Mi Vạch Trần - Ta Hóng Chuyện: Lột Sạch Quần Lót Của Hoàng Đế
Chương 24: Giàu To Rồi (2)
Ngã Hữu Tiểu Tế Yêu
24/04/2024
[Vô duyên vô cớ ban thưởng cho ta, ta có làm gì đâu mà thưởng tận hai mươi vạn đồng và năm mươi xấp lụa cơ chứ? Nhận thì ngại lắm!]
Mộ Dung Cẩn: Nàng đột nhiên khiêm tốn như vậy, ta nhất thời không quen.
Mộ Dung Dục: Ngụy Ngữ Yên, nàng đừng khiêm tốn, nàng giúp Hoàng Đế và nước nhà một ơn lớn, phần thưởng này nàng đáng nên được.
Đại thái giám đọc thánh chỉ xong một lát lâu, vẫn không thấy Ngụy Ngữ Yên giơ tay tiếp chỉ, gã bất đắc dĩ nhắc nhở: “Ngụy tiểu thư, tiếp chỉ đi thôi.”
Ngụy Ngữ Yên ngước đầu lên, trong đôi mắt to tròn ngập nước tràn ngập sự mê mang: “Thánh chỉ này, không thưởng nhầm đâu nhỉ?”
Nhìn Mộ Dung Cẩn đứng cạnh, đại thái giám đáp: “Không thưởng nhầm đâu ạ. Hoàng Thượng đích thân chấp bút, sao có thể sai được? Ngụy Tiểu thư nhanh tiếp chỉ đi thôi!”
Mộ Dung Cẩn nhìn Ngụy Ngữ Yên: nội tâm nàng ngông nghênh, chẳng ngờ lại khiêm tốn đến mức này.
[Con mẹ nó! Vui quá đi mất! Giàu to rồi, bà đây giàu to rồi!]
[Nếu đã nói Hoàng Thượng không thưởng nhầm, ta còn khách sáo chi nữa, chỉ có đồ ngu, đồ đầu đất mới không cần tiền dâng đến cửa thôi! Tiền này, ta nhất định phải nhận.]
Mộ Dung Cẩn: “…” Chàng xin phép thu hồi câu khen nàng khiêm tốn.
Mộ Dung Dục: Ha ha ha ha, đồ mê tiền này!
Ngụy Ngữ Yên giơ hai tay lên quá đầu, tiếp nhận cuộn thánh chỉ sắc vàng trong tay đại thái giám: “Thần nữ tạ chủ long ân, Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Ngay sau đó, vài tiểu thái giám khiêng rương chứa hai mươi vạn đồng vào phòng Ngụy Ngữ Yên.
Ngụy Ngữ Yên lén ngó chiếc rương, hai mắt sáng lấp lánh như sao, không, như đèn pha ô tô mới đúng.
[Tiền, tiền, tiền, rất nhiều tiền! Mẹ ta ơi, miếng bánh từ trên trời rơi xuống, nện trúng đầu ta rồi! Ố là la, ta vui quá xá là vui!]
[Trước đó ta bán xuân cung đồ, mệt sống mệt chết mới kiếm được hai trăm năm mươi đồng! Bây giờ chẳng cần làm gì đã có hai mươi vạn đồng.]
Mộ Dung Cẩn: Hả? Một nữ tử như nàng còn bán Xuân Cung Đồ á?
Mộ Dung Dục: Mẹ nó! Chẳng lẽ bản Xuân Cung Đồ kia do Ngụy Ngữ Yên vẽ?
Mộ Dung Cẩn và Mộ Dung Dục đồng thời nhìn về phía Ngụy Ngữ Yên, trong mắt mang theo sự tìm tòi, nghiên cứu.
Ngụy Ngữ Yên hoàn toàn không nhìn Mộ Dung Cẩn và Mộ Dung Dục, vì hiện tại trong mắt nàng chỉ có mỗi tiền thôi.
Lòng nàng thầm xướng ca khúc hài hước “Ta kiếm được tiền”.
[Ta kiếm được tiền í a kiếm được tiền rồi, nên tiêu thế nào bây giờ í a? Một chân đạp Mercedes, chân kia lái BMW, ngày ngày tắm hơi ăn tôm hùm.]
[Ta kiếm được tiền í a kiếm được tiền rồi, ta thuê ba bảo mẫu, một hầu tắm rửa, một lau sàn, người còn lại làm vú em í a í à…]
Mộ Dung Cẩn: Nàng đang hát, giọng hát khá êm tai. Nhưng mà, nàng đang hát cái quỷ quái gì thế, từ chối hiểu!
Cái gì mà Mercedes, cái gì mà BMW? Rồi thì tắm hơi là cái gì?
Mộ Dung Dục cũng không hiểu.
Nhưng mà, điều y quan tâm hơn là, bản Xuân Cung Đồ mà các công tử, tiểu thư quý tộc đang tranh đoạt, thật sự do Ngụy Ngữ Yên vẽ ư?
Ngụy Ngữ Yên không biết suy nghĩ của hai huynh đệ nhà Mộ Dung, lúc này nàng đang đắm chìm trong niềm vui sướng phất nhanh chỉ sau một đêm.
Tâm trạng của nàng giống hệt nhà giàu mới nổi: có vài đồng tiền bẩn đã nghĩ mình giàu nhất thiên hạ.
Nàng sảng khoái vỗ vai Mộ Dung Dục, lại tiến gần Mộ Dung Cẩn, vận hết sức lực toàn thân, vỗ mạnh vào lưng chàng: Bộp, bộp, bộp!
Mộ Dung Cẩn: “Khụ, khụ.” Nàng vỗ long cả phổi ta rồi!
Thấy Ngụy Ngữ Yên dùng sức vỗ Mộ Dung Cẩn, đại thái giám kinh hồn bạt vía, trán đẫm mồ hôi.
Nữ tử này có biết mình đang vỗ ai không? Lưng của đương kim Hoàng Thượng là thứ nàng có thể vỗ ư? Còn vỗ mạnh thế kia! Cái tiếng “bốp, bốp, bốp” nọ, thái giám nghe mà thấy đau giùm chàng.
Nữ tử này đang bắt nạt Hoàng Thượng!
Con mắt trong veo của Ngụy Ngữ Yên hết nhìn Mộ Dung Dục, lại nhìn Mộ Dung Cẩn: “Ta cảm thấy hai người là thần tài của ta, từ khi gặp được hai người, ta cứ may mắn, phát tài suốt.”
Mộ Dung Cẩn: Đệ ấy không phải thần tài của nàng, ta mới phải.
Mộ Dung Dục: Đúng, đúng, đúng, ta và Hoàng Đế ca ca đều là thần tài của nàng.
Ngụy Ngữ Yên suy nghĩ, hai mươi vạn đồng tương đương với hai trăm lượng bạc trắng, có thể mua hai mươi vạn chiếc bánh bao thịt! Thế là từ nay nàng có thể ăn bánh bao thịt mà không cần đắn đo nữa rồi!
Xưa nay Ngụy Ngữ Yên không phải người hẹp hòi, nàng lấy một phần tiền ra khen thưởng cho thái giám và hạ nhân, đạo lý nhân tình thế thái, nàng hiểu.
“Tạ Tứ tiểu thư ban thưởng.”
“Giàu có đừng quên lúc khốn cùng, cùng vui, cùng vui.”
Sau đó, nàng nói với Mộ Dung Dục và Mộ Dung Cẩn: “Ta mời hai người đến tửu lâu tốt nhất kinh thành ăn cơm.”
Mộ Dung Dục: “Hai nam nhân như chúng ta mà để một nữ tử mời cơm thì ngại lắm.”
Ngụy Ngữ Yên: “Mọi người gặp nhau tức có duyên, từ hôm nay trở đi, chúng ta là huynh đệ tỷ muội ruột khác cha khác mẹ. Một bữa cơm thôi mà, các người đừng khách sáo với ta!”
---
(*Chú thích của tác giả:
Hai mươi vạn đồng là hai mươi vạn đồng, không phải hai mươi vạn lượng bạc trắng.
Công thức chuyển đổi: 1 lượng bạc trắng = 1000 đồng. Suy ra, 20 vạn đồng = 200 lượng bạc trắng.)
Mộ Dung Cẩn: Nàng đột nhiên khiêm tốn như vậy, ta nhất thời không quen.
Mộ Dung Dục: Ngụy Ngữ Yên, nàng đừng khiêm tốn, nàng giúp Hoàng Đế và nước nhà một ơn lớn, phần thưởng này nàng đáng nên được.
Đại thái giám đọc thánh chỉ xong một lát lâu, vẫn không thấy Ngụy Ngữ Yên giơ tay tiếp chỉ, gã bất đắc dĩ nhắc nhở: “Ngụy tiểu thư, tiếp chỉ đi thôi.”
Ngụy Ngữ Yên ngước đầu lên, trong đôi mắt to tròn ngập nước tràn ngập sự mê mang: “Thánh chỉ này, không thưởng nhầm đâu nhỉ?”
Nhìn Mộ Dung Cẩn đứng cạnh, đại thái giám đáp: “Không thưởng nhầm đâu ạ. Hoàng Thượng đích thân chấp bút, sao có thể sai được? Ngụy Tiểu thư nhanh tiếp chỉ đi thôi!”
Mộ Dung Cẩn nhìn Ngụy Ngữ Yên: nội tâm nàng ngông nghênh, chẳng ngờ lại khiêm tốn đến mức này.
[Con mẹ nó! Vui quá đi mất! Giàu to rồi, bà đây giàu to rồi!]
[Nếu đã nói Hoàng Thượng không thưởng nhầm, ta còn khách sáo chi nữa, chỉ có đồ ngu, đồ đầu đất mới không cần tiền dâng đến cửa thôi! Tiền này, ta nhất định phải nhận.]
Mộ Dung Cẩn: “…” Chàng xin phép thu hồi câu khen nàng khiêm tốn.
Mộ Dung Dục: Ha ha ha ha, đồ mê tiền này!
Ngụy Ngữ Yên giơ hai tay lên quá đầu, tiếp nhận cuộn thánh chỉ sắc vàng trong tay đại thái giám: “Thần nữ tạ chủ long ân, Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Ngay sau đó, vài tiểu thái giám khiêng rương chứa hai mươi vạn đồng vào phòng Ngụy Ngữ Yên.
Ngụy Ngữ Yên lén ngó chiếc rương, hai mắt sáng lấp lánh như sao, không, như đèn pha ô tô mới đúng.
[Tiền, tiền, tiền, rất nhiều tiền! Mẹ ta ơi, miếng bánh từ trên trời rơi xuống, nện trúng đầu ta rồi! Ố là la, ta vui quá xá là vui!]
[Trước đó ta bán xuân cung đồ, mệt sống mệt chết mới kiếm được hai trăm năm mươi đồng! Bây giờ chẳng cần làm gì đã có hai mươi vạn đồng.]
Mộ Dung Cẩn: Hả? Một nữ tử như nàng còn bán Xuân Cung Đồ á?
Mộ Dung Dục: Mẹ nó! Chẳng lẽ bản Xuân Cung Đồ kia do Ngụy Ngữ Yên vẽ?
Mộ Dung Cẩn và Mộ Dung Dục đồng thời nhìn về phía Ngụy Ngữ Yên, trong mắt mang theo sự tìm tòi, nghiên cứu.
Ngụy Ngữ Yên hoàn toàn không nhìn Mộ Dung Cẩn và Mộ Dung Dục, vì hiện tại trong mắt nàng chỉ có mỗi tiền thôi.
Lòng nàng thầm xướng ca khúc hài hước “Ta kiếm được tiền”.
[Ta kiếm được tiền í a kiếm được tiền rồi, nên tiêu thế nào bây giờ í a? Một chân đạp Mercedes, chân kia lái BMW, ngày ngày tắm hơi ăn tôm hùm.]
[Ta kiếm được tiền í a kiếm được tiền rồi, ta thuê ba bảo mẫu, một hầu tắm rửa, một lau sàn, người còn lại làm vú em í a í à…]
Mộ Dung Cẩn: Nàng đang hát, giọng hát khá êm tai. Nhưng mà, nàng đang hát cái quỷ quái gì thế, từ chối hiểu!
Cái gì mà Mercedes, cái gì mà BMW? Rồi thì tắm hơi là cái gì?
Mộ Dung Dục cũng không hiểu.
Nhưng mà, điều y quan tâm hơn là, bản Xuân Cung Đồ mà các công tử, tiểu thư quý tộc đang tranh đoạt, thật sự do Ngụy Ngữ Yên vẽ ư?
Ngụy Ngữ Yên không biết suy nghĩ của hai huynh đệ nhà Mộ Dung, lúc này nàng đang đắm chìm trong niềm vui sướng phất nhanh chỉ sau một đêm.
Tâm trạng của nàng giống hệt nhà giàu mới nổi: có vài đồng tiền bẩn đã nghĩ mình giàu nhất thiên hạ.
Nàng sảng khoái vỗ vai Mộ Dung Dục, lại tiến gần Mộ Dung Cẩn, vận hết sức lực toàn thân, vỗ mạnh vào lưng chàng: Bộp, bộp, bộp!
Mộ Dung Cẩn: “Khụ, khụ.” Nàng vỗ long cả phổi ta rồi!
Thấy Ngụy Ngữ Yên dùng sức vỗ Mộ Dung Cẩn, đại thái giám kinh hồn bạt vía, trán đẫm mồ hôi.
Nữ tử này có biết mình đang vỗ ai không? Lưng của đương kim Hoàng Thượng là thứ nàng có thể vỗ ư? Còn vỗ mạnh thế kia! Cái tiếng “bốp, bốp, bốp” nọ, thái giám nghe mà thấy đau giùm chàng.
Nữ tử này đang bắt nạt Hoàng Thượng!
Con mắt trong veo của Ngụy Ngữ Yên hết nhìn Mộ Dung Dục, lại nhìn Mộ Dung Cẩn: “Ta cảm thấy hai người là thần tài của ta, từ khi gặp được hai người, ta cứ may mắn, phát tài suốt.”
Mộ Dung Cẩn: Đệ ấy không phải thần tài của nàng, ta mới phải.
Mộ Dung Dục: Đúng, đúng, đúng, ta và Hoàng Đế ca ca đều là thần tài của nàng.
Ngụy Ngữ Yên suy nghĩ, hai mươi vạn đồng tương đương với hai trăm lượng bạc trắng, có thể mua hai mươi vạn chiếc bánh bao thịt! Thế là từ nay nàng có thể ăn bánh bao thịt mà không cần đắn đo nữa rồi!
Xưa nay Ngụy Ngữ Yên không phải người hẹp hòi, nàng lấy một phần tiền ra khen thưởng cho thái giám và hạ nhân, đạo lý nhân tình thế thái, nàng hiểu.
“Tạ Tứ tiểu thư ban thưởng.”
“Giàu có đừng quên lúc khốn cùng, cùng vui, cùng vui.”
Sau đó, nàng nói với Mộ Dung Dục và Mộ Dung Cẩn: “Ta mời hai người đến tửu lâu tốt nhất kinh thành ăn cơm.”
Mộ Dung Dục: “Hai nam nhân như chúng ta mà để một nữ tử mời cơm thì ngại lắm.”
Ngụy Ngữ Yên: “Mọi người gặp nhau tức có duyên, từ hôm nay trở đi, chúng ta là huynh đệ tỷ muội ruột khác cha khác mẹ. Một bữa cơm thôi mà, các người đừng khách sáo với ta!”
---
(*Chú thích của tác giả:
Hai mươi vạn đồng là hai mươi vạn đồng, không phải hai mươi vạn lượng bạc trắng.
Công thức chuyển đổi: 1 lượng bạc trắng = 1000 đồng. Suy ra, 20 vạn đồng = 200 lượng bạc trắng.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.