Chương 6: Lý sư thúc (thượng)
Hà Bất Ngữ
01/05/2018
Nói trắng ra là, luyện chế phù lục chính là Chế Phù sư sử dụng một loại phù chú đặc thù phong ấn pháp thuật và linh lực lên trên giấy phù, chế
thành một loại phù lục có được uy năng pháp thuật.
Khi cần sử dụng phù lục, chỉ cần đọc vài câu chú ngữ ngắn gọn, tế luyện một ít linh lực vào giấy phù là có thể lập tức kích thích pháp thuật được phong ấn bên trong phù lục, sử dụng dễ dàng nhanh chóng hơn pháp thuật. Quan trọng hơn nữa chính là, một khi phù lục được luyện chế xong, còn có thể bán hoặc tặng cho các tu sĩ khác, những tu sĩ khác cũng có thể dễ dàng sử dụng.
Lấy Hỏa Cầu phù làm tỷ dụ, tên như ý nghĩa, chính là phù lục phong ấn loại pháp thuật cấp thấp Hỏa Cầu thuật. Tứ trưởng lão của Giản gia từng ban cho một hậu nhân trực hệ của mình một đạo Hỏa Cầu phù, cũng là một thiếu nữ cùng nhóm với Triệu Địa. Thiếu nữ này có ba Linh Căn Kim, Mộc, Thủy, không có Hỏa Linh Căn, vốn không thể thi triển Hỏa Cầu thuật. Nhưng lần đó nàng lấy ra một tờ giấy màu vàng dài chừng mười phân, rộng năm, sáu phân, trên mặt có vẽ những đạo phù văn quái dị màu đỏ giống như con giun, cùng hình một ngọn lửa. Sau đó nàng run đạo phù lục này lên trước mặt bọn Triệu Địa, trong nháy mắt liền hóa thành một hỏa cầu, khiến cho đám Triệu Địa lúc ấy là lần đầu tiên nhìn thấy phù lục phải giật nảy mình.
Thiếu nữ thấy mấy người trợn mắt há mồm, hiển nhiên mục đích của mình đã đạt tới, đắc ý vỗ tay rời đi. Sau chuyện này Triệu Địa truy vấn rất lâu, mới biết được tờ giấy có vẽ phù văn kỳ dị kia chính là phù lục trong truyền thuyết.
Sử dụng phù lục không chỉ có ưu điểm thuận tiện nhanh chóng, phù lục còn có rất nhiều tác dụng khó lòng tin được, khiến cho phù lục trở thành thứ mà các tu sĩ sử dụng nhiều nhất, cũng như đan dược.
Nếu như nói phù lục có khuyết điểm, cũng chỉ có hai chỗ thiếu sót.
Thứ nhất, phù lục là một loại phẩm vật tiêu hao, giống như loại phù lục có tính công kích như Hỏa Cầu phù, chỉ có thể sử dụng một lần, sau đó sẽ hóa thành tro bụi. Nếu là phù lục có tính phụ trợ hoặc phòng ngự, số lần sử dụng có thể nhiều hơn một chút, nhưng đến khi linh lực phong ấn bên trong phù lục tiêu hao sạch sẽ, phù lục cũng sẽ tự động cháy thành tro biến mất. Chính vì như vậy, nếu là phù lục có cùng cấp bậc, phù lục có tính phòng ngự sẽ đắt hơn phù lục có tính công kích một chút.
Nếu là thứ chỉ dùng một lần đã biến mất như vậy, người tu tiên thông thường không tới lúc vô cùng khẩn cấp sẽ không dám khinh suất sử dụng.
Thứ hai, xác suất luyện chế phù lục thành công quá thấp. Thông thường mà nói, cho dù là phù lục sơ cấp Luyện Khí kỳ như Hỏa Cầu phù, Kim Cương phù... lúc tay mới luyện chế thông thường là thất bại liên tục mấy chục lần, thậm chí mấy trăm lần mới có thể luyện chế thành công một đạo. Cho dù là luyện chế được mấy ngàn lần, đã có kinh nghiệm thành thạo, thường là xác suất thành công cũng chỉ có chừng ba thành. Nếu như là phù lục cao cấp hơn một chút, chẳng những yêu cầu của phù chi, đan sa, phù bút... cần thiết phải cao hơn, xác suất thành công cũng sẽ giảm xuống rất nhiều.
Theo đạo lý phù lục khó luyện chế như vậy, Chế Phù Sư hẳn cũng rất ít mới phải, nhưng trên thực tế trong số bốn loại nghề nghiệp nổi tiếng, số lượng Chế Phù Sư là nhiều nhất.
Đây là bởi vì chủng loại phù lục thật sự quá nhiều, mà mỗi loại phương pháp luyện chế phù lục cũng không giống nhau. Cho dù là một ít Chế Phù sư luyện chế một ít phù lục đạt tới tiêu chuẩn rất cao, đổi lại luyện chế loại phù lục khác, mặc dù không phải là xác suất thành công cực thấp như tay mới luyện chế, nhưng cũng không khá hơn là bao.
Vì vậy, phần lớn Chế Phù sư đều chỉ có thể luyện chế thuần thục vài loại phù lục có hạn mà thôi.
Sau khi Triệu Địa cό được những tin tức này, cảm giác mình cό được cơ hội nhất định. Bởi vì hắn trên Địa Cầu là đa tài đa nghệ, hơn nữa trong lúc rảnh rỗi hắn cũng đã từng học vẽ.
“Chế phù không phải chỉ là vẽ mấy ký hiệu lằng ngoằng ngổn ngang thôi sao, ta nhất định có thể vẽ được!” Thấy được một tia hi vọng Triệu Địa liền hạ quyết tâm rất nhanh, muốn trở thành một sơ cấp Chế Phù Sư bằng vào thực lực của mình.
Muốn chế phù, đầu tiên sẽ phải học được pháp thuật tương ứng, chuyện này không thể nghi ngờ chút nào.
Giản gia có trưởng bối đặc biệt phụ trách dạy cho đám trẻ Luyện Khí kỳ tầng ba trở lên làm cách nào sử dụng một ít pháp thuật Ngũ Hành căn bản.
Vốn mấy năm trước Triệu Địa đã có cơ hội học tập pháp thuật, nhưng hắn cảm thấy mặc dù những chiêu số ấy đẹp mắt thật, nhưng cũng không có bất kỳ trợ giúp nào cho tu vi bản thân mình. Nếu như hắn có dư dả thời gian, nhất định hết sức vui lòng học tập vài loại pháp thuật thực dụng. Nhưng khi đó hắn phải chăm chỉ tu luyện mỗi ngày mười bảy mười tám canh giờ, không có thời gian rảnh tu tập pháp thuật.
Chỉ bất quá một năm này muốn học hiểu mấy loại pháp thuật, còn phải thử luyện tập luyện chế phù lục, không biết là có kịp hay không. Triệu Địa cũng không nắm chắc chuyện này, hắn cũng chỉ có thể làm hết sức.
Hắn nghe nói dù là Giản Vân có tư chất tu luyện cực tốt, năm xưa cũng tốn ba tháng mới học được hai loại pháp thuật đơn giản nhất. Nếu như thiên phú tu luyện pháp thuật của Triệu Địa cũng kém cỏi tệ hại như tư chất Linh Căn của hắn, chỉ sợ một năm cũng chưa chắc có thể học được một loại pháp thuật.
Triệu Địa ôm tâm trạng thấp thỏm lo âu đi tới Truyền Công các. Đây là một đại viện diện tích năm sáu ngàn thước vuông, trong viện bài trí cực kỳ đơn giản, trừ chính giữa có một đình nhỏ lục giác, góc phía Đông có một ao nước nhỏ, còn lại khắp nơi toàn là những hòn đá ngổn ngang lớn có nhỏ có.
Trong đình, một tu sĩ trung niên mày rậm mắt to mặt vuông đang giảng giải sử dụng một ít kỹ xảo cùng chỗ ảo diệu của Hỏa Xà thuật. Ba tên thiếu niên mười bảy mười tám tuổi ngồi xung quanh tu sĩ trung niên kia nghiêm túc lăng nghe, cũng không ai để ý Triệu Địa mới đến.
Hỏa Xà thuật là pháp thuật Luyện Khí kỳ trung cấp mà những tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng bảy, tám trở lên mới có thể nắm giữ sử dụng được, căn bản không phải mục tiêu hiện tại của Triệu Địa. Bất quá Triệu Địa cũng thức thời lặng lẽ đứng ở một bên, nghiêm túc lắng nghe, không dám quấy rầy chút nào.
Vị tu sĩ trung niên này chính là một trong những vị tu sĩ phụ trách truyền thụ pháp thuật trụ cột Ngũ Hành của Giản gia, cũng không phải là họ Giản, mà là họ Lý, đám trẻ Triệu Địa đều gọi y là Lý sư thúc.
Nghe nói vị Lý sư thúc này vốn không phải là tu sĩ Giản gia mà là một tên tán tu vô tông vô phái, lúc còn trẻ tình cờ quen biết một vị nữ tu sĩ Giản gia. Hai người nhất kiến chung tình, rất nhanh kết làm bạn lữ song tu, cùng nhau tìm hiểu đại đạo tu tiên. Đáng tiếc không được bao nhiêu năm, bạn lữ của Lý sư thúc bất hạnh bỏ mình trong một lần thi hành nhiệm vụ gia tộc. Từ đó về sau Lý sư thúc tâm tàn ý lạnh, cũng khó mà tiếp tục việc tu luyện, ở lại Giản gia truyền thụ cho hậu bối, sống nốt chuỗi ngày tàn.
Theo như những lời bình phẩm sau lưng của đám hậu bối, vị Lý sư thúc này rất tốt. Chẳng những y có hiểu biết sâu sắc độc đáo về pháp thuật trụ cột Ngũ Hành, hơn nữa tính tình vô cùng kiên nhẫn, lúc nào cũng có thể biểu diễn hết lần này tới lần khác, mãi cho đến khi hậu bối có thể hiểu được vận dụng mới thôi, đối với hậu bối cũng hết sức hiền lành, không hề nổi giận quát tháo. Mỗi lần Lý sư thúc xuất hiện ở Truyền Công các, lập tức có không ít người chạy tới nghe giảng.
Chính vì Triệu Địa biết hôm nay là Lý sư thúc đang làm nhiệm vụ ở Truyền Công các, mới cố ý chạy tới. Hẳn còn cố ý chọn buổi chiều ít người, không ngờ rằng vẫn còn có ba tên thiếu niên khác ở đây.
Sau khi Lý sư thúc giảng xong một đoạn, ba tên thiếu niên lại nói ra một vài câu hỏi, Lý sư thúc cũng nhất nhất trả lời tường tận.
Hơn hai giờ sau, ba tên thiếu niên mới tỏ ra luyến tiếc không thôi bái biệt Lý sư thúc, trở về mạnh ai nấy luyện tập.
Trước khi đi một thiếu niên trong đó nhận ra Triệu Địa, còn chế nhạo hắn một câu:
- Ủa, đây không phải là Ngũ Căn huynh đệ sao, ngươi cũng muốn bắt chước học tập pháp thuật ư, đừng lãng phí quá nhiều thời gian của Lý sư thúc chúng ta đó.
May Triệu Địa đã từng lịch duyệt hơn ba mươi năm, nghe lời chế nhạo này, mặt mày cũng phải ửng đỏ.
Lý sư thúc không thèm để ý chuyện này, sau khi hỏi thăm thuộc tính Linh Căn, tình huống cơ bản và lý do tới đây của Triệu Địa, còn khích lệ Triệu Địa một phen:
- Học tập pháp thuật cùng tu luyện linh lực không giống nhau chút nào. Học tập pháp thuật là học cách làm thế nào sử dụng linh lực, tu luyện linh lực là học cách làm thế nào tụ tập linh khí chuyển hóa thành linh lực của bản thân. Thông thường mà nói, sử dụng pháp thuật có thể dùng nhiều thành quen, luyện tập nhiều là có thể nắm giữ, không có liên quan quá nhiều tới Linh Căn. Con chỉ cần cần cù bù thông minh, cũng có thể rất nhanh nắm được từ một tới vài loại pháp thuật.
- Về phần pháp thuật Luyện Khí kỳ trung cấp trở lên, tu vi của con không đủ, không có đầy đủ linh lực sử dụng, bây giờ còn chưa thể học tập. Bây giờ con muốn học pháp thuật nào, con có đủ năm loại Linh Căn, cũng có thể học tập pháp thuật Ngũ Hành cấp thấp, bất quá ta đề nghị con bắt đầu từ Hỏa Cầu thuật đơn giản nhất, tuần tự mà tiến là thích hợp.
- Đa tạ sư thúc khích lệ, cứ theo như lời sư thúc, sư điệt sẽ bắt đầu học từ Hỏa Cầu thuật vậy.
Triệu Địa ở Giản gia lâu như vậy, hiếm có người nào nói chuyện với hắn mà không cười nhạo, trong bụng rất lấy làm cảm động.
Xem ra nhân phẩm của vị Lý sư thúc này còn tốt hơn cả lời đồn.
Kế tiếp Triệu Địa bắt đầu luyện tập Hỏa Cầu thuật dưới sự chỉ đạo của Lý sư thúc. Vị Lý sư thúc này trước tiên là giảng giải đơn giản phương pháp vận dụng linh lực bên trong Đan Điên, sau đó đọc qua pháp quyết Hỏa Cầu thuật một lượt.
Khẩu quyết này cũng không quá dài, sau khi Triệu Địa dụng tâm nghe một lần đã thuộc lòng.
Sau đó Lý sư thúc bảo Triệu Địa trở về bắt đầu luyện tập, cũng dặn dò rằng nếu có nghi ngờ có thể đến tìm y bất cứ lúc nào.
Sau khi Triệu Địa bái tạ Lý sư thúc, trở lại tĩnh thất của mình, không kịp chờ đợi bắt đầu dựa theo khẩu quyết luyện tập Hỏa Cầu thuật.
Hắn rất dễ dàng điều động một tia linh lực bên trong Đan Điền, dựa theo khẩu quyết yêu cầu thông qua một ít kinh mạch trong thân thể vận hành tới đầu ngón trỏ phải, nhưng lại rất khó phóng xuất linh lực từ đầu ngón tay ra ngoài cơ thể.
Sau khi thử liên tiếp mười mấy lần, Triệu Địa có cảm giác linh lực tiêu hao không ít, có chút mệt mỏi, không dám thử nữa, bèn trấn tĩnh tinh thần ngồi tĩnh tọa một đêm mới khôi phục đầy đủ linh lực trở lại.
Mấy ngày kế tiếp Triệu Địa không ngừng thử dựa theo khẩu quyết bức linh lực từ đầu ngón tay ra bên ngoài cơ thể, nhưng thủy chung vẫn khó có thể làm được. Hàng ngày ngoại trừ luyện tập ra, hắn ngồi tĩnh tọa nghỉ ngơi, một hơi bảy, tám ngày toàn là như vậy. Lúc hắn càng ngày càng chán nản định từ bỏ luyện tập, chạy đi tìm Lý sư thúc nhờ vả, thình lình lần luyện tập cuối lại có một chút biến hóa.
Hắn rõ ràng cảm giác được có một tia linh lực vọt ra khỏi đầu ngón tay, tạo thành dao động không gian nho nhỏ trên đầu ngón tay. Sau đó chỉ nghe ‘Soạt’ một tiếng, dường như là không khí xung quanh bị đốt cháy lên thành một ngọn lửa nhỏ dài hai, ba phân. Mặc dù ngọn lửa nhỏ này chỉ duy trì được hai ba giây đã hao hết linh lực biến mất, nhưng cũng đã khiến cho Triệu Địa vui mừng không ít, càng thêm chăm chỉ luyện tập pháp thuật.
Không biết có phải là vì bất ngờ này đã giúp cho Triệu Địa khai khiếu hay không, sau này hắn luyện tập càng ngày càng thuận lợi, cơ hồ lần nào cũng đốt lên được một ngọn lửa lớn có nhỏ có. Rốt cục sau khi tu luyện Hỏa Cầu thuật gần một tháng, Triệu Địa đã phóng xuất ra một hỏa cầu hoàn chỉnh thành công. Mặc dù đường kính hỏa cầu chỉ có ba bốn phân, nhưng cũng có nghĩa là rốt cục hắn đã bước đầu nắm được loại pháp thuật này.
Pháp thuật thứ nhất chỉ mất một tháng là có thể tu tập giỏi, mặc dù không thể coi là chuyện kinh thiên động địa gì, nhưng cũng khiến cho không ít người coi thường Triệu Địa phải giật mình.
Sau khi vị Lý sư thúc kia nghe nói chuyện này càng nhiệt liệt ngợi khen Triệu Địa hơn nữa, thỉnh thoảng còn lấy hắn làm gương khích lệ những hậu bối có tư chất kém cỏi.
Trong lúc nhất thời Triệu Địa cũng trở thành đối tượng được mọi người đàm luận sôi nổi. Có người nói mặc dù Linh Căn của hắn cực kém, nhưng có thiên phú khá cao trên phương diện tu tập pháp thuật. Đương nhiên những lời bàn tán này chỉ xuất hiện trong một quãng thời gian rất ngắn, rất nhanh đã bị một ít hậu bối có thiên phú tiến bộ với tốc độ kinh người thay thế.
Chỉ có bản thân Triệu Địa hiểu rõ ràng, mình không có thiên phú gì cả, tối đa cũng chỉ có thể coi như là bình thường mà thôi. Người khác học tập pháp thuật đều là vừa tiến hành tu luyện Luyện Khí kỳ vừa tu tập pháp thuật, căn bản không giống như hắn hoàn toàn ngưng tu hành, toàn tâm toàn ý tu tập một môn pháp thuật. Mặc dù hắn chỉ tu tập một tháng, nhưng số lần luyện tập nhiều hơn người khác không biết bao nhiêu lần, chắc chắn là không ít hơn.
Sau khi Triệu Địa luyện tập Hỏa Cầu thuật vô cùng thuần thục, bèn một lần nữa tới Truyền Công các tìm Lý sư thúc. Lần này chẳng biết tại sao người không nhiều lắm, hắn được Lý sư thúc dạy nguyên cả buổi chiều, thu hoạch thật đúng là không nhỏ. Chẳng những học thêm được khẩu quyết một môn pháp thuật phòng ngự, Kim Cương Tráo, là pháp thuật thuộc tính Kim, hơn nữa còn ấn chứng một ít tâm đắc mà hắn ngộ ra trong khi luyện tập Hỏa Cầu thuật. Lý sư thúc còn thuận tiện giảng giải một ít kỹ xảo sử dụng pháp thuật nho nhỏ, có thể nói đã giúp cho Triệu Địa được ích lợi không nhỏ.
Cứ như vậy, Triệu Địa mất hơn nữa năm học tập bốn năm loại pháp thuật Luyện Khí kỳ sơ cấp mà hằn có thê năm giữ, sau đó bắt đầu tính toán luyện tập chế phù. Muốn vẽ cần có tối thiểu ba loại công cụ: giấy vẽ, bút vẽ và màu vẽ. Luyện chế phù lục cũng có ba dụng cụ không thể thiếu, giấy phù, bút phù và đan sa.
Loại giấy bình thường của thế tục không có linh lực, cũng không thể chịu đựng linh lực, không thể dùng làm giấy phù. Giấy phù thường là chế từ những loài thảo mộc có ẩn chứa linh khí như Thất Tinh thảo.
Bút phù dùng vẽ phù đương nhiên tốt nhất cũng là dùng Linh Vật, loại bút thông thường nhất cũng dùng lông của một ít linh thú. Về phần đan sa cũng là do linh huyết của một ít linh thú cấp thấp luyện chế mà thành.
Những thứ này Triệu Địa không có thứ nào cả, hắn chỉ nhìn thấy hình dạng một vài loại phù lục cấp thấp trong một quyền gọi là Cơ Sở Phù Lục Tàn Bản ở Tàng Thư các. Mà trước đó Triệu Địa đã bắt đầu dùng giấy bút bình thường luyện tập vẽ phù văn trên phù lục, đã đạt được tới mức thuộc làu làu.
Thật ra ba thứ này trên Tu Tiên Giới không phải là hàng hiếm có gì, trong Giản gia cũng không ít người có. Sau khi Triệu Địa nghe ngóng một thời gian, bèn nhắm mục tiêu vào một đứa trẻ chừng bảy, tám tuổi tên là Giản Ly.
Giản Ly có một vị thúc bá có chức quyền ở tầng lớp trung bình trong Giản gia, hơn nữa bình thường vị thúc bá này của y cũng rất thích luyện chế phù lục, nhất định là có những dụng cụ chế phù cấp thấp này. Mà hiện tại Giản Ly chỉ mới đạt tới Luyện Khí kỳ tầng thứ ba, chính là lúc cần rất nhiều đan dược cấp thấp để gia tăng tu vi. Triệu Địa lấy ba viên Tụ Khí Tán làm điều kiện trao đổi, bảo Giản Ly giúp hắn đổi một ít giấy phù cùng đan sa cấp thấp, cũng cho hắn mượn một chiếc bút phù dùng một thời gian ngắn.
Giản Ly cơ hồ đáp ứng không chút do dự. Vị thúc bá này bình thường rất thương yêu y, hơn nữa bất quá chỉ là đổi một ít giấy phù cùng đan sa cấp thấp, chắc chắn không thành vấn đề, về phần bút phù có thể mượn được hay không, vậy không dám chắc.
Khi cần sử dụng phù lục, chỉ cần đọc vài câu chú ngữ ngắn gọn, tế luyện một ít linh lực vào giấy phù là có thể lập tức kích thích pháp thuật được phong ấn bên trong phù lục, sử dụng dễ dàng nhanh chóng hơn pháp thuật. Quan trọng hơn nữa chính là, một khi phù lục được luyện chế xong, còn có thể bán hoặc tặng cho các tu sĩ khác, những tu sĩ khác cũng có thể dễ dàng sử dụng.
Lấy Hỏa Cầu phù làm tỷ dụ, tên như ý nghĩa, chính là phù lục phong ấn loại pháp thuật cấp thấp Hỏa Cầu thuật. Tứ trưởng lão của Giản gia từng ban cho một hậu nhân trực hệ của mình một đạo Hỏa Cầu phù, cũng là một thiếu nữ cùng nhóm với Triệu Địa. Thiếu nữ này có ba Linh Căn Kim, Mộc, Thủy, không có Hỏa Linh Căn, vốn không thể thi triển Hỏa Cầu thuật. Nhưng lần đó nàng lấy ra một tờ giấy màu vàng dài chừng mười phân, rộng năm, sáu phân, trên mặt có vẽ những đạo phù văn quái dị màu đỏ giống như con giun, cùng hình một ngọn lửa. Sau đó nàng run đạo phù lục này lên trước mặt bọn Triệu Địa, trong nháy mắt liền hóa thành một hỏa cầu, khiến cho đám Triệu Địa lúc ấy là lần đầu tiên nhìn thấy phù lục phải giật nảy mình.
Thiếu nữ thấy mấy người trợn mắt há mồm, hiển nhiên mục đích của mình đã đạt tới, đắc ý vỗ tay rời đi. Sau chuyện này Triệu Địa truy vấn rất lâu, mới biết được tờ giấy có vẽ phù văn kỳ dị kia chính là phù lục trong truyền thuyết.
Sử dụng phù lục không chỉ có ưu điểm thuận tiện nhanh chóng, phù lục còn có rất nhiều tác dụng khó lòng tin được, khiến cho phù lục trở thành thứ mà các tu sĩ sử dụng nhiều nhất, cũng như đan dược.
Nếu như nói phù lục có khuyết điểm, cũng chỉ có hai chỗ thiếu sót.
Thứ nhất, phù lục là một loại phẩm vật tiêu hao, giống như loại phù lục có tính công kích như Hỏa Cầu phù, chỉ có thể sử dụng một lần, sau đó sẽ hóa thành tro bụi. Nếu là phù lục có tính phụ trợ hoặc phòng ngự, số lần sử dụng có thể nhiều hơn một chút, nhưng đến khi linh lực phong ấn bên trong phù lục tiêu hao sạch sẽ, phù lục cũng sẽ tự động cháy thành tro biến mất. Chính vì như vậy, nếu là phù lục có cùng cấp bậc, phù lục có tính phòng ngự sẽ đắt hơn phù lục có tính công kích một chút.
Nếu là thứ chỉ dùng một lần đã biến mất như vậy, người tu tiên thông thường không tới lúc vô cùng khẩn cấp sẽ không dám khinh suất sử dụng.
Thứ hai, xác suất luyện chế phù lục thành công quá thấp. Thông thường mà nói, cho dù là phù lục sơ cấp Luyện Khí kỳ như Hỏa Cầu phù, Kim Cương phù... lúc tay mới luyện chế thông thường là thất bại liên tục mấy chục lần, thậm chí mấy trăm lần mới có thể luyện chế thành công một đạo. Cho dù là luyện chế được mấy ngàn lần, đã có kinh nghiệm thành thạo, thường là xác suất thành công cũng chỉ có chừng ba thành. Nếu như là phù lục cao cấp hơn một chút, chẳng những yêu cầu của phù chi, đan sa, phù bút... cần thiết phải cao hơn, xác suất thành công cũng sẽ giảm xuống rất nhiều.
Theo đạo lý phù lục khó luyện chế như vậy, Chế Phù Sư hẳn cũng rất ít mới phải, nhưng trên thực tế trong số bốn loại nghề nghiệp nổi tiếng, số lượng Chế Phù Sư là nhiều nhất.
Đây là bởi vì chủng loại phù lục thật sự quá nhiều, mà mỗi loại phương pháp luyện chế phù lục cũng không giống nhau. Cho dù là một ít Chế Phù sư luyện chế một ít phù lục đạt tới tiêu chuẩn rất cao, đổi lại luyện chế loại phù lục khác, mặc dù không phải là xác suất thành công cực thấp như tay mới luyện chế, nhưng cũng không khá hơn là bao.
Vì vậy, phần lớn Chế Phù sư đều chỉ có thể luyện chế thuần thục vài loại phù lục có hạn mà thôi.
Sau khi Triệu Địa cό được những tin tức này, cảm giác mình cό được cơ hội nhất định. Bởi vì hắn trên Địa Cầu là đa tài đa nghệ, hơn nữa trong lúc rảnh rỗi hắn cũng đã từng học vẽ.
“Chế phù không phải chỉ là vẽ mấy ký hiệu lằng ngoằng ngổn ngang thôi sao, ta nhất định có thể vẽ được!” Thấy được một tia hi vọng Triệu Địa liền hạ quyết tâm rất nhanh, muốn trở thành một sơ cấp Chế Phù Sư bằng vào thực lực của mình.
Muốn chế phù, đầu tiên sẽ phải học được pháp thuật tương ứng, chuyện này không thể nghi ngờ chút nào.
Giản gia có trưởng bối đặc biệt phụ trách dạy cho đám trẻ Luyện Khí kỳ tầng ba trở lên làm cách nào sử dụng một ít pháp thuật Ngũ Hành căn bản.
Vốn mấy năm trước Triệu Địa đã có cơ hội học tập pháp thuật, nhưng hắn cảm thấy mặc dù những chiêu số ấy đẹp mắt thật, nhưng cũng không có bất kỳ trợ giúp nào cho tu vi bản thân mình. Nếu như hắn có dư dả thời gian, nhất định hết sức vui lòng học tập vài loại pháp thuật thực dụng. Nhưng khi đó hắn phải chăm chỉ tu luyện mỗi ngày mười bảy mười tám canh giờ, không có thời gian rảnh tu tập pháp thuật.
Chỉ bất quá một năm này muốn học hiểu mấy loại pháp thuật, còn phải thử luyện tập luyện chế phù lục, không biết là có kịp hay không. Triệu Địa cũng không nắm chắc chuyện này, hắn cũng chỉ có thể làm hết sức.
Hắn nghe nói dù là Giản Vân có tư chất tu luyện cực tốt, năm xưa cũng tốn ba tháng mới học được hai loại pháp thuật đơn giản nhất. Nếu như thiên phú tu luyện pháp thuật của Triệu Địa cũng kém cỏi tệ hại như tư chất Linh Căn của hắn, chỉ sợ một năm cũng chưa chắc có thể học được một loại pháp thuật.
Triệu Địa ôm tâm trạng thấp thỏm lo âu đi tới Truyền Công các. Đây là một đại viện diện tích năm sáu ngàn thước vuông, trong viện bài trí cực kỳ đơn giản, trừ chính giữa có một đình nhỏ lục giác, góc phía Đông có một ao nước nhỏ, còn lại khắp nơi toàn là những hòn đá ngổn ngang lớn có nhỏ có.
Trong đình, một tu sĩ trung niên mày rậm mắt to mặt vuông đang giảng giải sử dụng một ít kỹ xảo cùng chỗ ảo diệu của Hỏa Xà thuật. Ba tên thiếu niên mười bảy mười tám tuổi ngồi xung quanh tu sĩ trung niên kia nghiêm túc lăng nghe, cũng không ai để ý Triệu Địa mới đến.
Hỏa Xà thuật là pháp thuật Luyện Khí kỳ trung cấp mà những tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng bảy, tám trở lên mới có thể nắm giữ sử dụng được, căn bản không phải mục tiêu hiện tại của Triệu Địa. Bất quá Triệu Địa cũng thức thời lặng lẽ đứng ở một bên, nghiêm túc lắng nghe, không dám quấy rầy chút nào.
Vị tu sĩ trung niên này chính là một trong những vị tu sĩ phụ trách truyền thụ pháp thuật trụ cột Ngũ Hành của Giản gia, cũng không phải là họ Giản, mà là họ Lý, đám trẻ Triệu Địa đều gọi y là Lý sư thúc.
Nghe nói vị Lý sư thúc này vốn không phải là tu sĩ Giản gia mà là một tên tán tu vô tông vô phái, lúc còn trẻ tình cờ quen biết một vị nữ tu sĩ Giản gia. Hai người nhất kiến chung tình, rất nhanh kết làm bạn lữ song tu, cùng nhau tìm hiểu đại đạo tu tiên. Đáng tiếc không được bao nhiêu năm, bạn lữ của Lý sư thúc bất hạnh bỏ mình trong một lần thi hành nhiệm vụ gia tộc. Từ đó về sau Lý sư thúc tâm tàn ý lạnh, cũng khó mà tiếp tục việc tu luyện, ở lại Giản gia truyền thụ cho hậu bối, sống nốt chuỗi ngày tàn.
Theo như những lời bình phẩm sau lưng của đám hậu bối, vị Lý sư thúc này rất tốt. Chẳng những y có hiểu biết sâu sắc độc đáo về pháp thuật trụ cột Ngũ Hành, hơn nữa tính tình vô cùng kiên nhẫn, lúc nào cũng có thể biểu diễn hết lần này tới lần khác, mãi cho đến khi hậu bối có thể hiểu được vận dụng mới thôi, đối với hậu bối cũng hết sức hiền lành, không hề nổi giận quát tháo. Mỗi lần Lý sư thúc xuất hiện ở Truyền Công các, lập tức có không ít người chạy tới nghe giảng.
Chính vì Triệu Địa biết hôm nay là Lý sư thúc đang làm nhiệm vụ ở Truyền Công các, mới cố ý chạy tới. Hẳn còn cố ý chọn buổi chiều ít người, không ngờ rằng vẫn còn có ba tên thiếu niên khác ở đây.
Sau khi Lý sư thúc giảng xong một đoạn, ba tên thiếu niên lại nói ra một vài câu hỏi, Lý sư thúc cũng nhất nhất trả lời tường tận.
Hơn hai giờ sau, ba tên thiếu niên mới tỏ ra luyến tiếc không thôi bái biệt Lý sư thúc, trở về mạnh ai nấy luyện tập.
Trước khi đi một thiếu niên trong đó nhận ra Triệu Địa, còn chế nhạo hắn một câu:
- Ủa, đây không phải là Ngũ Căn huynh đệ sao, ngươi cũng muốn bắt chước học tập pháp thuật ư, đừng lãng phí quá nhiều thời gian của Lý sư thúc chúng ta đó.
May Triệu Địa đã từng lịch duyệt hơn ba mươi năm, nghe lời chế nhạo này, mặt mày cũng phải ửng đỏ.
Lý sư thúc không thèm để ý chuyện này, sau khi hỏi thăm thuộc tính Linh Căn, tình huống cơ bản và lý do tới đây của Triệu Địa, còn khích lệ Triệu Địa một phen:
- Học tập pháp thuật cùng tu luyện linh lực không giống nhau chút nào. Học tập pháp thuật là học cách làm thế nào sử dụng linh lực, tu luyện linh lực là học cách làm thế nào tụ tập linh khí chuyển hóa thành linh lực của bản thân. Thông thường mà nói, sử dụng pháp thuật có thể dùng nhiều thành quen, luyện tập nhiều là có thể nắm giữ, không có liên quan quá nhiều tới Linh Căn. Con chỉ cần cần cù bù thông minh, cũng có thể rất nhanh nắm được từ một tới vài loại pháp thuật.
- Về phần pháp thuật Luyện Khí kỳ trung cấp trở lên, tu vi của con không đủ, không có đầy đủ linh lực sử dụng, bây giờ còn chưa thể học tập. Bây giờ con muốn học pháp thuật nào, con có đủ năm loại Linh Căn, cũng có thể học tập pháp thuật Ngũ Hành cấp thấp, bất quá ta đề nghị con bắt đầu từ Hỏa Cầu thuật đơn giản nhất, tuần tự mà tiến là thích hợp.
- Đa tạ sư thúc khích lệ, cứ theo như lời sư thúc, sư điệt sẽ bắt đầu học từ Hỏa Cầu thuật vậy.
Triệu Địa ở Giản gia lâu như vậy, hiếm có người nào nói chuyện với hắn mà không cười nhạo, trong bụng rất lấy làm cảm động.
Xem ra nhân phẩm của vị Lý sư thúc này còn tốt hơn cả lời đồn.
Kế tiếp Triệu Địa bắt đầu luyện tập Hỏa Cầu thuật dưới sự chỉ đạo của Lý sư thúc. Vị Lý sư thúc này trước tiên là giảng giải đơn giản phương pháp vận dụng linh lực bên trong Đan Điên, sau đó đọc qua pháp quyết Hỏa Cầu thuật một lượt.
Khẩu quyết này cũng không quá dài, sau khi Triệu Địa dụng tâm nghe một lần đã thuộc lòng.
Sau đó Lý sư thúc bảo Triệu Địa trở về bắt đầu luyện tập, cũng dặn dò rằng nếu có nghi ngờ có thể đến tìm y bất cứ lúc nào.
Sau khi Triệu Địa bái tạ Lý sư thúc, trở lại tĩnh thất của mình, không kịp chờ đợi bắt đầu dựa theo khẩu quyết luyện tập Hỏa Cầu thuật.
Hắn rất dễ dàng điều động một tia linh lực bên trong Đan Điền, dựa theo khẩu quyết yêu cầu thông qua một ít kinh mạch trong thân thể vận hành tới đầu ngón trỏ phải, nhưng lại rất khó phóng xuất linh lực từ đầu ngón tay ra ngoài cơ thể.
Sau khi thử liên tiếp mười mấy lần, Triệu Địa có cảm giác linh lực tiêu hao không ít, có chút mệt mỏi, không dám thử nữa, bèn trấn tĩnh tinh thần ngồi tĩnh tọa một đêm mới khôi phục đầy đủ linh lực trở lại.
Mấy ngày kế tiếp Triệu Địa không ngừng thử dựa theo khẩu quyết bức linh lực từ đầu ngón tay ra bên ngoài cơ thể, nhưng thủy chung vẫn khó có thể làm được. Hàng ngày ngoại trừ luyện tập ra, hắn ngồi tĩnh tọa nghỉ ngơi, một hơi bảy, tám ngày toàn là như vậy. Lúc hắn càng ngày càng chán nản định từ bỏ luyện tập, chạy đi tìm Lý sư thúc nhờ vả, thình lình lần luyện tập cuối lại có một chút biến hóa.
Hắn rõ ràng cảm giác được có một tia linh lực vọt ra khỏi đầu ngón tay, tạo thành dao động không gian nho nhỏ trên đầu ngón tay. Sau đó chỉ nghe ‘Soạt’ một tiếng, dường như là không khí xung quanh bị đốt cháy lên thành một ngọn lửa nhỏ dài hai, ba phân. Mặc dù ngọn lửa nhỏ này chỉ duy trì được hai ba giây đã hao hết linh lực biến mất, nhưng cũng đã khiến cho Triệu Địa vui mừng không ít, càng thêm chăm chỉ luyện tập pháp thuật.
Không biết có phải là vì bất ngờ này đã giúp cho Triệu Địa khai khiếu hay không, sau này hắn luyện tập càng ngày càng thuận lợi, cơ hồ lần nào cũng đốt lên được một ngọn lửa lớn có nhỏ có. Rốt cục sau khi tu luyện Hỏa Cầu thuật gần một tháng, Triệu Địa đã phóng xuất ra một hỏa cầu hoàn chỉnh thành công. Mặc dù đường kính hỏa cầu chỉ có ba bốn phân, nhưng cũng có nghĩa là rốt cục hắn đã bước đầu nắm được loại pháp thuật này.
Pháp thuật thứ nhất chỉ mất một tháng là có thể tu tập giỏi, mặc dù không thể coi là chuyện kinh thiên động địa gì, nhưng cũng khiến cho không ít người coi thường Triệu Địa phải giật mình.
Sau khi vị Lý sư thúc kia nghe nói chuyện này càng nhiệt liệt ngợi khen Triệu Địa hơn nữa, thỉnh thoảng còn lấy hắn làm gương khích lệ những hậu bối có tư chất kém cỏi.
Trong lúc nhất thời Triệu Địa cũng trở thành đối tượng được mọi người đàm luận sôi nổi. Có người nói mặc dù Linh Căn của hắn cực kém, nhưng có thiên phú khá cao trên phương diện tu tập pháp thuật. Đương nhiên những lời bàn tán này chỉ xuất hiện trong một quãng thời gian rất ngắn, rất nhanh đã bị một ít hậu bối có thiên phú tiến bộ với tốc độ kinh người thay thế.
Chỉ có bản thân Triệu Địa hiểu rõ ràng, mình không có thiên phú gì cả, tối đa cũng chỉ có thể coi như là bình thường mà thôi. Người khác học tập pháp thuật đều là vừa tiến hành tu luyện Luyện Khí kỳ vừa tu tập pháp thuật, căn bản không giống như hắn hoàn toàn ngưng tu hành, toàn tâm toàn ý tu tập một môn pháp thuật. Mặc dù hắn chỉ tu tập một tháng, nhưng số lần luyện tập nhiều hơn người khác không biết bao nhiêu lần, chắc chắn là không ít hơn.
Sau khi Triệu Địa luyện tập Hỏa Cầu thuật vô cùng thuần thục, bèn một lần nữa tới Truyền Công các tìm Lý sư thúc. Lần này chẳng biết tại sao người không nhiều lắm, hắn được Lý sư thúc dạy nguyên cả buổi chiều, thu hoạch thật đúng là không nhỏ. Chẳng những học thêm được khẩu quyết một môn pháp thuật phòng ngự, Kim Cương Tráo, là pháp thuật thuộc tính Kim, hơn nữa còn ấn chứng một ít tâm đắc mà hắn ngộ ra trong khi luyện tập Hỏa Cầu thuật. Lý sư thúc còn thuận tiện giảng giải một ít kỹ xảo sử dụng pháp thuật nho nhỏ, có thể nói đã giúp cho Triệu Địa được ích lợi không nhỏ.
Cứ như vậy, Triệu Địa mất hơn nữa năm học tập bốn năm loại pháp thuật Luyện Khí kỳ sơ cấp mà hằn có thê năm giữ, sau đó bắt đầu tính toán luyện tập chế phù. Muốn vẽ cần có tối thiểu ba loại công cụ: giấy vẽ, bút vẽ và màu vẽ. Luyện chế phù lục cũng có ba dụng cụ không thể thiếu, giấy phù, bút phù và đan sa.
Loại giấy bình thường của thế tục không có linh lực, cũng không thể chịu đựng linh lực, không thể dùng làm giấy phù. Giấy phù thường là chế từ những loài thảo mộc có ẩn chứa linh khí như Thất Tinh thảo.
Bút phù dùng vẽ phù đương nhiên tốt nhất cũng là dùng Linh Vật, loại bút thông thường nhất cũng dùng lông của một ít linh thú. Về phần đan sa cũng là do linh huyết của một ít linh thú cấp thấp luyện chế mà thành.
Những thứ này Triệu Địa không có thứ nào cả, hắn chỉ nhìn thấy hình dạng một vài loại phù lục cấp thấp trong một quyền gọi là Cơ Sở Phù Lục Tàn Bản ở Tàng Thư các. Mà trước đó Triệu Địa đã bắt đầu dùng giấy bút bình thường luyện tập vẽ phù văn trên phù lục, đã đạt được tới mức thuộc làu làu.
Thật ra ba thứ này trên Tu Tiên Giới không phải là hàng hiếm có gì, trong Giản gia cũng không ít người có. Sau khi Triệu Địa nghe ngóng một thời gian, bèn nhắm mục tiêu vào một đứa trẻ chừng bảy, tám tuổi tên là Giản Ly.
Giản Ly có một vị thúc bá có chức quyền ở tầng lớp trung bình trong Giản gia, hơn nữa bình thường vị thúc bá này của y cũng rất thích luyện chế phù lục, nhất định là có những dụng cụ chế phù cấp thấp này. Mà hiện tại Giản Ly chỉ mới đạt tới Luyện Khí kỳ tầng thứ ba, chính là lúc cần rất nhiều đan dược cấp thấp để gia tăng tu vi. Triệu Địa lấy ba viên Tụ Khí Tán làm điều kiện trao đổi, bảo Giản Ly giúp hắn đổi một ít giấy phù cùng đan sa cấp thấp, cũng cho hắn mượn một chiếc bút phù dùng một thời gian ngắn.
Giản Ly cơ hồ đáp ứng không chút do dự. Vị thúc bá này bình thường rất thương yêu y, hơn nữa bất quá chỉ là đổi một ít giấy phù cùng đan sa cấp thấp, chắc chắn không thành vấn đề, về phần bút phù có thể mượn được hay không, vậy không dám chắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.