Chương 56
Chiết Hỏa Nhất Hạ
12/10/2017
Edit: Chickenliverpate
Một tuần sau, rốt cuộc hai người cũng trở lại thành phố C.
Mấy ngày ở trên đảo, từ đầu đến cuối, thái độ của Sở Hành vẫn như không có chuyện gì xảy ra. Ban đầu Anh Túc cẩn thận đến cùng cực, sau đó cũng từ từ chuyển thành căm tức, càng về sau thì chỉ còn thờ ơ lạnh nhạt. Mặc dù ngày cuối cùng Sở Hành cũng theo lộ trình của Lý Du Anh đưa cô đi dọc theo bờ biển câu cá, thậm chí ngay cả thuyền cũng trùng hợp giống chiếc thuyền trước kia, cũng không thể khiến mí mắt Anh Túc động đậy.
Lúc Sở Hành câu cá, Anh Túc cũng không tham gia, cô chỉ buông thỏng hai tay, im lặng đứng sau lưng anh. Sở Hành chuyên chú câu cá không lên tiếng, Anh Túc cũng đứng đó không mở miệng.
Mãi cho đến khi bắt đầu quay trở về điểm xuất phát, dường như Sở Hành mới phát giác phía sau lưng còn có một người. Anh quay đầu lại, nhìn Anh Túc hỏi: "Đang suy nghĩ gì?"
Vẻ mặt Anh Túc vô cảm, bình thản trả lời: "Đang suy nghĩ khi nào mới có thể trở lại thành phố C ăn cháo cá."
Sở Hành chỉ chỉ vào mấy con cá mới vừa câu đang nhảy soi sói trong thùng nhỏ bên cạnh, hỏi cô: "Mấy con này nấu cháo không được?"
Anh Túc chỉ liếc qua một cái, rồi xoay người nhìn ra biển, tỏ thái độ rất rõ ràng, một câu cũng không muốn nói. Vạt áo Sở Hành bị gió biển thổi tung lên, anh tựa người lên lan can tàu, chăm chú nhìn cô, không nói lời nào chỉ chờ cô mở miệng. Hai người cứ trầm mặc được một lúc, Anh Túc rũ mắt xuống, quay người đi thẳng vào trong khoang thuyền, không hề quay đầu lại.
Từ lúc đi câu trở về, hai người cũng không có thêm bất cứ một đoạn đối thoại nào. Mãi cho đến khi trở lại thành phố C, Sở Hành cũng mang sắc mặt bình tĩnh không nói một lời. Thái độ của Anh Túc cũng tương tự, cứ như trong vòng bán kính một km cũng chỉ có một mình cô, cho dù ngồi bên cạnh Sở Hành từ trên máy bay đến trong xe của Sở gia, sắc mặt của Anh Túc cũng không thay đổi, giống như nhắm mắt làm ngơ với cảnh vật xung quanh.
Khi xe chậm rãi tiến vào bên trong, đã thấy quản gia đứng chờ bên ngoài. Hai người xuống xe, Anh Túc liền kéo vali đi ra ngoài, thì sau lưng vang lên giọng nói khào khào của quản gia: "Tiểu thư Anh Túc muốn đi đâu?"
Anh Túc dừng bước, quay đầu lại, nghiêng đầu mang ánh mắt dò xét đánh giá nhìn từ trên xuống, kiêu căng lạnh lẽo cất giọng: "Cũng chỉ là một quản gia, ông lấy tư cách gì hỏi tôi?"
Trước đây, khi Anh Túc nói chuyện với quản gia, mặc dù lời nói có hơi lạnh nhạt, nhưng không có dáng vẻ đanh đá như ngày hôm nay. Quản gia liếc nhìn sắc mặt của cô, lại nhìn sắc mặt của Sở Hành, ông có chút trầm ngâm, nhưng vẫn khom người, giọng điệu không kiêu ngạo không chút tự ti: "Cách đây vài ngày, đáng lý là sinh nhật dương lịch của tiểu thư Anh Túc, cô không nói một tiếng nào đã ra đảo du ngoạn. Hôm nay là sinh nhật âm lịch của cô, nếu không có gì trở ngại, vậy thì tối nay tổ chức ăn mừng bù lại."
Ông vừa dứt lời, Anh Túc đã kéo vali hướng ra ngoài, giọng nói vô cùng mất kiên nhẫn: "Tôi không có hứng thú."
Anh Túc trở lại chỗ ở của mình, chuyện đầu tiên làm chính là gọi điện thoại cho Tưởng Miên.
Trong lúc gọi điện thoại, trong đầu cô hiện lên vô số ý tưởng, sau khi điện thoại được kết nối, cô không chào hỏi, mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, cảm nhận được sự chần chừ trong giọng nói của Tưởng miên phía bên kia, trong lòng Anh Túc không ngừng trầm xuống.
"Lý Du Anh, lần này anh ấy trở về. . . . .chân...đã bị người ta đánh gãy. Nhưng tình hình không tệ lắm. Hôm nay anh ấy tới thành phố C, hiện tại đang ngồi đối diện với chị, còn có anh trai, ba người bọn chị đang uống trà chiều. Em có muốn nói chuyện với anh ấy không?"
Anh Túc mím chặt môi, người nghe điện thoại phía bên kia đã đổi thành giọng nói trầm ổn của Lý Du Anh: "A Phác?"
Cô yên lặng một hồi lâu, mới nhỏ giọng hỏi: "Anh có còn nhớ mấy người đánh gãy chân anh hay không?"
Lý Du Anh dừng một chút, rồi nói: "Từ đầu đến cuối, bọn họ đều không mở miệng nói chuyện."
Theo những gì Lý Du Anh kể, sau khi anh mua kem cho cô xong, trên đường trở về thì bị người ta đập vào gáy bất tỉnh. Hình như sau đó lại bị đánh thuốc mê, vẫn luôn trong tình trạng mê man, không biết thời gian trôi qua bao lâu mới tỉnh lại. Vừa mở mắt ra đã phát hiện đang ở sân bay, bên cạnh còn có ba vệ sĩ mặc thường phục đi theo.
Anh Túc rũ mắt xuống, suy nghĩ một lát, rồi hỏi: "Sau đó thì sao?"
Lý Du Anh dừng một chút, mới nói tiếp, giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Trên người anh không có điện thoại di động, ba người kia không nói tiếng nào, đã đẩy anh lên máy bay. Trở lại thành phố C, ra khỏi phi trường, liền bị lái xe đưa tới một kho hàng cũ."
Lý Du Anh trầm mặc vài giây, khi anh mở miệng lần nữa, đã cố gắng để giọng nói trở nên thoải mái: "Anh vốn cho rằng loại chuyện như thế này, bọn họ sẽ phải làm anh hôn mê hay đại loại như bịt mắt anh lại mới đúng. Nhưng bọn họ không làm như vậy. Thậm chí không nói một lời, liền trực tiếp đẩy anh vào trong kho hàng, sau đó để cho anh nhìn bọn chúng giơ gậy lên, rất dứt khoát đập gãy chân anh."
Sau khi anh nói xong, Anh Túc cũng không lập tức mở miệng.
Cảm nhận phía bên kia điện thoại bỗng dưng quá im ắng, Lý Du Anh đợi thêm một lát, vẫn không thấy Anh Túc nói gì, anh mới khe khẽ cười một tiếng.
Khi anh mở miệng, ngược lại chỉ là những lời an ủi cô, giọng điệu qua loa hờ hững: "Khi anh gặp bác sĩ, bác sĩ nói anh phước lớn mạng lớn, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian, cũng không phải không có cơ hội phục hồi nguyên trạng. Em xem, thật ra thì cũng không có chuyện gì, có phải không? Em đừng suy nghĩ quá nhiều, chẳng lẽ hôm nay không phải là sinh nhật của em sao? Bây giờ em có rãnh không, tới Tưởng gia một chuyến đi, buổi tối chúng ta cùng nhau cắt bánh kem có được không?"
Anh Túc căng thẳng cắn chặt môi, vẫn dán tai vào điện thoại, nghe giọng nói dịu dàng bình tĩnh của Lý Du Anh. Một lát sau, cô gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: "Bây giờ tôi sẽ đi qua đó."
Lúc Anh Túc lái xe rời khỏi Sở gia, nhìn vào trong gương chiếu hậu thì thấy một chiếc xe màu đen đi theo phía sau, vẫn duy trì khoảng cách không gần không xa.
Cô bị người ta theo dõi như vậy , đã không phải là lần đầu tiên. Lúc trước đồng ý đề nghị đi dự tiệc của Tào Dương Đông, Anh Túc cũng lượn qua lượn lại trong phố lớn hẻm nhỏ mấy vòng mới bỏ rơi bọn họ. Nếu là ngày thường, Anh Túc còn có thể kiềm chế tính tình đi lòng vòng cùng mấy người này, nhưng hôm nay chỉ mới vòng có một con đường, Anh Túc đã bắt đầu phát cáu.
Cô nhanh chóng giảm tốc độ, rồi bất ngờ rẽ vào một con hẻm nhỏ hẹp, sau hai lần quẹo trái quẹo phải, đột nhiên ngoặt một góc 90¬°, sau đó biến mất không để lại dấu vết trước mắt mấy người vệ sĩ đang bám riết phía sau.
Hai người vệ sĩ đồng loạt trợn mắt há mồm, trong lòng không ngừng kêu khổ.
Theo dõi xe của tiểu thư Anh Túc không phải là chuyện tốt lành gì, thậm chí có thể nói rằng, đã là chuyện có dính líu đến Anh Túc , 99% đều là mất công không có kết quả. Trong lòng tất cả những người làm vệ sĩ ở Sở gia đều đã sớm có chung nhận thức. Anh Túc lái chiếc xe thắng không ăn lần đó, Lộ Minh đã lôi hai người theo dõi Anh Túc bị cô bỏ lại, ở trước mặt mọi người la mắng một trận, sau đó hai người này đã bị đóng gói phái tới biên giới Tây Nam làm việc. Trên dưới Sở gia đều biết, cho đến nay, một cú điện thoại hai người này cũng không gọi về, không biết là còn sống hay đã chết.
Hai vệ sĩ này vừa cầu nguyện trời xanh, vừa chấp nhận số mệnh vụng về lái xe vào trong con hẻm nhỏ. Giữa trưa mùa thu, trong ngõ hẻm phủ đầy rêu xanh và ngói bể hoàn toàn yên tĩnh, chiếc xe từ từ lăn bánh phát ra những âm thanh nghiến trên nền gạch. Hai người lao thẳng đến khúc cua Anh Túc vừa rẽ vào, chợt nghe phía bên phải có tiếng xe khởi động.
Hai người vừa đưa mắt nhìn sang, chưa kịp phản ứng đã thấy chiếc xe thể thao màu tím của Anh Túc tăng tốc hướng về phía bên này, ngay sau đó liền cảm thấy trời đất quay cuồng, muốn nôn mửa.
Trong ngõ hẻm yên tĩnh bất ngờ vang lên một tiếng "phanh", bên sườn phải của một chiếc màu đen xe bị tông tạo thành một vết lõm khổng lồ.
Đầu xe Anh Túc cũng bị biến dạng. Nhưng dường như cô cũng không thèm để ý. Cô đẩy cửa xe bước xuống, đi về phía chiếc xe màu đen.
Khi hai vệ sĩ gắng gượng hồi hồn từ sau va chạm kịch liệt, liền nhìn thấy Anh Túc mặc áo khoác dài màu đỏ đứng bên ngoài xe, cơ thể duyên dáng hấp dẫn, đuôi mắt hơi nhướng lên, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén, ánh mắt nhìn bọn họ, không khác nào nhìn một con sâu một cái kiến.
Anh Túc lạnh lùng mở miệng: "Là Sở Hành phái các người theo dõi tôi?"
Hai người nhìn nhau một lúc, sau đó một người nhắm mắt lại, nhỏ giọng trả lời: "Tiểu thư Anh Túc, xin lỗi, xin cô thông cảm. Cấp trên đã ra lệnh, chúng tôi là cấp dưới, không thể không nghe theo."
"Nói cách khác, bất cứ giá nào các người cũng sẽ đi theo."
Đối phương ngậm miệng không đáp, Anh Túc cười lạnh một tiếng, ánh mắt bất ngờ sắc bén như dao, dường như muốn lột da bọn họ.
Anh Túc lại cất giọng lạnh lùng: "Được. Vậy các người cũng nhớ kỹ cho tôi, hôm nay là lần đầu tiên, không trực tiếp đụng chết các người, là tôi xuống tay lưu tình. Lần sau nếu để tôi phát hiện các người theo dõi, đừng trách tôi trở mặt không nhận tình. Nếu không cần mạng, sau này cứ tiếp tục đi theo. Nếu tôi để một người sống sót trở về báo cáo với Sở Hành, bản thân sẽ chết không được tử tế. Không tin, các người có thể thử một chút."
Hai vệ sĩ trợn mắt, hoàn toàn không thốt nên lời. Anh Túc nhìn bọn họ chằm chằm, rồi lạnh lùng nói: "Đoạn đối thoại này, các người trở về nói cho Sở Hành biết. Nếu anh ta vẫn tiếp tục phái người theo dõi tôi...tôi cũng muốn chờ xem, đám người các anh, cuối cùng là nhận lệnh, hay chỉ cần mệnh."
Anh Túc lái chiếc xe bị đụng bẹp dí phần đầu đi đến Tưởng gia, trên đường gặp phải rất nhiều ánh mắt soi mói của mọi người. Khi đến Tưởng gia, Tưởng Miên ra đón cũng bị hoảng sợ: "Chuyện gì xảy ra? Đụng xe sao? Người có làm sao không?"
"Không sao."
Cô kéo Anh Túc đến trước mặt cẩn thận xem xét một hồi, mới xác nhận thêm lần nữa: "Thật sự không sao?"
Anh Túc nhẹ nhàng khép mắt, lúc mở miệng lần nữa, giọng nói cũng càng thêm ôn hòa: "Thật sự không sao, chị à."
Lý Du Anh cũng đi theo ra phòng khách, anh chống gậy, cử động có chút không tiện, thấy Anh Túc đưa mắt lướt qua chân anh, anh liền khoát tay một cái, khẽ mỉm cười với cô.
Lý Du Anh đợi cô tới gần, mới nhẹ nhàng trấn an cô: "Bác sĩ nói nửa tháng sau sẽ tốt thôi."
Anh Túc nhỏ giọng nói: "Sao có thể nhanh như vậy."
Lý Du Anh cười cười, nói sang chuyện khác: "Nghe nói em thích đồ ăn ở Lạc Định hội quán. Tưởng Miên đã đặt chỗ trước rồi, bây giờ chúng ta qua đó đi?"
Từ nhỏ Anh Túc đã thích những món ăn ở Lạc Định hội quán, sinh nhật hàng năm, đều sẽ tới chỗ này một chuyến. Trong quá khứ, hàng năm Sở Hành đều bao hết chỗ này để cho cô chơi đùa thỏa thích. Anh Túc nghe Lý Du Anh nói xong, mấp máy môi, nói: ". . . . . . Một cái sinh nhật thôi mà, không có gì đáng để gióng trống khua chiêng."
Lý Du Anh dịu dàng nói: "Sinh nhật mỗi năm chỉ có một lần, qua một lần sẽ ít đi một lần, vui vẻ hết mình mới không uổng phí, có đúng hay không?"
Cuối cùng, anh em Tưởng gia, Lý Du Anh và Anh Túc cũng đi đến Lạc Định hội quán.
Lúc xuống xe, Lý Du Anh đi đứng bất tiện, nên có hơi lảo đảo, may mắn là Anh Túc đã nhanh chóng giữ anh lại. Lý Du Anh nhìn bàn tay đang nắm lấy cánh tay anh, thì nở nụ cười, mở miệng nói đùa: "Hay là tiểu thư Tô Phác đỡ tôi đi vào, được không?"
Tưởng Miên nhìn sang, khẽ nghiêng đầu, hướng về phía này nở nụ cười: "A Phác, có thể đỡ."
". . . . . ."
Anh Túc quan sát cánh cửa chính của hội quán, dường như trong đầu hình thành một loại ý nghĩ muốn lập tức đập vào. Vẻ mặt trơ như gỗ cứ đứng nguyên tại chỗ, một lúc sau mới đưa tay ra đỡ Lý Du Anh.
Mấy người vừa bước chân vào hội quán, thì có một người phụ trách đang lau mồ hôi trên trán từ bên trong chạy tới, đầu tiên là cúi người chào, sau đó mang theo gương mặt tươi cười nói: "Tưởng tiểu thư, thật xin lỗi. Sau khi cô gọi điện đến đặt trước không bao lâu, đã có người đột nhiên gọi điện tới, hiện tại cả hội quán đã bị người ta bao hết rồi, không cho một ai tiến vào. Hơn nữa cô xem, người này đã đến bên ngoài rồi, ngay cả những người bên trong cũng đều bị mời ra ngoài hết, cho nên. . . . . ."
Tưởng Miên ngẩn ra, nói: "Bị người nào bao hết rồi hả?"
Đối phương đang muốn nói chuyện, thì ánh mắt đột nhiên liếc về phía sau lưng Tưởng Miên, liền biến sắc, nụ cười càng rộng hơn, dưới chân chuyển một cái, vừa trực tiếp đi vòng qua bọn họ bước nhanh tới, vừa lớn tiếng nói: "Thiếu gia Sở! Tất cả đã được chuẩn bị gần xong! Mời ngài đi vào bên trong!"
Anh Túc nghe như vậy, cánh tay đang đỡ Lý Du Anh bỗng trở nên căng thẳng.
Một tuần sau, rốt cuộc hai người cũng trở lại thành phố C.
Mấy ngày ở trên đảo, từ đầu đến cuối, thái độ của Sở Hành vẫn như không có chuyện gì xảy ra. Ban đầu Anh Túc cẩn thận đến cùng cực, sau đó cũng từ từ chuyển thành căm tức, càng về sau thì chỉ còn thờ ơ lạnh nhạt. Mặc dù ngày cuối cùng Sở Hành cũng theo lộ trình của Lý Du Anh đưa cô đi dọc theo bờ biển câu cá, thậm chí ngay cả thuyền cũng trùng hợp giống chiếc thuyền trước kia, cũng không thể khiến mí mắt Anh Túc động đậy.
Lúc Sở Hành câu cá, Anh Túc cũng không tham gia, cô chỉ buông thỏng hai tay, im lặng đứng sau lưng anh. Sở Hành chuyên chú câu cá không lên tiếng, Anh Túc cũng đứng đó không mở miệng.
Mãi cho đến khi bắt đầu quay trở về điểm xuất phát, dường như Sở Hành mới phát giác phía sau lưng còn có một người. Anh quay đầu lại, nhìn Anh Túc hỏi: "Đang suy nghĩ gì?"
Vẻ mặt Anh Túc vô cảm, bình thản trả lời: "Đang suy nghĩ khi nào mới có thể trở lại thành phố C ăn cháo cá."
Sở Hành chỉ chỉ vào mấy con cá mới vừa câu đang nhảy soi sói trong thùng nhỏ bên cạnh, hỏi cô: "Mấy con này nấu cháo không được?"
Anh Túc chỉ liếc qua một cái, rồi xoay người nhìn ra biển, tỏ thái độ rất rõ ràng, một câu cũng không muốn nói. Vạt áo Sở Hành bị gió biển thổi tung lên, anh tựa người lên lan can tàu, chăm chú nhìn cô, không nói lời nào chỉ chờ cô mở miệng. Hai người cứ trầm mặc được một lúc, Anh Túc rũ mắt xuống, quay người đi thẳng vào trong khoang thuyền, không hề quay đầu lại.
Từ lúc đi câu trở về, hai người cũng không có thêm bất cứ một đoạn đối thoại nào. Mãi cho đến khi trở lại thành phố C, Sở Hành cũng mang sắc mặt bình tĩnh không nói một lời. Thái độ của Anh Túc cũng tương tự, cứ như trong vòng bán kính một km cũng chỉ có một mình cô, cho dù ngồi bên cạnh Sở Hành từ trên máy bay đến trong xe của Sở gia, sắc mặt của Anh Túc cũng không thay đổi, giống như nhắm mắt làm ngơ với cảnh vật xung quanh.
Khi xe chậm rãi tiến vào bên trong, đã thấy quản gia đứng chờ bên ngoài. Hai người xuống xe, Anh Túc liền kéo vali đi ra ngoài, thì sau lưng vang lên giọng nói khào khào của quản gia: "Tiểu thư Anh Túc muốn đi đâu?"
Anh Túc dừng bước, quay đầu lại, nghiêng đầu mang ánh mắt dò xét đánh giá nhìn từ trên xuống, kiêu căng lạnh lẽo cất giọng: "Cũng chỉ là một quản gia, ông lấy tư cách gì hỏi tôi?"
Trước đây, khi Anh Túc nói chuyện với quản gia, mặc dù lời nói có hơi lạnh nhạt, nhưng không có dáng vẻ đanh đá như ngày hôm nay. Quản gia liếc nhìn sắc mặt của cô, lại nhìn sắc mặt của Sở Hành, ông có chút trầm ngâm, nhưng vẫn khom người, giọng điệu không kiêu ngạo không chút tự ti: "Cách đây vài ngày, đáng lý là sinh nhật dương lịch của tiểu thư Anh Túc, cô không nói một tiếng nào đã ra đảo du ngoạn. Hôm nay là sinh nhật âm lịch của cô, nếu không có gì trở ngại, vậy thì tối nay tổ chức ăn mừng bù lại."
Ông vừa dứt lời, Anh Túc đã kéo vali hướng ra ngoài, giọng nói vô cùng mất kiên nhẫn: "Tôi không có hứng thú."
Anh Túc trở lại chỗ ở của mình, chuyện đầu tiên làm chính là gọi điện thoại cho Tưởng Miên.
Trong lúc gọi điện thoại, trong đầu cô hiện lên vô số ý tưởng, sau khi điện thoại được kết nối, cô không chào hỏi, mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, cảm nhận được sự chần chừ trong giọng nói của Tưởng miên phía bên kia, trong lòng Anh Túc không ngừng trầm xuống.
"Lý Du Anh, lần này anh ấy trở về. . . . .chân...đã bị người ta đánh gãy. Nhưng tình hình không tệ lắm. Hôm nay anh ấy tới thành phố C, hiện tại đang ngồi đối diện với chị, còn có anh trai, ba người bọn chị đang uống trà chiều. Em có muốn nói chuyện với anh ấy không?"
Anh Túc mím chặt môi, người nghe điện thoại phía bên kia đã đổi thành giọng nói trầm ổn của Lý Du Anh: "A Phác?"
Cô yên lặng một hồi lâu, mới nhỏ giọng hỏi: "Anh có còn nhớ mấy người đánh gãy chân anh hay không?"
Lý Du Anh dừng một chút, rồi nói: "Từ đầu đến cuối, bọn họ đều không mở miệng nói chuyện."
Theo những gì Lý Du Anh kể, sau khi anh mua kem cho cô xong, trên đường trở về thì bị người ta đập vào gáy bất tỉnh. Hình như sau đó lại bị đánh thuốc mê, vẫn luôn trong tình trạng mê man, không biết thời gian trôi qua bao lâu mới tỉnh lại. Vừa mở mắt ra đã phát hiện đang ở sân bay, bên cạnh còn có ba vệ sĩ mặc thường phục đi theo.
Anh Túc rũ mắt xuống, suy nghĩ một lát, rồi hỏi: "Sau đó thì sao?"
Lý Du Anh dừng một chút, mới nói tiếp, giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Trên người anh không có điện thoại di động, ba người kia không nói tiếng nào, đã đẩy anh lên máy bay. Trở lại thành phố C, ra khỏi phi trường, liền bị lái xe đưa tới một kho hàng cũ."
Lý Du Anh trầm mặc vài giây, khi anh mở miệng lần nữa, đã cố gắng để giọng nói trở nên thoải mái: "Anh vốn cho rằng loại chuyện như thế này, bọn họ sẽ phải làm anh hôn mê hay đại loại như bịt mắt anh lại mới đúng. Nhưng bọn họ không làm như vậy. Thậm chí không nói một lời, liền trực tiếp đẩy anh vào trong kho hàng, sau đó để cho anh nhìn bọn chúng giơ gậy lên, rất dứt khoát đập gãy chân anh."
Sau khi anh nói xong, Anh Túc cũng không lập tức mở miệng.
Cảm nhận phía bên kia điện thoại bỗng dưng quá im ắng, Lý Du Anh đợi thêm một lát, vẫn không thấy Anh Túc nói gì, anh mới khe khẽ cười một tiếng.
Khi anh mở miệng, ngược lại chỉ là những lời an ủi cô, giọng điệu qua loa hờ hững: "Khi anh gặp bác sĩ, bác sĩ nói anh phước lớn mạng lớn, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian, cũng không phải không có cơ hội phục hồi nguyên trạng. Em xem, thật ra thì cũng không có chuyện gì, có phải không? Em đừng suy nghĩ quá nhiều, chẳng lẽ hôm nay không phải là sinh nhật của em sao? Bây giờ em có rãnh không, tới Tưởng gia một chuyến đi, buổi tối chúng ta cùng nhau cắt bánh kem có được không?"
Anh Túc căng thẳng cắn chặt môi, vẫn dán tai vào điện thoại, nghe giọng nói dịu dàng bình tĩnh của Lý Du Anh. Một lát sau, cô gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: "Bây giờ tôi sẽ đi qua đó."
Lúc Anh Túc lái xe rời khỏi Sở gia, nhìn vào trong gương chiếu hậu thì thấy một chiếc xe màu đen đi theo phía sau, vẫn duy trì khoảng cách không gần không xa.
Cô bị người ta theo dõi như vậy , đã không phải là lần đầu tiên. Lúc trước đồng ý đề nghị đi dự tiệc của Tào Dương Đông, Anh Túc cũng lượn qua lượn lại trong phố lớn hẻm nhỏ mấy vòng mới bỏ rơi bọn họ. Nếu là ngày thường, Anh Túc còn có thể kiềm chế tính tình đi lòng vòng cùng mấy người này, nhưng hôm nay chỉ mới vòng có một con đường, Anh Túc đã bắt đầu phát cáu.
Cô nhanh chóng giảm tốc độ, rồi bất ngờ rẽ vào một con hẻm nhỏ hẹp, sau hai lần quẹo trái quẹo phải, đột nhiên ngoặt một góc 90¬°, sau đó biến mất không để lại dấu vết trước mắt mấy người vệ sĩ đang bám riết phía sau.
Hai người vệ sĩ đồng loạt trợn mắt há mồm, trong lòng không ngừng kêu khổ.
Theo dõi xe của tiểu thư Anh Túc không phải là chuyện tốt lành gì, thậm chí có thể nói rằng, đã là chuyện có dính líu đến Anh Túc , 99% đều là mất công không có kết quả. Trong lòng tất cả những người làm vệ sĩ ở Sở gia đều đã sớm có chung nhận thức. Anh Túc lái chiếc xe thắng không ăn lần đó, Lộ Minh đã lôi hai người theo dõi Anh Túc bị cô bỏ lại, ở trước mặt mọi người la mắng một trận, sau đó hai người này đã bị đóng gói phái tới biên giới Tây Nam làm việc. Trên dưới Sở gia đều biết, cho đến nay, một cú điện thoại hai người này cũng không gọi về, không biết là còn sống hay đã chết.
Hai vệ sĩ này vừa cầu nguyện trời xanh, vừa chấp nhận số mệnh vụng về lái xe vào trong con hẻm nhỏ. Giữa trưa mùa thu, trong ngõ hẻm phủ đầy rêu xanh và ngói bể hoàn toàn yên tĩnh, chiếc xe từ từ lăn bánh phát ra những âm thanh nghiến trên nền gạch. Hai người lao thẳng đến khúc cua Anh Túc vừa rẽ vào, chợt nghe phía bên phải có tiếng xe khởi động.
Hai người vừa đưa mắt nhìn sang, chưa kịp phản ứng đã thấy chiếc xe thể thao màu tím của Anh Túc tăng tốc hướng về phía bên này, ngay sau đó liền cảm thấy trời đất quay cuồng, muốn nôn mửa.
Trong ngõ hẻm yên tĩnh bất ngờ vang lên một tiếng "phanh", bên sườn phải của một chiếc màu đen xe bị tông tạo thành một vết lõm khổng lồ.
Đầu xe Anh Túc cũng bị biến dạng. Nhưng dường như cô cũng không thèm để ý. Cô đẩy cửa xe bước xuống, đi về phía chiếc xe màu đen.
Khi hai vệ sĩ gắng gượng hồi hồn từ sau va chạm kịch liệt, liền nhìn thấy Anh Túc mặc áo khoác dài màu đỏ đứng bên ngoài xe, cơ thể duyên dáng hấp dẫn, đuôi mắt hơi nhướng lên, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén, ánh mắt nhìn bọn họ, không khác nào nhìn một con sâu một cái kiến.
Anh Túc lạnh lùng mở miệng: "Là Sở Hành phái các người theo dõi tôi?"
Hai người nhìn nhau một lúc, sau đó một người nhắm mắt lại, nhỏ giọng trả lời: "Tiểu thư Anh Túc, xin lỗi, xin cô thông cảm. Cấp trên đã ra lệnh, chúng tôi là cấp dưới, không thể không nghe theo."
"Nói cách khác, bất cứ giá nào các người cũng sẽ đi theo."
Đối phương ngậm miệng không đáp, Anh Túc cười lạnh một tiếng, ánh mắt bất ngờ sắc bén như dao, dường như muốn lột da bọn họ.
Anh Túc lại cất giọng lạnh lùng: "Được. Vậy các người cũng nhớ kỹ cho tôi, hôm nay là lần đầu tiên, không trực tiếp đụng chết các người, là tôi xuống tay lưu tình. Lần sau nếu để tôi phát hiện các người theo dõi, đừng trách tôi trở mặt không nhận tình. Nếu không cần mạng, sau này cứ tiếp tục đi theo. Nếu tôi để một người sống sót trở về báo cáo với Sở Hành, bản thân sẽ chết không được tử tế. Không tin, các người có thể thử một chút."
Hai vệ sĩ trợn mắt, hoàn toàn không thốt nên lời. Anh Túc nhìn bọn họ chằm chằm, rồi lạnh lùng nói: "Đoạn đối thoại này, các người trở về nói cho Sở Hành biết. Nếu anh ta vẫn tiếp tục phái người theo dõi tôi...tôi cũng muốn chờ xem, đám người các anh, cuối cùng là nhận lệnh, hay chỉ cần mệnh."
Anh Túc lái chiếc xe bị đụng bẹp dí phần đầu đi đến Tưởng gia, trên đường gặp phải rất nhiều ánh mắt soi mói của mọi người. Khi đến Tưởng gia, Tưởng Miên ra đón cũng bị hoảng sợ: "Chuyện gì xảy ra? Đụng xe sao? Người có làm sao không?"
"Không sao."
Cô kéo Anh Túc đến trước mặt cẩn thận xem xét một hồi, mới xác nhận thêm lần nữa: "Thật sự không sao?"
Anh Túc nhẹ nhàng khép mắt, lúc mở miệng lần nữa, giọng nói cũng càng thêm ôn hòa: "Thật sự không sao, chị à."
Lý Du Anh cũng đi theo ra phòng khách, anh chống gậy, cử động có chút không tiện, thấy Anh Túc đưa mắt lướt qua chân anh, anh liền khoát tay một cái, khẽ mỉm cười với cô.
Lý Du Anh đợi cô tới gần, mới nhẹ nhàng trấn an cô: "Bác sĩ nói nửa tháng sau sẽ tốt thôi."
Anh Túc nhỏ giọng nói: "Sao có thể nhanh như vậy."
Lý Du Anh cười cười, nói sang chuyện khác: "Nghe nói em thích đồ ăn ở Lạc Định hội quán. Tưởng Miên đã đặt chỗ trước rồi, bây giờ chúng ta qua đó đi?"
Từ nhỏ Anh Túc đã thích những món ăn ở Lạc Định hội quán, sinh nhật hàng năm, đều sẽ tới chỗ này một chuyến. Trong quá khứ, hàng năm Sở Hành đều bao hết chỗ này để cho cô chơi đùa thỏa thích. Anh Túc nghe Lý Du Anh nói xong, mấp máy môi, nói: ". . . . . . Một cái sinh nhật thôi mà, không có gì đáng để gióng trống khua chiêng."
Lý Du Anh dịu dàng nói: "Sinh nhật mỗi năm chỉ có một lần, qua một lần sẽ ít đi một lần, vui vẻ hết mình mới không uổng phí, có đúng hay không?"
Cuối cùng, anh em Tưởng gia, Lý Du Anh và Anh Túc cũng đi đến Lạc Định hội quán.
Lúc xuống xe, Lý Du Anh đi đứng bất tiện, nên có hơi lảo đảo, may mắn là Anh Túc đã nhanh chóng giữ anh lại. Lý Du Anh nhìn bàn tay đang nắm lấy cánh tay anh, thì nở nụ cười, mở miệng nói đùa: "Hay là tiểu thư Tô Phác đỡ tôi đi vào, được không?"
Tưởng Miên nhìn sang, khẽ nghiêng đầu, hướng về phía này nở nụ cười: "A Phác, có thể đỡ."
". . . . . ."
Anh Túc quan sát cánh cửa chính của hội quán, dường như trong đầu hình thành một loại ý nghĩ muốn lập tức đập vào. Vẻ mặt trơ như gỗ cứ đứng nguyên tại chỗ, một lúc sau mới đưa tay ra đỡ Lý Du Anh.
Mấy người vừa bước chân vào hội quán, thì có một người phụ trách đang lau mồ hôi trên trán từ bên trong chạy tới, đầu tiên là cúi người chào, sau đó mang theo gương mặt tươi cười nói: "Tưởng tiểu thư, thật xin lỗi. Sau khi cô gọi điện đến đặt trước không bao lâu, đã có người đột nhiên gọi điện tới, hiện tại cả hội quán đã bị người ta bao hết rồi, không cho một ai tiến vào. Hơn nữa cô xem, người này đã đến bên ngoài rồi, ngay cả những người bên trong cũng đều bị mời ra ngoài hết, cho nên. . . . . ."
Tưởng Miên ngẩn ra, nói: "Bị người nào bao hết rồi hả?"
Đối phương đang muốn nói chuyện, thì ánh mắt đột nhiên liếc về phía sau lưng Tưởng Miên, liền biến sắc, nụ cười càng rộng hơn, dưới chân chuyển một cái, vừa trực tiếp đi vòng qua bọn họ bước nhanh tới, vừa lớn tiếng nói: "Thiếu gia Sở! Tất cả đã được chuẩn bị gần xong! Mời ngài đi vào bên trong!"
Anh Túc nghe như vậy, cánh tay đang đỡ Lý Du Anh bỗng trở nên căng thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.