Chương 49: Tán tỉnh
Cống Trà
27/05/2015
Triều Đại Ngụy nhiều nữ ít nam, thành ra có hai hậu quả: Thứ nhất, nữ tử khó tìm hôn phu, thứ hai, nữ tử lớn gan, vì để tìm hôn phu, dám nói dám làm dũng cảm bày tỏ.
Theo Tạ Đằng quan sát, Linh Chi này “mắt đi mày lại” với Phương phó tướng, trông rất có tình ý. Chỉ là Linh Chi quen làm a hoàn, không to gan như đám Tô Ngọc Thanh, nên có vẻ như không dám bày tỏ. Mà một khi Phương phó tướng hồi kinh, có rất nhiều cơ hội để lựa chọn nữ tử thích hợp, không bắt buộc là không thể không chọn Linh Chi. Linh Chi thật sự có tình ý với Phương phó tướng, nên nhân cơ hội này cầu xin hoàng đế ban hôn, đại sự sẽ định. Mặt khác Phương phó tướng của phủ Phương vì do hoàng đế tứ hôn nên sẽ không dám ghét bỏ thân phận a hoàn của Linh Chi. Linh Chi đến Phương phủ cũng có thể ưỡn ngực làm phu nhân, không bị ức hiếp. Tiểu cô cô đã mất, hắn phải tìm cách giúp a hoàn của tiểu cô cô được hạnh phúc thôi!
Linh Chi thật ra là bị oan, nàng khi nào thì mắt đưa mày lại với Phương phó tướng chứ? Chẳng qua là nàng nghe nói tổ tiên Phương phó tướng từng có người làm ngự y, trong tay có một bí kíp làm đẹp da, nên mới cùng Phương phó tướng tiếp xúc vài lần, muốn thu bí kíp vào tay mà thôi!
Thấy Linh Chi run run môi, nói không nên lời, Huệ Tông hoàng đế cười một tiếng thông cảm, xua tay nói: “Được rồi, nếu không có ý trung nhân, cũng không cần nôn nóng. Đợi khi nào tìm thấy người trong lòng, ngươi nói cho tướng quân nhà ngươi biết là được.”
Linh Chi không khỏi nóng nảy, a a, ta còn chưa nói mà, sao lại không cho ta nói chứ? Bỏ lỡ cơ hội ngày hôm nay, e rằng sẽ hối hận suốt đời. Không được, ta phải nói.
“Bẩm hoàng thượng, nô tỳ lớn lên ở phủ tướng quân, sẽ không đi nơi khác.” Linh Chi dưới tình thế cấp bách, không đắn đo suy nghĩ bật thốt lên: “Nô tỳ chỉ nguyện hầu hạ tướng quân.” Đã rõ chưa, hoàng thượng mau tứ hôn cho ta đi!
Chuyện sao lại vậy? A hoàn này nhìn trúng Tạ Đằng rồi? Huệ Tông hoàng đế sửng sốt, aii, cái này không thể được. Phu nhân tướng quân thông minh hơn người, lần trước may có nàng mới quyên đủ quân tư. Ngoài ra, cũng nhờ biện pháp của nàng trẫm mới bán được hơn hai mươi chuôi quạt lá cọ, kiếm được rất nhiều tiền riêng. Cái này gọi là đầu giường có vàng, yên tâm mà ngủ. Bây giờ Tạ Đằng thắng lợi trở về, phải để hắn cưới Diêu phu nhân, sao lại nhét đến một a hoàn gây phiền phức?
Hôm nay là một ngày tốt lành, cũng không nên phá hỏng tâm tình của tiểu a hoàn này. Huệ Tông cười híp mắt nói: “Linh Chi, nếu bây giờ ngươi chưa muốn gả chồng, còn muốn hầu hạ tướng quân nhà ngươi, trẫm sẽ cho ngươi nguyện ý. Đợi khi nào có ý trung nhân, hãy nói cho tướng quân nhà ngươi, tướng quân nhà ngươi sẽ vì ngươi tác chủ.” Được rồi, có nạp ngươi hay không là tùy tướng quân nhà ngươi quyết định, trẫm không dính vào.
Huệ Tông hoàng đế nói xong, không đợi Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng mở miệng đã phất tay: “Tất cả đứng lên đi! Muốn gả ai, tự bản thân nói với tướng quân nhà các ngươi, tướng quân nhà các ngươi tự sẽ an bài, trẫm sẽ không đoạt mất thú vui làm mối của tướng quân nhà các ngươi.” Đùa à, nếu các ngươi ái mộ Tạ Đằng, mở miệng cầu trẫm tứ hôn, Diêu phu nhân thì tính thế nào?
Tạ Đoạt Thạch vừa nghe thấy lời của Linh Chi, đã hiểu ra. Trong lòng oán hận: A Đằng cái gì cũng tốt, nhưng về mặt tình cảm nam nữ, thì đặc biệt ngu đần. Về nhà phải bảo Tiểu Mật giám sát chặt một chút, không nên để trong phủ có tam thê tứ thiếp phiền phức.
Tạ Đằng vẫn còn chậm chạp ngu ngốc, trong lòng còn cảm thán: A hoàn Linh Chi này thật trung thành với phủ tướng quân, có thể bỏ qua Phương phó tướng, chỉ muốn ở lại phủ tướng quân. Đợi khi nào trở về phủ, sẽ để Tiểu Mật khuyên nhủ nàng, lựa một người thích hợp mà gả.
Tô Ngọc Thanh chưa mở miệng đã bị cắt ngang, sợ bị đuổi về phủ, lập tức không sợ chết cướp lời: “Bẩm hoàng thượng, ta tình nguyện làm a hoàn bên người Nhị tướng quân.”
Lý Phượng thấy Tô Ngọc Thanh mở miệng, lá gan cũng to lên, nói: “Bẩm hoàng thượng, ta ngưỡng mộ Tam tướng quân anh hùng, tình nguyện làm a hoàn của người, không muốn hồi phủ.”
Được lắm, ba a hoàn này rõ ràng là nhìn trúng ba huynh đệ Tạ gia. Huệ Tông hoàng đế nói thầm một câu trong bụng, trên mặt lại thản nhiên, giả vờ hồ đồ, cười híp mắt nói: “Nếu là nguyện vọng của các ngươi, tự sẽ thành toàn.” Xong lại nói với huynh đệ Tạ Đằng: “Tướng quân, ba a hoàn này có lòng, thì cho các nàng đến phủ tướng quân hầu hạ các ngươi thôi! Sau này các nàng chọn vị hôn phu, tướng quân tự mình tác chủ.” Ba a hoàn các ngươi nhìn trúng công thần, trẫm liền mở kim khẩu[*], cho các ngươi vào phủ tướng quân hầu hạ ba huynh đệ Tạ gia, còn các ngươi có thuận buồm xuôi gió hay không, trẫm không quan tâm.
[*]: Dùng để nói các bậc tôn quý. Như kim khẩu: miệng vàng. Nói về Phật về thần về vua chúa đều dùng chữ kim. Như kim ngôn: lời vàng, lời của các bậc thánh hiền nói.
Huệ Tông hoàng đế vừa dứt lời, không đợi ba huynh đệ Tạ Đằng phản ứng, đã vẫy tay ngoắc bảo Cao công công tiến lên nói: “Trẫm hạ chỉ, Linh Chi, Tô thị, Lý thị có công với nước, nay xin vào phủ tướng quân làm a hoàn, trẫm ân chuẩn….”
Diêu Mật nhìn bốn ông cháu Tạ Đằng oai hùng khải hoàn trở về, cảm thấy vô cùng mỹ mãn cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh hồi phủ, dẫn người vẩy nước quét sân, đặt rượu và thức ăn, chuẩn bị chúc mừng bốn người Tạ Đằng.
Lúc này, Cố Phu nhân lại bảo Diêu Mật: “Tiểu Mật, đợi tướng quân trở về, chúng ta cũng nên hồi Cố phủ, để tướng quân đặt sính lễ, kiệu hoa đỏ thẫm đón con xuất giá, khi đó, con mới danh chính ngôn thuận là phu nhân tướng quân.” Vừa nói vừa ấp a ấp úng: “Lần trước chưa gả đã động phòng, là bởi vì tướng quân trước khi xuất chinh, nóng lòng lưu hậu. Không ai vì đó mà chê cười con. Lần này lại không giống như vậy, không thể chưa gả mà ở cùng một chỗ. Cần phải chính thức kết hôn mới được động phòng.”
Trước đây vì Diêu Mật không kiếm được chồng, Cố phu nhân đành bất chấp tiết tháo, chỉ cần Diêu Mật có thể câu được một vị hôn phu thích hợp, dù chưa kết hôn đã mang thai, bà cũng không tính làm gì. Nhưng hiện giờ lại không giống như vậy! Con gái là phu nhân tướng quân, là quý phu nhân có thể nói chuyện với hoàng hậu mà! Thế nào cũng phải cẩn trọng nhiều hơn, loại chuyện trước khi cưới có thai này, tốt nhất là không xảy ra. Một quý nữ là phải như vậy, gả vào phủ tướng quân một cách đàng hoàng, làm phu nhân tướng quân được người người tôn kính.
Sử di nương và Phạm di cũng suy nghĩ tương tự như Cố phu nhân, trước đây bởi vì tìm mãi không ra chồng mới chó cùng rứt giậu, gặp đâu bạ đó, trăm chiêu đều dùng. Bây giờ đã khác xưa, con gái hiến thân, được phong cáo mệnh phu nhân, con rể chính là vật trong túi, không chạy đâu cho thoát. Trị thử nhân sinh đại sự (giá trị của con người sinh đại sự), hôn nhân đại sự, nếu có thể thận trọng hơn, con gái sau khi xuất giá sẽ được mọi người kính trọng hơn nhiều. Bởi vậy mà khuyên Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, nói các nàng lúc này không nên ở cùng với Tạ Thắng và Tạ Nam. Lúc này mà được ăn no, đến lúc kiệu hoa đỏ thẫm rước con gái xuất giá, trượng phu sẽ chẳng lạ gì các nàng.
Các nàng đang nói, quản gia đi cửa cung thám thính tin tức đã trở lại, tiến vào bẩm: “Phu nhân, hoàng thượng đứng trước cửa cung nghênh đón lão tướng quân và tướng quân, tối mai trong cung sẽ thiết yến chúc mừng lão tướng quân và huynh đệ tướng quân, lúc này đã để tướng quân hồi phủ rửa mặt, đội ngũ đã đi được nửa đường. Ngoài ra còn có một việc muốn nói với phu nhân.” Quản gia nhìn tỷ muội Diêu Mật, thấy các nàng không có biểu hiện gì khác biệt, bèn nói chuyện đám người Linh Chi ra.
Diêu Mật nghe xong thì liếc mắt trao đổi với Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, a, thì ra ba vị a hoàn kia không phải là do triều Đại Kim dâng lên, mà là công thần của triều Đại Ngụy ta sao?
Đợi quản gia ra ngoài, Cố phu nhân cau mày nói: “Tiểu Mật à, ba vị a hoàn này ở ngự tiền không cầu phu quân, lại xin đến phủ tướng quân làm a hoàn, chuyện này có chút không bình thường!”
Diêu Mật cười nói: “Mẹ, người như tướng quân, muốn hiến thân, há chỉ có một a hoàn? Nếu bây giờ đã lo sầu, sau này khó mà sống. Quan trọng là ở tướng quân, không phải do a hoàn. Nếu tướng quân muốn, con cũng không ngăn được. Nếu tướng quân không muốn, đừng nói là a hoàn, ngay cả quận chúa, cũng chẳng làm nên chuyện.”
Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cũng gật đầu: “Phải nói là cả nữ nhân triều Đại Ngụy ta, đâu chỉ ba a hoàn này? Người còn chưa vào mà chúng ta đã sầu lo, không tốt. Hơn nữa, ba a hoàn này vừa đen vừa gầy vừa già, nhìn chả ra làm sao.”
Cố phu nhân cùng Sử di nương và Phạm di nhìn nhau không lên tiếng: Ba đứa này sao không cảm giác nguy cơ gì hết vậy? Quên đi, phu nhân cảm giác nguy cơ trong phủ nhà khác còn nhiều mà, kết quả là các nàng đều như thường lệ không phòng được tướng quân của các nàng có vợ bé. Chuyện này quả thực là như Diêu Mật nói, mấu chốt là trên người nam nhân, chẳng liên quan gì đến tâm tư nữ nhân.
Vừa nói chuyện, mọi người vội vàng ra cửa phủ đợi. Diêu Mật sốt ruột, sai quản gia chạy nhanh lên trước nhìn xem đã về tới chưa? Quản gia đi một lúc thì giục ngựa chạy về, hô lớn: “Phu nhân, đã về tới, lão tướng quân và tướng quân bọn họ đã về tới! đã qua góc đường!”
Diêu Mật nghe xong, mặc kệ tất cả, nâng váy chạy lên phía trước, Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cũng kích động, nắm tay nhau chạy theo.
Tạ Đoạt Thạch và ba huynh đệ Tạ Đằng đến góc đường, kéo dây cương để ngựa chạy chậm lại, vừa qua góc đường, thoáng cái đã thấy ba dáng người xinh đẹp chạy tới, nhìn kĩ, thì ra là ba tỷ muội Diêu Mật.
Tạ Đoạt Thạch “Ha ha” cười lớn: “Ba cháu dâu không chờ được, chạy tới nghênh đón. Cửu biệt trùng phùng, ba đứa còn không chủ động à?”
Khóe miệng Tạ Đằng chứa đầy ý cười, nhấc dây cương lên, con ngựa nhảy về phía trước, phi đến trước mặt Diêu Mật, vừa cúi người, đã bế bổng Diêu Mật lên ngựa, tay ôm lấy vai Diêu Mật, dịu dàng nói: “Ta đã trở về!”
“Vâng!” Khí tức nam tử đánh vào trong mũi, một bụng đầy lời muốn nói của Diêu Mật bỗng dưng biến mất, lỗ mũi ê ẩm, nói thật nhỏ: “Trở về là tốt rồi!”
Tạ Đằng thúc ngựa phi nhanh đến cửa phủ, trước tiên tung người xuống ngựa, sau đó mới bế Diêu Mật xuống, nhìn chăm chú. Thấy nàng ăn mặc xinh đẹp, tay duỗi ra nắm lấy tay nàng, sóng vai nhau bước vào phủ.
Bàn tay nhỏ bé của Diêu Mật bị Tạ Đằng nắm, mặt đỏ xấu hổ tim đập dồn dập, đã quên luôn chuyện hỏi thăm những người phía sau.
Đám người Cố phu nhân thấy Diêu Mật xấu hổ thẹn thùng tựa cô dâu, đành phải vội vàng đi hỏi thăm trò chuyện với mọi người đi phía sau, thấy tất cả đã vào phủ, lúc này mới ra lệnh giúp đỡ dọn hành lí, sai hạ nhân dắt ngựa vào trong, khung cảnh nhộn nhịp.
Huynh đệ Tạ Đằng còn chưa ngồi vào chỗ, thân hữu đã đến chúc mừng, hỏi chuyện trên chiến trường, Diêu Mật cũng vội vàng thăm hỏi nữ quyến, nhất thời thấy đám Linh Chi đứng bên cạnh thì cười nói với Tạ Đằng: “Tướng quân, ba vị này chính là a hoàn hoàng thượng ban thưởng phải không?”
Tạ Đằng lúc này mới nhớ tới đám Linh Chi, liền gọi qua giới thiệu tên, lại chỉ Diêu Mật cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh với đám Linh Chi, nói: “Ba vị này, là chủ mẫu của các cô.”
Linh Chi đã thấy tỷ muội Diêu Mật từ sớm, nhưng đợi đến khi Tạ Đằng giới thiệu, mới quay sang hành lễ, không kiêu ngạo không siểm nịnh cúi chào nói: “Bái kiến phu nhân!” Còn chưa chính thức gả đi mà phu nhân cái quái gì chứ? Ỷ vào dáng vẻ giống tiểu thư nhà chúng ta liền ngông nghênh sao? Nếu tiểu thư vẫn còn, làm a hoàn các ngươi cũng không xứng!
Tô Ngọc Thanh cũng bái kiến Sử Tú Nhi, luôn cảm thấy nàng rất tinh tế, bởi vậy thầm để mắt liếc trộm Sử Tú Nhi, lẩm bẩm trong lòng: Nàng ta chẳng qua là quen Nhị tướng quân mới hơn mười ngày thôi, sao so được với ta và Nhị tướng quân chung một đường, mấy tháng tình cảm?
Lý Phượng đã thăm dò biết được xuất thân của Phạm Tinh không bằng nàng, trong lòng cảm thấy mình nổi trội hơn hẳn, tuy thân phận a hoàn, nhưng không có cảm giác thua kém, bởi vậy tùy tiện hành lễ rồi lui về đứng sau Tạ Nam. Nàng là a hoàn của Tạ Nam, không phải là a hoàn của Phạm Tinh, muốn lấy lòng, cũng là lấy lòng Tạ Nam, không phải Phạm Tinh.
Tới giờ nghỉ ngơi, huynh đệ Tạ Đằng mỗi người ngủ riêng trong phòng của mình, Diêu Mật và Cố phu nhân ngủ chung một phòng.
Khi Tạ Đằng nằm xuống, hết lật người sang trái rồi lại lật người sang phải, vẫn không ngủ được, lẩm bẩm: Cứ tưởng rằng về nhà là có thể ôm, ai ngờ phải chờ đến sau khi chính thức bái đường mới được! Những ngày này phải chịu đựng thế nào đây?
Trước đây chưa từng hưởng mỹ vị, cũng không cảm thấy làm sao. Bây giờ đã nếm qua, vừa mới nghĩ đến, đã nhịn không được.
Tạ Đằng đang cực khổ nén nhịn, thình lình nghe ngoài cửa có tiếng bước chân nho nhỏ vang lên, sau đó có người nhẹ nhàng gõ cửa, hắn không khỏi vui vẻ, xoay người ngồi dậy, thầm nghĩ: Ha ha, Tiểu Mật biết ta muốn nàng, nên đến dâng thịt đây mà! Bởi vậy kiềm chế đắc ý, giọng nói bình tĩnh vang lên: “Vào đi!”
Cửa “Cạch” một tiếng bị người ta đẩy ra, một thân ảnh rụt rè bưng chén cháo táo đỏ tiến vào, dịu dàng nói: “Tướng quân, đêm nay ngài ăn không nhiều, đây là cháo táo đỏ nô tì mới nấu cho ngài!”
Tạ Đằng sửng sốt, hạ mắt nói: “Để xuống đi!”
Linh Chi vội đặt chén cháo lên bàn, nhẹ giọng nói: “Trời lạnh, tướng quân hãy ăn khi còn nóng.”
Tạ Đằng nghe giọng nói của Linh Chi hơi run rẩy, lúc này mới nâng mắt nhìn nàng, thấy nàng quần áo phong phanh, không khỏi nhíu mày: “Trời lạnh, cô mau trở về.”
Hôm nay Linh Chi thấy dáng vẻ thân thiết của Tạ Đằng và Diêu Mật, tự tin trong lòng đã mất đi vài phần, bây giờ ngoan hạ tâm lai, đáp một tiếng, cất bước đi ra ngoài, lại trượt một cái, ngả người về phía sau.
Tạ Đằng duỗi tay, cầm một cái gối đặt ngang hông Linh Chi, thấy nàng đứng vững, liền rụt tay lại giữa cái gối, rồi ném nó lên giường. Nhất thời đang định nói chuyện, lại có tiếng bước chân nhỏ hướng bên này mà tới, hắn lúc này cẩn thận phân biệt, là tiếng bước chân của Diêu Mật, đang muốn đứng lên, lại thấy Linh Chi quần áo không chỉnh tề đang đứng trong phòng, dù hắn trì độn, cũng hiểu được không thể để cho Diêu Mật thấy cảnh này. Lập tức không nghĩ ngợi mà chỉ vào tủ quần áo, nói: “Bưng cháo nấp vào trong, chớ có lên tiếng!”
Linh Chi nghe tiếng bước chân, cũng hơi hoảng, không chút nghĩ ngợi bưng cháo lên, vội vội vàng vàng mở cửa tủ quần áo bưng cháo nấp vào trong.
Tạ Đằng thấy Linh Chi đóng cửa tủ quần áo, lúc này mới nhớ tới, mình và Linh Chi trong sạch, hoảng hốt cái gì chứ?
Diêu Mật cầm quần áo và tất mình làm trong tay, gõ cửa phòng Tạ Đằng. Nàng đáng ra là đang ngủ, ai dè Cố phu nhân bức nàng, căn dặn một tràng, bảo nàng cầm xiêm y sang cho Tạ Đằng, nói với hắn mặc dù mình không được phép dâng mình, nhưng nam nhân thắng trận trở về, nữ nhân dù sao cũng nên vỗ về một phen. Sau đó bà còn nói thêm, nên để cho nam nhân hưởng một chút xíu thôi, không được quá nhiều, phải đắn đo chừng mực, để nam nhân nóng ruột, phải nhanh chóng quyết định, nhanh chóng bái đường thành thân. Diêu Mật một là bị Cố phu nhân bắt ép đành bất đắc dĩ, một là vì rất nhớ Tạ Đằng, bởi vậy mới thẹn thùng ôm quần áo tới cửa.
Nghe được giọng nói của Diêu Mật, ngực Tạ Đằng đập thình thịch, vừa mở cửa ra, duỗi tay, đã kéo Diêu Mật vào cửa, rồi xoay người đóng cửa lại. Trong phút chốc hai mắt liền sáng rực đánh giá Diêu Mật từ trên xuống dưới, thấy nàng tùy tiện búi tóc, ngọc bích sáng óng ánh, phấn lót càng làm nổi bật lên đôi gò má ráng hồng, mày như vẽ, sóng mắt long lanh như nước, khiến Tạ Đằng nhất thời ngẩn ngơ.
Diêu Mật bị Tạ Đằng nhìn chăm chú, tim nhảy loạn xạ, hô hấp lập tức rối loạn, đầu hơi cúi xuống, đưa quần áo trong tay ra, nói: “Đây là làm cho chàng, chàng thử xem!”
Tạ Đằng phục hồi tinh thần, giang hai tay ra, nói: “Nàng giúp ta mặc vào!”
Ặc, được rồi! Trước đây nhìn cũng nhìn rồi, sờ cũng sờ rồi, bây giờ giúp hắn mặc cái áo, cũng không có gì quá đáng. Diêu Mật đặt những món đồ khác lên bàn, run run cầm quần áo mặc giúp Tạ Đằng, đầu ngón tay vừa chạm vào vai Tạ Đằng, những hình ảnh đêm trước khi xuất chinh lập tức hiện trong đầu, nhất thời không dám nhìn Tạ Đằng, chỉ yên lặng mặc đồ cho hắn, mặc được phân nửa, tay lại bị Tạ Đằng nắm lại.
Mặt Diêu Mật nóng rực, cổ họng khàn khàn, cực kì lúng túng. A a, không được, tiếng gì mà vang nhiều như vậy? Trời ạ, là tiếng tim đập.
“Tiểu Mật, nàng đang nghĩ đến ta sao?” Tạ Đằng mở miệng, không đợi Diêu Mật trả lời, đã cầm tay nàng đặt lên môi khẽ hôn một cái, sau đó lấy ra một vật đặt trên tay Diêu Mật.
Phải bình tĩnh, phải bình tĩnh! Diêu Mật cố gắng định thần, chỉ dám nhìn vật trong tay, thấy là một hạt châu màu mật ong lớn bằng ngón tay cái, không nhịn được hỏi: “Đây là cái gì?”
“Đây là sáp mật ong, nghe nói thường ngày đeo vào, có thể phòng bệnh, lần này tình cờ có được một chuỗi, viên này là từ chuỗi kia rơi ra, ta giữ lại cho nàng chơi.”
Diêu Mật giơ hạt châu về phía ánh sáng để nhìn, thấy hạt châu có màu sắc tươi đẹp, sáng bóng lạ thường, thì cực kì yêu thích, cười nói: “Khi về sẽ xâu dây đeo lên.” Nói xong lại hỏi: “Vậy chuỗi kia đâu?”
“Ở trong hành lí, còn chưa tìm thấy.” Tạ Đằng cười vui vẻ: “Yên tâm, sẽ không cho nữ nhân khác lấy đi.”
Chàng hiểu rõ ta nghĩ gì à? Diêu Mật liếc xéo Tạ Đằng.
Tạ Đằng đợi Diêu Mật cất hạt châu xong, liền cầm tay nàng ngậm vào miệng, đầu lưỡi cuộn qua cuộn lại trên ngón tay nàng, hàm hồ nói: “Muốn chết ta!”
Phải có chừng mực, phải có chừng mực. Diêu Mật ngửi được hơi thở của Tạ Đằng, hô hấp vừa gấp lại vừa vừa nóng, lập tức nghiêng đầu sang một bên, tay còn lại móc từ trong ngực ra một túi hương nhỏ, đưa tới: “Cho huynh!”
Tạ Đằng cầm lấy quan sát, thấy trên túi hương thêu hai chữ “Tạ Đằng”, mỗi chữ là một màu khác nhau, nhìn kĩ mới phát hiện, những sợi chỉ màu ấy kết thành một hình trái tim, nhất thời thở dài nói: “Thật tinh xảo!”
“Huynh thích không?” Diêu Mật tốn rất nhiều đêm để thêu xong cái túi này, chỉ muốn được Tạ Đằng khen ngợi một câu.
“Đâu chỉ thích, là yêu chết đi được!” Tạ Đằng cất túi hương vào trong ngực, nhìn nửa người còn chưa mặc quần áo, tay trái liền kéo quần áo ra, khoác trên người Diêu Mật, bọc nàng vào trong lồng ngực của mình, thấp giọng hỏi: “Có nhớ ta không?” Nói xong, một tay dẫn tay tay của Diêu Mạt lần xuống phía dưới của mình, câu có nhớ ta không này, dường như có ám chỉ gì khác.
Đêm đó,trước khi xuất chinh, Diêu Mật bất chấp xấu hổ, chỉ muốn giúp hắn lưu hậu. Hôm nay, tình cảnh đã khác xưa, lời này của hắn, ngay cả lỗ tai nàng cũng đỏ ửng vì xấu hổ, lại giả vờ như không: “Không nhớ!”
“Thật không nhớ?” Tạ Đằng thấy Diêu Mật xấu hổ mang theo chút nhát gan, khác hoàn toàn với đêm đó, cũng là một vẻ ý vị khác rung động lòng người, nhất thời quên luôn Linh Chi còn nấp trong tủ quần áo, kéo chặt Diêu Mật, nhẹ nhàng cúi đầu.
Cỗ hương thơm lạ lùng phả vào khoang mũi, Tạ Đằng sém ngất xỉu, nhất thời tì cằm trên đầu Diêu Mật, ngửi hương tóc thơm ngát của nàng, sau một hồi thở hổn hển, cười nhẹ nói: “Mệ hương của nàng quá lợi hại, mê ta thần điên bát đảo.”
Hô hấp nóng gấp của Tạ Đằng phất vào tai Diêu Mật, tim nàng như có vuốt mèo cào qua, mềm mềm ngứa ngứa, khẽ giãy giụa tránh né, lại bị Tạ Đằng xoay người, ôm chặt từ phía sau.
“Tiểu Mật, Tiểu Mật, Mật…” Tạ Đằng hôn tóc Diêu Mật, môi trượt tới bên tai nàng, đầu lưỡi vừa ra, liếm liếm vành tai của nàng, cảm giác được nàng mềm nhũn cả người, dường như đứng không vững, liền ôm chặt hơn, nhẹ nhàng ngậm vành tai của nàng mút mút, lại thì thầm những lời nói chân thực mắc cỡ chết người bên tai Diêu Mật, đợi khi Diêu Mật không giãy giụa nữa, nửa kéo nửa lui về phía sau, lui thẳng tới mép giường.
Diêu Mật hoảng sợ, không khỏi tránh né, không ngờ Tạ Đằng vòng hai tay lại, ôm eo nàng, mặc nàng ngửa người ra phía trước, trong khoảnh khắc, có một vật vừa cứng vừa nóng, đặt giữa hai đùi Diêu Mật, nàng như mất hồn, khẽ kêu lên một tiếng.
Một tiếng này, như mèo kêu, chọc Tạ Đằng càng móc nóng sôi trào, lui một bước, ngồi vào giường, đặt Diêu Mật trên đầu gối, tới lui đủ mọi cách trên người nàng, muốn khiến nàng động tình.
Tim Diêu Mật đập loạn, thoáng ngất thoáng tỉnh, cổ họng thều thào một câu: “Chúng ta còn chưa chính thức bái đường.”
“Sanh em bé xong bái đường còn chưa muộn, dù thế nào ta cũng sớm là người của nàng rồi.” Tạ Đằng không chịu buông Diêu Mật ra, thở hổn hển, cúi xuống nói vào tai Diêu Mật.
Diêu Mật vô cùng xấu hổ, mang theo vẻ yêu kiều lại như giận dữ, gợi tình động lòng người, nói: “Chàng thật xấu!”
Linh Chi nấp trong tủ quần áo nghe bọn họ ** pha trò, mặt sớm đã đỏ rực, tay vô thức cầm thìa trong tay, nhất thời độc ác đập thìa vào trong chén, thìa đụng phải thành chén, một tiếng “Đinh” vang lên. Trong nhát mắt, trêu đùa bên ngoài hoàn toàn biến mất, yên lặng một mảng.
Theo Tạ Đằng quan sát, Linh Chi này “mắt đi mày lại” với Phương phó tướng, trông rất có tình ý. Chỉ là Linh Chi quen làm a hoàn, không to gan như đám Tô Ngọc Thanh, nên có vẻ như không dám bày tỏ. Mà một khi Phương phó tướng hồi kinh, có rất nhiều cơ hội để lựa chọn nữ tử thích hợp, không bắt buộc là không thể không chọn Linh Chi. Linh Chi thật sự có tình ý với Phương phó tướng, nên nhân cơ hội này cầu xin hoàng đế ban hôn, đại sự sẽ định. Mặt khác Phương phó tướng của phủ Phương vì do hoàng đế tứ hôn nên sẽ không dám ghét bỏ thân phận a hoàn của Linh Chi. Linh Chi đến Phương phủ cũng có thể ưỡn ngực làm phu nhân, không bị ức hiếp. Tiểu cô cô đã mất, hắn phải tìm cách giúp a hoàn của tiểu cô cô được hạnh phúc thôi!
Linh Chi thật ra là bị oan, nàng khi nào thì mắt đưa mày lại với Phương phó tướng chứ? Chẳng qua là nàng nghe nói tổ tiên Phương phó tướng từng có người làm ngự y, trong tay có một bí kíp làm đẹp da, nên mới cùng Phương phó tướng tiếp xúc vài lần, muốn thu bí kíp vào tay mà thôi!
Thấy Linh Chi run run môi, nói không nên lời, Huệ Tông hoàng đế cười một tiếng thông cảm, xua tay nói: “Được rồi, nếu không có ý trung nhân, cũng không cần nôn nóng. Đợi khi nào tìm thấy người trong lòng, ngươi nói cho tướng quân nhà ngươi biết là được.”
Linh Chi không khỏi nóng nảy, a a, ta còn chưa nói mà, sao lại không cho ta nói chứ? Bỏ lỡ cơ hội ngày hôm nay, e rằng sẽ hối hận suốt đời. Không được, ta phải nói.
“Bẩm hoàng thượng, nô tỳ lớn lên ở phủ tướng quân, sẽ không đi nơi khác.” Linh Chi dưới tình thế cấp bách, không đắn đo suy nghĩ bật thốt lên: “Nô tỳ chỉ nguyện hầu hạ tướng quân.” Đã rõ chưa, hoàng thượng mau tứ hôn cho ta đi!
Chuyện sao lại vậy? A hoàn này nhìn trúng Tạ Đằng rồi? Huệ Tông hoàng đế sửng sốt, aii, cái này không thể được. Phu nhân tướng quân thông minh hơn người, lần trước may có nàng mới quyên đủ quân tư. Ngoài ra, cũng nhờ biện pháp của nàng trẫm mới bán được hơn hai mươi chuôi quạt lá cọ, kiếm được rất nhiều tiền riêng. Cái này gọi là đầu giường có vàng, yên tâm mà ngủ. Bây giờ Tạ Đằng thắng lợi trở về, phải để hắn cưới Diêu phu nhân, sao lại nhét đến một a hoàn gây phiền phức?
Hôm nay là một ngày tốt lành, cũng không nên phá hỏng tâm tình của tiểu a hoàn này. Huệ Tông cười híp mắt nói: “Linh Chi, nếu bây giờ ngươi chưa muốn gả chồng, còn muốn hầu hạ tướng quân nhà ngươi, trẫm sẽ cho ngươi nguyện ý. Đợi khi nào có ý trung nhân, hãy nói cho tướng quân nhà ngươi, tướng quân nhà ngươi sẽ vì ngươi tác chủ.” Được rồi, có nạp ngươi hay không là tùy tướng quân nhà ngươi quyết định, trẫm không dính vào.
Huệ Tông hoàng đế nói xong, không đợi Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng mở miệng đã phất tay: “Tất cả đứng lên đi! Muốn gả ai, tự bản thân nói với tướng quân nhà các ngươi, tướng quân nhà các ngươi tự sẽ an bài, trẫm sẽ không đoạt mất thú vui làm mối của tướng quân nhà các ngươi.” Đùa à, nếu các ngươi ái mộ Tạ Đằng, mở miệng cầu trẫm tứ hôn, Diêu phu nhân thì tính thế nào?
Tạ Đoạt Thạch vừa nghe thấy lời của Linh Chi, đã hiểu ra. Trong lòng oán hận: A Đằng cái gì cũng tốt, nhưng về mặt tình cảm nam nữ, thì đặc biệt ngu đần. Về nhà phải bảo Tiểu Mật giám sát chặt một chút, không nên để trong phủ có tam thê tứ thiếp phiền phức.
Tạ Đằng vẫn còn chậm chạp ngu ngốc, trong lòng còn cảm thán: A hoàn Linh Chi này thật trung thành với phủ tướng quân, có thể bỏ qua Phương phó tướng, chỉ muốn ở lại phủ tướng quân. Đợi khi nào trở về phủ, sẽ để Tiểu Mật khuyên nhủ nàng, lựa một người thích hợp mà gả.
Tô Ngọc Thanh chưa mở miệng đã bị cắt ngang, sợ bị đuổi về phủ, lập tức không sợ chết cướp lời: “Bẩm hoàng thượng, ta tình nguyện làm a hoàn bên người Nhị tướng quân.”
Lý Phượng thấy Tô Ngọc Thanh mở miệng, lá gan cũng to lên, nói: “Bẩm hoàng thượng, ta ngưỡng mộ Tam tướng quân anh hùng, tình nguyện làm a hoàn của người, không muốn hồi phủ.”
Được lắm, ba a hoàn này rõ ràng là nhìn trúng ba huynh đệ Tạ gia. Huệ Tông hoàng đế nói thầm một câu trong bụng, trên mặt lại thản nhiên, giả vờ hồ đồ, cười híp mắt nói: “Nếu là nguyện vọng của các ngươi, tự sẽ thành toàn.” Xong lại nói với huynh đệ Tạ Đằng: “Tướng quân, ba a hoàn này có lòng, thì cho các nàng đến phủ tướng quân hầu hạ các ngươi thôi! Sau này các nàng chọn vị hôn phu, tướng quân tự mình tác chủ.” Ba a hoàn các ngươi nhìn trúng công thần, trẫm liền mở kim khẩu[*], cho các ngươi vào phủ tướng quân hầu hạ ba huynh đệ Tạ gia, còn các ngươi có thuận buồm xuôi gió hay không, trẫm không quan tâm.
[*]: Dùng để nói các bậc tôn quý. Như kim khẩu: miệng vàng. Nói về Phật về thần về vua chúa đều dùng chữ kim. Như kim ngôn: lời vàng, lời của các bậc thánh hiền nói.
Huệ Tông hoàng đế vừa dứt lời, không đợi ba huynh đệ Tạ Đằng phản ứng, đã vẫy tay ngoắc bảo Cao công công tiến lên nói: “Trẫm hạ chỉ, Linh Chi, Tô thị, Lý thị có công với nước, nay xin vào phủ tướng quân làm a hoàn, trẫm ân chuẩn….”
Diêu Mật nhìn bốn ông cháu Tạ Đằng oai hùng khải hoàn trở về, cảm thấy vô cùng mỹ mãn cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh hồi phủ, dẫn người vẩy nước quét sân, đặt rượu và thức ăn, chuẩn bị chúc mừng bốn người Tạ Đằng.
Lúc này, Cố Phu nhân lại bảo Diêu Mật: “Tiểu Mật, đợi tướng quân trở về, chúng ta cũng nên hồi Cố phủ, để tướng quân đặt sính lễ, kiệu hoa đỏ thẫm đón con xuất giá, khi đó, con mới danh chính ngôn thuận là phu nhân tướng quân.” Vừa nói vừa ấp a ấp úng: “Lần trước chưa gả đã động phòng, là bởi vì tướng quân trước khi xuất chinh, nóng lòng lưu hậu. Không ai vì đó mà chê cười con. Lần này lại không giống như vậy, không thể chưa gả mà ở cùng một chỗ. Cần phải chính thức kết hôn mới được động phòng.”
Trước đây vì Diêu Mật không kiếm được chồng, Cố phu nhân đành bất chấp tiết tháo, chỉ cần Diêu Mật có thể câu được một vị hôn phu thích hợp, dù chưa kết hôn đã mang thai, bà cũng không tính làm gì. Nhưng hiện giờ lại không giống như vậy! Con gái là phu nhân tướng quân, là quý phu nhân có thể nói chuyện với hoàng hậu mà! Thế nào cũng phải cẩn trọng nhiều hơn, loại chuyện trước khi cưới có thai này, tốt nhất là không xảy ra. Một quý nữ là phải như vậy, gả vào phủ tướng quân một cách đàng hoàng, làm phu nhân tướng quân được người người tôn kính.
Sử di nương và Phạm di cũng suy nghĩ tương tự như Cố phu nhân, trước đây bởi vì tìm mãi không ra chồng mới chó cùng rứt giậu, gặp đâu bạ đó, trăm chiêu đều dùng. Bây giờ đã khác xưa, con gái hiến thân, được phong cáo mệnh phu nhân, con rể chính là vật trong túi, không chạy đâu cho thoát. Trị thử nhân sinh đại sự (giá trị của con người sinh đại sự), hôn nhân đại sự, nếu có thể thận trọng hơn, con gái sau khi xuất giá sẽ được mọi người kính trọng hơn nhiều. Bởi vậy mà khuyên Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, nói các nàng lúc này không nên ở cùng với Tạ Thắng và Tạ Nam. Lúc này mà được ăn no, đến lúc kiệu hoa đỏ thẫm rước con gái xuất giá, trượng phu sẽ chẳng lạ gì các nàng.
Các nàng đang nói, quản gia đi cửa cung thám thính tin tức đã trở lại, tiến vào bẩm: “Phu nhân, hoàng thượng đứng trước cửa cung nghênh đón lão tướng quân và tướng quân, tối mai trong cung sẽ thiết yến chúc mừng lão tướng quân và huynh đệ tướng quân, lúc này đã để tướng quân hồi phủ rửa mặt, đội ngũ đã đi được nửa đường. Ngoài ra còn có một việc muốn nói với phu nhân.” Quản gia nhìn tỷ muội Diêu Mật, thấy các nàng không có biểu hiện gì khác biệt, bèn nói chuyện đám người Linh Chi ra.
Diêu Mật nghe xong thì liếc mắt trao đổi với Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, a, thì ra ba vị a hoàn kia không phải là do triều Đại Kim dâng lên, mà là công thần của triều Đại Ngụy ta sao?
Đợi quản gia ra ngoài, Cố phu nhân cau mày nói: “Tiểu Mật à, ba vị a hoàn này ở ngự tiền không cầu phu quân, lại xin đến phủ tướng quân làm a hoàn, chuyện này có chút không bình thường!”
Diêu Mật cười nói: “Mẹ, người như tướng quân, muốn hiến thân, há chỉ có một a hoàn? Nếu bây giờ đã lo sầu, sau này khó mà sống. Quan trọng là ở tướng quân, không phải do a hoàn. Nếu tướng quân muốn, con cũng không ngăn được. Nếu tướng quân không muốn, đừng nói là a hoàn, ngay cả quận chúa, cũng chẳng làm nên chuyện.”
Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cũng gật đầu: “Phải nói là cả nữ nhân triều Đại Ngụy ta, đâu chỉ ba a hoàn này? Người còn chưa vào mà chúng ta đã sầu lo, không tốt. Hơn nữa, ba a hoàn này vừa đen vừa gầy vừa già, nhìn chả ra làm sao.”
Cố phu nhân cùng Sử di nương và Phạm di nhìn nhau không lên tiếng: Ba đứa này sao không cảm giác nguy cơ gì hết vậy? Quên đi, phu nhân cảm giác nguy cơ trong phủ nhà khác còn nhiều mà, kết quả là các nàng đều như thường lệ không phòng được tướng quân của các nàng có vợ bé. Chuyện này quả thực là như Diêu Mật nói, mấu chốt là trên người nam nhân, chẳng liên quan gì đến tâm tư nữ nhân.
Vừa nói chuyện, mọi người vội vàng ra cửa phủ đợi. Diêu Mật sốt ruột, sai quản gia chạy nhanh lên trước nhìn xem đã về tới chưa? Quản gia đi một lúc thì giục ngựa chạy về, hô lớn: “Phu nhân, đã về tới, lão tướng quân và tướng quân bọn họ đã về tới! đã qua góc đường!”
Diêu Mật nghe xong, mặc kệ tất cả, nâng váy chạy lên phía trước, Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cũng kích động, nắm tay nhau chạy theo.
Tạ Đoạt Thạch và ba huynh đệ Tạ Đằng đến góc đường, kéo dây cương để ngựa chạy chậm lại, vừa qua góc đường, thoáng cái đã thấy ba dáng người xinh đẹp chạy tới, nhìn kĩ, thì ra là ba tỷ muội Diêu Mật.
Tạ Đoạt Thạch “Ha ha” cười lớn: “Ba cháu dâu không chờ được, chạy tới nghênh đón. Cửu biệt trùng phùng, ba đứa còn không chủ động à?”
Khóe miệng Tạ Đằng chứa đầy ý cười, nhấc dây cương lên, con ngựa nhảy về phía trước, phi đến trước mặt Diêu Mật, vừa cúi người, đã bế bổng Diêu Mật lên ngựa, tay ôm lấy vai Diêu Mật, dịu dàng nói: “Ta đã trở về!”
“Vâng!” Khí tức nam tử đánh vào trong mũi, một bụng đầy lời muốn nói của Diêu Mật bỗng dưng biến mất, lỗ mũi ê ẩm, nói thật nhỏ: “Trở về là tốt rồi!”
Tạ Đằng thúc ngựa phi nhanh đến cửa phủ, trước tiên tung người xuống ngựa, sau đó mới bế Diêu Mật xuống, nhìn chăm chú. Thấy nàng ăn mặc xinh đẹp, tay duỗi ra nắm lấy tay nàng, sóng vai nhau bước vào phủ.
Bàn tay nhỏ bé của Diêu Mật bị Tạ Đằng nắm, mặt đỏ xấu hổ tim đập dồn dập, đã quên luôn chuyện hỏi thăm những người phía sau.
Đám người Cố phu nhân thấy Diêu Mật xấu hổ thẹn thùng tựa cô dâu, đành phải vội vàng đi hỏi thăm trò chuyện với mọi người đi phía sau, thấy tất cả đã vào phủ, lúc này mới ra lệnh giúp đỡ dọn hành lí, sai hạ nhân dắt ngựa vào trong, khung cảnh nhộn nhịp.
Huynh đệ Tạ Đằng còn chưa ngồi vào chỗ, thân hữu đã đến chúc mừng, hỏi chuyện trên chiến trường, Diêu Mật cũng vội vàng thăm hỏi nữ quyến, nhất thời thấy đám Linh Chi đứng bên cạnh thì cười nói với Tạ Đằng: “Tướng quân, ba vị này chính là a hoàn hoàng thượng ban thưởng phải không?”
Tạ Đằng lúc này mới nhớ tới đám Linh Chi, liền gọi qua giới thiệu tên, lại chỉ Diêu Mật cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh với đám Linh Chi, nói: “Ba vị này, là chủ mẫu của các cô.”
Linh Chi đã thấy tỷ muội Diêu Mật từ sớm, nhưng đợi đến khi Tạ Đằng giới thiệu, mới quay sang hành lễ, không kiêu ngạo không siểm nịnh cúi chào nói: “Bái kiến phu nhân!” Còn chưa chính thức gả đi mà phu nhân cái quái gì chứ? Ỷ vào dáng vẻ giống tiểu thư nhà chúng ta liền ngông nghênh sao? Nếu tiểu thư vẫn còn, làm a hoàn các ngươi cũng không xứng!
Tô Ngọc Thanh cũng bái kiến Sử Tú Nhi, luôn cảm thấy nàng rất tinh tế, bởi vậy thầm để mắt liếc trộm Sử Tú Nhi, lẩm bẩm trong lòng: Nàng ta chẳng qua là quen Nhị tướng quân mới hơn mười ngày thôi, sao so được với ta và Nhị tướng quân chung một đường, mấy tháng tình cảm?
Lý Phượng đã thăm dò biết được xuất thân của Phạm Tinh không bằng nàng, trong lòng cảm thấy mình nổi trội hơn hẳn, tuy thân phận a hoàn, nhưng không có cảm giác thua kém, bởi vậy tùy tiện hành lễ rồi lui về đứng sau Tạ Nam. Nàng là a hoàn của Tạ Nam, không phải là a hoàn của Phạm Tinh, muốn lấy lòng, cũng là lấy lòng Tạ Nam, không phải Phạm Tinh.
Tới giờ nghỉ ngơi, huynh đệ Tạ Đằng mỗi người ngủ riêng trong phòng của mình, Diêu Mật và Cố phu nhân ngủ chung một phòng.
Khi Tạ Đằng nằm xuống, hết lật người sang trái rồi lại lật người sang phải, vẫn không ngủ được, lẩm bẩm: Cứ tưởng rằng về nhà là có thể ôm, ai ngờ phải chờ đến sau khi chính thức bái đường mới được! Những ngày này phải chịu đựng thế nào đây?
Trước đây chưa từng hưởng mỹ vị, cũng không cảm thấy làm sao. Bây giờ đã nếm qua, vừa mới nghĩ đến, đã nhịn không được.
Tạ Đằng đang cực khổ nén nhịn, thình lình nghe ngoài cửa có tiếng bước chân nho nhỏ vang lên, sau đó có người nhẹ nhàng gõ cửa, hắn không khỏi vui vẻ, xoay người ngồi dậy, thầm nghĩ: Ha ha, Tiểu Mật biết ta muốn nàng, nên đến dâng thịt đây mà! Bởi vậy kiềm chế đắc ý, giọng nói bình tĩnh vang lên: “Vào đi!”
Cửa “Cạch” một tiếng bị người ta đẩy ra, một thân ảnh rụt rè bưng chén cháo táo đỏ tiến vào, dịu dàng nói: “Tướng quân, đêm nay ngài ăn không nhiều, đây là cháo táo đỏ nô tì mới nấu cho ngài!”
Tạ Đằng sửng sốt, hạ mắt nói: “Để xuống đi!”
Linh Chi vội đặt chén cháo lên bàn, nhẹ giọng nói: “Trời lạnh, tướng quân hãy ăn khi còn nóng.”
Tạ Đằng nghe giọng nói của Linh Chi hơi run rẩy, lúc này mới nâng mắt nhìn nàng, thấy nàng quần áo phong phanh, không khỏi nhíu mày: “Trời lạnh, cô mau trở về.”
Hôm nay Linh Chi thấy dáng vẻ thân thiết của Tạ Đằng và Diêu Mật, tự tin trong lòng đã mất đi vài phần, bây giờ ngoan hạ tâm lai, đáp một tiếng, cất bước đi ra ngoài, lại trượt một cái, ngả người về phía sau.
Tạ Đằng duỗi tay, cầm một cái gối đặt ngang hông Linh Chi, thấy nàng đứng vững, liền rụt tay lại giữa cái gối, rồi ném nó lên giường. Nhất thời đang định nói chuyện, lại có tiếng bước chân nhỏ hướng bên này mà tới, hắn lúc này cẩn thận phân biệt, là tiếng bước chân của Diêu Mật, đang muốn đứng lên, lại thấy Linh Chi quần áo không chỉnh tề đang đứng trong phòng, dù hắn trì độn, cũng hiểu được không thể để cho Diêu Mật thấy cảnh này. Lập tức không nghĩ ngợi mà chỉ vào tủ quần áo, nói: “Bưng cháo nấp vào trong, chớ có lên tiếng!”
Linh Chi nghe tiếng bước chân, cũng hơi hoảng, không chút nghĩ ngợi bưng cháo lên, vội vội vàng vàng mở cửa tủ quần áo bưng cháo nấp vào trong.
Tạ Đằng thấy Linh Chi đóng cửa tủ quần áo, lúc này mới nhớ tới, mình và Linh Chi trong sạch, hoảng hốt cái gì chứ?
Diêu Mật cầm quần áo và tất mình làm trong tay, gõ cửa phòng Tạ Đằng. Nàng đáng ra là đang ngủ, ai dè Cố phu nhân bức nàng, căn dặn một tràng, bảo nàng cầm xiêm y sang cho Tạ Đằng, nói với hắn mặc dù mình không được phép dâng mình, nhưng nam nhân thắng trận trở về, nữ nhân dù sao cũng nên vỗ về một phen. Sau đó bà còn nói thêm, nên để cho nam nhân hưởng một chút xíu thôi, không được quá nhiều, phải đắn đo chừng mực, để nam nhân nóng ruột, phải nhanh chóng quyết định, nhanh chóng bái đường thành thân. Diêu Mật một là bị Cố phu nhân bắt ép đành bất đắc dĩ, một là vì rất nhớ Tạ Đằng, bởi vậy mới thẹn thùng ôm quần áo tới cửa.
Nghe được giọng nói của Diêu Mật, ngực Tạ Đằng đập thình thịch, vừa mở cửa ra, duỗi tay, đã kéo Diêu Mật vào cửa, rồi xoay người đóng cửa lại. Trong phút chốc hai mắt liền sáng rực đánh giá Diêu Mật từ trên xuống dưới, thấy nàng tùy tiện búi tóc, ngọc bích sáng óng ánh, phấn lót càng làm nổi bật lên đôi gò má ráng hồng, mày như vẽ, sóng mắt long lanh như nước, khiến Tạ Đằng nhất thời ngẩn ngơ.
Diêu Mật bị Tạ Đằng nhìn chăm chú, tim nhảy loạn xạ, hô hấp lập tức rối loạn, đầu hơi cúi xuống, đưa quần áo trong tay ra, nói: “Đây là làm cho chàng, chàng thử xem!”
Tạ Đằng phục hồi tinh thần, giang hai tay ra, nói: “Nàng giúp ta mặc vào!”
Ặc, được rồi! Trước đây nhìn cũng nhìn rồi, sờ cũng sờ rồi, bây giờ giúp hắn mặc cái áo, cũng không có gì quá đáng. Diêu Mật đặt những món đồ khác lên bàn, run run cầm quần áo mặc giúp Tạ Đằng, đầu ngón tay vừa chạm vào vai Tạ Đằng, những hình ảnh đêm trước khi xuất chinh lập tức hiện trong đầu, nhất thời không dám nhìn Tạ Đằng, chỉ yên lặng mặc đồ cho hắn, mặc được phân nửa, tay lại bị Tạ Đằng nắm lại.
Mặt Diêu Mật nóng rực, cổ họng khàn khàn, cực kì lúng túng. A a, không được, tiếng gì mà vang nhiều như vậy? Trời ạ, là tiếng tim đập.
“Tiểu Mật, nàng đang nghĩ đến ta sao?” Tạ Đằng mở miệng, không đợi Diêu Mật trả lời, đã cầm tay nàng đặt lên môi khẽ hôn một cái, sau đó lấy ra một vật đặt trên tay Diêu Mật.
Phải bình tĩnh, phải bình tĩnh! Diêu Mật cố gắng định thần, chỉ dám nhìn vật trong tay, thấy là một hạt châu màu mật ong lớn bằng ngón tay cái, không nhịn được hỏi: “Đây là cái gì?”
“Đây là sáp mật ong, nghe nói thường ngày đeo vào, có thể phòng bệnh, lần này tình cờ có được một chuỗi, viên này là từ chuỗi kia rơi ra, ta giữ lại cho nàng chơi.”
Diêu Mật giơ hạt châu về phía ánh sáng để nhìn, thấy hạt châu có màu sắc tươi đẹp, sáng bóng lạ thường, thì cực kì yêu thích, cười nói: “Khi về sẽ xâu dây đeo lên.” Nói xong lại hỏi: “Vậy chuỗi kia đâu?”
“Ở trong hành lí, còn chưa tìm thấy.” Tạ Đằng cười vui vẻ: “Yên tâm, sẽ không cho nữ nhân khác lấy đi.”
Chàng hiểu rõ ta nghĩ gì à? Diêu Mật liếc xéo Tạ Đằng.
Tạ Đằng đợi Diêu Mật cất hạt châu xong, liền cầm tay nàng ngậm vào miệng, đầu lưỡi cuộn qua cuộn lại trên ngón tay nàng, hàm hồ nói: “Muốn chết ta!”
Phải có chừng mực, phải có chừng mực. Diêu Mật ngửi được hơi thở của Tạ Đằng, hô hấp vừa gấp lại vừa vừa nóng, lập tức nghiêng đầu sang một bên, tay còn lại móc từ trong ngực ra một túi hương nhỏ, đưa tới: “Cho huynh!”
Tạ Đằng cầm lấy quan sát, thấy trên túi hương thêu hai chữ “Tạ Đằng”, mỗi chữ là một màu khác nhau, nhìn kĩ mới phát hiện, những sợi chỉ màu ấy kết thành một hình trái tim, nhất thời thở dài nói: “Thật tinh xảo!”
“Huynh thích không?” Diêu Mật tốn rất nhiều đêm để thêu xong cái túi này, chỉ muốn được Tạ Đằng khen ngợi một câu.
“Đâu chỉ thích, là yêu chết đi được!” Tạ Đằng cất túi hương vào trong ngực, nhìn nửa người còn chưa mặc quần áo, tay trái liền kéo quần áo ra, khoác trên người Diêu Mật, bọc nàng vào trong lồng ngực của mình, thấp giọng hỏi: “Có nhớ ta không?” Nói xong, một tay dẫn tay tay của Diêu Mạt lần xuống phía dưới của mình, câu có nhớ ta không này, dường như có ám chỉ gì khác.
Đêm đó,trước khi xuất chinh, Diêu Mật bất chấp xấu hổ, chỉ muốn giúp hắn lưu hậu. Hôm nay, tình cảnh đã khác xưa, lời này của hắn, ngay cả lỗ tai nàng cũng đỏ ửng vì xấu hổ, lại giả vờ như không: “Không nhớ!”
“Thật không nhớ?” Tạ Đằng thấy Diêu Mật xấu hổ mang theo chút nhát gan, khác hoàn toàn với đêm đó, cũng là một vẻ ý vị khác rung động lòng người, nhất thời quên luôn Linh Chi còn nấp trong tủ quần áo, kéo chặt Diêu Mật, nhẹ nhàng cúi đầu.
Cỗ hương thơm lạ lùng phả vào khoang mũi, Tạ Đằng sém ngất xỉu, nhất thời tì cằm trên đầu Diêu Mật, ngửi hương tóc thơm ngát của nàng, sau một hồi thở hổn hển, cười nhẹ nói: “Mệ hương của nàng quá lợi hại, mê ta thần điên bát đảo.”
Hô hấp nóng gấp của Tạ Đằng phất vào tai Diêu Mật, tim nàng như có vuốt mèo cào qua, mềm mềm ngứa ngứa, khẽ giãy giụa tránh né, lại bị Tạ Đằng xoay người, ôm chặt từ phía sau.
“Tiểu Mật, Tiểu Mật, Mật…” Tạ Đằng hôn tóc Diêu Mật, môi trượt tới bên tai nàng, đầu lưỡi vừa ra, liếm liếm vành tai của nàng, cảm giác được nàng mềm nhũn cả người, dường như đứng không vững, liền ôm chặt hơn, nhẹ nhàng ngậm vành tai của nàng mút mút, lại thì thầm những lời nói chân thực mắc cỡ chết người bên tai Diêu Mật, đợi khi Diêu Mật không giãy giụa nữa, nửa kéo nửa lui về phía sau, lui thẳng tới mép giường.
Diêu Mật hoảng sợ, không khỏi tránh né, không ngờ Tạ Đằng vòng hai tay lại, ôm eo nàng, mặc nàng ngửa người ra phía trước, trong khoảnh khắc, có một vật vừa cứng vừa nóng, đặt giữa hai đùi Diêu Mật, nàng như mất hồn, khẽ kêu lên một tiếng.
Một tiếng này, như mèo kêu, chọc Tạ Đằng càng móc nóng sôi trào, lui một bước, ngồi vào giường, đặt Diêu Mật trên đầu gối, tới lui đủ mọi cách trên người nàng, muốn khiến nàng động tình.
Tim Diêu Mật đập loạn, thoáng ngất thoáng tỉnh, cổ họng thều thào một câu: “Chúng ta còn chưa chính thức bái đường.”
“Sanh em bé xong bái đường còn chưa muộn, dù thế nào ta cũng sớm là người của nàng rồi.” Tạ Đằng không chịu buông Diêu Mật ra, thở hổn hển, cúi xuống nói vào tai Diêu Mật.
Diêu Mật vô cùng xấu hổ, mang theo vẻ yêu kiều lại như giận dữ, gợi tình động lòng người, nói: “Chàng thật xấu!”
Linh Chi nấp trong tủ quần áo nghe bọn họ ** pha trò, mặt sớm đã đỏ rực, tay vô thức cầm thìa trong tay, nhất thời độc ác đập thìa vào trong chén, thìa đụng phải thành chén, một tiếng “Đinh” vang lên. Trong nhát mắt, trêu đùa bên ngoài hoàn toàn biến mất, yên lặng một mảng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.