Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng

Chương 340

Sở Thanh

19/08/2013

Nghe vậy, Mạc Kỳ Minh vừa muốn xoay người động liền kiềm hãm, cứng đờ, cười ha ha, “Tứ đệ muốn xử trí như thế nào? Đúng rồi, sau khi trở về Tứ đệ có từng gặp Tứ Vương phi chưa? Em dâu coi như là một nha đầu thật ham vui, ít nhất phụ hoàng mẫu hậu thật thích nàng, nếu như Tứ đệ xử phạt nặng, phụ hoàng nơi đó…”

“Tam ca! Cùng đi đi!” Mạc Kỳ Hàn mở cánh tay ra, làm cái thế ‘mời, Mạc Kỳ Minh gật đầu, hai người đi đến cửa cung.

“Nô tài cung thỉnh thái tử điện hạ kim an! Thỉnh an Tam Vương gia!”

Thủ vệ cửa cung quỳ xuống, Mạc Kỳ Hàn tùy tiện khoát tay, mang khí thế vương giả, “Bình thân!”

“Tạ thái tử điện hạ!”

Bước vào cửa cung, Mạc Kỳ Hàn mới giận dữ nói: “Tam ca, không gạt ca, ta cũng đang tại vì việc này mà phiền lòng, đã nhiều ngày trong cung truyền tin đồn, chính là vương phi của ta cùng Nhị ca tư tình, tuy ta chưa lập Lăng Tuyết Mạn làm Thái tử phi, đó là nghĩ đến lúc ấy ta bệnh chết, là Nhị ca ôm linh vị của ta cùng ả bái đường, có chút ủy khuất ả, ta tính đợi ngày đăng cơ sẽ một lần nữa cưới ả làm Hoàng Hậu, xem như là bồi thường choả, từ khi ta trở về chưa từng đi đến Tứ Vương phủ gặpả, huống chi hiện tại bận việc triều chính, nào biết… nào biết ả lại làm ra loại chuyện làm ta mất mặt này, ta tất nhiên là phẫn nộ không chịu nổi, Nhị ca là người khiêm tốn, làm sao làm ra loại việc khiến người ta coi thường này? Nhất định là nữ nhân Lăng Tuyết Mạn kia không an phần thủ kỷ, thấy ta chết không có chỗ dựa vững chắc, liền cố ý đi câu dẫn Nhị ca!”

“Xử trí ả như thế nào ư? Theo ta, đó là ban cho ả ba thước lụa trắng, từ nhỏ Nhị ca và ta thân thiết, ta có thể nào vì một nữ nhân mà hoài nghi Nhị ca, khiến huynh đệ bất hòa? Nhưng phụ hoàng không tỏ rõ lập trượng, ta lại lo lắng phụ hoàng không đồng ý, liền nhốt nữ nhân kia trước, đợi sau khi lên ngôi sẽ không cần xin chỉ thị phụ hoàng, có thể trực tiếp ban chết cho ả, Tam ca nghĩ như thế nào?”

Về lời đồn đãi Tứ Vương phi Lăng Tuyết Mạn cùng Nhị Vương gia Mạc Kỳ Diễn cấu kết, sớm giống như tuyết rơi toàn thành, quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, ngoài Lăng Tuyết Mạn không biết chút nào, toàn bộ thành Cẩm An không ai không biết, không người không hiểu.

Trong lòng dân chúng chỉ dám mắng Tứ Vương phi không biết liêm sỉ, Tứ Vương gia quân công cái thế, lại cưới một nữ nhân không tuân thủ nữ tắc như vậy, thật sự là nên đem nàng dìm lồng heo, Nhưng nam nhân kia lại là đương triều Nhị Vương gia, là hiền vương nhân hậu, dân chúng đối với chuyện Tứ Vương phi hồng hạnh vượt tường rất mâu thuẫn, còn đối với chuyện nàng không được sắc lập làm Thái tử phi đều thấy là gieo gió gặt bảo, không nên thương hại.

Vô luận đồn đại như thế nào, nhưng dân chúng ngại hoàng quyền tối thượng, không dám tùy ý nói, trong hoàng cung cũng như thế, nhưng phía sau màn đã có một đám người cố ý tung lời đồn!

Mạc Kỳ Hàn ngừng bước chân, nghiêng người, mắt sáng như đuốc, sáng quắc theo dõi Mạc Kỳ Minh, “Tam ca, ban chết Lăng Tuyết Mạn có thể bình ổn lời đồn, lại bảo toàn Nhị ca, Tam ca nghĩ sao?”

“Tứ đệ! Việc này…” Mạc Kỳ Minh cả kinh, hắn vạn lần không lường trước Mạc Kỳ Hàn đúng là như vậy tính toán! Chẳng lẽ đêm hôm đó nam nhân che mặt thật không phải Mạc Kỳ Hàn, mà là Lâm Mộng Thanh sao?

“Tam ca, như thế nào?” Mạc Kỳ Hàn lại hỏi, trong ánh mắt lây dính trên ý cười nhè nhẹ, làm như không chút để ý, cười giỡn nói: “Đệ đệ biết, hai năm qua nha đầu kia cùng các huynh đệ đều chung đụng rất tốt, các người uống rượu với nhau, cùng nhau đùa giỡn, tình cảm… Sợ là sâu! Nếu ta muốn ban chết cho Lăng Tuyết Mạn, chỉ sợ Tiểu Thất sẽ người đầu tiên đi cầu tình, Lục đệ đại khái cũng vậy, Ngũ đệ cũng có thể, Nhị ca thì khó mà nói, Tam ca thì sao? Tam ca đồng ý không?”

“Tứ đệ, một cây làm chẳng nên non, chuyện này nếu đều tính đến trên đầu em dâu, có vẻ như không công bằng!” Mạc Kỳ Minh nhíu mày, thản nhiên nói.

Mạc Kỳ Hàn cười lạnh một tiếng, mày cũng nhíu mày, “Tam ca, huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo, nhiều nữ nhân cũng vậy, mà tay chân cũng chỉ có vài cái, ta cuối cùng không thể vừa đăng cơ liền trị tội Nhị ca đi? Chỗ Thần quý phi nương nương cũng khó ăn nói! Ca biết đấy, nhà mẹ đẻ Thần quý phi là Mã thị bộ tộc có địa vị hiển hách ở Đại Minh ta, nếu như ta động Nhị ca, đây chính là việc phiền toái lớn! Hy sinh một đứa con gái của Lăng Ngự Sử mà có thể củng cố hoàng quyền, lại không phá vỡ hòa khí huynh đệ, chẳng phải là biện pháp giải quyết tốt nhất sao?”



“Tứ đệ lấy đại cục làm trọng, suy tính chu đáo chính xác!” Mạc Kỳ Minh cười nhẹ, xoay người tiếp tục đi về phía trước, trong mắt hiện lên một chút khó chịu, rất nhanh lại khôi phục lạnh nhạt, nói với Mạc Kỳ Hàn đi ở bên cạnh: “Tứ đệ nghĩ qua chưa? Nếu như em dâu cùng Nhị ca vẫn chưa phát triển đến nông nỗi vượt quá cấp bậc lễ nghĩa thì sao? Ba thước lụa trắng ban chết cho nàng, đệ sẽ… sẽ không hối hận sao? Tóm lại nàng đã cứu đệ một mạng a!”

“Ý của Tam ca là không muốn Lăng Tuyết Mạn chết sao? Nhưng lời đồn đãi này nên bình ổn thế nào? Tam ca có biện pháp sao?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, cười, ánh sáng trong mắt bắn ra bốn phía.

Bước chân của Mạc Kỳ Minh lại bị kiềm hãm, hai bàn tay buông dọc theo thân nắm thật chặt, “Tứ đệ nói là nếu như bình ổn lời đồn đãi, liền có thể lưu cho Lăng Tuyết Mạn một cái mạng sao?”

“Ha ha, đây chẳng qua là trị phần ngọn, nếu như để trị tận gốc, ta còn có một biện pháp nghiệm chứng xem Lăng Tuyết Mạn có vượt qua cấp bậc lễ nghĩa hay không.” Mạc Kỳ Hàn linh hoạt cười, tiếp tục đi về phía trước, khuôn mặt tuấn tú đón ánh mặt trời nở nụ cười.

Rốt cuộc, ai bày trận? Ai lại đang ở trong trận của ai?

“Cách gì?” Mạc Kỳ Minh cảm thấy căng thẳng, bật thốt lên hỏi.

Tay phải của Mạc Kỳ Hàn mò lên ngọc bội khắc chữ ‘Hàn’ bên hông, nhẹ nhàng vuốt ve ở trong lòng bàn tay, mắt nhìn thoáng qua Mạc Kỳ Minh, phun ra hai chữ, “Nghiệm thân!”

“Nghiệm thân?!” Mạc Kỳ Hàn kinh hô, “Tứ đệ nghiệm thân em dâu để chứng minh nàng trong sạch sao?”

“Không thể sao?” Mạc Kỳ Hàn cười hỏi lại, “Hôm đó ta cưới nàng liền vào quan tài, hai năm chưa về, mà trở về nhiều ngày cũng không bước vào Tứ Vương phủ một bước, Vương phi chưa từng được trượng phu ta đây sủng hạnh qua, phải là tấm thân xử nữ đi? Nếu không… Ha ha, chỉ có thể chứng minh lời đồn đều là sự thật, mà ta ban chết nàng thì phụ hoàng cũng không có biện pháp ngăn cản! Huống chi nếu như phụ hoàng biết Lăng Tuyết Mạn là nữ tử lả lơi ong bướm như thế, cũng sẽ không tha nàng!”

Hắn cá cược chính là, Mạc Kỳ Minh chạm qua thân Lăng Tuyết Mạn, liền thích Lăng Tuyết Mạn, nghe hắn vừa nói như vậy, tất nhiên sẽ vì bảo vệ tính mạng Lăng Tuyết Mạn mà phản đối, thậm chí mở miệng cầu hắn, cũng chủ động áp chế Mạc Kỳ Minh tung lời đồn!

Mà giờ phút này Mạc Kỳ Minh nghĩ chính là, Lăng Tuyết Mạn sớm cùng Lâm Mộng Thanh cẩu thả, thân không phải hoàn bích, nghiệm thân, tuy rằng có thể dồn Mạc Kỳ Diễn vào chỗ chết, nhưng cũng không bảo đảm Lăng Tuyết Mạn còn sống, hắn không muốn để nàng chết, dưới cân nhắc -

“Tứ đệ, phương pháp này nên suy nghĩ kỹ a!”

“Ồ? Vì sao?” Mạc Kỳ Hàn tỏ vẻ nghi ngờ hỏi.

Mạc Kỳ Minh suy tư nói: “Nếu Tứ đệ thật nghiệm ra em dâu không sạch, trong triều sẽ ảnh hưởng nhiều, đối với thanh danh của đệ, đối với thanh danh của Nhị ca cũng không tốt a! Hoặc là Tứ đệ trực tiếp thôi nàng cũng là một biện pháp tốt, ban ân cho Lăng Ngự Sử, còn có thể thể hiện tâm nhân hậu của đệ!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook