Miễn Cưỡng Tiểu Yêu Tinh, Vương Gia! Ta Lại Muốn Ở Trên Ngươi
Chương 15
Thiên Sử Luyến Phàm
17/12/2015
Không dễ gì mới có một chút hi vọng, vậy mà lập tức liền tan biến mất.
Nàng nhớ lại xem, con cá tu hành hơn một trăm năm kia có thể nghĩ biện pháp giúp nàng hay không, xem dùng cách thức gì có thể liên lạc với Cảnh Hiên.
Chỉ tiếc, xe ngựa đã cách bờ sông kia khá xa, cho dù nàng có niệm lực, thì con cá mới tu hành hơn một trăm năm kia không có đủ niệm lực để nói chuyện với nàng từ xa như vậy.
Than nhẹ một tiếng, một lần nữa dựa vào hàng rào, Tuyết Tuyết ngửa đầu nhìn trời.
Hi vọng bầu trời trên kia là ở kinh thành, ở Cảnh vương phủ!
“Xuống xe, xuống xe!” Không biết đi bao lâu, cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại, phía dưới lập tức có người thét lớn “Xuống dưới, xếp thành một hàng! Chủ tử sẽ lập tức đến kiểm hàng, đám vô tích sự các ngươi đến muộn hai ngày, nếu như hàng không tốt, chờ bị đánh đi!”
Hai người nam nhân kia vừa nghe vậy, vội càng khom lưng cúi đầu đi tới gần quản gia, vỗ ngực đảm bảo hàng mình tìm đến toàn là hàng nhất đẳng!
Hai hàng mi đẹp của Tuyết Tuyết nhíu chặt, nàng không rõ, cho dù là nô lệ, cũng không thể nói là mặt hàng được?
Đây rõ ràng là người, sao ở đến miệng của bọn họ lại thành hàng hóa rồi, tùy tiện mua bán, tùy tiện xử trí?
Có người tiến đến đuổi các nàng xuống xe, Tuyết Tuyết bị người đẩy vào cửa lớn trạch viện.
Phủ đệ này nhìn rất lớn, nhìn qua cũng không thua kém gì Cảnh vương phủ.
Nàng thấy kỳ quái, đây không phải là biên thành sao? Sao biên thành cũng có người hào phóng như vậy?
Trước giờ nàng đều cho rằng, người có tiền có thế đều sống ở kinh thành, huống hồ đã sớm nghe nói Cảnh vương phủ là số một số hai ở kinh thành, bây giờ nhìn trạch viện này, thật sự làm cho người ta có chút tò mò, không biết chủ nhân nơi này có thân phận gì.
“Dừng!” Lại có một người quát bảo ngừng lại, “Tất cả đứng yên ở chỗ này không được nhúc nhích, chủ nhân sẽ đến ngay bây giờ! Ta nói cho các ngươi biết, tất cả đều phải cười lên cho ta! Nếu được nhìn trúng, về sau chính là một bước lên tiên được ăn ngon mặc đẹp sống những ngày an nhàn, nếu làm chủ nhân phật ý, liền ném các ngươi tới cửa sông làm mồi cho cá sấu!”
Tuyết Tuyết ngẩng đầu, ném xuống sông? Tốt!
Làm mồi cho cá sấu? Nàng không sợ!
Nhưng nàng không khóc được, nếu có thể khóc, nàng nhất định sẽ khóc đến khi nào mắt sưng lên, để chủ nhân ngu ngốc kia chướng mắt nàng sau đó ném nàng đi.
Đứng không lâu lắm, từ phòng đối diện với gian phòng chính có một nam tử đang đi đến.
Người nọ mặc trường bào màu đen, nhìn rất thâm hiểm (thâm độc + nham hiểm).
Tuyết Tuyết không tự chủ sợ run người,dien.dan.leeeeee.quyyyy.donnn mắt lập tức nheo lại, vô cùng tò mò.
Nhìn quen quen!
Đây là cảm giác đầu tiên.
Nhưng lại nghĩ, người nọ chừng ba mươi mấy tuổi, lại sống ở biên thành, không lý nào mình lại nhận ra hắn.
Nhưng tại sao lại có cảm giác như vậy? Hắn chỉ đang đi tới, Tuyết Tuyết đã cảm thấy vô cùng chán ghét.
Nếu nhận ra, chắc hẳn bọn họ là kẻ thù? Đây là cảm giác của kẻ thù!
Cuối cùng, người nọ cũng đến gần.
Cuối cùng, khoảng cách giữa bọn họ không quá ba bước.
Cuối cùng.
Nàng nhớ ra!
Là hắn!
Ngày trước là Đại thiếu gia của Cảnh vương phủ, ca ca cùng cha khác mẹ với Cảnh Hiên – Cảnh Nghị!
Nghĩ đến đây, Tuyết Tuyết theo phản xạ càng xuống cúi đầu thấp hơn.
Nhưng rồi nàng lại nghĩ, không cần! Cho dù nàng biết người này, nhưng đối phương lại không biết nàng.
Ngày trước nàng chỉ là một con cá chép nhỏ trong Cảnh vương phủ, trừ nàng ra, ai có thể nghĩ đến một con cá có thể biến thành nữ tử xinh đẹp như vậy chứ?
Cho nên nàng không cần sợ, cho nên Tuyết Tuyết càng ngẩng cao đầu hơn.
Người này, Cảnh Nghị, mười năm trước hắn dùng rất nhiều thủ đoạn muốn hại chết Cảnh Hiên.
Mặc dù đã qua mười năm, nhưng nàng vẫn nhận được ra hắn.
Hơn nữa, nàng còn hận hắn!
Vì Cảnh Hiên, vì mười năm trước thiếu chút nữa hắn đã hại chết Cảnh Hiên!
Tuyết Tuyết trợn mắt nhìn, nàng không nghĩ rằng, chính vì ánh mắt này, ngược lại làm cho Cảnh Nghị bị hấp dẫn.
Ánh mắt của hắn nhìn một vòng mười nữ tử trước mặt, cuối cùng dừng ở trên người Tuyết Tuyết.
Sau đó giơ tay nâng cằm Tuyết Tuyết, cười quỷ dị nói
“Mỗi người các ngươi giữ lại một nha đầu, người này... Bổn vương giữ lại!”
Khi nói chuyện, tay của hắn vỗ nhẹ lên hai má Tuyết Tuyết.
Tuyết Tuyết hung hăng xoay đầu, lui ra đằng sau hai bước, sau đó nói với hắn
“Ngươi không biết xấu hổ!”
“Tốt!” Cảnh Nghị giận quá hóa cười, thu tay về, tự vỗ tay mình. “Không tệ! Không tệ! Bổn vương thích tính tình như vậy! Cô nương miệng lưỡi sắc bén thú vị hơn nhiều so với những hoa tươi không mùi không vị kia! Người đâu!” Hắn hét lớn một tiếng, “Đưa nha đầu kia đến phòng bổn vương, tối nay nàng thị tẩm!”
Tuyết Tuyết nhíu mày,dienandannanlequydonnnn “Thị tẩm?” Không phải chỉ có Hoàng đế khi lâm hạnh phi tần mới gọi là thị tẩm sao?
Người này làm sao có thể dùng hai từ đó? Còn có, bây giờ hắn đâu phải là vương gia? Vì sao lại tự xưng là bổn vương?
Trong lòng nàng có quá nhiều nghi vấn, nhưng lại không để nàng suy nghĩ nhiều, Cảnh Nghị vừa nói xong, lập tức có hai người hạ nhân đi tới đem nàng đi.
Thất quải bát quải(*), cuối cùng cũng đến một gian phòng ốc.
(*)Thất quải bát quải thành ngữ ý chỉ sự quanh co nhiều lối đi.
Lão bà từ đứng ngoài cửa vừa nhìn thấy, liền bước nhanh đến, hỏi hai hạ nhân kia
“Xảy ra chuyện gì?”
“Đây là thị thiếp mới của Vương gia, Vương gia phân phó đưa nàng vào phòng, tối nay nàng sẽ thị tẩm.”
Lão bà tử gật đầu một cái
“Hiểu!” Sau đó quay người lại, giơ tay đẩy cửa phòng ra, vừa đi vừa nói “Vào đi!” Ba chữ mới ra khỏi miệng, lại lập tức đề cao giọng, nói vọng vào trong phòng “Cô nương mặc y phục vào đi! Đêm nay có người mới đến thị tẩm!”
Tuyết Tuyết chau mày, có phần không hiểu rõ ý tứ trong lời này của nàng. Nhưng không đợi nàng nghĩ nhiều, bên trong lập tức truyền ra một giọng nữ nén tức giận – –
“Ngươi gạt người!” Nàng kia kiên quyết nói, rõ ràng có chút nóng nảy. “Vương gia nói mười ngày này ta sẽ thị tẩm! Vương gia vừa rồi... còn sủng hạnh ta, tại sao bây giờ lại muốn đuổi ta đi?”
“Hừ!” Lão bà tử kia hừ một tiếng, không mang theo bất kỳ tình cảm gì. “Loại sự tình này rất nhiều, có gì mà phải ngạc nhiên. Vương gia sủng ngươi ba ngày, đã là cực hạn rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa? Nhanh mặc y phục rồi đi đi, đi nhanh một chút, quản gia còn có thể tìm cho ngươi chỗ tốt. Nếu như đi chậm, đừng nói là không lấy được tiền, nếu chọc Vương gia nổi giận, sẽ ném ngươi đi làm thức ăn cho cá sấu đấy!”
Nàng nhớ lại xem, con cá tu hành hơn một trăm năm kia có thể nghĩ biện pháp giúp nàng hay không, xem dùng cách thức gì có thể liên lạc với Cảnh Hiên.
Chỉ tiếc, xe ngựa đã cách bờ sông kia khá xa, cho dù nàng có niệm lực, thì con cá mới tu hành hơn một trăm năm kia không có đủ niệm lực để nói chuyện với nàng từ xa như vậy.
Than nhẹ một tiếng, một lần nữa dựa vào hàng rào, Tuyết Tuyết ngửa đầu nhìn trời.
Hi vọng bầu trời trên kia là ở kinh thành, ở Cảnh vương phủ!
“Xuống xe, xuống xe!” Không biết đi bao lâu, cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại, phía dưới lập tức có người thét lớn “Xuống dưới, xếp thành một hàng! Chủ tử sẽ lập tức đến kiểm hàng, đám vô tích sự các ngươi đến muộn hai ngày, nếu như hàng không tốt, chờ bị đánh đi!”
Hai người nam nhân kia vừa nghe vậy, vội càng khom lưng cúi đầu đi tới gần quản gia, vỗ ngực đảm bảo hàng mình tìm đến toàn là hàng nhất đẳng!
Hai hàng mi đẹp của Tuyết Tuyết nhíu chặt, nàng không rõ, cho dù là nô lệ, cũng không thể nói là mặt hàng được?
Đây rõ ràng là người, sao ở đến miệng của bọn họ lại thành hàng hóa rồi, tùy tiện mua bán, tùy tiện xử trí?
Có người tiến đến đuổi các nàng xuống xe, Tuyết Tuyết bị người đẩy vào cửa lớn trạch viện.
Phủ đệ này nhìn rất lớn, nhìn qua cũng không thua kém gì Cảnh vương phủ.
Nàng thấy kỳ quái, đây không phải là biên thành sao? Sao biên thành cũng có người hào phóng như vậy?
Trước giờ nàng đều cho rằng, người có tiền có thế đều sống ở kinh thành, huống hồ đã sớm nghe nói Cảnh vương phủ là số một số hai ở kinh thành, bây giờ nhìn trạch viện này, thật sự làm cho người ta có chút tò mò, không biết chủ nhân nơi này có thân phận gì.
“Dừng!” Lại có một người quát bảo ngừng lại, “Tất cả đứng yên ở chỗ này không được nhúc nhích, chủ nhân sẽ đến ngay bây giờ! Ta nói cho các ngươi biết, tất cả đều phải cười lên cho ta! Nếu được nhìn trúng, về sau chính là một bước lên tiên được ăn ngon mặc đẹp sống những ngày an nhàn, nếu làm chủ nhân phật ý, liền ném các ngươi tới cửa sông làm mồi cho cá sấu!”
Tuyết Tuyết ngẩng đầu, ném xuống sông? Tốt!
Làm mồi cho cá sấu? Nàng không sợ!
Nhưng nàng không khóc được, nếu có thể khóc, nàng nhất định sẽ khóc đến khi nào mắt sưng lên, để chủ nhân ngu ngốc kia chướng mắt nàng sau đó ném nàng đi.
Đứng không lâu lắm, từ phòng đối diện với gian phòng chính có một nam tử đang đi đến.
Người nọ mặc trường bào màu đen, nhìn rất thâm hiểm (thâm độc + nham hiểm).
Tuyết Tuyết không tự chủ sợ run người,dien.dan.leeeeee.quyyyy.donnn mắt lập tức nheo lại, vô cùng tò mò.
Nhìn quen quen!
Đây là cảm giác đầu tiên.
Nhưng lại nghĩ, người nọ chừng ba mươi mấy tuổi, lại sống ở biên thành, không lý nào mình lại nhận ra hắn.
Nhưng tại sao lại có cảm giác như vậy? Hắn chỉ đang đi tới, Tuyết Tuyết đã cảm thấy vô cùng chán ghét.
Nếu nhận ra, chắc hẳn bọn họ là kẻ thù? Đây là cảm giác của kẻ thù!
Cuối cùng, người nọ cũng đến gần.
Cuối cùng, khoảng cách giữa bọn họ không quá ba bước.
Cuối cùng.
Nàng nhớ ra!
Là hắn!
Ngày trước là Đại thiếu gia của Cảnh vương phủ, ca ca cùng cha khác mẹ với Cảnh Hiên – Cảnh Nghị!
Nghĩ đến đây, Tuyết Tuyết theo phản xạ càng xuống cúi đầu thấp hơn.
Nhưng rồi nàng lại nghĩ, không cần! Cho dù nàng biết người này, nhưng đối phương lại không biết nàng.
Ngày trước nàng chỉ là một con cá chép nhỏ trong Cảnh vương phủ, trừ nàng ra, ai có thể nghĩ đến một con cá có thể biến thành nữ tử xinh đẹp như vậy chứ?
Cho nên nàng không cần sợ, cho nên Tuyết Tuyết càng ngẩng cao đầu hơn.
Người này, Cảnh Nghị, mười năm trước hắn dùng rất nhiều thủ đoạn muốn hại chết Cảnh Hiên.
Mặc dù đã qua mười năm, nhưng nàng vẫn nhận được ra hắn.
Hơn nữa, nàng còn hận hắn!
Vì Cảnh Hiên, vì mười năm trước thiếu chút nữa hắn đã hại chết Cảnh Hiên!
Tuyết Tuyết trợn mắt nhìn, nàng không nghĩ rằng, chính vì ánh mắt này, ngược lại làm cho Cảnh Nghị bị hấp dẫn.
Ánh mắt của hắn nhìn một vòng mười nữ tử trước mặt, cuối cùng dừng ở trên người Tuyết Tuyết.
Sau đó giơ tay nâng cằm Tuyết Tuyết, cười quỷ dị nói
“Mỗi người các ngươi giữ lại một nha đầu, người này... Bổn vương giữ lại!”
Khi nói chuyện, tay của hắn vỗ nhẹ lên hai má Tuyết Tuyết.
Tuyết Tuyết hung hăng xoay đầu, lui ra đằng sau hai bước, sau đó nói với hắn
“Ngươi không biết xấu hổ!”
“Tốt!” Cảnh Nghị giận quá hóa cười, thu tay về, tự vỗ tay mình. “Không tệ! Không tệ! Bổn vương thích tính tình như vậy! Cô nương miệng lưỡi sắc bén thú vị hơn nhiều so với những hoa tươi không mùi không vị kia! Người đâu!” Hắn hét lớn một tiếng, “Đưa nha đầu kia đến phòng bổn vương, tối nay nàng thị tẩm!”
Tuyết Tuyết nhíu mày,dienandannanlequydonnnn “Thị tẩm?” Không phải chỉ có Hoàng đế khi lâm hạnh phi tần mới gọi là thị tẩm sao?
Người này làm sao có thể dùng hai từ đó? Còn có, bây giờ hắn đâu phải là vương gia? Vì sao lại tự xưng là bổn vương?
Trong lòng nàng có quá nhiều nghi vấn, nhưng lại không để nàng suy nghĩ nhiều, Cảnh Nghị vừa nói xong, lập tức có hai người hạ nhân đi tới đem nàng đi.
Thất quải bát quải(*), cuối cùng cũng đến một gian phòng ốc.
(*)Thất quải bát quải thành ngữ ý chỉ sự quanh co nhiều lối đi.
Lão bà từ đứng ngoài cửa vừa nhìn thấy, liền bước nhanh đến, hỏi hai hạ nhân kia
“Xảy ra chuyện gì?”
“Đây là thị thiếp mới của Vương gia, Vương gia phân phó đưa nàng vào phòng, tối nay nàng sẽ thị tẩm.”
Lão bà tử gật đầu một cái
“Hiểu!” Sau đó quay người lại, giơ tay đẩy cửa phòng ra, vừa đi vừa nói “Vào đi!” Ba chữ mới ra khỏi miệng, lại lập tức đề cao giọng, nói vọng vào trong phòng “Cô nương mặc y phục vào đi! Đêm nay có người mới đến thị tẩm!”
Tuyết Tuyết chau mày, có phần không hiểu rõ ý tứ trong lời này của nàng. Nhưng không đợi nàng nghĩ nhiều, bên trong lập tức truyền ra một giọng nữ nén tức giận – –
“Ngươi gạt người!” Nàng kia kiên quyết nói, rõ ràng có chút nóng nảy. “Vương gia nói mười ngày này ta sẽ thị tẩm! Vương gia vừa rồi... còn sủng hạnh ta, tại sao bây giờ lại muốn đuổi ta đi?”
“Hừ!” Lão bà tử kia hừ một tiếng, không mang theo bất kỳ tình cảm gì. “Loại sự tình này rất nhiều, có gì mà phải ngạc nhiên. Vương gia sủng ngươi ba ngày, đã là cực hạn rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa? Nhanh mặc y phục rồi đi đi, đi nhanh một chút, quản gia còn có thể tìm cho ngươi chỗ tốt. Nếu như đi chậm, đừng nói là không lấy được tiền, nếu chọc Vương gia nổi giận, sẽ ném ngươi đi làm thức ăn cho cá sấu đấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.