Mi Vạch Trần - Ta Hóng Chuyện: Lột Sạch Quần Lót Của Hoàng Đế
Chương 15: Mắng Như Tát Nước Vào Mặt (2)
Ngã Hữu Tiểu Tế Yêu
17/04/2024
Bên này, sau khi Thường Hội Tú bị kéo đi, Ngụy Ngữ Yên cảm giác bầu không khí trở nên thơm tho và thoáng đãng hơn nhiều.
Nàng xoay người cảm ơn Mộ Dung Dục, vừa hay nhìn thấy người nam nhân rạng rỡ chói mắt đứng sau y.
Nam nhân nọ mặc áo gấm màu đen, vẻ ngoài thanh cao, phong độ, diện mạo tuấn tú, bờ môi đỏ thắm, ngũ quan còn tinh xảo và diễm lệ hơn nữ nhân, bất kỳ ai đứng cạnh chàng đều bị chàm làm lu mờ.
Đúng vậy, nam nhân nọ chính là Mộ Dung Cẩn mặc thường phục cải trang vi hành.
Ở đây, trừ Ngụy Hoành Quang và Mộ Dung Dục biết chàng là Hoàng Thượng, những người khác đều không biết thân phận của chàng.
Ngụy Ngữ Yên có một sở thích đặc biệt, đó là hễ chạm mặt nam nhân có ngoại hình và diện mạo tuấn tú, nàng sẽ nhìn chằm chằm người ta, vì truyền thuyết nói ngắm trai đẹp có thể kéo dài tuổi thọ.
Nàng không háo sắc, nàng chỉ đơn thuần muốn kéo dài tuổi thọ mà thôi. Thật đó!
Ngụy Ngữ Yên khẽ nhìn Mộ Dung Cẩn: “Ối giời! Nam nhân này là ai nhỉ? Đẹp trai quá, mặt người dạ chó.]
Ngụy Hoành Quang: “…”
Mộ Dung Dục: “…”
Mộ Dung Cẩn: “…”
Thân là Hoàng Đế, đây là lần đầu tiên trong đời Mộ Dung Cẩn bị người ta “khen” là mặt - người - dạ - chó!
Nghe thấy tiếng lòng của Ngụy Ngữ Yên, trán của Ngụy Hoành Quang và Mộ Dung Dục ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Nhất là Ngụy Hoành Quang, ông ta bị dọa sợ đến độ lông tơ trên người dựng đứng hết cả lên.
Mộ Dung Cẩn thấy Ngụy Ngữ Yên đang nhìn chằm chằm mình, một nữ tử nhìn chằm chằm một nam nhân, thậm chí còn chẳng thèm chớp mắt thì còn ra thể thống gì nữa.
Vì thế, chàng quay mặt đi, chỉ để lại sườn mặt đối diện nàng.
[Chu choa, nam tử tuấn tú xấu hổ kìa! Không ngờ vẻ ngoài là chó sói, nội tâm lại là chó sữa thẹn thùng! Sự đối lập này đáng yêu quá đi mất thôi!]
Mồ hôi lạnh trên đầu Ngụy Hoành Quang và Mộ Dung Dục càng tuôn theo cấp số nhân.
Hôm qua Mộ Dung Dục quên kể chuyện bản thân có thể nghe thấy tiếng lòng của Ngụy Ngữ Yên cho Mộ Dung Cẩn.
Bây giờ xem ra, tạm thời y vẫn nên đừng nói thì hơn. Nếu Mộ Dung Cẩn biết y có thể nghe thấy những lời Ngụy Ngữ Yên mắng chửi chàng, chắc chắn chàng sẽ càng lúng túng hơn, đoán chừng sẽ tức đến độ sắc mặt biến thành màu gan heo.
Giờ phút này, Mộ Dung Cẩn khẽ nhếch môi mỏng, dáng vẻ bị xúc phạm nặng nề.
Cái gì mà chó sói! Cái gì mà chó sữa! Vì sao nữ nhân này luôn mắng chàng là chó! Chàng là người, không phải chó!
Miệng nữ nhân này toàn nói bậy nói bạ!
Ngụy Ngữ Yên hoàn toàn không biết rằng tiếng lòng của mình đã bị Hoàng Đế nghe không sót chữ nào, nàng vẫn độc thoại nội tậm một cách buông thả và không sợ chết.
[Chu choa, nam nhân này đỏ mặt kìa! Ta mới nhìn chàng một cái, chàng đã xấu hổ đỏ mặt rồi ư?]
Mộ Dung Cẩn: Ta đỏ mặt không phải vì xấu hổ, mà vì bị nàng chọc tức!
[Một nam nhân trưởng thành, nói đỏ mặt là đỏ mặt ngay, ôi chao, sao giống tiểu cô nương thế này.]
[Nam nhân xấu hổ một chút là tình thú, nhưng xấu hổ nhiều chút thì không hay, gương mặt chàng bây giờ đỏ như đít khỉ ấy.]
[Chậc chậc, tính cách chàng thật sự chẳng giống nam nhân.]
[Bị nữ nhân nhìn một lát đã đỏ mặt thế này, quá yếu, chỉ sợ “khía cạnh kia” không được.]
Nghe đến đây, gương mặt Mộ Dung Cẩn càng đỏ tợn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hiện tại chàng đang tức điên lên đây!
Nào là giống tiểu cô nương! Nào là mặt đỏ như đít khỉ! Nào là không giống nam nhân! Nào là quá yếu! Nào là “khía cạnh kia” không - được!
Trẫm bị nàng chọc tức điên!
Chứ không - phải - xấu - hổ!
Nữ nhân này, nàng có biết thế nào là tự hiểu lấy mình không?
Rất rõ ràng, Ngụy Ngữ Yên không biết, nàng kiên định cho rằng nam nhân trước mặt xấu hổ vì bị nàng nhìn.
Nghe những lời “kinh thiên động địa đến độ cả quỷ thần cũng phải khiếp sợ” của nữ nhi, Ngụy Hoành Quang sợ hãi không thôi, toàn thân run như cầy sấy. Khinh nhờn Hoàng Đế là tội lớn chém đầu cả nhà đó!
Mà Mộ Dung Dục, ban đầu y còn khiếp sợ, nay đã háo hức xem kịch, dường như đã quá chai lỳ với những lời “đại nghịch bất đạo” của nàng.
Từ xưa đến nay, chưa ai dám nói mấy lời đó với Hoàng Đế ca ca của y cả, đối với người khác, Hoàng Đế ca ca luôn là sự tồn tại tôn quý mà họ không dám khinh nhờn, nhưng trong mắt kỳ nữ này, Hoàng Đế ca ca của y lúc thì là người, lúc lại là chó, hơn nữa còn có một “con chó” yếu đuối, “khía cạnh kia” không được…
Thật sự là… Ha ha ha, khiến Mộ Dung Dục vui chết đi được!
Mộ Dung Dục hóng chuyện vui đến độ lòng thầm tung hoa không biết bao nhiêu lần, nhưng để tránh quẫy nhiễu sự phát huy của Ngụy Ngữ Yên, y vẫn cố kiềm chế không bật cười thành tiếng.
Nàng xoay người cảm ơn Mộ Dung Dục, vừa hay nhìn thấy người nam nhân rạng rỡ chói mắt đứng sau y.
Nam nhân nọ mặc áo gấm màu đen, vẻ ngoài thanh cao, phong độ, diện mạo tuấn tú, bờ môi đỏ thắm, ngũ quan còn tinh xảo và diễm lệ hơn nữ nhân, bất kỳ ai đứng cạnh chàng đều bị chàm làm lu mờ.
Đúng vậy, nam nhân nọ chính là Mộ Dung Cẩn mặc thường phục cải trang vi hành.
Ở đây, trừ Ngụy Hoành Quang và Mộ Dung Dục biết chàng là Hoàng Thượng, những người khác đều không biết thân phận của chàng.
Ngụy Ngữ Yên có một sở thích đặc biệt, đó là hễ chạm mặt nam nhân có ngoại hình và diện mạo tuấn tú, nàng sẽ nhìn chằm chằm người ta, vì truyền thuyết nói ngắm trai đẹp có thể kéo dài tuổi thọ.
Nàng không háo sắc, nàng chỉ đơn thuần muốn kéo dài tuổi thọ mà thôi. Thật đó!
Ngụy Ngữ Yên khẽ nhìn Mộ Dung Cẩn: “Ối giời! Nam nhân này là ai nhỉ? Đẹp trai quá, mặt người dạ chó.]
Ngụy Hoành Quang: “…”
Mộ Dung Dục: “…”
Mộ Dung Cẩn: “…”
Thân là Hoàng Đế, đây là lần đầu tiên trong đời Mộ Dung Cẩn bị người ta “khen” là mặt - người - dạ - chó!
Nghe thấy tiếng lòng của Ngụy Ngữ Yên, trán của Ngụy Hoành Quang và Mộ Dung Dục ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Nhất là Ngụy Hoành Quang, ông ta bị dọa sợ đến độ lông tơ trên người dựng đứng hết cả lên.
Mộ Dung Cẩn thấy Ngụy Ngữ Yên đang nhìn chằm chằm mình, một nữ tử nhìn chằm chằm một nam nhân, thậm chí còn chẳng thèm chớp mắt thì còn ra thể thống gì nữa.
Vì thế, chàng quay mặt đi, chỉ để lại sườn mặt đối diện nàng.
[Chu choa, nam tử tuấn tú xấu hổ kìa! Không ngờ vẻ ngoài là chó sói, nội tâm lại là chó sữa thẹn thùng! Sự đối lập này đáng yêu quá đi mất thôi!]
Mồ hôi lạnh trên đầu Ngụy Hoành Quang và Mộ Dung Dục càng tuôn theo cấp số nhân.
Hôm qua Mộ Dung Dục quên kể chuyện bản thân có thể nghe thấy tiếng lòng của Ngụy Ngữ Yên cho Mộ Dung Cẩn.
Bây giờ xem ra, tạm thời y vẫn nên đừng nói thì hơn. Nếu Mộ Dung Cẩn biết y có thể nghe thấy những lời Ngụy Ngữ Yên mắng chửi chàng, chắc chắn chàng sẽ càng lúng túng hơn, đoán chừng sẽ tức đến độ sắc mặt biến thành màu gan heo.
Giờ phút này, Mộ Dung Cẩn khẽ nhếch môi mỏng, dáng vẻ bị xúc phạm nặng nề.
Cái gì mà chó sói! Cái gì mà chó sữa! Vì sao nữ nhân này luôn mắng chàng là chó! Chàng là người, không phải chó!
Miệng nữ nhân này toàn nói bậy nói bạ!
Ngụy Ngữ Yên hoàn toàn không biết rằng tiếng lòng của mình đã bị Hoàng Đế nghe không sót chữ nào, nàng vẫn độc thoại nội tậm một cách buông thả và không sợ chết.
[Chu choa, nam nhân này đỏ mặt kìa! Ta mới nhìn chàng một cái, chàng đã xấu hổ đỏ mặt rồi ư?]
Mộ Dung Cẩn: Ta đỏ mặt không phải vì xấu hổ, mà vì bị nàng chọc tức!
[Một nam nhân trưởng thành, nói đỏ mặt là đỏ mặt ngay, ôi chao, sao giống tiểu cô nương thế này.]
[Nam nhân xấu hổ một chút là tình thú, nhưng xấu hổ nhiều chút thì không hay, gương mặt chàng bây giờ đỏ như đít khỉ ấy.]
[Chậc chậc, tính cách chàng thật sự chẳng giống nam nhân.]
[Bị nữ nhân nhìn một lát đã đỏ mặt thế này, quá yếu, chỉ sợ “khía cạnh kia” không được.]
Nghe đến đây, gương mặt Mộ Dung Cẩn càng đỏ tợn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hiện tại chàng đang tức điên lên đây!
Nào là giống tiểu cô nương! Nào là mặt đỏ như đít khỉ! Nào là không giống nam nhân! Nào là quá yếu! Nào là “khía cạnh kia” không - được!
Trẫm bị nàng chọc tức điên!
Chứ không - phải - xấu - hổ!
Nữ nhân này, nàng có biết thế nào là tự hiểu lấy mình không?
Rất rõ ràng, Ngụy Ngữ Yên không biết, nàng kiên định cho rằng nam nhân trước mặt xấu hổ vì bị nàng nhìn.
Nghe những lời “kinh thiên động địa đến độ cả quỷ thần cũng phải khiếp sợ” của nữ nhi, Ngụy Hoành Quang sợ hãi không thôi, toàn thân run như cầy sấy. Khinh nhờn Hoàng Đế là tội lớn chém đầu cả nhà đó!
Mà Mộ Dung Dục, ban đầu y còn khiếp sợ, nay đã háo hức xem kịch, dường như đã quá chai lỳ với những lời “đại nghịch bất đạo” của nàng.
Từ xưa đến nay, chưa ai dám nói mấy lời đó với Hoàng Đế ca ca của y cả, đối với người khác, Hoàng Đế ca ca luôn là sự tồn tại tôn quý mà họ không dám khinh nhờn, nhưng trong mắt kỳ nữ này, Hoàng Đế ca ca của y lúc thì là người, lúc lại là chó, hơn nữa còn có một “con chó” yếu đuối, “khía cạnh kia” không được…
Thật sự là… Ha ha ha, khiến Mộ Dung Dục vui chết đi được!
Mộ Dung Dục hóng chuyện vui đến độ lòng thầm tung hoa không biết bao nhiêu lần, nhưng để tránh quẫy nhiễu sự phát huy của Ngụy Ngữ Yên, y vẫn cố kiềm chế không bật cười thành tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.