Chương 36: Cầu hôn
Cống Trà
27/05/2015
Cuối cùng Đoan quận vương cũng giãy dụa để thân thể đứng vững, hắn nhìn về phía Diêu Mật rồi nói: “Tiểu thư thổi cái gì lên mặt ta ấy nhỉ? Mùi này rất lợi hại!”
Diêu Mật vẫn chưa đáp, Tạ Thắng đột nhiên xuất hiện, tiếp lời: “Bái kiến quận vương. Thứ Tiểu Mật thổi, là mê hương mà đại ca của ta cho nàng. Đại ca có dặn, nếu có nam tử nào gần người đụng phải, hãy bất chấp tất cả, đầu tiên là thổi mê hương trước đã, những chuyện sau đó, cố nhiên hắn sẽ xử lý. Kết quả thành ra như vậy.”
Tạ Đằng cũng không muốn chuyện Diêu Mật thổi mê hương đồn đi khắp chốn, nên hắn cũng gật gật nói: “Thật là vậy!”
Đoan quận vương thấy Tạ Đằng nhận, lại nhìn đến dáng dấp Diêu Mật một lần nữa, thấy nàng có vài phần giống Tạ Vân, trong lòng biết, đây là nghĩa tôn nữ mà Tạ Đoạt Thạch muốn nhận, cũng chính là ngoại tôn nữ của Cố Đình mà mình phân phó Vương Trường Sử cầu nàng làm trắc phi – Diêu Mật. Ừm, năm đó Tạ Vân là mỹ nữ nổi danh trong kinh thành, tiểu nha đầu này thật có vài phần phong vận của nàng, như dòng suối trong veo ghẹo người, chả trách La Hãn nhìn trúng.
Cuối cùng Cố phu nhân cũng chạy tới, nghe Tạ Thắng giới thiệu, nói rằng đứng bên cạnh Tạ Đằng là Đoan quận vương, nhất thời muốn nói cho Vương Trường Sử biết chuyện này, không thể thiếu được ánh mắt mẹ vợ nhìn con rể mà nhìn Đoan quận vương vài lần, lòng thầm khen: Khá lắm lang quân tuấn tú, khó trách tất cả nữ quyến Cố phủ đều nói, rằng một nửa nữ tử kinh thành ái mộ Tạ Đằng, còn lại phân nửa, đều ái mộ Đoan quận vương.
Tuy Tạ Đằng là võ tướng, nhưng trời sinh đôi mi dài cong vuốt, khóe mắt cũng xếch lên, bộ dáng rất tốt. Lông mi của Đoan quận vương cũng dài như liễu, tuấn lãng sáng chói lạ thường, nhìn kỹ thì, đặc biệt hấp dẫn. Hai người nam tử này đứng chung một chỗ, khiến Cố phu nhân không nhịn được mà so sánh bọn họ một phen, ừ, ai cũng đẹp, tùy tiện chọn một người làm con rể, ai cũng đáng giá hết. Đáng tiếc quá, quận vương này chỉ nhất quyết cưới làm trắc phi, nếu không thì không lấy. Càng đáng tiếc hơn, Tạ tướng quân cũng chẳng tỏ ra lấy nửa điểm tình ý, thà rằng đỡ lấy Đoan quận vương, chứ không chịu đỡ Tiểu Mật, xem ra là không có khả năng.
Trong tay Đoan quận vương có mấy cửa hàng kinh doanh hương liệu, trong cung thu mua hương liệu, có một ít cũng hay chọn mua ở cửa hàng của hắn. Về ám hương, hắn cũng biết, mùi hương Diêu Mật trên mặt hắn lúc trước, hắn có thể xác nhận, đây không thể nào là mê hương phổ thông, thậm chí mê hương này không phải Đại Ngụy có thể có. Chỉ cần ngửi mùi hương này, gân xốp cốt mềm, toàn thân vô lực, trong ngực như có luồng nhiệt bốc cháy, khiến kẻ khác thần hồn bán đãng. Nói nó là mị hương, nhưng nó có thể không phải là mị hương. Tạ Đằng hắn, lấy loại hương này ở đâu?
Cuối cùng Diêu Mật nhớ lại chính sự, vội vàng xáo đống quần áo trong chậu hai a hoàn kia đang bưng, vừa nói đến chiếc khăn tay có thêu tiên hạc, thấy hai người nha hoàn lắc đầu, nàng hết lần này đến lần khác bới tung quần áo trong chậu lên, thật là không tìm thấy chiếc khăn, không khỏi chán nản, thức đêm để thêu chiếc khăn đẹp nhất giờ lại tìm không thấy, bây giờ lấy gì để tặng cho lão tướng quân đây chứ? Đến khi cấp bách, không còn cách nào đành ra phủ mua lễ vật thôi.
Tạ Đằng đợi Diêu Mật một hồi lâu, thấy không tìm được gì, lúc này mới nói trước mặt mọi người: “Tiểu Mật, qua đây, có chuyện nói cho muội!”
Cố phu nhân ra hiệu: Đi đi, hắn sắp trở thành nghĩa ca ca của con rồi, nói riêng một chút là thể hiện huynh muội tình thâm đó.
Tạ Đằng gọi Diêu Mật qua một bên, lấy một hộp gấm trong lòng ngực ra, đặt vào tay Diêu Mật: “Muội lấy cái này mà tặng!”
Diêu Mật mở ra nhìn, thấy là một con hổ chạm ngọc, không khỏi vui vẻ nói: “Lão tướng quân tuổi dần, hổ chạm ngọc rất hợp.”
Tạ Đằng gật đầu, nhìn Diêu Mật một cái rồi nói: “Muội không thể lấy không hổ chạm ngọc của ta.”
“Bao nhiêu tiền?” Diêu Mật đóng hộp gấm lại, lòng thầm nói, ngươi đúng là không phóng khoáng, một con hổ chạm ngọc cũng muốn tính toán.
Tạ Đằng ngửa đầu, “Rất đắt, muội không trả nổi.”
“Vậy thì ta không lấy!” Diêu Mật khẽ cắn môi, quyết định một lát nữa mượn bút mực, viết câu đối phúc chúc thọ để tặng cho Tạ Đoạt Thạch là ổn.
“Muội không thể không lấy!” Tạ Đằng dò xét nhìn cánh tay bị thương của Diêu Mật, “Muội giúp ta cản một kiếm, cái này ta sẽ đưa muội. Nhưng muội phải đáp lễ.”
Câu đối so với hổ chạm ngọc, so thế nào thì hổ chạm ngọc cũng thắng, cầm rất được tay, có khí chất. Diêu Mật vừa nghe, lại rụt tay lại, hỏi: “Tướng quân muốn đáp lễ cái gì?”
“Tổng cộng mười món, toàn bộ phải tự mình làm, phải hết sức tinh xảo.” Tạ Đằng nói, không để ý đến thần sắc ngạc nhiên của Diêu Mật, thản nhiên nói: “Một chiếc khăn tay, một túi hương, một hầu bao, một mũ ngọc, một cái túi lưới, một cái khăn lau mồ hôi, một khăn đội đầu, một đôi giầy, một đôi bao cổ tay, một đôi vỏ bao gối.”
Diêu Mật nghe mà ngẩn tò te, lẩm bẩm nói: “Tướng quân à, không phải trong phủ có tú nương sao, ngươi muốn thứ gì, cứ bảo tú nương làm là được mà!”
“Sao mà giống nhau được?” Tạ Đằng trừng mắt nhìn Diêu Mật, đột nhiên nói: “Những cái khác không vội, làm túi hương cho ta trước, trời nóng, cần phải dùng gấp.”
Diêu Mật nghĩ rằng không lâu sau nữa Tạ Đằng sẽ là nghĩa ca ca của nàng, muốn làm túi hương thì làm túi hương, liền hỏi: “Tướng quân muốn hình vẽ gì?”
“Thêu hai con chim du thủy ở phía trên là được rồi.” Tạ Đằng nói xong thì cất bước đi.
“Một túi hương thì lớn bao nhiêu, còn đòi thêu hai con chim du thủy ở phía trên? Hắn cho rằng thêu khăn trải giường à?” Diêu Mật thầm nói một tiếng, thấy Tạ Đằng đi đành cầm hộp gấm đến chỗ Cố phu nhân, cười nói: “Mẹ, có quà tặng rồi. Chúng ta đi mau đi, không chừng lão tướng quân sốt hết cả ruột rồi đấy!”
Cố phu nhân thấy Tạ Đằng Tạ Thắng nối nhau đi, cố nhiên không chào Đoan quận vương một tiếng, không khỏi thở dài, phủ tướng quân không có nữ quyến, quả nhiên không có phép tắc gì cả! Người ta tốt xấu gì cũng là một quận vương, lại tới cửa để chúc thọ, sao các người không nói tiếng nào đã bỏ đi? Bà cho rằng Tạ Đằng và Tạ Thắng thất lễ, liền bắt chuyện với Đoan quận vương: “Nếu Quận vương không ngại thì đi cùng chúng tôi vào tham dự yến tiệc nhé.”
Đoan quận vương cười ôn nhu, nói: “Được, làm phiền phu nhân và tiểu thư!”
Cố phu nhân vội đáp không dám, bà để Đoan quận vương đi trước, bà kéo Diêu Mật đi phía sau, đi một hồi, nghĩ tới chuyện Đoan quận vương sai Vương Trường Sử nói, nhất thời lại có một loại cảm giác cha mẹ vợ dẫn con gái cùng con rể dự tiệc, hạnh phúc cực kì!
Sử di và Phạm di cũng cực kỳ hạnh phúc. Hiện nay nhà nào có nữ nhi đều lo gả, lúc đầu vì hôn sự của nữ nhi, mà bất chấp thể diện, nghe Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn chưa kết hôn, lập tức dẫn nữ nhi đến Cố phủ, tìm cách để nữ nhi tiếp cận hai người này, ai ngờ lại làm cho hai người này ghét bỏ, trong lòng vô cùng phiền muộn! Không ngờ thoáng cái hôm nay đã có mấy vị tỏ ý muốn kết thân, lại còn là nhà quyền quý, so với Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn không biết tốt hơn bao nhiêu lần, thật hả giận quá xá!
Tạ Đoạt Thạch thấy Sử di và Phạm di dẫn Sử Tú Nhi và Phạm Tình vào, nhưng vẫn chưa thấy Diêu Mật đâu, đang muốn sai người đi hỏi, lại thấy tiếng nói của mọi người ngưng lại, vài người đứng lên vấn an: “Bái kiến Đoan quận vương!” Là Đoan quận vương đến, hắn cũng chào hỏi một tiếng, vừa nhìn lại, thấy Cố phu nhân và Diêu Mật theo phía sau, không khỏi ngẩn ra, nói với Tạ Nam: “Sao Tiểu Mật và Đoan quận vương lại đến cùng nhau? Hai ca ca của con đâu rồi?”
Tạ Thắng kéo Tạ Đằng ra ngoài nói chuyện La gia muốn cầu hôn, mà Đoan quận vương cũng muốn cầu hôn, tổ phụ còn nói muốn xem náo nhiệt, còn nói tiếp: “Đại ca, tuy La nhị gia một lòng một dạ muốn lấy Tiểu Mật, nhưng Đoan quận vương kia cũng không thể xem thường.”
Trước đây Tuyên vương gia tranh vợ với phụ thân Tạ Đằng, cuối cùng là phụ thân Tạ Đằng ôm mỹ nhân về. Tuyên Vương gia vẫn luôn không cam lòng, nhiều lần tìm sơ hở của phủ tướng quân, cho tới khi sinh hạ nhi tử, Tuyên Vương gia làm một việc kì lạ, muốn cho Đoan vương gia, năm đó hắn còn nhỏ, nạp Tạ Vân lớn hơn hắn mấy tuỏi làm thiếp, nhằm làm nhục phủ tướng quân, người của phủ tướng quân cũng đâu ăn chay, đương nhiên ông ta không thực hiện được. Mặc dù hai nhà không kết thù ngoài sáng, nhưng lại kết hận trong tối.
Dĩ nhiên là lòng Tạ Đoạt Thạch khoáng đạt, tầm nhìn rộng rãi, không muốn tính toán với vãn bối, nhưng tính tình Tạ Đằng và Tạ Thắng không được tốt như vậy, vừa thấy Đoan quận vương, lại lệnh Vương Trường Sử đến lộ ý muốn nạp Diêu Mật làm trắc phi, ông không khỏi nhớ lại chuyện cũ, đương nhiên tức giận, thấy Đoan quận vương cũng lười chào hỏi.
Người của phủ tướng quân, phủ Tuyên vương đừng mơ tưởng.
Đợi Tạ Đằng và Tạ Thắng đi vào, Tạ Đoạt Thạch đã nhận quà của Diêu Mật và Sử Tú Nhi cùng Phạm Tinh, khích lệ vài câu, lại bảo các nàng đứng bên người, giới thiệu với tân khách thân phận của các nàng, ông cười nói: “Ba nha đầu này rất có duyên với ta, từ lúc chúng nó tới phủ tướng quân, phủ tướng quân mới náo nhiệt hơn. Vả lại Tiểu Mật cực giống tiểu nữ A Vân, nhìn con bé, ta thường tưởng rằng A Vân vẫn còn.” Ngừng một lúc lại nói: “Hôm nay là sinh thần của ta, tân khách thân hữu đều ở đây, ta muốn nhận ba người chúng nó làm nghĩa tôn nữ, xin mọi người làm chứng!” Ý muốn đám Diêu Mật mau gọi tiếng ông nội.
Ở đây ba người Diêu Mật vội quỳ xuống gọi ông nội. Tạ Đoạt Thạch xúc động đến đôi mắt già phiếm hồng, tốt lắm, bây giờ là nghĩa tôn nữ, không lâu sau sẽ là cháu dâu, dù thế nào, sau này bọn chúng cũng là người của phủ tướng quân.
Đợi đến khi Tạ Đoạt Thạch gọi vài tiếng cháu gái ngoan, rồi làm lễ thưởng, phát tiền lì xì, mọi người đều sớm bước lên chúc mừng.
Vài lần La Hãn mở miệng muốn nói, nhưng tiếng người ồn ào, át đi tiếng nói của hắn, không biết làm sao, ta chỉ là muốn các người làm chứng cho ta cầu thân, trước mặt mọi người biểu lộ một phen, sao lại không chịu cho ta cơ hội vậy?
Đang náo nhiệt, một tiếng pháo vang lên, quản gia đến bẩm: “Lão tướng quân, thánh chỉ đến, Cao công công đã đến trước đại môn.”
“Đi, mau đi tiếp chỉ!” Tạ Đoạt Thạch vội dẫn ba huynh đệ Tạ Đằng đi ra ngoài tiếp chỉ, chúng tân khách ở đây không khỏi bàn tán: “Sinh thần của lão tướng quân, trong cũng không thể không ban thưởng, không biết là ban thưởng cái gì ha?”
“Phủ tướng quân cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu nữ quyến, trong cung không phải là muốn ban thưởng mỹ nhân chứ?”
“Hắc, trước kia hoàng thượng đã từng ban thưởng mỹ nhân cho lão tướng quân, không phải đã bị lão tướng quân uyển chuyển từ chối sao? Lúc này sẽ không ban thưởng mỹ nhân lần nữa đâu. Mà lão tướng quân lại vừa nhận ba nghĩa tôn nữ, phủ tướng quân là vui mừng gấp bội, cần gì phải ban mỹ nữ chứ?”
Bọn họ bàn tán một lúc lâu, thấy Tạ Đoạt Thạch dẫn Cao công công tuyên chỉ do đi vào, chỉ đám Diêu Mật cười nói: “Đây là nghĩa tôn nữ ta vừa nhận đấy.”
“Tướng mạo thật tốt.” Cao công công khen vài câu, lúc này mới phất tay cho người bưng ba hộp gấm đến, ông cười nói: “Diêu thị, Sử thị, Phạm thị, đây là hoàng thượng ban tặng, mau đón lấy!”
Thì ra hoàng đế cũng nghe tin đồn Tạ Đoạt Thạch muốn nhận nghĩa tôn nữ, vì vợ và con gái Tạ Đoạt Thạch đều mất ở chiến trường, hiện nay muốn nhận nghĩa nữ cũng tốt, mà nhận nghĩa tôn nữ cũng tốt, đều là chuyện tốt, ngoại trừ ban cho Tạ Đoạt Thạch, còn ban cho đám Diêu Mật ba chuỗi ngọc, lệnh các nàng thay nhau tận hiếu.
Đợi khi Tạ Đoạt Thạch tiễn bước Cao công công, La Hãn lại có cơ hội, bước lên phía trước đối mặt với Tạ Đoạt Thạch và Cố phu nhân nói: “Lão tướng quân, phu nhân, ta…”
“Lão tướng quân, phu nhân, ta muốn nạp Diêu Mật làm chính phi, xin lão tướng quân và phu nhân đồng ý!” Đoan quận vương vượt lên trước La Hãn một bước: “Tân khách trong sảnh đường sẽ làm mối!”
Diêu Mật vẫn chưa đáp, Tạ Thắng đột nhiên xuất hiện, tiếp lời: “Bái kiến quận vương. Thứ Tiểu Mật thổi, là mê hương mà đại ca của ta cho nàng. Đại ca có dặn, nếu có nam tử nào gần người đụng phải, hãy bất chấp tất cả, đầu tiên là thổi mê hương trước đã, những chuyện sau đó, cố nhiên hắn sẽ xử lý. Kết quả thành ra như vậy.”
Tạ Đằng cũng không muốn chuyện Diêu Mật thổi mê hương đồn đi khắp chốn, nên hắn cũng gật gật nói: “Thật là vậy!”
Đoan quận vương thấy Tạ Đằng nhận, lại nhìn đến dáng dấp Diêu Mật một lần nữa, thấy nàng có vài phần giống Tạ Vân, trong lòng biết, đây là nghĩa tôn nữ mà Tạ Đoạt Thạch muốn nhận, cũng chính là ngoại tôn nữ của Cố Đình mà mình phân phó Vương Trường Sử cầu nàng làm trắc phi – Diêu Mật. Ừm, năm đó Tạ Vân là mỹ nữ nổi danh trong kinh thành, tiểu nha đầu này thật có vài phần phong vận của nàng, như dòng suối trong veo ghẹo người, chả trách La Hãn nhìn trúng.
Cuối cùng Cố phu nhân cũng chạy tới, nghe Tạ Thắng giới thiệu, nói rằng đứng bên cạnh Tạ Đằng là Đoan quận vương, nhất thời muốn nói cho Vương Trường Sử biết chuyện này, không thể thiếu được ánh mắt mẹ vợ nhìn con rể mà nhìn Đoan quận vương vài lần, lòng thầm khen: Khá lắm lang quân tuấn tú, khó trách tất cả nữ quyến Cố phủ đều nói, rằng một nửa nữ tử kinh thành ái mộ Tạ Đằng, còn lại phân nửa, đều ái mộ Đoan quận vương.
Tuy Tạ Đằng là võ tướng, nhưng trời sinh đôi mi dài cong vuốt, khóe mắt cũng xếch lên, bộ dáng rất tốt. Lông mi của Đoan quận vương cũng dài như liễu, tuấn lãng sáng chói lạ thường, nhìn kỹ thì, đặc biệt hấp dẫn. Hai người nam tử này đứng chung một chỗ, khiến Cố phu nhân không nhịn được mà so sánh bọn họ một phen, ừ, ai cũng đẹp, tùy tiện chọn một người làm con rể, ai cũng đáng giá hết. Đáng tiếc quá, quận vương này chỉ nhất quyết cưới làm trắc phi, nếu không thì không lấy. Càng đáng tiếc hơn, Tạ tướng quân cũng chẳng tỏ ra lấy nửa điểm tình ý, thà rằng đỡ lấy Đoan quận vương, chứ không chịu đỡ Tiểu Mật, xem ra là không có khả năng.
Trong tay Đoan quận vương có mấy cửa hàng kinh doanh hương liệu, trong cung thu mua hương liệu, có một ít cũng hay chọn mua ở cửa hàng của hắn. Về ám hương, hắn cũng biết, mùi hương Diêu Mật trên mặt hắn lúc trước, hắn có thể xác nhận, đây không thể nào là mê hương phổ thông, thậm chí mê hương này không phải Đại Ngụy có thể có. Chỉ cần ngửi mùi hương này, gân xốp cốt mềm, toàn thân vô lực, trong ngực như có luồng nhiệt bốc cháy, khiến kẻ khác thần hồn bán đãng. Nói nó là mị hương, nhưng nó có thể không phải là mị hương. Tạ Đằng hắn, lấy loại hương này ở đâu?
Cuối cùng Diêu Mật nhớ lại chính sự, vội vàng xáo đống quần áo trong chậu hai a hoàn kia đang bưng, vừa nói đến chiếc khăn tay có thêu tiên hạc, thấy hai người nha hoàn lắc đầu, nàng hết lần này đến lần khác bới tung quần áo trong chậu lên, thật là không tìm thấy chiếc khăn, không khỏi chán nản, thức đêm để thêu chiếc khăn đẹp nhất giờ lại tìm không thấy, bây giờ lấy gì để tặng cho lão tướng quân đây chứ? Đến khi cấp bách, không còn cách nào đành ra phủ mua lễ vật thôi.
Tạ Đằng đợi Diêu Mật một hồi lâu, thấy không tìm được gì, lúc này mới nói trước mặt mọi người: “Tiểu Mật, qua đây, có chuyện nói cho muội!”
Cố phu nhân ra hiệu: Đi đi, hắn sắp trở thành nghĩa ca ca của con rồi, nói riêng một chút là thể hiện huynh muội tình thâm đó.
Tạ Đằng gọi Diêu Mật qua một bên, lấy một hộp gấm trong lòng ngực ra, đặt vào tay Diêu Mật: “Muội lấy cái này mà tặng!”
Diêu Mật mở ra nhìn, thấy là một con hổ chạm ngọc, không khỏi vui vẻ nói: “Lão tướng quân tuổi dần, hổ chạm ngọc rất hợp.”
Tạ Đằng gật đầu, nhìn Diêu Mật một cái rồi nói: “Muội không thể lấy không hổ chạm ngọc của ta.”
“Bao nhiêu tiền?” Diêu Mật đóng hộp gấm lại, lòng thầm nói, ngươi đúng là không phóng khoáng, một con hổ chạm ngọc cũng muốn tính toán.
Tạ Đằng ngửa đầu, “Rất đắt, muội không trả nổi.”
“Vậy thì ta không lấy!” Diêu Mật khẽ cắn môi, quyết định một lát nữa mượn bút mực, viết câu đối phúc chúc thọ để tặng cho Tạ Đoạt Thạch là ổn.
“Muội không thể không lấy!” Tạ Đằng dò xét nhìn cánh tay bị thương của Diêu Mật, “Muội giúp ta cản một kiếm, cái này ta sẽ đưa muội. Nhưng muội phải đáp lễ.”
Câu đối so với hổ chạm ngọc, so thế nào thì hổ chạm ngọc cũng thắng, cầm rất được tay, có khí chất. Diêu Mật vừa nghe, lại rụt tay lại, hỏi: “Tướng quân muốn đáp lễ cái gì?”
“Tổng cộng mười món, toàn bộ phải tự mình làm, phải hết sức tinh xảo.” Tạ Đằng nói, không để ý đến thần sắc ngạc nhiên của Diêu Mật, thản nhiên nói: “Một chiếc khăn tay, một túi hương, một hầu bao, một mũ ngọc, một cái túi lưới, một cái khăn lau mồ hôi, một khăn đội đầu, một đôi giầy, một đôi bao cổ tay, một đôi vỏ bao gối.”
Diêu Mật nghe mà ngẩn tò te, lẩm bẩm nói: “Tướng quân à, không phải trong phủ có tú nương sao, ngươi muốn thứ gì, cứ bảo tú nương làm là được mà!”
“Sao mà giống nhau được?” Tạ Đằng trừng mắt nhìn Diêu Mật, đột nhiên nói: “Những cái khác không vội, làm túi hương cho ta trước, trời nóng, cần phải dùng gấp.”
Diêu Mật nghĩ rằng không lâu sau nữa Tạ Đằng sẽ là nghĩa ca ca của nàng, muốn làm túi hương thì làm túi hương, liền hỏi: “Tướng quân muốn hình vẽ gì?”
“Thêu hai con chim du thủy ở phía trên là được rồi.” Tạ Đằng nói xong thì cất bước đi.
“Một túi hương thì lớn bao nhiêu, còn đòi thêu hai con chim du thủy ở phía trên? Hắn cho rằng thêu khăn trải giường à?” Diêu Mật thầm nói một tiếng, thấy Tạ Đằng đi đành cầm hộp gấm đến chỗ Cố phu nhân, cười nói: “Mẹ, có quà tặng rồi. Chúng ta đi mau đi, không chừng lão tướng quân sốt hết cả ruột rồi đấy!”
Cố phu nhân thấy Tạ Đằng Tạ Thắng nối nhau đi, cố nhiên không chào Đoan quận vương một tiếng, không khỏi thở dài, phủ tướng quân không có nữ quyến, quả nhiên không có phép tắc gì cả! Người ta tốt xấu gì cũng là một quận vương, lại tới cửa để chúc thọ, sao các người không nói tiếng nào đã bỏ đi? Bà cho rằng Tạ Đằng và Tạ Thắng thất lễ, liền bắt chuyện với Đoan quận vương: “Nếu Quận vương không ngại thì đi cùng chúng tôi vào tham dự yến tiệc nhé.”
Đoan quận vương cười ôn nhu, nói: “Được, làm phiền phu nhân và tiểu thư!”
Cố phu nhân vội đáp không dám, bà để Đoan quận vương đi trước, bà kéo Diêu Mật đi phía sau, đi một hồi, nghĩ tới chuyện Đoan quận vương sai Vương Trường Sử nói, nhất thời lại có một loại cảm giác cha mẹ vợ dẫn con gái cùng con rể dự tiệc, hạnh phúc cực kì!
Sử di và Phạm di cũng cực kỳ hạnh phúc. Hiện nay nhà nào có nữ nhi đều lo gả, lúc đầu vì hôn sự của nữ nhi, mà bất chấp thể diện, nghe Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn chưa kết hôn, lập tức dẫn nữ nhi đến Cố phủ, tìm cách để nữ nhi tiếp cận hai người này, ai ngờ lại làm cho hai người này ghét bỏ, trong lòng vô cùng phiền muộn! Không ngờ thoáng cái hôm nay đã có mấy vị tỏ ý muốn kết thân, lại còn là nhà quyền quý, so với Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn không biết tốt hơn bao nhiêu lần, thật hả giận quá xá!
Tạ Đoạt Thạch thấy Sử di và Phạm di dẫn Sử Tú Nhi và Phạm Tình vào, nhưng vẫn chưa thấy Diêu Mật đâu, đang muốn sai người đi hỏi, lại thấy tiếng nói của mọi người ngưng lại, vài người đứng lên vấn an: “Bái kiến Đoan quận vương!” Là Đoan quận vương đến, hắn cũng chào hỏi một tiếng, vừa nhìn lại, thấy Cố phu nhân và Diêu Mật theo phía sau, không khỏi ngẩn ra, nói với Tạ Nam: “Sao Tiểu Mật và Đoan quận vương lại đến cùng nhau? Hai ca ca của con đâu rồi?”
Tạ Thắng kéo Tạ Đằng ra ngoài nói chuyện La gia muốn cầu hôn, mà Đoan quận vương cũng muốn cầu hôn, tổ phụ còn nói muốn xem náo nhiệt, còn nói tiếp: “Đại ca, tuy La nhị gia một lòng một dạ muốn lấy Tiểu Mật, nhưng Đoan quận vương kia cũng không thể xem thường.”
Trước đây Tuyên vương gia tranh vợ với phụ thân Tạ Đằng, cuối cùng là phụ thân Tạ Đằng ôm mỹ nhân về. Tuyên Vương gia vẫn luôn không cam lòng, nhiều lần tìm sơ hở của phủ tướng quân, cho tới khi sinh hạ nhi tử, Tuyên Vương gia làm một việc kì lạ, muốn cho Đoan vương gia, năm đó hắn còn nhỏ, nạp Tạ Vân lớn hơn hắn mấy tuỏi làm thiếp, nhằm làm nhục phủ tướng quân, người của phủ tướng quân cũng đâu ăn chay, đương nhiên ông ta không thực hiện được. Mặc dù hai nhà không kết thù ngoài sáng, nhưng lại kết hận trong tối.
Dĩ nhiên là lòng Tạ Đoạt Thạch khoáng đạt, tầm nhìn rộng rãi, không muốn tính toán với vãn bối, nhưng tính tình Tạ Đằng và Tạ Thắng không được tốt như vậy, vừa thấy Đoan quận vương, lại lệnh Vương Trường Sử đến lộ ý muốn nạp Diêu Mật làm trắc phi, ông không khỏi nhớ lại chuyện cũ, đương nhiên tức giận, thấy Đoan quận vương cũng lười chào hỏi.
Người của phủ tướng quân, phủ Tuyên vương đừng mơ tưởng.
Đợi Tạ Đằng và Tạ Thắng đi vào, Tạ Đoạt Thạch đã nhận quà của Diêu Mật và Sử Tú Nhi cùng Phạm Tinh, khích lệ vài câu, lại bảo các nàng đứng bên người, giới thiệu với tân khách thân phận của các nàng, ông cười nói: “Ba nha đầu này rất có duyên với ta, từ lúc chúng nó tới phủ tướng quân, phủ tướng quân mới náo nhiệt hơn. Vả lại Tiểu Mật cực giống tiểu nữ A Vân, nhìn con bé, ta thường tưởng rằng A Vân vẫn còn.” Ngừng một lúc lại nói: “Hôm nay là sinh thần của ta, tân khách thân hữu đều ở đây, ta muốn nhận ba người chúng nó làm nghĩa tôn nữ, xin mọi người làm chứng!” Ý muốn đám Diêu Mật mau gọi tiếng ông nội.
Ở đây ba người Diêu Mật vội quỳ xuống gọi ông nội. Tạ Đoạt Thạch xúc động đến đôi mắt già phiếm hồng, tốt lắm, bây giờ là nghĩa tôn nữ, không lâu sau sẽ là cháu dâu, dù thế nào, sau này bọn chúng cũng là người của phủ tướng quân.
Đợi đến khi Tạ Đoạt Thạch gọi vài tiếng cháu gái ngoan, rồi làm lễ thưởng, phát tiền lì xì, mọi người đều sớm bước lên chúc mừng.
Vài lần La Hãn mở miệng muốn nói, nhưng tiếng người ồn ào, át đi tiếng nói của hắn, không biết làm sao, ta chỉ là muốn các người làm chứng cho ta cầu thân, trước mặt mọi người biểu lộ một phen, sao lại không chịu cho ta cơ hội vậy?
Đang náo nhiệt, một tiếng pháo vang lên, quản gia đến bẩm: “Lão tướng quân, thánh chỉ đến, Cao công công đã đến trước đại môn.”
“Đi, mau đi tiếp chỉ!” Tạ Đoạt Thạch vội dẫn ba huynh đệ Tạ Đằng đi ra ngoài tiếp chỉ, chúng tân khách ở đây không khỏi bàn tán: “Sinh thần của lão tướng quân, trong cũng không thể không ban thưởng, không biết là ban thưởng cái gì ha?”
“Phủ tướng quân cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu nữ quyến, trong cung không phải là muốn ban thưởng mỹ nhân chứ?”
“Hắc, trước kia hoàng thượng đã từng ban thưởng mỹ nhân cho lão tướng quân, không phải đã bị lão tướng quân uyển chuyển từ chối sao? Lúc này sẽ không ban thưởng mỹ nhân lần nữa đâu. Mà lão tướng quân lại vừa nhận ba nghĩa tôn nữ, phủ tướng quân là vui mừng gấp bội, cần gì phải ban mỹ nữ chứ?”
Bọn họ bàn tán một lúc lâu, thấy Tạ Đoạt Thạch dẫn Cao công công tuyên chỉ do đi vào, chỉ đám Diêu Mật cười nói: “Đây là nghĩa tôn nữ ta vừa nhận đấy.”
“Tướng mạo thật tốt.” Cao công công khen vài câu, lúc này mới phất tay cho người bưng ba hộp gấm đến, ông cười nói: “Diêu thị, Sử thị, Phạm thị, đây là hoàng thượng ban tặng, mau đón lấy!”
Thì ra hoàng đế cũng nghe tin đồn Tạ Đoạt Thạch muốn nhận nghĩa tôn nữ, vì vợ và con gái Tạ Đoạt Thạch đều mất ở chiến trường, hiện nay muốn nhận nghĩa nữ cũng tốt, mà nhận nghĩa tôn nữ cũng tốt, đều là chuyện tốt, ngoại trừ ban cho Tạ Đoạt Thạch, còn ban cho đám Diêu Mật ba chuỗi ngọc, lệnh các nàng thay nhau tận hiếu.
Đợi khi Tạ Đoạt Thạch tiễn bước Cao công công, La Hãn lại có cơ hội, bước lên phía trước đối mặt với Tạ Đoạt Thạch và Cố phu nhân nói: “Lão tướng quân, phu nhân, ta…”
“Lão tướng quân, phu nhân, ta muốn nạp Diêu Mật làm chính phi, xin lão tướng quân và phu nhân đồng ý!” Đoan quận vương vượt lên trước La Hãn một bước: “Tân khách trong sảnh đường sẽ làm mối!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.