Chương 164: Kẻ giấu mình phía sau
Vân Ngoại Thiên Đô
30/04/2015
Siêu Ảnh lại một lần nữa kháng lệnh, phàm là yêu cầu của ta, hắn tất sẽ nghi ngờ. Nhưng hắn cũng biết, nếu vào cung trong tình hình này, ắt hẳn sẽ bị người trong cung kết tội. Vì vậy, thời điểm ta yêu cầu đi theo hai ngả, hắn không đồng ý, ngược lại sẽ nghi ngờ trên đường có mai phục nào khác hay không. Cho nên, hắn liền yêu cầu chờ trong cửa hàng.
Lối đi ngầm này không hề dài, cùng lắm chỉ hai mươi ba mươi thước, bên trong đen đến nỗi vươn tay không thấy được năm ngón. Mỗi một khúc quanh một ngã rẽ thì càng cách xa tiểu viện kia, làm ta không đoán nổi đã đi tới nơi nào.
Rốt cuộc đã đi tới cuối con đường dài ngoẵng kia, không biết người nọ nhấn chốt mở nào trên tường, thoáng chốc ánh sáng phía ngoài chiếu vào đường hầm, khiến ta cảm thấy trong tầm mắt mình như bừng sáng trong thoáng chốc, lại ngờ ngợ không rõ mình đứng ở đâu, người mặc áo xanh bào gấm, đầu đội ngọc quan là ai.
Y chìa tay với ta, muốn đỡ ta qua cánh cửa kia. Ta mới chợt giật mình hoảng hốt, chẳng phải ta đã đoán được từ lâu?
Hoàng tử tài hoa nhất trong mười Hoàng tử Tây Di, cũng là Hoàng tử giảo hoạt nhất, Ô Mộc Tề… Thì ra kẻ ẩn mình, đứng sau mọi chuyện rốt cuộc là y.
Y và phụ soái ta đã đạt tới thỏa thuận loại nào rồi?
Lòng ta lạnh như băng, từ lần đầu nhìn thấy y, ta đã biết màn giết chóc năm đó quả nhiên có nguyên nhân của nó, mà những lời đồn đại trên thảo nguyên kia cũng không phải là tin đồn vô căn cứ. Hóa ra người hại chết chúng tướng Quân gia không phải là ai khác mà đúng thật là phụ soái ta.
Phụ soái ta đi sâu vào lòng người với hình tượng nghiêm chính và trung quân yêu dân. Ta không biết, tại sao chuyện này lại trở nên nực cười đến thế? Ông và Ô Mộc Tề đã đứng cùng một chiến tuyến từ lúc nào vậy?
Ta không biết Tây Di có thể cho ông thứ gì tốt, mà thứ tốt này ngay cả triều đình ông luôn luôn trung thành cũng không thể đáp ứng ư?
Ta cúi đầu nhìn kĩ cánh tay vươn ở trước mặt mình, trên mu bàn tay ngăm đen có thể thấy lông măng hơi xoăn, nhưng bàn tay kia thon dài tuyệt đẹp, móng tay gọn gàng sạch sẽ, không có dấu vết giết chóc. Nhưng ta biết, đôi tay này từng không chút do dự dùng thanh đao sắc bên hông chém đầu tướng sĩ phe ta, máu tươi bắn lên mặt hắn mà hắn cũng chỉ dùng đầu ngón tay lau rồi đặt lên khóe môi, cười mỉa mai nhìn đối thủ rơi đầu. Đối địch với hắn, tướng lĩnh phe ta cũng run sợ trong lòng, chỉ vì hắn tàn nhẫn và ngoan tuyệt. Chỉ cần có thể thắng lợi sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, bất kể địch ta cũng đều luân phiên làm quân cờ trong tay hắn. Huynh trưởng của hắn cũng chính vì vậy mà chết… Xá Thiết Mộc tuy hung tàn ác độc, nhưng suy cho cùng còn nghĩ cho tộc mình.
Ta né qua cánh tay kia, bước sang bên cạnh một bước, cười nói với người bên cạnh: “Cha, con tới rồi”.
Thấy ta như thế, Ô Mộc Tề đành thu tay về, vẻ mặt lúc đó lại không hề buồn bực, cười hì hì trả lời: “Bọn ta chờ người cũng lâu thật”.
Quân Sở Hòa đáp: “Tới là tốt rồi, cha biết kiểu gì con cũng đến mà”.
Trong căn phòng tráng lệ, khay gỗ sơn đỏ tỏa hương thoang thoảng, hẳn là làm từ gỗ đàn hương. Trên bức họa chạm ngọc là hình tráng sĩ đội mũ lông, tay cầm loan đao cưỡi ngựa vung áo, tư thế oai hùng tráng kiện như thể sắp vượt tường mà ra.
Ngoại trừ những thứ này ra, trong phòng không có đồ vật Tây Di gì nữa, phòng ngợp vinh hoa phú quý, không kém phủ Ninh vương và cung điện là bao. Hương nhan quanh quất khắp phòng, ấm áp thơm nồng, khiến tên Hoàng tử Tây Di đầy sát khí mang trong mình phong thái của con trai phú hộ Giang Nam, hiền hòa nhã nhặn.
Có thị nữ nhỏ xinh bưng khay gỗ đưa điểm tâm và trà lên, bày ở trên bàn. Lúc cúi đầu, khóe mắt lướt qua nam tử trước mặt, sau đó chầm chậm lui ra.
Ta nghĩ thầm, vốn dĩ vị này tuấn tú chẳng kém Hạ Hầu Thương là bao, chẳng qua đen hơn chút, da thô hơn chút, người nặng mùi hơn chút, cẩm y ngọc thực cũng không át nổi mùi mồ hôi trên người… Ta có phải là một tên bất lực mãi mãi đắm chìm trong sầu thương chăng? Nếu Hạ Hầu Thương thật sự không thể tỉnh, ta sẽ canh giữ bên chàng như cách chàng đối với ta. Như vậy, cuộc sống sẽ bớt đau khổ, nào cần phải luôn luôn suy nghĩ? Nghĩ như thế, trong lòng cũng vui vẻ vài phần.
Không ngờ sự vui vẻ này lại hiện trên mặt khiến Quân Sở Hòa hơi bất ngờ. Ông đưa ly trà cho ta, nói: “Triển Ngọc, đây là trà Long Tỉnh Minh Tiền Hoàng tử tốn vạn kim mua về, con thử chút nhé?”.
Ta ngẩng đầu nhìn, Ô Mộc Tề nhìn ta với ánh mắt sâu xa, nhưng không nói tiếng nào, trên mặt đã không còn nụ cười khi vừa gặp.
Quân Sở Hòa đã lấy ta giao dịch với y?
Ta nhận lấy ly trà, khẽ uống một hớp, trong lòng không khỏi chộn rộn. Trà này mát lạnh thơm dịu, dư vị ngọt mát, trong đó có lẫn hương hoa hồng, nhạt mà không át vị trà, nào phải tốn vạn kim có thể mua được, rõ ràng chính là trà được làm từ Ngự trà viên của Hoàng thất. Mùi vị này, ta chỉ từng nếm một lần ở cung Cảnh Thọ của Thái Hậu mà thôi.
Loại cây ngự trà này chỉ có một gốc cây, chẳng cao đến một thước, lá trà được hái trước tiết Thanh minh, không được quá nửa cân. Ngay cả phủ Ninh vương cũng chưa từng thấy trà như thế, nhưng họ lại có trong tay, phải chăng họ muốn tuyên bố với ta điều gì?
“Trà này ngon không?”.
“Rất ngon, cha càng ngày càng thanh đạm tao nhã. Nhớ ngày nào, cha cũng đâu thích uống trà lắm, nhiều năm không gặp, có quá nhiều chỗ khiến con không nhận ra cha nữa rồi”.
Ông khẽ cười một tiếng: “Ta nào biết trà gì chứ, chẳng qua Hoàng tử luôn thích nghệ thuật trà của Trung Nguyên, nên tìm mọi cách lấy lá trà”.
“Vậy à? Đi đường lâu như thế rồi, bụng con cũng hơi đói, không biết có điểm tâm nào ngon xứng với trà này?”.
Ô Mộc Tề vỗ tay một phát, có thiếu nữ mái tóc búi hờ bưng bánh ngọt màu vàng tinh tế vào, đặt lên bàn. Dưới ánh đèn, lớp đường vàng óng ánh trong veo phản chiếu sắc màu dịu nhẹ như nhuyễn ngọc khiến người ta vừa nhìn mà ngón trỏ đã động đậy. Ta không khách khí, cầm lấy đôi đũa bằng gỗ đàn hương bày trên cái khay gắp một miếng cho vào miệng. Lúc vừa mới nếm không cảm thấy ngọt, nhưng đợi khi miếng bánh vào miệng liền cảm thấy miệng đầy hương thơm, chầm chậm dồn từ cuối lưỡi về đầu lưỡi, còn lan cả khoang miệng, ngay cả bụng dường như cũng dần ngấm hương thơm này.
Lại kết hợp với hương hoa hồng trong búp trà Long Tỉnh Minh Tiền, quả thật thơm mà không ngấy, như khiến người ta muốn cắn cả đầu lưỡi.
“Tướng quân vẫn thích đồ ngọt như trước kia”. Ô Mộc Tề cười, đích thân nhấc ấm sứ tinh tế trên bàn, rót đầy ly trà của ta.
“Hoàng tử cũng vậy, vẫn suy nghĩ chu toàn như trước kia”. Ta cười cười.
Đại hội Y Mộ Đạt năm đó, y giả dạng dân du mục bình thường tham gia, đã từng cùng với Tiểu Thất và ta quyết tranh thắng thua. Bởi vì khi đó thân thủ lộ điểm sơ hở, ta sinh lòng nghi ngờ, đang định bảo Tiểu Thất thừa dịp lúc y không đề phòng thì ra tay bắt, nhưng không ngờ một câu nói vô ý của Lạc Nhật Hà đã khiến hắn nảy sinh cảnh giác, im hơi lặng tiếng bỏ chạy mất tăm làm bọn ta buồn bực vì mất cơ hội.
Còn nhớ khi ấy Lạc Nhật Hà mời ta uống rượu sữa, ta quả thực không thích vị chua này nên khéo léo từ chối, nàng liền lau miệng nói: “Những người con gái thảo nguyên bọn ta, đã sinh ra tại đây, làm gì có lý không uống rượu sữa thảo nguyên? Đã tham gia đại hội giành được giải quán quân, huynh không uống được rượu sữa chẳng phải hệt như đám yếu ớt Trung Nguyên sao… Bản công chúa tuyệt đối không lấy hắn!”.
Nàng là nữ tử đẹp nhất trên Thảo Nguyên, đôi mắt như hội tụ vì tinh túy sáng nhất, là thê tử mà nam thanh niên thảo nguyên tha thiết mơ ước, ta vừa nghe nàng nói câu này, vốn muốn thử xem có gì mới mẻ bèn không thử nữa… Một cái cớ trốn tránh trách nhiệm tuyệt vời như vậy, há có thể không cần? Ta chỉ hối hận nổi bật quá mức, đánh bại hơn mười dũng sĩ như một trận gió, ngay cả khi Lạc Nhật Hà đích thân ra sân cũng bị một cước đã xuống đài gỗ, rồi đoạt được cái danh đệ nhất… Dựa theo quy củ, ta phải cưới nàng về!
Cho nên ta cố ý làm khó, kiên quyết không chịu uống, khiến nàng châm chọc nói: “Chẳng lẽ huynh thật sự đến từ Trung Nguyên?”.
Có lẽ, chính bởi những lời này khiến Ô Mộc Tề sinh lòng nghi hoặc, đến khi bọn ta định ra tay, y đã dẫn tùy tùng lặng lẽ trốn xa.
Mà ta phải chịu cảnh Lạc Nhật Hà vung roi cưỡi ngựa đuổi theo tới tận Quân gia thôn, bị chặn ở cửa mắng ba ngày ba đêm.
Lối đi ngầm này không hề dài, cùng lắm chỉ hai mươi ba mươi thước, bên trong đen đến nỗi vươn tay không thấy được năm ngón. Mỗi một khúc quanh một ngã rẽ thì càng cách xa tiểu viện kia, làm ta không đoán nổi đã đi tới nơi nào.
Rốt cuộc đã đi tới cuối con đường dài ngoẵng kia, không biết người nọ nhấn chốt mở nào trên tường, thoáng chốc ánh sáng phía ngoài chiếu vào đường hầm, khiến ta cảm thấy trong tầm mắt mình như bừng sáng trong thoáng chốc, lại ngờ ngợ không rõ mình đứng ở đâu, người mặc áo xanh bào gấm, đầu đội ngọc quan là ai.
Y chìa tay với ta, muốn đỡ ta qua cánh cửa kia. Ta mới chợt giật mình hoảng hốt, chẳng phải ta đã đoán được từ lâu?
Hoàng tử tài hoa nhất trong mười Hoàng tử Tây Di, cũng là Hoàng tử giảo hoạt nhất, Ô Mộc Tề… Thì ra kẻ ẩn mình, đứng sau mọi chuyện rốt cuộc là y.
Y và phụ soái ta đã đạt tới thỏa thuận loại nào rồi?
Lòng ta lạnh như băng, từ lần đầu nhìn thấy y, ta đã biết màn giết chóc năm đó quả nhiên có nguyên nhân của nó, mà những lời đồn đại trên thảo nguyên kia cũng không phải là tin đồn vô căn cứ. Hóa ra người hại chết chúng tướng Quân gia không phải là ai khác mà đúng thật là phụ soái ta.
Phụ soái ta đi sâu vào lòng người với hình tượng nghiêm chính và trung quân yêu dân. Ta không biết, tại sao chuyện này lại trở nên nực cười đến thế? Ông và Ô Mộc Tề đã đứng cùng một chiến tuyến từ lúc nào vậy?
Ta không biết Tây Di có thể cho ông thứ gì tốt, mà thứ tốt này ngay cả triều đình ông luôn luôn trung thành cũng không thể đáp ứng ư?
Ta cúi đầu nhìn kĩ cánh tay vươn ở trước mặt mình, trên mu bàn tay ngăm đen có thể thấy lông măng hơi xoăn, nhưng bàn tay kia thon dài tuyệt đẹp, móng tay gọn gàng sạch sẽ, không có dấu vết giết chóc. Nhưng ta biết, đôi tay này từng không chút do dự dùng thanh đao sắc bên hông chém đầu tướng sĩ phe ta, máu tươi bắn lên mặt hắn mà hắn cũng chỉ dùng đầu ngón tay lau rồi đặt lên khóe môi, cười mỉa mai nhìn đối thủ rơi đầu. Đối địch với hắn, tướng lĩnh phe ta cũng run sợ trong lòng, chỉ vì hắn tàn nhẫn và ngoan tuyệt. Chỉ cần có thể thắng lợi sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, bất kể địch ta cũng đều luân phiên làm quân cờ trong tay hắn. Huynh trưởng của hắn cũng chính vì vậy mà chết… Xá Thiết Mộc tuy hung tàn ác độc, nhưng suy cho cùng còn nghĩ cho tộc mình.
Ta né qua cánh tay kia, bước sang bên cạnh một bước, cười nói với người bên cạnh: “Cha, con tới rồi”.
Thấy ta như thế, Ô Mộc Tề đành thu tay về, vẻ mặt lúc đó lại không hề buồn bực, cười hì hì trả lời: “Bọn ta chờ người cũng lâu thật”.
Quân Sở Hòa đáp: “Tới là tốt rồi, cha biết kiểu gì con cũng đến mà”.
Trong căn phòng tráng lệ, khay gỗ sơn đỏ tỏa hương thoang thoảng, hẳn là làm từ gỗ đàn hương. Trên bức họa chạm ngọc là hình tráng sĩ đội mũ lông, tay cầm loan đao cưỡi ngựa vung áo, tư thế oai hùng tráng kiện như thể sắp vượt tường mà ra.
Ngoại trừ những thứ này ra, trong phòng không có đồ vật Tây Di gì nữa, phòng ngợp vinh hoa phú quý, không kém phủ Ninh vương và cung điện là bao. Hương nhan quanh quất khắp phòng, ấm áp thơm nồng, khiến tên Hoàng tử Tây Di đầy sát khí mang trong mình phong thái của con trai phú hộ Giang Nam, hiền hòa nhã nhặn.
Có thị nữ nhỏ xinh bưng khay gỗ đưa điểm tâm và trà lên, bày ở trên bàn. Lúc cúi đầu, khóe mắt lướt qua nam tử trước mặt, sau đó chầm chậm lui ra.
Ta nghĩ thầm, vốn dĩ vị này tuấn tú chẳng kém Hạ Hầu Thương là bao, chẳng qua đen hơn chút, da thô hơn chút, người nặng mùi hơn chút, cẩm y ngọc thực cũng không át nổi mùi mồ hôi trên người… Ta có phải là một tên bất lực mãi mãi đắm chìm trong sầu thương chăng? Nếu Hạ Hầu Thương thật sự không thể tỉnh, ta sẽ canh giữ bên chàng như cách chàng đối với ta. Như vậy, cuộc sống sẽ bớt đau khổ, nào cần phải luôn luôn suy nghĩ? Nghĩ như thế, trong lòng cũng vui vẻ vài phần.
Không ngờ sự vui vẻ này lại hiện trên mặt khiến Quân Sở Hòa hơi bất ngờ. Ông đưa ly trà cho ta, nói: “Triển Ngọc, đây là trà Long Tỉnh Minh Tiền Hoàng tử tốn vạn kim mua về, con thử chút nhé?”.
Ta ngẩng đầu nhìn, Ô Mộc Tề nhìn ta với ánh mắt sâu xa, nhưng không nói tiếng nào, trên mặt đã không còn nụ cười khi vừa gặp.
Quân Sở Hòa đã lấy ta giao dịch với y?
Ta nhận lấy ly trà, khẽ uống một hớp, trong lòng không khỏi chộn rộn. Trà này mát lạnh thơm dịu, dư vị ngọt mát, trong đó có lẫn hương hoa hồng, nhạt mà không át vị trà, nào phải tốn vạn kim có thể mua được, rõ ràng chính là trà được làm từ Ngự trà viên của Hoàng thất. Mùi vị này, ta chỉ từng nếm một lần ở cung Cảnh Thọ của Thái Hậu mà thôi.
Loại cây ngự trà này chỉ có một gốc cây, chẳng cao đến một thước, lá trà được hái trước tiết Thanh minh, không được quá nửa cân. Ngay cả phủ Ninh vương cũng chưa từng thấy trà như thế, nhưng họ lại có trong tay, phải chăng họ muốn tuyên bố với ta điều gì?
“Trà này ngon không?”.
“Rất ngon, cha càng ngày càng thanh đạm tao nhã. Nhớ ngày nào, cha cũng đâu thích uống trà lắm, nhiều năm không gặp, có quá nhiều chỗ khiến con không nhận ra cha nữa rồi”.
Ông khẽ cười một tiếng: “Ta nào biết trà gì chứ, chẳng qua Hoàng tử luôn thích nghệ thuật trà của Trung Nguyên, nên tìm mọi cách lấy lá trà”.
“Vậy à? Đi đường lâu như thế rồi, bụng con cũng hơi đói, không biết có điểm tâm nào ngon xứng với trà này?”.
Ô Mộc Tề vỗ tay một phát, có thiếu nữ mái tóc búi hờ bưng bánh ngọt màu vàng tinh tế vào, đặt lên bàn. Dưới ánh đèn, lớp đường vàng óng ánh trong veo phản chiếu sắc màu dịu nhẹ như nhuyễn ngọc khiến người ta vừa nhìn mà ngón trỏ đã động đậy. Ta không khách khí, cầm lấy đôi đũa bằng gỗ đàn hương bày trên cái khay gắp một miếng cho vào miệng. Lúc vừa mới nếm không cảm thấy ngọt, nhưng đợi khi miếng bánh vào miệng liền cảm thấy miệng đầy hương thơm, chầm chậm dồn từ cuối lưỡi về đầu lưỡi, còn lan cả khoang miệng, ngay cả bụng dường như cũng dần ngấm hương thơm này.
Lại kết hợp với hương hoa hồng trong búp trà Long Tỉnh Minh Tiền, quả thật thơm mà không ngấy, như khiến người ta muốn cắn cả đầu lưỡi.
“Tướng quân vẫn thích đồ ngọt như trước kia”. Ô Mộc Tề cười, đích thân nhấc ấm sứ tinh tế trên bàn, rót đầy ly trà của ta.
“Hoàng tử cũng vậy, vẫn suy nghĩ chu toàn như trước kia”. Ta cười cười.
Đại hội Y Mộ Đạt năm đó, y giả dạng dân du mục bình thường tham gia, đã từng cùng với Tiểu Thất và ta quyết tranh thắng thua. Bởi vì khi đó thân thủ lộ điểm sơ hở, ta sinh lòng nghi ngờ, đang định bảo Tiểu Thất thừa dịp lúc y không đề phòng thì ra tay bắt, nhưng không ngờ một câu nói vô ý của Lạc Nhật Hà đã khiến hắn nảy sinh cảnh giác, im hơi lặng tiếng bỏ chạy mất tăm làm bọn ta buồn bực vì mất cơ hội.
Còn nhớ khi ấy Lạc Nhật Hà mời ta uống rượu sữa, ta quả thực không thích vị chua này nên khéo léo từ chối, nàng liền lau miệng nói: “Những người con gái thảo nguyên bọn ta, đã sinh ra tại đây, làm gì có lý không uống rượu sữa thảo nguyên? Đã tham gia đại hội giành được giải quán quân, huynh không uống được rượu sữa chẳng phải hệt như đám yếu ớt Trung Nguyên sao… Bản công chúa tuyệt đối không lấy hắn!”.
Nàng là nữ tử đẹp nhất trên Thảo Nguyên, đôi mắt như hội tụ vì tinh túy sáng nhất, là thê tử mà nam thanh niên thảo nguyên tha thiết mơ ước, ta vừa nghe nàng nói câu này, vốn muốn thử xem có gì mới mẻ bèn không thử nữa… Một cái cớ trốn tránh trách nhiệm tuyệt vời như vậy, há có thể không cần? Ta chỉ hối hận nổi bật quá mức, đánh bại hơn mười dũng sĩ như một trận gió, ngay cả khi Lạc Nhật Hà đích thân ra sân cũng bị một cước đã xuống đài gỗ, rồi đoạt được cái danh đệ nhất… Dựa theo quy củ, ta phải cưới nàng về!
Cho nên ta cố ý làm khó, kiên quyết không chịu uống, khiến nàng châm chọc nói: “Chẳng lẽ huynh thật sự đến từ Trung Nguyên?”.
Có lẽ, chính bởi những lời này khiến Ô Mộc Tề sinh lòng nghi hoặc, đến khi bọn ta định ra tay, y đã dẫn tùy tùng lặng lẽ trốn xa.
Mà ta phải chịu cảnh Lạc Nhật Hà vung roi cưỡi ngựa đuổi theo tới tận Quân gia thôn, bị chặn ở cửa mắng ba ngày ba đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.