Mị Trở Thành Thần Toán Nhờ Vào Hệ Thống Hóng Drama
Chương 16:
Nguyệt Chiếu Khê
02/08/2024
Diệp Mặc cười híp mắt, giọng điệu khiến người ta chỉ muốn đánh một cái: “Ồ, vậy mà chị cũng phát hiện ra rồi à? Không sai, là tôi cố ý đấy!” Dù sao thì cô cũng có cái “Thiết bị gian lận” 888 này ở đây, trước đó 888 đã nói cho cô biết bùa đào hoa được giấu ở đâu rồi.
Chị Ngô: “...”
Những người khác ở đây: “...”
Cô sẽ bị đánh thật đấy có biết không hả?!
Thẩm Nham kêu gào trong lòng, hai tay che mặt không dám nhìn nữa.
Tại sao tính cách của người này lại tệ đến vậy chứ?
“Cô, cô, cô!” Chị Ngô tức giận đến mức giọng nói run rẩy, nhất thời không nói nên lời.
“Aaa… tao giết mày!” Chị Ngô đột nhiên hét lớn, vẻ mặt dữ tợn nhào về phía Diệp Mặc: “Tao phải giết mày!”
Diệp Mặc nhướng mi, im lặng giơ chân nhồi thêm một cú nữa.
“Á!”
Chị Ngô la lên thất thanh, cơ thể bay ngược về sau rồi nặng nề rơi xuống đất một lần nữa. Mọi người lại nghe thấy tiếng khóc than quen thuộc của chị ta.
Diệp Miểu có vẻ thận trọng nhìn xuống chân phải của Diệp Mặc, mở miệng nói: “Tôi muốn hỏi một câu trước, sao sức lực của cô có thể mạnh như vậy được?”
Dù thế nào đi nữa thì chị Ngô cũng là một phụ nữ trưởng thành, cân nặng không hề nhẹ, nhưng kể cả lần trước hay lần này, một cước của Diệp Mặc đủ đá văng người ta ra xa như vậy, nhìn thế nào cũng thấy không bình thường.
“Anh phát hiện ra rồi à?” Diệp Mặc tò mò nhìn anh ta: “Sức lực của tôi quả thực mạnh hơn người bình thường nhiều, nhưng anh cứ yên tâm, lúc xuống chân tôi đã tính toán rất kỹ, bụng của chị ta cùng lắm bị bầm tím vài ngày thôi, sau đó sẽ không có vấn đề gì lớn đâu.”
Đá người là chuyên môn của cô mà!
Diệp Miểu nhìn vẻ mặt tự hào của cô: “...Tôi đâu có khen cô.”
Diệp Mặc cười híp mắt: “Em biết anh ba đang xấu hổ mà. Em là em gái ruột của anh, trong lòng anh nhất định rất tự hào về em! Có đúng không?”
Diệp Miêu nghe mà rùng mình buồn nôn.
“Diệp Mặc!” Nhìn hai anh em bọn họ nói chuyện như thể đã quên mất chuyện về bộ âu phục, Diệp Chí Bằng lên tiếng nhắc nhở: “Con mau cắt bộ âu phục ra nhìn xem trước đã!”
Phản ứng của chị Ngô cơ bản đã hoàn toàn xác thực được những gì Diệp Mặc nói là đúng, nếu không tại sao chị ta lại thẹn quá hoá giận như vậy? Nhưng chung quy vẫn phải tận mắt chứng kiến kết quả của chuyện này như thế nào mới được.
Diệp Mặc nghe Diệp Chí Bằng nói liền gật đầu: “Được, vậy con cắt nhé!”
Cô còn tốt bụng nhắc nhở Diệp Chí Bằng: “Cha à, cha phải chuẩn bị tinh thần đấy.” Đừng để bị dọa sợ bởi những gì sẽ thấy tiếp theo.
Diệp Chí Bằng hít vào một hơi thật sâu: “Cha đã chuẩn bị xong rồi!”
Nghe vậy, Diệp Mặc cũng không dây dưa thêm nữa, cô cầm kéo cắt gọn gàng lưu loát phần vai áo của âu phục, sau đó kéo một cái thật mạnh.
“Xoẹt…”
Cùng với tiếng vải bị xé rách khiến người nghe ê răng, từng lá từng lá bùa đào hoa nền đỏ chu sa bay tá lả xuống như những bông tuyết.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử của Diệp Chí Bằng co rút lại, biểu cảm trên mặt lại xanh mét.
Diệp Miểu vươn tay cầm mấy tấm bùa lên đưa cho cha anh ta xem: “Cha nhìn đi.”
Lá bùa giấy vàng chữ đỏ, nhìn chẳng thể hiểu được những phù văn màu đỏ trông giống như máu tươi rỉ ra trên giấy, xem ra thực sự có thể thấm vào người. Nhìn mấy lá bùa này lại lần nữa, cơ bản đều cùng một kiểu dáng, đại khái chính là thứ mà Diệp Mặc gọi là “Bùa đào hoa”.
Diệp Chí Bằng cực kỳ tức giận nhìn nó.
Chị Ngô vừa rồi vẫn còn đang kêu gào đau đớn giờ cũng im re không còn nghe thấy tiếng động gì nữa, hay nói cách khác là không dám phát ra tiếng vì sợ sẽ thu hút sự chú ý của đám người Diệp Mặc bên này.
“Cắt hết những bộ quần áo này cho cha!” Diệp Chí Bằng nói, giọng điệu vô cùng uy nghiêm đáng sợ, liếc nhìn chị Ngô vẫn đang nằm run lẩy bẩy trên mặt đất, trông vô cùng khủng bố.
Nghe Diệp Chí Bằng nói, Diệp Mặc liền đáp: “Sao cái gì cũng đều là con làm hết vậy. Này, đến lượt anh ba làm đi!” Cô đưa cái kéo cho Diệp Miểu.
Chị Ngô: “...”
Những người khác ở đây: “...”
Cô sẽ bị đánh thật đấy có biết không hả?!
Thẩm Nham kêu gào trong lòng, hai tay che mặt không dám nhìn nữa.
Tại sao tính cách của người này lại tệ đến vậy chứ?
“Cô, cô, cô!” Chị Ngô tức giận đến mức giọng nói run rẩy, nhất thời không nói nên lời.
“Aaa… tao giết mày!” Chị Ngô đột nhiên hét lớn, vẻ mặt dữ tợn nhào về phía Diệp Mặc: “Tao phải giết mày!”
Diệp Mặc nhướng mi, im lặng giơ chân nhồi thêm một cú nữa.
“Á!”
Chị Ngô la lên thất thanh, cơ thể bay ngược về sau rồi nặng nề rơi xuống đất một lần nữa. Mọi người lại nghe thấy tiếng khóc than quen thuộc của chị ta.
Diệp Miểu có vẻ thận trọng nhìn xuống chân phải của Diệp Mặc, mở miệng nói: “Tôi muốn hỏi một câu trước, sao sức lực của cô có thể mạnh như vậy được?”
Dù thế nào đi nữa thì chị Ngô cũng là một phụ nữ trưởng thành, cân nặng không hề nhẹ, nhưng kể cả lần trước hay lần này, một cước của Diệp Mặc đủ đá văng người ta ra xa như vậy, nhìn thế nào cũng thấy không bình thường.
“Anh phát hiện ra rồi à?” Diệp Mặc tò mò nhìn anh ta: “Sức lực của tôi quả thực mạnh hơn người bình thường nhiều, nhưng anh cứ yên tâm, lúc xuống chân tôi đã tính toán rất kỹ, bụng của chị ta cùng lắm bị bầm tím vài ngày thôi, sau đó sẽ không có vấn đề gì lớn đâu.”
Đá người là chuyên môn của cô mà!
Diệp Miểu nhìn vẻ mặt tự hào của cô: “...Tôi đâu có khen cô.”
Diệp Mặc cười híp mắt: “Em biết anh ba đang xấu hổ mà. Em là em gái ruột của anh, trong lòng anh nhất định rất tự hào về em! Có đúng không?”
Diệp Miêu nghe mà rùng mình buồn nôn.
“Diệp Mặc!” Nhìn hai anh em bọn họ nói chuyện như thể đã quên mất chuyện về bộ âu phục, Diệp Chí Bằng lên tiếng nhắc nhở: “Con mau cắt bộ âu phục ra nhìn xem trước đã!”
Phản ứng của chị Ngô cơ bản đã hoàn toàn xác thực được những gì Diệp Mặc nói là đúng, nếu không tại sao chị ta lại thẹn quá hoá giận như vậy? Nhưng chung quy vẫn phải tận mắt chứng kiến kết quả của chuyện này như thế nào mới được.
Diệp Mặc nghe Diệp Chí Bằng nói liền gật đầu: “Được, vậy con cắt nhé!”
Cô còn tốt bụng nhắc nhở Diệp Chí Bằng: “Cha à, cha phải chuẩn bị tinh thần đấy.” Đừng để bị dọa sợ bởi những gì sẽ thấy tiếp theo.
Diệp Chí Bằng hít vào một hơi thật sâu: “Cha đã chuẩn bị xong rồi!”
Nghe vậy, Diệp Mặc cũng không dây dưa thêm nữa, cô cầm kéo cắt gọn gàng lưu loát phần vai áo của âu phục, sau đó kéo một cái thật mạnh.
“Xoẹt…”
Cùng với tiếng vải bị xé rách khiến người nghe ê răng, từng lá từng lá bùa đào hoa nền đỏ chu sa bay tá lả xuống như những bông tuyết.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử của Diệp Chí Bằng co rút lại, biểu cảm trên mặt lại xanh mét.
Diệp Miểu vươn tay cầm mấy tấm bùa lên đưa cho cha anh ta xem: “Cha nhìn đi.”
Lá bùa giấy vàng chữ đỏ, nhìn chẳng thể hiểu được những phù văn màu đỏ trông giống như máu tươi rỉ ra trên giấy, xem ra thực sự có thể thấm vào người. Nhìn mấy lá bùa này lại lần nữa, cơ bản đều cùng một kiểu dáng, đại khái chính là thứ mà Diệp Mặc gọi là “Bùa đào hoa”.
Diệp Chí Bằng cực kỳ tức giận nhìn nó.
Chị Ngô vừa rồi vẫn còn đang kêu gào đau đớn giờ cũng im re không còn nghe thấy tiếng động gì nữa, hay nói cách khác là không dám phát ra tiếng vì sợ sẽ thu hút sự chú ý của đám người Diệp Mặc bên này.
“Cắt hết những bộ quần áo này cho cha!” Diệp Chí Bằng nói, giọng điệu vô cùng uy nghiêm đáng sợ, liếc nhìn chị Ngô vẫn đang nằm run lẩy bẩy trên mặt đất, trông vô cùng khủng bố.
Nghe Diệp Chí Bằng nói, Diệp Mặc liền đáp: “Sao cái gì cũng đều là con làm hết vậy. Này, đến lượt anh ba làm đi!” Cô đưa cái kéo cho Diệp Miểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.