khoanh tròn, như thế nào cũng không chịu ngẩng lên.
“Chân dài của nàng dùng để làm gì? Đi tí xíu đường cũng không nổi, phế vật!”
Sở Hiên trách mắng, hắn tinh mắt nhìn thấy trên cổ trắng nõn của Tô Hồng Tụ nổi lên hàng loạt da gà đỏ hồng.
Sở Hiên ngồi xổm xuống, cởi áo lông dày trên người, nhanh chóng dùng áo lông bọc chặt lấy Tô Hồng Tụ đang lạnh run.
Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên nhanh chóng liếc mắt nhìn Sở Hiên, lại lườm nguýt, giả bộ đáng thương mà cúi thấp đầu xuống.
“Đúng là đi không nổi đấy, ta chính là đi không nổi!”
Tô Hồng Tụ cúi đầu nhỏ xuống, khẽ nói, đồng thời nhanh chóng duỗi hai cánh tay nhỏ bé mảnh khảnh trắng nõn ra phía trước.
Ý của nàng quá rõ ràng, nào có chuyện đi không nổi? Rõ ràng làm nũng để người ta ôm.
Tròng mắt đen của Sở Hiên nhíu lại, nhanh chóng đứng thẳng người dậy.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ! Đứng dậy tự mình đi!”
Hắn vừa dứt lời, Tô Hồng Tụ ở phía sau đã nghẹn ngào, nhanh chóng dùng tuyệt chiêu lần nào cũng thành công – khóc.
Chỉ thấy thân thể nhỏ bé của nàng khẽ run hai cái, hai hàng nước mắt nhanh như chớp lăn ra khỏi hốc mắt, nước mắt nắm thả tự nhiên, lệ như suối trào, quả thật giống như suối phun.
Chân mày Sở Hiên nhăn lại, mặt lập tức biến sắc, đứng bên cạnh nhìn Tô Hồng Tụ nước mắt lưng tròng, thật lâu không nói.
Một lúc, Tô Hồng Tụ thấy khóc đủ rồi, rón rén ngẩng đầu lên, nàng hé mắt nhìn xung quanh, nào còn thấy bóng dáng Sở Hiên?
Chỉ còn mỗi gió thổi u u, cỏ lắc lư rì rào.
Tô Hồng Tụ đau lòng gần chết, giống như ngực bị người ta hung hăng đâm một đao, nước mắt cuồn cuộn chảy ra, “Oa” một tiếng cất cao giọng khóc rống lên.
Mới vừa khóc một tiếng, Tô Hồng Tụ đột nhiên cảm thấy trên người nhẹ bẫng, chóng mặt, trời đất quay cuồng một trận, nàng đã bị Sở Hiên túm lấy đai lưng.
“Ôm cái kia.”
Sở Hiên trầm giọng nói, giọng lạnh như băng mà không kiên nhẫn.
Tô Hồng Tụ cúi đầu nhìn, những thứ này là gì vậy? Hắn đào đâu ra một đống lớn lá chuối, còn muốn nàng ôm lá chuối vào trong ngực?
Ôm những lá này, nàng còn ôm hắn thế nào?
Tô Hồng Tụ cong môi lên lắc đầu liên tục.
“Không cần, không cần, ta không muốn ôm những thứ này, ôm thứ này để làm gì?”
“Bảo nàng ôm thì nàng ôm!”
Sở Hiên tức giận nói, giọng nói hùng hậu giống như sét đánh, trong bụi cỏ vốn có vài đôi mắt xanh biếc thoắt ẩn thoát hiện, bị Sở Hiên gắt gỏng quát nạt như vậy, sột soạt vang lên, dã thú trốn trong bụi cỏ chạy sạch trong nháy mắt.
Tô Hồng Tụ bị giật mình, nơm nớp lo sợ thu người lại, mắt thấy lại muốn rơi lệ.
Nàng vô thức ôm chặt lá chuối trong tay.
Sở Hiên nhấc Tô Hồng Tụ lạnh đến run lẩy bẩy lên, ai tay ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé trắng nõn mềm mại vào trong lòng.
Gió đêm thổi vù vù, bụi cỏ vang theo rì rào, lửa dục nóng bỏng mạnh mẽ nổi lên trong rừng sâu đen kịt yên tĩnh.
Cho dù có vài tầng lá chuối cách trở, hai tròng mắt sắc bén của Sở Hiên vẫn nhanh chóng biến thành đen, trở nên sâu thẳm mỗi lần thân thể mềm mại của Tô Hồng Tụ cọ cọ trong vòng ôm của mình.
Vừa đặt Tô Hồng Tụ xuống cửa hang ở suối nước nóng, một tay Sở Hiên ấn mạnh Tô Hồng Tụ về phía vách đá.
Hôn môi nóng bỏng giống như mưa rào như gió điên cuồng mạnh mẽ trút lên người Tô Hồng Tụ, Sở Hiên vòng chặt hai tay, xoay người, kéo Tô Hồng Tụ cách xa vách đá ướt át lạnh lẽo, ôm vào trong ngực, điên cuồng hôn môi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.