Chương 70: Ô Mộc Tề, sao ngài lại chọc giận người ta như vậy?
Vân Ngoại Thiên Đô
15/04/2014
Nghĩ thông suốt chuyện này, ta thở phào
nhẹ nhõm, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tiểu Thất : “Rốt cuộc tại sao hôm nay
người lại trưng cái mặt thối đó cho ta nhìn vậy hả?”
Y hơi ngừng lại, nhìn chằm chằm vào sàn nhà rồi liếc nhìn xung quanh, một lúc lâu mới cất giọng rầu rĩ: “Thuộc hạ lo lắng cho người, có tin truyền tới, nói rằng sáng nay Ninh vương điện hạ và người…”
Thì ra là như vậy. Ta cười một tiếng, xoay xoay cái vòng trên cổ tay, chậm rãi nói: “Tiểu Thất, tay nghề chế đồ trang sức của ngươi theo kịp Tiểu Tam rồi.”
Y ngẩng đầu lên, khóe miệng chứa nụ cười: “Có tác dụng không?”
“Dĩ nhiên là có.”
Mặt y tựa như mây bay mưa tạnh, đặt mông ngồi đối diện ta, gác chân trái lên đùi phải, cười nói: “Tất cả đã bố trí đâu ra đấy rồi, chỉ chờ tối nay thôi.”
Ta cười cười: “Được lắm, chỉ chờ tối nay. . . . . . Bọn họ có phòng bị kín kẽ không?”
“Đúng như cô đoán, từ khi Hoàng thái hậu cho cô dệt giáp bạc, bên kia đã gia tăng đề phòng, chút dấu vết còn sót lại năm đó đều cũng bị họ xóa sạch. Ngay cả những quan viên có chút dính líu vào vụ việc năm đó cũng bị điều động đi khắp nơi, có người còn bị âm thầm xử lý ngay lập tức.”
Ta nhẹ nhàng uống một hớp trà: “Già néo đứt dây, bọn họ không biết sao? Cố ý che giấu, lại càng khiến người ta nghi ngờ. . . . . . Huống chi. . . . . .” Ngón tay vuốt ve dọc theo chén trà bóng loáng, “Huống chi, họ sẽ không chỉ dừng lại như thế!”
Tiểu Thất cười: “Thật sự muốn xem sắc mặt của y sau đêm nay.”
Ta cũng cười, đứng dậy: “Tất nhiên sắc mặt của y sẽ hết sức đẹp mắt. . . . . . Đề phòng nhiều năm, cuối cùng lại thất bại trong tay chính mình, liệu y có rệu rã hay không? Huống chi, hôm qua, y mới bị. . . . . .”
Nghe thấy câu cuối cùng, Tiểu Thất hơi nghi ngờ: “Rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”
Ta khẽ cười một tiếng: “Hai ngày nữa, lúc có thánh chỉ, ngươi sẽ biết thôi.”
Tiểu Thất bĩu môi: “Nói hay không cũng được, mặc kệ cô, ta đi đây.”
Ta nói: “Mang cái nồi này đi đi, phòng của ta không thể có đồ của cung Hoàng hậu.”
Y lầu bầu quay trở lại, đi tới bên cạnh ta thì vươn tay ra, nhấc cổ tay ta lên, ba ngón tay đặt trên cổ tay, hồi lâu mới nói: “Hàn độc trong cơ thể cô vẫn như vậy, dường như biến mất rồi. . . . . . Có điều, đến mùa đông vẫn phải cẩn thận hơn. . . . . . .”
“Biết rồi. . . . . . Biết rồi, lải nhải mãi không thôi, ngươi cũng nên thay quần áo rồi bắt đầu màn kịch đi.” Ta phất phất tay, nói.
Vừa mới tới giờ dần, ánh trời chiều le lói còn lưu luyến trên ngói xanh. Các cung nữ mặc lụa mỏng cầm cái que dài bằng bạc châm đèn lưu ly, thả liên hoa đăng tinh xảo vào dòng suối róc rách quẩn quanh hành lang. Pha lê hình thoi treo trên cây có thể phản quang, cả hoàng cung được trang trí như thể cung điện trên trời, đẹp không kể xiết.
Lúc âm nhạc cất lên ở khoảng sân trước Triều Dương điện, ta đi theo Hạ Hầu Thương vào đại đường. Trong điện đã sắp xếp chỗ ngồi theo chức vị từ trước. Thái tử, Tam hoàng tử và mấy vị vương gia đã có mặt, Hạ Hầu Thương ngồi vào chỗ của mình rồi ta đứng đằng sau y. Lúc này, các đại quan và mệnh phụ triều đình mới xếp thành hàng ngồi xuống.
Mà Ô Mộc Tề và bốn gã tùy tùng, hai thị tỳ của y đến lúc bữa tiệc bắt đầu mới đến. Hành động lần này của y tất nhiên khiến không ít các quan viên ngay thẳng lạnh lùng liếc nhìn. Có người áo mũ chỉnh tề đi tới trước mặt y, khom lưng hành lễ: “Hoàng tử Ô Mộc Tề tới thiên triều ta, đương nhiên thiên triều ta sẽ nhiệt tình nghênh đón. Hoàng tử cưỡi ngựa thảo nguyên, hành động phóng khoáng, mang làn gió lạ tới thiên triều, bọn ta hân hoan không dứt. Lần này hoàng tử tới đây, còn cống nạp vô số vật phẩm, đương nhiên triều ta sẽ đáp lễ. Bọn ta đã dâng tấu xin Hoàng thượng, dâng tặng vô số tịch phổ lễ nghi của thiên triều, để hoàng tử hiểu được lễ nghi văn hóa của thiên triều, cũng để giáo hóa tộc nhân Hoàng tử!”
Ngự sử cất lời châm chọc, nói gần nói xa ám chỉ rằng Ô Mộc Tề vốn là người của nước nhỏ man di, không biết lễ nghi liêm sỉ. Nghe thấy vậy, gương mặt của các quan viên trong triều đều lộ vẻ châm biếm.
Ô Mộc Tề chẳng hề nổi nóng, lẳng lặng nghe xong, chờ ngự sử kia trở về chỗ ngồi, chắp tay về phía đối diện, nói: “Thái tử điện hạ, vài ngày nữa bổn vương phải về nước rồi, vẫn chưa được so tài cùng thái tử. Nghe nói khu vực săn bắn của hoàng gia rộng thênh thang, hươu mập ngựa khỏe, không biết điện hạ có hứng so tài cùng bổn vương không?”
Mặc dù hôm qua thái tử điện hạ chịu đả kích, nhưng chuyện này chỉ diễn ra trong Thọ Cảnh cung, người ngoài không biết được. Cho nên, sắc mặt của y vẫn rất tốt, khóe miệng vẫn mỉm cười: “Bổn vương cũng muốn được thử sức với hoàng tử.”
Ô Mộc Tề thở dài một tiếng: “Haiz, cũng chỉ có thể đọ sức với thái tử ở khu săn bắn.”
Nói xong, cầm lấy chén rượu uống cạn.
Lời này khiến các quan viên trong triều giận dữ. Không phải y đang châm chọc thái tử chỉ có thể ở rong ruổi trong cung đình sao?
Lúc này có mấy quan viên đứng dậy, chỉ Ô Mộc Tề muốn mở miệng mắng chửi, thái tử chỉ nhẹ nhàng khoát tay áo, ngăn họ lại, thản nhiên nói: “Tướng sĩ xuất chinh, lĩnh mệnh bên ngoài, công tử ngàn vàng, không thể khinh suất. Phong tục của thiên triều ta khác với vùng đất man di.”
Quan viên nổi giận đùng đùng bây giờ mới lộ vẻ vui mừng, có người nói: “Đúng vậy, thái tử tôn quý đến cỡ nào, sao có thể so sánh với một kẻ vũ phu!”
Lời này của thái tử rất đúng, sau này y sẽ trở thành Thiên Tử, ở trong triều nắm giữ đại cục, chẳng lẽ phải ra trận giết địch, mang binh đánh giặc sao?
Lúc này, một gã theo hầu bên cạnh Ô Mộc Tề ghé vào tai y nói nhỏ điều gì đó.
Y liền cười ha ha một tiếng, cầm bình rượu trên bàn rót vào chén, uống một hơi cạn sạch. Bây giờ mới nói: “Bổn vương không đọc nhiều sách, không biết được mấy chữ của thiên triều. Nhưng mà sao câu công tử ngàn vàng, không thể khinh suất của thái tử điện hạ khi truyền tới chỗ bọn ta lại biến thành công tử ngàn vàng, không chết giữa chợ vậy?”
Lời này vừa nói ra, hơn mười quan viên đứng dậy gầm lên: “Ngươi nói gì?!”
Đáy mắt của thái tử lóe lên ánh đỏ.
Y cười hì hì một tiếng, vô cùng hứng thú: “Sao vậy? Bổn vương nói sai gì ư?”
Chỉ sửa lại câu sau một chút, đã khiến thái tử nổi giận đùng đùng. Y ám chỉ thái tử chỉ biết ăn sung mặc sướng nhờ địa vị thái tử, thật ra không hề có chút công lao. Cũng như những kẻ phạm tội, nhưng nhờ có tiền có thế, nên có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.
Mặc dù những quan viên kia đã đứng hẳn lên, nhưng thái tử không nói gì, chỉ có thể thở phì phò ngồi xuống.
Ta thấy sặc mặt thái tử vẫn cực kỳ thản nhiên, nhưng nắm tay đã siết chặt, một lúc lâu sau mới từ từ buông lỏng.
Ta thầm cười một tiếng: Mặc dù ngươi bồi dưỡng phẩm chất đức hạnh đâu ra đấy, nhưng đây mới chỉ là bước đầu mà thôi. Ta muốn xem ngươi có thể duy trì bình tĩnh bao lâu nữa!
Bữa tiệc chưa bắt đầu, mọi người đã bắt đầu giương cung bạt kiếm.
Nhưng Ô Mộc Tề lại như ở nơi không người, ngồi trước bàn, uống từng chén từng chén rượu.
Y hơi ngừng lại, nhìn chằm chằm vào sàn nhà rồi liếc nhìn xung quanh, một lúc lâu mới cất giọng rầu rĩ: “Thuộc hạ lo lắng cho người, có tin truyền tới, nói rằng sáng nay Ninh vương điện hạ và người…”
Thì ra là như vậy. Ta cười một tiếng, xoay xoay cái vòng trên cổ tay, chậm rãi nói: “Tiểu Thất, tay nghề chế đồ trang sức của ngươi theo kịp Tiểu Tam rồi.”
Y ngẩng đầu lên, khóe miệng chứa nụ cười: “Có tác dụng không?”
“Dĩ nhiên là có.”
Mặt y tựa như mây bay mưa tạnh, đặt mông ngồi đối diện ta, gác chân trái lên đùi phải, cười nói: “Tất cả đã bố trí đâu ra đấy rồi, chỉ chờ tối nay thôi.”
Ta cười cười: “Được lắm, chỉ chờ tối nay. . . . . . Bọn họ có phòng bị kín kẽ không?”
“Đúng như cô đoán, từ khi Hoàng thái hậu cho cô dệt giáp bạc, bên kia đã gia tăng đề phòng, chút dấu vết còn sót lại năm đó đều cũng bị họ xóa sạch. Ngay cả những quan viên có chút dính líu vào vụ việc năm đó cũng bị điều động đi khắp nơi, có người còn bị âm thầm xử lý ngay lập tức.”
Ta nhẹ nhàng uống một hớp trà: “Già néo đứt dây, bọn họ không biết sao? Cố ý che giấu, lại càng khiến người ta nghi ngờ. . . . . . Huống chi. . . . . .” Ngón tay vuốt ve dọc theo chén trà bóng loáng, “Huống chi, họ sẽ không chỉ dừng lại như thế!”
Tiểu Thất cười: “Thật sự muốn xem sắc mặt của y sau đêm nay.”
Ta cũng cười, đứng dậy: “Tất nhiên sắc mặt của y sẽ hết sức đẹp mắt. . . . . . Đề phòng nhiều năm, cuối cùng lại thất bại trong tay chính mình, liệu y có rệu rã hay không? Huống chi, hôm qua, y mới bị. . . . . .”
Nghe thấy câu cuối cùng, Tiểu Thất hơi nghi ngờ: “Rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”
Ta khẽ cười một tiếng: “Hai ngày nữa, lúc có thánh chỉ, ngươi sẽ biết thôi.”
Tiểu Thất bĩu môi: “Nói hay không cũng được, mặc kệ cô, ta đi đây.”
Ta nói: “Mang cái nồi này đi đi, phòng của ta không thể có đồ của cung Hoàng hậu.”
Y lầu bầu quay trở lại, đi tới bên cạnh ta thì vươn tay ra, nhấc cổ tay ta lên, ba ngón tay đặt trên cổ tay, hồi lâu mới nói: “Hàn độc trong cơ thể cô vẫn như vậy, dường như biến mất rồi. . . . . . Có điều, đến mùa đông vẫn phải cẩn thận hơn. . . . . . .”
“Biết rồi. . . . . . Biết rồi, lải nhải mãi không thôi, ngươi cũng nên thay quần áo rồi bắt đầu màn kịch đi.” Ta phất phất tay, nói.
Vừa mới tới giờ dần, ánh trời chiều le lói còn lưu luyến trên ngói xanh. Các cung nữ mặc lụa mỏng cầm cái que dài bằng bạc châm đèn lưu ly, thả liên hoa đăng tinh xảo vào dòng suối róc rách quẩn quanh hành lang. Pha lê hình thoi treo trên cây có thể phản quang, cả hoàng cung được trang trí như thể cung điện trên trời, đẹp không kể xiết.
Lúc âm nhạc cất lên ở khoảng sân trước Triều Dương điện, ta đi theo Hạ Hầu Thương vào đại đường. Trong điện đã sắp xếp chỗ ngồi theo chức vị từ trước. Thái tử, Tam hoàng tử và mấy vị vương gia đã có mặt, Hạ Hầu Thương ngồi vào chỗ của mình rồi ta đứng đằng sau y. Lúc này, các đại quan và mệnh phụ triều đình mới xếp thành hàng ngồi xuống.
Mà Ô Mộc Tề và bốn gã tùy tùng, hai thị tỳ của y đến lúc bữa tiệc bắt đầu mới đến. Hành động lần này của y tất nhiên khiến không ít các quan viên ngay thẳng lạnh lùng liếc nhìn. Có người áo mũ chỉnh tề đi tới trước mặt y, khom lưng hành lễ: “Hoàng tử Ô Mộc Tề tới thiên triều ta, đương nhiên thiên triều ta sẽ nhiệt tình nghênh đón. Hoàng tử cưỡi ngựa thảo nguyên, hành động phóng khoáng, mang làn gió lạ tới thiên triều, bọn ta hân hoan không dứt. Lần này hoàng tử tới đây, còn cống nạp vô số vật phẩm, đương nhiên triều ta sẽ đáp lễ. Bọn ta đã dâng tấu xin Hoàng thượng, dâng tặng vô số tịch phổ lễ nghi của thiên triều, để hoàng tử hiểu được lễ nghi văn hóa của thiên triều, cũng để giáo hóa tộc nhân Hoàng tử!”
Ngự sử cất lời châm chọc, nói gần nói xa ám chỉ rằng Ô Mộc Tề vốn là người của nước nhỏ man di, không biết lễ nghi liêm sỉ. Nghe thấy vậy, gương mặt của các quan viên trong triều đều lộ vẻ châm biếm.
Ô Mộc Tề chẳng hề nổi nóng, lẳng lặng nghe xong, chờ ngự sử kia trở về chỗ ngồi, chắp tay về phía đối diện, nói: “Thái tử điện hạ, vài ngày nữa bổn vương phải về nước rồi, vẫn chưa được so tài cùng thái tử. Nghe nói khu vực săn bắn của hoàng gia rộng thênh thang, hươu mập ngựa khỏe, không biết điện hạ có hứng so tài cùng bổn vương không?”
Mặc dù hôm qua thái tử điện hạ chịu đả kích, nhưng chuyện này chỉ diễn ra trong Thọ Cảnh cung, người ngoài không biết được. Cho nên, sắc mặt của y vẫn rất tốt, khóe miệng vẫn mỉm cười: “Bổn vương cũng muốn được thử sức với hoàng tử.”
Ô Mộc Tề thở dài một tiếng: “Haiz, cũng chỉ có thể đọ sức với thái tử ở khu săn bắn.”
Nói xong, cầm lấy chén rượu uống cạn.
Lời này khiến các quan viên trong triều giận dữ. Không phải y đang châm chọc thái tử chỉ có thể ở rong ruổi trong cung đình sao?
Lúc này có mấy quan viên đứng dậy, chỉ Ô Mộc Tề muốn mở miệng mắng chửi, thái tử chỉ nhẹ nhàng khoát tay áo, ngăn họ lại, thản nhiên nói: “Tướng sĩ xuất chinh, lĩnh mệnh bên ngoài, công tử ngàn vàng, không thể khinh suất. Phong tục của thiên triều ta khác với vùng đất man di.”
Quan viên nổi giận đùng đùng bây giờ mới lộ vẻ vui mừng, có người nói: “Đúng vậy, thái tử tôn quý đến cỡ nào, sao có thể so sánh với một kẻ vũ phu!”
Lời này của thái tử rất đúng, sau này y sẽ trở thành Thiên Tử, ở trong triều nắm giữ đại cục, chẳng lẽ phải ra trận giết địch, mang binh đánh giặc sao?
Lúc này, một gã theo hầu bên cạnh Ô Mộc Tề ghé vào tai y nói nhỏ điều gì đó.
Y liền cười ha ha một tiếng, cầm bình rượu trên bàn rót vào chén, uống một hơi cạn sạch. Bây giờ mới nói: “Bổn vương không đọc nhiều sách, không biết được mấy chữ của thiên triều. Nhưng mà sao câu công tử ngàn vàng, không thể khinh suất của thái tử điện hạ khi truyền tới chỗ bọn ta lại biến thành công tử ngàn vàng, không chết giữa chợ vậy?”
Lời này vừa nói ra, hơn mười quan viên đứng dậy gầm lên: “Ngươi nói gì?!”
Đáy mắt của thái tử lóe lên ánh đỏ.
Y cười hì hì một tiếng, vô cùng hứng thú: “Sao vậy? Bổn vương nói sai gì ư?”
Chỉ sửa lại câu sau một chút, đã khiến thái tử nổi giận đùng đùng. Y ám chỉ thái tử chỉ biết ăn sung mặc sướng nhờ địa vị thái tử, thật ra không hề có chút công lao. Cũng như những kẻ phạm tội, nhưng nhờ có tiền có thế, nên có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.
Mặc dù những quan viên kia đã đứng hẳn lên, nhưng thái tử không nói gì, chỉ có thể thở phì phò ngồi xuống.
Ta thấy sặc mặt thái tử vẫn cực kỳ thản nhiên, nhưng nắm tay đã siết chặt, một lúc lâu sau mới từ từ buông lỏng.
Ta thầm cười một tiếng: Mặc dù ngươi bồi dưỡng phẩm chất đức hạnh đâu ra đấy, nhưng đây mới chỉ là bước đầu mà thôi. Ta muốn xem ngươi có thể duy trì bình tĩnh bao lâu nữa!
Bữa tiệc chưa bắt đầu, mọi người đã bắt đầu giương cung bạt kiếm.
Nhưng Ô Mộc Tề lại như ở nơi không người, ngồi trước bàn, uống từng chén từng chén rượu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.