Chương 63: Cô Không Muốn Trả Thù ?
Tg Phi Yến
04/01/2021
Liễu Tuyên thở hỗn hển ,lấy lại hơi thở ..Sắc mặt liền trầm xuống bước đến gần họ..
\-" Đúng vậy ,Tôi có chuyện muốn nói với các anh.."
Hướng Hoa Lạc im lặng ,Trình Viện là người đáp trả..
\-" Cô muốn chúng Tôi không đến làm phiền chồng cô nữa đúng không..?"
Liễu Tuyên có chút bất ngờ bị Trình Viện đoán đúng..
Cô ta gật đầu..
\-" Đúng vậy.Vì sự an toàn của anh ấy ,Tôi có quyền yêu cầu các anh tránh xa anh ấy ra..."
Hàng chân mày Hướng Hoa Lạc nhíu chặt ,anh lạnh lùng hỏi..
\-" Cô không muốn trả thù ?"
Liễu Tuyên mặt liền biến sắc , quảng bách né tránh ánh mắt của Hướng Hoa Lạc..
\-" Đó là chuyện của Tôi.."
Tuy bị khí thế Hướng Hoa Lạc làm cho tinh thần sắp đóng băng .Nhưng nghĩ đến tình cảnh năm ấy Liễu Tuyên quyết cắn răng đáp trả..
Hướng Hoa Lạc không nổi giận..
\-" Nếu cô không muốn Tiểu Cường gặp nguy hiểm thì ngược lại anh ta cũng thế.Cô nghĩ với một mình cô thì sẽ làm được gì .Hay tháng năm chỉ hi sinh nhún bùn bên cạnh Thẩm Cát.Người không suy nghĩ cho chồng mình là cô chứ không phải là chúng Tôi.."
Đâm vào chỗ đau nhất mà cô ta cố che giấu ..
Mắt Liễu Tuyên đỏ hoe , cô ta cắn môi suy nghĩ một chút lại nói..
\-" Tôi mặc kệ ,miễng anh ấy được bình an.Các người không thấy cuộc sống của anh ấy bị giờ thảm hại lắm rồi sao.Hai ngày nữa dù làm mọi cách Tôi cũng sẽ đưa anh ấy về Nhật Bản .Các người bỏ cuộc đi.."
Nói rồi cô ta quay người bỏ đi ..
Trình Viện nhún vai ,Hướng Hoa Lạc cũng không cho người cảng lại ..
Lúc vào đến cửa thay dép ra ,Liễu Tuyên đi đến bên cạnh Tiểu Cường ,ngồi xổm xuống nắm lấy tay anh ta..
\-" Cường..Hai ngày nữa chúng ta về lại Nhật Bản được không anh..?"
Tiểu Cường xoa mặt cô ta , có chút đau lòng..
\-" Tuyên Tuyên ,anh chưa thể đi được."
Liễu Tuyên dịu dàng khuyên anh ta..
\-" Tại sao.Vì bọn họ hay sao.Cường anh đừng tham dự vào chuyện của họ.Tất cả đã là quá khứ rồi.Họ làm gì mặc kệ.Anh đừng quan tâm có được không..?"
Tiểu Cường thấy vợ khóc xót xa..
\-" Nhưng ,năm ấy chỉ một mình anh là người biết tất cả mọi việc..."
Liễu Tuyên lắc đầu khóc lên..
\-" Anh đã trả giá bằng đôi chân rồi ,giờ nếu bọn người kia biết anh sống sót trở về ,anh nghĩ họ có tha anh hay không.Tiểu Cường anh phải nghĩ cho em chứ..Không có anh em sống làm sao..."
Thấy vợ mình khóc ngất ,Tiểu Cường khó xử suy nghĩ trong giây lát..
\-" Được..được...nghe theo em ,đừng khóc.."
Như bỏ được nỗi lòng không yên ,Liễu Tuyên mỉm cười ôm chặt lấy anh ta lẫm bẫm..
\-" Em sẽ mua vé máy bay càng sớm càng tốt .Không ai có thể chia cắt chúng ta..."
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Hướng Hoa Lạc dù có một tay che trời ,về mặc kinh doanh anh có thể khiến ai đó đóng băng gia sản.Nhưng về mặc pháp luật ,anh cũng chỉ tuân theo luật Pháp.
Thật ra mà nói ,ai cũng nghĩ anh triệt đường tiêu của Thẩm Cát tại Thịnh Thị là cắt đi đường cùng của Ông ta.Anh chỉ đang kích động cho ông ấy chủ động ra tay.Vì sự việc năm xưa Ông ta trở nên im hơi lặng tiếng...
Lúc Hướng Hoa Lạc trở về ,trời đã khuya..
Anh phải qua phòng khác tắm sợ làm ồn Tịnh Thiên tỉnh giấc..
Ai ngờ được vừa nằm xuống ,cô gái nhỏ đã chui vào lòng anh hít hít ngửi ngửi ..
Sau đó phán ngay .
\-" Không có mùi phụ nữ..."
Hướng Hoa Lạc buồn cười , anh vừa tắm xong đấy ,thì mùi gì cũng sẽ bay sạch , bóp nhẹ lấy mông tròn của cô ,hôn lên trán cô đầy thương yêu..
\-" Sao chưa ngủ..?"
Tịnh Thiên mè nheo ,dụi dụi mặt vào cổ anh , tim Hướng Hoa Lạc cũng nhũng ra..
\-" Không có anh người ta ngủ không được nha..."
Anh cười khẽ , lật người đè lấy cô hôn thật sâu ,Tịnh Thiên than nhẹ ngẩng mặt cho anh hôn ..bàn tay to càng gỡ đi xuống chui vào đầm ngủ của cô..Đến khi tay chạm vào thứ gì đó..
Sắc mặt Hướng Hoa Lạc khó coi ,anh ngẩng đầu hơi thở có phần gấp gáp...
\-" Sao lại đến...?"
Sương mù long lanh ánh nước ,Tịnh Thiên vẫn còn ngất ngây trong nụ hôn vừa rồi..
Có phần chưa biết trả lời sao , chẳng phải đây là chuyện đương nhiên ,mỗi tháng một chu kì mà..Người thông minh như anh chẳng lẽ không hiểu...
Thấy cô mấp máy môi..
Anh buồn bực nói tiếp..
\-" Đến sao lại không nói anh.."
Nhìn anh em muốn dựng cờ khởi nghĩa ,Hướng Hoa Lạc chán nản buông cô ra..
Tịnh Thiên mếu máo sáp lại ôm lấy anh..
\-" Em chưa kịp nói..."
Đúng vậy mà ,anh hôn cô có cho cô nói lời nào đâu..Sao giờ giống lỗi của cô vậy .
Hướng Hoa Lạc nằm ngửa ra giường ..
\-" Ngủ..."
Tịnh Thiên bĩu môi ,ôm anh miệng nhỏ lầm bầm..
\-" Bụng em đau, râm ran khó chịu lắm.."
Liếc cô một cái ,Tịnh Thiên vờ nhìn anh đầy đáng thương..
Hướng Hoa Lạc thở dài ,đưa tay qua xoa lấy bụng cô ,nhàn nhạt hỏi..
\-" Uống Hồng trà đường đỏ chưa..?"
Tịnh Thiên rút vào lòng anh tủm tỉm cười đắc ý.
\-" Em uống rồi nhưng vẫn đau.."
Bàn tay Hướng Hoa Lạc xoa mạnh hơn ,dùng lực vừa phải , lúc mạnh lúc nhẹ giảm đi cơn đau không ít. Cũng chẳng biết xoa bao lâu đến khi người trong lòng ngủ say...
Anh nghiêng người kéo chăn đắp kính cho cô ,hôn lên má Tịnh Thiên rồi mới nhắm mắt ôm thiên hạ trong lòng nhắm mắt tìm giấc nồng..
\-" Đúng vậy ,Tôi có chuyện muốn nói với các anh.."
Hướng Hoa Lạc im lặng ,Trình Viện là người đáp trả..
\-" Cô muốn chúng Tôi không đến làm phiền chồng cô nữa đúng không..?"
Liễu Tuyên có chút bất ngờ bị Trình Viện đoán đúng..
Cô ta gật đầu..
\-" Đúng vậy.Vì sự an toàn của anh ấy ,Tôi có quyền yêu cầu các anh tránh xa anh ấy ra..."
Hàng chân mày Hướng Hoa Lạc nhíu chặt ,anh lạnh lùng hỏi..
\-" Cô không muốn trả thù ?"
Liễu Tuyên mặt liền biến sắc , quảng bách né tránh ánh mắt của Hướng Hoa Lạc..
\-" Đó là chuyện của Tôi.."
Tuy bị khí thế Hướng Hoa Lạc làm cho tinh thần sắp đóng băng .Nhưng nghĩ đến tình cảnh năm ấy Liễu Tuyên quyết cắn răng đáp trả..
Hướng Hoa Lạc không nổi giận..
\-" Nếu cô không muốn Tiểu Cường gặp nguy hiểm thì ngược lại anh ta cũng thế.Cô nghĩ với một mình cô thì sẽ làm được gì .Hay tháng năm chỉ hi sinh nhún bùn bên cạnh Thẩm Cát.Người không suy nghĩ cho chồng mình là cô chứ không phải là chúng Tôi.."
Đâm vào chỗ đau nhất mà cô ta cố che giấu ..
Mắt Liễu Tuyên đỏ hoe , cô ta cắn môi suy nghĩ một chút lại nói..
\-" Tôi mặc kệ ,miễng anh ấy được bình an.Các người không thấy cuộc sống của anh ấy bị giờ thảm hại lắm rồi sao.Hai ngày nữa dù làm mọi cách Tôi cũng sẽ đưa anh ấy về Nhật Bản .Các người bỏ cuộc đi.."
Nói rồi cô ta quay người bỏ đi ..
Trình Viện nhún vai ,Hướng Hoa Lạc cũng không cho người cảng lại ..
Lúc vào đến cửa thay dép ra ,Liễu Tuyên đi đến bên cạnh Tiểu Cường ,ngồi xổm xuống nắm lấy tay anh ta..
\-" Cường..Hai ngày nữa chúng ta về lại Nhật Bản được không anh..?"
Tiểu Cường xoa mặt cô ta , có chút đau lòng..
\-" Tuyên Tuyên ,anh chưa thể đi được."
Liễu Tuyên dịu dàng khuyên anh ta..
\-" Tại sao.Vì bọn họ hay sao.Cường anh đừng tham dự vào chuyện của họ.Tất cả đã là quá khứ rồi.Họ làm gì mặc kệ.Anh đừng quan tâm có được không..?"
Tiểu Cường thấy vợ khóc xót xa..
\-" Nhưng ,năm ấy chỉ một mình anh là người biết tất cả mọi việc..."
Liễu Tuyên lắc đầu khóc lên..
\-" Anh đã trả giá bằng đôi chân rồi ,giờ nếu bọn người kia biết anh sống sót trở về ,anh nghĩ họ có tha anh hay không.Tiểu Cường anh phải nghĩ cho em chứ..Không có anh em sống làm sao..."
Thấy vợ mình khóc ngất ,Tiểu Cường khó xử suy nghĩ trong giây lát..
\-" Được..được...nghe theo em ,đừng khóc.."
Như bỏ được nỗi lòng không yên ,Liễu Tuyên mỉm cười ôm chặt lấy anh ta lẫm bẫm..
\-" Em sẽ mua vé máy bay càng sớm càng tốt .Không ai có thể chia cắt chúng ta..."
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Hướng Hoa Lạc dù có một tay che trời ,về mặc kinh doanh anh có thể khiến ai đó đóng băng gia sản.Nhưng về mặc pháp luật ,anh cũng chỉ tuân theo luật Pháp.
Thật ra mà nói ,ai cũng nghĩ anh triệt đường tiêu của Thẩm Cát tại Thịnh Thị là cắt đi đường cùng của Ông ta.Anh chỉ đang kích động cho ông ấy chủ động ra tay.Vì sự việc năm xưa Ông ta trở nên im hơi lặng tiếng...
Lúc Hướng Hoa Lạc trở về ,trời đã khuya..
Anh phải qua phòng khác tắm sợ làm ồn Tịnh Thiên tỉnh giấc..
Ai ngờ được vừa nằm xuống ,cô gái nhỏ đã chui vào lòng anh hít hít ngửi ngửi ..
Sau đó phán ngay .
\-" Không có mùi phụ nữ..."
Hướng Hoa Lạc buồn cười , anh vừa tắm xong đấy ,thì mùi gì cũng sẽ bay sạch , bóp nhẹ lấy mông tròn của cô ,hôn lên trán cô đầy thương yêu..
\-" Sao chưa ngủ..?"
Tịnh Thiên mè nheo ,dụi dụi mặt vào cổ anh , tim Hướng Hoa Lạc cũng nhũng ra..
\-" Không có anh người ta ngủ không được nha..."
Anh cười khẽ , lật người đè lấy cô hôn thật sâu ,Tịnh Thiên than nhẹ ngẩng mặt cho anh hôn ..bàn tay to càng gỡ đi xuống chui vào đầm ngủ của cô..Đến khi tay chạm vào thứ gì đó..
Sắc mặt Hướng Hoa Lạc khó coi ,anh ngẩng đầu hơi thở có phần gấp gáp...
\-" Sao lại đến...?"
Sương mù long lanh ánh nước ,Tịnh Thiên vẫn còn ngất ngây trong nụ hôn vừa rồi..
Có phần chưa biết trả lời sao , chẳng phải đây là chuyện đương nhiên ,mỗi tháng một chu kì mà..Người thông minh như anh chẳng lẽ không hiểu...
Thấy cô mấp máy môi..
Anh buồn bực nói tiếp..
\-" Đến sao lại không nói anh.."
Nhìn anh em muốn dựng cờ khởi nghĩa ,Hướng Hoa Lạc chán nản buông cô ra..
Tịnh Thiên mếu máo sáp lại ôm lấy anh..
\-" Em chưa kịp nói..."
Đúng vậy mà ,anh hôn cô có cho cô nói lời nào đâu..Sao giờ giống lỗi của cô vậy .
Hướng Hoa Lạc nằm ngửa ra giường ..
\-" Ngủ..."
Tịnh Thiên bĩu môi ,ôm anh miệng nhỏ lầm bầm..
\-" Bụng em đau, râm ran khó chịu lắm.."
Liếc cô một cái ,Tịnh Thiên vờ nhìn anh đầy đáng thương..
Hướng Hoa Lạc thở dài ,đưa tay qua xoa lấy bụng cô ,nhàn nhạt hỏi..
\-" Uống Hồng trà đường đỏ chưa..?"
Tịnh Thiên rút vào lòng anh tủm tỉm cười đắc ý.
\-" Em uống rồi nhưng vẫn đau.."
Bàn tay Hướng Hoa Lạc xoa mạnh hơn ,dùng lực vừa phải , lúc mạnh lúc nhẹ giảm đi cơn đau không ít. Cũng chẳng biết xoa bao lâu đến khi người trong lòng ngủ say...
Anh nghiêng người kéo chăn đắp kính cho cô ,hôn lên má Tịnh Thiên rồi mới nhắm mắt ôm thiên hạ trong lòng nhắm mắt tìm giấc nồng..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.