Mi Vạch Trần - Ta Hóng Chuyện: Lột Sạch Quần Lót Của Hoàng Đế
Chương 47: Quả Dưa Thứ Năm (1)
Ngã Hữu Tiểu Tế Yêu
09/05/2024
Hệ thống: [Tin tức tốt là Thập Tứ Vương gia đến tìm nàng.]
Ngụy Ngữ Yên: [Ôi, ta được cứu rồi!]
Hệ thống: [Tin tức xấu, hiện tại y chỉ vừa ra khỏi cổng Vương phủ mà thôi.]
Ngụy Ngữ Yên: […]
Còn gì nữa đâu mà mong với chờ!
Đợi Mộ Dung Dục đến phủ Ngụy, nàng đã thành bộ xương khô rồi!
Ngụy Ngữ Yên đang định mắng hệ thống phế vật, thì nó lại cung cấp một tin tức mới: [Cha ruột nàng về rồi, đang đi đến ngã ba giữa Tây Uyển và Đông Uyển.]
[Ôi cha ta! Cha ruột của ta! Cha về đúng lúc quá!]
Ngụy Ngữ Yên giống hệt con ruồi mất đầu tìm được phương hướng, giống chìa khóa tìm được lỗ khóa, giống trẻ con khát sữa tìm được nương, giống đi ẻ không mang giấy, chợt có người đưa đến cho, ánh mắt nàng sáng rực lên ánh sáng của hi vọng.
Con ruồi mất đầu lập tức thay đổi phương hướng, đôi chân nhỏ mảnh khảnh chạy thật nhanh, chạy thẳng về phía ngã ba giữa Đông Uyển và Tây Uyển.
Ngụy Ngữ Yên chạy đến bên cạnh Ngụy Hoành Quang: “Cha ơi cha! Có người bắt nạt con! Cha ruột của con ơi, cứu con với!”
Ngụy Hoành Quang vội hỏi Ngụy Ngữ Yên: “Ai bắt nạt con?”
Ngụy Ngữ Yên chỉ vào bốn gã hầu đuổi theo phía sau: “Bọn họ!”
Ngụy Hoành Quang ngẩng đầu nhìn theo hướng nàng chỉ, đập vào mắt là bốn gã nam nhân tráng kiện nước mắt nước mũi tèm lem.
Thấy Ngụy Ngữ Yên, trong đôi mắt đỏ hoe vì bột ớt của bốn gã nam nhân tráng kiện còn lộ ra sự sợ hãi.
Ngụy Hoành Quang hết nhìn bốn gã hầu thê thảm, lại nhìn Ngụy Ngữ Yên chẳng hề mất một sợi lông, nghi ngờ hỏi lại: “Con có chắc là họ bắt nạt con, chứ không phải con bắt nạt họ ư?”
Ngụy Ngữ Yên: “…”
“Tất nhiên là họ bắt nạt con, chẳng qua họ gà quá, không bắt nạt thành công mà thôi.”
Bốn gã nam nhân to con mà không đấu lại một thiếu nữ yếu ớt, thể diện của họ bị ném đến tận nhà bà ngoại luôn rồi.
Họ chỉ hận không thể xông lên tẩn cho Ngụy Ngữ Yên một trận, nhưng chủ nhân phủ Ngụy còn đứng đó, họ chẳng dám nhúc nhích nửa bước.
---
Ngụy Bạch Liên và Ngô Dũng Cảm đuổi theo phía sau bốn gã hầu, đứng từ xa nhìn thấy bóng dáng Ngụy Hoành Quang, Ngụy Bạch Liên hoảng hốt không thôi.
Không phải cha nói còn phải chờ thêm một thời gian nữa mới về được ư? Sao hôm nay đã về rồi?
Nếu cha biết chuyện nàng ta giấu nam nhân trong khuê phòng, chắc chắn cha sẽ đánh chết nàng ta.
Ngụy Bạch Liên vội nói với Ngô Dũng Cảm: “Cha ta về rồi, Ngô Lang, chàng mau trốn đi.”
Ngô Dũng Cảm vừa bị Ngụy Ngữ Yên tát cho vài bạt tai, giờ phút này vẫn đang nổi nóng, gã nào chịu trốn.
“Cha nàng về rất đúng lúc, ta sẽ nói hết những chuyện xấu Ngụy Ngữ Yên đã làm cho cha nàng nghe.”
Ngụy Ngữ Yên sốt ruột không thôi: “Làm vậy cha sẽ phát hiện ra chuyện ta giấu chàng trong khuê phòng mất.”
Ngô Dũng Cảm thờ ơ: “Phát hiện thì phát hiện.”
Dù cho bị phát hiện thì người bị trừng phạt là Ngụy Bạch Liên, chứ đâu phải gã.
Phát hiện thì sao chứ, cùng lắm thì gã cưới Ngụy Bạch Liên về Hầu phủ làm nha hoàn thông phòng là được chứ gì?
Thấy Ngô Dũng Cảm sống chết không chịu trốn, Ngụy Bạch Liên chỉ đành nói với gã: “Vậy chàng nhất định phải kín mồm kín miệng, giữ kín bí mật, tuyệt đối không thể để cha ta biết chuyện chàng trốn trong khuê phòng ta.”
Ngô Dũng Cảm: “Nàng yên tâm, về chuyện này, ta tuyệt đối không đề cập đến một chữ. Cha nàng sẽ không phát hiện ra đâu.”
Ngụy Bạch Liên thở phào nhẹ nhõm. Cũng đúng, chỉ cần họ không nói với người ngoài, sao cha nàng ta có thể phát hiện chuyện Ngô Dũng Cảm trốn trong khuê phòng của nàng ta cơ chứ?
Nàng ta lo lắng quá nhiều rồi.
Ngụy Hoành Quang che chở Ngụy Ngữ Yên đi đến trước mặt Ngô Dũng Cảm, muốn hỏi rõ chuyện hôm nay.
Khi thấy Ngụy Bạch Liên đứng cạnh Ngô Dũng Cảm, chỉ cần liếc mắt Ngụy Hoành Quang đã nhận ra sự thân thiết và quen thuộc của hai người, ông ta vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Một thiếu nữ chưa chồng đứng sát bên một nam nhân, chỉ thiếu điều dán chặt vào nhau, còn ra thể thống gì nữa?
Ngụy Hoành Quang lạnh giọng hỏi Ngô Dũng Cảm: “Không biết hôm nay Tiểu Hầu gia đến phủ Ngụy ta là có chuyện gì?”
Ngô Dũng Cảm chỉ vào Ngụy Ngữ Yên sau lưng ông ta, nói: “Ta muốn tìm thứ nữ Ngụy Ngữ Yên của ông.”
[Thôi xin, ngươi đâu phải đến tìm ta, rõ ràng là đến tìm Ngụy Bạch Liên của ngươi.]
Vẻ mặt Ngụy Hoành Quang đông cứng lại, Ngô Dũng Cảm đến tìm con gái lớn của ông ta làm gì?
[Ta biết ngay mà, thằng khốn Ngô Dũng Cảm lại lấy ta làm bia đỡ đặn, để giả vờ không quen biết Ngụy Bạch Liên đây mà.]
[Cha của đứa bé trong bụng Ngụy Bạch Liên là Ngô Dũng Cảm, hai người đã lăn giường mấy trăm lần rồi, còn vờ vịt làm người xa lạ gì nữa. Cut, diễn xuất quá vụng về.]
Mặt mày Ngụy Hoành Quang lạnh tanh, hóa ra chính thằng khốn Ngô Dũng Cảm này là người khiến đích nữ của ông ta mang thai!
Ngô Dũng Cảm là tay chơi nức tiếng kinh thành, rốt cuộc Ngụy Bạch Liên coi trọng gì ở gã? Nữ nhi này của ông ta bị mù thật rồi! Uổng công giáo dưỡng suốt bao năm qua.
Ngụy Hoành Quang nhìn Ngụy Bạch Liên, ánh mắt lạnh lẽo như băng, trong đó ẩn giấu sự lạnh lùng và thất vọng.
Ngụy Bạch Liên chột dạ cúi thấp đầu.
Ngụy Ngữ Yên: [Ôi, ta được cứu rồi!]
Hệ thống: [Tin tức xấu, hiện tại y chỉ vừa ra khỏi cổng Vương phủ mà thôi.]
Ngụy Ngữ Yên: […]
Còn gì nữa đâu mà mong với chờ!
Đợi Mộ Dung Dục đến phủ Ngụy, nàng đã thành bộ xương khô rồi!
Ngụy Ngữ Yên đang định mắng hệ thống phế vật, thì nó lại cung cấp một tin tức mới: [Cha ruột nàng về rồi, đang đi đến ngã ba giữa Tây Uyển và Đông Uyển.]
[Ôi cha ta! Cha ruột của ta! Cha về đúng lúc quá!]
Ngụy Ngữ Yên giống hệt con ruồi mất đầu tìm được phương hướng, giống chìa khóa tìm được lỗ khóa, giống trẻ con khát sữa tìm được nương, giống đi ẻ không mang giấy, chợt có người đưa đến cho, ánh mắt nàng sáng rực lên ánh sáng của hi vọng.
Con ruồi mất đầu lập tức thay đổi phương hướng, đôi chân nhỏ mảnh khảnh chạy thật nhanh, chạy thẳng về phía ngã ba giữa Đông Uyển và Tây Uyển.
Ngụy Ngữ Yên chạy đến bên cạnh Ngụy Hoành Quang: “Cha ơi cha! Có người bắt nạt con! Cha ruột của con ơi, cứu con với!”
Ngụy Hoành Quang vội hỏi Ngụy Ngữ Yên: “Ai bắt nạt con?”
Ngụy Ngữ Yên chỉ vào bốn gã hầu đuổi theo phía sau: “Bọn họ!”
Ngụy Hoành Quang ngẩng đầu nhìn theo hướng nàng chỉ, đập vào mắt là bốn gã nam nhân tráng kiện nước mắt nước mũi tèm lem.
Thấy Ngụy Ngữ Yên, trong đôi mắt đỏ hoe vì bột ớt của bốn gã nam nhân tráng kiện còn lộ ra sự sợ hãi.
Ngụy Hoành Quang hết nhìn bốn gã hầu thê thảm, lại nhìn Ngụy Ngữ Yên chẳng hề mất một sợi lông, nghi ngờ hỏi lại: “Con có chắc là họ bắt nạt con, chứ không phải con bắt nạt họ ư?”
Ngụy Ngữ Yên: “…”
“Tất nhiên là họ bắt nạt con, chẳng qua họ gà quá, không bắt nạt thành công mà thôi.”
Bốn gã nam nhân to con mà không đấu lại một thiếu nữ yếu ớt, thể diện của họ bị ném đến tận nhà bà ngoại luôn rồi.
Họ chỉ hận không thể xông lên tẩn cho Ngụy Ngữ Yên một trận, nhưng chủ nhân phủ Ngụy còn đứng đó, họ chẳng dám nhúc nhích nửa bước.
---
Ngụy Bạch Liên và Ngô Dũng Cảm đuổi theo phía sau bốn gã hầu, đứng từ xa nhìn thấy bóng dáng Ngụy Hoành Quang, Ngụy Bạch Liên hoảng hốt không thôi.
Không phải cha nói còn phải chờ thêm một thời gian nữa mới về được ư? Sao hôm nay đã về rồi?
Nếu cha biết chuyện nàng ta giấu nam nhân trong khuê phòng, chắc chắn cha sẽ đánh chết nàng ta.
Ngụy Bạch Liên vội nói với Ngô Dũng Cảm: “Cha ta về rồi, Ngô Lang, chàng mau trốn đi.”
Ngô Dũng Cảm vừa bị Ngụy Ngữ Yên tát cho vài bạt tai, giờ phút này vẫn đang nổi nóng, gã nào chịu trốn.
“Cha nàng về rất đúng lúc, ta sẽ nói hết những chuyện xấu Ngụy Ngữ Yên đã làm cho cha nàng nghe.”
Ngụy Ngữ Yên sốt ruột không thôi: “Làm vậy cha sẽ phát hiện ra chuyện ta giấu chàng trong khuê phòng mất.”
Ngô Dũng Cảm thờ ơ: “Phát hiện thì phát hiện.”
Dù cho bị phát hiện thì người bị trừng phạt là Ngụy Bạch Liên, chứ đâu phải gã.
Phát hiện thì sao chứ, cùng lắm thì gã cưới Ngụy Bạch Liên về Hầu phủ làm nha hoàn thông phòng là được chứ gì?
Thấy Ngô Dũng Cảm sống chết không chịu trốn, Ngụy Bạch Liên chỉ đành nói với gã: “Vậy chàng nhất định phải kín mồm kín miệng, giữ kín bí mật, tuyệt đối không thể để cha ta biết chuyện chàng trốn trong khuê phòng ta.”
Ngô Dũng Cảm: “Nàng yên tâm, về chuyện này, ta tuyệt đối không đề cập đến một chữ. Cha nàng sẽ không phát hiện ra đâu.”
Ngụy Bạch Liên thở phào nhẹ nhõm. Cũng đúng, chỉ cần họ không nói với người ngoài, sao cha nàng ta có thể phát hiện chuyện Ngô Dũng Cảm trốn trong khuê phòng của nàng ta cơ chứ?
Nàng ta lo lắng quá nhiều rồi.
Ngụy Hoành Quang che chở Ngụy Ngữ Yên đi đến trước mặt Ngô Dũng Cảm, muốn hỏi rõ chuyện hôm nay.
Khi thấy Ngụy Bạch Liên đứng cạnh Ngô Dũng Cảm, chỉ cần liếc mắt Ngụy Hoành Quang đã nhận ra sự thân thiết và quen thuộc của hai người, ông ta vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Một thiếu nữ chưa chồng đứng sát bên một nam nhân, chỉ thiếu điều dán chặt vào nhau, còn ra thể thống gì nữa?
Ngụy Hoành Quang lạnh giọng hỏi Ngô Dũng Cảm: “Không biết hôm nay Tiểu Hầu gia đến phủ Ngụy ta là có chuyện gì?”
Ngô Dũng Cảm chỉ vào Ngụy Ngữ Yên sau lưng ông ta, nói: “Ta muốn tìm thứ nữ Ngụy Ngữ Yên của ông.”
[Thôi xin, ngươi đâu phải đến tìm ta, rõ ràng là đến tìm Ngụy Bạch Liên của ngươi.]
Vẻ mặt Ngụy Hoành Quang đông cứng lại, Ngô Dũng Cảm đến tìm con gái lớn của ông ta làm gì?
[Ta biết ngay mà, thằng khốn Ngô Dũng Cảm lại lấy ta làm bia đỡ đặn, để giả vờ không quen biết Ngụy Bạch Liên đây mà.]
[Cha của đứa bé trong bụng Ngụy Bạch Liên là Ngô Dũng Cảm, hai người đã lăn giường mấy trăm lần rồi, còn vờ vịt làm người xa lạ gì nữa. Cut, diễn xuất quá vụng về.]
Mặt mày Ngụy Hoành Quang lạnh tanh, hóa ra chính thằng khốn Ngô Dũng Cảm này là người khiến đích nữ của ông ta mang thai!
Ngô Dũng Cảm là tay chơi nức tiếng kinh thành, rốt cuộc Ngụy Bạch Liên coi trọng gì ở gã? Nữ nhi này của ông ta bị mù thật rồi! Uổng công giáo dưỡng suốt bao năm qua.
Ngụy Hoành Quang nhìn Ngụy Bạch Liên, ánh mắt lạnh lẽo như băng, trong đó ẩn giấu sự lạnh lùng và thất vọng.
Ngụy Bạch Liên chột dạ cúi thấp đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.