Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng

Chương 234

Sở Thanh

17/08/2013

Mạc Kỳ Diễn nói: “Trước tiên khoan hãy điều binh, không được kinh động đến những người khác, mời Liễu Thái Phó vào phòng!”

“Dạ, Nhị vương gia!” Chân mày Lưu đại nhân thả lỏng một chút, chạy tới sân diễn kịch.

Mạc Ly Hiên khẩn trương hỏi: “Phụ vương, có phải mẫu thân đã xảy ra chuyện hay không?”

Quản gia càng thêm lo lắng, mày cau chặt, hắn vừa nghe nói đến chuyện bắt Liễu Ngô Đồng, bất chợt liền cảm thấy không ổn, thiên kim phủ Thái Phó, không phải nói muốn bắt là bắt, trừ phi phạm vào sai lầm lớn, dựa theo tính khí của Nhị vương gia, vương phi lại đứng một bên khóc, như vậy…

Tay siết chặt thành quyền, quản gia nhìn Mạc Kỳ Diễn một cái, đợi hắn lên tiếng.

Mạc Kỳ Diễn phất tay, trầm giọng nói: “Liễu tiểu thư kia muốn bóp chết mẫu thân con, bị phụ vương giáng cho một cái tát, hiện tại lại bỏ trốn!”

“Bóp chết mẫu thân?” Mạc Ly Hiên kinh ngạc lên tiếng, từng bước tiến lên nắm lấy tay Lăng Tuyết Mạn, xem cổ họng nàng, gấp gáp nói: “Mẫu thân, chúng ta nhanh về đi, con tìm đại phu tới!”

Dứt lời, lại nhìn về Mạc Kỳ Diễn, cắn răng nói: “Phụ vương, không được bỏ qua cho Liễu tiểu thư! Bất kể là nguyên nhân gì, cũng phải luận tội mà xử!”

Quản gia đổ mồ hôi lạnh trên trán, sợ hết hồn hết vía, toàn bộ tỉnh táo thường ngày mất hết, không kịp suy tính những thứ khác, vội vàng nói: “Nô tài lập tức truyền thái y đến vương phủ!” Dứt lời, hắn thuận tiện bỏ chạy thật nhanh về phía đại môn.

Mạc Kỳ Diễn không trách, gật đầu, dặn dò, “Hiên nhi, con trước tiên dẫn mẫu thân lên xe ngựa, phụ vương bảo Ngũ thúc Thất thúc con hộ tống hai người trở về, để tránh trên đường lại gặp phải chuyện gì. Phụ vương xử lý xong việc ở nơi này, sẽ ghé qua.”

“Dạ.” Mạc Ly Hiên đáp, đỡ Lăng Tuyết Mạn, nói: “Mẫu thân, chúng ta đi.”

Lăng Tuyết Mạn ngơ ngác giật mình nhìn Mạc Kỳ Diễn, nhìn lại bờ hồ trống rỗng, biến cố này đến quá nhanh, nàng đến bây giờ vẫn còn chưa theo kịp!

Ra khỏi phủ Thái Phó, lên xe ngựa, Mạc Ly Hiên đỡ Lăng Tuyết Mạn ngồi xuống, vẫn vịn cánh tay nàng, đau lòng nhìn nàng, hốc mắt hắn thoáng cái liền đỏ, giọng nói mang theo nức nở, “Mẫu thân, là Hiên nhi hại người, người mắng con, đánh con đi! Nếu không phải con bảo người đến đây, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì! Mẫu thân, thật xin lỗi, thật xin lỗi, con lẽ ra phải ở cùng người, thế nào lại lơ là để cho người đi cùng Ngô Đồng? Con thật đáng chết! Con thật đáng chết mà!”

“Chát!”



Mạc Ly Hiên tự quăng cho mình một cái tát, tiếng vang thanh thúy thức tỉnh Lăng Tuyết Mạn còn đang rối bời, nàng cuống quýt đưa xoa mặt Ly Hiên, vội la lên, “Hiên nhi, con đánh mình làm gì? Không phải lỗi của con, con không được tự phạt mình! Mẫu thân không trách con, không trách!”

“Mẫu thân, là Hiên nhi sai rồi, Hiên nhi không chăm sóc tốt người, Hiên nhi thật đáng chết!” Nước mắt Mạc Ly Hiên rơi xuống, hắn vung tay ôm chặt cánh tay Lăng Tuyết Mạn, đau lòng tựa như Lăng Tuyết Mạn sắp phải rời xa hắn.

“Hiên nhi, đừng khóc, con là nam tử hán thì không thể khóc, mẫu thân phúc lớn, mạng lớn, con xem bây giờ không phải là mẫu thân rất khỏe sao? Khụ khụ… khụ khụ….” Lăng Tuyết Mạn nói quá nhiều, yết hầu bị tổn thương, lại không ngừng ho khan.

Mạc Ly Hiên sốt ruột, “Mẫu thân, người đừng nói chuyện nữa.” Lại nhấc màn che lên nhìn ra, “Ngũ thúc, Thất thúc sao còn chưa tới?”

“Ai! Tới rồi! Ngũ thúc! Thất thúc! Nhanh lên một chút!”

Mạc Ly Hiên kích động giơ tay, Mạc Kỳ Lâm cùng Mạc Kỳ Dục nghe được tiếng la, chạy lại, nhảy lên xe ngựa.

Hai người đặt mông ngồi xuống, liền cướp lời đồng loạt hỏi: “Mạn Mạn sao rồi?”

Mạc Ly Hiên đóng cửa xe, đồng thời dặn dò phu xe: “Lập tức trở về vương phủ, nhanh lên chút!”

Lăng Tuyết Mạn vô lực lắc đầu một cái, chỉ chỉ cổ họng đau rát, phát ra một tiếng, cũng khó khăn cực kì, tựa như cổ họng của nàng bị xé rách vậy.

“Đáng chết! Đều tại ta, nàng kêu ta đi cùng, tại sao ta lại không cùng đi với nàng?” Mạc Kỳ Lâm hối tiếc vạn phần, đập một quyền vào song cửa, sắc mặt xanh mét, trong ánh mắt nổi tia tức giận như muốn giết người.

Mạc Kỳ Dục càng thêm nổi trận lôi đình, “Nhà dòng dõi như Thái Phó, sao lại dạy dỗ ra một đứa con gái ác độc như Liễu Ngô Đồng! Ta không thể không giết nữ nhân này!”

Cũng trong lúc đó, bên trong Hương Đàn Cư, Mạc Kỳ Hàn ngồi rất bất an, cuối cùng không nhịn được ra lệnh, “Vô Cực, lập tức đến phủ Thái Phó xem vương phi có bình an hay không!”

“Dạ, chủ tử!”



Lâm Mộng Thanh nằm nghiêng trên ghế, nhìn Mạc Kỳ Hàn lo âu, không khỏi cau mày nói: “Sư huynh, ban ngày ban mặt, lại ở phủ Thái Phó, dưới ánh nhìn của nhiều người, tên Tam vương gia kia chắc là sẽ không to gan như vậy đâu?”

“Mí mắt ta vẫn giật, lại có cảm giác Mạn Mạn đã gặp phải chuyện gì, trong lòng rất bất an!” Mạc Kỳ Hàn đi tới đi lui trên mặt đất, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, vô cùng lo lắng, lại rống một tiếng: “Vô Giới, Tư Khuynh về phủ chưa?”

Vô Giới vội vàng đi vào, “Bẩm chủ tử, vẫn chưa về!”

“Hắn trở về, bảo hắn lập tức gặp bổn vương!”

“Dạ!”

Hai khắc sau, quản gia rốt cuộc cũng chạy như bay đến, lại thấy Mạc Kỳ Hàn liền đau lòng, nặng nề quỳ xuống thỉnh tội, “Chủ tử, nô tài đáng chết! Nô tài nhất thời lơ là, khiến cho vương phi gặp chuyện không hay!”

“Ngươi nói cái gì?” Mạc Kỳ Hàn tiến lên một bước, gương mặt anh tuấn lạnh lùng tràn đầy nóng nảy, “Vương phi gặp phải chuyện gì? Hiện tại nàng ở đâu?”

Lâm Mộng Thanh cũng nhảy dựng lên theo, sáng quắc nhìn chằm chằm quản gia.

Quản gia cúi đầu, run rẩy trả lời: “Bẩm chủ tử, trong lúc xem kịch, Liễu tiểu thư tìm vương phi đi dạo hoa viên giải sầu, nô tài không có đi theo, chỉ đăm đăm nhìn Tam vương gia, ai ngờ, tại hậu viên bên hồ phủ Thái Phó, không ngờ Liễu tiểu thư lại… lại muốn bóp cổ vương phi, được Nhị vương gia đi ngang qua kịp thời cứu, nô tài đã truyền thái y đến, đang chờ ở Cúc Thủy Viên, xe ngựa của vương phi cùng tiểu vương gia cũng sắp trở về rồi!”

“Ngươi nói Ngô Đồng muốn giết vương phi?” Thân thể Mạc Kỳ Hàn khẽ choáng một chút, sắc mặt chuyển trắng, sợ run hai giây, vội vàng hỏi: “Vương phi hiện tại thế nào?”

“Bẩm chủ tử, nô tài chỉ nhìn thấy trên cổ vương phi có vết đỏ, chờ thái y xem qua mới biết yết hầu có bị tổn thương nghiêm trọng hay không.” Quản gia nói xong, đầu dập mạnh xuống đất, “Nô tài biết tội! Xin chủ tử trách phạt!”

“Đáng chết! Nàng thế nào lại trở thành loại người này! Dịu dàng hiền thục, lương thiện ôn nhu trước kia đã đi nơi nào? Sao lòng dạ càng lúc càng trở nên độc ác như thế!” Mạc Kỳ Hàn vừa thương tâm vừa tức giận, một quyền đánh vào bàn, gương mặt tuấn tú vặn vẹo.

Hắn vẫn nghĩ, mặc dù không còn thích Ngô Đồng, cũng không thương nàng, nhưng ít nhất đó cũng là cô gái hắn từng yêu thật lòng, bất kể nàng lựa chọn cưới người nào, hắn cũng có thể đảm bảo cả đời nàng áo cơm không lo, nhưng nàng không nên, không nên càng lúc càng quá đáng muốn giết chết nữ nhân hắn yêu!

“Sư huynh!” Lâm Mộng Thanh đỡ hắn một tay, bình tĩnh nói: “Liễu tiểu thư trước đây đã không còn, huynh không cần vì loại phụ nữ lòng dạ rắn rết ấy mà thương tâm, trước tiên lo lắng cho vết thương của sư tẩu quan trọng hơn, có cần ta dịch dung cho sư phụ hay không, để sư phụ xem qua một chút?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook