Chương 22: Thổ Lao Phù
Hà Bất Ngữ
01/12/2017
Đáng tiếc một tiếng keng trầm đục vang lên, một tấm thuẫn vàng chói xuất hiện trước mặt thiếu phụ, chặn lại chiếc nhẫn Tinh Đồng, chính là nam tử mặt đen kia kịp thời xuất thủ đỡ cho thiếu phụ.
Mắt thấy công kích thiếu phụ bất thành, Triệu Địa còn chưa kịp điều chỉnh, đã thấy một đạo hoàng quang bay tới gần mình. Chỉ trong thoáng chốc hóa thành một màn hào quang màu vàng sẫm đường kính bảy tám thước, bao phủ cả Triệu Địa lẫn Huyền Ô thuẫn vào trong.
Màn hào quang màu vàng sẫm này có màu sắc gần giống như Thổ Giáp thuật bảo vệ trên người Triệu Địa, cũng cùng là vòng bảo vệ thuộc tính Thổ. Nhưng năng lực phòng ngự của nó hơn xa Thổ Giáp thuật, là phù lục Luyện Khí kỳ cao cấp Thổ Lao phù biến hóa mà thành.
Thổ Lao phù thông thường là một loại phù lục dùng để tạm thời vây khốn yêu thú. Yêu thú bị giam bên trong không thể nào ra khỏi màn hào quang phạm vi của Thổ Lao phù được, tới khi nào uy năng của đạo phù lục này hao hết.
Vì vậy Thổ Lao phù có năng lực phòng ngự mạnh nhất trong tất cả phù lục ở Luyện Khí kỳ. Bất quá sau khi dùng Thổ Lao phù, người bên ngoài muốn công kích được bên trong cũng cần phải phá được màn hào quang màu vàng sẫm trước.
Nam tử mặt đen cùng thiếu phụ từng phối hợp qua nhiều lần, mắt thấy bạn lữ của mình cũng sắp sửa chuẩn bị xong pháp khí Ngọc Sơn ấn uy lực cực lớn kia, lập tức dùng đạo phù lục Thổ Lao phù này muốn vây chết Triệu Địa trong màn hào quang.
Sau khi sử dụng Thổ Lao phù, nam từ mặt đen liền thu hồi pháp khí Kim Tuyến Mâu, nhìn chằm chằm Triệu Địa, nở một nụ cười đắc ý có vẻ như “Ngươi nhất định phải chết”.
Y hiểu rất rõ ràng, với uy năng của Ngọc Sơn ấn hoàn toàn có thể đánh một cái giết chết đối phương. Nhưng loại pháp khí có uy lực cực lớn này lại có một khuyết điểm, ngoại trừ hao phí linh lực cực lớn ra, cũng hết sức kém phần linh hoạt.
Nếu không phải đã vây khốn Triệu Địa tại chỗ, chỉ sợ khó có thể công kích được đối phương, dù sao đối phương chỉ cần khẽ lách mình trước khi Ngọc Sơn ấn đánh xuống là có thể tránh né dễ dàng. Mà linh lực của thiếu phụ kia không thể nào chỉ huy Ngọc Sơn ấn công kích vài lần, cho nên nhất định phải một đòn đánh chết.
Hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, mặc dù sắc mặt thiếu phụ lúc này giống như tờ giấy trắng, linh lực cũng sắp sửa khô cạn, nhưng Ngọc Sơn ấn kia cũng đã bành trướng trở nên to chừng mười thước, đang từ từ bay tới đỉnh đầu Triệu Địa.
Triệu Địa hoảng hốt, sống lưng toát ra mồ hôi lạnh, có cảm giác như tim nhảy lên cổ họng, trong khoảnh khắc thậm chí hắn nghĩ rằng mình sẽ vì vậy mà chết. Giữa nguy cơ, trong đầu hắn xoay chuyển ý nghĩ thật nhanh, thu hồi chiếc nhẫn Tinh Đồng trở về, đưa Huyền Ô thuẫn ra trước người. Đồng thời tay hắn lấy ra một xấp phù lục thật dày, miệng lẩm bẩm thôi thúc phù lục trong tay.
Ngọc Sơn ấn đã đến ngay phía trên đỉnh đầu Triệu Địa mười mấy thước, sau khi hơi dừng một chút bèn mang theo tiếng rít gió điên cuồng nện thật mạnh xuống.
Hai tiếng nổ ầm ầm vang lên, trong một mảng khói lửa cát bụi mịt mù, một bóng người bắn nhanh ra ngoài.
Trước khi Ngọc Sơn ấn nện xuống, Triệu Địa xuất ra trước người mình mười mấy đạo phù lục Hỏa Xà phù, một phát đánh nát màn hào quang màu vàng sẫm.. Đồng thời lực nổ của hỏa xà sinh ra lực phản chấn cực mạnh đẩy hắn bay vọt về phía sau. Mà vào lúc này, Ngọc Sơn ấn mới đánh xuống, một tiếng nổ ầm vang lên, cát bay đá chạy, ấn này đã nện xuống đất tạo thành một hố sâu hơn một thước.
Nếu như động tác Triệu Địa chậm hơn hai ba giây, sợ rằng lúc này đã thành một đống thịt nát.
Cho dù như vậy, nếu không nhờ có Huyền Ô thuẫn bảo vệ, chỉ cần mười mấy đạo Hỏa Xà phù kia nổ tung sinh ra dư uy, cũng thừa sức đánh cho Triệu Địa trọng thương.
Triệu Địa tránh thoát một kiếp, chật vật từ dưới đất bò dậy, mặt không tình cảm, ánh mắt toát ra một đạo hàn quang.
Nam tử mặt đen cùng thiếu phụ thấy một đòn Ngọc Sơn ấn lại không thể đánh trọng thương được đối phương, cả hai liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ sợ hãi từ trong mắt đối phương.
Hai người này đã sớm tâm ý tương thông, chỉ cần liếc mắt trao đổi với nhau đã lập tức hiểu ý đối phương. Thiếu phụ điểm ra một chỉ về phía Ngọc Sơn ấn, hình dáng chiếc ấn lập tức nhanh chóng thu nhỏ lại, trở thành còn hai ba tấc, sau đó nhanh chóng bay về phía thiếu phụ.
Hai người tính toán triệu hồi pháp khí, sau đó lui bước trốn chạy.
Triệu Địa hừ lạnh một tiếng trong lòng, đối mặt tử địch gần như đẩy mình vào tử địa, đương nhiên hắn sẽ không để cho bọn chúng rời đi như vậy. Về phần làm thế nào đối phó hai tên tu sĩ này, trong khoảnh khắc hắn cũng đã có “linh cảm”.
Mặc dù thiếu phụ kia có tu vi cao nhất trong ba người, nhưng mới vừa rồi tiêu hao linh lực lại là nhiều nhất, lúc này ngược lại là kẻ thực lực yếu nhất trong ba người.
Dưới sự che chở của Huyền Ô thuẫn, Triệu Địa cấp tốc chạy về phía thiếu phụ. Bởi vì có Bách Vũ ngoa tồn tại, chỉ trong thời gian ngắn ngủi một lần hô hấp đã lướt tới gần hai ba mươi thước, sau đó vung tay lên, một đạo Hỏa Xà phù bay ra.
Hồng quang chợt lóe, phù lục hóa thành một con hỏa xà dài hơn một thước, to hai ba tấc, đánh về phía thiếu phụ thật nhanh.
Lúc này dường như thiếu phụ cũng khó phóng xuất pháp thuật phòng ngự, không hề để ý tới hỏa xà của Triệu Địa đang đánh tới, chạy nhanh về phía nam tử mặt đen. Động tác của nam tử mặt đen cũng hết sức bén nhạy, điều khiển một tấm thuẫn màu vàng che trước mặt hai người.
Thấy hai người này đứng cùng nhau, khóe miệng Triệu Địa khẽ nhếch lên, nở một nụ cười cổ quái.
Hỏa xà đụng vào tấm thuẫn màu vàng phát tán kim quang. Sau một tiếng nổ vang, kim quang chớp động mấy cái liền khôi phục như lúc ban đầu. Hòa xà lại hóa thành điểm điểm hồng quang, biến mất không thấy.
Nhưng theo sát phía sau hỏa xà là một đạo hoàng quang bay tới. Hoàng quang chợt lóe, hóa thành một màn hào quang màu vàng sẫm dày bảy tám thước, giam nam tử mặt đen cùng thiếu phụ vào trong.
Cũng là một đạo Thổ Lao phù, bất quá lần này là do Triệu Địa tế xuất. Đạo Thổ Lao phù này là Triệu Địa mua được ở Lưu Vân phường thị với giá rất cao, không dễ gì có được, không ngờ rằng vào lúc này phát sinh tác dụng gậy ông đập lưng ông.
Hai người bên trong màn hào quang màu vàng sẫm ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng thiếu phụ thầm nhủ: “Chẳng lẽ trùng hợp như thế, đối phương cũng có pháp khí tương tự Ngọc Sơn ấn hay sao?”
Rất nhanh nàng đã phủ định giả thuyết này, bởi vì Triệu Địa đã móc ra một xấp phù lục dày hơn nữa, trong miệng đang thấp giọng niệm chú ngữ.
Hai người bị Thổ Lao thuật vây khốn vô cùng kinh hãi, mạnh ai nấy vội vàng xuất ra pháp khí công kích màn hào quang màu vàng sẫm kia. Một Kim Tuyến Mâu, một chiếc ngọc ấn điên cuồng đánh vào màn hào quang, bất quá màn hào quang chỉ chấn động không ngừng, nhưng không có bất kỳ dấu hiệu gì là tan vỡ. Mà lúc này Triệu Địa đã ném ra hết ba mươi mấy đạo phù lục đang cầm trong tay.
Ba mươi mấy con hỏa xà to chừng hai ba tấc cùng nhau đánh vào màn hào quang màu vàng sẫm, đây cũng là cảnh tượng cuối cùng mà hai người kia thấy được trong đời mình. Sau một tràng tiếng nổ, ánh lửa chớp nháy, tại chỗ chỉ còn lại thi thể nám đen không nguyên vẹn của hai người, cùng với hai món pháp khí nằm chỏng trơ trên mặt đất.
Uy năng của ba mươi mấy đạo Hỏa Xà phù này chẳng những đã đánh nát màn hào quang màu vàng sẫm, uy năng còn dư lại cũng đã nổ chết hai tu sĩ kia.
Đến chết hai người cũng không hiểu vì sao trong tay đối phương có nhiều phù lục công kích như vậy, giá trị của chúng có thể sánh ngang với một món thượng phẩm pháp khí. Sử dụng phù lục một lần một cách xa hoa như vậy, cho dù là đệ tử nòng cốt của đại gia tộc tu tiên cũng không dám.
Từ lúc hán tử mặt đen đánh lén Triệu Địa, đến cuối cùng Triệu Địa dùng Hỏa Xà phù giết chết hai người, hết thảy bất quá chỉ xảy ra trong một hai phút mà thôi.
Mắt thấy công kích thiếu phụ bất thành, Triệu Địa còn chưa kịp điều chỉnh, đã thấy một đạo hoàng quang bay tới gần mình. Chỉ trong thoáng chốc hóa thành một màn hào quang màu vàng sẫm đường kính bảy tám thước, bao phủ cả Triệu Địa lẫn Huyền Ô thuẫn vào trong.
Màn hào quang màu vàng sẫm này có màu sắc gần giống như Thổ Giáp thuật bảo vệ trên người Triệu Địa, cũng cùng là vòng bảo vệ thuộc tính Thổ. Nhưng năng lực phòng ngự của nó hơn xa Thổ Giáp thuật, là phù lục Luyện Khí kỳ cao cấp Thổ Lao phù biến hóa mà thành.
Thổ Lao phù thông thường là một loại phù lục dùng để tạm thời vây khốn yêu thú. Yêu thú bị giam bên trong không thể nào ra khỏi màn hào quang phạm vi của Thổ Lao phù được, tới khi nào uy năng của đạo phù lục này hao hết.
Vì vậy Thổ Lao phù có năng lực phòng ngự mạnh nhất trong tất cả phù lục ở Luyện Khí kỳ. Bất quá sau khi dùng Thổ Lao phù, người bên ngoài muốn công kích được bên trong cũng cần phải phá được màn hào quang màu vàng sẫm trước.
Nam tử mặt đen cùng thiếu phụ từng phối hợp qua nhiều lần, mắt thấy bạn lữ của mình cũng sắp sửa chuẩn bị xong pháp khí Ngọc Sơn ấn uy lực cực lớn kia, lập tức dùng đạo phù lục Thổ Lao phù này muốn vây chết Triệu Địa trong màn hào quang.
Sau khi sử dụng Thổ Lao phù, nam từ mặt đen liền thu hồi pháp khí Kim Tuyến Mâu, nhìn chằm chằm Triệu Địa, nở một nụ cười đắc ý có vẻ như “Ngươi nhất định phải chết”.
Y hiểu rất rõ ràng, với uy năng của Ngọc Sơn ấn hoàn toàn có thể đánh một cái giết chết đối phương. Nhưng loại pháp khí có uy lực cực lớn này lại có một khuyết điểm, ngoại trừ hao phí linh lực cực lớn ra, cũng hết sức kém phần linh hoạt.
Nếu không phải đã vây khốn Triệu Địa tại chỗ, chỉ sợ khó có thể công kích được đối phương, dù sao đối phương chỉ cần khẽ lách mình trước khi Ngọc Sơn ấn đánh xuống là có thể tránh né dễ dàng. Mà linh lực của thiếu phụ kia không thể nào chỉ huy Ngọc Sơn ấn công kích vài lần, cho nên nhất định phải một đòn đánh chết.
Hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, mặc dù sắc mặt thiếu phụ lúc này giống như tờ giấy trắng, linh lực cũng sắp sửa khô cạn, nhưng Ngọc Sơn ấn kia cũng đã bành trướng trở nên to chừng mười thước, đang từ từ bay tới đỉnh đầu Triệu Địa.
Triệu Địa hoảng hốt, sống lưng toát ra mồ hôi lạnh, có cảm giác như tim nhảy lên cổ họng, trong khoảnh khắc thậm chí hắn nghĩ rằng mình sẽ vì vậy mà chết. Giữa nguy cơ, trong đầu hắn xoay chuyển ý nghĩ thật nhanh, thu hồi chiếc nhẫn Tinh Đồng trở về, đưa Huyền Ô thuẫn ra trước người. Đồng thời tay hắn lấy ra một xấp phù lục thật dày, miệng lẩm bẩm thôi thúc phù lục trong tay.
Ngọc Sơn ấn đã đến ngay phía trên đỉnh đầu Triệu Địa mười mấy thước, sau khi hơi dừng một chút bèn mang theo tiếng rít gió điên cuồng nện thật mạnh xuống.
Hai tiếng nổ ầm ầm vang lên, trong một mảng khói lửa cát bụi mịt mù, một bóng người bắn nhanh ra ngoài.
Trước khi Ngọc Sơn ấn nện xuống, Triệu Địa xuất ra trước người mình mười mấy đạo phù lục Hỏa Xà phù, một phát đánh nát màn hào quang màu vàng sẫm.. Đồng thời lực nổ của hỏa xà sinh ra lực phản chấn cực mạnh đẩy hắn bay vọt về phía sau. Mà vào lúc này, Ngọc Sơn ấn mới đánh xuống, một tiếng nổ ầm vang lên, cát bay đá chạy, ấn này đã nện xuống đất tạo thành một hố sâu hơn một thước.
Nếu như động tác Triệu Địa chậm hơn hai ba giây, sợ rằng lúc này đã thành một đống thịt nát.
Cho dù như vậy, nếu không nhờ có Huyền Ô thuẫn bảo vệ, chỉ cần mười mấy đạo Hỏa Xà phù kia nổ tung sinh ra dư uy, cũng thừa sức đánh cho Triệu Địa trọng thương.
Triệu Địa tránh thoát một kiếp, chật vật từ dưới đất bò dậy, mặt không tình cảm, ánh mắt toát ra một đạo hàn quang.
Nam tử mặt đen cùng thiếu phụ thấy một đòn Ngọc Sơn ấn lại không thể đánh trọng thương được đối phương, cả hai liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ sợ hãi từ trong mắt đối phương.
Hai người này đã sớm tâm ý tương thông, chỉ cần liếc mắt trao đổi với nhau đã lập tức hiểu ý đối phương. Thiếu phụ điểm ra một chỉ về phía Ngọc Sơn ấn, hình dáng chiếc ấn lập tức nhanh chóng thu nhỏ lại, trở thành còn hai ba tấc, sau đó nhanh chóng bay về phía thiếu phụ.
Hai người tính toán triệu hồi pháp khí, sau đó lui bước trốn chạy.
Triệu Địa hừ lạnh một tiếng trong lòng, đối mặt tử địch gần như đẩy mình vào tử địa, đương nhiên hắn sẽ không để cho bọn chúng rời đi như vậy. Về phần làm thế nào đối phó hai tên tu sĩ này, trong khoảnh khắc hắn cũng đã có “linh cảm”.
Mặc dù thiếu phụ kia có tu vi cao nhất trong ba người, nhưng mới vừa rồi tiêu hao linh lực lại là nhiều nhất, lúc này ngược lại là kẻ thực lực yếu nhất trong ba người.
Dưới sự che chở của Huyền Ô thuẫn, Triệu Địa cấp tốc chạy về phía thiếu phụ. Bởi vì có Bách Vũ ngoa tồn tại, chỉ trong thời gian ngắn ngủi một lần hô hấp đã lướt tới gần hai ba mươi thước, sau đó vung tay lên, một đạo Hỏa Xà phù bay ra.
Hồng quang chợt lóe, phù lục hóa thành một con hỏa xà dài hơn một thước, to hai ba tấc, đánh về phía thiếu phụ thật nhanh.
Lúc này dường như thiếu phụ cũng khó phóng xuất pháp thuật phòng ngự, không hề để ý tới hỏa xà của Triệu Địa đang đánh tới, chạy nhanh về phía nam tử mặt đen. Động tác của nam tử mặt đen cũng hết sức bén nhạy, điều khiển một tấm thuẫn màu vàng che trước mặt hai người.
Thấy hai người này đứng cùng nhau, khóe miệng Triệu Địa khẽ nhếch lên, nở một nụ cười cổ quái.
Hỏa xà đụng vào tấm thuẫn màu vàng phát tán kim quang. Sau một tiếng nổ vang, kim quang chớp động mấy cái liền khôi phục như lúc ban đầu. Hòa xà lại hóa thành điểm điểm hồng quang, biến mất không thấy.
Nhưng theo sát phía sau hỏa xà là một đạo hoàng quang bay tới. Hoàng quang chợt lóe, hóa thành một màn hào quang màu vàng sẫm dày bảy tám thước, giam nam tử mặt đen cùng thiếu phụ vào trong.
Cũng là một đạo Thổ Lao phù, bất quá lần này là do Triệu Địa tế xuất. Đạo Thổ Lao phù này là Triệu Địa mua được ở Lưu Vân phường thị với giá rất cao, không dễ gì có được, không ngờ rằng vào lúc này phát sinh tác dụng gậy ông đập lưng ông.
Hai người bên trong màn hào quang màu vàng sẫm ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng thiếu phụ thầm nhủ: “Chẳng lẽ trùng hợp như thế, đối phương cũng có pháp khí tương tự Ngọc Sơn ấn hay sao?”
Rất nhanh nàng đã phủ định giả thuyết này, bởi vì Triệu Địa đã móc ra một xấp phù lục dày hơn nữa, trong miệng đang thấp giọng niệm chú ngữ.
Hai người bị Thổ Lao thuật vây khốn vô cùng kinh hãi, mạnh ai nấy vội vàng xuất ra pháp khí công kích màn hào quang màu vàng sẫm kia. Một Kim Tuyến Mâu, một chiếc ngọc ấn điên cuồng đánh vào màn hào quang, bất quá màn hào quang chỉ chấn động không ngừng, nhưng không có bất kỳ dấu hiệu gì là tan vỡ. Mà lúc này Triệu Địa đã ném ra hết ba mươi mấy đạo phù lục đang cầm trong tay.
Ba mươi mấy con hỏa xà to chừng hai ba tấc cùng nhau đánh vào màn hào quang màu vàng sẫm, đây cũng là cảnh tượng cuối cùng mà hai người kia thấy được trong đời mình. Sau một tràng tiếng nổ, ánh lửa chớp nháy, tại chỗ chỉ còn lại thi thể nám đen không nguyên vẹn của hai người, cùng với hai món pháp khí nằm chỏng trơ trên mặt đất.
Uy năng của ba mươi mấy đạo Hỏa Xà phù này chẳng những đã đánh nát màn hào quang màu vàng sẫm, uy năng còn dư lại cũng đã nổ chết hai tu sĩ kia.
Đến chết hai người cũng không hiểu vì sao trong tay đối phương có nhiều phù lục công kích như vậy, giá trị của chúng có thể sánh ngang với một món thượng phẩm pháp khí. Sử dụng phù lục một lần một cách xa hoa như vậy, cho dù là đệ tử nòng cốt của đại gia tộc tu tiên cũng không dám.
Từ lúc hán tử mặt đen đánh lén Triệu Địa, đến cuối cùng Triệu Địa dùng Hỏa Xà phù giết chết hai người, hết thảy bất quá chỉ xảy ra trong một hai phút mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.