Chương 261
Sở Thanh
19/08/2013
Mạc Kỳ Hàn cười rét lạnh, vỗ tay ba cái,
sau hai giây, vỗ tay ba cái lần nữa, Xuân Đường vội lắc mình đi vào,
nghe được ám hiệu, nàng liền biết đã xảy ra chuyện, vừa tiến đến, vội
lên tiếng: “Chủ tử, có nô tỳ!”
“Thắp sáng nến, mang nữ nhân kia tới!” Mạc kỳ rét lạnh nói.
Xuân Đường đốt nến, ánh sáng chậm rãi lan tràn, ánh trên gương mặt nàng quen thuộc!
“Chủ tử! Vương phi nàng……” Xuân Đường kêu lên một tiếng.
Mạc Kỳ Hàn đã sớm quay lưng, bỏ lại một câu, “Ả không phải vương phi!” Sau đó liền cất bước đi về phía vách tường, mở cơ quan, đi vào.
Xuân Đường khiếp sợ, không dám chần chờ, lôi cổ áo của nữ nhân kia kéo vào đường hầm.
Hương Đàn Cư.
Bên trong nhà, Lâm Mộng Thanh, Thiên Cơ lão nhân, Vô Cực, Vô Giới tất cả đều kinh ngạc nhìn ‘Lăng Tuyết Mạn’ bị Xuân Đường mang từ đường hầm vào, ném xuống đất!
Không đợi đọi người hỏi han, Mạc Kỳ Hàn tiến lên một bước, đưa tay tháo mặt nạ da người trên mặt ả, cáu kỉnh hỏi: “Tứ Vương phi Lăng Tuyết Mạn hiện ở nơi nào? Nói!”
Ả ngưng mắt nhìn gương mặt trên cao nhìn xuống, đủ để khuynh đảo chúng sinh của Mạc Kỳ Hàn, chậm rãi cười cười, “Quả nhiên là ngươi! Bảy năm rồi, Tứ Vương Gia so với bảy năm trước càng thêm thành thục chững chạc, tâm cơ thâm trầm rồi!”
Mạc Kỳ Hàn híp mắt một cái, lạnh lùng nhếch môi, “Ngươi chính là nữ nhân bảy năm trước hạ độc Bổn vương? Ngươi tên là — Tang Phượng! Ở Miêu Cương học tập cổ độc vu thuật ba năm, vào tám năm trước giả làm nữ tử gặp nạn, hạ độc thái tử, lại một năm sau giả trang ca kỹ tới Tứ Vương phủ hiến vũ, dùng rượu độc mê hoặc Bổn vương, đưa cho Bổn vương uống, có đúng hay không?”
Ả ngẩn người, tiếp theo giật mình nhìn Mạc Kỳ Hàn, giọng nói đã khôi phục tiếng của ả, “Làm sao ngươi biết rõ ràng như thế?”
“Ngươi hạ độc huynh đệ chúng ta, là do ai sai khiến?” Mạc Kỳ Hàn lại lạnh giọng hỏi tiếp, mọi người chung quanh đều im thin thít theo dõi.
“Tứ Vương Gia không phải rõ ràng sao? Lai lịch Tang Phượng bị Tứ Vương Gia điều tra rõ ràng như thế, Tứ Vương Gia còn phải hỏi Tang Phượng là chịu người nào sai khiến sao?” Miệng Tang Phượng tràn vết máu, ngước đầu, nhìn Mạc Kỳ Hàn, gương mặt lại tràn đầy tươi cười.
“Hừ! Đó là không sai! Tang Phượng, Bổn vương hỏi nữa ngươi một lần, Tứ Vương phi ở nơi nào?” Giọng nói Mạc Kỳ Hàn lạnh như băng, một đôi mắt lẽo cơ hồ muốn lập tức hạ lệnh lăng trì nữ nhân trước mắt này.
Tang Phượng lại chỉ im lặng không trả lời, cho dù bị lọt vào tay kẻ địch ả vẫn không muốn khai ra, sợ ảnh hưởng đến kế hoạch của chủ tử ả.
Mạc Kỳ Hàn sốt ruột, tức giận đạp mạnh vào người ả, nói: “Ngươi không khai, ta cho ngươi chết không toàn thây!”
“Nhiệm vụ thất bại, ngươi cho rằng ta có thể sống sao? Rơi vào trong tay ngươi, ta chết, trở về phục mệnh, ta cũng chết!” Tang Phượng ngã xuống đất, khóe miệng tràn máu càng nhiều hơn, nhưng vẫn là cười, trong tươi cười lại có bi thương vô hạn.
Môi rét lạnh của Mạc Kỳ Hàn cong lên, lạnh lẽo thâm trầm nhìn ả, “Ngươi không sợ chết? Bổn vương có một trăm loại phương pháp thể có để cho ngươi sống không bằng chết!” Nói xong, hắn biết có dây dưa với ả cũng vô ích, chỉ có thể tự mình tìm chỗ của Lăng Tuyết Mạn thôi.
Lúc này có thị vệ vào bào, Vô Ngân truyền tin về, cho biết Tam Vương Gia đang ở một biệt viện ngoài thành cách ba mươi dặm về hướng tây nam, cho nên, hắn quả quyết ra lệnh: “Xuân Đường Thu Nguyệt, Mộng Thanh, các ngươi canh giữ cho kỹ nữ nhân này, chờ Bổn vương trở lại sẽ dọn dẹp ả! Vô Cực, Vô Giới, sư phụ, chúng ta lập tức đi!”
Bóng đêm mịt mờ, ba mươi con ngựa phi nước đại trên ngã tư đường, mỗi người trên ngựa đều mặc trang phục màu đen, dùng khăn đen che mặt, chạy tới cửa thành, quan binh thủ thành cuống quít đi cản, người thủ lĩnh giơ tay ném ra một lệnh bài, thanh âm lạnh như băng, “Đội thị vệ Hương Đàn Cư của Tứ Vương phủ ra khỏi thành làm việc, mở cửa!”
Vừa nghe Tứ Vương phủ, hơn nữa vừa nghe Hương Đàn Cư, nữa vừa nhìn miếng kim bài do hoàng thượng ban cho, quan thủ thành binh không có hai lời, cuống quít mở cửa thành ra, cho họ đi ra ngoài.
“Thắp sáng nến, mang nữ nhân kia tới!” Mạc kỳ rét lạnh nói.
Xuân Đường đốt nến, ánh sáng chậm rãi lan tràn, ánh trên gương mặt nàng quen thuộc!
“Chủ tử! Vương phi nàng……” Xuân Đường kêu lên một tiếng.
Mạc Kỳ Hàn đã sớm quay lưng, bỏ lại một câu, “Ả không phải vương phi!” Sau đó liền cất bước đi về phía vách tường, mở cơ quan, đi vào.
Xuân Đường khiếp sợ, không dám chần chờ, lôi cổ áo của nữ nhân kia kéo vào đường hầm.
Hương Đàn Cư.
Bên trong nhà, Lâm Mộng Thanh, Thiên Cơ lão nhân, Vô Cực, Vô Giới tất cả đều kinh ngạc nhìn ‘Lăng Tuyết Mạn’ bị Xuân Đường mang từ đường hầm vào, ném xuống đất!
Không đợi đọi người hỏi han, Mạc Kỳ Hàn tiến lên một bước, đưa tay tháo mặt nạ da người trên mặt ả, cáu kỉnh hỏi: “Tứ Vương phi Lăng Tuyết Mạn hiện ở nơi nào? Nói!”
Ả ngưng mắt nhìn gương mặt trên cao nhìn xuống, đủ để khuynh đảo chúng sinh của Mạc Kỳ Hàn, chậm rãi cười cười, “Quả nhiên là ngươi! Bảy năm rồi, Tứ Vương Gia so với bảy năm trước càng thêm thành thục chững chạc, tâm cơ thâm trầm rồi!”
Mạc Kỳ Hàn híp mắt một cái, lạnh lùng nhếch môi, “Ngươi chính là nữ nhân bảy năm trước hạ độc Bổn vương? Ngươi tên là — Tang Phượng! Ở Miêu Cương học tập cổ độc vu thuật ba năm, vào tám năm trước giả làm nữ tử gặp nạn, hạ độc thái tử, lại một năm sau giả trang ca kỹ tới Tứ Vương phủ hiến vũ, dùng rượu độc mê hoặc Bổn vương, đưa cho Bổn vương uống, có đúng hay không?”
Ả ngẩn người, tiếp theo giật mình nhìn Mạc Kỳ Hàn, giọng nói đã khôi phục tiếng của ả, “Làm sao ngươi biết rõ ràng như thế?”
“Ngươi hạ độc huynh đệ chúng ta, là do ai sai khiến?” Mạc Kỳ Hàn lại lạnh giọng hỏi tiếp, mọi người chung quanh đều im thin thít theo dõi.
“Tứ Vương Gia không phải rõ ràng sao? Lai lịch Tang Phượng bị Tứ Vương Gia điều tra rõ ràng như thế, Tứ Vương Gia còn phải hỏi Tang Phượng là chịu người nào sai khiến sao?” Miệng Tang Phượng tràn vết máu, ngước đầu, nhìn Mạc Kỳ Hàn, gương mặt lại tràn đầy tươi cười.
“Hừ! Đó là không sai! Tang Phượng, Bổn vương hỏi nữa ngươi một lần, Tứ Vương phi ở nơi nào?” Giọng nói Mạc Kỳ Hàn lạnh như băng, một đôi mắt lẽo cơ hồ muốn lập tức hạ lệnh lăng trì nữ nhân trước mắt này.
Tang Phượng lại chỉ im lặng không trả lời, cho dù bị lọt vào tay kẻ địch ả vẫn không muốn khai ra, sợ ảnh hưởng đến kế hoạch của chủ tử ả.
Mạc Kỳ Hàn sốt ruột, tức giận đạp mạnh vào người ả, nói: “Ngươi không khai, ta cho ngươi chết không toàn thây!”
“Nhiệm vụ thất bại, ngươi cho rằng ta có thể sống sao? Rơi vào trong tay ngươi, ta chết, trở về phục mệnh, ta cũng chết!” Tang Phượng ngã xuống đất, khóe miệng tràn máu càng nhiều hơn, nhưng vẫn là cười, trong tươi cười lại có bi thương vô hạn.
Môi rét lạnh của Mạc Kỳ Hàn cong lên, lạnh lẽo thâm trầm nhìn ả, “Ngươi không sợ chết? Bổn vương có một trăm loại phương pháp thể có để cho ngươi sống không bằng chết!” Nói xong, hắn biết có dây dưa với ả cũng vô ích, chỉ có thể tự mình tìm chỗ của Lăng Tuyết Mạn thôi.
Lúc này có thị vệ vào bào, Vô Ngân truyền tin về, cho biết Tam Vương Gia đang ở một biệt viện ngoài thành cách ba mươi dặm về hướng tây nam, cho nên, hắn quả quyết ra lệnh: “Xuân Đường Thu Nguyệt, Mộng Thanh, các ngươi canh giữ cho kỹ nữ nhân này, chờ Bổn vương trở lại sẽ dọn dẹp ả! Vô Cực, Vô Giới, sư phụ, chúng ta lập tức đi!”
Bóng đêm mịt mờ, ba mươi con ngựa phi nước đại trên ngã tư đường, mỗi người trên ngựa đều mặc trang phục màu đen, dùng khăn đen che mặt, chạy tới cửa thành, quan binh thủ thành cuống quít đi cản, người thủ lĩnh giơ tay ném ra một lệnh bài, thanh âm lạnh như băng, “Đội thị vệ Hương Đàn Cư của Tứ Vương phủ ra khỏi thành làm việc, mở cửa!”
Vừa nghe Tứ Vương phủ, hơn nữa vừa nghe Hương Đàn Cư, nữa vừa nhìn miếng kim bài do hoàng thượng ban cho, quan thủ thành binh không có hai lời, cuống quít mở cửa thành ra, cho họ đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.