Chương 28: Chưởng môn (thượng)
Hà Bất Ngữ
01/12/2017
Giản Hinh Nhi chờ hai người nhanh chóng phi hành
một lúc sau, thấy Bạch sư huynh kia cũng không có đuổi theo, liền giảm
chậm tốc độ.
Triệu Địa cười hì hì nói:
- Chắc chắn là vị Bạch sư huynh này không phải là tới thăm đệ tử mới chúng ta, không hiểu vì sao ta có cảm giác dường như y rất có ý với muội.
Giản Hinh Nhi hừ một tiếng, dáng vẻ không vui:
- Ai thèm để ý tới y! Tên này vô cùng đáng ghét, bề ngoài tỏ ra nho nhã lễ phép, bên trong lại ác độc tận xương tủy. Ngũ Căn ca, lần này muội mượn huynh thoát thân, nói không chừng y sẽ ghi hận trong lòng, sau này huynh gặp y phải cẩn thận một chút mới được.
Triệu Địa gật đầu nói:
- Ừ, ta cũng cảm thấy tên này không ra gì, ít nhất không xứng với Hinh Nhi nhà chúng ta. Hinh Nhi, muội định tìm phu quân thế nào đây?
Giản Hinh Nhi đỏ mặt lên, im lặng một hồi, nhẹ giọng đáp:
- Muội vẫn chưa nghĩ tới chuyện này, hiện tại muội tu hành một mình cũng không có gì là không tốt. Không nói chuyện này nữa. Mã lão đầu đã trở lại Hương Lô phong, muội dẫn huynh đi tìm lão, bảo lão tìm công việc cho huynh.
- Ừ! Bay qua đoạn đường này phải mất hơn hai ba canh giờ, không bằng muội nói cho ta một chút tình huống căn bản của Thái Hư môn đi. Để tránh cho ta mới tới đây, không hiểu biết gì phải sờ soạng mò mẫm.
- Được, bất quá chuyện mà muội biết cũng không phải rất nhiều. Trước hết hãy nói từ các loại quản sự trong môn...
Giữa tiếng giải thích êm tai của Giản Hinh Nhi, Triệu Địa lại hiểu thêm Thái Hư môn được vài phần.
Bên dưới chưởng môn, Thái Hư môn lập ra hơn hai mươi quản sự, tất cả sự vụ thường ngày trong môn ngoài môn đều do những quản sự này phụ trách. Lão nhân họ Mã mà hai người đang đi gặp là một người trong số đó, lão là quản sự chuyên môn phụ trách phân phối công việc và phân phát linh thạch cho ngoại môn đệ tử.
Quản sự trong Thái Hư môn toàn là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, đa phần là lão nhân Trúc Cơ sơ trung kỳ, cảm thấy đời này của mình không có hy vọng gì tiến lên thành tu sĩ Kết Đan kỳ, cho nên dứt khoát từ bỏ khổ tu, chỉ chuyên xử lý chuyện trong môn.
Lão nhân râu tóc bạc trắng ở Vấn Thế đường kia chính là chưởng môn Thái Hư môn Hùng Nhạc, tu vi Trúc Cơ trung kỳ, làm chưởng môn Thái Hư môn đã hơn ba mươi năm. Nghiêm túc mà nói, chức chưởng môn của lão cũng chỉ là một quản sự, bất quá là thủ lãnh của tất cả quản sự mà thôi.
- Lão đầu râu bạc kia chính là Hùng chưởng môn ư?
Triệu Địa nghe vậy sửng sốt.
- Hừ, tuy rằng dáng vẻ bề ngoài lão đầu kia như lười biếng, nhưng muội nghe sư bá nói lão vô cùng khôn khéo. Lão cai quản Thái Hư môn này đã ba mươi năm hơn. Thái Hư môn vẫn một mực ngồi vững vàng trên vị trí đệ nhất đại phái Kim Diễm quốc.
Giản Hinh Nhi đáp.
Nàng lại nhắc nhở Triệu Địa, chân chính ảnh hưởng tông môn hưng suy cùng với đưa ra quyết định trọng đại lại là hai mươi mấy tên trưởng lão Kết Đan kỳ trong môn ẩn cư không ra. Nhưng đừng nói là ngoại môn đệ tử như Triệu Địa, cho dù là những quản sự Trúc Cơ kỳ kia bình thường cũng rất khó gặp được một vị trưởng lão.
Về phần trong môn thậm chí tồn tại hai tên Thái Thượng trưởng lão Nguyên Anh kỳ, đây càng là chuyện bọn họ không dám tưởng tượng. Theo lão nhân họ Tôn sư bá của Giản Hinh Nhi nói, có lời đồn hai tên Thái Thượng trưởng lão Nguyên Anh kỳ của bản môn đã có hai ba trăm năm không ở trong môn. Thậm chí bọn họ sống trong Kim Diễm quốc hay đi dạo chơi tứ phương, cũng không ai biết.
Về phần đệ tử Luyện Khí kỳ là tầng lớp dưới cùng của Thái Hư môn, đại khái cũng được chia ra làm bốn loại.
Loại thứ nhất là nội môn đệ tử, những đệ tử này là con trời, lớn lên trong sung sướng. Nếu không phải là tư chất Linh Căn rất tốt, vậy cũng thân mang linh thể thiên phú hiếm thấy nào đó, hoặc cũng là hậu nhân trực hệ của một vị trưởng lão nào đó trong môn.
Loại đệ tử này thường ngày không cần gánh vác bất kỳ tạp vụ gì, chỉ cần chăm chỉ tu luyện, mỗi tháng trong môn sẽ cung cấp đan dược thích hợp cùng một ít linh thạch. Thậm chí là công pháp cơ bản tu luyện tới sau tầng mười hai, ngay cả Trúc Cơ đan cũng có thể đạt được.
Loại người này thông thường rất ít khi đi lại trong môn, nếu thỉnh thoảng đi ra hoạt động một chút, vậy cũng là mặt mọc cao hơn trán. Khắp nơi toàn là cao nhân nhất đẳng, căn bản không phải những ngoại môn đệ tử như bọn họ có thể trêu chọc.
Loại thứ hai là những ngoại môn đệ tử đã dùng qua Trúc Cơ đan nhưng không thể Trúc Cơ thành công. Những tu sĩ này cơ hồ mỗi người đều tu luyện công pháp cơ bản tới tầng chót, chỉ cách Trúc Cơ một chút, là đầu lãnh và tinh anh trong số ngoại môn đệ tử. Nếu để cho bọn họ thông qua Trúc Cơ tỷ thí lần nữa, được thêm một viên Trúc Cơ đan, xác suất Trúc Cơ thành công sẽ lớn vô cùng.
Loại thứ ba chính là ngoại môn đệ tử trẻ tuổi thông thường như bọn Triệu Địa, còn chưa đạt được Trúc Cơ đan. Loại người này số lượng là nhiều nhất, khát vọng đối với Trúc Cơ đan cũng là sâu nhât, đồng thời cạnh tranh cũng là kịch liệt nhất.
Loại đệ tử này ai nấy đều phải gánh vác chức trách nhất định, mỗi tháng trong môn cũng sẽ phát ra linh thạch tương ứng tưởng thưởng. Căn cứ chức trách khác nhau, thông thường sẽ tưởng thưởng từ năm khối tới hai mươi khối hạ phẩm linh thạch không chừng.
Loại cuối cùng là tu sĩ không phù hợp với yêu cầu của Trúc Cơ tỷ thí, không phải là tu vi không đủ tầng mười một, vậy cũng là tuổi tác đã vượt qua bốn mươi tuổi. Cũng có một ít đệ tử đã thu được Trúc Cơ đan hai lần nhưng lại không thể Trúc Cơ thành công, không cho phép tham gia tỷ thí lần thứ ba.
Những người này đánh mất tư cách tham gia Trúc Cơ tỷ thí, phần lớn đối với chuyện tu luyện đã tâm ý nguội lạnh, lưu lại Thái Hư môn này phụ trách một ít chuyện vặt, kéo dài cuộc sống qua ngày mà thôi.
Triệu Địa nghe xong những lời này nhất thời im lặng, nếu không phải trong lúc vô tình hắn phát hiện công hiệu nghịch thiên của tiểu đỉnh thần bí, chỉ sợ cả kiếp này cũng chỉ là một tu sĩ tầm thường.
Giản Hinh Nhi không hề biết suy nghĩ của Triệu Địa lúc này, ngược lại có vẻ hưng phấn nói:
- Bất quá nếu tới Trúc Cơ kỳ, lúc ấy không còn phân biệt nội môn hay ngoại môn nữa. Phàm là tu sĩ Trúc Cơ kỳ trong môn đều có thể tự do lựa chọn một động phủ độc lập cho mình, chẳng những thường ngày không cần làm chuyện vặt gì, hơn nữa hàng năm còn được cung ứng rất nhiều linh thạch và nguyên liệu hiếm có. Chẳng qua là lúc môn phái gặp đại nạn, nhất định phải đứng ra bảo vệ tông môn, không được chống lệnh không theo.
Nhưng Thái Hư môn này hơn ngàn năm qua không có nguy cơ gì quá lớn, cho nên tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thể nói là được tông môn nuôi dưỡng. Nếu như có một ngày chúng ta cũng có thể bước vào Trúc Cơ kỳ thì hay quá, tu sĩ Trúc Cơ kỳ thọ nguyên gấp đôi tu sĩ Luyện Khí kỳ, chỉ có tiến vào Trúc Cơ kỳ mới coi như là chân chính thoát khỏi phạm trù phàm nhân, mới coi như là chân chính tiến vào hàng ngũ người tu tiên. So sánh với nhau, tu sĩ Luyện Khí kỳ bất quá là học đồ mà thôi.
- Hinh nhi nói không sai chút nào, chỉ có tiến vào Trúc Cơ kỳ, đời này chúng ta mới không uổng công tu luyện một phen.
Triệu Địa hết sức tán thành lời Giản Hinh Nhi, cũng lên tiếng khích lệ nàng:
- Tư chất của muội không tệ, hai năm tới đây phải nỗ lực gấp đôi, tranh thủ trong hai năm tiến vào Trúc Cơ kỳ. Ta tin tưởng với tư chất của muội, chỉ cần có Trúc Cơ đan trợ giúp, nhất định có thể Trúc Cơ thành công.
- Tư chất là quan trọng, nhưng cơ duyên cũng không thể bỏ qua. Những sư huynh sư tỷ tư chất tốt hơn muội rất nhiều nhưng lại không thể Trúc Cơ nhiều không đếm xuể. Muội cũng chỉ có thể làm hết sức mình, nghe thiên mệnh.
Cặp mắt linh hoạt của Giản Hinh Nhi lúc này ngơ ngác nhìn ra xa xăm, có vẻ như không đủ lòng tin.
Triệu Địa lại cười nói:
- Chúng ta tu tiên vì theo đuổi Đại Đạo vĩnh sinh, vốn chính là nghịch thiên hành sự, sao có thể giao vận mệnh của mình cho ông trời an bài? Chỉ cần có một tia hy vọng, sẽ phải dốc hết toàn lực cố gắng. Chỉ cần có một đường sinh cơ, cho dù là thập tử cửu sinh, cũng phải dũng cảm xông lên mới đúng.
- Ngũ Căn ca nói không sai. Mọi người đều nói tư chất huynh quá kém, nhưng muội cảm thấy trong bao nhiêu đệ tử của Giản gia, lòng hướng về đạo của huynh cũng là kiên định nhất, khó trách huynh có được tu vi như hôm nay. Sau này Hinh Nhi cũng sẽ nhớ rõ lời Ngũ Căn ca dạy bảo, cố gắng gấp bội.
Giản Hinh Nhi chợt mỉm cười, lộ ra hai vầng mây hồng. Gương mặt nàng vốn đã vô cùng xinh đẹp, hiện tại lại càng lộ thần sắc mê người, giống như một đóa hoa tỏa ra mùi hương ngào ngạt, khiến cho ngay cả Triệu Địa cũng phải ngơ ngẩn một hồi.
Hắn thầm nhủ trong lòng: “Tiểu nha đầu này càng lớn càng họa quốc ương dân, khó trách bất kể là ở Giản gia hay ở Thái Hư môn này đều gây ra họa đào hoa như vậy. Hy vọng chuyện này sẽ không trở thành chướng ngại trên con đường tu tiên của nàng...”
Giản Hinh Nhi thấy Triệu Địa nhìn mình chằm chằm một hồi lâu, gương mặt trắng trẻo thoáng đỏ ửng, nghiêng đầu nhìn sang nơi khác.
Hai người cứ nói chuyện với nhau như vậy, hơn hai canh giờ sau, cuối cùng cũng bay đến Hương Lô phong.
Trong Hương Lô phong này có mấy đạo quan, cả ngày dùng đàn hương cúng tế, khiến cho cả Hương Lô phong lúc nào cũng phiêu tán một mùi đàn hương.
Tri Sự quan chính là một chỗ đạo quan trong đó, bây giờ bị quản sự họ Mã dùng làm trụ sở xử lý sự vụ cho ngoại môn đệ tử Thái Hư môn.
Hai người Triệu Địa dừng trên một khối đá bằng phẳng nằm ở phía Tây Hương Lô phong. Trước mặt bọn họ là một vườn hoa ngũ sắc sặc sỡ. mùi thơm bát ngát, thỉnh thoảng có vài cụm mây trôi ngang vườn hoa, khiến cho cảnh sắc như ẩn như hiện.
Giản Hinh Nhi nhẹ giọng nói:
- Đây là ảo trận do Mã lão đầu bố trí, nếu huynh cứ như vậy tiến vào, hẳn sẽ bị ảo trận này vây khốn.
- Ừ, chúng ta truyền âm đi.
Triệu Địa gật đầu một cái, hắn cũng nhìn thấu cảnh sắc vườn hoa này không phải là chân thật.
Giản Hinh Nhi móc ra một đạo truyền âm phù, thấp giọng nói mấy câu vào trong đó, ném vào trong vườn hoa. Truyền âm phù vẽ ra một đạo hồng quang, sau khi tiến vào trong vườn hoa không còn thầy bóng dáng nữa.
Chỉ trong thoáng chốc, trong vườn hoa chớp động một trận linh quang, cảnh sắc biến hóa rất nhanh, không còn hoa tươi chim chóc gì cả. Trước mắt hai người là một cửa đá rất lớn cao mười trượng, trên có viết ba chữ Tri Sự quan thật to. Thân hình hai người chớp động, tiến vào trong cửa đá.
Hai người Triệu Địa đi tới một đại điện, ngoại trừ những dụng cụ thường gặp như bàn, ghế, quầy... trong đại điện còn đặt một bộ bình phong cao bảy tám thước trên vẽ đầy hoa văn hoa mỹ, nhưng không thấy bóng người nào.
Triệu Địa cần thận quan sát xung quanh, lúc này mới phát hiện, cả tòa Tri Sự quan đều được xây dựng trong lòng núi, dường như là moi ra một cái động lớn cao chừng hai mươi trượng. Bên trong sơn động không thấy ánh mặt trời, nhưng trên nóc lại có khảm vòng quanh chừng bảy tám viên Nguyệt Quang thạch lớn chừng quả đấm, chiếu sáng cả Tri Sự quan này.
Nguyệt Quang thạch là một loại đá mà các tu sĩ chuyên môn dùng để chiếu sáng, chỉ cần rót một ít lịnh lực vào trong đó, có thể thắp sáng trong một thời gian rất dài. Triệu Địa cũng có mấy khối Nguyệt Quang thạch, bất quá chỉ to như hạt đậu, Nguyệt Quang thạch lớn như vậy là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, hẳn là giá của nó cũng không rẻ.
Trừ Nguyệt Quang thạch ra, Triệu Địa còn chú ý tới mũi mình ngửi được một luồng dị hương. Sau khi ngửi vài hơi như vậy lập tức cảm thấy thần thanh khí sảng rất nhiều, mùi thơm này tựa hồ không phải là đàn hương bình thường.
Triệu Địa cười hì hì nói:
- Chắc chắn là vị Bạch sư huynh này không phải là tới thăm đệ tử mới chúng ta, không hiểu vì sao ta có cảm giác dường như y rất có ý với muội.
Giản Hinh Nhi hừ một tiếng, dáng vẻ không vui:
- Ai thèm để ý tới y! Tên này vô cùng đáng ghét, bề ngoài tỏ ra nho nhã lễ phép, bên trong lại ác độc tận xương tủy. Ngũ Căn ca, lần này muội mượn huynh thoát thân, nói không chừng y sẽ ghi hận trong lòng, sau này huynh gặp y phải cẩn thận một chút mới được.
Triệu Địa gật đầu nói:
- Ừ, ta cũng cảm thấy tên này không ra gì, ít nhất không xứng với Hinh Nhi nhà chúng ta. Hinh Nhi, muội định tìm phu quân thế nào đây?
Giản Hinh Nhi đỏ mặt lên, im lặng một hồi, nhẹ giọng đáp:
- Muội vẫn chưa nghĩ tới chuyện này, hiện tại muội tu hành một mình cũng không có gì là không tốt. Không nói chuyện này nữa. Mã lão đầu đã trở lại Hương Lô phong, muội dẫn huynh đi tìm lão, bảo lão tìm công việc cho huynh.
- Ừ! Bay qua đoạn đường này phải mất hơn hai ba canh giờ, không bằng muội nói cho ta một chút tình huống căn bản của Thái Hư môn đi. Để tránh cho ta mới tới đây, không hiểu biết gì phải sờ soạng mò mẫm.
- Được, bất quá chuyện mà muội biết cũng không phải rất nhiều. Trước hết hãy nói từ các loại quản sự trong môn...
Giữa tiếng giải thích êm tai của Giản Hinh Nhi, Triệu Địa lại hiểu thêm Thái Hư môn được vài phần.
Bên dưới chưởng môn, Thái Hư môn lập ra hơn hai mươi quản sự, tất cả sự vụ thường ngày trong môn ngoài môn đều do những quản sự này phụ trách. Lão nhân họ Mã mà hai người đang đi gặp là một người trong số đó, lão là quản sự chuyên môn phụ trách phân phối công việc và phân phát linh thạch cho ngoại môn đệ tử.
Quản sự trong Thái Hư môn toàn là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, đa phần là lão nhân Trúc Cơ sơ trung kỳ, cảm thấy đời này của mình không có hy vọng gì tiến lên thành tu sĩ Kết Đan kỳ, cho nên dứt khoát từ bỏ khổ tu, chỉ chuyên xử lý chuyện trong môn.
Lão nhân râu tóc bạc trắng ở Vấn Thế đường kia chính là chưởng môn Thái Hư môn Hùng Nhạc, tu vi Trúc Cơ trung kỳ, làm chưởng môn Thái Hư môn đã hơn ba mươi năm. Nghiêm túc mà nói, chức chưởng môn của lão cũng chỉ là một quản sự, bất quá là thủ lãnh của tất cả quản sự mà thôi.
- Lão đầu râu bạc kia chính là Hùng chưởng môn ư?
Triệu Địa nghe vậy sửng sốt.
- Hừ, tuy rằng dáng vẻ bề ngoài lão đầu kia như lười biếng, nhưng muội nghe sư bá nói lão vô cùng khôn khéo. Lão cai quản Thái Hư môn này đã ba mươi năm hơn. Thái Hư môn vẫn một mực ngồi vững vàng trên vị trí đệ nhất đại phái Kim Diễm quốc.
Giản Hinh Nhi đáp.
Nàng lại nhắc nhở Triệu Địa, chân chính ảnh hưởng tông môn hưng suy cùng với đưa ra quyết định trọng đại lại là hai mươi mấy tên trưởng lão Kết Đan kỳ trong môn ẩn cư không ra. Nhưng đừng nói là ngoại môn đệ tử như Triệu Địa, cho dù là những quản sự Trúc Cơ kỳ kia bình thường cũng rất khó gặp được một vị trưởng lão.
Về phần trong môn thậm chí tồn tại hai tên Thái Thượng trưởng lão Nguyên Anh kỳ, đây càng là chuyện bọn họ không dám tưởng tượng. Theo lão nhân họ Tôn sư bá của Giản Hinh Nhi nói, có lời đồn hai tên Thái Thượng trưởng lão Nguyên Anh kỳ của bản môn đã có hai ba trăm năm không ở trong môn. Thậm chí bọn họ sống trong Kim Diễm quốc hay đi dạo chơi tứ phương, cũng không ai biết.
Về phần đệ tử Luyện Khí kỳ là tầng lớp dưới cùng của Thái Hư môn, đại khái cũng được chia ra làm bốn loại.
Loại thứ nhất là nội môn đệ tử, những đệ tử này là con trời, lớn lên trong sung sướng. Nếu không phải là tư chất Linh Căn rất tốt, vậy cũng thân mang linh thể thiên phú hiếm thấy nào đó, hoặc cũng là hậu nhân trực hệ của một vị trưởng lão nào đó trong môn.
Loại đệ tử này thường ngày không cần gánh vác bất kỳ tạp vụ gì, chỉ cần chăm chỉ tu luyện, mỗi tháng trong môn sẽ cung cấp đan dược thích hợp cùng một ít linh thạch. Thậm chí là công pháp cơ bản tu luyện tới sau tầng mười hai, ngay cả Trúc Cơ đan cũng có thể đạt được.
Loại người này thông thường rất ít khi đi lại trong môn, nếu thỉnh thoảng đi ra hoạt động một chút, vậy cũng là mặt mọc cao hơn trán. Khắp nơi toàn là cao nhân nhất đẳng, căn bản không phải những ngoại môn đệ tử như bọn họ có thể trêu chọc.
Loại thứ hai là những ngoại môn đệ tử đã dùng qua Trúc Cơ đan nhưng không thể Trúc Cơ thành công. Những tu sĩ này cơ hồ mỗi người đều tu luyện công pháp cơ bản tới tầng chót, chỉ cách Trúc Cơ một chút, là đầu lãnh và tinh anh trong số ngoại môn đệ tử. Nếu để cho bọn họ thông qua Trúc Cơ tỷ thí lần nữa, được thêm một viên Trúc Cơ đan, xác suất Trúc Cơ thành công sẽ lớn vô cùng.
Loại thứ ba chính là ngoại môn đệ tử trẻ tuổi thông thường như bọn Triệu Địa, còn chưa đạt được Trúc Cơ đan. Loại người này số lượng là nhiều nhất, khát vọng đối với Trúc Cơ đan cũng là sâu nhât, đồng thời cạnh tranh cũng là kịch liệt nhất.
Loại đệ tử này ai nấy đều phải gánh vác chức trách nhất định, mỗi tháng trong môn cũng sẽ phát ra linh thạch tương ứng tưởng thưởng. Căn cứ chức trách khác nhau, thông thường sẽ tưởng thưởng từ năm khối tới hai mươi khối hạ phẩm linh thạch không chừng.
Loại cuối cùng là tu sĩ không phù hợp với yêu cầu của Trúc Cơ tỷ thí, không phải là tu vi không đủ tầng mười một, vậy cũng là tuổi tác đã vượt qua bốn mươi tuổi. Cũng có một ít đệ tử đã thu được Trúc Cơ đan hai lần nhưng lại không thể Trúc Cơ thành công, không cho phép tham gia tỷ thí lần thứ ba.
Những người này đánh mất tư cách tham gia Trúc Cơ tỷ thí, phần lớn đối với chuyện tu luyện đã tâm ý nguội lạnh, lưu lại Thái Hư môn này phụ trách một ít chuyện vặt, kéo dài cuộc sống qua ngày mà thôi.
Triệu Địa nghe xong những lời này nhất thời im lặng, nếu không phải trong lúc vô tình hắn phát hiện công hiệu nghịch thiên của tiểu đỉnh thần bí, chỉ sợ cả kiếp này cũng chỉ là một tu sĩ tầm thường.
Giản Hinh Nhi không hề biết suy nghĩ của Triệu Địa lúc này, ngược lại có vẻ hưng phấn nói:
- Bất quá nếu tới Trúc Cơ kỳ, lúc ấy không còn phân biệt nội môn hay ngoại môn nữa. Phàm là tu sĩ Trúc Cơ kỳ trong môn đều có thể tự do lựa chọn một động phủ độc lập cho mình, chẳng những thường ngày không cần làm chuyện vặt gì, hơn nữa hàng năm còn được cung ứng rất nhiều linh thạch và nguyên liệu hiếm có. Chẳng qua là lúc môn phái gặp đại nạn, nhất định phải đứng ra bảo vệ tông môn, không được chống lệnh không theo.
Nhưng Thái Hư môn này hơn ngàn năm qua không có nguy cơ gì quá lớn, cho nên tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thể nói là được tông môn nuôi dưỡng. Nếu như có một ngày chúng ta cũng có thể bước vào Trúc Cơ kỳ thì hay quá, tu sĩ Trúc Cơ kỳ thọ nguyên gấp đôi tu sĩ Luyện Khí kỳ, chỉ có tiến vào Trúc Cơ kỳ mới coi như là chân chính thoát khỏi phạm trù phàm nhân, mới coi như là chân chính tiến vào hàng ngũ người tu tiên. So sánh với nhau, tu sĩ Luyện Khí kỳ bất quá là học đồ mà thôi.
- Hinh nhi nói không sai chút nào, chỉ có tiến vào Trúc Cơ kỳ, đời này chúng ta mới không uổng công tu luyện một phen.
Triệu Địa hết sức tán thành lời Giản Hinh Nhi, cũng lên tiếng khích lệ nàng:
- Tư chất của muội không tệ, hai năm tới đây phải nỗ lực gấp đôi, tranh thủ trong hai năm tiến vào Trúc Cơ kỳ. Ta tin tưởng với tư chất của muội, chỉ cần có Trúc Cơ đan trợ giúp, nhất định có thể Trúc Cơ thành công.
- Tư chất là quan trọng, nhưng cơ duyên cũng không thể bỏ qua. Những sư huynh sư tỷ tư chất tốt hơn muội rất nhiều nhưng lại không thể Trúc Cơ nhiều không đếm xuể. Muội cũng chỉ có thể làm hết sức mình, nghe thiên mệnh.
Cặp mắt linh hoạt của Giản Hinh Nhi lúc này ngơ ngác nhìn ra xa xăm, có vẻ như không đủ lòng tin.
Triệu Địa lại cười nói:
- Chúng ta tu tiên vì theo đuổi Đại Đạo vĩnh sinh, vốn chính là nghịch thiên hành sự, sao có thể giao vận mệnh của mình cho ông trời an bài? Chỉ cần có một tia hy vọng, sẽ phải dốc hết toàn lực cố gắng. Chỉ cần có một đường sinh cơ, cho dù là thập tử cửu sinh, cũng phải dũng cảm xông lên mới đúng.
- Ngũ Căn ca nói không sai. Mọi người đều nói tư chất huynh quá kém, nhưng muội cảm thấy trong bao nhiêu đệ tử của Giản gia, lòng hướng về đạo của huynh cũng là kiên định nhất, khó trách huynh có được tu vi như hôm nay. Sau này Hinh Nhi cũng sẽ nhớ rõ lời Ngũ Căn ca dạy bảo, cố gắng gấp bội.
Giản Hinh Nhi chợt mỉm cười, lộ ra hai vầng mây hồng. Gương mặt nàng vốn đã vô cùng xinh đẹp, hiện tại lại càng lộ thần sắc mê người, giống như một đóa hoa tỏa ra mùi hương ngào ngạt, khiến cho ngay cả Triệu Địa cũng phải ngơ ngẩn một hồi.
Hắn thầm nhủ trong lòng: “Tiểu nha đầu này càng lớn càng họa quốc ương dân, khó trách bất kể là ở Giản gia hay ở Thái Hư môn này đều gây ra họa đào hoa như vậy. Hy vọng chuyện này sẽ không trở thành chướng ngại trên con đường tu tiên của nàng...”
Giản Hinh Nhi thấy Triệu Địa nhìn mình chằm chằm một hồi lâu, gương mặt trắng trẻo thoáng đỏ ửng, nghiêng đầu nhìn sang nơi khác.
Hai người cứ nói chuyện với nhau như vậy, hơn hai canh giờ sau, cuối cùng cũng bay đến Hương Lô phong.
Trong Hương Lô phong này có mấy đạo quan, cả ngày dùng đàn hương cúng tế, khiến cho cả Hương Lô phong lúc nào cũng phiêu tán một mùi đàn hương.
Tri Sự quan chính là một chỗ đạo quan trong đó, bây giờ bị quản sự họ Mã dùng làm trụ sở xử lý sự vụ cho ngoại môn đệ tử Thái Hư môn.
Hai người Triệu Địa dừng trên một khối đá bằng phẳng nằm ở phía Tây Hương Lô phong. Trước mặt bọn họ là một vườn hoa ngũ sắc sặc sỡ. mùi thơm bát ngát, thỉnh thoảng có vài cụm mây trôi ngang vườn hoa, khiến cho cảnh sắc như ẩn như hiện.
Giản Hinh Nhi nhẹ giọng nói:
- Đây là ảo trận do Mã lão đầu bố trí, nếu huynh cứ như vậy tiến vào, hẳn sẽ bị ảo trận này vây khốn.
- Ừ, chúng ta truyền âm đi.
Triệu Địa gật đầu một cái, hắn cũng nhìn thấu cảnh sắc vườn hoa này không phải là chân thật.
Giản Hinh Nhi móc ra một đạo truyền âm phù, thấp giọng nói mấy câu vào trong đó, ném vào trong vườn hoa. Truyền âm phù vẽ ra một đạo hồng quang, sau khi tiến vào trong vườn hoa không còn thầy bóng dáng nữa.
Chỉ trong thoáng chốc, trong vườn hoa chớp động một trận linh quang, cảnh sắc biến hóa rất nhanh, không còn hoa tươi chim chóc gì cả. Trước mắt hai người là một cửa đá rất lớn cao mười trượng, trên có viết ba chữ Tri Sự quan thật to. Thân hình hai người chớp động, tiến vào trong cửa đá.
Hai người Triệu Địa đi tới một đại điện, ngoại trừ những dụng cụ thường gặp như bàn, ghế, quầy... trong đại điện còn đặt một bộ bình phong cao bảy tám thước trên vẽ đầy hoa văn hoa mỹ, nhưng không thấy bóng người nào.
Triệu Địa cần thận quan sát xung quanh, lúc này mới phát hiện, cả tòa Tri Sự quan đều được xây dựng trong lòng núi, dường như là moi ra một cái động lớn cao chừng hai mươi trượng. Bên trong sơn động không thấy ánh mặt trời, nhưng trên nóc lại có khảm vòng quanh chừng bảy tám viên Nguyệt Quang thạch lớn chừng quả đấm, chiếu sáng cả Tri Sự quan này.
Nguyệt Quang thạch là một loại đá mà các tu sĩ chuyên môn dùng để chiếu sáng, chỉ cần rót một ít lịnh lực vào trong đó, có thể thắp sáng trong một thời gian rất dài. Triệu Địa cũng có mấy khối Nguyệt Quang thạch, bất quá chỉ to như hạt đậu, Nguyệt Quang thạch lớn như vậy là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, hẳn là giá của nó cũng không rẻ.
Trừ Nguyệt Quang thạch ra, Triệu Địa còn chú ý tới mũi mình ngửi được một luồng dị hương. Sau khi ngửi vài hơi như vậy lập tức cảm thấy thần thanh khí sảng rất nhiều, mùi thơm này tựa hồ không phải là đàn hương bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.