Chương 21
Cầu Chi Bất Đắc
17/08/2021
Editor: Gà
Chử Phùng Trình rời khỏi sân nếu Bạch Tô Mặc đi theo sẽ không thích hợp.
Trong hoa viên ăn uống linh đình, để Lưu Tri lặng lẽ đi ra sẽ không khiến người khác chú ý. Thậm chí Hứa Nhã ở bên cạnh cũng không để ý động tĩnh của Lưu Tri, vẫn trò chuyện cùng nàng: “Tô Mặc, ta thấy những người phía đối diện mỗi lần nâng ly đều lén liếc mắt nhìn ngươi, chẳng biết đã ngắm mấy lần rồi, ngươi có quen biết ai không?”
Bạch Tô Mặc thuận thế ngước mắt.
Quả nhiên có mấy gương mặt lạ nhanh chóng nâng ly kính nàng, biểu hiện rất nhiệt tình.
Bạch Tô Mặc vừa chuyển tầm mắt, Hứa Nhã lại phát hiện những người kia lập tức thất vọng, đang sôi nổi biến thành tự nâng ly uống một mình.
Nàng ấy cười tủm tỉm: “Đó là những người mới vào kinh thành, đến đây cổ vũ tiệc thất tịch của Thái hậu. Ở trước mặt Thái hậu còn bảy ra vẻ dè dặt, về sau chỉ sợ bọn họ đều muốn vây lại đây như chim sơn ca mất thôi.” Lúc này dường như nàng mới phát giác: “Ấy, Chử Phùng Trình đi đâu rồi?”
Bạch Tô Mặc khựng lại.
Hứa Nhã vừa dứt lời, đúng lúc Thái hậu cũng mở miệng: “Ai gia mệt rồi, hôm nay là thất tịch, các ngươi cứ ở trong uyển tự nhiên đi.”
Quan nội thị tiến lên đỡ Thái hậu đứng dậy.
Mọi người lập tức đứng lên nhìn theo.
Thái hậu còn ở đây phần lớn người trong uyển vẫn câu nệ, lúc này Thái hậu đã rời sân, hoa viên lập tức náo nhiệt hẳn lên. Một phần vì lễ thất tịch, mặt khác còn vì Thái Hậu đích thân se duyên nên có không ít người tình đầu ý hợp, hoặc là đôi bên vừa mắt nhau liền không có gì phải che giấu, lần lượt bày tỏ tâm tư.
Hứa Nhã đứng sau lưng Bạch Tô Mặc: “Ta thấy Chử Phùng Trình uống nhiều lắm, sợ là sẽ ngất đi trong bụi cây nào trong Tử Vi Viên không chừng. Hay ngươi thừa dịp này đi xem đi, đúng lúc có thể thoát thân khỏi tình huống trong uyển.” Hứa Nhã nói xong nhìn nàng đánh mắt ra hiệu sang cánh cửa nhỏ khuất ở một bên.
Hứa Nhã hiểu lầm nàng và Chử Phùng trình, nhưng hiện trong uyển rất nhiều người, Bạch Tô Mặc không tiện giải thích: “Sau này sẽ giải thích với ngươi.”
Hứa Nhã cong mi mắt.
Bạch Tô Mặc liếc ra sau lưng gọi: “Hứa Nhã?”
Nàng hơi lo lắng Hứa Nhã sẽ không thể chống đỡ được.
Hứa Nhã cười trấn an: “Yên tâm đi, ở chỗ này còn có ca ca của ta! Chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, ca ta sẽ canh giữ không cho người nào đuổi theo được.”
Bạch Tô Mặc không chậm trễ nữa.
Nàng chân trước vừa đi, quả thật có rất nhiều công tử tiến lên, Hứa Nhã lập tức ngăn trở rồi gọi người bên cạnh: “Ca ~”
Lại phải giúp Bạch Tô Mặc thu dọn tàn cục, Hứa Kim Tường vô cùng bực bội!
Nhưng lửa giận sẽ không hướng về Hứa Nhã mà là những người trước mặt nàng ấy, hắn quát lớn: “Các ngươi đang làm gì hả! Không nhìn thấy cô nương người ta có việc gấp sao! Còn đuổi theo làm cái gì? Ta thấy xấu hổ thay các ngươi! Quay lại!”
Hứa Kim Tường là một công tử hoàn khố có tiếng trong kinh thành, vừa tàn nhẫn lại không nói đạo lý, còn hay đánh người. Ngay cả Hứa tướng cũng không quản được hắn, người nào dám chọc giận hắn đây?
Vì thế trong đám người ngoại trừ một hai người lầu bầu sặc lại hắn hai câu, cứ vậy mà tan rã.
Hứa Nhã cười nói: “Cám ơn ca.”
Hứa Kim Tường hừ nhẹ một tiếng, phất ống tay áo cũng từ cửa nhỏ rời đi.
Bảo hắn yểm trở Bạch Tô Mặc thì còn được, nhưng yêu cầu hắn thu dọn đống lộn xôn cho Chử Phùng Trình, trong từ điển của Hứa Kim Tường hắn chưa tra ra được hai chữ “trượng nghĩa” phải viết thế nào.
Dù sao hắn cũng không tin Chử Phùng Trình sẽ say đến mức đó.
Tên kia cố tình mượn say để ra ngoài làm chuyện khác thì đúng hơn!
Vừa rồi nếu không phải hắn ngăn lại, chắc chắn sẽ có nhiều người đuổi theo, nếu tên kia thực sự đụng tay đụng chân gì đó người khác chắn chắn sẽ nhìn thấy. Trong mắt của mọi người, Chử Phùng Trình ngoài mặt thì văn nhã, thực chất tâm tư cực kỳ sâu kín, không có chút nào giống con trai của Chử tướng quân.
Kỳ quái ở chỗ hắn dường như đã kết thù oán với Chử Phùng Trình, tương lai y ở lại kinh thành không tránh được xé rách mặt cùng Chử gia, nếu đổi lại là người khắc, phỏng chừng hắn sẽ nhắm một mắt nhở một mắt cho qua.
Hắn có bệnh mới đi quản việc của Bạch Tô Mặc, Bạch Tô Mặc đúng là tổ tông của hắn!
Hứa Kim Tường căm tức!
*
“Lưu Tri.” Bạch Tô Mặc phải mất một lúc mới tìm được.
Lưu Tri thấy nàng thì bước nhanh đi tới: “Chử công tử uống nhiều quá đã chạy đến nhà xí phía trước nôn ra. Nô tỳ lấy ít bạc đưa tiểu tư đi mời đại phu ở gần đây đến xem giúp. Lúc tiểu tư quay lại nói Chử công tử nôn mửa rất dữ, nhưng nửa câu vẫn chưa nói.”
Bạch Tô Mặc khẽ nhíu mày, thật giống tính khí của y.
Chử Phùng Trình tính tình ngay thẳng nhưng đây là lần đầu tiên hồi kinh khó tránh khỏi bị người khác tính kế, bất luận thời điểm nào cũng phải nói năng cẩn trọng.
Chuyện này xảy ra cũng bởi vì nàng, Bạch Tô Mặc cảm thấy áy náy trong lòng: “Lưu Tri, em đi gọi xe ngựa đến chờ ở cửa hông, lát nữa Chử Phùng Trình ra ngoài, chúng ta sẽ lập tức đến cửa hông đưa hắn về dịch quán trước rồi tính sau.”
Lưu Tri gật đầu.
Tuy để tiểu thư ở đây một mình có vẻ không ổn, nhưng Chử Phùng Trình lại nôn mửa mờ mịt, hơn nữa bên kia có tiểu tư ở hoa viên quan sát, tiểu thư lại tỉnh táo nên chắc sẽ không sao.
Lưu Tri nhún người phúc thân rời đi.
….
“Chử công tử, tiểu nhân đã làm theo phân phó của ngài thông báo cho Lưu Tri cô nương bên cạnh Bạch tiểu thư rồi.” Tiểu tư vừa nãy lộn trở lại, chắp tay bẩm báo.
Nơi này hẻo lánh, chỉ có mình hắn và Chử Phùng Trình.
“Làm tốt lắm.” Chử Phùng Trình cười cười, lấy một thỏi bạc trắng trong tay áo ra ném cho hắn.
Tiểu tư cười tủm tỉm lấy ra bốn năm tẩu thuốc đưa cho y: “Chử công tử yên tâm, vừa nãy tiểu nhân đã kiểm tra kỹ rồi, bên kia có một tổ ong vò vẽ, chỗ thuốc này đủ để khiến đàn ong đi đường vòng, nhưng sẽ không tránh khỏi có một vài con lọt lưới, sợ rằng Chử công tử phải chịu đau vài cái.”
Chử Phùng Trình nhận lấy chỗ thuốc hắn đưa tới, cái y cần chính là mấy nọc độc đó, như vậy mới khiến Bạch Tô Mặc cùng những người khác nhìn thấy.
“Không phải hôm nay còn có ngự y túc trực trong hoa viên sao?” Y ở biên giới tây bắc đã lâu, từng gặp rất nhiều thú dữ cùng mạc xà (rắn độc) trên sa mạc, một hai con ong vò vẽ đương nhiên sẽ không ảnh hưởng đến toàn cục.
Tiểu tư gật đầu: “Đúng là có.”
Chử Phùng Trình cười cười, tiện tay cất mấy túi tẩu thuốc vào trong tay áo.
Tiểu tư quay đầu nhìn: “Chử công tử, sắp đến lúc rồi, công tử cần tránh đi miễn cho người khác nảy sinh nghi ngờ.”
Chử Phùng Trình đáp được.
Thấy Chử Phùng Trình đã đi xa, tiểu tư định quay người đi chờ thời cơ mới lại gần tổ ong vò vẽ, đột nhiên phát hiện bên cạnh nhà xí, một bóng người mặc bộ quần áo màu thanh trúc, không chút hoang mang đi đến.
Sắc mặt hắn lập tức thay đổi: “Ngươi! Ngươi…”
Rõ ràng khi nãy chỗ này không có ai, người kia đến từ lúc nào?
Những lời hắn và Chử công tử bàn bạc với nhau người này đã nghe được bao nhiêu?!
Tiểu tư sợ tới mức nuốt nước miếng một cái.
Tiền Dự phất ống tay áo, bàn tay nắm chặt thành quyền nhưng vẫn chậm rãi ung dung hỏi: “Chử công tử kia…trả ngươi bao nhiêu tiền để ngươi thay hắn làm việc?”
Sắc mặt tiểu tư trắng bệch, quả nhiên đã bị hắn nghe thấy!
Tiền Dự ho nhẹ hai tiếng, cười nói tiếp: “Ta trả gấp ba, ngươi đem những việc hắn muốn làm, làm như thế nào nói hết cho ta biết.”
Tiểu tư nào dám, chỉ trưng bản mặt trắng bệch nhìn hắn: “…”
“Năm lần.” Tiền Dự không nóng không lạnh.
“…” Ánh mắt tiểu tư biến hóa.
“Gấp mười.” Tiền Dự tiếp tục.
“…” Tiểu tư cắn môi.
“Ba mươi lần.” Tiền Dự cười.
“…” Sắc mặt tiểu tư đã xoắn xuýt rối rắm.
Tiền Dự chợt thu liễm ý cười: “A, vậy ta chỉ còn cách đem ngươi đến trước mặt quốc công gia thôi!”
“Tôi nói tôi nói!” Tiểu tư bị dọa sợ.
Tiền Dự cười khẽ.
Tiểu tư kinh hoảng khai hết: “Trử…Chử công tử hôm trước cho tôi một khoản tiền, nói là yến tiệc hôm nay sẽ có người lén nhắm vào y, bảo tôi đến đình giữa hồ bên cạnh đón, tôi đã đồng ý.
Mấy ngày trước Chử công tử đến Tử Vi Viên dạo vài vòng, phát hiện ở gần Bình Hồ có một tổ ong vò vẽ nên đã hỏi cách để xua đuổi ong, tiểu nhân nói với y ong vò vẽ sợ mùi khói thuốc lào, nước và lửa. Chử công tử liền nhờ tôi giúp y tìm một ít thuốc lào chuẩn bị để hôm nay dùng. Đợi y cùng Bạch tiểu thư đi qua đó, lập tức quấy nhiễu tổ ong kia, lúc Chử công tử bảo vệ Bạch tiểu thư, tôi phải chạy đi gọi người đến chứng kiến y xả thân bảo vệ Bạch tiểu thư, hai người họ da thịt thân cận.
Với tình huống ấy chắc chắn Bạch tiểu thư sẽ nghĩ y vì không muốn nàng bị ong đốt, lúc đó tình hình hỗn loạn còn ai chú ý được trên người Chử công tử có mùi thuốc lào nữa? Mấy tẩu thuốc có thể đuổi gần hết số ong vò vẽ, thừa lúc hỗn loạn tôi sẽ lén lấy thuốc lào đi là…”
Tiểu tư còn chưa nói hết, sắc mặt Tiền Dự đã thay đổi: “Sao hắn biết lũ ong kia sẽ không đốt Bạch Tô Mặc?”
Tiểu tư ấp úng: “Làm sao tôi biết…Có lẽ, cũng sẽ bị đốt một hai cái, hôm nay có ngự y túc trực ở…”
Tiền Dự nhịn không được mắng thầm một câu.
“Công tử, những gì tôi biết đều đã nói hết, thỉnh cầu ngài đừng nói với quốc công gia! Trên tôi còn có cha già, dưới còn có…” Tiểu tư gần như quỳ xuống.
“Người ở đâu?” Tiền Dự chỉ hỏi.
“Trước…phía trước, ở gần Bình Hồ, đằng sau một cây tường vi lớn…”
Chử Phùng Trình rời khỏi sân nếu Bạch Tô Mặc đi theo sẽ không thích hợp.
Trong hoa viên ăn uống linh đình, để Lưu Tri lặng lẽ đi ra sẽ không khiến người khác chú ý. Thậm chí Hứa Nhã ở bên cạnh cũng không để ý động tĩnh của Lưu Tri, vẫn trò chuyện cùng nàng: “Tô Mặc, ta thấy những người phía đối diện mỗi lần nâng ly đều lén liếc mắt nhìn ngươi, chẳng biết đã ngắm mấy lần rồi, ngươi có quen biết ai không?”
Bạch Tô Mặc thuận thế ngước mắt.
Quả nhiên có mấy gương mặt lạ nhanh chóng nâng ly kính nàng, biểu hiện rất nhiệt tình.
Bạch Tô Mặc vừa chuyển tầm mắt, Hứa Nhã lại phát hiện những người kia lập tức thất vọng, đang sôi nổi biến thành tự nâng ly uống một mình.
Nàng ấy cười tủm tỉm: “Đó là những người mới vào kinh thành, đến đây cổ vũ tiệc thất tịch của Thái hậu. Ở trước mặt Thái hậu còn bảy ra vẻ dè dặt, về sau chỉ sợ bọn họ đều muốn vây lại đây như chim sơn ca mất thôi.” Lúc này dường như nàng mới phát giác: “Ấy, Chử Phùng Trình đi đâu rồi?”
Bạch Tô Mặc khựng lại.
Hứa Nhã vừa dứt lời, đúng lúc Thái hậu cũng mở miệng: “Ai gia mệt rồi, hôm nay là thất tịch, các ngươi cứ ở trong uyển tự nhiên đi.”
Quan nội thị tiến lên đỡ Thái hậu đứng dậy.
Mọi người lập tức đứng lên nhìn theo.
Thái hậu còn ở đây phần lớn người trong uyển vẫn câu nệ, lúc này Thái hậu đã rời sân, hoa viên lập tức náo nhiệt hẳn lên. Một phần vì lễ thất tịch, mặt khác còn vì Thái Hậu đích thân se duyên nên có không ít người tình đầu ý hợp, hoặc là đôi bên vừa mắt nhau liền không có gì phải che giấu, lần lượt bày tỏ tâm tư.
Hứa Nhã đứng sau lưng Bạch Tô Mặc: “Ta thấy Chử Phùng Trình uống nhiều lắm, sợ là sẽ ngất đi trong bụi cây nào trong Tử Vi Viên không chừng. Hay ngươi thừa dịp này đi xem đi, đúng lúc có thể thoát thân khỏi tình huống trong uyển.” Hứa Nhã nói xong nhìn nàng đánh mắt ra hiệu sang cánh cửa nhỏ khuất ở một bên.
Hứa Nhã hiểu lầm nàng và Chử Phùng trình, nhưng hiện trong uyển rất nhiều người, Bạch Tô Mặc không tiện giải thích: “Sau này sẽ giải thích với ngươi.”
Hứa Nhã cong mi mắt.
Bạch Tô Mặc liếc ra sau lưng gọi: “Hứa Nhã?”
Nàng hơi lo lắng Hứa Nhã sẽ không thể chống đỡ được.
Hứa Nhã cười trấn an: “Yên tâm đi, ở chỗ này còn có ca ca của ta! Chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, ca ta sẽ canh giữ không cho người nào đuổi theo được.”
Bạch Tô Mặc không chậm trễ nữa.
Nàng chân trước vừa đi, quả thật có rất nhiều công tử tiến lên, Hứa Nhã lập tức ngăn trở rồi gọi người bên cạnh: “Ca ~”
Lại phải giúp Bạch Tô Mặc thu dọn tàn cục, Hứa Kim Tường vô cùng bực bội!
Nhưng lửa giận sẽ không hướng về Hứa Nhã mà là những người trước mặt nàng ấy, hắn quát lớn: “Các ngươi đang làm gì hả! Không nhìn thấy cô nương người ta có việc gấp sao! Còn đuổi theo làm cái gì? Ta thấy xấu hổ thay các ngươi! Quay lại!”
Hứa Kim Tường là một công tử hoàn khố có tiếng trong kinh thành, vừa tàn nhẫn lại không nói đạo lý, còn hay đánh người. Ngay cả Hứa tướng cũng không quản được hắn, người nào dám chọc giận hắn đây?
Vì thế trong đám người ngoại trừ một hai người lầu bầu sặc lại hắn hai câu, cứ vậy mà tan rã.
Hứa Nhã cười nói: “Cám ơn ca.”
Hứa Kim Tường hừ nhẹ một tiếng, phất ống tay áo cũng từ cửa nhỏ rời đi.
Bảo hắn yểm trở Bạch Tô Mặc thì còn được, nhưng yêu cầu hắn thu dọn đống lộn xôn cho Chử Phùng Trình, trong từ điển của Hứa Kim Tường hắn chưa tra ra được hai chữ “trượng nghĩa” phải viết thế nào.
Dù sao hắn cũng không tin Chử Phùng Trình sẽ say đến mức đó.
Tên kia cố tình mượn say để ra ngoài làm chuyện khác thì đúng hơn!
Vừa rồi nếu không phải hắn ngăn lại, chắc chắn sẽ có nhiều người đuổi theo, nếu tên kia thực sự đụng tay đụng chân gì đó người khác chắn chắn sẽ nhìn thấy. Trong mắt của mọi người, Chử Phùng Trình ngoài mặt thì văn nhã, thực chất tâm tư cực kỳ sâu kín, không có chút nào giống con trai của Chử tướng quân.
Kỳ quái ở chỗ hắn dường như đã kết thù oán với Chử Phùng Trình, tương lai y ở lại kinh thành không tránh được xé rách mặt cùng Chử gia, nếu đổi lại là người khắc, phỏng chừng hắn sẽ nhắm một mắt nhở một mắt cho qua.
Hắn có bệnh mới đi quản việc của Bạch Tô Mặc, Bạch Tô Mặc đúng là tổ tông của hắn!
Hứa Kim Tường căm tức!
*
“Lưu Tri.” Bạch Tô Mặc phải mất một lúc mới tìm được.
Lưu Tri thấy nàng thì bước nhanh đi tới: “Chử công tử uống nhiều quá đã chạy đến nhà xí phía trước nôn ra. Nô tỳ lấy ít bạc đưa tiểu tư đi mời đại phu ở gần đây đến xem giúp. Lúc tiểu tư quay lại nói Chử công tử nôn mửa rất dữ, nhưng nửa câu vẫn chưa nói.”
Bạch Tô Mặc khẽ nhíu mày, thật giống tính khí của y.
Chử Phùng Trình tính tình ngay thẳng nhưng đây là lần đầu tiên hồi kinh khó tránh khỏi bị người khác tính kế, bất luận thời điểm nào cũng phải nói năng cẩn trọng.
Chuyện này xảy ra cũng bởi vì nàng, Bạch Tô Mặc cảm thấy áy náy trong lòng: “Lưu Tri, em đi gọi xe ngựa đến chờ ở cửa hông, lát nữa Chử Phùng Trình ra ngoài, chúng ta sẽ lập tức đến cửa hông đưa hắn về dịch quán trước rồi tính sau.”
Lưu Tri gật đầu.
Tuy để tiểu thư ở đây một mình có vẻ không ổn, nhưng Chử Phùng Trình lại nôn mửa mờ mịt, hơn nữa bên kia có tiểu tư ở hoa viên quan sát, tiểu thư lại tỉnh táo nên chắc sẽ không sao.
Lưu Tri nhún người phúc thân rời đi.
….
“Chử công tử, tiểu nhân đã làm theo phân phó của ngài thông báo cho Lưu Tri cô nương bên cạnh Bạch tiểu thư rồi.” Tiểu tư vừa nãy lộn trở lại, chắp tay bẩm báo.
Nơi này hẻo lánh, chỉ có mình hắn và Chử Phùng Trình.
“Làm tốt lắm.” Chử Phùng Trình cười cười, lấy một thỏi bạc trắng trong tay áo ra ném cho hắn.
Tiểu tư cười tủm tỉm lấy ra bốn năm tẩu thuốc đưa cho y: “Chử công tử yên tâm, vừa nãy tiểu nhân đã kiểm tra kỹ rồi, bên kia có một tổ ong vò vẽ, chỗ thuốc này đủ để khiến đàn ong đi đường vòng, nhưng sẽ không tránh khỏi có một vài con lọt lưới, sợ rằng Chử công tử phải chịu đau vài cái.”
Chử Phùng Trình nhận lấy chỗ thuốc hắn đưa tới, cái y cần chính là mấy nọc độc đó, như vậy mới khiến Bạch Tô Mặc cùng những người khác nhìn thấy.
“Không phải hôm nay còn có ngự y túc trực trong hoa viên sao?” Y ở biên giới tây bắc đã lâu, từng gặp rất nhiều thú dữ cùng mạc xà (rắn độc) trên sa mạc, một hai con ong vò vẽ đương nhiên sẽ không ảnh hưởng đến toàn cục.
Tiểu tư gật đầu: “Đúng là có.”
Chử Phùng Trình cười cười, tiện tay cất mấy túi tẩu thuốc vào trong tay áo.
Tiểu tư quay đầu nhìn: “Chử công tử, sắp đến lúc rồi, công tử cần tránh đi miễn cho người khác nảy sinh nghi ngờ.”
Chử Phùng Trình đáp được.
Thấy Chử Phùng Trình đã đi xa, tiểu tư định quay người đi chờ thời cơ mới lại gần tổ ong vò vẽ, đột nhiên phát hiện bên cạnh nhà xí, một bóng người mặc bộ quần áo màu thanh trúc, không chút hoang mang đi đến.
Sắc mặt hắn lập tức thay đổi: “Ngươi! Ngươi…”
Rõ ràng khi nãy chỗ này không có ai, người kia đến từ lúc nào?
Những lời hắn và Chử công tử bàn bạc với nhau người này đã nghe được bao nhiêu?!
Tiểu tư sợ tới mức nuốt nước miếng một cái.
Tiền Dự phất ống tay áo, bàn tay nắm chặt thành quyền nhưng vẫn chậm rãi ung dung hỏi: “Chử công tử kia…trả ngươi bao nhiêu tiền để ngươi thay hắn làm việc?”
Sắc mặt tiểu tư trắng bệch, quả nhiên đã bị hắn nghe thấy!
Tiền Dự ho nhẹ hai tiếng, cười nói tiếp: “Ta trả gấp ba, ngươi đem những việc hắn muốn làm, làm như thế nào nói hết cho ta biết.”
Tiểu tư nào dám, chỉ trưng bản mặt trắng bệch nhìn hắn: “…”
“Năm lần.” Tiền Dự không nóng không lạnh.
“…” Ánh mắt tiểu tư biến hóa.
“Gấp mười.” Tiền Dự tiếp tục.
“…” Tiểu tư cắn môi.
“Ba mươi lần.” Tiền Dự cười.
“…” Sắc mặt tiểu tư đã xoắn xuýt rối rắm.
Tiền Dự chợt thu liễm ý cười: “A, vậy ta chỉ còn cách đem ngươi đến trước mặt quốc công gia thôi!”
“Tôi nói tôi nói!” Tiểu tư bị dọa sợ.
Tiền Dự cười khẽ.
Tiểu tư kinh hoảng khai hết: “Trử…Chử công tử hôm trước cho tôi một khoản tiền, nói là yến tiệc hôm nay sẽ có người lén nhắm vào y, bảo tôi đến đình giữa hồ bên cạnh đón, tôi đã đồng ý.
Mấy ngày trước Chử công tử đến Tử Vi Viên dạo vài vòng, phát hiện ở gần Bình Hồ có một tổ ong vò vẽ nên đã hỏi cách để xua đuổi ong, tiểu nhân nói với y ong vò vẽ sợ mùi khói thuốc lào, nước và lửa. Chử công tử liền nhờ tôi giúp y tìm một ít thuốc lào chuẩn bị để hôm nay dùng. Đợi y cùng Bạch tiểu thư đi qua đó, lập tức quấy nhiễu tổ ong kia, lúc Chử công tử bảo vệ Bạch tiểu thư, tôi phải chạy đi gọi người đến chứng kiến y xả thân bảo vệ Bạch tiểu thư, hai người họ da thịt thân cận.
Với tình huống ấy chắc chắn Bạch tiểu thư sẽ nghĩ y vì không muốn nàng bị ong đốt, lúc đó tình hình hỗn loạn còn ai chú ý được trên người Chử công tử có mùi thuốc lào nữa? Mấy tẩu thuốc có thể đuổi gần hết số ong vò vẽ, thừa lúc hỗn loạn tôi sẽ lén lấy thuốc lào đi là…”
Tiểu tư còn chưa nói hết, sắc mặt Tiền Dự đã thay đổi: “Sao hắn biết lũ ong kia sẽ không đốt Bạch Tô Mặc?”
Tiểu tư ấp úng: “Làm sao tôi biết…Có lẽ, cũng sẽ bị đốt một hai cái, hôm nay có ngự y túc trực ở…”
Tiền Dự nhịn không được mắng thầm một câu.
“Công tử, những gì tôi biết đều đã nói hết, thỉnh cầu ngài đừng nói với quốc công gia! Trên tôi còn có cha già, dưới còn có…” Tiểu tư gần như quỳ xuống.
“Người ở đâu?” Tiền Dự chỉ hỏi.
“Trước…phía trước, ở gần Bình Hồ, đằng sau một cây tường vi lớn…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.