Chương 4: Vào phủ
Cống Trà
27/05/2015
Những nam tử như Tạ Đằng ba người Diêu Mật sao lại không thích, sao lại không mơ mộng muốn được sánh đôi cùng Tạ Đằng chứ? Nhưng trên thực tế, ngay cả gã Cố Đông Du không nên nết ấy cũng ruồng bỏ các nàng, đến nước này mà các nàng vẫn chìm đắm trong ảo tưởng phi thực tế kia chính là tự tìm đường chết, tự chịu thất bại.
Nhưng Tạ lão tướng quân lại không giống như vậy, mặc dù ông đã già như cũng là một vị lão tướng nghĩa hiệp ôn hòa từ xương cốt. Ông có hai người trai và một người con gái, con gái Tạ Vân được sinh ra lúc ông đã đến tuổi năm mươi. Tạ lão phu nhân năm vì đó tuổi tác đã cao nên sau khi sinh hạ Tạ Vân thì cơ thể bị tổn hại, không quá hai năm đã qua đời. Tạ lão tướng quân thương con gái còn nhỏ mà mồ côi mẹ, vô cùng cưng chìu sủng ái, lại không ngờ sau trận chiến năm đó, hai người con trai và đứa con gái bảo bối của mình đều tử trận, loại đau xót này không thể nói thành lời.
Sử Tú Nhi đoán chừng nếu Tạ lão tướng quân trông thấy Diêu Mật có mấy phần tương tự Tạ Vân ắt sẽ để ý. Đến lúc đó, ba người các nàng liên thủ lại với nhau, có lẽ sẽ được gả vào phủ tướng quân làm lão phu nhân, khả năng thành công của việc này cực lớn.
Phạm Tinh lại suy nghĩ trên phương diện khác, nói: “Nếu như Tạ lão tướng quân thấy Diêu Mật giống Tạ Vân, trong lòng muốn nhận nàng làm nghĩa nữ thì sao?”
Diêu Mật lắc đầu không đồng ý: “Làm nghĩa nữ của Tạ lão tướng quân cũng không dễ giải quyết được chuyện cưới xin. So ra thì làm vợ của Tạ lão tướng quân ổn thỏa hơn nhiều. Nếu như là một ông già khác, tuy là gả cho nhưng cũng không giúp ích được gì. Nhưng đối với Tạ lão tướng quân, vợ của ông mất rồi còn chưa nói, ngay cả hai người con trai, hai người con dâu và người con gái duy nhất cũng không còn, trong nhà chỉ có ba đứa cháu trai. Chúng ta nếu gả cho ông ấy thì chính là phu nhân phủ tướng quân, ngay cả Tạ Đằng cũng phải gọi chúng ta tiếng bà nội. Tới khi Tạ lão tướng quân qua đời, chúng ta chính là những trưởng bối có địa vị to nhất phủ tướng quân, đến lúc đó hết chăm hoa chăm cây rồi đến dạo chơi trên phố, rãnh rỗi thì đi dạy dỗ hậu bối, cảm thấy tịch mịch thì gọi một… Chúng ta cùng nhau làm, cùng nhau bày mưu tính kế phấn đấu tới một cuộc sống an nhàn sung sướng, vậy còn không dễ sao? Được rồi, quyết định vậy nhé, đừng tranh chồng với những thiếu nữ khác làm gì.”
Sử Tú Nhi phấn khích tiếp lời: “Đến lúc đó, chúng ta là trưởng bối có thể tùy quyền quyết định hôn sự của Tạ Đằng, giúp hắn rước một nương tử lương thiện dịu dàng vào phủ. Quan trọng nhất là không được cưới mấy cô công chúa quận chúa gì đó, nếu không chúng ta tuy là trưởng bối nhưng vẫn bị hậu bối chèn ép, không tốt.”
Phạm Tình được Diêu Mật và Sử Tú Nhi vẽ nên một viễn cảnh tương lai tốt đẹp khiến nàng máu huyết sôi trào, run run nắm chặt hai tay: “Nếu hai vị tỷ tỷ đã nói vậy thì ta đây quyết theo hai người tới cùng.”
Ba người tiếp tục bàn bạc một hồi lâu, sau đó ra khỏi lầu các, uyển chuyển quỳ gối lập lời thề dưới ánh trăng, nguyện từ nay về sau dù ba tỷ muội không cùng họ nhưng có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, nhất trí đoàn kết, đồng tâm hiệp lực, quyết tâm phải cùng nhau gả cho Tạ lão tướng quân mới thôi.
Ban đêm, Diêu Mật kể lại cho Cố phu nhân nghe vụ ồn ào với Cố Đông Du, kế tiếp là chuyện muốn cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh chuận bị trà trộn vào phủ tướng quân làm đầu bếp và thợ thêu, nhằm tiếp cận Tạ Đằng, Tạ Thắng và Tạ Nam. Cố phu nhân nghe được thì cảm thấy vừa vui mừng vừa đau xót. Người vui mừng vì con gái của mình tài mạo song toàn, đáng tiếc số mệnh lại bất hạnh, lúc này mà đã không có ai muốn lấy. Bây giờ chỉ có thể hùng tâm tráng chí, xốc lại tinh thần. Người đau xót vì con gái của mình không biết tự lượng sức, Cố Đông Du còn chưa đối phó được mà lại vọng tưởng gả cho Tạ Đằng.
Diêu Mật và hai người Sử Tú Nhi đã chuẩn bị đầy đủ lời lẽ để thuyết phục, bây giờ nhìn thấy sắc mặt phân vân của Cố phu nhân, vội nói: “Mẹ yên tâm, tướng mạo của con tương tự với cô cô Tạ Vân của Tạ Đằng nên có thể nắm chắc được mấy phần. Nếu không được cũng có thể làm Tạ lão tướng quân chú ý, có khi còn được nhận ông ấy làm cha nuôi, giúp con tìm một vị hôn phu luôn đấy chứ! Bất kể thế nào, con nhất định sẽ tìm được cách gả ra ngoài trước mười lăm tuổi để cha mẹ đỡ phải lo âu.”
“Con của ta!” Cố phu nhân bồi hồi xúc động, sau một lúc suy nghĩ thì quyết tâm đồng ý yêu cầu của Diêu Mật, bình tĩnh lại nói: “Mặc dù là vậy nhưng chuyện này vẫn phải gạt các mợ con, tránh xảy ra sai sót.”
Diêu Mật thấy Cố phu nhân đã đồng ý với nàng, lập tức trả lời: “Mẹ, người nói với bà ngoại và các mợ là muốn đưa con lên biệt viện Tây Sơn học nghệ, khoảng một hai tháng sau sẽ trở về, như vậy các bà sẽ không nghi ngờ.”
Cái gọi là Tây Sơn biệt viện chính là do hai mươi vị ma ma trong cung cùng nhau xây nên khi rời khỏi cung. Giới nữ tử đang đợi gả chồng trong kinh thành có rất nhiều người lên biệt viện Tây Sơn này học nghệ và học đạo làm vợ, đợi sau khi cưới xin sẽ giúp chồng quản lí việc nhà và dạy dỗ con cái.
Cố phu nhân nghe lời nói của Diêu Mật thì thở dài thườn thượt: “Cũng chỉ nói được vậy.” Bà quyết định trong lòng, nếu Diêu Mật ở phủ tướng quân không làm ăn được gì thì bà chỉ có nước lấy trên ép dưới, nhất định phải bắt Cố Đông Du cưới Diêu Mật! Về phần sau này Cố Đông Du và Diêu Mật mà trở thành phu thê bất hòa thì đành chịu vậy!
Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cũng có một phen lời ngon tiếng ngọt cảm động được hai vị mẫu thân của mình. Vì vậy, ngày hôm sau mọi người Cố gia liền nghe được chuyện Diêu Mật, Sử Tú Nhi cùng Phạm Tinh kết giao đến biệt viện Tây Sơn học nghệ.
Sử di nương – mẫu thân của Sử Tú Nhi rất nhanh đã thông qua một vị khuê mật trước đây mua chuộc được quản sự của phủ tướng quân giúp Sử Tú Nhi, Diêu Mật cùng Phạm Tinh yên lành tiến vào phủ tướng quân làm đầu bếp.
Vì phủ tướng quân không có nữ chủ nhân nên hiện nay, tọa trấn trong phủ tướng quân là cháu ngoại gái của Tạ lão tướng quân Mạnh Uyển Cầm. Mạnh Uyển Cầm giúp phủ tướng quân chưởng quản mọi việc trong phủ, ngoại trừ tình thân thì cũng có tâm tư riêng của mình. Chẳng hạn như quản sự thu mua của phòng bếp chính là tâm phúc bà mang đến từ Mạnh gia, Mạnh Trung.
Mạnh Trung nghe ba người Diêu Mật không những không cần tiền công, mà còn hứa sẽ tặng hắn mười lượng bạc mỗi tháng chỉ vì muốn tiến vào phủ tướng quân là đầu bếp thì giật nảy mình, đợi đến khi nghe được Sử di nương thông qua Mạnh phu nhân nói, mấy vị cô nương này đều xấp xỉ mười lăm tuổi, bởi vì sợ quan phủ tùy tiện phối người cho các nàng nên mới tình nguyện tiến vào phủ tướng quân làm đầu bếp, muốn thử vận may tìm được một người trong sạch làm chồng thì mới bình thường lại. Quan phủ đã hạ lệnh con gái tròn mười lăm tuổi bắt buộc phải xuất giá, kể cả tỳ nữ của thế gia vọng tộc. Cửa đi của tỳ nữ là do chủ nhân toàn quyền quyết định. Chờ ba người Diêu Mật tiến vào phủ tướng quân làm đầu bếp, chỉ cần kí được khế ước, trong kì hạn của khế ước nếu không được người của phủ tướng quân cho phép, quan phủ sẽ không thể động vào các nàng.
Ngày thứ ba, bầu trời trong vắt một màu, ánh nắng ấm áp lan tỏa khắp nơi, ba người Diêu Mật an vị trên kiệu đi đến biệt viện Tây Sơn, đi vào biệt việt Tây Sơn giao ước xong xuôi, đám người Cố phu nhân đến tiễn các nàng rồi trở về. Ba người Diêu Mật ở lại biệt viện Tây Sơn một đêm, cùng quản sự ma ma mật đàm một lúc lâu, còn hứa sẽ cho bà một món tiền lớn. Quản sự ma ma nghe được các nàng thật ra không muốn ở lại nơi này học nghệ mà là chuẩn bị tiến vào phủ tướng quân làm đầu bếp thì cho rằng các nàng vì Tạ Đằng nên cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Hãy yên tâm, nếu người của Cố phủ tìm đến, tự nhiên sẽ có người giúp các cô che giấu, nếu các cô có tin gì muốn gởi về phủ cứ giao cho ta.”
Thấy quản sự ma ma là người dễ nói chuyện, ba người Diêu Mật lúc này mới cảm thấy yên lòng.
Ngày hôm sau, ba người Diêu Mật thay bộ xiêm y bình thường, mang theo một bọc nhỏ trên người tự mình đến phủ tướng quân cầu kiến Mạnh Trung. Người gác cổng thấy các nàng ăn vận bình thường nhưng mặt mày lại thanh tú xinh đẹp, dáng người mềm mại yểu điệu, cũng không dám chậm trễ vội vàng đi vào trong thông báo.
Sau khi người gác cổng vào trong thông báo, Diêu Mật dùng tay che nắng quan sát chữ khắc trên cửa chính, Sử Tú Nhi cũng mỉm cười nhìn xem, cúi vào bên tai Diêu Mật nói: “Không hổ là phủ tướng quân, nhìn thật uy vũ khí thế.”
Ba người Diêu Mật đang chuyện trò thì một kiệu nhỏ dừng lại ở cửa bên, người trong kiệu vén rèm lên cau mày với một người tỳ nữ: “Ba ả kia là ai? Ở trước cửa phủ tướng quân mà vung tay múa chân, tính làm cái gì đó?”
Tỳ nữ lén nhìn sắc mặt của Cố Mỹ Tuyết, vội đáp: “Để nô tì qua đó hỏi một chút.”
Có Mỹ Tuyết gật đầu, buông rèm. Một lát sau, tỳ nữ kia trở về bẩm: “Tiểu thư, đó là ba nữ đầu bếp mà Mạnh Trung đưa tới.”
“Đầu bếp? Nhìn các ả như vậy mà đòi làm đầu bếp sao?”
Tỳ nữ vừa được hỏi, lại nhìn ba người Diêu Mật, thấy các nàng tư thái yểu điệu, làn da trắng mịn như tuyết, mười ngón tay mềm mại thon dài, hùa theo nói: “Đây không chừng là các tiểu thư nhà ai nghĩ cách tiến vào ấy chứ? Để vì tiếp cận tướng quân, chắc các ả tốn không ít tâm tư nhỉ? Đúng là không biết tự lượng sức mình, tướng quân là người mà các ả có thể với tới sao?”
Cố Mỹ Tuyết cười lạnh một tiếng, nói: “Đi, vào gặp mẹ ta nói chuyện.”
Mạnh Uyển Cầm nghe được con gái đến đây, vội vàng lệnh cho bà tử ra đón vào, thấy sắc mặt của nàng không tốt lập tức hỏi: “Ôi ôi, sao lại thế này?”
Cố Mỹ Tuyết kể chuyện mình trông thấy ba nữ đầu bếp xinh đẹp ở ngoài cửa cho bà nghe. Mạnh Uyển Cầm ngẩn ra, sau đó tiếp tục sưởi nắng, nói: “Được lắm, ngay cả chuyện tiến vào phủ làm đầu bếp mà các ả cũng nghĩ ra được! Cứ để cho các ả đắc ý vài ngày đi, dù gì cuối cùng cũng bị đuổi ra khỏi phủ thôi.” Bà vừa nói vừa an ủi Cố Mỹ Tuyết: “Biểu ca con sẽ không để mắt đến các ả đâu, con cứ yên tâm.”
Cố Mỹ Tuyết lẩm bẩm: “Những ả ấy muốn tiếp cận biểu ca, con yên lòng sao được chứ?”
Mạnh Uyển Cầm cười nói: “Có mẹ ở đây tọa trấn phủ tướng quân, dù nhiều người hơn nữa cũng đừng nghĩ ra tay được với biểu ca con. Trừ phi là công chúa, quận chúa tới cửa mới không còn cách nào.”
Lại nói đến ba người Diêu Mật biếu đồ cho Mạnh Trung xong thì vào phủ tướng quân, ba người các nàng chiếm riêng một phòng lớn, mặc dù là làm ở phòng bếp nhưng các nàng cũng không cần phải động tay động chân nhiều, mà chỉ giúp bưng bê đồ ăn hoặc truyền lời.
Các bà tử tại phòng bếp thấy các nàng yểu điệu thướt tha, sau khi nghe ngóng, biết được thì ra các nàng là vì trốn việc cưới xin nên mới vào phủ tướng quân làm đầu bếp, cũng không đoạt quyền lực trong tay các bà liền thở phào nhẹ nhõm, đợi đến khi ba người Diêu Mật đút bạc cho các bà thì các bà càng hớn hở ra mặt, tiết lộ những món ăn ưa thích của mọi người trong phủ tướng quân cho các nàng rõ.
Không quá hai ngày sau, ba người Diêu Mật đã nghe được người chưởng quản mọi việc trong phủ tướng quân là cháu gái của Tạ lão tướng quân Mạnh Uyển Cầm. Mạnh Uyển Cầm này có ý định gả Cố Mỹ Tuyết cho Tạ Đằng, nhưng Tạ Đằng vẫn chưa để ý nên chuyện này mới gác lại.
Đêm nay sau khi trở về phòng, Diêu Mật cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh nói chuyện: “Có Mạnh phu nhân ở đây, chỉ sợ chúng ta sẽ không dễ dàng gì tiếp cận được Tạ lão tướng quân.”
Phạm Tinh cũng hơi lo âu: “Hôm nay ta đưa cơm đến phòng tiểu thư, bị bà ta bới lông tìm vết mắng một trận, nhìn bà ta hung dữ giống như muốn ăn sống ta vậy! Nếu không nhanh chóng tiếp cận Tạ lão tướng quân, chỉ sợ chúng ta không thể ở lâu trong phủ này.”
Sử Tú Nhi lại nghe được tin tức khác, nàng xít lại gần nói: “Ta lại nghe được sau mỗi buổi cơm chiều Tạ lão tướng quân sẽ ra vườn tản bộ, ngày mai đến chạng vạng tối chúng ta phải ra vường phục kích đi!”
Ba người bàn bạc một lúc lâu mới lên giường nghỉ ngơi.
Nhưng Tạ lão tướng quân lại không giống như vậy, mặc dù ông đã già như cũng là một vị lão tướng nghĩa hiệp ôn hòa từ xương cốt. Ông có hai người trai và một người con gái, con gái Tạ Vân được sinh ra lúc ông đã đến tuổi năm mươi. Tạ lão phu nhân năm vì đó tuổi tác đã cao nên sau khi sinh hạ Tạ Vân thì cơ thể bị tổn hại, không quá hai năm đã qua đời. Tạ lão tướng quân thương con gái còn nhỏ mà mồ côi mẹ, vô cùng cưng chìu sủng ái, lại không ngờ sau trận chiến năm đó, hai người con trai và đứa con gái bảo bối của mình đều tử trận, loại đau xót này không thể nói thành lời.
Sử Tú Nhi đoán chừng nếu Tạ lão tướng quân trông thấy Diêu Mật có mấy phần tương tự Tạ Vân ắt sẽ để ý. Đến lúc đó, ba người các nàng liên thủ lại với nhau, có lẽ sẽ được gả vào phủ tướng quân làm lão phu nhân, khả năng thành công của việc này cực lớn.
Phạm Tinh lại suy nghĩ trên phương diện khác, nói: “Nếu như Tạ lão tướng quân thấy Diêu Mật giống Tạ Vân, trong lòng muốn nhận nàng làm nghĩa nữ thì sao?”
Diêu Mật lắc đầu không đồng ý: “Làm nghĩa nữ của Tạ lão tướng quân cũng không dễ giải quyết được chuyện cưới xin. So ra thì làm vợ của Tạ lão tướng quân ổn thỏa hơn nhiều. Nếu như là một ông già khác, tuy là gả cho nhưng cũng không giúp ích được gì. Nhưng đối với Tạ lão tướng quân, vợ của ông mất rồi còn chưa nói, ngay cả hai người con trai, hai người con dâu và người con gái duy nhất cũng không còn, trong nhà chỉ có ba đứa cháu trai. Chúng ta nếu gả cho ông ấy thì chính là phu nhân phủ tướng quân, ngay cả Tạ Đằng cũng phải gọi chúng ta tiếng bà nội. Tới khi Tạ lão tướng quân qua đời, chúng ta chính là những trưởng bối có địa vị to nhất phủ tướng quân, đến lúc đó hết chăm hoa chăm cây rồi đến dạo chơi trên phố, rãnh rỗi thì đi dạy dỗ hậu bối, cảm thấy tịch mịch thì gọi một… Chúng ta cùng nhau làm, cùng nhau bày mưu tính kế phấn đấu tới một cuộc sống an nhàn sung sướng, vậy còn không dễ sao? Được rồi, quyết định vậy nhé, đừng tranh chồng với những thiếu nữ khác làm gì.”
Sử Tú Nhi phấn khích tiếp lời: “Đến lúc đó, chúng ta là trưởng bối có thể tùy quyền quyết định hôn sự của Tạ Đằng, giúp hắn rước một nương tử lương thiện dịu dàng vào phủ. Quan trọng nhất là không được cưới mấy cô công chúa quận chúa gì đó, nếu không chúng ta tuy là trưởng bối nhưng vẫn bị hậu bối chèn ép, không tốt.”
Phạm Tình được Diêu Mật và Sử Tú Nhi vẽ nên một viễn cảnh tương lai tốt đẹp khiến nàng máu huyết sôi trào, run run nắm chặt hai tay: “Nếu hai vị tỷ tỷ đã nói vậy thì ta đây quyết theo hai người tới cùng.”
Ba người tiếp tục bàn bạc một hồi lâu, sau đó ra khỏi lầu các, uyển chuyển quỳ gối lập lời thề dưới ánh trăng, nguyện từ nay về sau dù ba tỷ muội không cùng họ nhưng có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, nhất trí đoàn kết, đồng tâm hiệp lực, quyết tâm phải cùng nhau gả cho Tạ lão tướng quân mới thôi.
Ban đêm, Diêu Mật kể lại cho Cố phu nhân nghe vụ ồn ào với Cố Đông Du, kế tiếp là chuyện muốn cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh chuận bị trà trộn vào phủ tướng quân làm đầu bếp và thợ thêu, nhằm tiếp cận Tạ Đằng, Tạ Thắng và Tạ Nam. Cố phu nhân nghe được thì cảm thấy vừa vui mừng vừa đau xót. Người vui mừng vì con gái của mình tài mạo song toàn, đáng tiếc số mệnh lại bất hạnh, lúc này mà đã không có ai muốn lấy. Bây giờ chỉ có thể hùng tâm tráng chí, xốc lại tinh thần. Người đau xót vì con gái của mình không biết tự lượng sức, Cố Đông Du còn chưa đối phó được mà lại vọng tưởng gả cho Tạ Đằng.
Diêu Mật và hai người Sử Tú Nhi đã chuẩn bị đầy đủ lời lẽ để thuyết phục, bây giờ nhìn thấy sắc mặt phân vân của Cố phu nhân, vội nói: “Mẹ yên tâm, tướng mạo của con tương tự với cô cô Tạ Vân của Tạ Đằng nên có thể nắm chắc được mấy phần. Nếu không được cũng có thể làm Tạ lão tướng quân chú ý, có khi còn được nhận ông ấy làm cha nuôi, giúp con tìm một vị hôn phu luôn đấy chứ! Bất kể thế nào, con nhất định sẽ tìm được cách gả ra ngoài trước mười lăm tuổi để cha mẹ đỡ phải lo âu.”
“Con của ta!” Cố phu nhân bồi hồi xúc động, sau một lúc suy nghĩ thì quyết tâm đồng ý yêu cầu của Diêu Mật, bình tĩnh lại nói: “Mặc dù là vậy nhưng chuyện này vẫn phải gạt các mợ con, tránh xảy ra sai sót.”
Diêu Mật thấy Cố phu nhân đã đồng ý với nàng, lập tức trả lời: “Mẹ, người nói với bà ngoại và các mợ là muốn đưa con lên biệt viện Tây Sơn học nghệ, khoảng một hai tháng sau sẽ trở về, như vậy các bà sẽ không nghi ngờ.”
Cái gọi là Tây Sơn biệt viện chính là do hai mươi vị ma ma trong cung cùng nhau xây nên khi rời khỏi cung. Giới nữ tử đang đợi gả chồng trong kinh thành có rất nhiều người lên biệt viện Tây Sơn này học nghệ và học đạo làm vợ, đợi sau khi cưới xin sẽ giúp chồng quản lí việc nhà và dạy dỗ con cái.
Cố phu nhân nghe lời nói của Diêu Mật thì thở dài thườn thượt: “Cũng chỉ nói được vậy.” Bà quyết định trong lòng, nếu Diêu Mật ở phủ tướng quân không làm ăn được gì thì bà chỉ có nước lấy trên ép dưới, nhất định phải bắt Cố Đông Du cưới Diêu Mật! Về phần sau này Cố Đông Du và Diêu Mật mà trở thành phu thê bất hòa thì đành chịu vậy!
Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cũng có một phen lời ngon tiếng ngọt cảm động được hai vị mẫu thân của mình. Vì vậy, ngày hôm sau mọi người Cố gia liền nghe được chuyện Diêu Mật, Sử Tú Nhi cùng Phạm Tinh kết giao đến biệt viện Tây Sơn học nghệ.
Sử di nương – mẫu thân của Sử Tú Nhi rất nhanh đã thông qua một vị khuê mật trước đây mua chuộc được quản sự của phủ tướng quân giúp Sử Tú Nhi, Diêu Mật cùng Phạm Tinh yên lành tiến vào phủ tướng quân làm đầu bếp.
Vì phủ tướng quân không có nữ chủ nhân nên hiện nay, tọa trấn trong phủ tướng quân là cháu ngoại gái của Tạ lão tướng quân Mạnh Uyển Cầm. Mạnh Uyển Cầm giúp phủ tướng quân chưởng quản mọi việc trong phủ, ngoại trừ tình thân thì cũng có tâm tư riêng của mình. Chẳng hạn như quản sự thu mua của phòng bếp chính là tâm phúc bà mang đến từ Mạnh gia, Mạnh Trung.
Mạnh Trung nghe ba người Diêu Mật không những không cần tiền công, mà còn hứa sẽ tặng hắn mười lượng bạc mỗi tháng chỉ vì muốn tiến vào phủ tướng quân là đầu bếp thì giật nảy mình, đợi đến khi nghe được Sử di nương thông qua Mạnh phu nhân nói, mấy vị cô nương này đều xấp xỉ mười lăm tuổi, bởi vì sợ quan phủ tùy tiện phối người cho các nàng nên mới tình nguyện tiến vào phủ tướng quân làm đầu bếp, muốn thử vận may tìm được một người trong sạch làm chồng thì mới bình thường lại. Quan phủ đã hạ lệnh con gái tròn mười lăm tuổi bắt buộc phải xuất giá, kể cả tỳ nữ của thế gia vọng tộc. Cửa đi của tỳ nữ là do chủ nhân toàn quyền quyết định. Chờ ba người Diêu Mật tiến vào phủ tướng quân làm đầu bếp, chỉ cần kí được khế ước, trong kì hạn của khế ước nếu không được người của phủ tướng quân cho phép, quan phủ sẽ không thể động vào các nàng.
Ngày thứ ba, bầu trời trong vắt một màu, ánh nắng ấm áp lan tỏa khắp nơi, ba người Diêu Mật an vị trên kiệu đi đến biệt viện Tây Sơn, đi vào biệt việt Tây Sơn giao ước xong xuôi, đám người Cố phu nhân đến tiễn các nàng rồi trở về. Ba người Diêu Mật ở lại biệt viện Tây Sơn một đêm, cùng quản sự ma ma mật đàm một lúc lâu, còn hứa sẽ cho bà một món tiền lớn. Quản sự ma ma nghe được các nàng thật ra không muốn ở lại nơi này học nghệ mà là chuẩn bị tiến vào phủ tướng quân làm đầu bếp thì cho rằng các nàng vì Tạ Đằng nên cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Hãy yên tâm, nếu người của Cố phủ tìm đến, tự nhiên sẽ có người giúp các cô che giấu, nếu các cô có tin gì muốn gởi về phủ cứ giao cho ta.”
Thấy quản sự ma ma là người dễ nói chuyện, ba người Diêu Mật lúc này mới cảm thấy yên lòng.
Ngày hôm sau, ba người Diêu Mật thay bộ xiêm y bình thường, mang theo một bọc nhỏ trên người tự mình đến phủ tướng quân cầu kiến Mạnh Trung. Người gác cổng thấy các nàng ăn vận bình thường nhưng mặt mày lại thanh tú xinh đẹp, dáng người mềm mại yểu điệu, cũng không dám chậm trễ vội vàng đi vào trong thông báo.
Sau khi người gác cổng vào trong thông báo, Diêu Mật dùng tay che nắng quan sát chữ khắc trên cửa chính, Sử Tú Nhi cũng mỉm cười nhìn xem, cúi vào bên tai Diêu Mật nói: “Không hổ là phủ tướng quân, nhìn thật uy vũ khí thế.”
Ba người Diêu Mật đang chuyện trò thì một kiệu nhỏ dừng lại ở cửa bên, người trong kiệu vén rèm lên cau mày với một người tỳ nữ: “Ba ả kia là ai? Ở trước cửa phủ tướng quân mà vung tay múa chân, tính làm cái gì đó?”
Tỳ nữ lén nhìn sắc mặt của Cố Mỹ Tuyết, vội đáp: “Để nô tì qua đó hỏi một chút.”
Có Mỹ Tuyết gật đầu, buông rèm. Một lát sau, tỳ nữ kia trở về bẩm: “Tiểu thư, đó là ba nữ đầu bếp mà Mạnh Trung đưa tới.”
“Đầu bếp? Nhìn các ả như vậy mà đòi làm đầu bếp sao?”
Tỳ nữ vừa được hỏi, lại nhìn ba người Diêu Mật, thấy các nàng tư thái yểu điệu, làn da trắng mịn như tuyết, mười ngón tay mềm mại thon dài, hùa theo nói: “Đây không chừng là các tiểu thư nhà ai nghĩ cách tiến vào ấy chứ? Để vì tiếp cận tướng quân, chắc các ả tốn không ít tâm tư nhỉ? Đúng là không biết tự lượng sức mình, tướng quân là người mà các ả có thể với tới sao?”
Cố Mỹ Tuyết cười lạnh một tiếng, nói: “Đi, vào gặp mẹ ta nói chuyện.”
Mạnh Uyển Cầm nghe được con gái đến đây, vội vàng lệnh cho bà tử ra đón vào, thấy sắc mặt của nàng không tốt lập tức hỏi: “Ôi ôi, sao lại thế này?”
Cố Mỹ Tuyết kể chuyện mình trông thấy ba nữ đầu bếp xinh đẹp ở ngoài cửa cho bà nghe. Mạnh Uyển Cầm ngẩn ra, sau đó tiếp tục sưởi nắng, nói: “Được lắm, ngay cả chuyện tiến vào phủ làm đầu bếp mà các ả cũng nghĩ ra được! Cứ để cho các ả đắc ý vài ngày đi, dù gì cuối cùng cũng bị đuổi ra khỏi phủ thôi.” Bà vừa nói vừa an ủi Cố Mỹ Tuyết: “Biểu ca con sẽ không để mắt đến các ả đâu, con cứ yên tâm.”
Cố Mỹ Tuyết lẩm bẩm: “Những ả ấy muốn tiếp cận biểu ca, con yên lòng sao được chứ?”
Mạnh Uyển Cầm cười nói: “Có mẹ ở đây tọa trấn phủ tướng quân, dù nhiều người hơn nữa cũng đừng nghĩ ra tay được với biểu ca con. Trừ phi là công chúa, quận chúa tới cửa mới không còn cách nào.”
Lại nói đến ba người Diêu Mật biếu đồ cho Mạnh Trung xong thì vào phủ tướng quân, ba người các nàng chiếm riêng một phòng lớn, mặc dù là làm ở phòng bếp nhưng các nàng cũng không cần phải động tay động chân nhiều, mà chỉ giúp bưng bê đồ ăn hoặc truyền lời.
Các bà tử tại phòng bếp thấy các nàng yểu điệu thướt tha, sau khi nghe ngóng, biết được thì ra các nàng là vì trốn việc cưới xin nên mới vào phủ tướng quân làm đầu bếp, cũng không đoạt quyền lực trong tay các bà liền thở phào nhẹ nhõm, đợi đến khi ba người Diêu Mật đút bạc cho các bà thì các bà càng hớn hở ra mặt, tiết lộ những món ăn ưa thích của mọi người trong phủ tướng quân cho các nàng rõ.
Không quá hai ngày sau, ba người Diêu Mật đã nghe được người chưởng quản mọi việc trong phủ tướng quân là cháu gái của Tạ lão tướng quân Mạnh Uyển Cầm. Mạnh Uyển Cầm này có ý định gả Cố Mỹ Tuyết cho Tạ Đằng, nhưng Tạ Đằng vẫn chưa để ý nên chuyện này mới gác lại.
Đêm nay sau khi trở về phòng, Diêu Mật cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh nói chuyện: “Có Mạnh phu nhân ở đây, chỉ sợ chúng ta sẽ không dễ dàng gì tiếp cận được Tạ lão tướng quân.”
Phạm Tinh cũng hơi lo âu: “Hôm nay ta đưa cơm đến phòng tiểu thư, bị bà ta bới lông tìm vết mắng một trận, nhìn bà ta hung dữ giống như muốn ăn sống ta vậy! Nếu không nhanh chóng tiếp cận Tạ lão tướng quân, chỉ sợ chúng ta không thể ở lâu trong phủ này.”
Sử Tú Nhi lại nghe được tin tức khác, nàng xít lại gần nói: “Ta lại nghe được sau mỗi buổi cơm chiều Tạ lão tướng quân sẽ ra vườn tản bộ, ngày mai đến chạng vạng tối chúng ta phải ra vường phục kích đi!”
Ba người bàn bạc một lúc lâu mới lên giường nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.