Mi Vạch Trần - Ta Hóng Chuyện: Lột Sạch Quần Lót Của Hoàng Đế
Chương 4: Dưa Của Đích Nữ Bạch Liên Hoa (2)
Ngã Hữu Tiểu Tế Yêu
13/04/2024
“A a a a a a…!”
Nam đinh túm lấy đũng quần, đau khổ gào lên, đầu nổi đầy gân xanh.
Gã hung tợn lườm Ngụy Ngữ Yên: “Tiện nhân, dám giở trò với của quý của ông đây.”
Ngụy Ngữ Yên ung dung thưởng thức dáng vẻ che đũng quần của gã: “Ngươi còn có tâm trạng sủa ngậu lên cơ đấy, còn không mau cởi quần ra kiểm tra xem, với độ nóng của nước, chỉ sợ đã chín được tám phần rồi.”
“Nếu chín đến mười phần, về sau ngươi sẽ đoạn tử tuyệt tôn.”
Gã nam đinh run rẩy cởi quần ra, nghiêm túc kiểm tra xem của quý của mình đã chín thật chưa.
Ngụy Ngữ Yên không để tâm, nàng lấy thêm hai chiếc bánh bao lớn, giấu vào ngực áo, rồi chạy khỏi phòng bếp.
Chỗ này không nên ở lâu. Cái chức thứ nữ luôn bị người ta bắt nạt này, ai thích làm thì làm, dù sao nàng không thích, nàng không nỡ để bản thân chịu thiệt thòi.
Trong ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Căn cứ theo chỉ dẫn của hệ thống, sau khi quẹo qua bảy tám cái ngã rẽ, nàng thuận lợi tìm được cổng lớn của phủ.
Khi chỉ cách cổng lớn vài bước chân nữa, đằng sau chợt vang lên giọng nói của đích nữ Ngụy Bạch Liên.
“Tiện nhân kia dám đá loài chuột hôi hám lên người mẹ ta, bắt nàng ta lại cho ta, đừng để nàng ta chạy thoát!”
Cánh cổng lớn bị hai gã gác cổng đóng lại, phát ra một tiếng “ầm” vang.
Hệ thống: [Hu hu hu, ký chủ ơi, nàng sắp bị đánh rồi!]
Ngụy Ngữ Yên: “Chưa biết mèo nào đánh mỉu nào đâu.”
Dứt lời, nàng rút một tấm vải ra, che kín miệng mũi.
Ngụy Bạch Liên dẫn bốn ma ma to khỏe đến chặn trước mặt Ngụy Ngữ Yên: “Đánh chết con thứ nữ ti tiện này cho ta!”
Bốn ma ma to khỏe bao vây Ngụy Ngữ Yên, trong tay bọn họ đều cầm kim khâu đế giày, thân kim thô dài, lóe lên ánh sáng lạnh.
Trước đó, Ngụy Bạch Liên cũng thường xuyên dùng kim đâm Ngụy Ngữ Yên, số lần đếm không xuể.
Gương mặt bốn ma ma tràn ngập vẻ dữ tợn, bọn họ vẫn giống thường ngày, nâng cao tay cầm kim lên, tàn nhẫn đâm về phía nàng.
Đúng lúc này, Ngụy Ngữ Yên lấy từ ống tay áo ra một gói bột ớt, vung lên mặt bốn ma ma.
Bột ớt lúc nãy nàng chôm được ở phòng bếp, không phải để ăn mà để phòng thân.
“Khụ khụ khụ! Khụ khụ khụ! A a a, cay chết ta rồi!”
Mũi miệng bốn ma ma dính đầy bột ớt cay nồng, mắt cũng bị cay đến độ không thể mở ra, bọn họ đau khổ ho khan, nước mắt nước mũi tèm lem.
Ngụy Bạch Liên trốn sau lưng bốn ma ma trợn tròn mắt.
Tay nàng ta chỉ thẳng mặt Ngụy Ngữ Yên mà mắng: “Phản rồi, phản rồi! Con tiện nhân không biết trời cao đất dày kia, sao ngươi dám phản kháng hả? Mở to mắt ra xem ta có chơi chết ngươi kh…”
Rào…
Ngụy Ngữ Yên vẩy bột ớt lên mặt Ngụy Bạch Liên, nhân lúc nàng ta há to miệng mắng, nàng còn ném một nắm bột ớt vào miệng nàng ta, để cái khuôn miệng nhỏ nhắn xinh xắn kia không tiếp tục thốt ra mấy lời độc ác nữa.
Gương mặt chát một lớp phấn dày cộp của Ngụy Bạch Liên lập tức đỏ bừng vì cay rát, còn đỏ hơn mông khỉ trên núi Nga Mi nữa!
Nàng ta cay đến òa khóc, nhưng dáng vẻ khóc lóc của nàng ta không lê hoa đái vũ, trái lại khiến người đối diện vô cùng cay mắt, vì bờ môi của nàng ta đã sưng thành một cái lạp xưởng rồi.
---
Cùng lúc đó, Ngụy Hoành Quang - lão gia phủ Ngụy trở về.
Hồi Thập tứ Vương gia Mộ Dung Dục còn nhỏ, Ngụy Hoành Quang đã cứu tiểu vương gia một mạng, nhờ ơn cứu mạng đó nên hai người kết làm bạn bè, tình cảm sâu đậm. Hôm nay Ngụy Hoành Quang mời Thập tứ Vương gia đến nhà làm khách.
Thập tứ Vương gia Mộ Dung Dục là đệ đệ ruột cùng mẹ của đương kim Thánh thượng, đến nay vẫn chưa cưới chính phi.
Mục đích Ngụy Hoành Quang mời Mộ Dung Dục về làm khách, chủ yếu là muốn giới thiệu đích nữ Ngụy Bạch Liên cho vương gia biết mặt, để xem hai người trẻ tuổi có duyên phận kết thành một đôi không.
Ngụy Hoành Quang và Mộ Dung Dục vừa đi đến cổng chính phủ Ngụy, vừa trò chuyện việc nhà.
Trong lúc nói chuyện, Ngụy Hoành Quang luôn tận dụng mọi cơ hội để khen ngợi đích nữ Ngụy Bạch Liên, nào là dịu dàng như ngọc, nào là hiền lành lương thiện.
Cũng vì thế, Mộ Dung Dục sinh ra lòng tò mò mãnh liệt với người tên Ngụy Bạch Liên này, y cũng cất lời khen: “Nghe nói đích nữ của Ngụy Chủ sự tài nghệ song tuyệt, thư pháp hội họa đều tinh thông, không biết hôm nay ta có vinh hạnh được chiêm ngưỡng phong thái của quý nữ không?”
Mục đích của Ngụy Hoành Quang là tạo cơ hội cho hai người gặp mặt mà, nghe vậy ông ta lập tức gật đầu: “Vương gia quá lời, được ra mắt Vương gia, mới là vinh hạnh của gia nữ.”
Gương mặt tuấn tú của Mộ Dung Dục khẽ giãn ra, khóe môi cong lên, vô cùng chờ mong được gặp mặt Ngụy Bạch Liên.
Nam đinh túm lấy đũng quần, đau khổ gào lên, đầu nổi đầy gân xanh.
Gã hung tợn lườm Ngụy Ngữ Yên: “Tiện nhân, dám giở trò với của quý của ông đây.”
Ngụy Ngữ Yên ung dung thưởng thức dáng vẻ che đũng quần của gã: “Ngươi còn có tâm trạng sủa ngậu lên cơ đấy, còn không mau cởi quần ra kiểm tra xem, với độ nóng của nước, chỉ sợ đã chín được tám phần rồi.”
“Nếu chín đến mười phần, về sau ngươi sẽ đoạn tử tuyệt tôn.”
Gã nam đinh run rẩy cởi quần ra, nghiêm túc kiểm tra xem của quý của mình đã chín thật chưa.
Ngụy Ngữ Yên không để tâm, nàng lấy thêm hai chiếc bánh bao lớn, giấu vào ngực áo, rồi chạy khỏi phòng bếp.
Chỗ này không nên ở lâu. Cái chức thứ nữ luôn bị người ta bắt nạt này, ai thích làm thì làm, dù sao nàng không thích, nàng không nỡ để bản thân chịu thiệt thòi.
Trong ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Căn cứ theo chỉ dẫn của hệ thống, sau khi quẹo qua bảy tám cái ngã rẽ, nàng thuận lợi tìm được cổng lớn của phủ.
Khi chỉ cách cổng lớn vài bước chân nữa, đằng sau chợt vang lên giọng nói của đích nữ Ngụy Bạch Liên.
“Tiện nhân kia dám đá loài chuột hôi hám lên người mẹ ta, bắt nàng ta lại cho ta, đừng để nàng ta chạy thoát!”
Cánh cổng lớn bị hai gã gác cổng đóng lại, phát ra một tiếng “ầm” vang.
Hệ thống: [Hu hu hu, ký chủ ơi, nàng sắp bị đánh rồi!]
Ngụy Ngữ Yên: “Chưa biết mèo nào đánh mỉu nào đâu.”
Dứt lời, nàng rút một tấm vải ra, che kín miệng mũi.
Ngụy Bạch Liên dẫn bốn ma ma to khỏe đến chặn trước mặt Ngụy Ngữ Yên: “Đánh chết con thứ nữ ti tiện này cho ta!”
Bốn ma ma to khỏe bao vây Ngụy Ngữ Yên, trong tay bọn họ đều cầm kim khâu đế giày, thân kim thô dài, lóe lên ánh sáng lạnh.
Trước đó, Ngụy Bạch Liên cũng thường xuyên dùng kim đâm Ngụy Ngữ Yên, số lần đếm không xuể.
Gương mặt bốn ma ma tràn ngập vẻ dữ tợn, bọn họ vẫn giống thường ngày, nâng cao tay cầm kim lên, tàn nhẫn đâm về phía nàng.
Đúng lúc này, Ngụy Ngữ Yên lấy từ ống tay áo ra một gói bột ớt, vung lên mặt bốn ma ma.
Bột ớt lúc nãy nàng chôm được ở phòng bếp, không phải để ăn mà để phòng thân.
“Khụ khụ khụ! Khụ khụ khụ! A a a, cay chết ta rồi!”
Mũi miệng bốn ma ma dính đầy bột ớt cay nồng, mắt cũng bị cay đến độ không thể mở ra, bọn họ đau khổ ho khan, nước mắt nước mũi tèm lem.
Ngụy Bạch Liên trốn sau lưng bốn ma ma trợn tròn mắt.
Tay nàng ta chỉ thẳng mặt Ngụy Ngữ Yên mà mắng: “Phản rồi, phản rồi! Con tiện nhân không biết trời cao đất dày kia, sao ngươi dám phản kháng hả? Mở to mắt ra xem ta có chơi chết ngươi kh…”
Rào…
Ngụy Ngữ Yên vẩy bột ớt lên mặt Ngụy Bạch Liên, nhân lúc nàng ta há to miệng mắng, nàng còn ném một nắm bột ớt vào miệng nàng ta, để cái khuôn miệng nhỏ nhắn xinh xắn kia không tiếp tục thốt ra mấy lời độc ác nữa.
Gương mặt chát một lớp phấn dày cộp của Ngụy Bạch Liên lập tức đỏ bừng vì cay rát, còn đỏ hơn mông khỉ trên núi Nga Mi nữa!
Nàng ta cay đến òa khóc, nhưng dáng vẻ khóc lóc của nàng ta không lê hoa đái vũ, trái lại khiến người đối diện vô cùng cay mắt, vì bờ môi của nàng ta đã sưng thành một cái lạp xưởng rồi.
---
Cùng lúc đó, Ngụy Hoành Quang - lão gia phủ Ngụy trở về.
Hồi Thập tứ Vương gia Mộ Dung Dục còn nhỏ, Ngụy Hoành Quang đã cứu tiểu vương gia một mạng, nhờ ơn cứu mạng đó nên hai người kết làm bạn bè, tình cảm sâu đậm. Hôm nay Ngụy Hoành Quang mời Thập tứ Vương gia đến nhà làm khách.
Thập tứ Vương gia Mộ Dung Dục là đệ đệ ruột cùng mẹ của đương kim Thánh thượng, đến nay vẫn chưa cưới chính phi.
Mục đích Ngụy Hoành Quang mời Mộ Dung Dục về làm khách, chủ yếu là muốn giới thiệu đích nữ Ngụy Bạch Liên cho vương gia biết mặt, để xem hai người trẻ tuổi có duyên phận kết thành một đôi không.
Ngụy Hoành Quang và Mộ Dung Dục vừa đi đến cổng chính phủ Ngụy, vừa trò chuyện việc nhà.
Trong lúc nói chuyện, Ngụy Hoành Quang luôn tận dụng mọi cơ hội để khen ngợi đích nữ Ngụy Bạch Liên, nào là dịu dàng như ngọc, nào là hiền lành lương thiện.
Cũng vì thế, Mộ Dung Dục sinh ra lòng tò mò mãnh liệt với người tên Ngụy Bạch Liên này, y cũng cất lời khen: “Nghe nói đích nữ của Ngụy Chủ sự tài nghệ song tuyệt, thư pháp hội họa đều tinh thông, không biết hôm nay ta có vinh hạnh được chiêm ngưỡng phong thái của quý nữ không?”
Mục đích của Ngụy Hoành Quang là tạo cơ hội cho hai người gặp mặt mà, nghe vậy ông ta lập tức gật đầu: “Vương gia quá lời, được ra mắt Vương gia, mới là vinh hạnh của gia nữ.”
Gương mặt tuấn tú của Mộ Dung Dục khẽ giãn ra, khóe môi cong lên, vô cùng chờ mong được gặp mặt Ngụy Bạch Liên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.