Mị Hoạn

Chương 42: Dò la thân thế

Đông Thi Nương

08/07/2019

Editor: Hân Hân

Châu Châu đối với chuyện Hoàng Hậu triệu kiến nàng đảo mắt liền quên, tiếp tục ngày ngày đi xem xét mảnh đất đầy hạt giống hoa của nàng, đại khái Hương Liễu nói đúng rồi, mấy loại hạt giống hoa mới cuối cùng cũng đâm chồi.

Nàng cầm cuốc đào hoa nho nhỏ, trong lòng thập phần đắc ý. Xem chừng mọc thế này, nói không chừng đầu xuân năm sau liền có thể nở hoa rồi, đến lúc đó nhất định phải lôi kéo Lý Bảo Chương lại đây trước tiên.

Châu Châu đứng dậy chuẩn bị đi, mới vừa xoay người liền thiếu chút nữa đụng phải một người. Nàng còn chưa phản ứng lại thì hai cung nữ phía sau nàng đã quỳ xuống.

“Nô tài bái kiến Thái Tử điện hạ.”

Thân thể Châu Châu hơi cứng đờ, nàng ngước mắt nhìn người chút nữa đã bị nàng đụng phải. Đối phương thân hình cao lớn, mày rậm mắt to, vẻ mặt uy nghiêm. Người này, nàng giống như đã gặp qua ở đâu rồi. A, trong cung Hoàng Hậu!

Châu Châu vội vàng cúi đầu chuẩn bị quỳ xuống hành lễ, chỉ là chưa kịp quỳ xuống đã bị người ta đỡ lên.

Nàng nhìn xuống đôi tay đang đỡ lấy hai tay mình, đôi mắt lập tức trợn tròn.

“Ngươi là Châu Châu?” Châu Châu cảm thấy Thái Tử điện hạ lời nói toát ra cũng thập phần uy nghiêm, thanh như chấn chung, “Không cần đa lễ.”

Châu Châu đành phải run run rẩy rẩy mà đứng thẳng người. Lương tấn bách buông lỏng tay ra, hắn nhìn kỹ chằm chằm mỹ mạo của thiếu nữ trước mặt lại, mặt mày nàng ấy đích thực rất giống, “Châu Châu, không biết ngươi nhưng có nhàn hạ, bồi ta đi dạo một chút tại Bồ hà điện của ngươi?”

“A?” Châu Châu ngây người, “Không, không rỗi.”

“Sao?” Lương tấn bách thanh âm trầm xuống.

“Có có có.” Lời Châu Châu lập tức chuyển hướng, nàng cảm thấy vẫn là mạng nhỏ quan trọng, trước mắt đại thúc kỳ kỳ quái quái này muốn nàng bồi nói chuyện phiếm liền nói chuyện phiếm, ai bảo hắn là Thái tử chứ? Nói đến cũng kỳ quái, chủ tử ở hoàng cung này đều kỳ quái như vậy sao? Vì cái gì luôn dây dưa với một dân chúng nhỏ nhoi như nàng chứ?

Lương tấn bách cũng không biết trong lòng Châu Châu đang thầm nghĩ hắn là đại thúc kỳ quái, hắn nhìn bộ dáng Châu Châu thật cẩn thận, yên lặng lắc lắc đầu. Tính tình này thật ra không giống người kia lắm.

Châu Châu chậm rì rì mà đi theo bên cạnh lương tấn bách, hương liễu cùng thủy liên bị lương tấn bách đuổi rồi, hiện nay liền chỉ có hai người bọn họ. Lương tấn bách chân dài, đi đi vài bước, hắn liền phát hiện phía sau ngay cả tiếng bước chân cũng chưa thấy, quay đầu nhìn lại, phát hiện Châu Châu cách hắn rất xa, hắn ngừng lại nhíu mày trầm giọng nói: “Ngươi cách ta xa như vậy làm gì?”

Châu Châu vẻ mặt đau khổ chạy chậm rì lại, “Thái Tử điện hạ chân dài, nô tài chân ngắn, đuổi không kịp.”

Lương tấn bách nghe vậy mắt quét xuống chân Châu Châu, trầm mặc chớp mắt một cái. Trong số nữ tử thì Châu Châu cũng coi như không đặc biệt lùn, chỉ là cũng coi như không đặc biệt cao, nhưng lương tấn bách thân hình cao lớn, chân của hai người thật sự cách biệt rất nhiều. Lương tấn bách xoay người tiếp tục đi, chỉ là lần này đi bước chân nhỏ đi nhiều.

“Ngươi nhớ rõ mẫu thân ngươi tên gọi là gì không?” Lương tấn bách hỏi.

Châu Châu rũ xuống mắt, nhỏ giọng mà nói: “Nô tài A Đạt nói cho nô tài, mẫu thân nô tài tên là Hàm Chỉ.”

“Hàm Chỉ?” Lương tấn bách thong thả lặp lại một lần tên Châu Châu nói ra, ánh mắt hắn khẽ nhúc nhích, không biết suy nghĩ cái gì, một lát sau, hắn lại nói, “A Đạt là ai?”

“A Đạt là người nuôi nấng ta lớn lên.” Châu Châu trả lời.

“Ngươi khi còn nhỏ lớn lên ở đâu, ngươi có biết không?”



Châu Châu gật đầu, nói ra tên làng chài nàng ở từ bé.

Lương tấn bách trầm mặc một hồi, quay đầu nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh.

“Ngươi không biết tin tức nào về phụ thân ngươi sao?”

Châu Châu lắc lắc đầu, “Nô tài không biết.”

“Vậy nếu ngươi biết phụ thân ngươi là ai, ngươi sẽ như thế nào?” Lương tấn bách lại hỏi.

Châu Châu cảm thấy Thái Tử điện hạ trước mặt này thật là kỳ quái, luôn là vây hỏi quanh vấn đề về cha mẹ nàng, hơn nữa luôn dùng ánh mắt rất kỳ quái nhìn nàng, mấy phen muốn nói lại thôi, chẳng lẽ phụ thân của mình chính là hắn?

Châu Châu nghĩ đến đây, nhịn không được mà cẩn thận nhìn lại lương tấn bách. Bất quá Châu Châu thực mau liền hất bay ý tưởng này, lương tấn bách và nàng lớn lên một chút cũng không giống.

“Nếu nô tài biết phụ thân nô tài là ai, chắc chắn muốn mắng người đó một trận.” Châu Châu thành thật mà nói.

Lương tấn bách nghe vậy lắc lắc đầu, thập phần không tán đồng mà nhìn Châu Châu, “Mẫu thân ngươi bất quá chỉ là một Mị Nô nho nhỏ, phụ thân ngươi là người Hán, phụ thân ngươi nguyện ý sủng hạnh mẫu thân ngươi, đã là ban ân, ngươi thế nào lại quở trách phụ thân ngươi?”

Châu Châu nghe vậy có chút không cao hứng, nàng cắn cắn môi, nhưng cuối cùng còn nhớ rõ đối phương là Thái Tử, không thể đắc tội đối phương, nếu không đừng nói mạng nhỏ của nàng giữ không nổi, khả năng còn liên lụy Lý Bảo Chương.

Lương tấn bách không nghe thấy Châu Châu trả lời, liền nhìn Châu Châu liếc mắt một cái, phát hiện nàng cúi thấp đầu, cảm xúc tựa hồ thập phần hạ xuống. Hắn nhíu hạ mi, hôm nay không biết là lần thứ mấy hắn nhíu mày. Lương tấn bách cũng không có quá nhiều lần tiếp xúc cùng nữ tử, ngọc thịnh tính tình cổ quái, từ nhỏ không dính hắn, mà những muội muội đó của hắn, cùng hắn cũng không thân, nói đến nữ nhân trong điện hắn, những nữ nhân đó nhìn thấy hắn chỉ biết véo mị đón chào, căn bản không cần hắn đi suy đoán tâm tư đối phương suy nghĩ cái gì.

Hắn hiện tại chỉ hy vọng thiếu nữ trước mắt này không là hài tử của người kia.

“Thôi, ngươi trở về đi, đừng nhắc tới chuyện gặp ta với người khác.” Lương tấn bách phẩy phẩy tay, Châu Châu liền rời đi. Châu Châu nhanh chân hành lễ, liền chuồn mất. Lương tấn bách nhìn chằm chằm bóng dáng chạy trốn của Châu Châu, thở dài.

Tuy rằng lương tấn bách đã dặn Châu Châu không nói ra chuyện gặp mặt hắn ta, nhưng Châu Châu vẫn là một năm một mười toàn bộ nói cho Lý Bảo Chương. Lý Bảo Chương biết được lương tấn bách lại cẩn thận hỏi thăm thân thế của Châu Châu, trong lòng lại càng khẩn trương. Hỏi thăm gia thế Châu Châu như vậy, chẳng lẽ cha mẹ Châu Châu có gì đó bất thường?

Lý Bảo Chương cũng chỉ biết khi Châu Châu vừa sinh ra, mẫu thân liền qua đời, hắn đối với phụ thân Châu Châu một chút cũng không biết, nhưng nếu Hoàng Hậu và Thái Tử cùng khẩn trương với việc này như thế, chỉ sợ phụ thân Châu Châu rất có lai lịch, có lẽ thập phần có liên hệ với hoàng thất.

“Châu Châu, A Đạt không nhắc qua việc về phụ thân ngươi sao?”

“Không có a.” Châu Châu lắc đầu, “A Đạt nói mẫu thân ta xuất hiện trước mặt hắn trong lúc đã mang thai, hắn cũng chưa thấy qua phụ thân ta là ai, nhưng……”

“Nhưng cái gì?” Lý Bảo Chương truy vấn.

Châu Châu chớp hạ mắt, “Nhưng hẳn là không nhiều tiền lắm, có thể là người nghèo, A Đạt nói mẫu thân ta khi đó tuy rằng mang thai ta nhưng rất rất gầy, hơn nữa trên người ngay cả một chút bạc cũng không có, thời điểm A Đạt nhặt được nương ta, nương ta là đói té xỉu ở trên đường.”

Lý Bảo Chương nghe vậy, ánh mắt khẽ nhúc nhích, hắn nâng tay lên sờ sờ đầu Châu Châu, “Yên tâm, ta sẽ không đối xử với ngươi như vậy.”

Châu Châu híp mắt cười cười, “Ca ca đương nhiên sẽ không.” Nửa câu sau thanh âm nhỏ đi nhiều, “Ở bên cạnh ca ca cũng sẽ không mang thai.”



Mặt Lý Bảo Chương tối sầm, trực tiếp thu hồi tay, hiện tại hắn lại không thể phản bác nàng. Thôi, nàng từ trước đến nay như vậy rồi, không cùng nàng so đo.

Hôm sau, trong lúc Lý Bảo Chương ở điện trước hầu hạ, lương đế nhận được đến từ biên cương chuyển đến. Tin do Cửu hoàng tử lương Quang Vũ viết, mặt trên viết quân đội Man Quốc đã đánh lui, ít ngày nữa sẽ trở về thủ đô. Lương đế biết được việc này, long tâm đại duyệt, lập tức triệu Lễ Bộ Thượng Thư tới, giao trách nhiệm Lễ Bộ Thượng Thư sớm ngày chuẩn bị đại yến tiệc tẩy trần cho lương Quang Vũ hồi kinh, làm được càng lớn càng tốt.

Mà Châu Châu bên kia cũng không thoải mái.

Bồ hà điện này ít người, thêm vào cũng chỉ có 6 người, nhưng mấy ngày gần đây Châu Châu luôn cảm thấy có người rình theo dõi nàng, nhưng ngay lúc nàng quay đầu lại, đừng nói người, ngay cả cái bóng dáng cũng chả thấy. Châu Châu nhớ lại mấy chuyện quỷ xưa nàng từng xem, dần dần trong lòng liền có chút sợ hãi. Chẳng lẽ trong cung này có quỷ?

Châu Châu trong lòng sợ hãi, ăn cơm liền không ăn nhiều như lcus trước, gần nửa tháng đã gầy đi một vòng. Mắt thường có thể thấy được làm Lý Bảo Chương chú ý tới, “Châu Châu, ngươi gần đây ăn uống không ngon sao? Hương liễu các nàng nói những món ngươi ngày thường thích ăn nay đều không ăn.”

Châu Châu lúc này đang nằm trên đùi Lý Bảo Chương, tóc dài như thác nước đều đều chảy trên giường, khuôn mặt nhỏ tuy vẫn phốn nộn như cũ, nhưng đích thực so phía trước vẫn gầy hơn một vòng, “Ca ca, trong cung này có phải có quỷ không vậy?”

“Quỷ? Gần đây ngươi lại xem lung tung rối loạn cái gì nữa vậy?” Một tay Lý Bảo Chương cắm vào giữa tóc dài Châu Châu, nhẹ nhàng vuốt xuôi theo tóc nàng, chỉ thấy bên trong tóc đen nhánh là ngọc bạch lúc ẩn lúc hiện, có vài phần tươi đẹp.

Châu Châu nâng lên mắt thấy Lý Bảo Chương, nàng nghĩ nghĩ vẫn là không đem cảm giác của bản thân nói ra. Nàng chỉ là cảm thấy có người đang quan sát nàng, chính là không có chứng cứ, có lẽ là nàng suy nghĩ nhiều thôi.

Lý Bảo Chương hôm sau liền thỉnh bạch thái y lại đây xem bệnh cho Châu Châu, vốn dĩ Châu Châu là không có tư cách để thái y đứng đầu Thái Y Viện xem bệnh cho nàng, nhưng bởi vì Lý Bảo Chương quen biết với bạch thái y, vốn dĩ không thể này cũng biến thành có thể.

Bạch thái y xem xong mạch cho Châu Châu liền nói: “Thân thể cũng không có gì đáng ngại.”

Lý Bảo Chương ấn đường nhíu lại, “Không có trở ngại? Nhưng quả thực mấy ngày gần đây nàng gầy đi rất nhiều.”

Bạch thái y lắc lắc đầu, “Vậy ta cũng không có cách nào, thân thể quả thực đích xác không có vấn đề, nếu ngươi không yên tâm, ta có thể kê một ít vị thuốc khai vị, ngươi cho nàng ăn là được.”

Lúc sau Bạch thái y rời đi, Lý Bảo Chương ngồi xuống mép giường. Hôm nay là hắn xin lương đế nghỉ phép nửa ngày.

“Châu Châu, ngươi có phải đang nặng lòng suy nghĩ gì phải không?”

“Ta…… Đâu suy nghĩ gì đâu.” Châu Châu cũng không biết bản thân gì sao lại ăn không vào, nhưng nàng chính là ăn không vô. Nhìn hương liễu cùng thủy liên bưng thức ăn lên, nàng lại nửa điểm ăn uống đều không có.

Đây là cái gì tật xấu?

“Chẳng lẽ…… Ta mang thai à?” Châu Châu đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.

Lý Bảo Chương trợn tròn đôi mắt, tay đang đặt ở trên đùi khẽ run lên, “Ngươi nói cái gì?”

Châu Châu đảo hút một hơi, “Ta gần nhất có xem một quyển thoại bản, trong thoại bản nữ nhân vật chính chính mang thai, sau đó ăn gì cũng không vô, có phải…… Ngủ chung sẽ mang thai sao?”

Lý Bảo Chương nhịn không được bắn vào ấn đường Châu Châu một lúc mấy cái liền, tận đến khi Châu Châu kêu lên đau đớn, vội vàng duỗi tay che lại. Lý Bảo Chương trương khuôn mặt tuấn tú đỏ trắng đan xen kia lên, sắc mặt khó coi, “Ngươi lại nói bậy bạ gì đó, hương liễu các nàng sẽ tới lấy sách mang đi, ngươi vẫn là xem ít ít đi.”

Ngay lúc Lý Bảo Chương định nói tiếp, bên ngoài lại truyền đến giọng nói hương liễu.

“Lý công công, Châu phu nhân, Hoàng Hậu nương nương phái người tới.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mị Hoạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook