Chương 16
Hội Khiêu Vũ Đích Hương Cô
06/08/2023
16.
Tộc du mục đồng ý ngưng chiến với một điều kiện, đó là phải giao nộp a tỷ.
Tất nhiên Lý Hành không đồng ý nhưng triều đình không còn ai nữa.
Mấy năm nay, Lý Hành đã nắm quyền của các võ tướng. Đại Ung cũng không còn tôn sùng võ thuật như trước. Các lão võ tướng đã rời đi, không còn ai có thể chống đỡ nữa.
Thật là đáng chê cười. Một quốc gia lớn như vậy, ngoại trừ một nữ nhân có thể chiến đấu anh dũng, những người còn lại đều là những kẻ hèn nhát.
Nực cười và đáng thương.
Ngày hôm đó khi ta nhìn thấy Lý Hành hôn a tỷ, ta quay người bỏ đi.
Ta không giống như lúc trước, hùng hổ dọa người chất vấn hắn tại sao, có lẽ là ta đã quá mệt mỏi rồi nên ta có thể chấp nhận mọi chuyện.
Hắn cũng không đến tìm ta nữa. Dù sao thì a tỷ cũng trở về rồi.
Ta đúng là một kẻ không có đầu óc.
Khi ta còn lưu lạc ở bên ngoài không được đọc sách, sau này được vào cung học suốt ngày cũng chỉ quậy phá hoặc đánh nhau với bọn Tiếu Thiền hoặc là đấu võ mồm với Lý Diễn.
Nhưng khi ta nhìn thấy bộ dạng kia của Lý Hành, đột nhiên ta nhận ra.
Khoảnh khắc khi ta đẩy cửa vào, hắn quay đầu lại, trong mắt không có sự áy náy và kinh ngạc.
Hắn chỉ hơi cau mày, sợ ta đánh thức a tỷ.
Thì ra là như thế.
Chắc là Tiếu Thiền cũng biết chuyện này nên mới dẫn ta đến đó.
Giấc mơ suốt 14 năm nay, đến khi tỉnh giấc chỉ còn sợ cô đơn và trống trải.
Lý Hành thiên vị ta không phải bởi vì hắn yêu ta mà là mưu tính.
A tỷ nói: "A tỷ muốn tiêu dao khắp nơi, muốn đi ngắm nhìn Đại Ung."
Lý Hành nói: "Ta muốn cầu hôn nàng."
A tỷ nói: "Trường An của chúng ta sắp vào cung rồi. Vậy thì a tỷ sẽ bảo vệ biên cương, bảo vệ hoàng cung, cũng bảo vệ Trường An."
Ta là gông xiềng mà Lý Hành sử dụng để vây hãm a tỷ.
Những quan văn đó náo loạn trên triều. Tộc du mục đã tấn công 17 tòa thành của Đại Ung, sắp đánh đến Hoàng đô. Chúng ta không thể đánh bại bọn họ. Bọn họ nói chỉ cần giao a tỷ ra, dù sao thì tộc du mục bọn họ cũng chỉ muốn nữ tướng quân đã đánh bại bọn họ nhiều lần thôi. Đổi một nữ tướng để lấy một quốc gia thật sự rất có lời.
Ngươi thấy không, thật là ghê tởm.
Lại có thể dùng một nữ nhân để cứu vớt một đất nước.
A tỷ vẫn chưa tỉnh lại.
Ta có một cách khác.
Lâm Cẩn Y là người đã đưa a tỷ trở về. Hắn cũng bị thương nặng. Ta giả thành một cung nữ, lặng lẽ đi tìm hắn.
Hắn đang nghỉ ngơi ở một thiên điện nhưng lại không có ai hầu hạ.
Mười năm nay, hắn thay đổi rất nhiều, đã có phong thái của một võ tướng.
Ta hỏi hắn: "Còn nhớ ta không?"
"Thích Trường An," hắn nói, "Muội muội của Vô Ưu."
Ta sững sờ trước sự xưng hô của hắn, lại thấy trên cánh tay của hắn có khắc một đóa hoa vô ưu.
Ta hiểu rồi.
"Hãy mang a tỷ của ta đi thật xa, đến nơi chân trời góc bể, ở chỗ nào cũng được, chỉ cần không phải chiến trường là tốt rồi."
Hắn ngẩn người.
"Các người cứ đi đi, bọn họ sẽ không ngăn cản đâu."
Khi ta bưng hai ly rượu đến gặp Lý Hành, trong một ly có pha thêm dược khiến hắn hôn mê ba ngày. Trường Bình biết, nhưng y không cản ta lại.
Có rất nhiều người trong cung cũng biết nhưng tất cả đều không dám nói ra, cũng không có ai dám chỉ tay vào mặt ta mắng tay đại nghịch bất đạo, dám mưu hại Hoàng thượng.
Bởi vì bọn họ muốn sống.
Quốc nạn trước mắt, trên chiến trường không thể mất một vị tướng quân nhưng hậu cung thì có thể thiếu một vị Quý phi.
"Có chuyện gì?" Lý Hành hỏi ta.
"Đột nhiên thần thiếp nhớ tới một chuyện," ta nói, "Hoàng thượng vẫn thiếu thần thiếp một ly rượu giao bôi."
"Trẫm đang rất vội đừng đến làm phiền trẫm."
"Uống đi." Ta đưa ly rượu cho hắn, "Uống xong rồi thì thần tiếp sẽ không hận ngài nữa."
Lý Hành cười nhạo một tiếng sau đó uống cạn.
Tộc du mục đồng ý ngưng chiến với một điều kiện, đó là phải giao nộp a tỷ.
Tất nhiên Lý Hành không đồng ý nhưng triều đình không còn ai nữa.
Mấy năm nay, Lý Hành đã nắm quyền của các võ tướng. Đại Ung cũng không còn tôn sùng võ thuật như trước. Các lão võ tướng đã rời đi, không còn ai có thể chống đỡ nữa.
Thật là đáng chê cười. Một quốc gia lớn như vậy, ngoại trừ một nữ nhân có thể chiến đấu anh dũng, những người còn lại đều là những kẻ hèn nhát.
Nực cười và đáng thương.
Ngày hôm đó khi ta nhìn thấy Lý Hành hôn a tỷ, ta quay người bỏ đi.
Ta không giống như lúc trước, hùng hổ dọa người chất vấn hắn tại sao, có lẽ là ta đã quá mệt mỏi rồi nên ta có thể chấp nhận mọi chuyện.
Hắn cũng không đến tìm ta nữa. Dù sao thì a tỷ cũng trở về rồi.
Ta đúng là một kẻ không có đầu óc.
Khi ta còn lưu lạc ở bên ngoài không được đọc sách, sau này được vào cung học suốt ngày cũng chỉ quậy phá hoặc đánh nhau với bọn Tiếu Thiền hoặc là đấu võ mồm với Lý Diễn.
Nhưng khi ta nhìn thấy bộ dạng kia của Lý Hành, đột nhiên ta nhận ra.
Khoảnh khắc khi ta đẩy cửa vào, hắn quay đầu lại, trong mắt không có sự áy náy và kinh ngạc.
Hắn chỉ hơi cau mày, sợ ta đánh thức a tỷ.
Thì ra là như thế.
Chắc là Tiếu Thiền cũng biết chuyện này nên mới dẫn ta đến đó.
Giấc mơ suốt 14 năm nay, đến khi tỉnh giấc chỉ còn sợ cô đơn và trống trải.
Lý Hành thiên vị ta không phải bởi vì hắn yêu ta mà là mưu tính.
A tỷ nói: "A tỷ muốn tiêu dao khắp nơi, muốn đi ngắm nhìn Đại Ung."
Lý Hành nói: "Ta muốn cầu hôn nàng."
A tỷ nói: "Trường An của chúng ta sắp vào cung rồi. Vậy thì a tỷ sẽ bảo vệ biên cương, bảo vệ hoàng cung, cũng bảo vệ Trường An."
Ta là gông xiềng mà Lý Hành sử dụng để vây hãm a tỷ.
Những quan văn đó náo loạn trên triều. Tộc du mục đã tấn công 17 tòa thành của Đại Ung, sắp đánh đến Hoàng đô. Chúng ta không thể đánh bại bọn họ. Bọn họ nói chỉ cần giao a tỷ ra, dù sao thì tộc du mục bọn họ cũng chỉ muốn nữ tướng quân đã đánh bại bọn họ nhiều lần thôi. Đổi một nữ tướng để lấy một quốc gia thật sự rất có lời.
Ngươi thấy không, thật là ghê tởm.
Lại có thể dùng một nữ nhân để cứu vớt một đất nước.
A tỷ vẫn chưa tỉnh lại.
Ta có một cách khác.
Lâm Cẩn Y là người đã đưa a tỷ trở về. Hắn cũng bị thương nặng. Ta giả thành một cung nữ, lặng lẽ đi tìm hắn.
Hắn đang nghỉ ngơi ở một thiên điện nhưng lại không có ai hầu hạ.
Mười năm nay, hắn thay đổi rất nhiều, đã có phong thái của một võ tướng.
Ta hỏi hắn: "Còn nhớ ta không?"
"Thích Trường An," hắn nói, "Muội muội của Vô Ưu."
Ta sững sờ trước sự xưng hô của hắn, lại thấy trên cánh tay của hắn có khắc một đóa hoa vô ưu.
Ta hiểu rồi.
"Hãy mang a tỷ của ta đi thật xa, đến nơi chân trời góc bể, ở chỗ nào cũng được, chỉ cần không phải chiến trường là tốt rồi."
Hắn ngẩn người.
"Các người cứ đi đi, bọn họ sẽ không ngăn cản đâu."
Khi ta bưng hai ly rượu đến gặp Lý Hành, trong một ly có pha thêm dược khiến hắn hôn mê ba ngày. Trường Bình biết, nhưng y không cản ta lại.
Có rất nhiều người trong cung cũng biết nhưng tất cả đều không dám nói ra, cũng không có ai dám chỉ tay vào mặt ta mắng tay đại nghịch bất đạo, dám mưu hại Hoàng thượng.
Bởi vì bọn họ muốn sống.
Quốc nạn trước mắt, trên chiến trường không thể mất một vị tướng quân nhưng hậu cung thì có thể thiếu một vị Quý phi.
"Có chuyện gì?" Lý Hành hỏi ta.
"Đột nhiên thần thiếp nhớ tới một chuyện," ta nói, "Hoàng thượng vẫn thiếu thần thiếp một ly rượu giao bôi."
"Trẫm đang rất vội đừng đến làm phiền trẫm."
"Uống đi." Ta đưa ly rượu cho hắn, "Uống xong rồi thì thần tiếp sẽ không hận ngài nữa."
Lý Hành cười nhạo một tiếng sau đó uống cạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.