Miễn Cưỡng Tiểu Yêu Tinh, Vương Gia! Ta Lại Muốn Ở Trên Ngươi
Chương 22
Thiên Sử Luyến Phàm
04/01/2016
Oán khí của nàng khiến thực vật trong vương phủ nhanh chóng héo úa, cũng khiến cho người trong vương phủ bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Nhưng mọi người không rõ loại sợ hãi này đến từ đâu, chỉ bắt đầu cảm thấy áp lực, bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Từ trước đến giờ Tuyết Tuyết không đành lòng hại người, cho dù oán khí sâu sắc, nhưng cũng chỉ tạo ra một loại biểu hiện sợ hãi giả.
Không đến hai canh giờ, Cảnh Nghị vẫn đứng ngồi không yên.
Áp lực mạnh mẽ làm cho hắn hít thở không thông, vì thế liền phất tay áo xuất phủ, cố gắng kiếm một nơi nào đó để hít thở.
Mang theo mấy hạ nhân, chân trước vừa mới bước ra cửa phủ, vừa vặn nhìn thấy một đạo sĩ mang theo tiểu đồ đệ đi đến trước cửa.
Đạo sĩ kia đi qua bên người Cảnh Nghị đột nhiên dừng lại, theo bản năng "ồ" một tiếng, sau đó nhìn lại Cảnh Nghị, lại nhìn vào bên trong vương phủ, đánh giá một vòng.
Không bao lâu, liền quay về phía Cảnh Nghị nói:
"Người là Vương gia trong vương phủ? Vì sao trong phủ lại có yêu khí mãnh liệt như vậy? Khí sắc trên người Vương gia cũng không thích hợp!"
Mắt Cảnh Nghị sáng lên, nếu là trước đây, hắn chưa bao giờ tin những chuyện ma quỷ này, thậm chí có thể mắng người nọ là yêu đạo, sau đó đuổi đi.
Nhưng hôm nay khác, đạo sĩ kia nói trúng lòng hắn, giống như đột nhiên bắt được rơm rạ cứu mạng, đôi mắt bắt đầu dâng lên hi vọng.
Một sư một đồ rất nhanh bị người lấy lễ đối đãi mời vào trong phủ, oán khí to lớn rất nhanh liền bao bọc lấy đạo sĩ.
Lão đạo sĩ ngầm giật mình trong lòng, hắn có thể cảm thụ được đây là kết giới mà yêu tinh kia dùng toàn bộ tinh lực của mình để tạo ra.
"Vương gia! Trong phủ có hồ cá sao?" Lão đạo sĩ thật sự có chút đạo pháp, bên trong kết giới đang bao phủ mình mang theo một chút ẩm ướt, vì thế hắn liền biết rõ, người hạ chú này hẳn là một ngư yêu.
"Đạo trưởng thật cao minh!" Lời nói của lão đạo sĩ khiến cho tâm tình của Cảnh Nghị tốt hơn rất nhiều, liên túc lôi kéo người tới vây khốn hồ cá của Tuyết Tuyết. "Nơi này! Khoảng mười ngày trước, có một nữ tử nhảy vào hồ nước, hạ nhân của ta nói mắt thấy nàng biến thành một con cá!"
Đạo sĩ gật đầu:
"Đúng rồi! Kết giới trong phủ mang theo chút ẩm ướt, hẳn là ngư yêu nổi loại. Vương gia đừng vội, bần đạo sẽ lập đàn làm phép, nhất định sẽ bắt được ác yêu kia!"
Đoạn đối thoại này dĩ nhiên lọt vào trong tai Tuyết Tuyết, nhưng mà không sao cả, Tuyết Tuyết cười khổ. Chuyện cho tới bây giờ, tinh lực của nàng đã hồi phục lại hơn phân nửa, đạo sĩ làm phép thì làm sao?
Dù sao cũng đều phải chết, bây giờ thì nàng còn sợ cái gì?
Chỉ là vẫn chưa gặp được Cảnh Hiên, Tuyết Tuyết không cam lòng, thật không cam lòng.
Đạo sĩ kia làm phép rất nhanh, không tới một canh giờ, Tuyết Tuyết liền thấy kết giới của mình đã bị giảm đi phân nửa.
Mà đạo sĩ kia dường như không muốn đánh tan kết giới kia, trong mắt hắn là Tuyết Tuyết! Là ngư yêu trong hồ nước!
Cuối cùng kết giới cũng bị đánh tan hoàn toàn, đạo sĩ kia đốt một phù chú, mang theo một thanh kiếm ném lá phù vào trong hồ cá.
Trong nháy mắt phù chú kia liền hút toàn bộ dưỡng khí trong hồ cá, Tuyết Tuyết chỉ cảm thấy mình không thể nào thở được, không còn có không gian để hít thở.
Đạo sĩ kia đang không ngừng ném phù chú vào trong nước, một cái lại một cái giống như tiểu quỷ đòi mạng, khiến cho linh hồn của Tuyết Tuyết từng bước từng bước hướng tới cái chết.
Rốt cuộc, đầu nàng bắt đầu choáng váng, rốt cuộc, mắt nàng bắt đầu không thể nhìn thấy.
Cảnh Nghị đứng ở trên bờ, cảm thấy trạng thái trong phủ đã được khôi phục lại như trước, chẳng còn áp lực nữa, thực vật héo úa cũng dần dần sống lại.
Hắn vui mừng, khóe miệng cong lên, lại bắt đầu kế hoạch mộng xuân đẹp của mình.
"Vương gia!" Đột nhiên quản gia trong phủ đến gần nói nhỏ vào tai hắn: "Đệ đệ người, Cảnh vương gia trong kinh thành đến!"
"Cái gì?" Cảnh Nghị nhíu mày, giống như có chút không tin lời quản gia nói. Vì thế liền hỏi lại: "Ngươi nói cái gì?"
"Vương gia! Cảnh vương gia trong kinh thành đến!"
"Hắn tới làm gì?" Cảnh Nghị đột nhiên nổi nóng, "Ta và hắn mười năm không gặp, hắn đột nhiên tới đây làm gì?"
Khi nói chuyện, ánh mắt lại nhìn lên mặt nước, phù chú của đạo sĩ kia ở khắp nơi trên mặt nước.
"Dừng lại!" Hắn vung tay lên, "Tất cả dừng lại! Bổn vương đi xử lý chút việc, chuyện làm phép... lúc nữa làm tiếp!"
Đạo sĩ làm phép sửng sốt, đạp phù chú cuối cùng đã nắm trong tay giơ lên cao, lại bởi vì một câu nói này mà dừng lại.
Đạo sĩ kia không cam lòng, nghĩ muốn quăng phù chú kia xuống nước trước,
Nhưng tay vừa vung lên, một đám hạ nhân bên người Cảnh Nghị đã lập tức đi lên, thu hồi bàn làm phép, kéo người đi.
"Này?" Đạo sĩ nóng nảy, "Các ngươi làm gì? Ta chưa làm lễ sao, làm sao có thể thu dọn thần đàn! Các ngươi..."
"Trời ơi, ngươi đừng kêu nữa!" Một người hạ nhân giữ chặt hắn, khuyên nhủ: "Khách quý trong phủ đột nhiên đến, nếu nhìn thấy chúng ta làm chuyện quỷ thần trong này, liền không tốt! Đao trưởng, các ngươi tới hậu viện nghỉ ngơi trước, Vương gia nói, cúng bái làm lễ còn phải tiếp tục, buổi tối làm tiếp!"
Hai vị đạo sĩ không có biện pháp, chủ nhà đã nói vậy, kiên trì cũng không tốt.
Lão đạo sĩ kia quay đầu, cực kỳ không cam lòng nhìn lên mặt nước. Hắn biết, trong hồ nước này nhất định có một ngư yêu thành tinh đang nổi loạn, chỉ tiếc là không thể bắt được.
Nhưng mà lăn qua lăn lại như vậy, nghĩ nguyên thân của yêu quái kia cũng bị thương, nếu buổi tối tiếp tục làm vẫn có thể diệt được.
Tuyết Tuyết trầm ở trong nước, thể xác và tinh thần đều cảm thấy mệt mỏi, đang lúc hít thở không thông làm vùng vẫy, đột nhiên hô hấp lại không phục lại như thường, không khí thoải mái lại vây quanh mình lần nữa.
Nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, tuy có thể hô hấp bình thường, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy hoảng sợ.
Trong lúc mơ hồ, dường như nàng nghe thấy trên bờ rối thành một nùi, không ngừng có người đi tới đi lui, còn có tiếng di chuyển gì đó.
Lão đạo sĩ kia cũng không ném phù chú xuống nữa, bởi vì không có phù chú nên kết giới trấn yêu trong nước cũng dần tản ra.
Tuy nói đồng loại bên cạnh đều chết hết, tuy nói trong nước này vẫn vẩn đục, nhưng ít đi áp lực bên ngoài, Tuyết Tuyết vẫn cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.
Chậm rãi nổi lên mặt nước, Thuyết Tuyết liều mạng ngẩng đầu lên, cẩm thận nhìn lại phía trên bờ.
Chỉ thấy có rất nhiều hạ nhân đang vội vàng dọn dẹp pháp đàn, còn có người lôi kéo hai vị đạo sĩ kia rời đi.
Nàng không biết rõ vì sao pháp sự đang diễn ra thành công lại bất ngờ bị thu dọn, nhưng đã thu dọn như thế, vậy nàng phải nghĩ cách thoát thân. Nếu thật sự không đi, đến lúc đạo sĩ kia trở lại, nàng thật sự chỉ có một con đường chết.
"A!" Chợt nghe thấy tiếng hô của một tiểu nha đầu, tinh tế nho nhỏ, rất êm tai. "Thì ra vẫn còn một con sống."
Trong lòng Tuyết Tuyết run lên, theo bản năng nhìn về phía phát ra âm thanh kia.
Nàng sợ, không biết bị phát hiện còn sống, có thể bị vớt lên bờ giết chết không.
Nhưng đồng thời, trong lòng nàng cũng dâng lên một tia hi vọng, nàng hi vọng nha đầu này là người tốt, hi vọng nha đầu này có thể cứu nàng lên.
Có lẽ ông trời thật sự mở rộng tầm mắt, thấy nàng quay đầu, nha đầu kia nhìn bốn xung quanh, sau đó cẩn thận quay về phía nàng vẫy vẫy tay.
"Qua đây! Qua đây!" Nàng nhỏ giọng gọi: "Cá vàng nhỏ, mau bơi tới đây!"
Tuyết Tuyết cũng mặc kệ lo lắng sẽ bị người hoài nghi nàng nghe hiểu tiếng người, xoay thân thể, bơi về phía tiểu nha đầu kia.
Tiểu nha đầu có chút sững sờ, lập tức cười lên:
"Có vẻ ngươi nghe hiểu được lời ta nói! Thật là một con cá nhỏ đáng yêu." Khi Tuyết Tuyết bơi tới gần nàng, tiểu nha đầu nghĩ một chút, xoay người, từ bên cạnh cầm lấy một cái chén tròn đưa vào trong hồ. Đó là đồ mà bọn nha hoàn thường dùng cho cá ăn, thời gian này trong phủ không cho ăn, thứ này liền ném ở chỗ ấy. Nàng đổ những thứ bên trong ra, lại dùng cái chén lấy một ít nước, sau đó dẫn Tuyết Tuyết bơi vào, nhỏ giọng nói: "Thật đáng thương, ngươi có thể sống sót thật đúng là mạng lớn. Tá cho hồ cá này ăn năm năm, nhìn bọn cá chết đi, tim cũng thấy đau, rốt cuộc cũng có một con còn sống, cá nhỏ, ta cứu ngươi ra ngoài, ngươi nhất định phải sống tốt."
Nha đầu vừa nói, vừa bưng Tuyết Tuyết vội vàng chạy đến một con đường nhỏ.
Toàn thân Tuyết Tuyết đều đau nhức, trong cái chén kia không thể bơi được, chỉ có thể dao động lên xuống theo mặt nước.
Nàng thật sự cảm tạ ông trời, cảm tạ cô nương hảo tâm này.
Bây giờ cũng chỉ cầu nguyện hành trình chạy trốn này có thể thuận buồm xuôi gió, trăm ngàn lần không bị phá ngang.
Không kệ, bây giờ trời cũng nghe được lời cầu nguyện của nàng.
Nha đầu kia bước nhanh đi tới chỗ vắng người, Tuyết Tuyết lại nghe được tiếng nước.
Khi nha đầu kia khom người đặt cái chén trên đất, Tuyết Tuyết mới phát hiện trước mặt có một dòng nước nho nhỏ.
"Cá vàng nhỏ." Nha đầu nhỏ giọng nói: "Mặc kệ ngươi có thể nghe hiểu hay không, ta chỉ nói một lần, đừng nhìn dòng nước này nhỏ, nhưng nó lưu động, ngươi bơi theo dòng nước, có thể theo một cái lỗ nhỏ chuồn ra ngoài phủ. Dòng nước nhỏ này chảy ra con sống lớn bên trong thành, đến chỗ kia ngươi sẽ có đường sống. Cá vàng nhỏ, ta chỉ có thể giúp ngươi như vậy, mau chạy đi! Ta không thể ở đây lâu, nếu bị người nhìn thấy nói cho Vương gia, ta cũng không còn mạng để sống nữa!"
Nhưng mọi người không rõ loại sợ hãi này đến từ đâu, chỉ bắt đầu cảm thấy áp lực, bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Từ trước đến giờ Tuyết Tuyết không đành lòng hại người, cho dù oán khí sâu sắc, nhưng cũng chỉ tạo ra một loại biểu hiện sợ hãi giả.
Không đến hai canh giờ, Cảnh Nghị vẫn đứng ngồi không yên.
Áp lực mạnh mẽ làm cho hắn hít thở không thông, vì thế liền phất tay áo xuất phủ, cố gắng kiếm một nơi nào đó để hít thở.
Mang theo mấy hạ nhân, chân trước vừa mới bước ra cửa phủ, vừa vặn nhìn thấy một đạo sĩ mang theo tiểu đồ đệ đi đến trước cửa.
Đạo sĩ kia đi qua bên người Cảnh Nghị đột nhiên dừng lại, theo bản năng "ồ" một tiếng, sau đó nhìn lại Cảnh Nghị, lại nhìn vào bên trong vương phủ, đánh giá một vòng.
Không bao lâu, liền quay về phía Cảnh Nghị nói:
"Người là Vương gia trong vương phủ? Vì sao trong phủ lại có yêu khí mãnh liệt như vậy? Khí sắc trên người Vương gia cũng không thích hợp!"
Mắt Cảnh Nghị sáng lên, nếu là trước đây, hắn chưa bao giờ tin những chuyện ma quỷ này, thậm chí có thể mắng người nọ là yêu đạo, sau đó đuổi đi.
Nhưng hôm nay khác, đạo sĩ kia nói trúng lòng hắn, giống như đột nhiên bắt được rơm rạ cứu mạng, đôi mắt bắt đầu dâng lên hi vọng.
Một sư một đồ rất nhanh bị người lấy lễ đối đãi mời vào trong phủ, oán khí to lớn rất nhanh liền bao bọc lấy đạo sĩ.
Lão đạo sĩ ngầm giật mình trong lòng, hắn có thể cảm thụ được đây là kết giới mà yêu tinh kia dùng toàn bộ tinh lực của mình để tạo ra.
"Vương gia! Trong phủ có hồ cá sao?" Lão đạo sĩ thật sự có chút đạo pháp, bên trong kết giới đang bao phủ mình mang theo một chút ẩm ướt, vì thế hắn liền biết rõ, người hạ chú này hẳn là một ngư yêu.
"Đạo trưởng thật cao minh!" Lời nói của lão đạo sĩ khiến cho tâm tình của Cảnh Nghị tốt hơn rất nhiều, liên túc lôi kéo người tới vây khốn hồ cá của Tuyết Tuyết. "Nơi này! Khoảng mười ngày trước, có một nữ tử nhảy vào hồ nước, hạ nhân của ta nói mắt thấy nàng biến thành một con cá!"
Đạo sĩ gật đầu:
"Đúng rồi! Kết giới trong phủ mang theo chút ẩm ướt, hẳn là ngư yêu nổi loại. Vương gia đừng vội, bần đạo sẽ lập đàn làm phép, nhất định sẽ bắt được ác yêu kia!"
Đoạn đối thoại này dĩ nhiên lọt vào trong tai Tuyết Tuyết, nhưng mà không sao cả, Tuyết Tuyết cười khổ. Chuyện cho tới bây giờ, tinh lực của nàng đã hồi phục lại hơn phân nửa, đạo sĩ làm phép thì làm sao?
Dù sao cũng đều phải chết, bây giờ thì nàng còn sợ cái gì?
Chỉ là vẫn chưa gặp được Cảnh Hiên, Tuyết Tuyết không cam lòng, thật không cam lòng.
Đạo sĩ kia làm phép rất nhanh, không tới một canh giờ, Tuyết Tuyết liền thấy kết giới của mình đã bị giảm đi phân nửa.
Mà đạo sĩ kia dường như không muốn đánh tan kết giới kia, trong mắt hắn là Tuyết Tuyết! Là ngư yêu trong hồ nước!
Cuối cùng kết giới cũng bị đánh tan hoàn toàn, đạo sĩ kia đốt một phù chú, mang theo một thanh kiếm ném lá phù vào trong hồ cá.
Trong nháy mắt phù chú kia liền hút toàn bộ dưỡng khí trong hồ cá, Tuyết Tuyết chỉ cảm thấy mình không thể nào thở được, không còn có không gian để hít thở.
Đạo sĩ kia đang không ngừng ném phù chú vào trong nước, một cái lại một cái giống như tiểu quỷ đòi mạng, khiến cho linh hồn của Tuyết Tuyết từng bước từng bước hướng tới cái chết.
Rốt cuộc, đầu nàng bắt đầu choáng váng, rốt cuộc, mắt nàng bắt đầu không thể nhìn thấy.
Cảnh Nghị đứng ở trên bờ, cảm thấy trạng thái trong phủ đã được khôi phục lại như trước, chẳng còn áp lực nữa, thực vật héo úa cũng dần dần sống lại.
Hắn vui mừng, khóe miệng cong lên, lại bắt đầu kế hoạch mộng xuân đẹp của mình.
"Vương gia!" Đột nhiên quản gia trong phủ đến gần nói nhỏ vào tai hắn: "Đệ đệ người, Cảnh vương gia trong kinh thành đến!"
"Cái gì?" Cảnh Nghị nhíu mày, giống như có chút không tin lời quản gia nói. Vì thế liền hỏi lại: "Ngươi nói cái gì?"
"Vương gia! Cảnh vương gia trong kinh thành đến!"
"Hắn tới làm gì?" Cảnh Nghị đột nhiên nổi nóng, "Ta và hắn mười năm không gặp, hắn đột nhiên tới đây làm gì?"
Khi nói chuyện, ánh mắt lại nhìn lên mặt nước, phù chú của đạo sĩ kia ở khắp nơi trên mặt nước.
"Dừng lại!" Hắn vung tay lên, "Tất cả dừng lại! Bổn vương đi xử lý chút việc, chuyện làm phép... lúc nữa làm tiếp!"
Đạo sĩ làm phép sửng sốt, đạp phù chú cuối cùng đã nắm trong tay giơ lên cao, lại bởi vì một câu nói này mà dừng lại.
Đạo sĩ kia không cam lòng, nghĩ muốn quăng phù chú kia xuống nước trước,
Nhưng tay vừa vung lên, một đám hạ nhân bên người Cảnh Nghị đã lập tức đi lên, thu hồi bàn làm phép, kéo người đi.
"Này?" Đạo sĩ nóng nảy, "Các ngươi làm gì? Ta chưa làm lễ sao, làm sao có thể thu dọn thần đàn! Các ngươi..."
"Trời ơi, ngươi đừng kêu nữa!" Một người hạ nhân giữ chặt hắn, khuyên nhủ: "Khách quý trong phủ đột nhiên đến, nếu nhìn thấy chúng ta làm chuyện quỷ thần trong này, liền không tốt! Đao trưởng, các ngươi tới hậu viện nghỉ ngơi trước, Vương gia nói, cúng bái làm lễ còn phải tiếp tục, buổi tối làm tiếp!"
Hai vị đạo sĩ không có biện pháp, chủ nhà đã nói vậy, kiên trì cũng không tốt.
Lão đạo sĩ kia quay đầu, cực kỳ không cam lòng nhìn lên mặt nước. Hắn biết, trong hồ nước này nhất định có một ngư yêu thành tinh đang nổi loạn, chỉ tiếc là không thể bắt được.
Nhưng mà lăn qua lăn lại như vậy, nghĩ nguyên thân của yêu quái kia cũng bị thương, nếu buổi tối tiếp tục làm vẫn có thể diệt được.
Tuyết Tuyết trầm ở trong nước, thể xác và tinh thần đều cảm thấy mệt mỏi, đang lúc hít thở không thông làm vùng vẫy, đột nhiên hô hấp lại không phục lại như thường, không khí thoải mái lại vây quanh mình lần nữa.
Nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, tuy có thể hô hấp bình thường, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy hoảng sợ.
Trong lúc mơ hồ, dường như nàng nghe thấy trên bờ rối thành một nùi, không ngừng có người đi tới đi lui, còn có tiếng di chuyển gì đó.
Lão đạo sĩ kia cũng không ném phù chú xuống nữa, bởi vì không có phù chú nên kết giới trấn yêu trong nước cũng dần tản ra.
Tuy nói đồng loại bên cạnh đều chết hết, tuy nói trong nước này vẫn vẩn đục, nhưng ít đi áp lực bên ngoài, Tuyết Tuyết vẫn cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.
Chậm rãi nổi lên mặt nước, Thuyết Tuyết liều mạng ngẩng đầu lên, cẩm thận nhìn lại phía trên bờ.
Chỉ thấy có rất nhiều hạ nhân đang vội vàng dọn dẹp pháp đàn, còn có người lôi kéo hai vị đạo sĩ kia rời đi.
Nàng không biết rõ vì sao pháp sự đang diễn ra thành công lại bất ngờ bị thu dọn, nhưng đã thu dọn như thế, vậy nàng phải nghĩ cách thoát thân. Nếu thật sự không đi, đến lúc đạo sĩ kia trở lại, nàng thật sự chỉ có một con đường chết.
"A!" Chợt nghe thấy tiếng hô của một tiểu nha đầu, tinh tế nho nhỏ, rất êm tai. "Thì ra vẫn còn một con sống."
Trong lòng Tuyết Tuyết run lên, theo bản năng nhìn về phía phát ra âm thanh kia.
Nàng sợ, không biết bị phát hiện còn sống, có thể bị vớt lên bờ giết chết không.
Nhưng đồng thời, trong lòng nàng cũng dâng lên một tia hi vọng, nàng hi vọng nha đầu này là người tốt, hi vọng nha đầu này có thể cứu nàng lên.
Có lẽ ông trời thật sự mở rộng tầm mắt, thấy nàng quay đầu, nha đầu kia nhìn bốn xung quanh, sau đó cẩn thận quay về phía nàng vẫy vẫy tay.
"Qua đây! Qua đây!" Nàng nhỏ giọng gọi: "Cá vàng nhỏ, mau bơi tới đây!"
Tuyết Tuyết cũng mặc kệ lo lắng sẽ bị người hoài nghi nàng nghe hiểu tiếng người, xoay thân thể, bơi về phía tiểu nha đầu kia.
Tiểu nha đầu có chút sững sờ, lập tức cười lên:
"Có vẻ ngươi nghe hiểu được lời ta nói! Thật là một con cá nhỏ đáng yêu." Khi Tuyết Tuyết bơi tới gần nàng, tiểu nha đầu nghĩ một chút, xoay người, từ bên cạnh cầm lấy một cái chén tròn đưa vào trong hồ. Đó là đồ mà bọn nha hoàn thường dùng cho cá ăn, thời gian này trong phủ không cho ăn, thứ này liền ném ở chỗ ấy. Nàng đổ những thứ bên trong ra, lại dùng cái chén lấy một ít nước, sau đó dẫn Tuyết Tuyết bơi vào, nhỏ giọng nói: "Thật đáng thương, ngươi có thể sống sót thật đúng là mạng lớn. Tá cho hồ cá này ăn năm năm, nhìn bọn cá chết đi, tim cũng thấy đau, rốt cuộc cũng có một con còn sống, cá nhỏ, ta cứu ngươi ra ngoài, ngươi nhất định phải sống tốt."
Nha đầu vừa nói, vừa bưng Tuyết Tuyết vội vàng chạy đến một con đường nhỏ.
Toàn thân Tuyết Tuyết đều đau nhức, trong cái chén kia không thể bơi được, chỉ có thể dao động lên xuống theo mặt nước.
Nàng thật sự cảm tạ ông trời, cảm tạ cô nương hảo tâm này.
Bây giờ cũng chỉ cầu nguyện hành trình chạy trốn này có thể thuận buồm xuôi gió, trăm ngàn lần không bị phá ngang.
Không kệ, bây giờ trời cũng nghe được lời cầu nguyện của nàng.
Nha đầu kia bước nhanh đi tới chỗ vắng người, Tuyết Tuyết lại nghe được tiếng nước.
Khi nha đầu kia khom người đặt cái chén trên đất, Tuyết Tuyết mới phát hiện trước mặt có một dòng nước nho nhỏ.
"Cá vàng nhỏ." Nha đầu nhỏ giọng nói: "Mặc kệ ngươi có thể nghe hiểu hay không, ta chỉ nói một lần, đừng nhìn dòng nước này nhỏ, nhưng nó lưu động, ngươi bơi theo dòng nước, có thể theo một cái lỗ nhỏ chuồn ra ngoài phủ. Dòng nước nhỏ này chảy ra con sống lớn bên trong thành, đến chỗ kia ngươi sẽ có đường sống. Cá vàng nhỏ, ta chỉ có thể giúp ngươi như vậy, mau chạy đi! Ta không thể ở đây lâu, nếu bị người nhìn thấy nói cho Vương gia, ta cũng không còn mạng để sống nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.