Chương 400
Sở Thanh
19/08/2013
“Tam Vương gia?” Hạ Lệ Nhân giật mình, lập tức phẫn hận nói: “Đúng vậy đó hoàng thượng, hôm nay chính là Tam Vương gia che chở Lăng Tuyết
Mạn, thần thiếp lệnh bắt Lăng Tuyết Mạn đi đến Thượng Công Cục, kết quả
tất cả thái giám cung nữ trong cung thần thiếp đều e ngại Tam Vương gia, cương quyết quỳ không dám động, Tam Vương gia kia còn uy hiếp thần
thiếp, không chút nào để thần thiếp ở trong mắt!”
“Cho nên nói…… ai, Tam Vương gia độc tài giữ công vụ trong triều nhiều năm, trẫm còn phải dựa vào hắn!” Mạc Kỳ Hàn nhẹ cong môi, “Ái phi, có cây cổ thụ Tam Vương gia này làm chỗ dựa cho Lăng Tuyết Mạn, hơn nữa còn các Vương gia khác, trẫm chỉ có thể tha thứ cho Lăng Tuyết Mạn, còn nữa, Lăng Tuyết Mạn mặc dù có hành vi thường ngày không tốt, nhưng lại chân thành, thiện lương, tuy nói trẫm không muốn gặp ả, nhưng duyên phận của ả vẫn cực tốt, ái phi ngày sau không nên trêu chọc ả, nếu không, ái phi sẽ gây ra cho trẫm những vấn đề khó khăn!”
“Hoàng thượng, nhưng…nhưng thần thiếp cứ mặc cho Lăng Tuyết Mạn lấn đến trên đầu sao? Hôm nay ngay trước nhiều như vậy ả bạt tai thiếp, mặt mũi thần thiếp hoàn toàn không còn a!” Hạ Lệ Nhân không cam lòng ai oán nói.
Mạc Kỳ Hàn nhẹ nhàng cười, “Ha ha, nàng chịu uất ức, trẫm cũng biết, nàng cũng khiến ả khó chịu, coi như là huề nhau, hôm nay trưởng thân vương vẫn xem Lăng Tuyết Mạn như mẫu thân, ngươi nói trẫm có thể làm sao? Hiên nhi là con trai của trẫm, nó từ nhỏ không có mẹ ruột, nên có tình cảm thâm sâu với Lăng Tuyết Mạn, trẫm cũng không nhẫn tâm để Hiên nhi khổ sở a!”
“Hoàng thượng!”
“Được, trẫm sẽ phạt Lăng Tuyết Mạn ba năm lương bổng, cảnh cáo Tam Vương gia, lệnh cho Hoán Y Cục ngày sau nghiêm quản Lăng Tuyết Mạn, không cho phép tình huống như thế lại xảy ra, nàng cũng đừng tức giận, muốn trách, thì nàng trách trẫm vô năng, trẫm không bảo vệ nàng a!”
“Hoàng thượng, thần thiếp không dám trách hoàng thượng, đều là Tam Vương gia quá quắt!”
“Lệ Phi, trẫm còn có lời muốn dặn dò nàng.” Mạc Kỳ Hàn nhìn chằm chằm Hạ Lệ Nhân, hơi nhíu lông mày, nói: “Lệ Phi, trẫm không thích nghe lời nói ngoa ngoắt, trẫm không phải hôn quân, trăm dân thiên hạ, nô tài trong cung đều là con dân của trẫm, người là Hoàng hậu càng phải hiền lương thục đức, tâm rộng bao la, xem dân như con, mới xứng là mẫu nghi thiên hạ, những thứ này nàng hiểu không?”
Hạ Lệ Nhân nghe ám chỉ như vậy, vội thu hồi uất ức, dịu dàng cười, “Dạ, hoàng thượng, thần thiếp cẩn tuân hoàng thượng dạy bảo!”
“Được!” Mạc Kỳ Hàn hài lòng cười, “Lệ Phi, dĩ hòa vi quý, hiện tại Thái hậu cai quản hậu cung, đừng để cho Thái hậu coi thường nàng, nàng biết, Thái hậu ban đầu vô cùng cưng chiều Lăng Tuyết Mạn, sáng nay về việc của Lăng Tuyết Mạn, không chỉ có trưởng thân vương bọn họ quỳ gối van xin, Thái hậu cũng trách móc trẫm, trẫm bị đông đảo bọn họ áp lực, hiện tại chỉ có thể để mặc nha đầu kia, tạm gác lại ngày sau hãy nói!”
“Dạ, hoàng thượng! Thần thiếp không dám lại oán trách!” Hạ Lệ Nhân hiểu chuyện gật đầu một cái.
Thu Nguyệt đi vào, “Khởi bẩm hoàng thượng, Đỗ thái y đến!”
“Ừ, trẫm còn có chính sự, lệnh cho Đỗ thái y đến cung Vĩnh Ninh trị thương cho Lệ Quý Phi, cần phải cẩn thận hầu hạ.” Mạc Kỳ Hàn nói.
“Dạ, hoàng thượng!” Thu Nguyệt cúi người, đi ra ngoài.
Mạc Kỳ Hàn nhìn về phía Hạ Lệ Nhân, nâng tay nàng để lòng bàn tay, lại cười nói: “Lệ Phi trước về cung bôi thuốc, đợi trên mặt hết sưng, trẫm sẽ gọi nàng đến gặp trẫm.”
Dứt lời, liếc mắt, nói: “Xuân Đường, lấy chuỗi ngọc lục bảo cho trẫm!”
“Dạ, hoàng thượng!” Xuân Đường lập tức nhận lệnh đi xuống.
“Lệ Phi, châu chuỗi kia trẫm rất thích, nhiều năm qua luôn giữ ở bên người, bây giờ thưởng co nàng, cao hứng không?” Mạc Kỳ Hàn hỏi.
Hạ Lệ Nhân dĩ nhiên là tươi cười đầy mặt, vui mừng vô cùng, vội quỳ xuống đất tạ ơn, “Thần thiếp tạ hoàng thượng ban thưởng!”
“Ha ha!”
Ánh mắt lạnh lẽo Mạc Kỳ Hàn xẹt qua đỉnh đầu Hạ Lệ Nhân, nhìn chăm chú về phía trước, mắt lạnh tựa như đóng băng, tựa như vực sâu, sâu không thấy đáy.
Hạ Lệ Nhân mới rời đi, Từ An liền trở lại, sắc mặt có chút khó coi, khom người, đầu thấp đi vài phần, “Khởi bẩm hoàng thượng, nương nương cùng Tam Vương gia trượt băng ở trên Bích Hồ, nô tài đưa thuốc cho trưởng thân vương.”
“Trượt băng?” Mạc Kỳ Hàn nâng lông mày, “Nói tỉ mỉ cho trẫm nghe!”
“Dạ!”
Có gió lạnh quất vào mặt, trên Lầu Lãm Nguyệt, Mạc Kỳ Hàn mặc long bào đứng trong gió, môi mím chặt, thỉnh thoảng, trong mắt lại hiện vẻ lãnh liệt.
Sau lưng, Vô Giới, Vô Giới, Từ An, Xuân Đường, Thu Nguyệt đứng ở bên, lặng lẽ nghiêng mắt nhìn trên Bích Hồ, Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Kỳ Minh chơi đùa, tất cả đều như chết lặng.
Thời gian dần trôi qua, Mạc Kỳ Hàn vẫn đứng chắp tay, mắt nhìn chằm chằm vào trên hồ, đem cử động, mỗi thân mật vui sướng kia, thu vào đáy mắt.
Tức giận, ghen tỵ, căm hận, tất cả tâm tình xông lên, gương mặt Mạc Kỳ Hàn lo lắng lên, trừ lạnh, còn là lạnh, lạnh thấu xương!
Mặt trời từ từ lặn về phía tây, dư âm chiều tà vẩy lên Bích Hồ, phản xạ từng tia yếu ớt.
Trận lạnh lẽo đánh tới, Lăng Tuyết Mạn không khỏi run cầm cập, Mạc Kỳ Diễn lập tức cởi áo choàng trên vai khác cho nàng, cũng nói: “Sắc trời không còn sớm, nên dùng bữa tối, trở về đi thôi, về sau có thời gian lại chơi nữa.”
Lăng Tuyết Mạn hướng về phía Mạc Kỳ Diễn, có chút không tự tại, muốn cầm áo choàng xuống, Mạc Nhã Phi lại nói: “Mạn Mạn, chúng ta cũng không mang áo choàng ra ngoài, nàng mới qua trận nóng sốt, lỡ bị lạnh liền phiền toái, trước cứ mặc thêm áo choàng đó đi!”
“Đúng vậy a, mẫu thân, ngài không thể lại bệnh nữa!” Mạc Ly Hiên ân cần cau mày, suy nghĩ một chút, nói: “Chút nữa con trở về Vương phủ đem quần áo ấm cho ngài mặc vào, áo choàng áo lông có thật nhiều món như vậy, sẽ không sợ lạnh.”
“Ừ, được a.” Lăng Tuyết Mạn gật đầu một cái, nhìn về phía Mạc Kỳ Diễn, mỉm cười, “Cám ơn ngài, Nhị Vương gia.”
“Không cần phải khách sáo.” Mạc Kỳ Diễn cười dịu dàng như nước.
Mạc Kỳ Minh xen vào nói: “Mạn Mạn, bữa tối nàng dùng ở đâu?”
“Hì hì, trở về Hoán Y Cục a.” Lăng Tuyết Mạn cười nói.
“Vậy được, ở ta sẽ đưa cho nàng.” Mạc Kỳ Minh cũng tràn ra nụ cười.
Lăng Tuyết Mạn đem mắt nhìn, có chút bận tâm nói: “Ừ, cám ơn…, ai, hi vọng các ngài không bởi vì ta mà bị hoàng thượng dọn dẹp, nếu không, trong lòng ta cũng không an!”
Nghe vậy, Mạc Kỳ Diễn cùng Mạc Kỳ Dục miễn cưỡng nặn ra nụ cười tươi tắn, “Sẽ không, hoàng thượng sẽ không giáng tội.”
Mạc Nhã Phi hướng ánh mắt vô cùng đồng tình về hai người, sau đó giật nhẹ khóe miệng, “Được, vậy thì lên bờ đi, đứng lâu ở trên băng, lòng bàn chân lạnh hết!”
Lên bờ, mới phát hiện Trần Lâm Nhi đã đợi thật lâu, Lăng Tuyết Mạn vội nói: “Lâm Nhi!”
Trần Lâm Nhi không dám đáp một tiếng, thấy chủ tử vội quỳ xuống đất thỉnh an, “Nô tỳ thỉnh an các vị chủ tử!”
“Đứng lên đi!”
“Tạ chủ tử!”
“Cho nên nói…… ai, Tam Vương gia độc tài giữ công vụ trong triều nhiều năm, trẫm còn phải dựa vào hắn!” Mạc Kỳ Hàn nhẹ cong môi, “Ái phi, có cây cổ thụ Tam Vương gia này làm chỗ dựa cho Lăng Tuyết Mạn, hơn nữa còn các Vương gia khác, trẫm chỉ có thể tha thứ cho Lăng Tuyết Mạn, còn nữa, Lăng Tuyết Mạn mặc dù có hành vi thường ngày không tốt, nhưng lại chân thành, thiện lương, tuy nói trẫm không muốn gặp ả, nhưng duyên phận của ả vẫn cực tốt, ái phi ngày sau không nên trêu chọc ả, nếu không, ái phi sẽ gây ra cho trẫm những vấn đề khó khăn!”
“Hoàng thượng, nhưng…nhưng thần thiếp cứ mặc cho Lăng Tuyết Mạn lấn đến trên đầu sao? Hôm nay ngay trước nhiều như vậy ả bạt tai thiếp, mặt mũi thần thiếp hoàn toàn không còn a!” Hạ Lệ Nhân không cam lòng ai oán nói.
Mạc Kỳ Hàn nhẹ nhàng cười, “Ha ha, nàng chịu uất ức, trẫm cũng biết, nàng cũng khiến ả khó chịu, coi như là huề nhau, hôm nay trưởng thân vương vẫn xem Lăng Tuyết Mạn như mẫu thân, ngươi nói trẫm có thể làm sao? Hiên nhi là con trai của trẫm, nó từ nhỏ không có mẹ ruột, nên có tình cảm thâm sâu với Lăng Tuyết Mạn, trẫm cũng không nhẫn tâm để Hiên nhi khổ sở a!”
“Hoàng thượng!”
“Được, trẫm sẽ phạt Lăng Tuyết Mạn ba năm lương bổng, cảnh cáo Tam Vương gia, lệnh cho Hoán Y Cục ngày sau nghiêm quản Lăng Tuyết Mạn, không cho phép tình huống như thế lại xảy ra, nàng cũng đừng tức giận, muốn trách, thì nàng trách trẫm vô năng, trẫm không bảo vệ nàng a!”
“Hoàng thượng, thần thiếp không dám trách hoàng thượng, đều là Tam Vương gia quá quắt!”
“Lệ Phi, trẫm còn có lời muốn dặn dò nàng.” Mạc Kỳ Hàn nhìn chằm chằm Hạ Lệ Nhân, hơi nhíu lông mày, nói: “Lệ Phi, trẫm không thích nghe lời nói ngoa ngoắt, trẫm không phải hôn quân, trăm dân thiên hạ, nô tài trong cung đều là con dân của trẫm, người là Hoàng hậu càng phải hiền lương thục đức, tâm rộng bao la, xem dân như con, mới xứng là mẫu nghi thiên hạ, những thứ này nàng hiểu không?”
Hạ Lệ Nhân nghe ám chỉ như vậy, vội thu hồi uất ức, dịu dàng cười, “Dạ, hoàng thượng, thần thiếp cẩn tuân hoàng thượng dạy bảo!”
“Được!” Mạc Kỳ Hàn hài lòng cười, “Lệ Phi, dĩ hòa vi quý, hiện tại Thái hậu cai quản hậu cung, đừng để cho Thái hậu coi thường nàng, nàng biết, Thái hậu ban đầu vô cùng cưng chiều Lăng Tuyết Mạn, sáng nay về việc của Lăng Tuyết Mạn, không chỉ có trưởng thân vương bọn họ quỳ gối van xin, Thái hậu cũng trách móc trẫm, trẫm bị đông đảo bọn họ áp lực, hiện tại chỉ có thể để mặc nha đầu kia, tạm gác lại ngày sau hãy nói!”
“Dạ, hoàng thượng! Thần thiếp không dám lại oán trách!” Hạ Lệ Nhân hiểu chuyện gật đầu một cái.
Thu Nguyệt đi vào, “Khởi bẩm hoàng thượng, Đỗ thái y đến!”
“Ừ, trẫm còn có chính sự, lệnh cho Đỗ thái y đến cung Vĩnh Ninh trị thương cho Lệ Quý Phi, cần phải cẩn thận hầu hạ.” Mạc Kỳ Hàn nói.
“Dạ, hoàng thượng!” Thu Nguyệt cúi người, đi ra ngoài.
Mạc Kỳ Hàn nhìn về phía Hạ Lệ Nhân, nâng tay nàng để lòng bàn tay, lại cười nói: “Lệ Phi trước về cung bôi thuốc, đợi trên mặt hết sưng, trẫm sẽ gọi nàng đến gặp trẫm.”
Dứt lời, liếc mắt, nói: “Xuân Đường, lấy chuỗi ngọc lục bảo cho trẫm!”
“Dạ, hoàng thượng!” Xuân Đường lập tức nhận lệnh đi xuống.
“Lệ Phi, châu chuỗi kia trẫm rất thích, nhiều năm qua luôn giữ ở bên người, bây giờ thưởng co nàng, cao hứng không?” Mạc Kỳ Hàn hỏi.
Hạ Lệ Nhân dĩ nhiên là tươi cười đầy mặt, vui mừng vô cùng, vội quỳ xuống đất tạ ơn, “Thần thiếp tạ hoàng thượng ban thưởng!”
“Ha ha!”
Ánh mắt lạnh lẽo Mạc Kỳ Hàn xẹt qua đỉnh đầu Hạ Lệ Nhân, nhìn chăm chú về phía trước, mắt lạnh tựa như đóng băng, tựa như vực sâu, sâu không thấy đáy.
Hạ Lệ Nhân mới rời đi, Từ An liền trở lại, sắc mặt có chút khó coi, khom người, đầu thấp đi vài phần, “Khởi bẩm hoàng thượng, nương nương cùng Tam Vương gia trượt băng ở trên Bích Hồ, nô tài đưa thuốc cho trưởng thân vương.”
“Trượt băng?” Mạc Kỳ Hàn nâng lông mày, “Nói tỉ mỉ cho trẫm nghe!”
“Dạ!”
Có gió lạnh quất vào mặt, trên Lầu Lãm Nguyệt, Mạc Kỳ Hàn mặc long bào đứng trong gió, môi mím chặt, thỉnh thoảng, trong mắt lại hiện vẻ lãnh liệt.
Sau lưng, Vô Giới, Vô Giới, Từ An, Xuân Đường, Thu Nguyệt đứng ở bên, lặng lẽ nghiêng mắt nhìn trên Bích Hồ, Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Kỳ Minh chơi đùa, tất cả đều như chết lặng.
Thời gian dần trôi qua, Mạc Kỳ Hàn vẫn đứng chắp tay, mắt nhìn chằm chằm vào trên hồ, đem cử động, mỗi thân mật vui sướng kia, thu vào đáy mắt.
Tức giận, ghen tỵ, căm hận, tất cả tâm tình xông lên, gương mặt Mạc Kỳ Hàn lo lắng lên, trừ lạnh, còn là lạnh, lạnh thấu xương!
Mặt trời từ từ lặn về phía tây, dư âm chiều tà vẩy lên Bích Hồ, phản xạ từng tia yếu ớt.
Trận lạnh lẽo đánh tới, Lăng Tuyết Mạn không khỏi run cầm cập, Mạc Kỳ Diễn lập tức cởi áo choàng trên vai khác cho nàng, cũng nói: “Sắc trời không còn sớm, nên dùng bữa tối, trở về đi thôi, về sau có thời gian lại chơi nữa.”
Lăng Tuyết Mạn hướng về phía Mạc Kỳ Diễn, có chút không tự tại, muốn cầm áo choàng xuống, Mạc Nhã Phi lại nói: “Mạn Mạn, chúng ta cũng không mang áo choàng ra ngoài, nàng mới qua trận nóng sốt, lỡ bị lạnh liền phiền toái, trước cứ mặc thêm áo choàng đó đi!”
“Đúng vậy a, mẫu thân, ngài không thể lại bệnh nữa!” Mạc Ly Hiên ân cần cau mày, suy nghĩ một chút, nói: “Chút nữa con trở về Vương phủ đem quần áo ấm cho ngài mặc vào, áo choàng áo lông có thật nhiều món như vậy, sẽ không sợ lạnh.”
“Ừ, được a.” Lăng Tuyết Mạn gật đầu một cái, nhìn về phía Mạc Kỳ Diễn, mỉm cười, “Cám ơn ngài, Nhị Vương gia.”
“Không cần phải khách sáo.” Mạc Kỳ Diễn cười dịu dàng như nước.
Mạc Kỳ Minh xen vào nói: “Mạn Mạn, bữa tối nàng dùng ở đâu?”
“Hì hì, trở về Hoán Y Cục a.” Lăng Tuyết Mạn cười nói.
“Vậy được, ở ta sẽ đưa cho nàng.” Mạc Kỳ Minh cũng tràn ra nụ cười.
Lăng Tuyết Mạn đem mắt nhìn, có chút bận tâm nói: “Ừ, cám ơn…, ai, hi vọng các ngài không bởi vì ta mà bị hoàng thượng dọn dẹp, nếu không, trong lòng ta cũng không an!”
Nghe vậy, Mạc Kỳ Diễn cùng Mạc Kỳ Dục miễn cưỡng nặn ra nụ cười tươi tắn, “Sẽ không, hoàng thượng sẽ không giáng tội.”
Mạc Nhã Phi hướng ánh mắt vô cùng đồng tình về hai người, sau đó giật nhẹ khóe miệng, “Được, vậy thì lên bờ đi, đứng lâu ở trên băng, lòng bàn chân lạnh hết!”
Lên bờ, mới phát hiện Trần Lâm Nhi đã đợi thật lâu, Lăng Tuyết Mạn vội nói: “Lâm Nhi!”
Trần Lâm Nhi không dám đáp một tiếng, thấy chủ tử vội quỳ xuống đất thỉnh an, “Nô tỳ thỉnh an các vị chủ tử!”
“Đứng lên đi!”
“Tạ chủ tử!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.