Miễn Cưỡng Tiểu Yêu Tinh, Vương Gia! Ta Lại Muốn Ở Trên Ngươi
Chương 9
Thiên Sử Luyến Phàm
17/12/2015
ảnh Hiên đến hoài sơn rồi sao?
Nói tới, nếu buổi trưa ngày mai có thể vào thành, vậy hoài sơn kia hẳn là cách nơi này không xa.
Tuyết Tuyết quyết định, sau đó lại nhìn thoáng đôi nam nữ vụng trộm yêu đương, ném một ánh mắt khinh bỉ, sau đó liền đi về phía con đường nhỏ bên trái.
Đi không bao xa, liền gặp một người gõ mõ, Tuyết Tuyết đi về phía trước, khẽ thi lễ, sau đó cười nói
“Lão bá, ta muốn hỏi người một chút đi hoài sơn như thế nào? Nên đi hướng nào?”
Lão đầu gõ mõ kia sửng sốt, lại nhìn nữ tử vừa hỏi trước mặt, một lúc lâu sau ánh mắt mới toát ra vẻ giống như hai người mà Tuyết Tuyết vừa nhìn thấy.
Tuyết Tuyết nổi giận, tức giận đến dẫm chân, quay lại nói với lão bá kia
“Ngươi nghĩ cái gì vậy? Thật là! Vì sao nam nhân các người nhìn ai cũng như từ trong thanh lâu đi ra vậy?”
Lão đầu bị nàng mắng thế liền tức giận, hừ một tiếng nói
“Nếu không phải từ trong thanh lâu ra, đại cô nương trong nhà nửa đêm chạy ra ngoài đường sao?”
“Ta...” Tuyết Tuyết dẩu môi, một tay chống nạnh tức giận nói “Ta là nha đầu của Cảnh vương phỉ, Cảnh Vương gia chúng ta ngày mai sẽ trở về, Bình quản gia để cho ta đi trước đưa thư nhà. Hắn vốn nói cho ta biết hoài sơn ở đâu, nhưng ta đã quên, lúc này mới hỏi ngươi một chút. Ngươi không muốn chơi cho ta biết thì cứu nói thẳng, tội gì phải làm tổn thương người như vậy!”
Vừa nghe thấy nàng nhắc đến Cảnh vương phủ, người gõ mõ kia cuối cùng cũng cung kính một chút, lại nghe thấy nàng nhắc tới Bình quản gia, liền biết nha đầu này nhất định là người trong vương phủ.
Ngay sau đó liền cuống quít giải thích.
“Cô nương, thật xin lỗi, tiểu nhân có mắt như mù. Chỉ là đường đêm dù sao cũng không an toàn, cô nương nên cẩn thận một chút!” Sau đó lại chỉ về hướng Bắc, nói “Cứ theo cửa thành bắc ra ngoài là sẽ thấy đường đến hoài sơn, ngươi đi theo đường sông lớn ngoài thành, đi khoảng năm trăm dặm sẽ thấy hoài sơn rồi. Cô nương ngươi không cưỡi ngựa sao? Dựa vào hai chân thì khi nào mới có thể đến nơi?”
Tuyết Tuyết khẩn trương nói tiếp
“Có ngựa, có ngựa, ta cột ngựa ở phái trước, lập tức cưỡi ngựa tới. Cám ơn ngươi...!”
Sau khi cảm ơn, Tuyết Tuyết nhanh chóng lách mình rời đi.
Bơi a bơi! Bơi đến hoài sơn.
Gầm một tiếng! Một nữ hài tử như nàng hơn nửa đêm nói muốn đến hoài sơn, nhất định không phải là một chuyện bình thường.
Nhưng mà nàng không quản được nhiều như vậy, tám mùa trăng không gặp, từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ cùng Cảnh Hiên xa cách lâu như vậy.
Nàng rất nhớ hắn, phát điên khi nghĩ đến hắn.
Huống chi... dù sao nàng cũng phải tìm một cơ hội thích hợp để mình lấy thân phận con người xuất hiện trước mặt hắn.
Nếu trực tiếp nói với hắn mình là cá chép nhỏ mà hắn nuôi mười năm qua, có thể dọa hắn hay không?
Tuyết Tuyết nhanh chóng đi về hướng Bắc,lqdd thậm chí còn chạy chậm trên đường.
Vừa rồi người gõ mõ bảo phải cưỡi ngựa, vốn nàng còn nghĩ nếu đường xa, nên tìm một con ngựa tới cưỡi. Nhưng lại nghe hắn nói ngoài thành có sông, con sông lớn kia chảy dọc theo đường đến hoài sơn.
Cái này với Tuyết Tuyết thật sự là một chuyện quá tốt!
Có nước liền tốt, đừng nhìn nàng khi biến thành người không có pháp lực, nhưng khi hiện nguyên hình ở trong nước, có thể bơi nhanh hơn gấp nhiều lần so với ngựa chạy.
“Ông trời, người thật là chiếu cố tới ta!” Mắt nhìn thấy đã đi đến cửa thành, Tuyết Tuyết đang lo lắng không biết làm sao để ra khỏi thành, liền phát hiện con sông lớn kia lại bắt đầu từ trong thành, ngay tại cửa thành không xa có một ngã rẽ, liền quay đầu đi đến đó.
Tuyết Tuyết mừng rỡ vỗ tay, đi thẳng đến bờ sông, thấy bốn phía đều không có người, liền lấy tư thế tuyệt đẹp nhảy xuống nước.
Một khắc khi thân mình của nàng ở trong nước liền hóa thành cá, im hơi lặng tiếng, thậm chí còn không hề có bọt nước bắn lên.
Bơi theo hướng lão nhân kia nói, Tuyết Tuyết cũng không biết là bơi bao xa, chỉ biết liều mạng lấy tốc độc nhanh nhất tiến lên, rốt cục khi sông lớn trở nên thu hẹp, nàng ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy một ngọc núi cao được chia làm hai xuất hiện ở trước mắt, ở giữa có một đường núi nho nhỏ.
“Hoài sơn?” Tuyết Tuyết tươi cười rạng rỡ, lập tức bơi về phía bờ sông, đứng dậy một cái thoát khỏi thân cá chép.
Trong nhát mắt, lại là một cô nương có dáng vẻ đáng yêu lanh lợi.
Đường núi không dễ đi, quanh quanh co co, tuy nói trăng đêm nay rất tròn, nhưng thỉnh thoảng Tuyết Tuyết vẫn không cẩn thận đụng phải thân cây.
Tuyết Tuyết lại một lần nữa vì bệnh lười biếng mấy trăm năm của mình mà cảm thấy hối hận.
Nếu nàng không lười, nếu nàng không hết ăn lại ngủ hết ngủ lại ăn, về phần...Ách... yêu pháp, đến một chút nàng yêu pháp cũng không có sao?
Được rồi! Cũng chỉ có một chút, nhưng một chút kia luôn luôn không cần dùng đến ở nơi này.
Ví dụ như hiện tại, nếu nàng tu luyện tốt hoàn toàn có thể biến ra một cây đuốc, sẽ không để mình phải di chuyển vất vả như vậy.
Đi qua đi lại lâu như vậy, trăng tròn đêm nay dường như muốn đi qua, Tuyết Tuyết đoán tối đa là nửa canh giờ nữa trời sẽ bắt đầu sáng.
Vì thế bước chân càng thêm khẩn trương,diendddanlqquydodn liền đi nhanh vào sâu trong núi.
Đi không lâu, dường như nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Tuyết Tuyết rất mẫn cảm với nước, nghe được âm thanh lại luôn không tự giác nghĩ muốn đến gần, huống chi lúc này tiếng nước vang lên ngay ở phía trước, vừa vặn là hướng nàng đi đến.
Nàng vui mừng một hồi, dường như muốn xông đến phía trước, vòng qua một khu rừng rậm mới phát hiện, thì ra trong núi này có mấy cái ôn tuyền rất đẹp.
Ban đêm mùa thu thật lạnh, nhưng nhờ có mấy cái ôn tuyền này, không khí trong khu rừng này lại ấm lên rất nhiều, duy trì một nhiệt độ cực kỳ dễ chịu.
Tuyết Tuyết hít một hơi thật sâu, ôn tuyền trong núi, thật là một nơi rất tốt để tiểu yêu tu luyện.
Nàng rất muốn đến gần để hút linh khí của mấy cái ôn tuyền này, nhưng khi đang chuẩn bị cất bước, lại phát hiện ra trong ôn tuyền kia có người.
Tuyết Tuyết dừng bước, sau đó nhẹ nhàng đi về phía trước.
Khi đến gần, mới phát hiện trong ôn tuyền kia có một người nam tử đang tắm.
Chỉ định nhìn một chút, trái tim của Tuyết Tuyết không có quy luật bắt đầu đập loạn lên.
Mặc dù cách xa, tuy là nàng nhìn không rõ mặt của nam nhân kia. Nhưng nàng biết, đó là Cảnh Hiên, là Cảnh Hiên mà nàng ngày nhớ đêm mong, đến một giây cũng không muốn chờ mà muốn lập tức đến gần.
Tuyết Tuyết không biết nên hình dung kích động của mình như thế nào, chỉ dựa vào bản năng mà đi về phía trước, nghĩ muốn đến gần một chút sau đó sẽ buột miệng kêu lên tên của hắn.
Nam nhân khỏa thân! Nam nhân khỏa thân!
Nhưng còn chưa kịp đi lên vài bước, đột nhiên người ở trong nước kia liền đứng dậy.
Tuyết Tuyết đột nhiên dừng lại, hai tay phản xa có điều kiện lập tức che kín hai mắt của mình.
Ông trời ơi!
Nàng nhìn thấy cái gì?
Này này này... tối nay ông trời thật muốn chiếu cố nàng, hay là muốn đối kháng với nàng đây?
Thần linh ơi! Cho dù nàng ở cùng phòng với Cảnh Hiên mười năm, nhưng vị soái ca này có một phòng tắm lớn, còn dùng trúc vây lại, hắn cho tới bây giờ đều đi nơi đó tắm rửa.
Cũng không biết là do hắn tận lực né tránh hay là trùng hợp, tóm lại mười năm qua, Tuyết Tuyết chưa một lần thấy hắn thay quần áo trước mặt mình.
Nói cách khác, trừ bỏ mặt, cổ, cùng tay ở bên ngoài, da thịt nơi khác của Cảnh Hiên với nàng mà nói đều là đất hoang chưa được khai khẩn.
Nhưng mà hiện tại...
Má ơi!
Trong lòng Tuyết Tuyết không ngừng kêu gọi, nàng nhìn thấy cái gì vậy?
Vật kia..... dài dài, thịt thịt.
"Ôi trời ơi!" Nàng theo bản năng hô một tiếng, "Không cần trừng phạt ta như vậy? Đôi mắt của ta! Đôi mắt của ta
Tuyết Tuyết bất đắc dĩ ngồi xổm xuống đất, tâm tư muốn xông tới kêu gọi cũng biến mất, trong đầu toàn là hình ảnh lõa thể của Cảnh Hiên, còn có cái... vật kia.
Nàng rất rối rắm, tim đập rất nhanh, mặt cũng rất nóng.
Cho dù nói mình liều mạng nhìn lén người khác tắm là sai, mà nhìn lén người khác mặc quần áo lại càng sai, nhưng mà nàng phát hiện nàng không có biện pháp khống chế suy nghĩ trong đầu của mình.
Đầu này sẽ luôn tự động tự giác hướng phía Cảnh Hiên, đôi mắt của mình cũng luôn tự động tự giác mở thật to.
"Không thể sắc như vậy!" Tuyết Tuyết đáng thương nhắc nhở chính mình, "Không thể sắc như vậy! Làm như vậy là không đúng!"
Ài!
Vậy thì nhìn một cáu, chỉ liếc mắt một cái thôi...
"A..." Không dễ dàng gì mới làm xong công tác tư tưởng cho mình, lúc quay đầu nhìn, lại phát hiện Cảnh Hiên đã mặc xong quần áo, chỉ thiếu chưa có mặc vớ đi giày, "Này, nhanh như vậy sao?"
Nói tới, nếu buổi trưa ngày mai có thể vào thành, vậy hoài sơn kia hẳn là cách nơi này không xa.
Tuyết Tuyết quyết định, sau đó lại nhìn thoáng đôi nam nữ vụng trộm yêu đương, ném một ánh mắt khinh bỉ, sau đó liền đi về phía con đường nhỏ bên trái.
Đi không bao xa, liền gặp một người gõ mõ, Tuyết Tuyết đi về phía trước, khẽ thi lễ, sau đó cười nói
“Lão bá, ta muốn hỏi người một chút đi hoài sơn như thế nào? Nên đi hướng nào?”
Lão đầu gõ mõ kia sửng sốt, lại nhìn nữ tử vừa hỏi trước mặt, một lúc lâu sau ánh mắt mới toát ra vẻ giống như hai người mà Tuyết Tuyết vừa nhìn thấy.
Tuyết Tuyết nổi giận, tức giận đến dẫm chân, quay lại nói với lão bá kia
“Ngươi nghĩ cái gì vậy? Thật là! Vì sao nam nhân các người nhìn ai cũng như từ trong thanh lâu đi ra vậy?”
Lão đầu bị nàng mắng thế liền tức giận, hừ một tiếng nói
“Nếu không phải từ trong thanh lâu ra, đại cô nương trong nhà nửa đêm chạy ra ngoài đường sao?”
“Ta...” Tuyết Tuyết dẩu môi, một tay chống nạnh tức giận nói “Ta là nha đầu của Cảnh vương phỉ, Cảnh Vương gia chúng ta ngày mai sẽ trở về, Bình quản gia để cho ta đi trước đưa thư nhà. Hắn vốn nói cho ta biết hoài sơn ở đâu, nhưng ta đã quên, lúc này mới hỏi ngươi một chút. Ngươi không muốn chơi cho ta biết thì cứu nói thẳng, tội gì phải làm tổn thương người như vậy!”
Vừa nghe thấy nàng nhắc đến Cảnh vương phủ, người gõ mõ kia cuối cùng cũng cung kính một chút, lại nghe thấy nàng nhắc tới Bình quản gia, liền biết nha đầu này nhất định là người trong vương phủ.
Ngay sau đó liền cuống quít giải thích.
“Cô nương, thật xin lỗi, tiểu nhân có mắt như mù. Chỉ là đường đêm dù sao cũng không an toàn, cô nương nên cẩn thận một chút!” Sau đó lại chỉ về hướng Bắc, nói “Cứ theo cửa thành bắc ra ngoài là sẽ thấy đường đến hoài sơn, ngươi đi theo đường sông lớn ngoài thành, đi khoảng năm trăm dặm sẽ thấy hoài sơn rồi. Cô nương ngươi không cưỡi ngựa sao? Dựa vào hai chân thì khi nào mới có thể đến nơi?”
Tuyết Tuyết khẩn trương nói tiếp
“Có ngựa, có ngựa, ta cột ngựa ở phái trước, lập tức cưỡi ngựa tới. Cám ơn ngươi...!”
Sau khi cảm ơn, Tuyết Tuyết nhanh chóng lách mình rời đi.
Bơi a bơi! Bơi đến hoài sơn.
Gầm một tiếng! Một nữ hài tử như nàng hơn nửa đêm nói muốn đến hoài sơn, nhất định không phải là một chuyện bình thường.
Nhưng mà nàng không quản được nhiều như vậy, tám mùa trăng không gặp, từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ cùng Cảnh Hiên xa cách lâu như vậy.
Nàng rất nhớ hắn, phát điên khi nghĩ đến hắn.
Huống chi... dù sao nàng cũng phải tìm một cơ hội thích hợp để mình lấy thân phận con người xuất hiện trước mặt hắn.
Nếu trực tiếp nói với hắn mình là cá chép nhỏ mà hắn nuôi mười năm qua, có thể dọa hắn hay không?
Tuyết Tuyết nhanh chóng đi về hướng Bắc,lqdd thậm chí còn chạy chậm trên đường.
Vừa rồi người gõ mõ bảo phải cưỡi ngựa, vốn nàng còn nghĩ nếu đường xa, nên tìm một con ngựa tới cưỡi. Nhưng lại nghe hắn nói ngoài thành có sông, con sông lớn kia chảy dọc theo đường đến hoài sơn.
Cái này với Tuyết Tuyết thật sự là một chuyện quá tốt!
Có nước liền tốt, đừng nhìn nàng khi biến thành người không có pháp lực, nhưng khi hiện nguyên hình ở trong nước, có thể bơi nhanh hơn gấp nhiều lần so với ngựa chạy.
“Ông trời, người thật là chiếu cố tới ta!” Mắt nhìn thấy đã đi đến cửa thành, Tuyết Tuyết đang lo lắng không biết làm sao để ra khỏi thành, liền phát hiện con sông lớn kia lại bắt đầu từ trong thành, ngay tại cửa thành không xa có một ngã rẽ, liền quay đầu đi đến đó.
Tuyết Tuyết mừng rỡ vỗ tay, đi thẳng đến bờ sông, thấy bốn phía đều không có người, liền lấy tư thế tuyệt đẹp nhảy xuống nước.
Một khắc khi thân mình của nàng ở trong nước liền hóa thành cá, im hơi lặng tiếng, thậm chí còn không hề có bọt nước bắn lên.
Bơi theo hướng lão nhân kia nói, Tuyết Tuyết cũng không biết là bơi bao xa, chỉ biết liều mạng lấy tốc độc nhanh nhất tiến lên, rốt cục khi sông lớn trở nên thu hẹp, nàng ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy một ngọc núi cao được chia làm hai xuất hiện ở trước mắt, ở giữa có một đường núi nho nhỏ.
“Hoài sơn?” Tuyết Tuyết tươi cười rạng rỡ, lập tức bơi về phía bờ sông, đứng dậy một cái thoát khỏi thân cá chép.
Trong nhát mắt, lại là một cô nương có dáng vẻ đáng yêu lanh lợi.
Đường núi không dễ đi, quanh quanh co co, tuy nói trăng đêm nay rất tròn, nhưng thỉnh thoảng Tuyết Tuyết vẫn không cẩn thận đụng phải thân cây.
Tuyết Tuyết lại một lần nữa vì bệnh lười biếng mấy trăm năm của mình mà cảm thấy hối hận.
Nếu nàng không lười, nếu nàng không hết ăn lại ngủ hết ngủ lại ăn, về phần...Ách... yêu pháp, đến một chút nàng yêu pháp cũng không có sao?
Được rồi! Cũng chỉ có một chút, nhưng một chút kia luôn luôn không cần dùng đến ở nơi này.
Ví dụ như hiện tại, nếu nàng tu luyện tốt hoàn toàn có thể biến ra một cây đuốc, sẽ không để mình phải di chuyển vất vả như vậy.
Đi qua đi lại lâu như vậy, trăng tròn đêm nay dường như muốn đi qua, Tuyết Tuyết đoán tối đa là nửa canh giờ nữa trời sẽ bắt đầu sáng.
Vì thế bước chân càng thêm khẩn trương,diendddanlqquydodn liền đi nhanh vào sâu trong núi.
Đi không lâu, dường như nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Tuyết Tuyết rất mẫn cảm với nước, nghe được âm thanh lại luôn không tự giác nghĩ muốn đến gần, huống chi lúc này tiếng nước vang lên ngay ở phía trước, vừa vặn là hướng nàng đi đến.
Nàng vui mừng một hồi, dường như muốn xông đến phía trước, vòng qua một khu rừng rậm mới phát hiện, thì ra trong núi này có mấy cái ôn tuyền rất đẹp.
Ban đêm mùa thu thật lạnh, nhưng nhờ có mấy cái ôn tuyền này, không khí trong khu rừng này lại ấm lên rất nhiều, duy trì một nhiệt độ cực kỳ dễ chịu.
Tuyết Tuyết hít một hơi thật sâu, ôn tuyền trong núi, thật là một nơi rất tốt để tiểu yêu tu luyện.
Nàng rất muốn đến gần để hút linh khí của mấy cái ôn tuyền này, nhưng khi đang chuẩn bị cất bước, lại phát hiện ra trong ôn tuyền kia có người.
Tuyết Tuyết dừng bước, sau đó nhẹ nhàng đi về phía trước.
Khi đến gần, mới phát hiện trong ôn tuyền kia có một người nam tử đang tắm.
Chỉ định nhìn một chút, trái tim của Tuyết Tuyết không có quy luật bắt đầu đập loạn lên.
Mặc dù cách xa, tuy là nàng nhìn không rõ mặt của nam nhân kia. Nhưng nàng biết, đó là Cảnh Hiên, là Cảnh Hiên mà nàng ngày nhớ đêm mong, đến một giây cũng không muốn chờ mà muốn lập tức đến gần.
Tuyết Tuyết không biết nên hình dung kích động của mình như thế nào, chỉ dựa vào bản năng mà đi về phía trước, nghĩ muốn đến gần một chút sau đó sẽ buột miệng kêu lên tên của hắn.
Nam nhân khỏa thân! Nam nhân khỏa thân!
Nhưng còn chưa kịp đi lên vài bước, đột nhiên người ở trong nước kia liền đứng dậy.
Tuyết Tuyết đột nhiên dừng lại, hai tay phản xa có điều kiện lập tức che kín hai mắt của mình.
Ông trời ơi!
Nàng nhìn thấy cái gì?
Này này này... tối nay ông trời thật muốn chiếu cố nàng, hay là muốn đối kháng với nàng đây?
Thần linh ơi! Cho dù nàng ở cùng phòng với Cảnh Hiên mười năm, nhưng vị soái ca này có một phòng tắm lớn, còn dùng trúc vây lại, hắn cho tới bây giờ đều đi nơi đó tắm rửa.
Cũng không biết là do hắn tận lực né tránh hay là trùng hợp, tóm lại mười năm qua, Tuyết Tuyết chưa một lần thấy hắn thay quần áo trước mặt mình.
Nói cách khác, trừ bỏ mặt, cổ, cùng tay ở bên ngoài, da thịt nơi khác của Cảnh Hiên với nàng mà nói đều là đất hoang chưa được khai khẩn.
Nhưng mà hiện tại...
Má ơi!
Trong lòng Tuyết Tuyết không ngừng kêu gọi, nàng nhìn thấy cái gì vậy?
Vật kia..... dài dài, thịt thịt.
"Ôi trời ơi!" Nàng theo bản năng hô một tiếng, "Không cần trừng phạt ta như vậy? Đôi mắt của ta! Đôi mắt của ta
Tuyết Tuyết bất đắc dĩ ngồi xổm xuống đất, tâm tư muốn xông tới kêu gọi cũng biến mất, trong đầu toàn là hình ảnh lõa thể của Cảnh Hiên, còn có cái... vật kia.
Nàng rất rối rắm, tim đập rất nhanh, mặt cũng rất nóng.
Cho dù nói mình liều mạng nhìn lén người khác tắm là sai, mà nhìn lén người khác mặc quần áo lại càng sai, nhưng mà nàng phát hiện nàng không có biện pháp khống chế suy nghĩ trong đầu của mình.
Đầu này sẽ luôn tự động tự giác hướng phía Cảnh Hiên, đôi mắt của mình cũng luôn tự động tự giác mở thật to.
"Không thể sắc như vậy!" Tuyết Tuyết đáng thương nhắc nhở chính mình, "Không thể sắc như vậy! Làm như vậy là không đúng!"
Ài!
Vậy thì nhìn một cáu, chỉ liếc mắt một cái thôi...
"A..." Không dễ dàng gì mới làm xong công tác tư tưởng cho mình, lúc quay đầu nhìn, lại phát hiện Cảnh Hiên đã mặc xong quần áo, chỉ thiếu chưa có mặc vớ đi giày, "Này, nhanh như vậy sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.