Mi Vạch Trần - Ta Hóng Chuyện: Lột Sạch Quần Lót Của Hoàng Đế
Chương 18: Hoàng Đế Nợ Nàng Một Ơn Lớn (2)
Ngã Hữu Tiểu Tế Yêu
20/04/2024
Mộ Dung Cẩn: “Truyền chỉ của trẫm, ban cho Ngụy Ngữ Yên - nữ nhi của Ngụy Hoành Quang - hai mươi vạn đồng, năm mươi xấp lụa.”
Trong lòng đại thái giám ngạc nhiên không thôi.
Cuộc sống của Hoàng Đế không quá dư dả, thế mà chàng vẫn hào phóng ban thưởng hai mươi vạn đồng.
Điều quan trọng là, gã đã theo hầu Hoàng Đế nhiều năm, đây là lần đầu tiên gã thấy Hoàng Đế ban thưởng cho con gái của thần tử.
Mà nữ tử tên Ngụy Ngữ Yên kia, không có bất cứ tiếng tăm nào.
Đại thái giám là người lão luyện, gã nắm rõ thông tin về quý nữ của những quan lớn trong kinh, gã chỉ biết Ngụy Hoàng Quang có một đích nữ tên Bạch Liên Hoa, chưa từng nghe nói về Ngụy Ngữ Yên.
Một thứ nữ tầm thường chẳng hề nổi bật, vì sao Hoàng Đế lại đột nhiên ban thưởng cho nàng?
Đại thái gián vẫn luôn tự nhận bản thân là con giun trong bụng Hoàng Đế, nhưng chuyện này gã nghĩ trái nghĩ phải, vẫn chẳng nghĩ ra nguyên nhân.
Vì sao nhỉ?
Nhưng nếu Hoàng Đế đã trọng thưởng Ngụy Ngữ Yên, đại thái giám dám chắc nữ tử này có chỗ hơn người!
Gã không dám lơ là, lập tức chuẩn bị đi ban thưởng cho nữ tử này.
---
Trong phủ Ngụy.
Ngụy Ngữ Yên đang bận chế tạo súng không nòng bằng ống trúc.
Nàng rảnh rỗi sinh nông nổi, muốn chế tạo một vài vũ khí có tính sát thương cao làm đồ chơi.
Ngụy Ngữ Yên phác thảo cấu tạo của súng không nòng ra, rồi bắt đầu tìm dụng cụ chế tạo.
Rìu, cưa, dao điêu khắc, lá sắt, máy khoan điện - thôi, cái này chỉ có trong mơ thôi, tìm được cái khoan thủ công đã không tệ rồi.
Tránh những người khác biết mình làm súng bằng ống trúc, Ngụy Ngữ Yên không sai quản gia trong phủ chuẩn bị dụng cụ.
Ở chốn nhà cao cửa rộng, nơi nơi đều tai vách mạch rừng, nghe nhầm đồn bậy, mi chỉ đi ẻ chảy thôi, họ cũng có thể đồn thành mi ẻ đùn.
Cho nên, Ngụy Ngữ Yên chuẩn bị mua một bộ dụng cụ thuộc riêng mình.
Nàng lật hết hòm xiểng của nguyên chủ, nhưng không tìm thấy một đồng nào!
Bấy giờ một chiếc bánh bao có giá một đồng, nguyên chủ lớn bằng ngần này rồi, đến một chiếc bánh bao cũng không mua nổi. Không cần nghĩ cũng biết cuộc sống trước kia của nguyên chủ khổ sở ra sao.
Ngụy Ngữ Yên thở dài, nghèo quá! Hiện tại nàng thật sự là khố rách áo ôm, à không, khố (quần lót) không rách, nên nói đúng hơn thì nàng nghèo rớt mồng tơi.
Hiện tại nàng nghèo đến độ chẳng mua nổi một chiếc bánh bao, đoán chừng ăn mày ven đường còn giàu có hơn nàng.
Nếu nàng xin tiền cha, chắc chắn ông ta sẽ hỏi nàng cần tiền làm gì, thế thì chuyện nàng chế tạo súng sẽ bị lộ, vả lại, bây giờ cha nàng không ở nhà.
Đầu óc Ngụy Ngữ Yên vận động hết công suất, muốn nhanh nghĩ ra cách kiếm tiền.
Từ bé nàng có một năng khiếu, đó là vẽ tranh rất đẹp.
Thế là Ngụy Ngữ Yên lấy giấy, bút, mực ra, chuẩn bị vẽ gì đó mang bán.
Vẽ gì để nhanh kiếm ra tiền nhỉ?
Ngụy Ngữ Yên luôn không suy nghĩ theo logic của người thường, trong đầu nàng chợt nảy ra một ý…
Vẽ - Xuân - Cung - Đồ!
Ở cổ đại không có phim con heo, nêm chắc chắn nhu cầu với cung xuân đồ là rất lớn!
Nghĩ gì làm nấy, Ngụy Ngữ Yên nhấc bút bắt đầu vẽ - xuân - cung- đồ!
Dù nàng chưa có kinh nghiệm thực chiến cùng nam nhân, nhưng nàng từng xem rất nhiều phim con heo!
Ngụy Ngữ Yên vẽ lại toàn bộ các tư thế trong phim, sống động như thật!
Sau khi vẽ xong, người nàng nóng rực, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, mặt mũi đỏ bừng, hai chân mềm nhũn, cứ như thân thể bị hút sạch…
Dù nàng không thật sự “ấy ấy”, nhưng thoạt trông nàng vừa trải qua một trận “ấy ấy” kịch liệt.
Ngụy Ngữ Yên ôm mười quyển sách vừa vẽ vào lòng, thay một bộ quần áo vải gai thô sờn, búi cao tóc, dán hai nhúm tóc lên khóe miệng làm ria mép, sau đó lén lút chuồn khỏi phủ Ngụy từ cửa sau.
Xuất phát đi bán - Xuân - Cung - Đồ thôi!
Ngụy Ngữ Yên cất mười quyển sách lòe loẹt kia đi, hòa mình vào đường cái náo nhiệt của kinh thành.
Đi mãi, đi mãi, cuối cùng nàng cũng tìm được một nơi thích hợp bày hàng, nàng bày mười quyển sách kia lên mặt đất trước mặt.
Ngụy Ngữ Yên đã nghe ngóng rồi, ở triều đại này, bán xuân cung đồ không phạm pháp.
Thời cổ đại không có phim con heo, những gia đình khá khẩm thường mua loại sách này để truyền dạy tri thức về giới tính.
Ở phủ Ngụy cũng vậy, trước đêm mấy đứa con gái gả chồng, Thường Hội Tú sẽ phát cho mỗi người một quyển sách loại này, để họ học tập tri thức về việc sinh con đẻ cái cho nhà chồng.
Lần đầu tiên các tú nữ thị tẩm, không những được phát loại sách này, mà còn được ma ma chuyên môn hướng dẫn nên hầu hạ Hoàng Thượng thế nào.
Dưới gối nam nhân càng không thể thiếu loại sách này, thi thoảng lấy ra lật vài trang, say mê đến độ ngủ gật lúc nào không hay.
Vì thế, thị trường của loại sách này rất lớn.
Trong lòng đại thái giám ngạc nhiên không thôi.
Cuộc sống của Hoàng Đế không quá dư dả, thế mà chàng vẫn hào phóng ban thưởng hai mươi vạn đồng.
Điều quan trọng là, gã đã theo hầu Hoàng Đế nhiều năm, đây là lần đầu tiên gã thấy Hoàng Đế ban thưởng cho con gái của thần tử.
Mà nữ tử tên Ngụy Ngữ Yên kia, không có bất cứ tiếng tăm nào.
Đại thái giám là người lão luyện, gã nắm rõ thông tin về quý nữ của những quan lớn trong kinh, gã chỉ biết Ngụy Hoàng Quang có một đích nữ tên Bạch Liên Hoa, chưa từng nghe nói về Ngụy Ngữ Yên.
Một thứ nữ tầm thường chẳng hề nổi bật, vì sao Hoàng Đế lại đột nhiên ban thưởng cho nàng?
Đại thái gián vẫn luôn tự nhận bản thân là con giun trong bụng Hoàng Đế, nhưng chuyện này gã nghĩ trái nghĩ phải, vẫn chẳng nghĩ ra nguyên nhân.
Vì sao nhỉ?
Nhưng nếu Hoàng Đế đã trọng thưởng Ngụy Ngữ Yên, đại thái giám dám chắc nữ tử này có chỗ hơn người!
Gã không dám lơ là, lập tức chuẩn bị đi ban thưởng cho nữ tử này.
---
Trong phủ Ngụy.
Ngụy Ngữ Yên đang bận chế tạo súng không nòng bằng ống trúc.
Nàng rảnh rỗi sinh nông nổi, muốn chế tạo một vài vũ khí có tính sát thương cao làm đồ chơi.
Ngụy Ngữ Yên phác thảo cấu tạo của súng không nòng ra, rồi bắt đầu tìm dụng cụ chế tạo.
Rìu, cưa, dao điêu khắc, lá sắt, máy khoan điện - thôi, cái này chỉ có trong mơ thôi, tìm được cái khoan thủ công đã không tệ rồi.
Tránh những người khác biết mình làm súng bằng ống trúc, Ngụy Ngữ Yên không sai quản gia trong phủ chuẩn bị dụng cụ.
Ở chốn nhà cao cửa rộng, nơi nơi đều tai vách mạch rừng, nghe nhầm đồn bậy, mi chỉ đi ẻ chảy thôi, họ cũng có thể đồn thành mi ẻ đùn.
Cho nên, Ngụy Ngữ Yên chuẩn bị mua một bộ dụng cụ thuộc riêng mình.
Nàng lật hết hòm xiểng của nguyên chủ, nhưng không tìm thấy một đồng nào!
Bấy giờ một chiếc bánh bao có giá một đồng, nguyên chủ lớn bằng ngần này rồi, đến một chiếc bánh bao cũng không mua nổi. Không cần nghĩ cũng biết cuộc sống trước kia của nguyên chủ khổ sở ra sao.
Ngụy Ngữ Yên thở dài, nghèo quá! Hiện tại nàng thật sự là khố rách áo ôm, à không, khố (quần lót) không rách, nên nói đúng hơn thì nàng nghèo rớt mồng tơi.
Hiện tại nàng nghèo đến độ chẳng mua nổi một chiếc bánh bao, đoán chừng ăn mày ven đường còn giàu có hơn nàng.
Nếu nàng xin tiền cha, chắc chắn ông ta sẽ hỏi nàng cần tiền làm gì, thế thì chuyện nàng chế tạo súng sẽ bị lộ, vả lại, bây giờ cha nàng không ở nhà.
Đầu óc Ngụy Ngữ Yên vận động hết công suất, muốn nhanh nghĩ ra cách kiếm tiền.
Từ bé nàng có một năng khiếu, đó là vẽ tranh rất đẹp.
Thế là Ngụy Ngữ Yên lấy giấy, bút, mực ra, chuẩn bị vẽ gì đó mang bán.
Vẽ gì để nhanh kiếm ra tiền nhỉ?
Ngụy Ngữ Yên luôn không suy nghĩ theo logic của người thường, trong đầu nàng chợt nảy ra một ý…
Vẽ - Xuân - Cung - Đồ!
Ở cổ đại không có phim con heo, nêm chắc chắn nhu cầu với cung xuân đồ là rất lớn!
Nghĩ gì làm nấy, Ngụy Ngữ Yên nhấc bút bắt đầu vẽ - xuân - cung- đồ!
Dù nàng chưa có kinh nghiệm thực chiến cùng nam nhân, nhưng nàng từng xem rất nhiều phim con heo!
Ngụy Ngữ Yên vẽ lại toàn bộ các tư thế trong phim, sống động như thật!
Sau khi vẽ xong, người nàng nóng rực, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, mặt mũi đỏ bừng, hai chân mềm nhũn, cứ như thân thể bị hút sạch…
Dù nàng không thật sự “ấy ấy”, nhưng thoạt trông nàng vừa trải qua một trận “ấy ấy” kịch liệt.
Ngụy Ngữ Yên ôm mười quyển sách vừa vẽ vào lòng, thay một bộ quần áo vải gai thô sờn, búi cao tóc, dán hai nhúm tóc lên khóe miệng làm ria mép, sau đó lén lút chuồn khỏi phủ Ngụy từ cửa sau.
Xuất phát đi bán - Xuân - Cung - Đồ thôi!
Ngụy Ngữ Yên cất mười quyển sách lòe loẹt kia đi, hòa mình vào đường cái náo nhiệt của kinh thành.
Đi mãi, đi mãi, cuối cùng nàng cũng tìm được một nơi thích hợp bày hàng, nàng bày mười quyển sách kia lên mặt đất trước mặt.
Ngụy Ngữ Yên đã nghe ngóng rồi, ở triều đại này, bán xuân cung đồ không phạm pháp.
Thời cổ đại không có phim con heo, những gia đình khá khẩm thường mua loại sách này để truyền dạy tri thức về giới tính.
Ở phủ Ngụy cũng vậy, trước đêm mấy đứa con gái gả chồng, Thường Hội Tú sẽ phát cho mỗi người một quyển sách loại này, để họ học tập tri thức về việc sinh con đẻ cái cho nhà chồng.
Lần đầu tiên các tú nữ thị tẩm, không những được phát loại sách này, mà còn được ma ma chuyên môn hướng dẫn nên hầu hạ Hoàng Thượng thế nào.
Dưới gối nam nhân càng không thể thiếu loại sách này, thi thoảng lấy ra lật vài trang, say mê đến độ ngủ gật lúc nào không hay.
Vì thế, thị trường của loại sách này rất lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.