Chương 46: Giận dỗi
Thị Kim
30/07/2015
“Đừng.” Nàng vội vàng đứng dậy chạy trốn, nhưng hắn đã nhanh tay giữ váy.
Sau khi hồi cung nàng lại thay bộ váy mười hai nếp gấp. Tà váy phối hồng nhạt xanh ngọc lục bảo như một đóa hoa nở rộ, toát lên sự kiều diễm, càng tôn lên dung nhan mỹ lệ đang xấu hổ thẹn thùng.
Tà váy mỏng nhẹ thướt tha, khiến hắn nhớ đến Quỳnh lâm yến, nàng đã mặc một chiếc váy màu lục nhạt, như hoa mai bay trên thảm cỏ.
Lúc đấy hắn nhìn mà chỉ muốn xé tà váy kia, trời cao như hiểu ý, để gió đông giúp hắn hoàn thành tâm nguyện, tơ vàng trên nhẫn ngọc làm rách váy, lần này hắn càng muốn tự tay động thủ.
Hắn ngồi dậy, ánh mắt sâu kín, cười như có như không vén tà váy nàng, hơi dùng sức một chút liền nghe tiếng roẹt, hắn lại tìm kiếm, xé tiếp nếp gấp thứ hai. Cung Khanh còn tưởng hắn đã buông tha, thấy hắn xé thành từng mảnh một, vừa vội vừa thẹn, vội đẩy hắn ra đứng lên.
Nàng sao có thể đọ sức với hắn, giằng co đối với hắn chỉ là thêm phần tình thú.
Hắn cười hì hì xé váy thành mười hai mảnh phất phơ, trong nháy mắt, cảnh xuân hiện ra. Cặp chân trắng mịn ngọc ngà ẩn hiện dưới những lớp váy, cố che chắn thế nào cũng thất bại.
Cung Khanh xấu hổ bất đắc dĩ, tầm mắt Mộ Thẩm Hoằng ngập tràn xuân sắc, làm nụ cười của hắn dần trở nên nham nhở bỉ ổi, Cung Khanh giận, đưa tay xé y phục của hắn, đáng tiếc người ta mặc vải gấm, nàng làm thế chỉ khiến hắn cười vui vẻ.
“Vi phu tự cởi, không nhọc Khanh Khanh động thủ.”
Dứt lời, trường bào tím thêu kim long liền bị hắn cởi ra, thấy tình thế càng lúc càng không ổn, nàng thôi luôn dự định báo thù, nhảy xuống giường chạy trốn. Hễ cử động thì cảnh xuân càng lộ liễu, nàng vừa thẹn vừa giận, xoay người lẩn trốn.
Hắn nắm lấy tay nàng, đè nàng xuống, cười nói: “Khanh Khanh vẫn còn váy thế này sao?”
Nàng xấu hổ: “Có cũng không mặc.”
“Vậy vi phu cởi hộ nàng.”
“Đừng… “
Đọ sức với hắn chỉ như lấy trứng chọi đá, chẳng mấy chốc mỹ nhân đã bị cướp đoạt sạch sẽ.
Da thịt mướt mịn nõn nà như bạch ngọc, kiều diễm ướt át, khiến lòng người xao xuyến, không muốn rời tay, tấc tấc tiêu hồn. Hắn say đắm quên chốn quay về.
“Điện hạ, hôm nay thiếp rất mệt.” Cung Khanh cố ý ra vẻ mệt mỏi, nghĩ muốn cự tuyệt cầu hoan.
“Không cần Khanh Khanh động thủ, phu quân hầu hạ nàng, Khanh Khanh chỉ cần hưởng thụ.” Vừa nói, người đã bị hắn đặt xuống, Cung Khanh đỏ mặt, con người này thật mặt dày.
“Điện hạ… a… ” Còn chưa dứt lời đã thấy hắn cắn xuống bầu ngực căng tròn.
Hắn nói đứt quãng: “Đừng gọi điện hạ, gọi ca ca, phu quân.”
“Phu quân… ” thấy không trốn được nữa, nàng không thể làm gì khác hơn là xấu hổ đỏ mặt, nhắm mắt run rẩy đưa tay thân mật, muốn dùng chiêu thức Cung phu nhân truyền thụ.
Vừa đụng tới vật nóng rực kia, nàng liền thấy hoảng sợ, dù ngày nào cũng ân ái mấy lần, nhưng ngượng ngùng chưa từng nhìn kỹ, giờ chạm đến càng hiểu tại sao khó mà đón nhận. Nàng xấu hổ nắm vật kia đưa tay lên xuống.
Một luồng tà hỏa bốc thẳng lên đỉnh đầu. Mộ Thẩm Hoằng hít một hơi, vừa mừng vừa sợ, mấy lần ân ái nàng đều cự tuyệt ít nhiều, đây là lần đầu tiên chủ động, dáng vẻ e lệ mất tự nhiên khiến hắn chỉ hận không thể nuốt gọn ngay lập tức.
Tay nàng quá nhỏ, không cầm được, khó khăn lắm cũng chỉ được một nửa, trêu chọc hắn càng thêm khó nhịn, nàng lại là lần đầu, ngượng ngùng nửa chừng, kỹ thuật vụng về, không hạ hỏa được còn đổ thêm dầu vào lửa, hắn gỡ tay nàng ra, tiến thẳng vào đào nguyên.
Cung Khanh thấy thế thầm sợ hãi, giãy dụa không chịu phối hợp, nhưng chỉ khiến hắn thêm ham muốn, dù nàng nghẹn ngào xin tha cũng không dừng tay.
Giây phút cuối cùng, nàng vòng tay ôm lưng hắn, xấu hổ nói: “Đừng ra bên trong.”
Đang lúc mất hồn làm sao hắn nghe được nàng nói gì, nàng bị va chạm nên nói không thành tiếng, chỉ như nũng nịu rên rỉ.
Tất nhiên, một dòng nước ấm rót vào, nàng vội sẵng giọng: “Sao ngài không ra ở ngoài.”
Lúc này hắn mới nhận ra câu vừa rồi có ý nghĩa gì, liền hỏi: “Tại sao?”
“Thiếp chưa muốn có… ” Nàng chưa dứt lời, Mộ Thẩm Hoằng đã sa sầm nét mặt, không nói không rằng khoác áo đi tắm.
Xưa nay đều là hắn bế nàng cùng đi. Cung Khanh không hiểu nổi, vừa rồi vẫn còn nhiệt tình như lửa, sao chớp mắt đã lạnh lùng ?
Mộ Thẩm Hoằng tắm xong lại đi thư phòng. Càng lúc càng kỳ lạ, từ lúc thành hôn, có tối nào hắn không quấn quít với nàng, nhiều lần ham muốn.
Cung Khanh tự đi tắm, phối hợp tự đi ngủ. Lòng thầm nhủ, con người hẹp hòi, chỉ bảo hắn ra ở ngoài hắn liền giận.
Mộ Thẩm Hoằng ngồi trong thư phòng một hồi, cầm sách mà chẳng vào được chữ nào, câu nói “Thiếp chưa muốn có… ” lặp đi lặp lại bên tai.
Phân tích tỉ mỉ quan hệ giữa nàng và hắn, luôn là hắn có phần cưỡng ép, nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện gả cho hắn, cũng chưa bao giờ tỏ vẻ có tình cảm với hắn. Nếu không phải hắn làm mọi cách khiến nàng không lấy được chồng, thì nàng đã gả cho người khác từ lúc nào, nếu không phải nhờ câu nói của Thuần Vu Thiên Mục, giờ nàng đã là Duệ Vương phi, nào có chuyện cam tâm tình nguyện gả cho hắn. Đêm động phòng bắt hắn làm mười ba bài thơ, quá đủ để nói lên nỗi oán hận trong lòng nàng.
Hắn cũng biết, hắn có phần cường thủ hào đoạt, nàng gả cho hắn không phải cam tâm tình nguyện, cùng lắm chỉ là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, chỉ sợ trong lòng chưa hề có hắn. Vì thế khi cùng phòng với hắn mới gượng gạo đến thế, còn nói không muốn có.
Mộ Thẩm Hoằng xưa nay kiêu ngạo tự phụ, rất ít khi bị tổn thương lòng tự ái, giờ như một cái dằm găm vào tim. Chiếm được thể xác nàng thì đã sao, lòng nàng có chỗ nào cho hắn? Đến tận hôm nay nàng còn nghĩ đến Thẩm Túy Thạch.
Ngay lập tức, một cơn ghen tuông lại bùng lên. Ghen với thần tử của mình, để người khác biết hắn còn mặt mũi nhìn ai.
Hắn chắp tay đi vài vòng trong thư phòng, đầu óc tràn ngập hình ảnh của nàng, ánh mắt nụ cười khiến lòng hắn cồn cào. Được một lát lại không kiềm chế được mà về phòng.
Trong phòng nến đỏ chập chờn, hương trầm lượn lờ trong tĩnh lặng, hắn bước nhẹ đến trước giường, vén màn.
Hắn cho là nàng đang đợi hắn, kết quả thấy nàng đã ngủ say, lòng càng buồn bã, hiển nhiên nàng không đặt hắn trong lòng, đối với chuyện hắn vui buồn đi hay ở nàng chẳng chút quan tâm, thản nhiên ngủ trước.
Hắn yên lặng nhìn dung mạo xinh đẹp của nàng, vừa yêu vừa hận. Đáng giận nhất là, vừa nhìn thấy nàng lại không kìm nén được ý nghĩ thân mật với nàng. Nàng mọi cách khước từ, chưa từng chủ động phối hợp hay có thái độ vui vẻ, lúc nào cũng miễn cưỡng gượng gạo, chỉ muốn càng nhanh càng tốt, có thể thấy tình cảm với hắn lạnh nhạt thế nào.
Hắn hít một hơi thật sâu, nằm xuống cạnh nàng, hương thơm thoang thoảng, thật quá dày vò, hắn đau khổ kiềm chế ham muốn thân mật lần nữa.
Ai ngờ nàng bất ngờ trở mình, cánh tay ngọc vắt sang, đặt lên ngực hắn, ngón tay còn vô tình vuốt ve hạt tròn đỏ.
Hô hấp hắn cứng lại, giữ cánh tay nghịch ngợm kia, chỉ chốc lát, chân ngọc ngà lại vắt sang, không chút khách khí hạ xuống đùi hắn.
Trong nháy mắt, một luồng hỏa khí bùng lên, thân dưới có phản ứng.
Rõ ràng khi tỉnh rất nhu thuận thục nữ, sao ngủ lại vô kỷ luật thế này?
Ngừng một hồi, chân ngọc lại co lên, trái ngang là chạm tới chỗ đang rục rịch.
Hắn hít một hơi, hắn không phải Liễu Hạ Huệ, loại trêu chọc này thật sự khảo nghiệm định lực của hắn, mà trước mặt nàng định lực chỉ là số không.
Hắn xoay người, đặt nàng dưới thân, hung tợn hôn nàng, nỗi ghen tuông ấm ức trong lòng bùng nổ như muốn hút hết không khí của nàng.
Cung Khanh âm thầm hối hận, vừa rồi giả bộ ngủ trêu chọc hắn, vốn định mong hắn bớt giận, không ngờ lại thành châm lửa. Lần này thật là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Mưa tạnh gió ngừng, Mộ Thẩm Hoằng đứng dậy, đang định bế Cung Khanh đi phòng tắm, nàng lại xoay lưng lại hừ một tiếng, còn vùi mặt xuống gối, chỉ để cho hắn bờ vai ngọc ngà và tấm lưng trắng mịn.
Uyên ương hí thủy, một mảnh vải đỏ khoác lên eo nàng, sóng vỗ dập dờn, lung linh ảo diệu khiến người ta hồn xiêu phách lạc.
Hắn đặt tay lên vòng eo mềm mại, trìu mến gọi: “Khanh Khanh.”
“Không phải là ngài không thèm để ý đến thiếp sao?” Cung Khanh bĩu môi, ra vẻ tức giận.
Hắn nhìn mà mềm lòng, nỗi ấm ức tất nhiên gạt qua một bên, kề tai mỹ nhân dỗ dành.
Mỹ nhân không chịu buông tha, mắt long lanh không biết là ánh nến hay nước mắt, tủi thân nói: “Vừa rồi ngài phẩy tay áo bỏ đi, ai biết đã chọc giận ngài thế nào, vợ chồng với nhau có gì nên nói thẳng chứ.”
Tâm sự lòng hắn sao có thể nói ra lời, dừng một chút chỉ nói: “Ra ở bên trong mới thoải mái.”
Cung Khanh cũng cho là vậy, căn bản chưa bao giờ nghĩ đến chuyện con người kiêu ngạo như hắn lại quan tâm chuyện lòng nàng có hắn hay không.
Hai người lại hòa hảo như lúc ban đầu, đúng là đầu giường cãi nhau cuối giường hợp. Thái tử điện hạ bế mỹ nhân đi tắm, chăm sóc đủ bề. Tắm xong, hai người ôm nhau ngủ.
Cung Khanh thầm nhủ, cách của mẫu thân chỉ thích hợp để áp dụng với phụ thân. Phụ thân vì xuất thân kém hơn, tất nhiên cũng ngoan hiền nghe lời hơn người.
Mà Mộ Thẩm Hoằng sinh ra đã là thiên chi kiêu tử, tâm cao khí ngạo, tất nhiên mạnh mẽ ngang ngược, không thể chịu chút thiệt thòi nào.
Sau khi hồi cung nàng lại thay bộ váy mười hai nếp gấp. Tà váy phối hồng nhạt xanh ngọc lục bảo như một đóa hoa nở rộ, toát lên sự kiều diễm, càng tôn lên dung nhan mỹ lệ đang xấu hổ thẹn thùng.
Tà váy mỏng nhẹ thướt tha, khiến hắn nhớ đến Quỳnh lâm yến, nàng đã mặc một chiếc váy màu lục nhạt, như hoa mai bay trên thảm cỏ.
Lúc đấy hắn nhìn mà chỉ muốn xé tà váy kia, trời cao như hiểu ý, để gió đông giúp hắn hoàn thành tâm nguyện, tơ vàng trên nhẫn ngọc làm rách váy, lần này hắn càng muốn tự tay động thủ.
Hắn ngồi dậy, ánh mắt sâu kín, cười như có như không vén tà váy nàng, hơi dùng sức một chút liền nghe tiếng roẹt, hắn lại tìm kiếm, xé tiếp nếp gấp thứ hai. Cung Khanh còn tưởng hắn đã buông tha, thấy hắn xé thành từng mảnh một, vừa vội vừa thẹn, vội đẩy hắn ra đứng lên.
Nàng sao có thể đọ sức với hắn, giằng co đối với hắn chỉ là thêm phần tình thú.
Hắn cười hì hì xé váy thành mười hai mảnh phất phơ, trong nháy mắt, cảnh xuân hiện ra. Cặp chân trắng mịn ngọc ngà ẩn hiện dưới những lớp váy, cố che chắn thế nào cũng thất bại.
Cung Khanh xấu hổ bất đắc dĩ, tầm mắt Mộ Thẩm Hoằng ngập tràn xuân sắc, làm nụ cười của hắn dần trở nên nham nhở bỉ ổi, Cung Khanh giận, đưa tay xé y phục của hắn, đáng tiếc người ta mặc vải gấm, nàng làm thế chỉ khiến hắn cười vui vẻ.
“Vi phu tự cởi, không nhọc Khanh Khanh động thủ.”
Dứt lời, trường bào tím thêu kim long liền bị hắn cởi ra, thấy tình thế càng lúc càng không ổn, nàng thôi luôn dự định báo thù, nhảy xuống giường chạy trốn. Hễ cử động thì cảnh xuân càng lộ liễu, nàng vừa thẹn vừa giận, xoay người lẩn trốn.
Hắn nắm lấy tay nàng, đè nàng xuống, cười nói: “Khanh Khanh vẫn còn váy thế này sao?”
Nàng xấu hổ: “Có cũng không mặc.”
“Vậy vi phu cởi hộ nàng.”
“Đừng… “
Đọ sức với hắn chỉ như lấy trứng chọi đá, chẳng mấy chốc mỹ nhân đã bị cướp đoạt sạch sẽ.
Da thịt mướt mịn nõn nà như bạch ngọc, kiều diễm ướt át, khiến lòng người xao xuyến, không muốn rời tay, tấc tấc tiêu hồn. Hắn say đắm quên chốn quay về.
“Điện hạ, hôm nay thiếp rất mệt.” Cung Khanh cố ý ra vẻ mệt mỏi, nghĩ muốn cự tuyệt cầu hoan.
“Không cần Khanh Khanh động thủ, phu quân hầu hạ nàng, Khanh Khanh chỉ cần hưởng thụ.” Vừa nói, người đã bị hắn đặt xuống, Cung Khanh đỏ mặt, con người này thật mặt dày.
“Điện hạ… a… ” Còn chưa dứt lời đã thấy hắn cắn xuống bầu ngực căng tròn.
Hắn nói đứt quãng: “Đừng gọi điện hạ, gọi ca ca, phu quân.”
“Phu quân… ” thấy không trốn được nữa, nàng không thể làm gì khác hơn là xấu hổ đỏ mặt, nhắm mắt run rẩy đưa tay thân mật, muốn dùng chiêu thức Cung phu nhân truyền thụ.
Vừa đụng tới vật nóng rực kia, nàng liền thấy hoảng sợ, dù ngày nào cũng ân ái mấy lần, nhưng ngượng ngùng chưa từng nhìn kỹ, giờ chạm đến càng hiểu tại sao khó mà đón nhận. Nàng xấu hổ nắm vật kia đưa tay lên xuống.
Một luồng tà hỏa bốc thẳng lên đỉnh đầu. Mộ Thẩm Hoằng hít một hơi, vừa mừng vừa sợ, mấy lần ân ái nàng đều cự tuyệt ít nhiều, đây là lần đầu tiên chủ động, dáng vẻ e lệ mất tự nhiên khiến hắn chỉ hận không thể nuốt gọn ngay lập tức.
Tay nàng quá nhỏ, không cầm được, khó khăn lắm cũng chỉ được một nửa, trêu chọc hắn càng thêm khó nhịn, nàng lại là lần đầu, ngượng ngùng nửa chừng, kỹ thuật vụng về, không hạ hỏa được còn đổ thêm dầu vào lửa, hắn gỡ tay nàng ra, tiến thẳng vào đào nguyên.
Cung Khanh thấy thế thầm sợ hãi, giãy dụa không chịu phối hợp, nhưng chỉ khiến hắn thêm ham muốn, dù nàng nghẹn ngào xin tha cũng không dừng tay.
Giây phút cuối cùng, nàng vòng tay ôm lưng hắn, xấu hổ nói: “Đừng ra bên trong.”
Đang lúc mất hồn làm sao hắn nghe được nàng nói gì, nàng bị va chạm nên nói không thành tiếng, chỉ như nũng nịu rên rỉ.
Tất nhiên, một dòng nước ấm rót vào, nàng vội sẵng giọng: “Sao ngài không ra ở ngoài.”
Lúc này hắn mới nhận ra câu vừa rồi có ý nghĩa gì, liền hỏi: “Tại sao?”
“Thiếp chưa muốn có… ” Nàng chưa dứt lời, Mộ Thẩm Hoằng đã sa sầm nét mặt, không nói không rằng khoác áo đi tắm.
Xưa nay đều là hắn bế nàng cùng đi. Cung Khanh không hiểu nổi, vừa rồi vẫn còn nhiệt tình như lửa, sao chớp mắt đã lạnh lùng ?
Mộ Thẩm Hoằng tắm xong lại đi thư phòng. Càng lúc càng kỳ lạ, từ lúc thành hôn, có tối nào hắn không quấn quít với nàng, nhiều lần ham muốn.
Cung Khanh tự đi tắm, phối hợp tự đi ngủ. Lòng thầm nhủ, con người hẹp hòi, chỉ bảo hắn ra ở ngoài hắn liền giận.
Mộ Thẩm Hoằng ngồi trong thư phòng một hồi, cầm sách mà chẳng vào được chữ nào, câu nói “Thiếp chưa muốn có… ” lặp đi lặp lại bên tai.
Phân tích tỉ mỉ quan hệ giữa nàng và hắn, luôn là hắn có phần cưỡng ép, nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện gả cho hắn, cũng chưa bao giờ tỏ vẻ có tình cảm với hắn. Nếu không phải hắn làm mọi cách khiến nàng không lấy được chồng, thì nàng đã gả cho người khác từ lúc nào, nếu không phải nhờ câu nói của Thuần Vu Thiên Mục, giờ nàng đã là Duệ Vương phi, nào có chuyện cam tâm tình nguyện gả cho hắn. Đêm động phòng bắt hắn làm mười ba bài thơ, quá đủ để nói lên nỗi oán hận trong lòng nàng.
Hắn cũng biết, hắn có phần cường thủ hào đoạt, nàng gả cho hắn không phải cam tâm tình nguyện, cùng lắm chỉ là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, chỉ sợ trong lòng chưa hề có hắn. Vì thế khi cùng phòng với hắn mới gượng gạo đến thế, còn nói không muốn có.
Mộ Thẩm Hoằng xưa nay kiêu ngạo tự phụ, rất ít khi bị tổn thương lòng tự ái, giờ như một cái dằm găm vào tim. Chiếm được thể xác nàng thì đã sao, lòng nàng có chỗ nào cho hắn? Đến tận hôm nay nàng còn nghĩ đến Thẩm Túy Thạch.
Ngay lập tức, một cơn ghen tuông lại bùng lên. Ghen với thần tử của mình, để người khác biết hắn còn mặt mũi nhìn ai.
Hắn chắp tay đi vài vòng trong thư phòng, đầu óc tràn ngập hình ảnh của nàng, ánh mắt nụ cười khiến lòng hắn cồn cào. Được một lát lại không kiềm chế được mà về phòng.
Trong phòng nến đỏ chập chờn, hương trầm lượn lờ trong tĩnh lặng, hắn bước nhẹ đến trước giường, vén màn.
Hắn cho là nàng đang đợi hắn, kết quả thấy nàng đã ngủ say, lòng càng buồn bã, hiển nhiên nàng không đặt hắn trong lòng, đối với chuyện hắn vui buồn đi hay ở nàng chẳng chút quan tâm, thản nhiên ngủ trước.
Hắn yên lặng nhìn dung mạo xinh đẹp của nàng, vừa yêu vừa hận. Đáng giận nhất là, vừa nhìn thấy nàng lại không kìm nén được ý nghĩ thân mật với nàng. Nàng mọi cách khước từ, chưa từng chủ động phối hợp hay có thái độ vui vẻ, lúc nào cũng miễn cưỡng gượng gạo, chỉ muốn càng nhanh càng tốt, có thể thấy tình cảm với hắn lạnh nhạt thế nào.
Hắn hít một hơi thật sâu, nằm xuống cạnh nàng, hương thơm thoang thoảng, thật quá dày vò, hắn đau khổ kiềm chế ham muốn thân mật lần nữa.
Ai ngờ nàng bất ngờ trở mình, cánh tay ngọc vắt sang, đặt lên ngực hắn, ngón tay còn vô tình vuốt ve hạt tròn đỏ.
Hô hấp hắn cứng lại, giữ cánh tay nghịch ngợm kia, chỉ chốc lát, chân ngọc ngà lại vắt sang, không chút khách khí hạ xuống đùi hắn.
Trong nháy mắt, một luồng hỏa khí bùng lên, thân dưới có phản ứng.
Rõ ràng khi tỉnh rất nhu thuận thục nữ, sao ngủ lại vô kỷ luật thế này?
Ngừng một hồi, chân ngọc lại co lên, trái ngang là chạm tới chỗ đang rục rịch.
Hắn hít một hơi, hắn không phải Liễu Hạ Huệ, loại trêu chọc này thật sự khảo nghiệm định lực của hắn, mà trước mặt nàng định lực chỉ là số không.
Hắn xoay người, đặt nàng dưới thân, hung tợn hôn nàng, nỗi ghen tuông ấm ức trong lòng bùng nổ như muốn hút hết không khí của nàng.
Cung Khanh âm thầm hối hận, vừa rồi giả bộ ngủ trêu chọc hắn, vốn định mong hắn bớt giận, không ngờ lại thành châm lửa. Lần này thật là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Mưa tạnh gió ngừng, Mộ Thẩm Hoằng đứng dậy, đang định bế Cung Khanh đi phòng tắm, nàng lại xoay lưng lại hừ một tiếng, còn vùi mặt xuống gối, chỉ để cho hắn bờ vai ngọc ngà và tấm lưng trắng mịn.
Uyên ương hí thủy, một mảnh vải đỏ khoác lên eo nàng, sóng vỗ dập dờn, lung linh ảo diệu khiến người ta hồn xiêu phách lạc.
Hắn đặt tay lên vòng eo mềm mại, trìu mến gọi: “Khanh Khanh.”
“Không phải là ngài không thèm để ý đến thiếp sao?” Cung Khanh bĩu môi, ra vẻ tức giận.
Hắn nhìn mà mềm lòng, nỗi ấm ức tất nhiên gạt qua một bên, kề tai mỹ nhân dỗ dành.
Mỹ nhân không chịu buông tha, mắt long lanh không biết là ánh nến hay nước mắt, tủi thân nói: “Vừa rồi ngài phẩy tay áo bỏ đi, ai biết đã chọc giận ngài thế nào, vợ chồng với nhau có gì nên nói thẳng chứ.”
Tâm sự lòng hắn sao có thể nói ra lời, dừng một chút chỉ nói: “Ra ở bên trong mới thoải mái.”
Cung Khanh cũng cho là vậy, căn bản chưa bao giờ nghĩ đến chuyện con người kiêu ngạo như hắn lại quan tâm chuyện lòng nàng có hắn hay không.
Hai người lại hòa hảo như lúc ban đầu, đúng là đầu giường cãi nhau cuối giường hợp. Thái tử điện hạ bế mỹ nhân đi tắm, chăm sóc đủ bề. Tắm xong, hai người ôm nhau ngủ.
Cung Khanh thầm nhủ, cách của mẫu thân chỉ thích hợp để áp dụng với phụ thân. Phụ thân vì xuất thân kém hơn, tất nhiên cũng ngoan hiền nghe lời hơn người.
Mà Mộ Thẩm Hoằng sinh ra đã là thiên chi kiêu tử, tâm cao khí ngạo, tất nhiên mạnh mẽ ngang ngược, không thể chịu chút thiệt thòi nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.