Chương 67: Lựa chọn
Hà Bất Ngữ
02/12/2017
Những đệ tử không có bảo vật chỉ có thể lặng lẽ đứng một bên, nhìn những đệ tử khác lấy đi những chiếc hộp gỗ với ánh mắt hâm mộ và ghen tị.
Đến phiên Triệu Địa, trước tiên hắn móc ra ba khối đá kết đầy sương trắng, Hùng lão đầu vừa nhìn thấy, liền gật đầu nói:
- Ừ, quả nhiên là trung phẩm linh thạch thuộc tính Băng chỉ có Bích Hàn đàm mới có. Chỉ có Băng Linh Thạch ở đó sinh ra, sương lạnh bao bên ngoài mới có thể quanh năm không thay đổi, khác hẳn với linh thạch thuộc tính Băng trong suốt thường thấy.
Dứt lời, lão vung tay áo lên thu lấy ba khối Băng Linh Thạch, sau đó đưa cho Triệu Địa một cái hộp gỗ.
- Ủa, là ngươi đó sao, tên ngoại môn đệ tử Ngũ Linh Căn mấy năm trước? Chưa đầy ba năm, không ngờ rằng tu vi của ngươi tăng nhanh như vậy, đã là Luyện Khí kỳ tầng mười hai. Lạ thật, lạ thật...
Lúc Hùng lão đầu giao hộp gỗ cho Triệu Địa, mới ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, lập tức nhận ra.
Triệu Địa im lặng không lên tiếng, hắn dùng thần thức cảm ứng đan dược trong hộp gỗ giống như đúc Trúc Cơ đan trong điển tịch ghi lại, bèn nhanh chóng thu hộp gỗ vào trong túi trữ vật. Sau đó lại móc ra một khối tinh thạch trong suốt to bằng nắm tay, bên trong hiện đầy hoa văn có hình xoắn ốc đưa cho lão nhân.
- Huyết Tinh Thạch! Không sai, quả thật là thượng phẩm Phát Tinh Thạch - Huyết Tinh Thạch. Không ngờ với tu vi tầng mười hai của ngươi lại có thể hoàn thành được hai nhiệm vụ, thật là hiếm có!
Hùng lão đầu gật đầu một cái, tán thưởng Triệu Địa. Nếu so ra, tư chất Ngũ Linh Căn tu luyện tới Luyện Khí kỳ tầng mười hai không kỳ quái bằng chuyện hoàn thành được hai nhiệm vụ. Chỉ cần có một số lượng đan dược phụ trợ nhất định, thăng lên tầng mười hai vẫn tương đối dễ dàng.
Nhưng trong Hàng Long cốc hung hiểm vô cùng, với tu vi tầng mười hai đã hoàn thành được hai nhiệm vụ, vẫn còn sống sót mang bảo vật ra khỏi cốc, chuyện này vô cùng hiếm có, dùng kỳ tích để hình dung cũng không quá đáng.
- Ngươi tên là gì?
Hùng lão đầu lại đưa cho Triệu Địa một chiếc hộp gỗ, mở miệng hỏi.
- Đệ tử Triệu Địa, đa tạ chưởng môn sư bá ban Trúc Cơ đan.
Triệu Địa cúi đầu, khéo léo hồi đáp.
- Khá lắm, với tư chất của ngươi, vốn là khó có thể đặt chân ở Tu Tiên Giới. Nhưng ngươi chuyên cần khổ luyện, tu vi đã là Luyện Khí kỳ tầng mười hai, đúng là không dễ. Hơn nữa ngươi còn có cơ duyên lớn như vậy, nháy mắt đạt được hai viên Trúc Cơ đan, cho dù vẫn không thể Trúc Cơ thành công, sau này cũng không nên nản chí.
- Phải biết rằng không có gì tốt hơn kỳ ngộ, phải biết rằng người tu tiên chúng ta chú trọng nhất là cơ duyên xảo hợp, tư chất Linh Căn xếp sau.
Hùng chưởng môn có ấn tượng rất tốt với Triệu Địa, hết lời khen ngợi hắn một phen, nhưng trong lời nói cũng không coi trọng chuyện Triệu Địa có khả năng Trúc Cơ. Dù sao tư chất Ngũ Linh Căn cũng cực kỳ kém cỏi, cho dù có được hai viên Trúc Cơ đan, xác suất Trúc Cơ cũng sẽ không vượt qua một phần mười.
- Người kế tiếp!
Hùng chưởng môn khen ngợi Triệu Địa xong, quay sang nói với đám đệ tử phía sau.
- Chậm đã! Đệ tử còn có một món bảo vật muốn đổi.
Tuy rằng thanh âm Triệu Địa không lớn, nhưng lại khiến cho chưởng môn lão nhân phải giật mình kinh hãi, trợn mắt há mồm, nhất thời á khẩu nghẹn lời.
Triệu Địa lại móc ra một hòn đá to như quả trứng gà, bề ngoài hết sức tầm thường.
- Hùng Nhạc cầm hòn đá lên xem, cảm thấy có vẻ hơi khác lạ, nhất thời hơi giật mình. Lão cẩn thận tra xét hòn đá tầm thường này, quả nhiên phát hiện bên trong có hoa văn hình ngọn lửa màu vàng, hơn nữa ngọn lửa còn đang không ngừng chớp động biến hóa, giống như vật sống.
- Kim Diễm Thạch!
Hùng Nhạc xác định thân phận hòn đá này, sau đó nhìn Triệu Địa chăm chú:
- Triệu Địa, ngươi có thể nói ta nghe thử ngươi làm cách nào tìm được bảo vật này chăng? Sư bá không có ý gì khác, chẳng qua là nếu ngươi có kinh nghiệm gì đặc biệt, tông môn sẽ bắt chước trong những lần nhiệm vụ Hàng Long cốc sau, cũng sẽ ban thưởng nhất định cho ngươi.
Triệu Địa hết sức bình tĩnh nói ra những lời giải thích mà hắn đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước. Đại khái là do hắn vô cùng may mắn, vào cốc không bao lâu đã tìm được một món bảo vật, sau đó một mực ẩn nấp.
Đến giai đoạn cuối của thời hạn một tháng, ngẫu nhiên gặp hai tên đệ tử tinh anh Luyện Khí kỳ đỉnh phong đang quyết đấu. Kết quả hai người lưỡng bại câu thương, đồng quy ư tận, hắn nhặt được túi trữ vật của hai người, phát hiện bảo vật trong đó, vân vân...
Trong đó Triệu Địa không hề đề cập một chữ nào tới thực lực của mình, chỉ khoa trương mình may mắn trên trời có một dưới đất không hai.
Khiến cho mấy tên tu sĩ không tìm được bảo vật ở bên cạnh lẳng lặng nghe cảm thấy lửa ghen tị nổi lên thiêu đốt trong lòng, thầm nhủ: vì sao chuyện tốt như vậy toàn rơi vào người Triệu Địa, vì sao mình không vớt vát được một chút nào cả... Trong cơn đố kị, thậm chí những người này còn sinh lòng thù hận và oán ghét Triệu Địa.
Sau khi Hùng Nhạc nghe xong những lời giải thích của Triệu Địa, lộ ra vẻ bừng hiểu. Còn chuyện lão thật sự tin lời Triệu Địa, hay chỉ cho là Triệu Địa nói nhăng nói càn, hay là nửa tin nửa ngờ, Triệu Địa cũng không biết. Dù sao có thể giải thích như vậy cũng coi như xong, chuyện đã xảy ra trong Hàng Long cốc, không ai muốn truy cứu, cũng không có cách nào truy cứu.
- Triệu hiền điệt...
Chưởng môn lão đầu càng ngày càng khách sáo với Triệu Địa, ngay cả xưng hô cũng thân mật hơn nhiều, lại hỏi:
- Ngươi muốn đổi khối Kim Diễm thạch này lấy Trúc Cơ đan ư?
- Đúng vậy, chưởng môn sư bá, đệ tử tư chất ngu độn, vẫn muốn đổi thêm một viên Trúc Cơ đan.
Triệu Địa nói.
Hùng chưởng môn gật đầu một cái, nhìn chằm chằm Triệu Địa một hồi, thâm ý sâu sắc, sau đó từ từ nói:
- Triệu hiền điệt, có mấy lời sư bá cảm thấy cần nói thẳng cho ngươi biết, có thể sẽ giúp ích cho ngươi. Với tư chất của ngươi, cho dù là dùng liên tiếp hai viên Trúc Cơ đan, xác suất Trúc Cơ thành công cũng sẽ không vượt qua một phần mười. Nếu dùng liên tiếp ba viên, có lẽ xác suất sẽ cao hơn một chút, nhưng cũng không đáng kể gì.
- Nói tóm lại, cơ hội Trúc Cơ của ngươi hết sức mong manh. Ba bảo vật này của ngươi lấy được không dễ dàng gì, sau này chắc chắn ngươi sẽ không còn có cơ hội tốt như vậy nữa.
Nếu ngươi đổi hết lấy Trúc Cơ đan, uống hết ba viên một lượt nhưng vẫn không Trúc Cơ thành công, vậy thì tổn thất quá lớn.
- Sư bá có một đề nghị, không bằng ngươi chỉ nên đổi hai viên Trúc Cơ đan, còn dư lại một bảo vật, tông môn có thể đổi cho ngươi tám ngàn hạ phẩm linh thạch, đủ cho ngươi tu luyện cả đời không cần lo lắng hao tổn linh thạch. Như vậy nếu ngươi uống hết hai viên Trúc Cơ đan mà Trúc Cơ thành công, đương nhiên là tốt nhất.
- Nếu Trúc Cơ không thành công, vậy trong hàng đệ tử Luyện Khí kỳ, ngươi cũng coi như có được tài sản giàu có, không cần phải lo tới pháp khí, đan dược... Phải biết rằng tám ngàn hạ phẩm linh thạch tương đương với tất cả tài sản của một tu sĩ Trúc Cơ kỳ sống hơn trăm tuổi.
- Triệu hiền điệt, ngươi không cần phải trả lời ta vội. Hay là như vầy, ngươi hãy đứng sang bên trước đã suy nghĩ cho kỹ một phen. Chờ tất cả đệ tử đổi xong, lúc ấy ngươi hãy nói ra quyết định của mình.
Dứt lời, Hùng Nhạc khoát tay với Triệu Địa, ý bảo hắn lui sang một bên.
- Dạ, đa tạ chưởng môn sư bá dạy bảo!
Triệu Địa đành phải bất đắc dĩ lui sang bên.
Kế đó Kim Diệp tiên tử cũng dùng một gốc linh thảo ngàn năm có màu đỏ rực, lá giống như ngọn lửa đổi một viên Trúc Cơ đan. Mà Tôn Minh sư huynh thần sắc lạnh lùng, cũng lập tức đổi hai viên Trúc Cơ đan.
Sau khi đám đệ tử đổi Trúc Cơ đan xong, mạnh ai nấy cáo biệt chưởng môn trở về nơi ở của mình.
Vấn Thế đường chỉ còn lại chưởng môn lão nhân cùng Triệu Địa.
- Hiền điệt, ngươi suy nghĩ kỹ chưa?
Hùng chưởng môn nhìn chằm chằm Triệu Địa, tỏ vẻ vô cùng mong đợi.
- Đệ tử đã suy nghĩ kỹ càng, đệ tử quyết định vẫn đổi thêm một viên Trúc Cơ đan nữa!
Thanh âm Triệu Địa cũng không lớn, nhưng vẻ kiên định biểu lộ trong giọng nói không thể nghi ngờ.
- Nếu là như vậy, lão phu cũng không nói thêm gì nữa. Lòng hướng về đạo của ngươi kiên định như vậy đương nhiên rất tốt, nhưng con đường tu tiên hiểm ác, có lúc biết khó mà lui cũng không phải là chuyện xấu gì...
Nghe Triệu Địa trả lời như vậy, dường như Hùng Nhạc có vẻ thất vọng, lão lại đưa cho Triệu Địa một hộp gỗ, sau đó không nói gì nữa.
Triệu Địa cũng bái biệt lão nhân, ngự Phi Vũ pháp khí bay về phía Chiêu Ẩn phong.
Mặc dù lúc này trong túi trữ vật của hắn còn có phi hành pháp khí hai tốc độ nhanh hơn, nhưng hắn lại không muốn sử dụng bên trong tông môn quá đông người. Nếu bị nhận ra lai lịch, không tránh được lại phải tốn thêm một phen miệng lưỡi giải thích.
- Ngũ Căn ca! Rốt cục huynh cũng trở lại rồi!
Một giọng nữ Triệu Địa vô cùng quen thuộc vang lên, không phải là Giản Hinh Nhi còn ai nữa.
- Hinh Nhi, muội Trúc Cơ thành công rồi ư?
Triệu Địa nhìn thiếu nữ dung mạo như thiên tiên, trường quần màu trắng bay phất phơ, đang ngự trên một dải lụa bạc bay trên không tới, thoáng qua đã lập tức đoán được tu vi của đối phương, vừa mừng vừa sợ hỏi.
- Đúng vậy, sau khi bế quan tu luyện đến Luyện Khí kỳ tầng mười hai đỉnh phong, muội không chờ được nữa bèn lập tức uống viên Trúc Cơ đan kia vào. Sau đó dễ dàng đột phá tới tầng mười ba, cũng tu luyện tới tầng mười ba đỉnh phong rất nhanh.
- Lúc này dược lực chưa dùng hết, vào nửa tháng trước, thế như chẻ tre, không gì ngăn nổi lập tức Trúc Cơ thành công.
Giản Hinh Nhi đơn giản nói qua tình cảnh Trúc Cơ của mình.
- Chúc mừng Hinh Nhi! Sau này muội chính là một tu sĩ đã bước vào tầng lớp trung tâm Tu Tiên Giới. A... nếu luận về bối phận, hiện tại ta phải gọi muội là sư thúc mới đúng...
Triệu Địa cười nói.
- Sư thúc thì xin miễn cho, nếu không phải ngày đó Ngũ Căn ca tặng muội mấy món thượng phẩm pháp khí, làm sao muội có thể thông qua Trúc Cơ tỷ thí, làm sao có được Trúc Cơ đan, có được thành tựu như vậy... Đại ân của Ngũ Căn ca, muội không bao giờ dám quên.
Giản Hinh Nhi mỉm cười nói:
- Đúng rồi, huynh từ Hàng Long cốc trở về, có tìm được bảo vật không, có đổi được Trúc Cơ đan hay không?
- Đồi được rồi.
Triệu Địa gật đầu một cái, nói.
- Thật là hay quá!
Giản Hinh Nhi mừng rỡ như điên kêu to, nhưng ngay sau đó nghĩ tới điều gì, ánh mắt chợt ảm đạm, đầu cũng cúi thấp xuống.
Triệu Địa lấy trong túi trữ vật ra một thanh tiểu kiếm màu vàng to chừng mấy tấc ném cho đối phương, nói:
- Vật này ta tìm được trong tay người nào, có lẽ muội hiểu rõ hơn ta.
Giản Hinh Nhi nhìn tiểu kiếm một cái, thản nhiên nói:
- Không sai, vật này là muội tự tay đưa cho Bạch Sơ Lê. Bây giờ thanh kiếm này ở trong tay huynh, hẳn là y đã không còn sống đi ra Hàng Long cốc phải không?
- Y đã chết trong cốc...
Triệu Địa nói thẳng không kiêng kỵ, lúc nói những lời này, hắn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của đối phương, cũng không nhìn thấy bất kỳ vẽ đau buồn nào, lại tiếp tục nói:
- Ta không hiểu dụng ý của muội, không phải là muội rất ghét tên này sao, lúc nào cũng dùng trăm phương ngàn kế lẩn trốn y sao, vì sao lại đưa pháp khí cho y? Hơn nữa y còn nói trước khi Trúc Cơ tỷ thí diễn ra, muội đối xử rất tốt với y.
- Bây giờ nói những chuyện này thì có ích gì, dù sao muội cũng đã Trúc Cơ thành công. Thật ra thì không chỉ có Bạch Sơ Lê, phàm là những vị sư huynh tầng mười ba có ý với muội, theo đuổi muội, muội đều nói những lời này.
Giản Hinh Nhi ngẩng đầu lên, ưỡn ngực nói. Lúc này nét mặt của nàng nghiêm túc mà ngưng trọng, so với dáng vẻ hoạt bát đáng yêu lúc bình thường chẳng khác nào hai người.
- Ta không hiểu...
Triệu Địa cau mày nói.
- Thật ra thì rất đơn giản, kể từ khi muội bị buộc phải rời khỏi Giản gia, đã hoàn toàn hiểu ra một đạo lý: Tu Tiên Giới vĩnh viễn dùng thực lực nói chuyện!
- Nếu muội muốn tiếp tục phát triển trên Tu Tiên Giới, vậy nhất định phải gia tăng thực lực bản thân, hoặc theo tu sĩ nào đó có thực lực cao cường. Tuy rằng tư chất Linh Căn của muội không tới nỗi quá kém, nhưng cũng không phải xuất sắc nổi trội.
- Cộng thêm tu vi của muội cũng chỉ bình thường, sau lưng cũng không có gia tộc làm chỗ dựa, nếu không có mấy món pháp khí và phù lục mà Ngũ Căn ca tặng, muội không hề có cơ hội thông qua Trúc Cơ tỷ thí, càng không ngờ tới mình có thể Trúc Cơ thành công nhanh như vậy.
- Vì vậy lúc ấy muội đã chú ý tới những sư huynh bình thường theo đuổi muội, lại có thể thông qua Trúc Cơ tỷ thí, đạt được Trúc Cơ đan, Trúc Cơ thành công. Nếu trong số bọn họ có một người Trúc Cơ thành công, muội có thể theo một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, sau này sẽ có cơ hội đứng vững chân trên Tu Tiên Giới.
Giản Hinh Nhi thở dài, không nhanh không chậm nói.
- Nói cách khác, cho dù là Bạch Sơ Lê mà muội chán ghét có thể Trúc Cơ thành công, muội cũng sẽ gả cho y sao?
Nghe lời của thiếu nữ như vậy, Triệu Địa lại hỏi.
- Cũng có thể... muội cũng không biết.
Thiếu nữ nhàn nhạt đáp. Triệu Địa yên lặng nhìn thiếu nữ, hai người nhất thời im lặng. Hai người trầm mặc một hồi, Triệu Địa lại hỏi:
- Vì sao muội không nói cho ta biết những chuyện này?
Giản Hinh Nhi cười khổ một tiếng, nói:
- Chân đạp nhiều thuyền, đây cũng không phải là chuyện đẹp đẽ gì, nói ra chỉ tổ làm cho huynh chê cười. Trên cả Tu Tiên Giới, có lẽ chỉ có duy nhất Ngũ Căn ca thật sự tốt với muội, đáng tiếc...
- Chỉ tiếc hắn tư chất Linh Căn quá kém, Trúc Cơ vô vọng, có đúng không?
Lời Giản Hinh Nhi còn chưa dứt, Triệu Địa đã lên tiếng cắt đứt. Giản Hinh Nhi sửng sốt, sau đó dứt khoát nói:
- Không sai, đúng là muội có ý nghĩ này. Với tình huống hiện tại, cho dù huynh lấy được Trúc Cơ đan, cơ hội Trúc Cơ thành công cũng không lớn. Nếu huynh có thể trở thành tu sĩ Trúc Cơ kỳ, vậy thì quá tốt.
- Nhưng nếu huynh không cách nào Trúc Cơ thành công, chỉ sợ sau này chúng ta tu vi bối phận khác biệt, không có cách nào nói chuyện thân mật như vậy trước mặt người khác nữa. Bất quá trong lòng muội, Ngũ Căn ca thủy chung là người thân nhất.
Giản Hinh Nhi nói tới câu cuối cùng, khóe mắt tựa hồ rươm rướm lệ. Triệu Địa gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa. Những lời này của đối phương nhìn qua như vô tình, nhưng lại vô cùng thực tế. Trên Tu Tiên Giới nếu nói bằng hữu, bạn lữ, cũng thành lập trên căn bản tu vi hai bên không chênh lệch nhau nhiều.
Nếu tu vi kém một cảnh giới, vậy quả thật khó có thể duy trì. Khoan nói đến chuyện khác. chỉ là tuổi thọ đã có khác biệt cực lớn, khiến cho người ta khó lòng chịu được.
Giản Hinh Nhi ngừng lại một chút, mỉm cười nói:
- Lần này muội tới đây là muốn xem thử Ngũ Căn ca có bình an hay không, hiện tại biết huynh đã trở về an toàn, vậy là đã đủ. Về phần có thể Trúc Cơ thành công hay không, vậy phải trông vào ý trời.
- Ngũ Căn ca, với lòng hướng về đạo kiên định của huynh, tự nhiên không cần muội nói thêm gì nữa. Muội biết huynh nhất định sẽ dốc hết toàn lực xung kích Trúc Cơ kỳ, Hinh Nhi cầu chúc cho huynh chỉ một lần là thành công!
Dứt lời, Giản Hinh Nhi nhẹ đảo mình một cái, toàn thân uyển chuyển ngự dải lụa màu bạc bay lên, ung dung rời đi.
Triệu Địa nhìn theo bóng Giản Hinh Nhi dần xa, thở dài một cái, tiếp tục bay về hướng Chiêu Ẩn phong.
***
- Triệu sư đệ, chúng ta tới rồi.
Một tu sĩ áo xám mỉm cười nói.
- Lục sư huynh, ngươi dẫn ta đến chỗ này rốt cục là có ý gì? Nơi đây không giống lối vào phòng luyện khí chút nào...
Triệu Địa lạnh lùng nói, giọng nói tức giận biểu lộ vẻ không thể nghi ngờ.
Sau khi tới Chiêu Ẩn phong, Triệu Địa chuẩn bị đi thuê một gian phòng luyện khí bắt đầu bế quan tu hành, nửa đường chợt bị vị Lục Văn Sư huynh này ngăn cản.
Đến phiên Triệu Địa, trước tiên hắn móc ra ba khối đá kết đầy sương trắng, Hùng lão đầu vừa nhìn thấy, liền gật đầu nói:
- Ừ, quả nhiên là trung phẩm linh thạch thuộc tính Băng chỉ có Bích Hàn đàm mới có. Chỉ có Băng Linh Thạch ở đó sinh ra, sương lạnh bao bên ngoài mới có thể quanh năm không thay đổi, khác hẳn với linh thạch thuộc tính Băng trong suốt thường thấy.
Dứt lời, lão vung tay áo lên thu lấy ba khối Băng Linh Thạch, sau đó đưa cho Triệu Địa một cái hộp gỗ.
- Ủa, là ngươi đó sao, tên ngoại môn đệ tử Ngũ Linh Căn mấy năm trước? Chưa đầy ba năm, không ngờ rằng tu vi của ngươi tăng nhanh như vậy, đã là Luyện Khí kỳ tầng mười hai. Lạ thật, lạ thật...
Lúc Hùng lão đầu giao hộp gỗ cho Triệu Địa, mới ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, lập tức nhận ra.
Triệu Địa im lặng không lên tiếng, hắn dùng thần thức cảm ứng đan dược trong hộp gỗ giống như đúc Trúc Cơ đan trong điển tịch ghi lại, bèn nhanh chóng thu hộp gỗ vào trong túi trữ vật. Sau đó lại móc ra một khối tinh thạch trong suốt to bằng nắm tay, bên trong hiện đầy hoa văn có hình xoắn ốc đưa cho lão nhân.
- Huyết Tinh Thạch! Không sai, quả thật là thượng phẩm Phát Tinh Thạch - Huyết Tinh Thạch. Không ngờ với tu vi tầng mười hai của ngươi lại có thể hoàn thành được hai nhiệm vụ, thật là hiếm có!
Hùng lão đầu gật đầu một cái, tán thưởng Triệu Địa. Nếu so ra, tư chất Ngũ Linh Căn tu luyện tới Luyện Khí kỳ tầng mười hai không kỳ quái bằng chuyện hoàn thành được hai nhiệm vụ. Chỉ cần có một số lượng đan dược phụ trợ nhất định, thăng lên tầng mười hai vẫn tương đối dễ dàng.
Nhưng trong Hàng Long cốc hung hiểm vô cùng, với tu vi tầng mười hai đã hoàn thành được hai nhiệm vụ, vẫn còn sống sót mang bảo vật ra khỏi cốc, chuyện này vô cùng hiếm có, dùng kỳ tích để hình dung cũng không quá đáng.
- Ngươi tên là gì?
Hùng lão đầu lại đưa cho Triệu Địa một chiếc hộp gỗ, mở miệng hỏi.
- Đệ tử Triệu Địa, đa tạ chưởng môn sư bá ban Trúc Cơ đan.
Triệu Địa cúi đầu, khéo léo hồi đáp.
- Khá lắm, với tư chất của ngươi, vốn là khó có thể đặt chân ở Tu Tiên Giới. Nhưng ngươi chuyên cần khổ luyện, tu vi đã là Luyện Khí kỳ tầng mười hai, đúng là không dễ. Hơn nữa ngươi còn có cơ duyên lớn như vậy, nháy mắt đạt được hai viên Trúc Cơ đan, cho dù vẫn không thể Trúc Cơ thành công, sau này cũng không nên nản chí.
- Phải biết rằng không có gì tốt hơn kỳ ngộ, phải biết rằng người tu tiên chúng ta chú trọng nhất là cơ duyên xảo hợp, tư chất Linh Căn xếp sau.
Hùng chưởng môn có ấn tượng rất tốt với Triệu Địa, hết lời khen ngợi hắn một phen, nhưng trong lời nói cũng không coi trọng chuyện Triệu Địa có khả năng Trúc Cơ. Dù sao tư chất Ngũ Linh Căn cũng cực kỳ kém cỏi, cho dù có được hai viên Trúc Cơ đan, xác suất Trúc Cơ cũng sẽ không vượt qua một phần mười.
- Người kế tiếp!
Hùng chưởng môn khen ngợi Triệu Địa xong, quay sang nói với đám đệ tử phía sau.
- Chậm đã! Đệ tử còn có một món bảo vật muốn đổi.
Tuy rằng thanh âm Triệu Địa không lớn, nhưng lại khiến cho chưởng môn lão nhân phải giật mình kinh hãi, trợn mắt há mồm, nhất thời á khẩu nghẹn lời.
Triệu Địa lại móc ra một hòn đá to như quả trứng gà, bề ngoài hết sức tầm thường.
- Hùng Nhạc cầm hòn đá lên xem, cảm thấy có vẻ hơi khác lạ, nhất thời hơi giật mình. Lão cẩn thận tra xét hòn đá tầm thường này, quả nhiên phát hiện bên trong có hoa văn hình ngọn lửa màu vàng, hơn nữa ngọn lửa còn đang không ngừng chớp động biến hóa, giống như vật sống.
- Kim Diễm Thạch!
Hùng Nhạc xác định thân phận hòn đá này, sau đó nhìn Triệu Địa chăm chú:
- Triệu Địa, ngươi có thể nói ta nghe thử ngươi làm cách nào tìm được bảo vật này chăng? Sư bá không có ý gì khác, chẳng qua là nếu ngươi có kinh nghiệm gì đặc biệt, tông môn sẽ bắt chước trong những lần nhiệm vụ Hàng Long cốc sau, cũng sẽ ban thưởng nhất định cho ngươi.
Triệu Địa hết sức bình tĩnh nói ra những lời giải thích mà hắn đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước. Đại khái là do hắn vô cùng may mắn, vào cốc không bao lâu đã tìm được một món bảo vật, sau đó một mực ẩn nấp.
Đến giai đoạn cuối của thời hạn một tháng, ngẫu nhiên gặp hai tên đệ tử tinh anh Luyện Khí kỳ đỉnh phong đang quyết đấu. Kết quả hai người lưỡng bại câu thương, đồng quy ư tận, hắn nhặt được túi trữ vật của hai người, phát hiện bảo vật trong đó, vân vân...
Trong đó Triệu Địa không hề đề cập một chữ nào tới thực lực của mình, chỉ khoa trương mình may mắn trên trời có một dưới đất không hai.
Khiến cho mấy tên tu sĩ không tìm được bảo vật ở bên cạnh lẳng lặng nghe cảm thấy lửa ghen tị nổi lên thiêu đốt trong lòng, thầm nhủ: vì sao chuyện tốt như vậy toàn rơi vào người Triệu Địa, vì sao mình không vớt vát được một chút nào cả... Trong cơn đố kị, thậm chí những người này còn sinh lòng thù hận và oán ghét Triệu Địa.
Sau khi Hùng Nhạc nghe xong những lời giải thích của Triệu Địa, lộ ra vẻ bừng hiểu. Còn chuyện lão thật sự tin lời Triệu Địa, hay chỉ cho là Triệu Địa nói nhăng nói càn, hay là nửa tin nửa ngờ, Triệu Địa cũng không biết. Dù sao có thể giải thích như vậy cũng coi như xong, chuyện đã xảy ra trong Hàng Long cốc, không ai muốn truy cứu, cũng không có cách nào truy cứu.
- Triệu hiền điệt...
Chưởng môn lão đầu càng ngày càng khách sáo với Triệu Địa, ngay cả xưng hô cũng thân mật hơn nhiều, lại hỏi:
- Ngươi muốn đổi khối Kim Diễm thạch này lấy Trúc Cơ đan ư?
- Đúng vậy, chưởng môn sư bá, đệ tử tư chất ngu độn, vẫn muốn đổi thêm một viên Trúc Cơ đan.
Triệu Địa nói.
Hùng chưởng môn gật đầu một cái, nhìn chằm chằm Triệu Địa một hồi, thâm ý sâu sắc, sau đó từ từ nói:
- Triệu hiền điệt, có mấy lời sư bá cảm thấy cần nói thẳng cho ngươi biết, có thể sẽ giúp ích cho ngươi. Với tư chất của ngươi, cho dù là dùng liên tiếp hai viên Trúc Cơ đan, xác suất Trúc Cơ thành công cũng sẽ không vượt qua một phần mười. Nếu dùng liên tiếp ba viên, có lẽ xác suất sẽ cao hơn một chút, nhưng cũng không đáng kể gì.
- Nói tóm lại, cơ hội Trúc Cơ của ngươi hết sức mong manh. Ba bảo vật này của ngươi lấy được không dễ dàng gì, sau này chắc chắn ngươi sẽ không còn có cơ hội tốt như vậy nữa.
Nếu ngươi đổi hết lấy Trúc Cơ đan, uống hết ba viên một lượt nhưng vẫn không Trúc Cơ thành công, vậy thì tổn thất quá lớn.
- Sư bá có một đề nghị, không bằng ngươi chỉ nên đổi hai viên Trúc Cơ đan, còn dư lại một bảo vật, tông môn có thể đổi cho ngươi tám ngàn hạ phẩm linh thạch, đủ cho ngươi tu luyện cả đời không cần lo lắng hao tổn linh thạch. Như vậy nếu ngươi uống hết hai viên Trúc Cơ đan mà Trúc Cơ thành công, đương nhiên là tốt nhất.
- Nếu Trúc Cơ không thành công, vậy trong hàng đệ tử Luyện Khí kỳ, ngươi cũng coi như có được tài sản giàu có, không cần phải lo tới pháp khí, đan dược... Phải biết rằng tám ngàn hạ phẩm linh thạch tương đương với tất cả tài sản của một tu sĩ Trúc Cơ kỳ sống hơn trăm tuổi.
- Triệu hiền điệt, ngươi không cần phải trả lời ta vội. Hay là như vầy, ngươi hãy đứng sang bên trước đã suy nghĩ cho kỹ một phen. Chờ tất cả đệ tử đổi xong, lúc ấy ngươi hãy nói ra quyết định của mình.
Dứt lời, Hùng Nhạc khoát tay với Triệu Địa, ý bảo hắn lui sang một bên.
- Dạ, đa tạ chưởng môn sư bá dạy bảo!
Triệu Địa đành phải bất đắc dĩ lui sang bên.
Kế đó Kim Diệp tiên tử cũng dùng một gốc linh thảo ngàn năm có màu đỏ rực, lá giống như ngọn lửa đổi một viên Trúc Cơ đan. Mà Tôn Minh sư huynh thần sắc lạnh lùng, cũng lập tức đổi hai viên Trúc Cơ đan.
Sau khi đám đệ tử đổi Trúc Cơ đan xong, mạnh ai nấy cáo biệt chưởng môn trở về nơi ở của mình.
Vấn Thế đường chỉ còn lại chưởng môn lão nhân cùng Triệu Địa.
- Hiền điệt, ngươi suy nghĩ kỹ chưa?
Hùng chưởng môn nhìn chằm chằm Triệu Địa, tỏ vẻ vô cùng mong đợi.
- Đệ tử đã suy nghĩ kỹ càng, đệ tử quyết định vẫn đổi thêm một viên Trúc Cơ đan nữa!
Thanh âm Triệu Địa cũng không lớn, nhưng vẻ kiên định biểu lộ trong giọng nói không thể nghi ngờ.
- Nếu là như vậy, lão phu cũng không nói thêm gì nữa. Lòng hướng về đạo của ngươi kiên định như vậy đương nhiên rất tốt, nhưng con đường tu tiên hiểm ác, có lúc biết khó mà lui cũng không phải là chuyện xấu gì...
Nghe Triệu Địa trả lời như vậy, dường như Hùng Nhạc có vẻ thất vọng, lão lại đưa cho Triệu Địa một hộp gỗ, sau đó không nói gì nữa.
Triệu Địa cũng bái biệt lão nhân, ngự Phi Vũ pháp khí bay về phía Chiêu Ẩn phong.
Mặc dù lúc này trong túi trữ vật của hắn còn có phi hành pháp khí hai tốc độ nhanh hơn, nhưng hắn lại không muốn sử dụng bên trong tông môn quá đông người. Nếu bị nhận ra lai lịch, không tránh được lại phải tốn thêm một phen miệng lưỡi giải thích.
- Ngũ Căn ca! Rốt cục huynh cũng trở lại rồi!
Một giọng nữ Triệu Địa vô cùng quen thuộc vang lên, không phải là Giản Hinh Nhi còn ai nữa.
- Hinh Nhi, muội Trúc Cơ thành công rồi ư?
Triệu Địa nhìn thiếu nữ dung mạo như thiên tiên, trường quần màu trắng bay phất phơ, đang ngự trên một dải lụa bạc bay trên không tới, thoáng qua đã lập tức đoán được tu vi của đối phương, vừa mừng vừa sợ hỏi.
- Đúng vậy, sau khi bế quan tu luyện đến Luyện Khí kỳ tầng mười hai đỉnh phong, muội không chờ được nữa bèn lập tức uống viên Trúc Cơ đan kia vào. Sau đó dễ dàng đột phá tới tầng mười ba, cũng tu luyện tới tầng mười ba đỉnh phong rất nhanh.
- Lúc này dược lực chưa dùng hết, vào nửa tháng trước, thế như chẻ tre, không gì ngăn nổi lập tức Trúc Cơ thành công.
Giản Hinh Nhi đơn giản nói qua tình cảnh Trúc Cơ của mình.
- Chúc mừng Hinh Nhi! Sau này muội chính là một tu sĩ đã bước vào tầng lớp trung tâm Tu Tiên Giới. A... nếu luận về bối phận, hiện tại ta phải gọi muội là sư thúc mới đúng...
Triệu Địa cười nói.
- Sư thúc thì xin miễn cho, nếu không phải ngày đó Ngũ Căn ca tặng muội mấy món thượng phẩm pháp khí, làm sao muội có thể thông qua Trúc Cơ tỷ thí, làm sao có được Trúc Cơ đan, có được thành tựu như vậy... Đại ân của Ngũ Căn ca, muội không bao giờ dám quên.
Giản Hinh Nhi mỉm cười nói:
- Đúng rồi, huynh từ Hàng Long cốc trở về, có tìm được bảo vật không, có đổi được Trúc Cơ đan hay không?
- Đồi được rồi.
Triệu Địa gật đầu một cái, nói.
- Thật là hay quá!
Giản Hinh Nhi mừng rỡ như điên kêu to, nhưng ngay sau đó nghĩ tới điều gì, ánh mắt chợt ảm đạm, đầu cũng cúi thấp xuống.
Triệu Địa lấy trong túi trữ vật ra một thanh tiểu kiếm màu vàng to chừng mấy tấc ném cho đối phương, nói:
- Vật này ta tìm được trong tay người nào, có lẽ muội hiểu rõ hơn ta.
Giản Hinh Nhi nhìn tiểu kiếm một cái, thản nhiên nói:
- Không sai, vật này là muội tự tay đưa cho Bạch Sơ Lê. Bây giờ thanh kiếm này ở trong tay huynh, hẳn là y đã không còn sống đi ra Hàng Long cốc phải không?
- Y đã chết trong cốc...
Triệu Địa nói thẳng không kiêng kỵ, lúc nói những lời này, hắn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của đối phương, cũng không nhìn thấy bất kỳ vẽ đau buồn nào, lại tiếp tục nói:
- Ta không hiểu dụng ý của muội, không phải là muội rất ghét tên này sao, lúc nào cũng dùng trăm phương ngàn kế lẩn trốn y sao, vì sao lại đưa pháp khí cho y? Hơn nữa y còn nói trước khi Trúc Cơ tỷ thí diễn ra, muội đối xử rất tốt với y.
- Bây giờ nói những chuyện này thì có ích gì, dù sao muội cũng đã Trúc Cơ thành công. Thật ra thì không chỉ có Bạch Sơ Lê, phàm là những vị sư huynh tầng mười ba có ý với muội, theo đuổi muội, muội đều nói những lời này.
Giản Hinh Nhi ngẩng đầu lên, ưỡn ngực nói. Lúc này nét mặt của nàng nghiêm túc mà ngưng trọng, so với dáng vẻ hoạt bát đáng yêu lúc bình thường chẳng khác nào hai người.
- Ta không hiểu...
Triệu Địa cau mày nói.
- Thật ra thì rất đơn giản, kể từ khi muội bị buộc phải rời khỏi Giản gia, đã hoàn toàn hiểu ra một đạo lý: Tu Tiên Giới vĩnh viễn dùng thực lực nói chuyện!
- Nếu muội muốn tiếp tục phát triển trên Tu Tiên Giới, vậy nhất định phải gia tăng thực lực bản thân, hoặc theo tu sĩ nào đó có thực lực cao cường. Tuy rằng tư chất Linh Căn của muội không tới nỗi quá kém, nhưng cũng không phải xuất sắc nổi trội.
- Cộng thêm tu vi của muội cũng chỉ bình thường, sau lưng cũng không có gia tộc làm chỗ dựa, nếu không có mấy món pháp khí và phù lục mà Ngũ Căn ca tặng, muội không hề có cơ hội thông qua Trúc Cơ tỷ thí, càng không ngờ tới mình có thể Trúc Cơ thành công nhanh như vậy.
- Vì vậy lúc ấy muội đã chú ý tới những sư huynh bình thường theo đuổi muội, lại có thể thông qua Trúc Cơ tỷ thí, đạt được Trúc Cơ đan, Trúc Cơ thành công. Nếu trong số bọn họ có một người Trúc Cơ thành công, muội có thể theo một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, sau này sẽ có cơ hội đứng vững chân trên Tu Tiên Giới.
Giản Hinh Nhi thở dài, không nhanh không chậm nói.
- Nói cách khác, cho dù là Bạch Sơ Lê mà muội chán ghét có thể Trúc Cơ thành công, muội cũng sẽ gả cho y sao?
Nghe lời của thiếu nữ như vậy, Triệu Địa lại hỏi.
- Cũng có thể... muội cũng không biết.
Thiếu nữ nhàn nhạt đáp. Triệu Địa yên lặng nhìn thiếu nữ, hai người nhất thời im lặng. Hai người trầm mặc một hồi, Triệu Địa lại hỏi:
- Vì sao muội không nói cho ta biết những chuyện này?
Giản Hinh Nhi cười khổ một tiếng, nói:
- Chân đạp nhiều thuyền, đây cũng không phải là chuyện đẹp đẽ gì, nói ra chỉ tổ làm cho huynh chê cười. Trên cả Tu Tiên Giới, có lẽ chỉ có duy nhất Ngũ Căn ca thật sự tốt với muội, đáng tiếc...
- Chỉ tiếc hắn tư chất Linh Căn quá kém, Trúc Cơ vô vọng, có đúng không?
Lời Giản Hinh Nhi còn chưa dứt, Triệu Địa đã lên tiếng cắt đứt. Giản Hinh Nhi sửng sốt, sau đó dứt khoát nói:
- Không sai, đúng là muội có ý nghĩ này. Với tình huống hiện tại, cho dù huynh lấy được Trúc Cơ đan, cơ hội Trúc Cơ thành công cũng không lớn. Nếu huynh có thể trở thành tu sĩ Trúc Cơ kỳ, vậy thì quá tốt.
- Nhưng nếu huynh không cách nào Trúc Cơ thành công, chỉ sợ sau này chúng ta tu vi bối phận khác biệt, không có cách nào nói chuyện thân mật như vậy trước mặt người khác nữa. Bất quá trong lòng muội, Ngũ Căn ca thủy chung là người thân nhất.
Giản Hinh Nhi nói tới câu cuối cùng, khóe mắt tựa hồ rươm rướm lệ. Triệu Địa gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa. Những lời này của đối phương nhìn qua như vô tình, nhưng lại vô cùng thực tế. Trên Tu Tiên Giới nếu nói bằng hữu, bạn lữ, cũng thành lập trên căn bản tu vi hai bên không chênh lệch nhau nhiều.
Nếu tu vi kém một cảnh giới, vậy quả thật khó có thể duy trì. Khoan nói đến chuyện khác. chỉ là tuổi thọ đã có khác biệt cực lớn, khiến cho người ta khó lòng chịu được.
Giản Hinh Nhi ngừng lại một chút, mỉm cười nói:
- Lần này muội tới đây là muốn xem thử Ngũ Căn ca có bình an hay không, hiện tại biết huynh đã trở về an toàn, vậy là đã đủ. Về phần có thể Trúc Cơ thành công hay không, vậy phải trông vào ý trời.
- Ngũ Căn ca, với lòng hướng về đạo kiên định của huynh, tự nhiên không cần muội nói thêm gì nữa. Muội biết huynh nhất định sẽ dốc hết toàn lực xung kích Trúc Cơ kỳ, Hinh Nhi cầu chúc cho huynh chỉ một lần là thành công!
Dứt lời, Giản Hinh Nhi nhẹ đảo mình một cái, toàn thân uyển chuyển ngự dải lụa màu bạc bay lên, ung dung rời đi.
Triệu Địa nhìn theo bóng Giản Hinh Nhi dần xa, thở dài một cái, tiếp tục bay về hướng Chiêu Ẩn phong.
***
- Triệu sư đệ, chúng ta tới rồi.
Một tu sĩ áo xám mỉm cười nói.
- Lục sư huynh, ngươi dẫn ta đến chỗ này rốt cục là có ý gì? Nơi đây không giống lối vào phòng luyện khí chút nào...
Triệu Địa lạnh lùng nói, giọng nói tức giận biểu lộ vẻ không thể nghi ngờ.
Sau khi tới Chiêu Ẩn phong, Triệu Địa chuẩn bị đi thuê một gian phòng luyện khí bắt đầu bế quan tu hành, nửa đường chợt bị vị Lục Văn Sư huynh này ngăn cản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.