Mi Vạch Trần - Ta Hóng Chuyện: Lột Sạch Quần Lót Của Hoàng Đế
Chương 44: Khúc Nhạc Dạo Trước Khi Dưa Chín (2)
Ngã Hữu Tiểu Tế Yêu
08/05/2024
Sau khi cơm nước xong xuôi, Ngụy Ngữ Yên dán lại chòm râu cá trê, quay về Tây Uyển phủ Ngụy,
Khi nàng bước vào phòng, thì trùng hợp chạm mặt Thu Hương.
Thấy một tiểu nam nhân có chòm râu cá trê, dáng người mảnh mai vào phòng tiểu thư nhà mình, Thu Hương bị dọa hét ầm lên: “A…”
Nàng mở to cuống họng, hét lớn ra ngoài: “Có ai không? Có người xông vào khuê phòng của Tứ Tiểu thư.”
Ngụy Ngữ Yên vội tiến về phía nàng ấy, một tay ôm vai nàng ấy, tay còn lại thì bịt miệng: “Đừng hét!”
Bị nam nhân xa lạ bịt miệng, gương mặt nhỏ nhắn của Thu Hương đỏ bừng lên.
Hu hu hu! Nam nhân này phi lễ nàng ấy!
Một tiểu cô nương thanh bạch như nàng ấy còn chưa từng sờ tay nam nhân, kết quả bây giờ lại bị tên nam nhân xa lạ ôm vai bịt miệng.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, một nữ tử như nàng ấy còn sống thế nào nữa, dứt khoát đập đầu chết quách cho xong.
Thu Hương liều mạng giãy dụa, tỏ vẻ dáng vẻ thà chết để giữ trong sạch.
Ngụy Ngữ Yên thấy mình sắp không giữ nổi nàng ấy nữa, bèn đưa tay xé chòm râu cá trê xuống: “Là ta nè, Tứ Tiểu thư nè.”
Thu Hương dừng giãy dụa.
Ngụy Ngữ Yên đưa tay chọc trán nàng ấy: “Còn đòi chết nữa không?”
Thu Hương có chút mơ hồ: “Không, không chết nữa đâu.”
Ngụy Ngữ Yên đi vào phòng, chuẩn bị thay quần áo.
Thu Hương đứng cạnh nàng, giúp nàng thắt đai váy.
Thu Hương tò mò hỏi: “Tứ Tiểu thư, hôm nay tiểu thư mặc nam trang đi đâu vậy?”
Ngụy Ngữ Yên: “Có đi đâu đâu, đi lang thang trên đường cái, thuận miệng gặm vài miếng dưa ấy mà.”
Người hầu phủ hạ vẫn chưa biết chuyện Ngụy Bạch Liên giấu nam nhân trong khuê phòng đã lan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm kinh thành, tất nhiên Thu Hương cũng không biết.
Nhưng Thu Hương nhạy cảm cảm thấy có điều bất thường, vì thế ghé vào tai Ngụy Ngữ Yên nói: “Tứ Tiểu thư, nô tỳ thấy hình như bên Đông Uyển xảy ra chuyện gì đó…”
Ngụy Ngữ Yên nhìn Thu Hương: “Ngươi biết được bao nhiêu?”
Thu Hương thần bí nói: “Hôm nay, lúc nô tỳ đến nhà bếp, thấy Thúy Hoa dặn đầu bếp chuẩn bị phần ăn cho hai người. Đại Tiểu thư vì muốn giữ gìn vóc dáng mảnh mai, vẫn luôn ăn ít hơn mèo, sao hôm nay lượng cơm lại đột nhiên tăng nhiều thế?”
“Cho nên, trong chuyện này ắt có điều mờ ám.”
Thu Hương suy nghĩ một lát, rồi nói: “Nô tỳ nghi ngờ Đại Tiểu thư…”
Ngụy Ngữ Yên nhìn Thu Hương với ánh mắt kinh ngạc: [Tiểu nha đầu này thông minh thế cơ à? Thế mà cũng đoán ra chuyện Ngụy Bạch Liên giấu nam nhân trong khuê phòng ư?]
Thu Hương: “Nô tỳ nghi ngờ Đại Tiểu thư lén nuôi một con chó.”
Ngụy Ngữ Yên: “…”
“Chúc mừng ngươi, đoán sai rồi!”
Thu Hương kinh ngạc: “Ơ! Nô tỳ đoán sai á? Thế chân tướng là sao?”
Ngụy Ngữ Yên: “Đợi ta thay quần áo xong sẽ đưa ngươi đi xem chân tướng.”
Thu Hương vô cùng mong chờ, gương mặt tràn ngập sự hưng phấn vì sắp được gặm dưa: “Dạ dạ dạ.”
Ngụy Ngữ Yên thay bộ quần áo vải gai thô ráp ra, đổi một chiếc váy làm từ tơ lụa.
Đừng thấy Thu Hương còn nhỏ tuổi, nhưng nàng ấy trời sinh khéo tay. Bàn tay nhỏ nhắn di chuyển thoăn thoắt, nhanh chóng và thuần thục búi cho Ngụy Ngữ Yên hai búi tóc xoắn ốc, trên mỗi búi tóc còn cài một chiếc trâm hoa.
Trong gương đồng phản chiếu hình ảnh một thiếu nữ mềm mại ngọt ngào, gương mặt trắng nõn, da thịt mềm mại non mịn, đôi mắt hạnh vừa tròn vừa sáng, đôi môi nhỏ chúm chím như nụ hồng, toàn thân giống hệt một đóa phù dung đang độ chớm nở.
Ngụy Ngữ Yên đánh giá bản thân trong gương, nàng dám chắc tướng mạo này là tiêu chuẩn của thiết lập muội muội ngọt ngào. Cho dù có đặt ở giới giải trí của đời sau, cũng không thua kém bất cứ nữ minh tinh nào.
Gương mặt này xinh đẹp giống hệt gương mặt của nàng ở kiếp trước.
Thu Hương nhìn Ngụy Ngữ Yên trong gương: “Tứ Tiểu thư, nô tỳ phát hiện tiểu thư lại xinh đẹp hơn rồi.”
Ngụy Ngữ Yên cũng thấy vậy.
Bây giờ ăn ngon uống tốt, cả người nàng từ trong ra ngoài đều toát ra tinh thần phấn chấn.
Trước kia nàng bị giam trong kho củi, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, ngày ngày là bạn với chuột lông đen, có thể xinh đẹp mới là lạ đó. Vẫn sống nhăn mà không chết đã được coi là kỳ quan thứ tám của thế giới rồi.
Trái ngược với Ngụy Ngữ Yên càng ngày càng xinh đẹp, Ngụy Bạch Liên vẫn luôn tự hào về mỹ mạo của mình, nay càng giống một đóa hoa đã qua thời kỳ nở rộ, ngày sau còn khô héo hơn ngày trước.
Ngụy Ngữ Yên thầm nghĩ: đây chẳng lẽ là vận may dưỡng người?
Ngụy Ngữ Yên đứng dậy khỏi ghế, dẫn Thu Hương ra khỏi phòng: “Tiểu thư dẫn người đi gặm dưa lớn.”
Thu Hương kích động xoa tay: “Dạ!”
Khi nàng bước vào phòng, thì trùng hợp chạm mặt Thu Hương.
Thấy một tiểu nam nhân có chòm râu cá trê, dáng người mảnh mai vào phòng tiểu thư nhà mình, Thu Hương bị dọa hét ầm lên: “A…”
Nàng mở to cuống họng, hét lớn ra ngoài: “Có ai không? Có người xông vào khuê phòng của Tứ Tiểu thư.”
Ngụy Ngữ Yên vội tiến về phía nàng ấy, một tay ôm vai nàng ấy, tay còn lại thì bịt miệng: “Đừng hét!”
Bị nam nhân xa lạ bịt miệng, gương mặt nhỏ nhắn của Thu Hương đỏ bừng lên.
Hu hu hu! Nam nhân này phi lễ nàng ấy!
Một tiểu cô nương thanh bạch như nàng ấy còn chưa từng sờ tay nam nhân, kết quả bây giờ lại bị tên nam nhân xa lạ ôm vai bịt miệng.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, một nữ tử như nàng ấy còn sống thế nào nữa, dứt khoát đập đầu chết quách cho xong.
Thu Hương liều mạng giãy dụa, tỏ vẻ dáng vẻ thà chết để giữ trong sạch.
Ngụy Ngữ Yên thấy mình sắp không giữ nổi nàng ấy nữa, bèn đưa tay xé chòm râu cá trê xuống: “Là ta nè, Tứ Tiểu thư nè.”
Thu Hương dừng giãy dụa.
Ngụy Ngữ Yên đưa tay chọc trán nàng ấy: “Còn đòi chết nữa không?”
Thu Hương có chút mơ hồ: “Không, không chết nữa đâu.”
Ngụy Ngữ Yên đi vào phòng, chuẩn bị thay quần áo.
Thu Hương đứng cạnh nàng, giúp nàng thắt đai váy.
Thu Hương tò mò hỏi: “Tứ Tiểu thư, hôm nay tiểu thư mặc nam trang đi đâu vậy?”
Ngụy Ngữ Yên: “Có đi đâu đâu, đi lang thang trên đường cái, thuận miệng gặm vài miếng dưa ấy mà.”
Người hầu phủ hạ vẫn chưa biết chuyện Ngụy Bạch Liên giấu nam nhân trong khuê phòng đã lan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm kinh thành, tất nhiên Thu Hương cũng không biết.
Nhưng Thu Hương nhạy cảm cảm thấy có điều bất thường, vì thế ghé vào tai Ngụy Ngữ Yên nói: “Tứ Tiểu thư, nô tỳ thấy hình như bên Đông Uyển xảy ra chuyện gì đó…”
Ngụy Ngữ Yên nhìn Thu Hương: “Ngươi biết được bao nhiêu?”
Thu Hương thần bí nói: “Hôm nay, lúc nô tỳ đến nhà bếp, thấy Thúy Hoa dặn đầu bếp chuẩn bị phần ăn cho hai người. Đại Tiểu thư vì muốn giữ gìn vóc dáng mảnh mai, vẫn luôn ăn ít hơn mèo, sao hôm nay lượng cơm lại đột nhiên tăng nhiều thế?”
“Cho nên, trong chuyện này ắt có điều mờ ám.”
Thu Hương suy nghĩ một lát, rồi nói: “Nô tỳ nghi ngờ Đại Tiểu thư…”
Ngụy Ngữ Yên nhìn Thu Hương với ánh mắt kinh ngạc: [Tiểu nha đầu này thông minh thế cơ à? Thế mà cũng đoán ra chuyện Ngụy Bạch Liên giấu nam nhân trong khuê phòng ư?]
Thu Hương: “Nô tỳ nghi ngờ Đại Tiểu thư lén nuôi một con chó.”
Ngụy Ngữ Yên: “…”
“Chúc mừng ngươi, đoán sai rồi!”
Thu Hương kinh ngạc: “Ơ! Nô tỳ đoán sai á? Thế chân tướng là sao?”
Ngụy Ngữ Yên: “Đợi ta thay quần áo xong sẽ đưa ngươi đi xem chân tướng.”
Thu Hương vô cùng mong chờ, gương mặt tràn ngập sự hưng phấn vì sắp được gặm dưa: “Dạ dạ dạ.”
Ngụy Ngữ Yên thay bộ quần áo vải gai thô ráp ra, đổi một chiếc váy làm từ tơ lụa.
Đừng thấy Thu Hương còn nhỏ tuổi, nhưng nàng ấy trời sinh khéo tay. Bàn tay nhỏ nhắn di chuyển thoăn thoắt, nhanh chóng và thuần thục búi cho Ngụy Ngữ Yên hai búi tóc xoắn ốc, trên mỗi búi tóc còn cài một chiếc trâm hoa.
Trong gương đồng phản chiếu hình ảnh một thiếu nữ mềm mại ngọt ngào, gương mặt trắng nõn, da thịt mềm mại non mịn, đôi mắt hạnh vừa tròn vừa sáng, đôi môi nhỏ chúm chím như nụ hồng, toàn thân giống hệt một đóa phù dung đang độ chớm nở.
Ngụy Ngữ Yên đánh giá bản thân trong gương, nàng dám chắc tướng mạo này là tiêu chuẩn của thiết lập muội muội ngọt ngào. Cho dù có đặt ở giới giải trí của đời sau, cũng không thua kém bất cứ nữ minh tinh nào.
Gương mặt này xinh đẹp giống hệt gương mặt của nàng ở kiếp trước.
Thu Hương nhìn Ngụy Ngữ Yên trong gương: “Tứ Tiểu thư, nô tỳ phát hiện tiểu thư lại xinh đẹp hơn rồi.”
Ngụy Ngữ Yên cũng thấy vậy.
Bây giờ ăn ngon uống tốt, cả người nàng từ trong ra ngoài đều toát ra tinh thần phấn chấn.
Trước kia nàng bị giam trong kho củi, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, ngày ngày là bạn với chuột lông đen, có thể xinh đẹp mới là lạ đó. Vẫn sống nhăn mà không chết đã được coi là kỳ quan thứ tám của thế giới rồi.
Trái ngược với Ngụy Ngữ Yên càng ngày càng xinh đẹp, Ngụy Bạch Liên vẫn luôn tự hào về mỹ mạo của mình, nay càng giống một đóa hoa đã qua thời kỳ nở rộ, ngày sau còn khô héo hơn ngày trước.
Ngụy Ngữ Yên thầm nghĩ: đây chẳng lẽ là vận may dưỡng người?
Ngụy Ngữ Yên đứng dậy khỏi ghế, dẫn Thu Hương ra khỏi phòng: “Tiểu thư dẫn người đi gặm dưa lớn.”
Thu Hương kích động xoa tay: “Dạ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.