Chương 181: Trái phải thiện ác
Vân Ngoại Thiên Đô
29/04/2016
Trong lòng nàng đã không còn phân biệt được trái phải thiện ác nữa
rồi, chỉ có mưu cầu của nàng mới có thể ảnh hưởng đến nàng mà thôi.
“Muội đừng quên mục đích Hoàng tử bảo muội tới đây, còn chưa hỏi ra chuyện mà muội đã giết ta, muội không sợ y trách tội ư? Tục ngữ nói rất đúng, không bột đố gột nên hồ, tuy muội biết dùng tinh chất vàng sắt chế thành vũ khí như thế nào, nhưng nếu không tìm được tinh chất vàng sắt thì có ích gì chứ?”.
Từ khi nàng ta tự thừa nhận lợi thế trong tay mình, ta đã xâu chuỗi hết thảy nguyên nhân hậu quả, cuối cùng mơ hồ biết quặng vàng Lý Sĩ Nguyên để thất thoát năm đó là gì rồi. Triều đình chỉ biết là ông làm mất mỏ vàng, nhưng lại không hề biết thứ ông làm mất. Hóa ra là khoáng thạch tinh chất vàng sắt có thể chế tạo thành lưỡi dao sắc bén, thảo nào năm đó ông ta không còn cách nào đành gánh tội một mình, bởi vì ông ta biết, nếu việc lớn này bị người ta vạch trần, tội danh ấy phải đến mức tru di cửu tộc. Con trai con gái của ông ta đâu chỉ phải chịu lưu đày. Ô Mộc Tề mang quặng ô kim đến kinh thành, theo như lời y, chẳng qua thêm vào trong ấm chén trà thôi đã khiến trên dưới triều đình chú ý, huống chi Lý Sĩ Nguyên với chức Tể tướng mà làm mất quặng tinh chất vàng sắt có thể chế tạo lưỡi dao sắc bén chứ?
Nếu năm đó y có thể tìm ra khoáng thạch, tự có đường đào hầm đến khoáng thạch, xem ra Lý Sĩ Nguyên không tiết lộ cách này ra ngoài. Dã tâm Ô Mộc Tề lớn như thế, khoáng thạch ít như vậy, sao có thể khiến y thỏa mãn chứ?
Ta cũng đã hiểu rõ, y thả con tép nhử con tôm, chắc muốn moi được điều gì đó từ Tiểu Lục.
Đáng tiếc là, y muốn sử dụng lại cách để Giang Tử Sơ từ từ thân cận Tiểu Lục, giành được sự tín nhiệm của bọn ta, có điều sao có thể khống chế được lòng người? Đặc biệt là người con gái đã lọt vào lưới tình, há có thể không sinh lòng ghen ghét?
Ta nghĩ, chắc hẳn trước mặt y mặc cho Giang Tử Sơ muốn gì được nấy, lại thêm y có lòng tin toàn vẹn với nàng, tuyệt không ngờ một cô gái bỏ lại người nhà đi theo y tới nơi tha hương sẽ tự có tính toán, thế mới để cho Giang Tử Sơ động tay động chân, âm thầm chế tạo loại vũ khí này mà chưa hề nói cho y biết.
Y không ngờ rằng bởi vì nàng đã ép mình đến gần đường cùng, bất kể y lừa gạt thế nào cũng không ngăn nổi cơn hoảng loạn và nỗi ghen ghét trong lòng nàng, vì thế nàng mới bí quá hóa liều.
“Tiểu Lục, cô nói là Tiểu Lục?”. Nàng ta lạnh lùng thốt lên, “Chàng muốn ta tiếp cận Tiểu Lục vì tương lai của chúng ta, thế mà cô dựa vào đâu làm nhục ta bởi một tên hạ nhân tùy tiện?”.
Nét mặt nàng ta vô cùng căm hận, ánh mắt đều chứa nỗi lo sợ, nghi ngờ và bất an. Lòng ta dao động, phải chăng nàng ta không hề không biết phân biệt thiện ác như ta nghĩ? Có điều nàng ta đã không còn đường lui, mới không thể không làm như thế? Hiển nhiên, chính nàng ta cũng hiểu suy nghĩ của Ô Mộc Tề, chỉ sợ mình sẽ là một công cụ mà thôi. Song, nàng đã bức mình đến đường cùng, đành phải hăm hở liều mạng ư?
Ta thản nhiên nói: “Nếu như có thể biết thứ Lý Sĩ Nguyên để lại từ miệng Tiểu Lục, ta nghĩ, giả sử gả muội cho Tiểu Lục, chỉ e Ô Mộc Tề cũng sẽ đồng ý phải không?”.
Những lời này như đánh trúng tử huyệt, khiến khuôn mặt nàng ta trắng bệch, sợi tơ dẻo trên ngón tay dường như đắn đo không yên, ngay cả giọng nói cũng không dám chắc: “Không đâu, chàng sẽ không…”.
Cuối cùng ta có thể khẳng định, nàng ta chẳng qua vẫn là một cô gái bé nhỏ mà thôi.
Ta thở dài nói: “Chúng ta cùng băng qua thảo nguyên tới nơi đây, y từng nhẹ tay vấn tóc, khen mái tóc ta đen bóng, nói rằng cuộc đời này người duy nhất y muốn lấy chỉ có mình ta mà thôi… Chắc hẳn muội muội đã từng nghe không ít những lời tương tự thế này phải không?”.
Ngón tay Giang Tử Sơ khẽ run rẩy, khiến hai nửa hoa sen bị rách đôi trên khăn quàng ráng mây khẽ rung rinh. Nàng ta lẩm bẩm: “Ta nên làm sao bây giờ? Ta phải làm sao đây? Cô cô đưa ta ra khỏi Mô Bắc, vốn tưởng rằng những người ngoài kia giống với người Mô Bắc, nhưng ta sai rồi. Ở Mô Hà, đôi bàn tay của ta là niềm kiêu hãnh của gia tộc, bởi vì trong gia tộc đã xuất hiện một cao thủ có thể thừa kế tài luyện chế. Trong truyền thuyết của gia tộc bọn ta, hễ người vừa ra đời có bàn tay Câu Nguyệt, bất kể nam hay nữ đều sẽ kế thừa tài luyện đỉnh cao trong gia tộc. Nhưng cô cô nói, muốn ta gả cho Hoàng thất, như vậy, món nghề này sẽ không bị truyền ra ngoài. Kể từ sau khi cô cô gả cho Hoàng đế, bí mật của gia tộc chúng ta đã bị Hoàng thượng biết rồi, do trên đời không tìm được tinh chất vàng sắt, bọn ta vốn không có tác dụng gì, không ai biết cô cô cũng là một thành viên của gia tộc, nhưng người không có bàn tay Câu Nguyệt…
Ta rời khỏi Mô Hà, lên kinh. Ta không dám thẳng thắn để người ta nhìn thấy tay ta, sợ các nàng cười chê, chỉ có thể cố gắng làm một thục nữ theo lời cô cô dạy. Ta rất hối hận, tại sao phải rời khỏi Mô Hà, tuy nơi đó quanh năm buốt giá, nhưng người nơi đó đều không dối trá toan tính… Ta hối hận mùa xuân năm ấy gặp được chàng, là mùa hoa đào đua nở, thấy hoa lìa cành phấp phới đậu trên bờ vai chàng… Chàng khác với nam tử Trung Nguyên, có nụ cười khảng khái, như ánh dương rực rỡ, ăn nói hài hước, khi muộn phiền cũng khác xa biểu ca. Nói thật, ta hơi sợ biểu ca… Ta vốn cho rằng vừa gặp được cố nhân Mô Hà, chàng và ta giống nhau, lại chưa từng nghĩ, hóa ra chàng cũng chỉ thế thôi… Làm như vậy chẳng qua muốn nắm giữ tay nghề của ta…”.
Khi nàng theo Ô Mộc Tề tới nơi này, lúc Ô Mộc Tề muốn nàng luyện chế tinh chất vàng sắt đã ngợ ra rồi sao? Tuy miệng nàng nói vì giúp Ô Mộc Tề mà bất chấp tất cả nhưng thật ra trong lòng đã sớm hối hận ư?
Ta nói: “Muội đã rõ từ lâu, không phải sao? Tuy nhiên cưỡi trên lưng cọp khó lòng xuống được, thời điểm muội giấu tinh chất vàng sắt là lúc muội đã hiểu, đối với y, muội không bao giờ còn như ngày đầu gặp gỡ nữa rồi. Nếu đã vậy, sao không quay đầu?”.
Nàng ngẩng đầu lên, cuối cùng nước mắt tràn khóe mi: “Ta còn có thể quay đầu sao?”.
Ta khẽ nói: “Đương nhiên có thể”. Ta dừng lại, vuốt ve bụng, “Ta sẽ bảo vệ đứa bé của ta trở về Trung Nguyên, mà muội cũng sẽ quay lại, về bên cô cô muội. Thời gian ở Tây Di này, mãi mãi không có ai biết, cũng không có ai nhắc lại nữa”.
Mắt nàng lóe lên vẻ hi vọng, nhìn ta: “Từ lần đầu tiên gặp cô, tuy ta có phần hận cô nhưng cũng hâm mộ cô. Cô là cơ thiếp của biểu ca, nhưng không bao lâu đã thành đích nữ Ninh gia, gả cho biểu ca làm Vương phi. Khi tân hôn, cô hôn mê bất tỉnh bao nhiêu tháng như vậy nhưng biểu ca nghĩ hết cách chữa khỏi cho cô, không rời không bỏ. Nhìn thấy dáng vẻ ấy của biểu ca, ba người bọn ta mới rõ, biểu ca không phải của bọn ta nữa, trái tim huynh ấy không dành cho bất cứ ai khác nữa, dù chỉ một góc nhỏ. Các nàng hết hi vọng, mà ta cũng dập tắt niềm ước ao trong lòng đối với huynh ấy, bèn cho rằng cô có biểu ca, ta cũng có Ô Mộc Tề. Nhưng không ngờ, số mệnh của cô và ta lại dính líu đến nhau, nhưng không hiểu sao, ta lại có phần tin tưởng cô…”.
Trong mắt nàng có vẻ mê muội, lại nói: “Thế mà ta cảm thấy cô còn đáng tin hơn Ô Mộc Tề”.
Ta tiến lên cầm tay nàng, trên tay nàng có vết chai mỏng, ngón tay cái hơi cúp vào trong, nếu không duỗi thẳng bàn tay thì không ai có thể thấy được. Có ai biết, trên người nàng lại mang bí mật lớn đến thế?
Vậy mà lại là người thừa kế của gia tộc luyện chế kia ư?
“Bởi vì ta cũng như muội, cũng muốn trở lại Trung Nguyên”.
Thật ra, lòng nàng ta cũng đã sớm dao động không yên, từ lúc nàng ta giấu giếm chuyện có thể hòa tan vàng sắt chế thành vũ khí, nàng đã chết lòng với Ô Mộc Tề, chỉ là nàng không biết phải quay đầu thế nào mới có thể đi tiếp. Ô Mộc Tề đưa nàng khỏi Trung Nguyên, rời xa người thân của mình, người duy nhất có thể dựa dẫm chính là y, y liền cho rằng nàng không giãy thoát khỏi lòng bàn tay của y nữa. Nhưng y không biết, nàng xuất thân từ Mô Hà, nơi cực lạnh; nữ tử nơi đó, sau lúc yêu đến cùng cực thì cũng có thể hận đến cùng cực.
Ta chỉ kích thích nỗi hận thù ẩn sâu trong nàng, để nàng tìm đúng phương hướng, người nàng muốn hận không phải là ta!
Nàng buông lỏng tay ra, khăn quàng nới lỏng buông lơi trước ngực ta. Sợi tơ dẻo kia nối liền với mỏ trĩ, rung rinh lay động trên gấm vóc lụa là. Nàng không dốc hết sức lực nên cổ ta cũng chỉ ửng đỏ mà thôi. Hẳn là tận đáy lòng nàng cũng có một tia hi vọng, hi vọng trong giây phút nàng ra tay sẽ có người tới ngăn cản, trở thành người cứu cánh giúp nàng thoát khỏi tất cả.
“Chúng ta rời khỏi đây, muội sẽ về bên cô cô muội, sẽ lại được ngắm cảnh tuyết Mô Hà”. Ta khẽ khàng nói.
“Có thật không?”. Khi nàng mở to mắt, vẻ dữ tợn hung ác trên mặt đã biết mất tăm, chỉ còn lại vẻ thánh khiết, như bông tuyết trắng bay đầy trời ngày đông, phủ khắp vùng một màu trắng thuần.
Từ đó về sau, Giang Tử Sơ mượn cớ làm đồ trang sức, chế tinh chất vàng sắt thành vũ khí giấu trong vòng trang sức đeo tay, lại chuyển được vài món tới đây. Tuy tất cả đều nhỏ bé tinh xảo nhưng chung quy cũng tốt hơn là không có.
Ta hỏi nàng ta về thân phận của mình, nàng ta lại nói không rõ, chỉ kể cho ta hay, Ô Mộc Tề đã nói với nàng rằng thân phận ta đặc thù, thành thân với ta có thể ổn định được thế cục Tây Di. Thế thì quái lạ rồi, thân phận thực sự của ta không phải là Quân Triển Ngọc sao? Y cưới một người Trung Nguyên muốn giết y và vô số người của y, còn nói có thể ổn định thế cục ư?
Mà từ xưa tới giờ, tinh chất vàng sắt chỉ là một truyền thuyết, bảo kiếm Can Tương và Mạc Tà chính luyện bởi khoáng thạch đó. Nhưng không ngờ, truyền thuyết này có thật, người có thể luyện chế khoáng thạch này chưa hề biến mất, mà ở ẩn tại nơi cực lạnh, truyền thừa nhiều đời, trong số thiên tài chế tạo kiếm ấy, bất kể nam hay nữ đều có hai ngón tay cái không thể duỗi thẳng, như sinh ra để cầm kiếm vậy.
Nghe nói hai cây kiếm Can Tương và Mạc Tà đúng là dùng quặng này chế tạo thành, việc chế luyện khoáng thạch này rất khó khăn, nếu không có bí pháp thì càng không thể nung chảy. Nghe nói hồi đó chế tạo kiếm Can Tương, phải dùng máu của mình mới luyện thành. Nhưng Giang Tử Sơ lại bảo, cái này chỉ là truyền thuyết mà thôi, chắc hẳn không muốn bí pháp chế tạo Can Tương truyền ra ngoài nên mới dùng cách đặc biệt này xử lý qua loa cho có lệ?
Lúc này, ta mới thật sự khẳng định, thì ra đây là dã tâm khác của Quân Sở Hòa. Từ nhiều năm trước, ông đã bắt đầu lên kế hoạch hết thảy. Khoáng thạch mất tích năm ấy, e là ông động tay chân trong đó không ít. Mà năm xưa Lý Sĩ Nguyên bị mất khoáng thạch, nhưng không ngờ rằng chủ mưu thực sự phía sau màn là Quân soái được xưng là trung thành dũng cảm?
Với bản tính của Quân Sở Hòa, đẩy tội trạng mất quặng lên người ông ta, chắc chắn đã chuẩn bị chứng cứ cực kì đầy đủ, khiến ông ta khó mà đáp trả, cuối cùng đành phải gánh chịu tội danh này một mình.
Mà tinh chất vàng sắt đúng là có thể gọt rũa kim ngọc, nhưng thực sự thì năm đó dưới sự trợ giúp của Quân Sở Hòa, Tây Di đã lấy được vài xe khoáng thạch, bởi vì Giang Tử Sơ dùng thí nghiệm nên hao tổn không ít, còn dư lại cũng chẳng đáng bao nhiêu. Ví như không phải thế, nếu thực sự để y chế tạo thành câu thích tiễn mang sức mạnh vô địch, hơn nữa trên mũi tên có độc, ngược lại đúng là đại họa giáng xuống Trung Nguyên.
Đến đây, ta đã hiểu rồi. Thứ trong tay bọn ta là gì, điều Ô Mộc Tề muốn biết từ Tiểu Lục là gì.
Thật may mắn, cuối cùng Giang Tử Sơ có tư tưởng khác, nhưng ta biết Giang Tử Sơ lòng chưa quyết, ta chỉ có thể thường xuyên vô tình hay cố ý nhắc nhở, để nàng ta tuyệt đối không lún sâu vào sự dịu dàng của Ô Mộc Tề.
Sống với Giang Tử Sơ đã lâu, mới phát hiện vẻ dịu dàng yêu kiều của nàng phần lớn là giả bộ thôi. Trong lúc lơ đãng cũng có vài phần khảng khái. Ta không khỏi nghĩ, nếu, nếu như Hạ Hầu Thương không gặp gỡ ta, có phải cũng có thể sẽ thích nàng không?
Nghĩ tới chàng, ta liền cảm thấy đứa trẻ trong bụng khẽ nhúc nhích, sinh mệnh bé nhỏ đang an ủi đạp bụng, nó cũng cảm nhận được sao?
“Muội đừng quên mục đích Hoàng tử bảo muội tới đây, còn chưa hỏi ra chuyện mà muội đã giết ta, muội không sợ y trách tội ư? Tục ngữ nói rất đúng, không bột đố gột nên hồ, tuy muội biết dùng tinh chất vàng sắt chế thành vũ khí như thế nào, nhưng nếu không tìm được tinh chất vàng sắt thì có ích gì chứ?”.
Từ khi nàng ta tự thừa nhận lợi thế trong tay mình, ta đã xâu chuỗi hết thảy nguyên nhân hậu quả, cuối cùng mơ hồ biết quặng vàng Lý Sĩ Nguyên để thất thoát năm đó là gì rồi. Triều đình chỉ biết là ông làm mất mỏ vàng, nhưng lại không hề biết thứ ông làm mất. Hóa ra là khoáng thạch tinh chất vàng sắt có thể chế tạo thành lưỡi dao sắc bén, thảo nào năm đó ông ta không còn cách nào đành gánh tội một mình, bởi vì ông ta biết, nếu việc lớn này bị người ta vạch trần, tội danh ấy phải đến mức tru di cửu tộc. Con trai con gái của ông ta đâu chỉ phải chịu lưu đày. Ô Mộc Tề mang quặng ô kim đến kinh thành, theo như lời y, chẳng qua thêm vào trong ấm chén trà thôi đã khiến trên dưới triều đình chú ý, huống chi Lý Sĩ Nguyên với chức Tể tướng mà làm mất quặng tinh chất vàng sắt có thể chế tạo lưỡi dao sắc bén chứ?
Nếu năm đó y có thể tìm ra khoáng thạch, tự có đường đào hầm đến khoáng thạch, xem ra Lý Sĩ Nguyên không tiết lộ cách này ra ngoài. Dã tâm Ô Mộc Tề lớn như thế, khoáng thạch ít như vậy, sao có thể khiến y thỏa mãn chứ?
Ta cũng đã hiểu rõ, y thả con tép nhử con tôm, chắc muốn moi được điều gì đó từ Tiểu Lục.
Đáng tiếc là, y muốn sử dụng lại cách để Giang Tử Sơ từ từ thân cận Tiểu Lục, giành được sự tín nhiệm của bọn ta, có điều sao có thể khống chế được lòng người? Đặc biệt là người con gái đã lọt vào lưới tình, há có thể không sinh lòng ghen ghét?
Ta nghĩ, chắc hẳn trước mặt y mặc cho Giang Tử Sơ muốn gì được nấy, lại thêm y có lòng tin toàn vẹn với nàng, tuyệt không ngờ một cô gái bỏ lại người nhà đi theo y tới nơi tha hương sẽ tự có tính toán, thế mới để cho Giang Tử Sơ động tay động chân, âm thầm chế tạo loại vũ khí này mà chưa hề nói cho y biết.
Y không ngờ rằng bởi vì nàng đã ép mình đến gần đường cùng, bất kể y lừa gạt thế nào cũng không ngăn nổi cơn hoảng loạn và nỗi ghen ghét trong lòng nàng, vì thế nàng mới bí quá hóa liều.
“Tiểu Lục, cô nói là Tiểu Lục?”. Nàng ta lạnh lùng thốt lên, “Chàng muốn ta tiếp cận Tiểu Lục vì tương lai của chúng ta, thế mà cô dựa vào đâu làm nhục ta bởi một tên hạ nhân tùy tiện?”.
Nét mặt nàng ta vô cùng căm hận, ánh mắt đều chứa nỗi lo sợ, nghi ngờ và bất an. Lòng ta dao động, phải chăng nàng ta không hề không biết phân biệt thiện ác như ta nghĩ? Có điều nàng ta đã không còn đường lui, mới không thể không làm như thế? Hiển nhiên, chính nàng ta cũng hiểu suy nghĩ của Ô Mộc Tề, chỉ sợ mình sẽ là một công cụ mà thôi. Song, nàng đã bức mình đến đường cùng, đành phải hăm hở liều mạng ư?
Ta thản nhiên nói: “Nếu như có thể biết thứ Lý Sĩ Nguyên để lại từ miệng Tiểu Lục, ta nghĩ, giả sử gả muội cho Tiểu Lục, chỉ e Ô Mộc Tề cũng sẽ đồng ý phải không?”.
Những lời này như đánh trúng tử huyệt, khiến khuôn mặt nàng ta trắng bệch, sợi tơ dẻo trên ngón tay dường như đắn đo không yên, ngay cả giọng nói cũng không dám chắc: “Không đâu, chàng sẽ không…”.
Cuối cùng ta có thể khẳng định, nàng ta chẳng qua vẫn là một cô gái bé nhỏ mà thôi.
Ta thở dài nói: “Chúng ta cùng băng qua thảo nguyên tới nơi đây, y từng nhẹ tay vấn tóc, khen mái tóc ta đen bóng, nói rằng cuộc đời này người duy nhất y muốn lấy chỉ có mình ta mà thôi… Chắc hẳn muội muội đã từng nghe không ít những lời tương tự thế này phải không?”.
Ngón tay Giang Tử Sơ khẽ run rẩy, khiến hai nửa hoa sen bị rách đôi trên khăn quàng ráng mây khẽ rung rinh. Nàng ta lẩm bẩm: “Ta nên làm sao bây giờ? Ta phải làm sao đây? Cô cô đưa ta ra khỏi Mô Bắc, vốn tưởng rằng những người ngoài kia giống với người Mô Bắc, nhưng ta sai rồi. Ở Mô Hà, đôi bàn tay của ta là niềm kiêu hãnh của gia tộc, bởi vì trong gia tộc đã xuất hiện một cao thủ có thể thừa kế tài luyện chế. Trong truyền thuyết của gia tộc bọn ta, hễ người vừa ra đời có bàn tay Câu Nguyệt, bất kể nam hay nữ đều sẽ kế thừa tài luyện đỉnh cao trong gia tộc. Nhưng cô cô nói, muốn ta gả cho Hoàng thất, như vậy, món nghề này sẽ không bị truyền ra ngoài. Kể từ sau khi cô cô gả cho Hoàng đế, bí mật của gia tộc chúng ta đã bị Hoàng thượng biết rồi, do trên đời không tìm được tinh chất vàng sắt, bọn ta vốn không có tác dụng gì, không ai biết cô cô cũng là một thành viên của gia tộc, nhưng người không có bàn tay Câu Nguyệt…
Ta rời khỏi Mô Hà, lên kinh. Ta không dám thẳng thắn để người ta nhìn thấy tay ta, sợ các nàng cười chê, chỉ có thể cố gắng làm một thục nữ theo lời cô cô dạy. Ta rất hối hận, tại sao phải rời khỏi Mô Hà, tuy nơi đó quanh năm buốt giá, nhưng người nơi đó đều không dối trá toan tính… Ta hối hận mùa xuân năm ấy gặp được chàng, là mùa hoa đào đua nở, thấy hoa lìa cành phấp phới đậu trên bờ vai chàng… Chàng khác với nam tử Trung Nguyên, có nụ cười khảng khái, như ánh dương rực rỡ, ăn nói hài hước, khi muộn phiền cũng khác xa biểu ca. Nói thật, ta hơi sợ biểu ca… Ta vốn cho rằng vừa gặp được cố nhân Mô Hà, chàng và ta giống nhau, lại chưa từng nghĩ, hóa ra chàng cũng chỉ thế thôi… Làm như vậy chẳng qua muốn nắm giữ tay nghề của ta…”.
Khi nàng theo Ô Mộc Tề tới nơi này, lúc Ô Mộc Tề muốn nàng luyện chế tinh chất vàng sắt đã ngợ ra rồi sao? Tuy miệng nàng nói vì giúp Ô Mộc Tề mà bất chấp tất cả nhưng thật ra trong lòng đã sớm hối hận ư?
Ta nói: “Muội đã rõ từ lâu, không phải sao? Tuy nhiên cưỡi trên lưng cọp khó lòng xuống được, thời điểm muội giấu tinh chất vàng sắt là lúc muội đã hiểu, đối với y, muội không bao giờ còn như ngày đầu gặp gỡ nữa rồi. Nếu đã vậy, sao không quay đầu?”.
Nàng ngẩng đầu lên, cuối cùng nước mắt tràn khóe mi: “Ta còn có thể quay đầu sao?”.
Ta khẽ nói: “Đương nhiên có thể”. Ta dừng lại, vuốt ve bụng, “Ta sẽ bảo vệ đứa bé của ta trở về Trung Nguyên, mà muội cũng sẽ quay lại, về bên cô cô muội. Thời gian ở Tây Di này, mãi mãi không có ai biết, cũng không có ai nhắc lại nữa”.
Mắt nàng lóe lên vẻ hi vọng, nhìn ta: “Từ lần đầu tiên gặp cô, tuy ta có phần hận cô nhưng cũng hâm mộ cô. Cô là cơ thiếp của biểu ca, nhưng không bao lâu đã thành đích nữ Ninh gia, gả cho biểu ca làm Vương phi. Khi tân hôn, cô hôn mê bất tỉnh bao nhiêu tháng như vậy nhưng biểu ca nghĩ hết cách chữa khỏi cho cô, không rời không bỏ. Nhìn thấy dáng vẻ ấy của biểu ca, ba người bọn ta mới rõ, biểu ca không phải của bọn ta nữa, trái tim huynh ấy không dành cho bất cứ ai khác nữa, dù chỉ một góc nhỏ. Các nàng hết hi vọng, mà ta cũng dập tắt niềm ước ao trong lòng đối với huynh ấy, bèn cho rằng cô có biểu ca, ta cũng có Ô Mộc Tề. Nhưng không ngờ, số mệnh của cô và ta lại dính líu đến nhau, nhưng không hiểu sao, ta lại có phần tin tưởng cô…”.
Trong mắt nàng có vẻ mê muội, lại nói: “Thế mà ta cảm thấy cô còn đáng tin hơn Ô Mộc Tề”.
Ta tiến lên cầm tay nàng, trên tay nàng có vết chai mỏng, ngón tay cái hơi cúp vào trong, nếu không duỗi thẳng bàn tay thì không ai có thể thấy được. Có ai biết, trên người nàng lại mang bí mật lớn đến thế?
Vậy mà lại là người thừa kế của gia tộc luyện chế kia ư?
“Bởi vì ta cũng như muội, cũng muốn trở lại Trung Nguyên”.
Thật ra, lòng nàng ta cũng đã sớm dao động không yên, từ lúc nàng ta giấu giếm chuyện có thể hòa tan vàng sắt chế thành vũ khí, nàng đã chết lòng với Ô Mộc Tề, chỉ là nàng không biết phải quay đầu thế nào mới có thể đi tiếp. Ô Mộc Tề đưa nàng khỏi Trung Nguyên, rời xa người thân của mình, người duy nhất có thể dựa dẫm chính là y, y liền cho rằng nàng không giãy thoát khỏi lòng bàn tay của y nữa. Nhưng y không biết, nàng xuất thân từ Mô Hà, nơi cực lạnh; nữ tử nơi đó, sau lúc yêu đến cùng cực thì cũng có thể hận đến cùng cực.
Ta chỉ kích thích nỗi hận thù ẩn sâu trong nàng, để nàng tìm đúng phương hướng, người nàng muốn hận không phải là ta!
Nàng buông lỏng tay ra, khăn quàng nới lỏng buông lơi trước ngực ta. Sợi tơ dẻo kia nối liền với mỏ trĩ, rung rinh lay động trên gấm vóc lụa là. Nàng không dốc hết sức lực nên cổ ta cũng chỉ ửng đỏ mà thôi. Hẳn là tận đáy lòng nàng cũng có một tia hi vọng, hi vọng trong giây phút nàng ra tay sẽ có người tới ngăn cản, trở thành người cứu cánh giúp nàng thoát khỏi tất cả.
“Chúng ta rời khỏi đây, muội sẽ về bên cô cô muội, sẽ lại được ngắm cảnh tuyết Mô Hà”. Ta khẽ khàng nói.
“Có thật không?”. Khi nàng mở to mắt, vẻ dữ tợn hung ác trên mặt đã biết mất tăm, chỉ còn lại vẻ thánh khiết, như bông tuyết trắng bay đầy trời ngày đông, phủ khắp vùng một màu trắng thuần.
Từ đó về sau, Giang Tử Sơ mượn cớ làm đồ trang sức, chế tinh chất vàng sắt thành vũ khí giấu trong vòng trang sức đeo tay, lại chuyển được vài món tới đây. Tuy tất cả đều nhỏ bé tinh xảo nhưng chung quy cũng tốt hơn là không có.
Ta hỏi nàng ta về thân phận của mình, nàng ta lại nói không rõ, chỉ kể cho ta hay, Ô Mộc Tề đã nói với nàng rằng thân phận ta đặc thù, thành thân với ta có thể ổn định được thế cục Tây Di. Thế thì quái lạ rồi, thân phận thực sự của ta không phải là Quân Triển Ngọc sao? Y cưới một người Trung Nguyên muốn giết y và vô số người của y, còn nói có thể ổn định thế cục ư?
Mà từ xưa tới giờ, tinh chất vàng sắt chỉ là một truyền thuyết, bảo kiếm Can Tương và Mạc Tà chính luyện bởi khoáng thạch đó. Nhưng không ngờ, truyền thuyết này có thật, người có thể luyện chế khoáng thạch này chưa hề biến mất, mà ở ẩn tại nơi cực lạnh, truyền thừa nhiều đời, trong số thiên tài chế tạo kiếm ấy, bất kể nam hay nữ đều có hai ngón tay cái không thể duỗi thẳng, như sinh ra để cầm kiếm vậy.
Nghe nói hai cây kiếm Can Tương và Mạc Tà đúng là dùng quặng này chế tạo thành, việc chế luyện khoáng thạch này rất khó khăn, nếu không có bí pháp thì càng không thể nung chảy. Nghe nói hồi đó chế tạo kiếm Can Tương, phải dùng máu của mình mới luyện thành. Nhưng Giang Tử Sơ lại bảo, cái này chỉ là truyền thuyết mà thôi, chắc hẳn không muốn bí pháp chế tạo Can Tương truyền ra ngoài nên mới dùng cách đặc biệt này xử lý qua loa cho có lệ?
Lúc này, ta mới thật sự khẳng định, thì ra đây là dã tâm khác của Quân Sở Hòa. Từ nhiều năm trước, ông đã bắt đầu lên kế hoạch hết thảy. Khoáng thạch mất tích năm ấy, e là ông động tay chân trong đó không ít. Mà năm xưa Lý Sĩ Nguyên bị mất khoáng thạch, nhưng không ngờ rằng chủ mưu thực sự phía sau màn là Quân soái được xưng là trung thành dũng cảm?
Với bản tính của Quân Sở Hòa, đẩy tội trạng mất quặng lên người ông ta, chắc chắn đã chuẩn bị chứng cứ cực kì đầy đủ, khiến ông ta khó mà đáp trả, cuối cùng đành phải gánh chịu tội danh này một mình.
Mà tinh chất vàng sắt đúng là có thể gọt rũa kim ngọc, nhưng thực sự thì năm đó dưới sự trợ giúp của Quân Sở Hòa, Tây Di đã lấy được vài xe khoáng thạch, bởi vì Giang Tử Sơ dùng thí nghiệm nên hao tổn không ít, còn dư lại cũng chẳng đáng bao nhiêu. Ví như không phải thế, nếu thực sự để y chế tạo thành câu thích tiễn mang sức mạnh vô địch, hơn nữa trên mũi tên có độc, ngược lại đúng là đại họa giáng xuống Trung Nguyên.
Đến đây, ta đã hiểu rồi. Thứ trong tay bọn ta là gì, điều Ô Mộc Tề muốn biết từ Tiểu Lục là gì.
Thật may mắn, cuối cùng Giang Tử Sơ có tư tưởng khác, nhưng ta biết Giang Tử Sơ lòng chưa quyết, ta chỉ có thể thường xuyên vô tình hay cố ý nhắc nhở, để nàng ta tuyệt đối không lún sâu vào sự dịu dàng của Ô Mộc Tề.
Sống với Giang Tử Sơ đã lâu, mới phát hiện vẻ dịu dàng yêu kiều của nàng phần lớn là giả bộ thôi. Trong lúc lơ đãng cũng có vài phần khảng khái. Ta không khỏi nghĩ, nếu, nếu như Hạ Hầu Thương không gặp gỡ ta, có phải cũng có thể sẽ thích nàng không?
Nghĩ tới chàng, ta liền cảm thấy đứa trẻ trong bụng khẽ nhúc nhích, sinh mệnh bé nhỏ đang an ủi đạp bụng, nó cũng cảm nhận được sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.