Chương 54: Đi giết người
Đông Thi Nương
08/07/2019
Editor: Hân Hân
Cái gì?
Châu Châu ngay khắc nói không nên lời, chỉ là ngơ ngác mà nhìn Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu muốn nàng đi giết huyền tịch, nhưng ngay cả gà nàng cũng chưa từng giết, làm sao đi giết người, huống hồ huyền tịch là nam nhân, nàng là nữ tử, chỉ tính trên mặt sức lực cũng rất khó giết được đối phương.
Hoàng Hậu tựa hồ đoán trước được phản ứng Châu Châu, nàng tâm ý mà cười cười với Châu Châu, “Mật nhi, ngươi yên tâm, ngươi và huyền tịch là đồng bào, ngươi giết hắn, hắn sẽ không có phòng bị với ngươi.”
“Nhưng……”
“Mật nhi.” Hoàng Hậu ngữ khí đột nhiên tăng thêm rất nhiều, vành mắt bà đỏ lên, lộ ra vài phần ngữ khí yếu ớt, “Ngươi nhẫn tâm nhìn cô cô đã từng này tuổi, cả hài tử của mình cũng giữ không nổi sao? Hoàng Thượng hiện tại đã không còn nhiều cảm tình với ta, ta hiện tại hoa tàn ít bướm, hắn nhìn cũng không muốn nhìn ta nhiều thêm vài lần, Huyền Tịch kia hại đại biểu ca ngươi không ít, còn…… Gây họa cho đại biểu tỷ ngươi, Mật nhi, Huyền Tịch sống tốt, chúng ta đều không được sống yên ổn.
Khi nói chuyện, Hoàng Hậu giãy giụa đứng lên, bà từ phía dưới gối đầu ra một thanh chủy thủ, mạnh mẽ nhét vào trong tay Châu Châu, “Lấy cái này giết hắn, cô cô cầu xin ngươi. Yêu tăng kia không phải người tốt, Mật nhi à.” Hoàng Hậu nói đến chỗ này, thở hổn hển một hơi, “Không phải ngươi nhớ nhung Lý Bảo Chương kia sao, nếu ngươi giết Huyền Tịch, cô cô nhất định giúp ngươi tìm Lý Bảo Chương trở về, đến lúc đó, các ngươi muốn ở bên nhau, cô cô cũng tuyệt đối không ngăn trở.”
Châu Châu nhìn chủy thủ trong tay mình, chủy thủ kia tinh xảo nhỏ nhắn, trên vỏ đao còn được khảm châu báu, thập phần hoa mỹ tinh xảo, nhìn qua chính là chủy thủ để nữ tử dùng phòng thân.
Hoàng Hậu thấy Châu Châu chỉ nhìn chủy thủ trong tay, bộ dáng trầm mặc không nói, không khỏi có vài phần cấp bách.
“Mật nhi! Cô cô cầu xin ngươi!”
Châu Châu ngước mắt nhìn lên Hoàng Hậu một đầu tóc tán loạn sơ xác, chậm rãi gật đầu. Hoàng Hậu phảng phất đặt xuống một nỗi lo, nàng giơ tay sờ sờ đầu nhỏ Châu Châu, “Đứa trẻ tốt!"
Hân Hân: Ủa sao bé thiếu nghị lực quá zậy?!
•﹏•
Thật sự là đứa trẻ tốt sao?
Châu Châu tuy rằng không thông minh, nhưng nàng biết, nếu nàng giết huyền tịch, lương đế nhất định sẽ rất tức giận, có lẽ sẽ lột da nàng, cắt gân nàng, vì nàng dám chặt đứt mộng trường sinh bất lão của Lương đế.
Mà tâm tư của Hoàng Hậu tựa hồ cũng thực dễ dàng đoán, bà ấy tuyệt đối không hy vọng lương đế có thể trường sinh bất lão, nếu lương đế trường sinh bất lão, con trai kia của nàng còn chờ được đến một ngày đăng cơ sao?
Nhưng bị Hoàng Hậu yêu cầu đi giết người, Châu Châu trong lòng kỳ thật có yên lòng hơn. Nàng luôn cảm thấy mình hiện tại có vinh hoa phú quý còn kẻ hầu người hạ, đối phương vì sao phải tốt với nàng như vậy, làm nàng đã sợ hãi lại bất an, mà hiện tại nàng rốt cuộc yên tâm lại.
Hoàng Hậu vì nhi tử của chính mình mà lựa chọn hy sinh Châu Châu, ngược lại làm nàng cảm thấy Hoàng Hậu chân thật hơn. Đến nỗi vì cái gì Hoàng Hậu cho rằng nàng có thể giết được huyền tịch, Châu Châu cũng không rõ ràng lắm.
Qua mấy ngày, Châu Châu dẫn theo một hộp điểm tâm đi đến Bồ Đề điện nơi Huyền Tịch cư trú.
Bởi vì đi mục đích là giết người, Châu Châu ngay cả một cung nữ cũng không mang, ám sát nguy hiểm như vậy, nàng không cần kéo một người vô tội xuống nước cùng.
Cửa đại điện Bồ Đề có mấy thị vệ đứng canh, mấy thị vệ kia nhìn thấy Châu Châu, sau đó hành lễ.
“Quận chúa.”
Châu Châu một tay ôm lấy hộp đồ ăn một tay đưa tay phất lệnh thị vệ đứng dậy, nàng ra vẻ trấn định mà nói: “Huyền tịch đại sư có đây không? Các ngươi thông báo giúp ta một tiếng.”
Thời điểm trước khi tới nàng đã hỏi thăm qua, lúc chạng vạng Huyền Tịch đều luôn ở trong cung điện của mình.
Một thị vệ thực mau đi vào thông báo, một lát sau đi ra nói: “Thỉnh quận chúa tiến vào chính điện, đại sư đang chờ quận chúa.”
Châu Châu gật gật đầu, huyền tịch vậy mà đồng ý gặp nàng, chẳng lẽ đúng như Hoàng Hậu nói, cũng vì hai người bọn họ là đồng bào?
Ở cửa chính điện của Bồ đề điện đặt hai lư hương màu vàng, trừ khi nãy ra, cả một thủ vệ tiểu thái giám cũng không có. Châu Châu thấy cửa điện kia mở một bên, liền đi vào. Bởi vì nàng mang mục đích giết người mà tới, mới vừa đi vào, liền đưa tay đóng cửa điện lại.
Trong chính điện ánh sáng cũng không sáng lắm, Châu Châu có thể ngửi được mùi hương Đàn rất nặng, nàng đi vào trong theo một hướng, vừa nhỏ giọng hô một câu, “Huyền Tịch đại sư?”
Đi được một nửa, Châu Châu phát hiện phía trước tất cả đều là trường màn che màu vàng, nàng do dự, xong mới xốc màn che lên đi vào, vừa mới đi vào liền nhìn thấy Huyền Tịch đứng phía trước tượng Phật.
Huyền tịch đưa lưng về phía nàng, một thân thẳng tắp, chắp tay trước ngực, không biết đang làm gì.
Châu Châu ngẩng đầu nhìn mắt tượng Phật, chỉ cảm thấy Phật Tổ kia có gương mặt hiền từ, nhưng ánh mắt lại cực kỳ sắc bén, phảng phất liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy tâm tư nàng.
“Huyền tịch đại sư?” Châu Châu do dự mà hô lên, thanh âm nàng ở trong đại điện trống trải tựa hồ còn có từng vòng hồi âm.
Huyền tịch chậm rãi xoay người, đứng chỗ dưới tượng Phật hắn thoạt nhìn so ngày thường tựa hồ nhiều hơn một chút gì đó, Châu Châu nhìn mắt xanh lục của hắn cùng mặt môi đỏ, nhưng lại nói không rõ được cụ thể nhiều cái gì.
Hắn chắp tay trước ngực hơi hơi gật đầu với Châu Châu, “Quận chúa hôm nay đến đây là vì chuyện gì?”
Châu Châu lúc này kỳ thật đã khẩn trương đến cùng cực, thân thể nàng đã hơi hơi run rẩy, nàng cắn răng đưa ra hộp đồ ăn trong tay mình, “Trước đây có lần may mắn ta được đại sư đỡ lấy, mới không bị té ngã, hôm nay ta cố ý làm bánh lá sen, muốn mang đến cho đại sư nếm thử, ta biết đại sư ăn chay, cho nên bánh lá sen này không có một chút thịt nào, chính là bánh chay.”
Huyền tịch rũ mắt nhìn hộp đồ ăn trong tay Châu Châu, ôn thanh nói: “Đa tạ ý tốt của quận chúa.”
Châu Châu suy nghĩ, chậm rãi đi lên trước, nàng mở cái nắp hộp đồ ăn ra, “Hay bây giờ đại sư nếm một miếng đi?”
Bánh lá sen này không phải Châu Châu làm, mà là Hoàng Hậu phái người đưa đến, bánh lá sen này có hạ dược, nếu Huyền Tịch ăn vào, sẽ tức khắc phát độc mà chết.
Sau khi Châu Châu mở hộp ra, vẫn luôn không dám ngẩng đầu nhìn huyền tịch, nội tâm nàng vô cùng rối rắm, hiện tại nàng đang giết người, nhưng Hoàng Hậu nói huyền tịch là người xấu, là yêu tăng, hắn tới là muốn hủy diệt Lương Quốc. Nàng giết huyền tịch đó là vì tạo phúc cho lê dân bá tánh.
Nhưng nàng làm vậy, thật sự là làm đúng sao?
Huyền tịch nhìn bánh lá sen thủ công tinh xảo, lại đột nhiên hỏi một vấn đề râu ria, “Bánh lá sen này thật sự là quận chúa làm sao?”
“Hả?” Châu Châu sửng sốt, nàng ngẩng đầu nhìn huyền tịch, lại phát hiện đối phương môi đỏ hơi cười, cười như không cười mà nhìn nàng.
“Là…… Là ta làm!” Châu Châu nói lắp, nhưng thân thể lại nhịn không được mà lùi một bước, một cái lùi này, nàng liền thầm mắng trong lòng mình thật là đồ ngốc. Lui cái gì mà lui, một lùi này, huyền tịch càng sẽ hoài nghi mình khác thường.
Huyền tịch “À” một tiếng, âm cuối giơ lên, mặt hơi có chút ý vị khác, hắn chậm rãi đi lên phía trước một bước, càng thêm tới gần Châu Châu, “Quận chúa có thể nói cho bần tăng biết, làm bánh lá sen này tốn bao lâu không?”
“Ta……” Châu Châu bị đối phương nhìn, tay như mất hết lực, hộp đồ ăn trong tay trực tiếp rơi xuống. Bánh lá sen rơi mấy cái xuống đất, huyền tịch rũ mắt nhìn xuống, hàng mi dài giống như cánh bướm bay phản phất, ngữ khí trong miệng nhẹ nhàng, “Quận chúa sao lại trượt tay vậy? Bánh lá sen này thật là đáng tiếc quá.”
Châu Châu vội vàng ngồi xổm xuống, nàng muốn nhặt hết bánh lá sen vào hộp, “Đại sư, cái bánh lá sen này rơi xuống đất mất rồi, ngày khác ta lại đưa đến cho đại sư một hộp mới.”
Huyền yên yên lặng mà nhìn Châu Châu nhặt, chờ đến lúc Châu Châu nhặt hết rồi và đứng dậy chuẩn bị đi, hắn đột nhiên mở miệng, “Quận chúa, người làm rơi một vật này.”
Châu Châu nghe được lời này, phản ứng đầu tiên là sờ vào chủy thủ trong tay áo của mình, nào biết một sờ này, ngược lại lại làm chủy thủ rớt ra ngoài.
Châu Châu hoàn toàn cứng đờ, nhìn huyền tịch khom lưng nhặt chủy thủ kia lên, hắn cầm chủy thủ trong tay thưởng thức một trận, mới đưa tới trước mặt Châu Châu, “Quận chúa, sao người đã rơi khăn tay, còn làm rơi luôn chủy thủ nữa?”
Ngón tay Huyền Tịch thon dài, lòng bàn tay trắng nõn, chủy thủ ở trong tay hắn có vẻ càng hoa mỹ, Châu Châu muốn qua lấy chủy thủ lại, đối phương lại nhanh chóng né tránh.
“Quận chúa cầm bánh lá sen có độc, lại cầm chủy thủ đến đây, không phải muốn giết bần tăng sao?” Huyền tịch nhẹ nhàng cười, tiếng cười kia như sợi tơ, xuyên vào lỗ tai Châu Châu.
Hắn nói, còn đến gần Châu Châu thêm, Châu Châu sợ tới mức muốn chạy trốn, lại trực tiếp bị đối phương bắt được tay, sau đó để ở cái bàn trước tượng Phật, hộp đồ ăn của Châu Châu đã sớm rơi xuống đất, huyền tịch không thèm để ý mà một chân đá văng ra, trong tay hắn còn cầm chủy thủ kia của Châu Châu, khuôn mặt anh tuấn treo một tia ý cười, “Quận chúa trốn cái gì? Bần tăng lại không phải người xấu.”
Châu Châu run rẩy đến cùng cực, ánh mắt nàng hoảng sợ nhìn đối phương, “Ngươi buông ta ra.”
“Buông quận chúa ra? Vậy quận chúa có phải lại nghĩ biện pháp khác để đến giết bần tăng?” Huyền tịch gần sát vành tai Châu Châu, hắn thấy vành tai kia bạch ngọc đáng yêu, không nhịn được vươn lưỡi hồng, liếm một cái.
Chỉ thấy lỗ tai bạch ngọc kia lập tức đỏ chót lên.
Ánh mắt Huyền Tịch chợt tối sầm lại.
Mà giờ phút này, Châu Châu cùng đối phương dán sát nhau như vậy, nàng ngoại trừ ngửi được mùi Đàn huơng trên người đối phương, còn ngửi được hương vị khác nữa.
Nàng ngây người, sau đó quay đầu có chút ngơ ngác mà nhìn huyền tịch, do dự hô một tiếng, “Ca ca?”
Hân Hân: What!!! Gần ngay trước mắt xa tận chân trời à. Wow ●0●
Cái gì?
Châu Châu ngay khắc nói không nên lời, chỉ là ngơ ngác mà nhìn Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu muốn nàng đi giết huyền tịch, nhưng ngay cả gà nàng cũng chưa từng giết, làm sao đi giết người, huống hồ huyền tịch là nam nhân, nàng là nữ tử, chỉ tính trên mặt sức lực cũng rất khó giết được đối phương.
Hoàng Hậu tựa hồ đoán trước được phản ứng Châu Châu, nàng tâm ý mà cười cười với Châu Châu, “Mật nhi, ngươi yên tâm, ngươi và huyền tịch là đồng bào, ngươi giết hắn, hắn sẽ không có phòng bị với ngươi.”
“Nhưng……”
“Mật nhi.” Hoàng Hậu ngữ khí đột nhiên tăng thêm rất nhiều, vành mắt bà đỏ lên, lộ ra vài phần ngữ khí yếu ớt, “Ngươi nhẫn tâm nhìn cô cô đã từng này tuổi, cả hài tử của mình cũng giữ không nổi sao? Hoàng Thượng hiện tại đã không còn nhiều cảm tình với ta, ta hiện tại hoa tàn ít bướm, hắn nhìn cũng không muốn nhìn ta nhiều thêm vài lần, Huyền Tịch kia hại đại biểu ca ngươi không ít, còn…… Gây họa cho đại biểu tỷ ngươi, Mật nhi, Huyền Tịch sống tốt, chúng ta đều không được sống yên ổn.
Khi nói chuyện, Hoàng Hậu giãy giụa đứng lên, bà từ phía dưới gối đầu ra một thanh chủy thủ, mạnh mẽ nhét vào trong tay Châu Châu, “Lấy cái này giết hắn, cô cô cầu xin ngươi. Yêu tăng kia không phải người tốt, Mật nhi à.” Hoàng Hậu nói đến chỗ này, thở hổn hển một hơi, “Không phải ngươi nhớ nhung Lý Bảo Chương kia sao, nếu ngươi giết Huyền Tịch, cô cô nhất định giúp ngươi tìm Lý Bảo Chương trở về, đến lúc đó, các ngươi muốn ở bên nhau, cô cô cũng tuyệt đối không ngăn trở.”
Châu Châu nhìn chủy thủ trong tay mình, chủy thủ kia tinh xảo nhỏ nhắn, trên vỏ đao còn được khảm châu báu, thập phần hoa mỹ tinh xảo, nhìn qua chính là chủy thủ để nữ tử dùng phòng thân.
Hoàng Hậu thấy Châu Châu chỉ nhìn chủy thủ trong tay, bộ dáng trầm mặc không nói, không khỏi có vài phần cấp bách.
“Mật nhi! Cô cô cầu xin ngươi!”
Châu Châu ngước mắt nhìn lên Hoàng Hậu một đầu tóc tán loạn sơ xác, chậm rãi gật đầu. Hoàng Hậu phảng phất đặt xuống một nỗi lo, nàng giơ tay sờ sờ đầu nhỏ Châu Châu, “Đứa trẻ tốt!"
Hân Hân: Ủa sao bé thiếu nghị lực quá zậy?!
•﹏•
Thật sự là đứa trẻ tốt sao?
Châu Châu tuy rằng không thông minh, nhưng nàng biết, nếu nàng giết huyền tịch, lương đế nhất định sẽ rất tức giận, có lẽ sẽ lột da nàng, cắt gân nàng, vì nàng dám chặt đứt mộng trường sinh bất lão của Lương đế.
Mà tâm tư của Hoàng Hậu tựa hồ cũng thực dễ dàng đoán, bà ấy tuyệt đối không hy vọng lương đế có thể trường sinh bất lão, nếu lương đế trường sinh bất lão, con trai kia của nàng còn chờ được đến một ngày đăng cơ sao?
Nhưng bị Hoàng Hậu yêu cầu đi giết người, Châu Châu trong lòng kỳ thật có yên lòng hơn. Nàng luôn cảm thấy mình hiện tại có vinh hoa phú quý còn kẻ hầu người hạ, đối phương vì sao phải tốt với nàng như vậy, làm nàng đã sợ hãi lại bất an, mà hiện tại nàng rốt cuộc yên tâm lại.
Hoàng Hậu vì nhi tử của chính mình mà lựa chọn hy sinh Châu Châu, ngược lại làm nàng cảm thấy Hoàng Hậu chân thật hơn. Đến nỗi vì cái gì Hoàng Hậu cho rằng nàng có thể giết được huyền tịch, Châu Châu cũng không rõ ràng lắm.
Qua mấy ngày, Châu Châu dẫn theo một hộp điểm tâm đi đến Bồ Đề điện nơi Huyền Tịch cư trú.
Bởi vì đi mục đích là giết người, Châu Châu ngay cả một cung nữ cũng không mang, ám sát nguy hiểm như vậy, nàng không cần kéo một người vô tội xuống nước cùng.
Cửa đại điện Bồ Đề có mấy thị vệ đứng canh, mấy thị vệ kia nhìn thấy Châu Châu, sau đó hành lễ.
“Quận chúa.”
Châu Châu một tay ôm lấy hộp đồ ăn một tay đưa tay phất lệnh thị vệ đứng dậy, nàng ra vẻ trấn định mà nói: “Huyền tịch đại sư có đây không? Các ngươi thông báo giúp ta một tiếng.”
Thời điểm trước khi tới nàng đã hỏi thăm qua, lúc chạng vạng Huyền Tịch đều luôn ở trong cung điện của mình.
Một thị vệ thực mau đi vào thông báo, một lát sau đi ra nói: “Thỉnh quận chúa tiến vào chính điện, đại sư đang chờ quận chúa.”
Châu Châu gật gật đầu, huyền tịch vậy mà đồng ý gặp nàng, chẳng lẽ đúng như Hoàng Hậu nói, cũng vì hai người bọn họ là đồng bào?
Ở cửa chính điện của Bồ đề điện đặt hai lư hương màu vàng, trừ khi nãy ra, cả một thủ vệ tiểu thái giám cũng không có. Châu Châu thấy cửa điện kia mở một bên, liền đi vào. Bởi vì nàng mang mục đích giết người mà tới, mới vừa đi vào, liền đưa tay đóng cửa điện lại.
Trong chính điện ánh sáng cũng không sáng lắm, Châu Châu có thể ngửi được mùi hương Đàn rất nặng, nàng đi vào trong theo một hướng, vừa nhỏ giọng hô một câu, “Huyền Tịch đại sư?”
Đi được một nửa, Châu Châu phát hiện phía trước tất cả đều là trường màn che màu vàng, nàng do dự, xong mới xốc màn che lên đi vào, vừa mới đi vào liền nhìn thấy Huyền Tịch đứng phía trước tượng Phật.
Huyền tịch đưa lưng về phía nàng, một thân thẳng tắp, chắp tay trước ngực, không biết đang làm gì.
Châu Châu ngẩng đầu nhìn mắt tượng Phật, chỉ cảm thấy Phật Tổ kia có gương mặt hiền từ, nhưng ánh mắt lại cực kỳ sắc bén, phảng phất liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy tâm tư nàng.
“Huyền tịch đại sư?” Châu Châu do dự mà hô lên, thanh âm nàng ở trong đại điện trống trải tựa hồ còn có từng vòng hồi âm.
Huyền tịch chậm rãi xoay người, đứng chỗ dưới tượng Phật hắn thoạt nhìn so ngày thường tựa hồ nhiều hơn một chút gì đó, Châu Châu nhìn mắt xanh lục của hắn cùng mặt môi đỏ, nhưng lại nói không rõ được cụ thể nhiều cái gì.
Hắn chắp tay trước ngực hơi hơi gật đầu với Châu Châu, “Quận chúa hôm nay đến đây là vì chuyện gì?”
Châu Châu lúc này kỳ thật đã khẩn trương đến cùng cực, thân thể nàng đã hơi hơi run rẩy, nàng cắn răng đưa ra hộp đồ ăn trong tay mình, “Trước đây có lần may mắn ta được đại sư đỡ lấy, mới không bị té ngã, hôm nay ta cố ý làm bánh lá sen, muốn mang đến cho đại sư nếm thử, ta biết đại sư ăn chay, cho nên bánh lá sen này không có một chút thịt nào, chính là bánh chay.”
Huyền tịch rũ mắt nhìn hộp đồ ăn trong tay Châu Châu, ôn thanh nói: “Đa tạ ý tốt của quận chúa.”
Châu Châu suy nghĩ, chậm rãi đi lên trước, nàng mở cái nắp hộp đồ ăn ra, “Hay bây giờ đại sư nếm một miếng đi?”
Bánh lá sen này không phải Châu Châu làm, mà là Hoàng Hậu phái người đưa đến, bánh lá sen này có hạ dược, nếu Huyền Tịch ăn vào, sẽ tức khắc phát độc mà chết.
Sau khi Châu Châu mở hộp ra, vẫn luôn không dám ngẩng đầu nhìn huyền tịch, nội tâm nàng vô cùng rối rắm, hiện tại nàng đang giết người, nhưng Hoàng Hậu nói huyền tịch là người xấu, là yêu tăng, hắn tới là muốn hủy diệt Lương Quốc. Nàng giết huyền tịch đó là vì tạo phúc cho lê dân bá tánh.
Nhưng nàng làm vậy, thật sự là làm đúng sao?
Huyền tịch nhìn bánh lá sen thủ công tinh xảo, lại đột nhiên hỏi một vấn đề râu ria, “Bánh lá sen này thật sự là quận chúa làm sao?”
“Hả?” Châu Châu sửng sốt, nàng ngẩng đầu nhìn huyền tịch, lại phát hiện đối phương môi đỏ hơi cười, cười như không cười mà nhìn nàng.
“Là…… Là ta làm!” Châu Châu nói lắp, nhưng thân thể lại nhịn không được mà lùi một bước, một cái lùi này, nàng liền thầm mắng trong lòng mình thật là đồ ngốc. Lui cái gì mà lui, một lùi này, huyền tịch càng sẽ hoài nghi mình khác thường.
Huyền tịch “À” một tiếng, âm cuối giơ lên, mặt hơi có chút ý vị khác, hắn chậm rãi đi lên phía trước một bước, càng thêm tới gần Châu Châu, “Quận chúa có thể nói cho bần tăng biết, làm bánh lá sen này tốn bao lâu không?”
“Ta……” Châu Châu bị đối phương nhìn, tay như mất hết lực, hộp đồ ăn trong tay trực tiếp rơi xuống. Bánh lá sen rơi mấy cái xuống đất, huyền tịch rũ mắt nhìn xuống, hàng mi dài giống như cánh bướm bay phản phất, ngữ khí trong miệng nhẹ nhàng, “Quận chúa sao lại trượt tay vậy? Bánh lá sen này thật là đáng tiếc quá.”
Châu Châu vội vàng ngồi xổm xuống, nàng muốn nhặt hết bánh lá sen vào hộp, “Đại sư, cái bánh lá sen này rơi xuống đất mất rồi, ngày khác ta lại đưa đến cho đại sư một hộp mới.”
Huyền yên yên lặng mà nhìn Châu Châu nhặt, chờ đến lúc Châu Châu nhặt hết rồi và đứng dậy chuẩn bị đi, hắn đột nhiên mở miệng, “Quận chúa, người làm rơi một vật này.”
Châu Châu nghe được lời này, phản ứng đầu tiên là sờ vào chủy thủ trong tay áo của mình, nào biết một sờ này, ngược lại lại làm chủy thủ rớt ra ngoài.
Châu Châu hoàn toàn cứng đờ, nhìn huyền tịch khom lưng nhặt chủy thủ kia lên, hắn cầm chủy thủ trong tay thưởng thức một trận, mới đưa tới trước mặt Châu Châu, “Quận chúa, sao người đã rơi khăn tay, còn làm rơi luôn chủy thủ nữa?”
Ngón tay Huyền Tịch thon dài, lòng bàn tay trắng nõn, chủy thủ ở trong tay hắn có vẻ càng hoa mỹ, Châu Châu muốn qua lấy chủy thủ lại, đối phương lại nhanh chóng né tránh.
“Quận chúa cầm bánh lá sen có độc, lại cầm chủy thủ đến đây, không phải muốn giết bần tăng sao?” Huyền tịch nhẹ nhàng cười, tiếng cười kia như sợi tơ, xuyên vào lỗ tai Châu Châu.
Hắn nói, còn đến gần Châu Châu thêm, Châu Châu sợ tới mức muốn chạy trốn, lại trực tiếp bị đối phương bắt được tay, sau đó để ở cái bàn trước tượng Phật, hộp đồ ăn của Châu Châu đã sớm rơi xuống đất, huyền tịch không thèm để ý mà một chân đá văng ra, trong tay hắn còn cầm chủy thủ kia của Châu Châu, khuôn mặt anh tuấn treo một tia ý cười, “Quận chúa trốn cái gì? Bần tăng lại không phải người xấu.”
Châu Châu run rẩy đến cùng cực, ánh mắt nàng hoảng sợ nhìn đối phương, “Ngươi buông ta ra.”
“Buông quận chúa ra? Vậy quận chúa có phải lại nghĩ biện pháp khác để đến giết bần tăng?” Huyền tịch gần sát vành tai Châu Châu, hắn thấy vành tai kia bạch ngọc đáng yêu, không nhịn được vươn lưỡi hồng, liếm một cái.
Chỉ thấy lỗ tai bạch ngọc kia lập tức đỏ chót lên.
Ánh mắt Huyền Tịch chợt tối sầm lại.
Mà giờ phút này, Châu Châu cùng đối phương dán sát nhau như vậy, nàng ngoại trừ ngửi được mùi Đàn huơng trên người đối phương, còn ngửi được hương vị khác nữa.
Nàng ngây người, sau đó quay đầu có chút ngơ ngác mà nhìn huyền tịch, do dự hô một tiếng, “Ca ca?”
Hân Hân: What!!! Gần ngay trước mắt xa tận chân trời à. Wow ●0●
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.