Chương 107: Chưa ra đến cửa đã có chuyện
Vân Ngoại Thiên Đô
29/07/2014
Lúc ta ngoi lên khỏi mặt nước, liếc nhìn cảnh tượng trên bờ, thấy người người đều lăn đùng ra ngất.
Bao gồm nhị tuấn võ công cao cường và thị tỳ kia.
Ngay từ lúc Ninh Khải Dao ngồi kiệu tới thương đoàn Thân Độc, ta đã nhận ra thị tỳ đi trước kiệu cô ta có võ công rất cao, chẳng kém bát tuấn hành tung bí hiểm bên cạnh Hạ Hầu Thương là bao. Hơn nữa, thị tỳ này đi theo Ninh Khải Dao mọi lúc mọi nơi, nghĩ vậy, ta cho rằng người này là cận vệ của Ninh Khảo Dao.
Mặc dù hồi đó còn chưa bên người trong kiệu là ai, nhưng có một hộ vệ như vậy, xem chừng là hào môn thế gia. Có lẽ, vào thời điểm nào đó, có thể trở thành vật cản trở của bát tuấn?
Cho nên ta cố ý khiêu khích Ninh Khải Dao, rốt cuộc cũng để người này bộc lộ khả năng.
Bên cạnh có tiếng nước, Tiểu Thất bơi tới bên cạnh ta, khẽ nói: “Hết thảy đều thuận lợi.”
Ta gật đầu: “Chúng ta nhanh đi thay y phục thôi.”
Bơi vào chỗ sâu trong hồ sen, lên bờ ở một đầu khác. Sau hòn giả sơn có y phục Tiểu Thất giấu từ trước. Ta nấp vào sau hòn giả sơn thay đồ, đợi Tiểu Thất thay xong rồi vùi y phục vào một cái hốc đã được đào từ trước. Mặt đã dịch dung, lúc này mới vội vàng chạy tới chỗ mọi người té xỉu trên bờ. Tiểu Thất nhanh tay nhanh chân buộc hai người trong số đó vào một hòn đá đã được chuẩn bị, rồi đẩy chúng vào hồ sen. Bây giờ ta và hắn mới nằm lẫn vào đám thị vệ té xỉu.
Nhóm thị vệ của Ninh Khải Dao này không phải gia đinh trong phủ cô ta, mà mượn từ Thần Sách doanh. Không vì lẽ gì khác, cô ta chỉ muốn dạy cho ta một bài học thôi. Cô ta cũng không định giao ta cho Đại Lý tự, bởi vì cô ta biết, có sự bảo vệ của Ninh vương, ta vào Đại Lý tự dạo chơi một chuyến rồi lại ra thôi. Cho nên, giả sử ta không nhảy xuống hồ sen, cô ta cũng sẽ bảo thị tỳ này đẩy ta xuống, sau đó viện cớ ta chạy chốn rồi châm khói thuốc độc, hun khói ép ta ra ngoài. Mà đám binh sĩ Thần Sách doanh này được Tần gia quản thúc, vô pháp vô thiên, đương nhiên không hạ thủ lưu tình. Lúc ép ta ra ngoài rồi sẽ sử dụng chiêu hiểm độc, ít nhất cũng phải vạch hai nhát kiếm lên mặt ta…
Về phần ai đưa chủ ý này cho cô ta… Thật ra thì có vài chủ ý không cần nhiều lời, chỉ cần khơi gợi, cô ta sẽ biết cách hoàn thiện.
Luồng khói này chỉ làm người ta mê man một lúc, chẳng bao lâu nữa, nhị tuấn và thị tỳ có võ công cao cường sẽ tỉnh lại.
Ta nghe thấy thị tỳ kia lớn tiếng nói: “Tiểu thư, người làm sao rồi, có khỏe không?”
Nhị tuấn liền nói: “Nguy to, không biết phu nhân đâu rồi, phải làm sao bây giờ? Lục Nhĩ, ngươi bẩm báo với vương gia, ta đuổi theo…”
Thì ra người có giọng nói đều đều kia là Lục Nhĩ?
Thấy người xung quanh lục tục đứng dậy, ta mới dậy theo, ra vẻ hoang mang mờ mịt, đứng sau đội trưởng của mười mấy người đó.
Đội trưởng kia chắp tay hỏi Ninh Khải Dao: “Ninh tiểu thư, có muốn tiểu nhân dẫn người đuổi theo không?”
Trải qua biến cố, tâm tư Ninh Khải Dao hỗn loạn, sợ Hạ Hầu Thương gây phiền toái cho mình, bực dọc nói: “Đuổi theo làm gì? Chúng ta về phủ.”
Lục Nhĩ báo tin ta đã chạy thoát cho Hạ Hầu Thương, Hạ Hầu Thương sẽ phái người tìm kiếm xung quanh. Hơn nữa hắn biết hồ sen này có mạch nước ngầm thông tới một dòng sông. Mà dòng sông đó trùng hợp có một chiếc thuyền nhỏ, trên thuyền lại có mui che. Thuyền nhỏ cập bờ sẽ có xe ngựa đưa người trên thuyền thẳng về phía tây, hướng tới biên cương.
Hắn sẽ xác nhận rằng ta đã chạy trốn, nhưng ta trốn rồi cũng không gây phiền toái gì cho hắn. Đơn giản vì chuyện này cũng có dính líu tới Ninh Khải Dao. Thuyết phục Ninh Khải Dao đừng dùng gia đinh mà dùng binh sĩ Thần Sách doanh cũng vì muốn cung cấp nhân chứng cho Hạ Hầu Thương mà thôi.
Nếu không gây phiền toái cho hắn, ta nghĩ, hắn sẽ dần dần bỏ qua chuyện này?
Dù sao, trong ngoài triều đình, quyền lợi giao tranh, có vô số chuyện đang chờ hắn giải quyết.
Chỉ cần Ninh Khải Dao để người của Thần Sách doanh rời đi, bọn ta có thể lặng lẽ tách đoàn. Vài ngày sau, khi Hạ Hầu Thương phát hiện nhầm người, quay lại tra xét hồ sen, ta và Tiểu Thất đã đi xa rồi.
Tiểu Thất sống trong bầy sói từ nhỏ, có khứu giác bén nhạy của loài sói. Hắn nói cho ta biết, mùi hoa mộc đàn trên người ta có tắm mười lần thì hắn cũng có thể ngửi thấy trong phạm vi một dặm. Cho nên, mặc dù hắn không thể vào phủ, nhưng ta vừa ra khỏi phủ hắn sẽ biết ngay. Vì vậy, đã định sẵn kế hoạch từ lâu rồi.
Ninh Khải Dao đã biết người trêu cợt cô ta trước thương đoàn Thân Độc đó là ta, còn cho rằng ta sẽ hạ độc Hạ Hầu Thương. Với tính tình của cô ta, cơ hội tốt như vậy, sao không lợi dụng chứ? Chỉ cần cô ta muốn báo thù, đương nhiên sẽ có người bày mưu tính kế, phủ Ninh gia có mấy phụ nhân là vợ của binh sĩ giải ngũ.
Mưu kế của nữ nhân cũng chỉ có hủy dung hay làm cho người ta mất mặt mà thôi. Thay vì đưa ta vào đại lao, sự trả thù như vậy khiến cô ta hài lòng hơn.
Thật ra bọn ta không biết Hạ Hầu Thương sẽ dẫn bọn ta đi đâu, nhưng dù đi đến đâu đi nữa, kế sách cũng na ná như nhau thôi. Ví dụ như, nếu đến tửu lâu, sau khi đánh lạc hướng Hạ Hầu Thương, màn nhảy vào hồ nước này sẽ biến thành đốt nhà, thuyền nhỏ sẽ đổi thành xe ngựa… Tiểu Thất đã chuẩn bị tất cả phương tiện đi đường, nghĩ đến tất cả những chỗ có thể đi… Con cháu của Hoàng thất, những chỗ không phú thì quý có thể đặt chân tới nào có nhiều nhặn gì?
Chỉ cần ta có cơ hội rời phủ, kế hoạch có thể triển khai bất cứ lúc nào.
Huống chi, không có ai biết thật ra Mặc Tử Hàn là Tiểu Lục phải không?
Năm đó, Lý Sĩ Nguyên thân bại danh liệt, bởi vì phản quốc mà bị lục soát nhà. Trên đường đến Tây Cương, cháu gái Lý Nhân Hạo và Lý Mộc Phi bị quan binh áp giải đánh đập tàn nhẫn, sao có thể không nhiễm bệnh qua đời? Cho dù chưa tới Tây Cương, bệnh tật cũng đã triền miên. Lão phụ nói cho ta biết: “Nếu có thể cứu thì cứ cứu, dù sao Lý Sĩ Nguyên cũng là vị quan có tài cán của Tiên hoàng.”
Cho nên, ta dẫn hội Tiểu Thất đi cứu người. Sau trận chiến gian nan, Tiểu Lục bị trọng thương, giết gần hết quan binh ngăn cản mới thuận lợi cứu được hai người họ. Tiếc rằng Lý Mộc Phi thân thể yếu ớt, chỉ còn hơi tàn. Đến khi bọn ta cứu được, chưa được ba ngày đã qua đời, nhưng lại có thể vớt được mạng cho Lý Nhân Hạo. Mà lúc này đây, Tiểu Lục bị thương nặng không thể cứu chữa đã chết.
Hộ vệ Thất Tinh luôn dùng ngân giáp che mặt, không có mấy ai biết. Mà Tiểu Lục lại để râu, Lý Hạo Nhiên có thân hình tương tự như hắn, còn nuôi râu nên không có mấy người có thể phân biệt. Cho nên ta để hắn thế thân cho Tiểu Lục.
Khi quan binh đuổi tới, sau khi đánh bại những kẻ tới cứu, nhìn qua chính là Tang Dung khóc than trước thi thể “Lý Nhân Hạo”.
Tội phạm chưa vào Tây Cương đã được cứu, còn bỏ mình tại ngôi miếu đổ nát, trách nhiệm khác hẳn việc để hắn bệnh chết. Mặc dù chúng muốn hắn chết, nhưng không phải bằng cách này. Cho nên, dù thấy kỳ lạ nhưng chúng cũng chỉ mở một mắt, nhắm một mắt cho qua.
Lúc ta biết Thái tử tìm kiếm một người trẻ tuổi ở Tây Cương đã bàn bạc với hắn: “Nếu ngươi có thể lọt vào mắt Thái tử, đến gần thiên nhan, có lẽ sẽ có cơ hội lợi dụng kẽ hở mà hành sự.”
Bao gồm nhị tuấn võ công cao cường và thị tỳ kia.
Ngay từ lúc Ninh Khải Dao ngồi kiệu tới thương đoàn Thân Độc, ta đã nhận ra thị tỳ đi trước kiệu cô ta có võ công rất cao, chẳng kém bát tuấn hành tung bí hiểm bên cạnh Hạ Hầu Thương là bao. Hơn nữa, thị tỳ này đi theo Ninh Khải Dao mọi lúc mọi nơi, nghĩ vậy, ta cho rằng người này là cận vệ của Ninh Khảo Dao.
Mặc dù hồi đó còn chưa bên người trong kiệu là ai, nhưng có một hộ vệ như vậy, xem chừng là hào môn thế gia. Có lẽ, vào thời điểm nào đó, có thể trở thành vật cản trở của bát tuấn?
Cho nên ta cố ý khiêu khích Ninh Khải Dao, rốt cuộc cũng để người này bộc lộ khả năng.
Bên cạnh có tiếng nước, Tiểu Thất bơi tới bên cạnh ta, khẽ nói: “Hết thảy đều thuận lợi.”
Ta gật đầu: “Chúng ta nhanh đi thay y phục thôi.”
Bơi vào chỗ sâu trong hồ sen, lên bờ ở một đầu khác. Sau hòn giả sơn có y phục Tiểu Thất giấu từ trước. Ta nấp vào sau hòn giả sơn thay đồ, đợi Tiểu Thất thay xong rồi vùi y phục vào một cái hốc đã được đào từ trước. Mặt đã dịch dung, lúc này mới vội vàng chạy tới chỗ mọi người té xỉu trên bờ. Tiểu Thất nhanh tay nhanh chân buộc hai người trong số đó vào một hòn đá đã được chuẩn bị, rồi đẩy chúng vào hồ sen. Bây giờ ta và hắn mới nằm lẫn vào đám thị vệ té xỉu.
Nhóm thị vệ của Ninh Khải Dao này không phải gia đinh trong phủ cô ta, mà mượn từ Thần Sách doanh. Không vì lẽ gì khác, cô ta chỉ muốn dạy cho ta một bài học thôi. Cô ta cũng không định giao ta cho Đại Lý tự, bởi vì cô ta biết, có sự bảo vệ của Ninh vương, ta vào Đại Lý tự dạo chơi một chuyến rồi lại ra thôi. Cho nên, giả sử ta không nhảy xuống hồ sen, cô ta cũng sẽ bảo thị tỳ này đẩy ta xuống, sau đó viện cớ ta chạy chốn rồi châm khói thuốc độc, hun khói ép ta ra ngoài. Mà đám binh sĩ Thần Sách doanh này được Tần gia quản thúc, vô pháp vô thiên, đương nhiên không hạ thủ lưu tình. Lúc ép ta ra ngoài rồi sẽ sử dụng chiêu hiểm độc, ít nhất cũng phải vạch hai nhát kiếm lên mặt ta…
Về phần ai đưa chủ ý này cho cô ta… Thật ra thì có vài chủ ý không cần nhiều lời, chỉ cần khơi gợi, cô ta sẽ biết cách hoàn thiện.
Luồng khói này chỉ làm người ta mê man một lúc, chẳng bao lâu nữa, nhị tuấn và thị tỳ có võ công cao cường sẽ tỉnh lại.
Ta nghe thấy thị tỳ kia lớn tiếng nói: “Tiểu thư, người làm sao rồi, có khỏe không?”
Nhị tuấn liền nói: “Nguy to, không biết phu nhân đâu rồi, phải làm sao bây giờ? Lục Nhĩ, ngươi bẩm báo với vương gia, ta đuổi theo…”
Thì ra người có giọng nói đều đều kia là Lục Nhĩ?
Thấy người xung quanh lục tục đứng dậy, ta mới dậy theo, ra vẻ hoang mang mờ mịt, đứng sau đội trưởng của mười mấy người đó.
Đội trưởng kia chắp tay hỏi Ninh Khải Dao: “Ninh tiểu thư, có muốn tiểu nhân dẫn người đuổi theo không?”
Trải qua biến cố, tâm tư Ninh Khải Dao hỗn loạn, sợ Hạ Hầu Thương gây phiền toái cho mình, bực dọc nói: “Đuổi theo làm gì? Chúng ta về phủ.”
Lục Nhĩ báo tin ta đã chạy thoát cho Hạ Hầu Thương, Hạ Hầu Thương sẽ phái người tìm kiếm xung quanh. Hơn nữa hắn biết hồ sen này có mạch nước ngầm thông tới một dòng sông. Mà dòng sông đó trùng hợp có một chiếc thuyền nhỏ, trên thuyền lại có mui che. Thuyền nhỏ cập bờ sẽ có xe ngựa đưa người trên thuyền thẳng về phía tây, hướng tới biên cương.
Hắn sẽ xác nhận rằng ta đã chạy trốn, nhưng ta trốn rồi cũng không gây phiền toái gì cho hắn. Đơn giản vì chuyện này cũng có dính líu tới Ninh Khải Dao. Thuyết phục Ninh Khải Dao đừng dùng gia đinh mà dùng binh sĩ Thần Sách doanh cũng vì muốn cung cấp nhân chứng cho Hạ Hầu Thương mà thôi.
Nếu không gây phiền toái cho hắn, ta nghĩ, hắn sẽ dần dần bỏ qua chuyện này?
Dù sao, trong ngoài triều đình, quyền lợi giao tranh, có vô số chuyện đang chờ hắn giải quyết.
Chỉ cần Ninh Khải Dao để người của Thần Sách doanh rời đi, bọn ta có thể lặng lẽ tách đoàn. Vài ngày sau, khi Hạ Hầu Thương phát hiện nhầm người, quay lại tra xét hồ sen, ta và Tiểu Thất đã đi xa rồi.
Tiểu Thất sống trong bầy sói từ nhỏ, có khứu giác bén nhạy của loài sói. Hắn nói cho ta biết, mùi hoa mộc đàn trên người ta có tắm mười lần thì hắn cũng có thể ngửi thấy trong phạm vi một dặm. Cho nên, mặc dù hắn không thể vào phủ, nhưng ta vừa ra khỏi phủ hắn sẽ biết ngay. Vì vậy, đã định sẵn kế hoạch từ lâu rồi.
Ninh Khải Dao đã biết người trêu cợt cô ta trước thương đoàn Thân Độc đó là ta, còn cho rằng ta sẽ hạ độc Hạ Hầu Thương. Với tính tình của cô ta, cơ hội tốt như vậy, sao không lợi dụng chứ? Chỉ cần cô ta muốn báo thù, đương nhiên sẽ có người bày mưu tính kế, phủ Ninh gia có mấy phụ nhân là vợ của binh sĩ giải ngũ.
Mưu kế của nữ nhân cũng chỉ có hủy dung hay làm cho người ta mất mặt mà thôi. Thay vì đưa ta vào đại lao, sự trả thù như vậy khiến cô ta hài lòng hơn.
Thật ra bọn ta không biết Hạ Hầu Thương sẽ dẫn bọn ta đi đâu, nhưng dù đi đến đâu đi nữa, kế sách cũng na ná như nhau thôi. Ví dụ như, nếu đến tửu lâu, sau khi đánh lạc hướng Hạ Hầu Thương, màn nhảy vào hồ nước này sẽ biến thành đốt nhà, thuyền nhỏ sẽ đổi thành xe ngựa… Tiểu Thất đã chuẩn bị tất cả phương tiện đi đường, nghĩ đến tất cả những chỗ có thể đi… Con cháu của Hoàng thất, những chỗ không phú thì quý có thể đặt chân tới nào có nhiều nhặn gì?
Chỉ cần ta có cơ hội rời phủ, kế hoạch có thể triển khai bất cứ lúc nào.
Huống chi, không có ai biết thật ra Mặc Tử Hàn là Tiểu Lục phải không?
Năm đó, Lý Sĩ Nguyên thân bại danh liệt, bởi vì phản quốc mà bị lục soát nhà. Trên đường đến Tây Cương, cháu gái Lý Nhân Hạo và Lý Mộc Phi bị quan binh áp giải đánh đập tàn nhẫn, sao có thể không nhiễm bệnh qua đời? Cho dù chưa tới Tây Cương, bệnh tật cũng đã triền miên. Lão phụ nói cho ta biết: “Nếu có thể cứu thì cứ cứu, dù sao Lý Sĩ Nguyên cũng là vị quan có tài cán của Tiên hoàng.”
Cho nên, ta dẫn hội Tiểu Thất đi cứu người. Sau trận chiến gian nan, Tiểu Lục bị trọng thương, giết gần hết quan binh ngăn cản mới thuận lợi cứu được hai người họ. Tiếc rằng Lý Mộc Phi thân thể yếu ớt, chỉ còn hơi tàn. Đến khi bọn ta cứu được, chưa được ba ngày đã qua đời, nhưng lại có thể vớt được mạng cho Lý Nhân Hạo. Mà lúc này đây, Tiểu Lục bị thương nặng không thể cứu chữa đã chết.
Hộ vệ Thất Tinh luôn dùng ngân giáp che mặt, không có mấy ai biết. Mà Tiểu Lục lại để râu, Lý Hạo Nhiên có thân hình tương tự như hắn, còn nuôi râu nên không có mấy người có thể phân biệt. Cho nên ta để hắn thế thân cho Tiểu Lục.
Khi quan binh đuổi tới, sau khi đánh bại những kẻ tới cứu, nhìn qua chính là Tang Dung khóc than trước thi thể “Lý Nhân Hạo”.
Tội phạm chưa vào Tây Cương đã được cứu, còn bỏ mình tại ngôi miếu đổ nát, trách nhiệm khác hẳn việc để hắn bệnh chết. Mặc dù chúng muốn hắn chết, nhưng không phải bằng cách này. Cho nên, dù thấy kỳ lạ nhưng chúng cũng chỉ mở một mắt, nhắm một mắt cho qua.
Lúc ta biết Thái tử tìm kiếm một người trẻ tuổi ở Tây Cương đã bàn bạc với hắn: “Nếu ngươi có thể lọt vào mắt Thái tử, đến gần thiên nhan, có lẽ sẽ có cơ hội lợi dụng kẽ hở mà hành sự.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.