Mi Vạch Trần - Ta Hóng Chuyện: Lột Sạch Quần Lót Của Hoàng Đế
Chương 49: Hoàng Đế Rất Ngầu (1)
Ngã Hữu Tiểu Tế Yêu
10/05/2024
Nhìn thấy Ngự Lâm Quân của Hoàng dế, Ngụy Hoành Quang có hơi sợ hãi. Ông ta chỉ là một viên quan lục phẩm nhỏ nhoi, có tài đức gì để Hoàng Đế dẫn Cẩm Y Vệ đến thăm phủ Ngụy ông ta cơ chứ?
Ngụy Ngữ Yên nhìn theo hướng cổng lớn, đập vào mắt là hình ảnh hai nam nhân sóng vai tiến vào phủ Ngụy.
Hai nam nhân đều mặc cẩm bào sang trọng, dung nhan tuấn mỹ như ngọc, bất kể tướng mạo hay khí chất đều là số một số hai.
Ngụy Ngữ Yên: [Ớ?]
---
Giây phút khi Mộ Dung Cẩn và Mộ Dung Dục tiến vào phủ Ngụy, trong mắt Ngô Dũng Cảm tràn ngập sự khó tin.
Hoàng, Hoàng Thượng đến rồi!
Tại sao là Hoàng Thượng đến, mà không phải cha gã đến?
Chẳng lẽ cha gã tạo phản không thành công ư?
Ngô Dũng Cảm lắc đầu thật mạnh, đầu lắc giống cái trống bỏi, chỉ thiếu điều văng ra khỏi cổ nữa thôi.
Không, không, không! Không thể nào! Trong tay cha gã có binh quyền, cha gã lợi hại như vậy, sao có thể tạo phản thất bại được?
Ngụy Bạch Liên cũng cảm nhận được tình hình bất thường, nhưng nàng ta và Ngô Dũng Cảm giống nhau, vẫn lựa chọn tin tưởng vào thế lực của Ngô Cương Thiết.
Trong số những người có mặt ở đây, trừ Mộ Dung Dục, Ngụy Hoành Quang và Ngô Dũng Cảm từng gặp mặt Hoàng Thượng, những người khác đều chưa từng gặp.
Nay thấy Hoàng Thượng không mặc cẩm bào màu vàng, họ lập tức biết Hoàng Thượng lại đang cải trang vi hành, nên họ hiểu ý không tiết lộ thân phận của chàng.
Ngụy Ngữ Yên cố kiềm chế niềm vui sướng trong lòng, nàng chạy bước nhỏ đến bên cạnh Mộ Dung Dục và Mộ Dung Cẩn, hào hứng hỏi thăm: “Ta thấy Cẩm Y Vệ của Hoàng Thượng đến, thế Hoàng Thượng đâu? Hoàng Thượng không đến ư? Từ bé đến giờ ta chưa từng được gặp Hoàng Thượng.”
Mộ Dung Dục: “…”
Ngụy Hoành Quang: “…”
Mộ Dung Cẩn: Trẫm đang đứng ngay cạnh nàng đây.
Khẽ liếc Mộ Dung Cẩn bên cạnh, Mộ Dung Dục đáp lời Ngụy Ngữ Yên: “Hoàng Thượng… có lẽ Hoàng Thượng đang ở gần đây.”
Ngụy Ngữ Yên giật mình: “Có lẽ?”
“Xem ra đến huynh cũng không biết hoàng huynh mình ở đâu.”
[Vốn muốn chiêm ngưỡng dáng dấp của Hoàng Thượng, chậc, thất vọng quá đi mất!]
Mộ Dung Dục quan tâm hỏi han Ngụy Ngữ Yên: “Ngô Dũng Cảm có bắt nạt nàng không?”
Ngụy Ngữ Yên thuật lại lời Ngô Dũng Cảm nói cho y nghe: “Gã nói sẽ gọi cha gã dẫn binh đến phủ Ngụy bắt ta, đến lúc đó, ta sẽ là người đầu tiên bị chém.”
Mộ Dung Dục kinh ngạc: “Không hỏi ý kiến Hoàng Thượng đã tự ý điều động binh quyền! Không thông qua quá trình quan viên thẩm vấn đã tự ý chém giết bách tính.”
Gan chó của cha con Võ Bình Hầu to thật!
Đôi mắt phượng của Mộ Dung Cẩn khẽ híp lại, trong con mắt hẹp dài hiện rõ sự âm u, giọng chàng lạnh tanh: “Võ Bình Hầu sẽ không đến đâu.”
Ngụy Ngữ Yên hỏi: “Vì sao không đến?”
Mộ Dung Cẩn chậm rãi đáp: “Vì ông ta đã bị nhốt vào đại lao.”
Ngô Dũng Cảm hét lớn: “Không thể nào! Sao cha ta có thể bị nhốt vào đại lao được?”
Gã nói với Mộ Dung Cẩn: “Cha ta một lòng trung thành với triều đình! Vì giữ gìn sự an nguy của quốc gia, cha ta nhiều lần chinh chiến sa trường, lập nhiều công lớn! Cha ta tận tâm vì nước vì dân, sao lại nhốt cha ta vào đại lao?”
Mộ Dung Cẩn cong môi cười lạnh: “Võ Bình Hầu cấu kết với nước địch, bán nước tạo phản, theo luật thì phải tru di cửu tộc.”
Vẻ hùng hổ có lý chẳng sợ trên gương mặt Ngô Dũng Cảm lập tức đông cứng, rồi vỡ tan tành.
Gã nghĩ mãi cũng không ra, vì sao Hoàng Thượng lại biết chuyện gã và cha gã bán nước tạo phản?
Ngô Dũng Cảm cảm thấy bản thân vẫn có thể ngụy biện thêm vài câu: “Cha ta cả đời chinh chiến, lập bao chiến công, tấm lòng vì nước vì dân của cha ta, dân chúng thấy rõ như ban ngày. Nói cha ta cấu kết với nước địch để tạo phản, các ngươi có chứng cứ không? Đừng có bịa đặt vu oan, khiến trung thần thất vọng, đau khổ.”
Ngụy Ngữ Yên khẽ liếc Ngô Dũng Cảm một cái: [Ôi, con hàng này đang cố giãy dụa trước khi chết.]
“Phạch” một tiếng, cây quạt xếp trong tay Mộ Dung Dục xòe rộng ra.
Những ngón tay với các khớp xương rõ ràng siết chặt cán quạt, khẽ phe phẩy vài cái, dáng vẻ phong lưu vô cùng.
“Hoàng huynh ta làm việc luôn nhìn chứng cứ. Ta tìm thấy khế ước bán nước của cha con ngươi trong quyển sách thứ hai ở tầng hai giá sách trong thư phòng cha ngươi.”
“Trong bản khế ước đó có con ấn riêng của hai cha con ngươi, Ngô Dũng Cảm, ngươi không chống chế được đâu.”
Tất cả những lời ngụy biện của Ngô Dũng Cảm giống như bọt biển, khi lộ ra dưới ánh mặt trời sáng tỏ, bọt biển lập tức tan vỡ, biến mất trong không gian, chẳng để lại chút vết tích gì.
Cẩm Y Vệ lập tức tiến lên, vây chặt Ngô Dũng Cảm, bắt gã nhốt vào đại lao.
Ngô Dũng Cảm hét lên: “Nhẹ thôi, vết thương giữa háng ta chưa lành, các ngươi kéo mạnh thế, vết thương lại nứt ra rồi.”
Cẩm Y Vệ coi gã như chó chết, lực kéo chẳng hề thay đổi.
Khiến những nơi Ngô Dũng Cảm lết qua để lại một vệt máu thật dài.
Một tên tội phạm bán nước, phản bội quốc gia nào xứng được thương tiếc. Gã có chết cũng chẳng ai xót thương.
Ngụy Ngữ Yên nhìn theo hướng cổng lớn, đập vào mắt là hình ảnh hai nam nhân sóng vai tiến vào phủ Ngụy.
Hai nam nhân đều mặc cẩm bào sang trọng, dung nhan tuấn mỹ như ngọc, bất kể tướng mạo hay khí chất đều là số một số hai.
Ngụy Ngữ Yên: [Ớ?]
---
Giây phút khi Mộ Dung Cẩn và Mộ Dung Dục tiến vào phủ Ngụy, trong mắt Ngô Dũng Cảm tràn ngập sự khó tin.
Hoàng, Hoàng Thượng đến rồi!
Tại sao là Hoàng Thượng đến, mà không phải cha gã đến?
Chẳng lẽ cha gã tạo phản không thành công ư?
Ngô Dũng Cảm lắc đầu thật mạnh, đầu lắc giống cái trống bỏi, chỉ thiếu điều văng ra khỏi cổ nữa thôi.
Không, không, không! Không thể nào! Trong tay cha gã có binh quyền, cha gã lợi hại như vậy, sao có thể tạo phản thất bại được?
Ngụy Bạch Liên cũng cảm nhận được tình hình bất thường, nhưng nàng ta và Ngô Dũng Cảm giống nhau, vẫn lựa chọn tin tưởng vào thế lực của Ngô Cương Thiết.
Trong số những người có mặt ở đây, trừ Mộ Dung Dục, Ngụy Hoành Quang và Ngô Dũng Cảm từng gặp mặt Hoàng Thượng, những người khác đều chưa từng gặp.
Nay thấy Hoàng Thượng không mặc cẩm bào màu vàng, họ lập tức biết Hoàng Thượng lại đang cải trang vi hành, nên họ hiểu ý không tiết lộ thân phận của chàng.
Ngụy Ngữ Yên cố kiềm chế niềm vui sướng trong lòng, nàng chạy bước nhỏ đến bên cạnh Mộ Dung Dục và Mộ Dung Cẩn, hào hứng hỏi thăm: “Ta thấy Cẩm Y Vệ của Hoàng Thượng đến, thế Hoàng Thượng đâu? Hoàng Thượng không đến ư? Từ bé đến giờ ta chưa từng được gặp Hoàng Thượng.”
Mộ Dung Dục: “…”
Ngụy Hoành Quang: “…”
Mộ Dung Cẩn: Trẫm đang đứng ngay cạnh nàng đây.
Khẽ liếc Mộ Dung Cẩn bên cạnh, Mộ Dung Dục đáp lời Ngụy Ngữ Yên: “Hoàng Thượng… có lẽ Hoàng Thượng đang ở gần đây.”
Ngụy Ngữ Yên giật mình: “Có lẽ?”
“Xem ra đến huynh cũng không biết hoàng huynh mình ở đâu.”
[Vốn muốn chiêm ngưỡng dáng dấp của Hoàng Thượng, chậc, thất vọng quá đi mất!]
Mộ Dung Dục quan tâm hỏi han Ngụy Ngữ Yên: “Ngô Dũng Cảm có bắt nạt nàng không?”
Ngụy Ngữ Yên thuật lại lời Ngô Dũng Cảm nói cho y nghe: “Gã nói sẽ gọi cha gã dẫn binh đến phủ Ngụy bắt ta, đến lúc đó, ta sẽ là người đầu tiên bị chém.”
Mộ Dung Dục kinh ngạc: “Không hỏi ý kiến Hoàng Thượng đã tự ý điều động binh quyền! Không thông qua quá trình quan viên thẩm vấn đã tự ý chém giết bách tính.”
Gan chó của cha con Võ Bình Hầu to thật!
Đôi mắt phượng của Mộ Dung Cẩn khẽ híp lại, trong con mắt hẹp dài hiện rõ sự âm u, giọng chàng lạnh tanh: “Võ Bình Hầu sẽ không đến đâu.”
Ngụy Ngữ Yên hỏi: “Vì sao không đến?”
Mộ Dung Cẩn chậm rãi đáp: “Vì ông ta đã bị nhốt vào đại lao.”
Ngô Dũng Cảm hét lớn: “Không thể nào! Sao cha ta có thể bị nhốt vào đại lao được?”
Gã nói với Mộ Dung Cẩn: “Cha ta một lòng trung thành với triều đình! Vì giữ gìn sự an nguy của quốc gia, cha ta nhiều lần chinh chiến sa trường, lập nhiều công lớn! Cha ta tận tâm vì nước vì dân, sao lại nhốt cha ta vào đại lao?”
Mộ Dung Cẩn cong môi cười lạnh: “Võ Bình Hầu cấu kết với nước địch, bán nước tạo phản, theo luật thì phải tru di cửu tộc.”
Vẻ hùng hổ có lý chẳng sợ trên gương mặt Ngô Dũng Cảm lập tức đông cứng, rồi vỡ tan tành.
Gã nghĩ mãi cũng không ra, vì sao Hoàng Thượng lại biết chuyện gã và cha gã bán nước tạo phản?
Ngô Dũng Cảm cảm thấy bản thân vẫn có thể ngụy biện thêm vài câu: “Cha ta cả đời chinh chiến, lập bao chiến công, tấm lòng vì nước vì dân của cha ta, dân chúng thấy rõ như ban ngày. Nói cha ta cấu kết với nước địch để tạo phản, các ngươi có chứng cứ không? Đừng có bịa đặt vu oan, khiến trung thần thất vọng, đau khổ.”
Ngụy Ngữ Yên khẽ liếc Ngô Dũng Cảm một cái: [Ôi, con hàng này đang cố giãy dụa trước khi chết.]
“Phạch” một tiếng, cây quạt xếp trong tay Mộ Dung Dục xòe rộng ra.
Những ngón tay với các khớp xương rõ ràng siết chặt cán quạt, khẽ phe phẩy vài cái, dáng vẻ phong lưu vô cùng.
“Hoàng huynh ta làm việc luôn nhìn chứng cứ. Ta tìm thấy khế ước bán nước của cha con ngươi trong quyển sách thứ hai ở tầng hai giá sách trong thư phòng cha ngươi.”
“Trong bản khế ước đó có con ấn riêng của hai cha con ngươi, Ngô Dũng Cảm, ngươi không chống chế được đâu.”
Tất cả những lời ngụy biện của Ngô Dũng Cảm giống như bọt biển, khi lộ ra dưới ánh mặt trời sáng tỏ, bọt biển lập tức tan vỡ, biến mất trong không gian, chẳng để lại chút vết tích gì.
Cẩm Y Vệ lập tức tiến lên, vây chặt Ngô Dũng Cảm, bắt gã nhốt vào đại lao.
Ngô Dũng Cảm hét lên: “Nhẹ thôi, vết thương giữa háng ta chưa lành, các ngươi kéo mạnh thế, vết thương lại nứt ra rồi.”
Cẩm Y Vệ coi gã như chó chết, lực kéo chẳng hề thay đổi.
Khiến những nơi Ngô Dũng Cảm lết qua để lại một vệt máu thật dài.
Một tên tội phạm bán nước, phản bội quốc gia nào xứng được thương tiếc. Gã có chết cũng chẳng ai xót thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.