Mi Vạch Trần - Ta Hóng Chuyện: Lột Sạch Quần Lót Của Hoàng Đế
Chương 37: Drama Tổ Yến (3)
Ngã Hữu Tiểu Tế Yêu
07/05/2024
Thúy Hoa không ngờ Thu Hương lại mắng người lưu loát đến thế. Trước kia, ả từng cạnh khóe Thu Hương rất nhiều lần, nhưng nàng ấy đều lựa chọn nén giận, thế nhưng bây giờ Thu Hương lại dám cãi lại, mắng lại ả.
Thúy Hoa vừa kinh ngạc, vừa khó chấp nhận sự chênh lệch này, thế là ả nhìn về phía vết thương trên trán Thu Hương, ngoài miệng tỏ vẻ quan tâm, nhưng thực chất là đang ngầm nhắc nhở Thu Hương chuyện nàng ấy vừa bị ả đánh.
“Thu Hương, trán ngươi bị sao thế? Sưng cục to tướng thế kia, chắc là đau lắm nhỉ?”
Đúng là Thu Hương rất đau, cũng rất tức giận. Nhưng vóc người nàng ấy nhỏ gầy, dù hiện tại có nhào vào đánh Thúy Hoa, cũng đánh không lại.
Thúy Hoa biết điểm này, nên nụ cười trên mặt ả càng âm hiểm hơn, giọng điệu tràn ngập sự uy hiếp: “Thu Hương, ngươi phải ăn nhiều lên, tránh cho ta tùy tiện vung tay với ngươi, ngươi đã mất nửa cái mạng.”
Ả đắc ý nhìn Ngụy Ngữ Yên: “Tứ Tiểu thư, Thu Hương hầu hạ ngươi tận tâm như vậy, nhưng ngươi lại không nỡ cho nàng ăn no, đúng là keo kiệt.”
Nhìn vẻ mặt tiểu nhân của Thúy Hoa, Ngụy Ngữ Yên cười khỉnh. Nàng không thích nói nhiều, chuyện gì có thể động tay thì nàng sẽ không động miệng.
Nàng đi thẳng đến trước mặt Thúy Hoa, một tay túm chặt cánh tay của Thúy Hoa, không chút do dự dùng toàn bộ sức lực, đẩy Thúy Hoa ngã vào bức tường bên cạnh.
Đầu Thúy Hoa đập mạnh vào tường, phát ra tiếng “cộp” giòn tan.
Ngụy Ngữ Yên nhìn về phía đó, tháy trán Thúy Hoa sưng lên một cục đúng như dự đoán của nàng.
Nhìn vết thương sưng đỏ trên đầu Thúy Hoa, Ngụy Ngữ Yên cười nói: “Ăn miếng trả miếng, không hơn kém nửa phần nhé. Ngươi đánh Thu Hương, ta đánh ngươi, vô cùng hợp lý.”
Ngụy Ngữ Yên quay đầu nhìn Thu Hương, lại nhìn Thúy Hoa: “Hình như hai vết thương không cân cho lắm, cục u của ngươi to hơn của Thu Hương, cũng thâm tím hơn.”
Nghe vậy, Thu Hương đưa mắt nhìn vết thương sưng đỏ trên đầu Thúy Hoa, lập tức cảm thấy mình chiếm hời.
Cơn đau cũng dịu hơn phân nửa.
Ngụy Bạch Liên ngồi trong phòng, vẫn luôn nghe ngóng động tĩnh bên ngoài bức bình phong. Nàng ta vốn định để Thúy Hoa xông pha chiến đấu cho mình.
Nếu Thúy Hoa chế phục được Ngụy Ngữ Yên và Thu Hương, nàng ta chỉ cần ngồi yên ngư ông đắc lợi. Nếu Thúy Hoa thua, nàng ta sẽ vịn cớ Thúy Hoa bị bắt nạt để gây sự với Ngụy Ngữ Yên.
Ngụy Bạch Liên mơ rất đẹp, dù Thúy Hoa thắng hay thua, nàng ta cũng là người chiếm lợi.
Hiện tại thấy Thúy Hoa thua, Ngụy Bạch Liên lập tức đứng dậy vòng qua tấm bình phong, hai tay đan vào nhau đặt trước eo, bày ra dáng đích nữ cao quý.
“Ngụy Ngữ Yên, ngươi to gan thật, dám chạy đến sân viện của ta bắt nạt nha hoàn của ta!”
“Phủ Ngụy có quy định, chỉ cần là người ức hiếp tỷ muội, đều sẽ bị nhốt vào địa lao trong phủ.”
“Ngụy Ngữ Yên, ngươi không kính trọng trưởng tỷ, ta sẽ sai người nhốt ngươi vào địa lao.”
Ngụy Ngữ Yên đi đến trước mặt Ngụy Bạch Liên, nở một nụ cười với nàng ta, sau đó vòng qua tấm bình phong, đi thẳng vào phòng.
Ngụy Bạch Liên khó hiểu, không biết nàng định làm gì.
Ngụy Ngữ Yên bưng hai bát tổ yến đi ra.
Thúy Hoa che vết thương trên trán, thấy vậy thì hét lên: “Đại Tiểu thư, nàng ta muốn cướp tổ yến của người.”
Ngụy Bạch Liên tức giận lườm Ngụy Ngữ Yên: “Làm càn!”
Ngụy Ngữ Yên mỉm cười nhìn Ngụy Bạch Liên: “Lão tỷ tỷ, đừng vội tức giận, ta còn có thể làm càn hơn cơ!”
Lão - Tỷ - Tỷ!
Trong mắt Ngụy Bạch Liên hiện rõ sự khó tin, nàng ta đang độ xuân thì, sao lại biến thành lão tỷ tỷ rồi?
Ngay khi nàng ta định há miệng mắng Ngụy Ngữ Yên, thì một thứ gì đó nóng ấm từ trên đỉnh đầu, chảy dọc theo gương mặt, cuối cùng chảy xuống cần cổ nàng ta.
Ngụy Ngữ Yên đổ cả hai bát tổ yến lên đầu Ngụy Bạch Liên.
“Cướp tổ yến á? Không đâu!”
“Ngụy Bạch Liên, ngươi đã chạm vào hai bát cháo tổ yến này rồi, ta sợ ngươi hạ độc trong đó, nên tặng miễn phí cho ngươi đấy.”
Hai bát cháo tổ yến vẫn còn nóng, Ngụy Bạch Liên vừa thét chói tai vừa dùng tay áo lau chất lỏng dính dính trên tóc.
Ngụy Ngữ Yên kéo Thu Hương rời khỏi Đông Uyển.
Ngụy Bạch Liên đứng trong sân hét với theo: “Ngụy Ngữ Yên, sau này ta nhất định sẽ bắt ngươi trả giá đắt.”
Ngụy Ngữ Yên: “Ồ!”
[Nói được không làm được là đồ hèn!]
Nàng thản nhiên đi thẳng, chẳng thèm quay đầu nhìn Ngụy Bạch Liên lấy một lần.
Nhìn theo bóng lưng của Ngụy Ngữ Yên, Ngụy Bạch Liên thầm thề, chờ hai cha con Ngô Dũng Cảm tạo phản thành công, đợi nàng ta lên làm Hoàng Hậu, nàng ta nhất định sẽ chặt đứt tay chân của Ngụy Ngữ Yên, để nàng biến thành nhân trệ.
Chắc chắn tình lang của nàng ta - Ngô Dũng Cảm sẽ không nỡ để nàng ta bị Ngụy Ngữ Yên bắt nạt, gã nhất định sẽ giúp nàng ta giết Ngụy Ngữ Yên!
Thúy Hoa vừa kinh ngạc, vừa khó chấp nhận sự chênh lệch này, thế là ả nhìn về phía vết thương trên trán Thu Hương, ngoài miệng tỏ vẻ quan tâm, nhưng thực chất là đang ngầm nhắc nhở Thu Hương chuyện nàng ấy vừa bị ả đánh.
“Thu Hương, trán ngươi bị sao thế? Sưng cục to tướng thế kia, chắc là đau lắm nhỉ?”
Đúng là Thu Hương rất đau, cũng rất tức giận. Nhưng vóc người nàng ấy nhỏ gầy, dù hiện tại có nhào vào đánh Thúy Hoa, cũng đánh không lại.
Thúy Hoa biết điểm này, nên nụ cười trên mặt ả càng âm hiểm hơn, giọng điệu tràn ngập sự uy hiếp: “Thu Hương, ngươi phải ăn nhiều lên, tránh cho ta tùy tiện vung tay với ngươi, ngươi đã mất nửa cái mạng.”
Ả đắc ý nhìn Ngụy Ngữ Yên: “Tứ Tiểu thư, Thu Hương hầu hạ ngươi tận tâm như vậy, nhưng ngươi lại không nỡ cho nàng ăn no, đúng là keo kiệt.”
Nhìn vẻ mặt tiểu nhân của Thúy Hoa, Ngụy Ngữ Yên cười khỉnh. Nàng không thích nói nhiều, chuyện gì có thể động tay thì nàng sẽ không động miệng.
Nàng đi thẳng đến trước mặt Thúy Hoa, một tay túm chặt cánh tay của Thúy Hoa, không chút do dự dùng toàn bộ sức lực, đẩy Thúy Hoa ngã vào bức tường bên cạnh.
Đầu Thúy Hoa đập mạnh vào tường, phát ra tiếng “cộp” giòn tan.
Ngụy Ngữ Yên nhìn về phía đó, tháy trán Thúy Hoa sưng lên một cục đúng như dự đoán của nàng.
Nhìn vết thương sưng đỏ trên đầu Thúy Hoa, Ngụy Ngữ Yên cười nói: “Ăn miếng trả miếng, không hơn kém nửa phần nhé. Ngươi đánh Thu Hương, ta đánh ngươi, vô cùng hợp lý.”
Ngụy Ngữ Yên quay đầu nhìn Thu Hương, lại nhìn Thúy Hoa: “Hình như hai vết thương không cân cho lắm, cục u của ngươi to hơn của Thu Hương, cũng thâm tím hơn.”
Nghe vậy, Thu Hương đưa mắt nhìn vết thương sưng đỏ trên đầu Thúy Hoa, lập tức cảm thấy mình chiếm hời.
Cơn đau cũng dịu hơn phân nửa.
Ngụy Bạch Liên ngồi trong phòng, vẫn luôn nghe ngóng động tĩnh bên ngoài bức bình phong. Nàng ta vốn định để Thúy Hoa xông pha chiến đấu cho mình.
Nếu Thúy Hoa chế phục được Ngụy Ngữ Yên và Thu Hương, nàng ta chỉ cần ngồi yên ngư ông đắc lợi. Nếu Thúy Hoa thua, nàng ta sẽ vịn cớ Thúy Hoa bị bắt nạt để gây sự với Ngụy Ngữ Yên.
Ngụy Bạch Liên mơ rất đẹp, dù Thúy Hoa thắng hay thua, nàng ta cũng là người chiếm lợi.
Hiện tại thấy Thúy Hoa thua, Ngụy Bạch Liên lập tức đứng dậy vòng qua tấm bình phong, hai tay đan vào nhau đặt trước eo, bày ra dáng đích nữ cao quý.
“Ngụy Ngữ Yên, ngươi to gan thật, dám chạy đến sân viện của ta bắt nạt nha hoàn của ta!”
“Phủ Ngụy có quy định, chỉ cần là người ức hiếp tỷ muội, đều sẽ bị nhốt vào địa lao trong phủ.”
“Ngụy Ngữ Yên, ngươi không kính trọng trưởng tỷ, ta sẽ sai người nhốt ngươi vào địa lao.”
Ngụy Ngữ Yên đi đến trước mặt Ngụy Bạch Liên, nở một nụ cười với nàng ta, sau đó vòng qua tấm bình phong, đi thẳng vào phòng.
Ngụy Bạch Liên khó hiểu, không biết nàng định làm gì.
Ngụy Ngữ Yên bưng hai bát tổ yến đi ra.
Thúy Hoa che vết thương trên trán, thấy vậy thì hét lên: “Đại Tiểu thư, nàng ta muốn cướp tổ yến của người.”
Ngụy Bạch Liên tức giận lườm Ngụy Ngữ Yên: “Làm càn!”
Ngụy Ngữ Yên mỉm cười nhìn Ngụy Bạch Liên: “Lão tỷ tỷ, đừng vội tức giận, ta còn có thể làm càn hơn cơ!”
Lão - Tỷ - Tỷ!
Trong mắt Ngụy Bạch Liên hiện rõ sự khó tin, nàng ta đang độ xuân thì, sao lại biến thành lão tỷ tỷ rồi?
Ngay khi nàng ta định há miệng mắng Ngụy Ngữ Yên, thì một thứ gì đó nóng ấm từ trên đỉnh đầu, chảy dọc theo gương mặt, cuối cùng chảy xuống cần cổ nàng ta.
Ngụy Ngữ Yên đổ cả hai bát tổ yến lên đầu Ngụy Bạch Liên.
“Cướp tổ yến á? Không đâu!”
“Ngụy Bạch Liên, ngươi đã chạm vào hai bát cháo tổ yến này rồi, ta sợ ngươi hạ độc trong đó, nên tặng miễn phí cho ngươi đấy.”
Hai bát cháo tổ yến vẫn còn nóng, Ngụy Bạch Liên vừa thét chói tai vừa dùng tay áo lau chất lỏng dính dính trên tóc.
Ngụy Ngữ Yên kéo Thu Hương rời khỏi Đông Uyển.
Ngụy Bạch Liên đứng trong sân hét với theo: “Ngụy Ngữ Yên, sau này ta nhất định sẽ bắt ngươi trả giá đắt.”
Ngụy Ngữ Yên: “Ồ!”
[Nói được không làm được là đồ hèn!]
Nàng thản nhiên đi thẳng, chẳng thèm quay đầu nhìn Ngụy Bạch Liên lấy một lần.
Nhìn theo bóng lưng của Ngụy Ngữ Yên, Ngụy Bạch Liên thầm thề, chờ hai cha con Ngô Dũng Cảm tạo phản thành công, đợi nàng ta lên làm Hoàng Hậu, nàng ta nhất định sẽ chặt đứt tay chân của Ngụy Ngữ Yên, để nàng biến thành nhân trệ.
Chắc chắn tình lang của nàng ta - Ngô Dũng Cảm sẽ không nỡ để nàng ta bị Ngụy Ngữ Yên bắt nạt, gã nhất định sẽ giúp nàng ta giết Ngụy Ngữ Yên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.