Chương 15
PDG
09/04/2022
Âm thanh trên TV thật cảm động, còn tấm lòng hiếu thảo ở trước mặt là trực quan.
Thợ quay phim cầm máy thổn thức không thôi, thầm nghĩ đứa nhỏ thú tộc này cũng thật là có hiếu với trời, không phải cha mình cũng chăm sóc chu đáo như vậy.
Hàn Bạc hiếm khi bị Giả Tỳ Tu hãm hại kéo khóe miệng xuống, dùng sức siết chặt bàn tay đang đặt trên đầu mình, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Cám ơn con."
Bất quá hai ngày này muốn có thêm tóc cũng đừng nghĩ tới.
"Không có chi."
Giả Tỳ Tu bình tĩnh bỏ một mớ tóc lớn vừa thu hoạch bằng linh lực để vào trong túi càn khôn.
Hàn Bạc chứng kiến toàn bộ quá trình nhét tóc, giơ tay sờ sờ sau gáy độ nhiên trọc một mảng nhỏ, cúi đầu trừng mắt hung tợn về phía Giả Tỳ Tu.
Không một nhà tư bản nào quên việc cạo tóc người lao động..
Hàn Bạc căm hận nhìn Giả Tỳ Tu, một đôi mắt hạnh[55] trừng như cá chết.
[55] Mắt hạnh như này nha:
Sau khi quay xong những cảnh quay về tình phụ tử, một nhân viên công tác tỏ ra hài lòng đi tới đánh gãy lời dịu dàng thắm thiết của hai người khi nhìn nhau.
"Hàn Bạc tiên sinh có phải không?" Nhân viên công tác thân thiết nói, " Tôi đến đây để thảo luận về lịch trình quay tiếp theo với anh."
"Được." Hàn Bạc không thèm nhìn hắn, "Ăn ở đâu?"
" Không liên quan đến việc ăn uống." Nhân viên công tác nói nói, "Ngày mai chúng tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc, các thanh niên tuấn tú của các tộc đều sẽ tham gia, ngài có thể trò chuyện với bọn họ. Sáng hôm sau nữa, chúng tôi cần quay cảnh hôn môi, ngài có thể ở chung một đêm đẹp đẽ với một hoặc hai người sau bữa tiệc, và sau đó cùng nhau đi đến địa điểm quay phim."
Hàn Bạc càng nghe càng thấy không đúng: " Chuyện này sao nghe như hẹn hò mù[56] vậy."
[56] Hẹn hò mù (blind date): buổi hẹn hò của hai ngươi chưa từng biết nhau.
【 Đúng là hẹn hò mù thật 】 hệ thống lặng lẽ trồi lên 【 Hơn nữa trong đó sẽ có các đối tượng công lược 】
"Đối tượng công lược không phải ở đây sao?" Hàn Bạc giật nhẹ Giả Tỳ Tu.
【... Ấu dâm là một hành vi bị lên án nghiêm trọng và có hệ thống 】
"Hắn là một con quỷ 'trẻ con'." Hàn Bạc bĩu môi, "Ngươi nghĩ thằng bé nghĩ nhiều đến vậy sao? Trưởng thành quá sớm rồi."
【 Bé bự cũng là trẻ con, thỉnh kí chủ chỉnh lại tam quan, chớ sinh ra những ý nghĩ không lành mạnh 】
" Tư tưởng ta rất lành mạnh, cảm ơn."
Sau khi phản bác lại hệ thống, Hàn Bạc quay sang nhân viên công tác, vẻ mặt ôn hòa dò hỏi: "Có lẽ có ảnh của những thanh niên tuấn tú đó đúng không?"
"Có." Nhân viên công tác lấy ra một xấp thẻ nhỏ, đưa tới.
Hàn Bạc nhận lấy, quét mắt nhìn một cái, thiếu chút nữa liền không nhịn được mà nôn mửa, cậu qua loa lật xem hai lần, giả cười rồi đem trả bức ảnh về.
"Tôi nhìn rồi, cảm ơn."
"Tốt lắm, nhớ tới đúng giờ tham gia bữa tiệc." Nhân viên công tác nói.
Giao phó xong sự tình, đoàn người hùng hổ rời đi, bọn họ mới vừa ra khỏi cửa phòng, nét mặt Hàn Bạc suy sụp, xoa bụng hai lần, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.
"Sao vậy, vừa nghĩ đến việc đi hẹn hò mù liền không chờ được à." Ngươi vây xem Giả Tỳ Tu lành lạnh nói.
Hàn Bạc tức giận liếc mắt nhìn "đứa con trai rẻ tiền" của mình: "Ngươi xem bộ dạng ta giống như không thể chờ đợi được nữa à?"
"Đều là thanh niên tuấn tú mà." Giả Tỳ Tu nói, "Chỉ là ngươi có mang theo con nhỏ, sợ là không tốt cho lắm."
Hắn khựng lại, lộ ra đuôi cáo: "Cho nên để ta hút thêm nữa đi rồi ta khôi phục lại hình người, sẽ không bị mang phận con ghẻ."
"Sau đó ta mang theo một nam quỷ trưởng thành đi hẹn hò mù à?" Hàn Bạc châm chọc nói, "Thật là sáng tạo, sao không bằng ngươi trực tiếp biến về thành hamster, ta còn có thể tặng cho đối tượng hẹn hò một lễ vật sống."
Vẻ mặt Giả Tỳ Tu thối xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn thật khó coi.
"Ngươi định đi hẹn hò mù với đám người dị tộc đó rồi hôn môi à?" Hắn trầm mặc một hồi, biệt nữu mà mở miệng hỏi.
"Ta cũng không muốn." Hàn Bạc phát sầu mà xoa xoa hai má, "Ai muốn cùng kẻ xấu xí trao đổi nướt bọt? Chắc chắn là không rồi."
Sau một thời gian ở chung, Giả Tỳ Tu cũng thoáng biết một chút về gu thẩm mỹ dị thường của Hàn Bạc, hắn ma mãnh vỗ vỗ vai cậu một cái, lời ít mà ý nhiều nói: "Nào nào."
Vài giây sau, gian phòng thật vất vả yên tĩnh trở lại. Giả Tỳ Tu liền không nhịn được mở miệng hỏi: "Nếu như nha, ta là nói nếu như, ngươi thật sự coi trọng một người nào đó trong số bọn họ, vậy ngươi sẽ vứt bỏ ta sao?"
"Hả?" Hàn Bạc không hiểu logic của hắn, nhịn không được xoa xoa mặt, nghi hoặc mà nhìn sang, "Ta nhìn trúng nam nhân... nam quỷ, liên quan gì đến việc vứt bỏ ngươi?"
"Nếu hắn muốn dọn vào ở, ta sẽ phải dọn ra ngoài." Dòng suy nghĩ của Giả Tỳ Tu rất rõ ràng, "Không phải lúc nào nói chuyện yêu đương cũng như vậy sao."
Mị ma dùng tình cảm làm thức ăn, tình yêu đối với bọn họ vừa là vật tất yếu vừa là ma tuý. Không thiếu những mị ma yêu dị tộc, rồi sau này bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng vì bọn họ mà thay đổi phương thức sinh hoạt và nguyên tắc của mình.
Tuy rằng Hàn Bạc khác với những mị ma bình thường, nhưng Giả Tỳ Tu vẫn lo lắng cậu sẽ nhất kiến chung tình với một dị tộc ở bữa tiệc, sau đó đuổi mình ra khỏi căn nhà cho thuê để có thế giới của hai người.
Nếu như bị đuổi đi, có thế đi đâu để tìm cách giải trừ bùa phục chế đây?
Nếu như cúi đầu trước Mã Môn, bọn họ nhất định sẽ giở công phu sư tử ngoạm[57] mà tính kế tộc Tỳ Hưu, trừ trợ lý đại trí giả ngu[58] ra, đám lão gia hỏa còn lại có thể cũng sẽ không làm tổn hại đến lợi ích tập thể vì sự an toàn của một Tỳ Hưu nào đó.
[57] Sư tử đại khai khẩu (狮子大开口): Công phu sư tử ngoạm, cắn một phát được cả miếng to =))). Đại khái mang ý nghĩa là rất tốn tiền.
[58] Đại trí giả ngu: khi lâm vào thế bất lợi thì họ hạ mình, che giấu tài năng để chờ thời cơ. Khi cơ hội tốt đến, họ trở mình đột kích đánh bại đối thủ, cướp lấy quyền uy hoặc báo thù rửa nhục.
Ngay cà là tộc trưởng tộc Tỳ Hưu cũng không.
Giả Tỳ Tu phát sầu mà nghĩ, nói như vậy, liệu hắn có phải sống quãng đời còn lại của mình như một con hamster không.
Tỳ Hưu có tuổi thọ nhưng hơn 1000 năm lận.
Khó tránh khỏi có chút quá gian nan đi.
Hàn Bạc cúi đầu nhìn, thấy Giả Tỳ Tu trong hình thái trẻ con rũ mắt, khóe miệng rũ xuống, thoạt nhìn cúi đầu ủ rũ, trông như một đứa trẻ bất hạnh bị cha mẹ vô trách nhiệm bỏ rơi.
Không thể không nói cái danh "buff đáng yêu" tự mang của nhân loại thật sự rất đáng yêu.
Cho dù biết đến người trước mặt này là một người đàn ông trưởng thành trạc tuổi mình, thậm chí trên ý nghĩa cũng không thể coi là một con người... Hàn Bạc vẫn bị kích động bởi vẻ ngoài đáng thương của hắn làm gợi lên mấy phần tình mẫu tử không tồn tại.
Cậu ngồi xổm xuống, vỗ đầu Giả Tỳ Tu, dùng giọng điệu lừa dối của bọn buôn người dỗ dành đứa trẻ nói: "Ta sẽ không đuổi ngươi ra ngoài đâu."
Giả Tỳ Tu cúi đầu, tùy ý để cậu sờ đầu mình như sờ đầu chó, trong lòng có chút cảm động.
Tuy rằng lúc thường rất không đáng tin cậy, nhưng nội tâm tiểu mị ma vẫn tốt bụng.
Là một mị ma tốt.
Giả Tỳ Tu nghĩ như vậy, liền nghe tiểu mị ma thân thiết mở miệng nói: "Dù sao ta vẫn đang chờ tiền của ngươi."
Rút lại lời nói đầu.
Giả Tỳ Tu lạnh lùng vỗ tay Hàn Bạc.
Cái tên này là một tên khốn kỳ quặc vừa ăn được vừa bẫy người được.
Hai người nằm trong khách sạn một ngày, sáng ngày thứ hai tùy tiện ra ngoài đi dạo, chẳng mấy chốc đã về đêm.
Tổ tiết mục đưa lễ phục tới cho Hàn Bạc.
Hàn Bạc lặng người nhìn bộ váy đỏ thẫm thêm màu vàng lấp la lấp lánh, rơi vào trầm mặc.
"Nhìn cũng rất phú quý, thích hợp cho người giàu có." Giả Tỳ Tu nhận xét chân thật.
"Ngươi giàu, đưa ngươi." Hàn Bạc tức giận ném váy qua.
Giả Tỳ Tu đỡ được váy, bị độ dày của váy ép tới không đứng vững được, ngã xuống đất xoay thành cái bánh xe.
Tuy rằng Giả Tỳ đánh giá rất cao bộ lễ phục này, nhưng Hàn Bạc cuối cùng vẫn nhất quyết mặc trang phục giản dị đến phim trường.
Cậu phớt lờ ánh mắt phản đối của thợ quay phim, lao vào khung cảnh bữa tiệc như cái đuôi chó trong đám hoa, bước nhanh qua những bộ váy lộng lẫy khác nhau, và đứng bên bàn tráng miệng.
Hàn Bạc liếc nhìn vô số món tráng miệng và gật đầu hài lòng.
Thanh niên tuấn tú cái quần què.
Này mới là chiến trường cho cậu đấu tranh trong đêm nay.
Về phần Giả Tỳ Tu, hắn căn bản không đến bữa tiệc.
Bởi vì lo lắng sẽ gặp phải người Mã Môn sẽ bị nhận ra thân phận, Giả Tỳ Tu quyết định ở lại phòng. Nhưng Hàn Bạc lại giải thích điều này với tổ tiết mục là "Anh có thấy mị ma nào đi hẹn hò mù còn dẫn theo con ghẻ..."
Sức thuyết phục cực cao, hiệu quả rõ rệt.
Hàn Bạc an vị ở trước bàn đồ ngọt, hệ thống lại nhiều lần muốn mở miệng, đều bị cậu chặn trở lại "Khi ăn, không nói chuyện, khi ngủ không nói chuyện".
Hệ thống không nói nên lời, những người khác cũng không quan tâm đến việc này.
"Tiên sinh, tôi nghĩ cần phải nhắc nhở ngài một chút." Nhân viên phục vụ, một vị mị ma tóc hồng nhạt đi tới, gọi Hàn Bạc lại, "Chúng ta cần trả tiền đồ ăn ở đây."
"Có ý gì?" Hàn Bạc ăn bánh donut được một nửa, trên tay cầm nửa cái bánh "Nã Phá Luân", nghe nói như thế thì dừng ăn lại, "Không phải là tự mình lấy ăn hả?"
"Không ạ." Nhân viên phục vụ nhẹ nhàng đánh gãy vận may của cậu, "Sau khi bữa tiệc kết thúc, chúng tôi sẽ thống kê từng hóa đơn thức ăn và đồ uống của từng vị khách... Anh chàng bên kia sẽ đem hóa đơn đưa cho ngài khi ngài rời khỏi chỗ này."
Nhân viên phục vụ tay chỉ tay, Hàn Bạc nhìn sang, một người phục vụ đang đứng bên cạnh cầm bút viết nhanh, trên tay trái anh ta đã có một xấp giấy dày.
Không cần nghĩ cũng biết, đó là chiến công của mình đêm nay.
Hàn Bạc:...
"Mạo muội hỏi một chút, người tổ chức bữa tiệc này là ai?" Cậu quay đầu hỏi nhân viên phục vụ.
"Là Xí nghiệp Tỳ Hưu."
"Tôi biết rồi." khóe miệng Hàn Bạc giật một cái.
Chỉ có Tỳ Hưu mới có thể làm cái trò điên rồ này được.
Ở trong phòng Giả Tỳ Tu hắt hơi một cái.
"Cho tôi hỏi giá ước chừng là bao nhiêu được không?" Hàn Bạc nặn ra một nụ cười.
"Đương nhiên, chỉ là bánh 'Nã Phá Luân' mà ngài đang cầm trên tay." Nhân viên phục vụ thân thiết nói, "Mười đồng vàng."
"..."
Hàn Bạc dừng suy nghĩ trong nháy mắt, trong đầu đột nhiên có hàng ngàn ý nghĩ không thể tự chủ lóe lên.
Xa xa Giả Tỳ Tu bắt đầu điên cuồng nhảy mũi.
"Nếu ngài cảm thấy không được, có thể cân nhắc tìm người khác thanh toán thay." Nhìn ra cậu ngại ngùng, nhân viên phục vụ mị ma tri kỷ đề nghị. Hắn đột nhiên tới gần Hàn Bạc, trong mắt hiện lên hồng quang, "Nam quỷ rất tình nguyện tiêu tiền cho mỹ nhân sắp đoạt được tới tay, tôi bảo đảm..."
"Nhưng điều kiện tiên quyết là tôi phải kiếm được nam quỷ." Hàn Bạc một mặt bi thương.
"Đây đúng là chuyện chúng tôi giỏi nhất." Nhân viên phục vụ mị ma liếm môi, trong mắt càng hiện lên nhiều tình yêu hơn.
"..."
"Bỏ từ đàn ông đi." Hàn Bạc đau đầu nói, "Tôi cũng không coi tiền như rác."
"Ai nói không có." Nhân viên phục vụ nghiêng người, hơi ra hiệu, "Mời ngài nhìn lại phía sau."
Hàn Bạc quay người.
Một nhóm dị tộc ăn mặc chỉnh tề, đội ngũ sắp xếp gọn gàng đứng sau lưng cậu thành một hàng.
Mỗi người trong số họ đều duyên dáng và đều là quỷ.
Người được đồn đoán là "tài năng trẻ".
"Oẹ—— "
Hàn Bạc chỉ nhìn thoáng qua, trong bụng liền dâng trào kích động vì bị "kẻ xấu xí" kích thích dạ dày lăn lộn.
"Bọn họ ở đây khi nào vậy?" Hàn Bạc kìm chế muốn nôn mửa hỏi.
"Khi ngài vừa bắt đầu ăn món tráng miệng đầu tiên." Nhân viên phục vụ ân cần nói.
"..."
【 Đối tượng công lược được phát hiện 】 hệ thống bí mật hiện lên nói.
Hàn Bạc hít một hơi, cắn răng nói: "Sao ngươi không nhắc ta."
【 Ăn không nói, ngủ không nói. 】 hệ thống xa xôi lấy những gì cậu đã nói chặn miệng cậu lại.
Hàn Bạc:...
Không chờ cậu phản bác, hệ thống lại nói 【 Thấy được đối tượng công lược đang tới gần 】
"Xin chào." Một người đàn ông mái tóc xanh sẫm và làn da trắng ngần chen ngang vào, khẽ cúi đầu chào Hàn Bạc, "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
"Xin chào..." khóe mắt Hàn Bạc giật một cái, theo thẩm mỹ của cậu, người tóc xanh có thể nói là khá xấu xí, "Ngươi là?"
"Tôi tên là Văn Tây, tôi là fan của cậu." Văn Tây khẽ mỉm cười, "Buổi phát sóng trực tiếp của cậu rất thú vị và khiến người khác cảm thấy rất ngon miệng. Mỗi lần xem, tôi đều chảy nước miếng dài ba thước."
"À, là fan... xin chào xin chào." Mặc dù lời nói của vị fan này có chút khó hiểu, nhưng Hàn Bạc vẫn quyết định chọn hắn làm người thanh toán hóa đơn tối nay cho mình, "Anh cũng thích ăn đồ ngọt à."
"Không, tôi không hứng thú với những món như kem... nhưng tôi thích đồ ngọt." Văn Tây liếm môi dưới, không biết nghĩ đến gì đó, màu đỏ sẫm lóe lên trong mắt hắn.
"... Có ý gì." Hàn Bạc bị ánh mắt như săn mồi của hắn làm tê cả da đầu, lùi về sau nửa bước đồng thời hỏi hệ thống, "Hắn thuộc chủng tộc gì?"
【 Sợ ánh sáng, thích bóng đêm, người cao quý lại tao nhã... 】
"Nếu như ngươi muốn sáng sớm bị ta kêu lên tăng ca thì cứ tiếp tục chơi đoán mò đi."
【 Ma cà rồng 】
"Được." Hàn Bạc hít vào một ngụm khí lạnh, "Cho nên đồ ngọt mà hắn nói là.."
"Máu của ngươi có mùi rất ngọt..." Văn Tây tiến lên một bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, hắn say sưa ngửi, " ó giống như một ly cocktail pha giữa đào và sữa, có mùi... rất ngon."
Văn Tây âm trầm tập trung nhìn Hàn Bạc: "Có lẽ cậu sẽ nguyện ý cùng tôi trải qua một đêm đẹp chứ, sẽ rất thú vị, tôi rất nóng lòng muốn nếm thử mùi vị máu của cậu."
Hàn Bạc nổi da gà trước cái nhìn say sưa của hắn, cậu cười khan một tiếng rồi lùi về sau: "Đừng như vậy đại ca, trao đổi máu không chính quy rất dễ bị Hiv..."
"Rất ít người từ chối tôi." Văn Tây tiến gần hơn một bước, "Nhưng điều này càng kích thích tôi hơn."
Hàn Bạc trong lòng mắng một tiếng, đêm nay xem ra rất khó thoát thân, cậu âm thầm hô hoán hệ thống.
"1000 điểm yêu thương, có thể giải quyết tên này không?"
【 Hệ thống không có cách nào can thiệp vào hành vi của đối tượng công lược 】
Trong lúc nói chuyện, Hàn Bạc đã bị ép vào góc tường, Văn Tây cúi đầu nhìn cậu, đôi mắt rơi vào cổ cậu, nhìn chăm chú mạch máu đang hiện lên dưới làn da trắng nõn của cậu.
Ánh mắt hắn càng lúc càng sâu, tiếng kêu trong máu khiến hắn không kìm chế được dục vọng muốn cắn xé.
Hơi thở của Văn Tây càng lúc càng nặng nề, Hàn Bạc hoảng sợ, đang định đẩy hắn ra để thoát thân, lại bị hắn nắm lấy vai, nhấn mạnh trên tường.
Bóng tối hạ xuống, hơi thở phả vào cổ, đồng tử Hàn Bạc đột nhiên co rút lại.
Cơn đau theo dự đoán lại không đến.
Một đôi bàn tay có khớp xương rõ ràng chặn ở giữa mị ma và quỷ hút máu.
Đôi mắt Văn Tây đã đỏ cả lên rồi, hắn cắn răng chịu đựng.
Trước sự tấn công bừa bãi của ma cà rồng, chỉ cần một cái quay tay nhẹ, một miếng vàng chói lọi trong nháy mắt bao phủ lấy làn da.
Găng tay thần thánh hiệu Tỳ Hưu, vàng nguyên chất 24k.
Coong!
Hàm răng va vào kim loại phát ra âm thanh giòn giã.
Quỷ hút máu vừa nghiến răng vừa rên rỉ, chưa kịp phát ra tiếng thì đã bị bàn tay bọc vàng đẩy thật mạnh, rồi văng ra ngoài
"Thật không tiện." Tộc trưởng tộc Tỳ Hưu ở hình dạng người trưởng thành đứng ở bên tường, vóc người cao lớn ngăn Hàn Bạc ở phía sau.
Giả Tỳ Tu cụp mắt nhìn về phía Văn Tây đang chật vật ngã ngồi trên đất, lễ phép nói: "Tối nay cậu ấy có hẹn rồi."
Thợ quay phim cầm máy thổn thức không thôi, thầm nghĩ đứa nhỏ thú tộc này cũng thật là có hiếu với trời, không phải cha mình cũng chăm sóc chu đáo như vậy.
Hàn Bạc hiếm khi bị Giả Tỳ Tu hãm hại kéo khóe miệng xuống, dùng sức siết chặt bàn tay đang đặt trên đầu mình, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Cám ơn con."
Bất quá hai ngày này muốn có thêm tóc cũng đừng nghĩ tới.
"Không có chi."
Giả Tỳ Tu bình tĩnh bỏ một mớ tóc lớn vừa thu hoạch bằng linh lực để vào trong túi càn khôn.
Hàn Bạc chứng kiến toàn bộ quá trình nhét tóc, giơ tay sờ sờ sau gáy độ nhiên trọc một mảng nhỏ, cúi đầu trừng mắt hung tợn về phía Giả Tỳ Tu.
Không một nhà tư bản nào quên việc cạo tóc người lao động..
Hàn Bạc căm hận nhìn Giả Tỳ Tu, một đôi mắt hạnh[55] trừng như cá chết.
[55] Mắt hạnh như này nha:
Sau khi quay xong những cảnh quay về tình phụ tử, một nhân viên công tác tỏ ra hài lòng đi tới đánh gãy lời dịu dàng thắm thiết của hai người khi nhìn nhau.
"Hàn Bạc tiên sinh có phải không?" Nhân viên công tác thân thiết nói, " Tôi đến đây để thảo luận về lịch trình quay tiếp theo với anh."
"Được." Hàn Bạc không thèm nhìn hắn, "Ăn ở đâu?"
" Không liên quan đến việc ăn uống." Nhân viên công tác nói nói, "Ngày mai chúng tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc, các thanh niên tuấn tú của các tộc đều sẽ tham gia, ngài có thể trò chuyện với bọn họ. Sáng hôm sau nữa, chúng tôi cần quay cảnh hôn môi, ngài có thể ở chung một đêm đẹp đẽ với một hoặc hai người sau bữa tiệc, và sau đó cùng nhau đi đến địa điểm quay phim."
Hàn Bạc càng nghe càng thấy không đúng: " Chuyện này sao nghe như hẹn hò mù[56] vậy."
[56] Hẹn hò mù (blind date): buổi hẹn hò của hai ngươi chưa từng biết nhau.
【 Đúng là hẹn hò mù thật 】 hệ thống lặng lẽ trồi lên 【 Hơn nữa trong đó sẽ có các đối tượng công lược 】
"Đối tượng công lược không phải ở đây sao?" Hàn Bạc giật nhẹ Giả Tỳ Tu.
【... Ấu dâm là một hành vi bị lên án nghiêm trọng và có hệ thống 】
"Hắn là một con quỷ 'trẻ con'." Hàn Bạc bĩu môi, "Ngươi nghĩ thằng bé nghĩ nhiều đến vậy sao? Trưởng thành quá sớm rồi."
【 Bé bự cũng là trẻ con, thỉnh kí chủ chỉnh lại tam quan, chớ sinh ra những ý nghĩ không lành mạnh 】
" Tư tưởng ta rất lành mạnh, cảm ơn."
Sau khi phản bác lại hệ thống, Hàn Bạc quay sang nhân viên công tác, vẻ mặt ôn hòa dò hỏi: "Có lẽ có ảnh của những thanh niên tuấn tú đó đúng không?"
"Có." Nhân viên công tác lấy ra một xấp thẻ nhỏ, đưa tới.
Hàn Bạc nhận lấy, quét mắt nhìn một cái, thiếu chút nữa liền không nhịn được mà nôn mửa, cậu qua loa lật xem hai lần, giả cười rồi đem trả bức ảnh về.
"Tôi nhìn rồi, cảm ơn."
"Tốt lắm, nhớ tới đúng giờ tham gia bữa tiệc." Nhân viên công tác nói.
Giao phó xong sự tình, đoàn người hùng hổ rời đi, bọn họ mới vừa ra khỏi cửa phòng, nét mặt Hàn Bạc suy sụp, xoa bụng hai lần, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.
"Sao vậy, vừa nghĩ đến việc đi hẹn hò mù liền không chờ được à." Ngươi vây xem Giả Tỳ Tu lành lạnh nói.
Hàn Bạc tức giận liếc mắt nhìn "đứa con trai rẻ tiền" của mình: "Ngươi xem bộ dạng ta giống như không thể chờ đợi được nữa à?"
"Đều là thanh niên tuấn tú mà." Giả Tỳ Tu nói, "Chỉ là ngươi có mang theo con nhỏ, sợ là không tốt cho lắm."
Hắn khựng lại, lộ ra đuôi cáo: "Cho nên để ta hút thêm nữa đi rồi ta khôi phục lại hình người, sẽ không bị mang phận con ghẻ."
"Sau đó ta mang theo một nam quỷ trưởng thành đi hẹn hò mù à?" Hàn Bạc châm chọc nói, "Thật là sáng tạo, sao không bằng ngươi trực tiếp biến về thành hamster, ta còn có thể tặng cho đối tượng hẹn hò một lễ vật sống."
Vẻ mặt Giả Tỳ Tu thối xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn thật khó coi.
"Ngươi định đi hẹn hò mù với đám người dị tộc đó rồi hôn môi à?" Hắn trầm mặc một hồi, biệt nữu mà mở miệng hỏi.
"Ta cũng không muốn." Hàn Bạc phát sầu mà xoa xoa hai má, "Ai muốn cùng kẻ xấu xí trao đổi nướt bọt? Chắc chắn là không rồi."
Sau một thời gian ở chung, Giả Tỳ Tu cũng thoáng biết một chút về gu thẩm mỹ dị thường của Hàn Bạc, hắn ma mãnh vỗ vỗ vai cậu một cái, lời ít mà ý nhiều nói: "Nào nào."
Vài giây sau, gian phòng thật vất vả yên tĩnh trở lại. Giả Tỳ Tu liền không nhịn được mở miệng hỏi: "Nếu như nha, ta là nói nếu như, ngươi thật sự coi trọng một người nào đó trong số bọn họ, vậy ngươi sẽ vứt bỏ ta sao?"
"Hả?" Hàn Bạc không hiểu logic của hắn, nhịn không được xoa xoa mặt, nghi hoặc mà nhìn sang, "Ta nhìn trúng nam nhân... nam quỷ, liên quan gì đến việc vứt bỏ ngươi?"
"Nếu hắn muốn dọn vào ở, ta sẽ phải dọn ra ngoài." Dòng suy nghĩ của Giả Tỳ Tu rất rõ ràng, "Không phải lúc nào nói chuyện yêu đương cũng như vậy sao."
Mị ma dùng tình cảm làm thức ăn, tình yêu đối với bọn họ vừa là vật tất yếu vừa là ma tuý. Không thiếu những mị ma yêu dị tộc, rồi sau này bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng vì bọn họ mà thay đổi phương thức sinh hoạt và nguyên tắc của mình.
Tuy rằng Hàn Bạc khác với những mị ma bình thường, nhưng Giả Tỳ Tu vẫn lo lắng cậu sẽ nhất kiến chung tình với một dị tộc ở bữa tiệc, sau đó đuổi mình ra khỏi căn nhà cho thuê để có thế giới của hai người.
Nếu như bị đuổi đi, có thế đi đâu để tìm cách giải trừ bùa phục chế đây?
Nếu như cúi đầu trước Mã Môn, bọn họ nhất định sẽ giở công phu sư tử ngoạm[57] mà tính kế tộc Tỳ Hưu, trừ trợ lý đại trí giả ngu[58] ra, đám lão gia hỏa còn lại có thể cũng sẽ không làm tổn hại đến lợi ích tập thể vì sự an toàn của một Tỳ Hưu nào đó.
[57] Sư tử đại khai khẩu (狮子大开口): Công phu sư tử ngoạm, cắn một phát được cả miếng to =))). Đại khái mang ý nghĩa là rất tốn tiền.
[58] Đại trí giả ngu: khi lâm vào thế bất lợi thì họ hạ mình, che giấu tài năng để chờ thời cơ. Khi cơ hội tốt đến, họ trở mình đột kích đánh bại đối thủ, cướp lấy quyền uy hoặc báo thù rửa nhục.
Ngay cà là tộc trưởng tộc Tỳ Hưu cũng không.
Giả Tỳ Tu phát sầu mà nghĩ, nói như vậy, liệu hắn có phải sống quãng đời còn lại của mình như một con hamster không.
Tỳ Hưu có tuổi thọ nhưng hơn 1000 năm lận.
Khó tránh khỏi có chút quá gian nan đi.
Hàn Bạc cúi đầu nhìn, thấy Giả Tỳ Tu trong hình thái trẻ con rũ mắt, khóe miệng rũ xuống, thoạt nhìn cúi đầu ủ rũ, trông như một đứa trẻ bất hạnh bị cha mẹ vô trách nhiệm bỏ rơi.
Không thể không nói cái danh "buff đáng yêu" tự mang của nhân loại thật sự rất đáng yêu.
Cho dù biết đến người trước mặt này là một người đàn ông trưởng thành trạc tuổi mình, thậm chí trên ý nghĩa cũng không thể coi là một con người... Hàn Bạc vẫn bị kích động bởi vẻ ngoài đáng thương của hắn làm gợi lên mấy phần tình mẫu tử không tồn tại.
Cậu ngồi xổm xuống, vỗ đầu Giả Tỳ Tu, dùng giọng điệu lừa dối của bọn buôn người dỗ dành đứa trẻ nói: "Ta sẽ không đuổi ngươi ra ngoài đâu."
Giả Tỳ Tu cúi đầu, tùy ý để cậu sờ đầu mình như sờ đầu chó, trong lòng có chút cảm động.
Tuy rằng lúc thường rất không đáng tin cậy, nhưng nội tâm tiểu mị ma vẫn tốt bụng.
Là một mị ma tốt.
Giả Tỳ Tu nghĩ như vậy, liền nghe tiểu mị ma thân thiết mở miệng nói: "Dù sao ta vẫn đang chờ tiền của ngươi."
Rút lại lời nói đầu.
Giả Tỳ Tu lạnh lùng vỗ tay Hàn Bạc.
Cái tên này là một tên khốn kỳ quặc vừa ăn được vừa bẫy người được.
Hai người nằm trong khách sạn một ngày, sáng ngày thứ hai tùy tiện ra ngoài đi dạo, chẳng mấy chốc đã về đêm.
Tổ tiết mục đưa lễ phục tới cho Hàn Bạc.
Hàn Bạc lặng người nhìn bộ váy đỏ thẫm thêm màu vàng lấp la lấp lánh, rơi vào trầm mặc.
"Nhìn cũng rất phú quý, thích hợp cho người giàu có." Giả Tỳ Tu nhận xét chân thật.
"Ngươi giàu, đưa ngươi." Hàn Bạc tức giận ném váy qua.
Giả Tỳ Tu đỡ được váy, bị độ dày của váy ép tới không đứng vững được, ngã xuống đất xoay thành cái bánh xe.
Tuy rằng Giả Tỳ đánh giá rất cao bộ lễ phục này, nhưng Hàn Bạc cuối cùng vẫn nhất quyết mặc trang phục giản dị đến phim trường.
Cậu phớt lờ ánh mắt phản đối của thợ quay phim, lao vào khung cảnh bữa tiệc như cái đuôi chó trong đám hoa, bước nhanh qua những bộ váy lộng lẫy khác nhau, và đứng bên bàn tráng miệng.
Hàn Bạc liếc nhìn vô số món tráng miệng và gật đầu hài lòng.
Thanh niên tuấn tú cái quần què.
Này mới là chiến trường cho cậu đấu tranh trong đêm nay.
Về phần Giả Tỳ Tu, hắn căn bản không đến bữa tiệc.
Bởi vì lo lắng sẽ gặp phải người Mã Môn sẽ bị nhận ra thân phận, Giả Tỳ Tu quyết định ở lại phòng. Nhưng Hàn Bạc lại giải thích điều này với tổ tiết mục là "Anh có thấy mị ma nào đi hẹn hò mù còn dẫn theo con ghẻ..."
Sức thuyết phục cực cao, hiệu quả rõ rệt.
Hàn Bạc an vị ở trước bàn đồ ngọt, hệ thống lại nhiều lần muốn mở miệng, đều bị cậu chặn trở lại "Khi ăn, không nói chuyện, khi ngủ không nói chuyện".
Hệ thống không nói nên lời, những người khác cũng không quan tâm đến việc này.
"Tiên sinh, tôi nghĩ cần phải nhắc nhở ngài một chút." Nhân viên phục vụ, một vị mị ma tóc hồng nhạt đi tới, gọi Hàn Bạc lại, "Chúng ta cần trả tiền đồ ăn ở đây."
"Có ý gì?" Hàn Bạc ăn bánh donut được một nửa, trên tay cầm nửa cái bánh "Nã Phá Luân", nghe nói như thế thì dừng ăn lại, "Không phải là tự mình lấy ăn hả?"
"Không ạ." Nhân viên phục vụ nhẹ nhàng đánh gãy vận may của cậu, "Sau khi bữa tiệc kết thúc, chúng tôi sẽ thống kê từng hóa đơn thức ăn và đồ uống của từng vị khách... Anh chàng bên kia sẽ đem hóa đơn đưa cho ngài khi ngài rời khỏi chỗ này."
Nhân viên phục vụ tay chỉ tay, Hàn Bạc nhìn sang, một người phục vụ đang đứng bên cạnh cầm bút viết nhanh, trên tay trái anh ta đã có một xấp giấy dày.
Không cần nghĩ cũng biết, đó là chiến công của mình đêm nay.
Hàn Bạc:...
"Mạo muội hỏi một chút, người tổ chức bữa tiệc này là ai?" Cậu quay đầu hỏi nhân viên phục vụ.
"Là Xí nghiệp Tỳ Hưu."
"Tôi biết rồi." khóe miệng Hàn Bạc giật một cái.
Chỉ có Tỳ Hưu mới có thể làm cái trò điên rồ này được.
Ở trong phòng Giả Tỳ Tu hắt hơi một cái.
"Cho tôi hỏi giá ước chừng là bao nhiêu được không?" Hàn Bạc nặn ra một nụ cười.
"Đương nhiên, chỉ là bánh 'Nã Phá Luân' mà ngài đang cầm trên tay." Nhân viên phục vụ thân thiết nói, "Mười đồng vàng."
"..."
Hàn Bạc dừng suy nghĩ trong nháy mắt, trong đầu đột nhiên có hàng ngàn ý nghĩ không thể tự chủ lóe lên.
Xa xa Giả Tỳ Tu bắt đầu điên cuồng nhảy mũi.
"Nếu ngài cảm thấy không được, có thể cân nhắc tìm người khác thanh toán thay." Nhìn ra cậu ngại ngùng, nhân viên phục vụ mị ma tri kỷ đề nghị. Hắn đột nhiên tới gần Hàn Bạc, trong mắt hiện lên hồng quang, "Nam quỷ rất tình nguyện tiêu tiền cho mỹ nhân sắp đoạt được tới tay, tôi bảo đảm..."
"Nhưng điều kiện tiên quyết là tôi phải kiếm được nam quỷ." Hàn Bạc một mặt bi thương.
"Đây đúng là chuyện chúng tôi giỏi nhất." Nhân viên phục vụ mị ma liếm môi, trong mắt càng hiện lên nhiều tình yêu hơn.
"..."
"Bỏ từ đàn ông đi." Hàn Bạc đau đầu nói, "Tôi cũng không coi tiền như rác."
"Ai nói không có." Nhân viên phục vụ nghiêng người, hơi ra hiệu, "Mời ngài nhìn lại phía sau."
Hàn Bạc quay người.
Một nhóm dị tộc ăn mặc chỉnh tề, đội ngũ sắp xếp gọn gàng đứng sau lưng cậu thành một hàng.
Mỗi người trong số họ đều duyên dáng và đều là quỷ.
Người được đồn đoán là "tài năng trẻ".
"Oẹ—— "
Hàn Bạc chỉ nhìn thoáng qua, trong bụng liền dâng trào kích động vì bị "kẻ xấu xí" kích thích dạ dày lăn lộn.
"Bọn họ ở đây khi nào vậy?" Hàn Bạc kìm chế muốn nôn mửa hỏi.
"Khi ngài vừa bắt đầu ăn món tráng miệng đầu tiên." Nhân viên phục vụ ân cần nói.
"..."
【 Đối tượng công lược được phát hiện 】 hệ thống bí mật hiện lên nói.
Hàn Bạc hít một hơi, cắn răng nói: "Sao ngươi không nhắc ta."
【 Ăn không nói, ngủ không nói. 】 hệ thống xa xôi lấy những gì cậu đã nói chặn miệng cậu lại.
Hàn Bạc:...
Không chờ cậu phản bác, hệ thống lại nói 【 Thấy được đối tượng công lược đang tới gần 】
"Xin chào." Một người đàn ông mái tóc xanh sẫm và làn da trắng ngần chen ngang vào, khẽ cúi đầu chào Hàn Bạc, "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
"Xin chào..." khóe mắt Hàn Bạc giật một cái, theo thẩm mỹ của cậu, người tóc xanh có thể nói là khá xấu xí, "Ngươi là?"
"Tôi tên là Văn Tây, tôi là fan của cậu." Văn Tây khẽ mỉm cười, "Buổi phát sóng trực tiếp của cậu rất thú vị và khiến người khác cảm thấy rất ngon miệng. Mỗi lần xem, tôi đều chảy nước miếng dài ba thước."
"À, là fan... xin chào xin chào." Mặc dù lời nói của vị fan này có chút khó hiểu, nhưng Hàn Bạc vẫn quyết định chọn hắn làm người thanh toán hóa đơn tối nay cho mình, "Anh cũng thích ăn đồ ngọt à."
"Không, tôi không hứng thú với những món như kem... nhưng tôi thích đồ ngọt." Văn Tây liếm môi dưới, không biết nghĩ đến gì đó, màu đỏ sẫm lóe lên trong mắt hắn.
"... Có ý gì." Hàn Bạc bị ánh mắt như săn mồi của hắn làm tê cả da đầu, lùi về sau nửa bước đồng thời hỏi hệ thống, "Hắn thuộc chủng tộc gì?"
【 Sợ ánh sáng, thích bóng đêm, người cao quý lại tao nhã... 】
"Nếu như ngươi muốn sáng sớm bị ta kêu lên tăng ca thì cứ tiếp tục chơi đoán mò đi."
【 Ma cà rồng 】
"Được." Hàn Bạc hít vào một ngụm khí lạnh, "Cho nên đồ ngọt mà hắn nói là.."
"Máu của ngươi có mùi rất ngọt..." Văn Tây tiến lên một bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, hắn say sưa ngửi, " ó giống như một ly cocktail pha giữa đào và sữa, có mùi... rất ngon."
Văn Tây âm trầm tập trung nhìn Hàn Bạc: "Có lẽ cậu sẽ nguyện ý cùng tôi trải qua một đêm đẹp chứ, sẽ rất thú vị, tôi rất nóng lòng muốn nếm thử mùi vị máu của cậu."
Hàn Bạc nổi da gà trước cái nhìn say sưa của hắn, cậu cười khan một tiếng rồi lùi về sau: "Đừng như vậy đại ca, trao đổi máu không chính quy rất dễ bị Hiv..."
"Rất ít người từ chối tôi." Văn Tây tiến gần hơn một bước, "Nhưng điều này càng kích thích tôi hơn."
Hàn Bạc trong lòng mắng một tiếng, đêm nay xem ra rất khó thoát thân, cậu âm thầm hô hoán hệ thống.
"1000 điểm yêu thương, có thể giải quyết tên này không?"
【 Hệ thống không có cách nào can thiệp vào hành vi của đối tượng công lược 】
Trong lúc nói chuyện, Hàn Bạc đã bị ép vào góc tường, Văn Tây cúi đầu nhìn cậu, đôi mắt rơi vào cổ cậu, nhìn chăm chú mạch máu đang hiện lên dưới làn da trắng nõn của cậu.
Ánh mắt hắn càng lúc càng sâu, tiếng kêu trong máu khiến hắn không kìm chế được dục vọng muốn cắn xé.
Hơi thở của Văn Tây càng lúc càng nặng nề, Hàn Bạc hoảng sợ, đang định đẩy hắn ra để thoát thân, lại bị hắn nắm lấy vai, nhấn mạnh trên tường.
Bóng tối hạ xuống, hơi thở phả vào cổ, đồng tử Hàn Bạc đột nhiên co rút lại.
Cơn đau theo dự đoán lại không đến.
Một đôi bàn tay có khớp xương rõ ràng chặn ở giữa mị ma và quỷ hút máu.
Đôi mắt Văn Tây đã đỏ cả lên rồi, hắn cắn răng chịu đựng.
Trước sự tấn công bừa bãi của ma cà rồng, chỉ cần một cái quay tay nhẹ, một miếng vàng chói lọi trong nháy mắt bao phủ lấy làn da.
Găng tay thần thánh hiệu Tỳ Hưu, vàng nguyên chất 24k.
Coong!
Hàm răng va vào kim loại phát ra âm thanh giòn giã.
Quỷ hút máu vừa nghiến răng vừa rên rỉ, chưa kịp phát ra tiếng thì đã bị bàn tay bọc vàng đẩy thật mạnh, rồi văng ra ngoài
"Thật không tiện." Tộc trưởng tộc Tỳ Hưu ở hình dạng người trưởng thành đứng ở bên tường, vóc người cao lớn ngăn Hàn Bạc ở phía sau.
Giả Tỳ Tu cụp mắt nhìn về phía Văn Tây đang chật vật ngã ngồi trên đất, lễ phép nói: "Tối nay cậu ấy có hẹn rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.