Chương 1: Mộ gia nhị thiếu
Trần Trần
06/10/2017
Mở đầu
Đại Lương triều từ khi thay thế tiền triều đến nay đã qua sáu trăm năm hơn, dần tiến đến hồi lụn bại, triều đình mục ruỗng, quốc khố cạn kiệt, dân đói nổi dậy tạo phản khắp nơi. Những đám phản quân ô hợp tưởng chừng dễ đàn áp như kiến kia, không ngờ có ngày có thể đánh thẳng vào Đế Đô phồn hoa. Năm Quang Định thứ hai mươi ba, lần đầu tiên trong lịch sử, quân khởi nghĩa đưa được quân nhập Đế Đô thành, Đế Đô thất thủ, cả kinh thành chấn động, người người dắt díu nhau di tán. Nghĩa quân chiếm giữ Đế Đô tận hai mươi ngày đêm mới bị quân triều đình phản công đàn áp. Hai mươi ngày ấy, đối với những con người vốn quen sống trong nhung lụa của Đế Đô, quả là cơn ác mộng không thể quên.
Đế Đô bấy giờ có rất nhiều danh môn thế gia, nhưng tứ đại thế gia có sức ảnh hưởng lớn nhất là Mộ gia – ngoại thích của đương kim Thái hậu; Kiều gia – thư hương thế gia chín đời nhập sĩ làm quan, từng có mười lăm Tiến sĩ, sáu Thám hoa, ba Bảng nhãn, năm Trạng nguyên; Vương gia - đời đời nắm giữ binh quyền trong tay, chín đời đều có anh hùng hi sinh nơi sa trường; và Lý gia – phú khả địch quốc, khống chế gần như tất cả việc kinh thương trong cả nước.
Kiều gia đến đời Hàn Lâm viện Đại học sĩ Kiều Cung Minh, dưới gối không con trai thừa tự, chỉ có ba vị thiên kim. Nếu đại tiểu thư và nhị tiểu thư nhà họ Kiều dùng nhan sắc khuynh thành để nổi danh khắp Đế Đô, thì tam tiểu thư Kiều Diên Ninh lại chẳng hề có dung mạo xuất sắc, nhưng lại được xưng tụng là Đế Đô đệ nhất tài nữ, thuộc làu kinh thư, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, nhìn qua một lần là không quên.
Năm quân khởi nghĩa đánh vào Đế Đô, Kiều tam tiểu thư chỉ mới là cô bé bảy tuổi, theo cha mẹ cùng hai chị di tán khỏi kinh thành. Trên đường chạy loạn, cô bé trông thấy một đứa nhỏ độ chừng ba, bốn tuổi bị vấp ngã giữa đường lớn, phía sau là những chiếc xe ngựa đang ào ạt lao tới. Nhất thời xúc động không kịp suy nghĩ, Kiều Diên Ninh nhảy xuống xe ngựa đẩy đứa nhỏ kia vào trong. Khi nó đã bình an vô sự, cô bé quay lại thì đã chẳng thấy người nhà mình đâu nữa. Giữa dòng người tị nạn hỗn loạn đông như kiến, Kiều Diên Ninh bảy tuổi lạc mất phụ mẫu, chỉ biết đi theo đám đông với hi vọng tìm thấy xe ngựa của Kiều gia.
Cứ đi như vậy suốt một ngày một đêm, đến khi Kiều Diên Ninh cảm thấy đôi chân mình không thể nhấc nổi nữa, bụng đói cồn cào và mắt hoa cả lên. Cô bé lả người vấp ngã bên vệ đường, tuyệt vọng nghĩ rằng mình sẽ nằm ở đây bất lực chờ cái chết đến gần, vĩnh viễn không thể trông thấy phụ mẫu và tỷ tỷ. Ở trong buổi loạn thế, sẽ không ai dư thừa thiện tâm cứu giúp một người không quen không biết, khi mạng sống của mình còn chưa chắc giữ được qua ngày mai.
Nào ngờ, đúng lúc ấy, có một đoàn ngựa xe đi ngang qua. Chiếc xe ngựa có rèm màu trắng chầm chậm đi cuối đoàn xe ấy, vốn dĩ đã lướt ngang qua Kiều Diên Ninh, chẳng hiểu vì sao lại dừng lại.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô bé bảy tuổi năm ấy trông thấy một tà áo trắng muốt tiến dần về phía mình. Một thanh âm ôn hòa vang lên, tuy rằng thật nhỏ, tuy rằng nó bị ngắt quãng bởi những tiếng ho, Kiều Diên Ninh vẫn nghe được rõ ràng. Người ấy nói:
“Mẫu thân, xin người cứu vị tiểu muội muội này đi. Xem như ... Xem như là vì thọ mệnh của hài nhi mà tích đức ...”
Trước khi hoàn toàn ngất lịm đi, Diên Ninh tựa hồ trông thấy một bàn tay đưa ra trước mặt mình. Cô bé dùng hết sức lực còn sót lại, gắng gượng nắm lấy bàn tay ấy.
Thật ấm áp.
Mãi đến nhiều năm sau, Kiều Diên Ninh đã không còn là cô bé bảy tuổi, vẫn nhớ rõ hơi ấm ấy.
Không thể quên.
***
CHƯƠNG 1
Đế Đô, Kiều phủ.
Tháng chạp, trời trở rét, mùa đông năm nay đến muộn hơn thường khi, lại cũng lạnh hơn bội phần, tựa hồ như muốn bù đắp lại những ngày đã lỡ hẹn với nhân thế, trận tuyết đêm qua còn chưa tan hết, sáng nay lại đổ thêm một trận nữa, phủ trắng vạn vật.
Kiều lão gia ngồi trên tràng kỷ lật giở trang sách ố vàng, thi thoảng lại cầm lên tẩu thuốc, thong dong rít một hơi. Lim dim phả ra một làn khói mông lung, ông nhìn sang Kiều thái thái đang ngồi đan khăn choàng bên cạnh, hỏi:
“Phu nhân, tam nha đầu đâu rồi? Ta vừa có được quyển sách cổ, muốn tìm nó đàm luận, lại chẳng thấy bóng dáng đâu. Trời rét như vậy còn ra ngoài sao, không khéo rồi lại sinh bệnh...”
Kiều thái thái đặt chiếc khăn choàng đan dở xuống, nhấp một ngụm trà, đoạn thở dài một hơi, càu nhàu:
“Còn có thể đi đâu? Sáng sớm tinh mơ đã chạy sang Mộ phủ, bảo là thấy trời trở rét, không yên tâm bệnh tình Miên Thụy nên qua đó xem thử. Lão gia xem đi, kẻ không biết còn tưởng Mộ phủ mới là nhà của nó đấy!”
Kiều lão gia lắc đầu cười, bảo:
“Mộ gia với A Ninh có ân, nợ người một giọt nước phải trả lại một suối nguồn, con bé cư xử như thế là phải, bà chớ nên quở trách.”
Ngừng một lúc, như nghĩ tới điều gì, ông khẽ thở dài, hỏi:
“Mấy hôm nay tình hình của Miên Thụy lại xấu đi sao?”
Kiều thái thái nhỏ giọng đáp:
“Có vẻ không tốt lắm, Mộ thái thái đang cuống cuồng cầu y khắp nơi, chỉ e ... Ài, đứa bé này đúng là mệnh khổ, từ nhỏ đã thể nhược nhiều bệnh, mùa đông năm nay bệnh tình lại đột nhiên trở nặng rồi. Lão gia, thiếp e... gần đây Mộ thái thái cứ ngầm tỏ ý hối thúc chúng ta gọi A An hồi kinh định ngày lành tháng tốt, nói hoa mỹ là muốn bọn trẻ nhanh yên bề gia thất, nhưng thực chất đó là dùng nhị nha đầu nhà chúng ta để ...”
“Xung hỷ đúng không?”, Kiều lão gia hừ một tiếng, lạnh nhạt nói, “Có xung hỷ đó cũng là do nó tự mình chọn lựa, thì phải tự mình chịu lấy. Năm đó, ta đã không muốn đồng ý chuyện hôn sự “hỷ càng thêm hỷ, thân càng thêm thân” này, cũng là nó khăng khăng đồng ý, còn kéo cả A Ninh vào ...”
A An mà Kiều thái thái nhắc tới là Kiều Diên An, nhị tiểu thư Kiều phủ. Năm xưa, khi định xong chuyện hôn sự của Kiều gia đại tiểu thư Kiều Diên Bình cùng Mộ gia đại thiếu Mộ Khiêm Thụy, Mộ lão gia bèn nói:
“Mộ gia có ba vị thiếu gia, vừa khéo Kiều gia cũng có ba vị thiên kim, đại cô nương đã gả cho lão đại, thì chi bằng để hai nhà thân càng thêm thân, nhị cô nương gả cho lão nhị, tam cô nương gả cho lão tam, vậy tẩu tử là thân tỷ tỷ, đệ tức (1) là thân muội muội, trong nhà không sợ chẳng hòa thuận.”
(1)Đệ tức: em dâu
Kỳ thực, đề nghị này cũng không tệ. Chỉ có điều, khắp cái Đế Đô này ai không biết nhị thiếu gia của Mộ phủ từ khi sinh ra đã thân thể yếu nhược nhiều bệnh, quanh năm hương thuốc quấn thân, Mộ gia ra sức chạy chữa cầu y tứ phương vẫn không khỏi. Thế nên, dù là nhị thiếu gia của một trong bốn đại thế gia của Đế Đô, tài mạo hơn người, chuyện chung thân đại sự của con trai vẫn khiến Mộ thái thái đau đầu, chọn cô nương môn đăng hộ đối thì không ai lại nguyện lòng gả cho một trượng phu chẳng biết thọ mệnh có vượt qua được con số hai mươi hay không, mà chọn người gia thế thấp một chút thì lại thấy thiệt cho con trai. Thật là trăm đường khó! Nay Mộ lão gia tính như vậy, nói cách khác chính là dùng ân tình của Mộ gia với Kiều gia để tìm cho nhị thiếu gia nhà mình một nhị thiếu nãi nãi gia thế tương xứng, lại lợi thêm một tam thiếu nãi nãi mà ông vô cùng vừa ý là Kiều Diên Ninh. Tất nhiên, lúc ấy Kiều Cung Minh thương con gái như mạng, chủ trương cho con cái tự lựa chọn quy túc, tuyệt không đồng ý đem nữ nhi để báo ân.
Nào ngờ người tính không bằng trời tính, Kiều Diên An lúc ấy vừa thoáng gặp mặt Mộ gia nhị thiếu đã khăng khăng một mực đòi gả cho chàng, phụ mẫu khuyên thế nào cũng không nghe, còn đòi sống đòi chết cầu xin Kiều lão gia đồng ý đề nghị của nhà họ Mộ. Kiều Diên Ninh nghĩ đến ân tình của nhị ca với mình, lại thương tỷ tỷ, cũng góp lời năn nỉ phụ thân, đồng ý lấy Mộ gia tam thiếu để nhị tỷ được như nguyện.
Vì thế mới có cục diện hiện nay.
Kiều thái thái dù xót con gái trăm ngàn lần, nhưng cũng biết đây là do A An nhà mình tự tìm chốn đoạn trường mà đi, không trách được ai. Thấy trượng phu tức giận, bà cũng không nói thêm gì, lại cắm cúi đan khăn. Đương lúc ngỡ chuyện này đến đây là thôi, Kiều lão gia lại bất thình lình lên tiếng:
“Tuy là A Ninh chăm sóc cho Miên Thụy cũng hợp tình hợp nghĩa, nhưng nói là nói vậy, dù sao nam nữ có khác. Phu nhân viết thư giục A An nhanh hồi kinh, vị hôn thê kề cận chăm sóc phu quân tương lai cũng vẫn thỏa đáng hơn so với muội muội chăm sóc huynh trưởng.”
Kiều thái thái gật đầu, đáp:
“Vâng, để thiếp lại viết cho A An một phong thư vậy.”
-----oOo------
Mộ phủ.
Đình đài lầu các chìm trong tuyết trắng, ngói xanh tường đỏ cũng mang một vẻ tịch liêu khôn tả. Từ một góc của Cầm Vận tiểu viện thường ngày vốn yên tĩnh chợt vọng lại tiếng hát du dương. Giọng hát trong không gian tĩnh lặng ấy càng vang vọng, phảng phất đó là âm thanh của sự sống duy nhất giữa mùa đông chết chóc trong đình viện vốn vắng người lại qua này.
Kiều Diên Ninh đứng bên giường, cất giọng hát một phân đoạn trong vở hí kịch gần đây nàng mới học được. Trên giường, một chàng trai nửa nằm nửa ngồi tựa người vào chiếc gối kê đầu giường mà chăm chú lắng nghe thiếu nữ trước mặt ngâm nga, mái tóc đen xõa tung của chàng không búi không buộc nhưng chẳng hề rối loạn, trong đáy mắt ôn nhu dịu dàng của chàng phản chiếu hình bóng người con gái ấy, trở nên long lanh và ấm áp lạ lùng. Thi thoảng, như phối hợp với nàng, chàng bật cười khẽ, rồi lại nhìn vẻ mặt thỏa mãn của nàng bằng ánh mắt đầy bao dung.
Thoạt nhìn, sắc mặt hơi nhợt nhạt cùng với dáng vẻ có phần gầy yếu của chàng trai ấy khiến người ta có cảm giác rằng chàng tựa tiên nhân mắc đọa chốn trần gian, thầm lo sợ chỉ chớp mắt một cái, bóng hình xuất trần thoát tục ấy sẽ bất chợt biến mất, tiêu tán trong không trung mà chẳng để lại dấu vết gì.
Khúc hát vừa xong, Diên Ninh đưa mắt nhìn chàng trai trên giường như cún con chờ khen ngợi. Hiểu ý nàng, chàng liền khẽ mỉm cười, đưa tay xoa xoa đầu cô bé ấy, nói:
“Ninh nhi càng ngày càng hát hay. Có mệt không, lại đây, uống cốc trà nhé?”
Vừa nói, chàng vừa với tay rót một cốc trà nóng, kề bên môi thổi một lúc, đợi trà nguội bớt mới đưa cho Diên Ninh.
“Cảm ơn nhị ca. Ngày mai Ninh nhi học một khúc mới, lại sang đây hát cho nhị ca nghe nhé!” Diên Ninh thản nhiên nhận lấy cốc trà, cũng như cách mà nàng tiếp nhận sự quan tâm tỉ mỉ của Mộ Miên Thụy tựa hồ một chuyện rất đỗi quen thuộc.
Mộ Miên Thụy ý cười đã tràn ra khóe miệng, vẫn khoát khoát tay, nói:
“Ninh nhi không cần vất vả như vậy, mấy hôm nay trời lạnh, muội không nhất thiết phải ngày nào cũng đến đây thăm ta.”
Kiều Diên Ninh sợ nhị ca của mình nằm trên giường dưỡng bệnh mãi sẽ buồn chán, thế nên mỗi ngày đều không quản gió tuyết chạy sang Mộ phủ, học thuộc mấy đoạn hí kịch để xướng cho chàng ta nghe. Mộ Miên Thụy tất nhiên xót muội muội, nhiều lần khuyên nàng cứ ngoan ngoan ở nhà tránh rét, không cần chạy qua chạy lại giữa hai phủ như vậy, nhưng Kiều Diên Ninh cứ ậm ừ cho có lệ, rồi hôm sau lại đội tuyết sang thăm chàng.
Mộ Miên Thụy vốn chuẩn bị sẵn tinh thần bị nha đầu này từ chối, ai ngờ hôm nay nàng lại ngoan ngoãn vô cùng, gật gật đầu đáp:
“Ưm, ngày mai Ninh nhi sẽ không sang đây nữa.”
Con người quả là sinh vật đầy mâu thuẫn, rõ ràng khuyên người ta đừng tới, đến khi người ta nghe lời lại thấy không vui. Cũng có lẽ do Mộ Miên Thụy suốt ngày nằm trong phòng đến vô cùng buồn chán, niềm vui duy nhất cũng là thứ chàng chờ đợi duy nhất mỗi ngày chính là nha đầu Diên Ninh này ghé sang thăm, đem thế giới phồn hoa bên ngoài kể lại cho chàng nghe, mang một phần của thế giới muôn màu muôn vẻ ấy đến với đình viện quạnh quẽ này. Tóm lại, Mộ Miên Thụy không vui với câu nói kia của Diên Ninh, trái lại còn có chút cảm giác mất mát, tuy ngoài miệng vẫn cười cười ra vẻ vân đạm phong khinh, nhưng nỗi thất vọng thoáng qua đáy mắt chàng, người nhạy cảm như Diên Ninh tất nhiên nhận ra.
Vừa lúc Kiều Diên Ninh định giải thích gì đó, nha hoàn Tiểu Bích mang bát thuốc vừa sắc xong vào. Diên Ninh liền nhận lấy, bảo:
“Để ta, than trong bếp sưởi sắp dùng hết, em ra ngoài lấy thêm than cho vào đi, sau này em nhớ để ý thật kỹ bếp sưởi, nhị ca không chịu được lạnh.”
“Dạ, tiểu thư.” Tiểu Bích cúi đầu đáp, rồi lui ra ngoài, khép cửa lại.
Diên Ninh bưng bát thuốc ngồi xuống bên mép giường, mỉm cười nói:
“Nhị ca dùng thuốc đi, lúc nãy Ninh nhi cho vào một ít đường, không đắng nữa đâu.”
Mộ Miên Thụy có một bí mật mà chỉ Diên Ninh từ nhỏ lẽo đẽo theo sau chàng mới biết, đó chính là ưa ngọt, sợ đắng. Ở thời đại này, nam nhi mà sợ đắng là một trò cười, nhưng mà trong suy nghĩ của người bao che khuyết điểm như Diên Ninh, cái nhược điểm này của nhị ca mình cũng thật đáng yêu. o(^◡^)o
Đợi Mộ Miên Thụy uống cạn bát thuốc, Diên Ninh mới vui vẻ nói:
“Thấy nhị ca uống thuốc ngoan như vậy, Ninh nhi nói cho nhị ca một tin vui nha! Ngày mai nhị tỷ hồi kinh rồi, tỷ ấy sẽ đến đây chăm sóc nhị ca thay muội! Thế nào, thế nào, nhị ca có vui không?”
Tay Mộ Miên Thụy cầm bát thuốc không dấu vết khẽ run một cái. Nhưng rất nhanh, chàng đã trở lại là Mộ Miên Thụy ôn nhuận như ngọc, treo lên nụ cười luôn thường trực bên môi, nhẹ giọng đáp:
“Vui chứ, nhị ca đương nhiên là vui.”
Diên Ninh mang bát thuốc đặt lên bàn, lại nói:
“Bây giờ thời thế loạn lạc, chiến sự liên miên, phương nam còn có mấy nhóm phản quân nổi lên đòi dựng cờ khởi nghĩa, chiếm đất xưng vương, phụ thân muội không yên tâm để nhị tỷ với nội tổ mẫu ở lại nhà tổ Kiều gia tại Nam Giang quan, mới bảo mẫu thân viết thư gọi tỷ ấy sớm ngày hồi kinh. Lại nói, đại ca với đại tỷ của bọn muội đã thành thân được ngót hai năm rồi, nghĩa phụ và nghĩa mẫu đang mong chờ uống rượu mừng của nhị ca cùng nhị tỷ đó! Haha, lần này nhị tỷ trở về, hai người cũng chuẩn bị tinh thần chọn ngày lành tháng tốt đi!”
Câu cuối ấy nàng vừa nói vừa tủm tỉm nhìn nhị ca nhà mình vốn có ý trêu ghẹo, nào ngờ Mộ Miên Thụy thật làm nàng thất vọng, chẳng những mặt không đỏ, tim không đập mạnh, lại còn thản nhiên chẳng có chút vẻ xấu hổ nào, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, nhìn đến cuối cùng Diên Ninh phải ngượng ngùng nhấp một ngụm trà. Ài, không đúng, không đúng rồi, đáng lẽ nhị ca da mặt mỏng đơn thuần thiện lương nhà nàng phải là người lúng túng đỏ mặt chứ! Tại sao tình huống này lại cứ cảm thấy sai sai vậy?
--- oOo----
Trong lúc Kiều Diên Ninh đang ngẫm nghĩ ở Cầm Vận tiểu viện, tại Phật đường của Mộ phủ, Mộ thái thái đang quỳ dưới chân tôn tượng của Bồ Tát, một tay đều đều gõ mõ, một tay lần chuỗi hạt, miệng lầm rầm tụng niệm.
Đợi thái thái tụng xong bài “Bát Nhã Tâm kinh”, tiếng mõ cũng dứt, dì Lan – nha hoàn thiếp thân theo hầu bà từ thời trẻ, vội tiến lên dìu bà dậy. Mộ thái thái ngồi lên ghế, tay vẫn lần chuỗi hạt, hai mắt vẫn nhắm lại, hỏi:
“A Ninh lại đến thăm Miên nhi sao?”
Dì Lan khom người rót cho thái thái một cốc trà, đáp:
“Dạ, Kiều tam tiểu thư tới đã được hơn một canh giờ, hiện tại đang ở Cầm Vận tiểu viện chăm sóc đại thiếu gia, thật là một cô nương tốt.”
“A Ninh tất nhiên là tốt...”, Mộ thái thái mở mắt ra, trong đôi mắt của bà lóe lên một thứ ánh sáng khiến người ta rùng mình, vuốt ve tràng hạt lành lạnh trong tay, bà thì thầm, “Chỉ đáng tiếc... đáng tiếc...”
Bên ngoài hiên, tuyết vẫn đang rơi. Mộ phủ chìm trong tuyết, Đế Đô cũng chìm trong tuyết.
Trăm năm vạn năm, chìm nổi trong trần thế ô trọc, con người rồi sẽ thay đổi đa đoan, chỉ duy có tuyết vẫn trắng tinh thuần khiết bất biến muôn đời.
Đại Lương triều từ khi thay thế tiền triều đến nay đã qua sáu trăm năm hơn, dần tiến đến hồi lụn bại, triều đình mục ruỗng, quốc khố cạn kiệt, dân đói nổi dậy tạo phản khắp nơi. Những đám phản quân ô hợp tưởng chừng dễ đàn áp như kiến kia, không ngờ có ngày có thể đánh thẳng vào Đế Đô phồn hoa. Năm Quang Định thứ hai mươi ba, lần đầu tiên trong lịch sử, quân khởi nghĩa đưa được quân nhập Đế Đô thành, Đế Đô thất thủ, cả kinh thành chấn động, người người dắt díu nhau di tán. Nghĩa quân chiếm giữ Đế Đô tận hai mươi ngày đêm mới bị quân triều đình phản công đàn áp. Hai mươi ngày ấy, đối với những con người vốn quen sống trong nhung lụa của Đế Đô, quả là cơn ác mộng không thể quên.
Đế Đô bấy giờ có rất nhiều danh môn thế gia, nhưng tứ đại thế gia có sức ảnh hưởng lớn nhất là Mộ gia – ngoại thích của đương kim Thái hậu; Kiều gia – thư hương thế gia chín đời nhập sĩ làm quan, từng có mười lăm Tiến sĩ, sáu Thám hoa, ba Bảng nhãn, năm Trạng nguyên; Vương gia - đời đời nắm giữ binh quyền trong tay, chín đời đều có anh hùng hi sinh nơi sa trường; và Lý gia – phú khả địch quốc, khống chế gần như tất cả việc kinh thương trong cả nước.
Kiều gia đến đời Hàn Lâm viện Đại học sĩ Kiều Cung Minh, dưới gối không con trai thừa tự, chỉ có ba vị thiên kim. Nếu đại tiểu thư và nhị tiểu thư nhà họ Kiều dùng nhan sắc khuynh thành để nổi danh khắp Đế Đô, thì tam tiểu thư Kiều Diên Ninh lại chẳng hề có dung mạo xuất sắc, nhưng lại được xưng tụng là Đế Đô đệ nhất tài nữ, thuộc làu kinh thư, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, nhìn qua một lần là không quên.
Năm quân khởi nghĩa đánh vào Đế Đô, Kiều tam tiểu thư chỉ mới là cô bé bảy tuổi, theo cha mẹ cùng hai chị di tán khỏi kinh thành. Trên đường chạy loạn, cô bé trông thấy một đứa nhỏ độ chừng ba, bốn tuổi bị vấp ngã giữa đường lớn, phía sau là những chiếc xe ngựa đang ào ạt lao tới. Nhất thời xúc động không kịp suy nghĩ, Kiều Diên Ninh nhảy xuống xe ngựa đẩy đứa nhỏ kia vào trong. Khi nó đã bình an vô sự, cô bé quay lại thì đã chẳng thấy người nhà mình đâu nữa. Giữa dòng người tị nạn hỗn loạn đông như kiến, Kiều Diên Ninh bảy tuổi lạc mất phụ mẫu, chỉ biết đi theo đám đông với hi vọng tìm thấy xe ngựa của Kiều gia.
Cứ đi như vậy suốt một ngày một đêm, đến khi Kiều Diên Ninh cảm thấy đôi chân mình không thể nhấc nổi nữa, bụng đói cồn cào và mắt hoa cả lên. Cô bé lả người vấp ngã bên vệ đường, tuyệt vọng nghĩ rằng mình sẽ nằm ở đây bất lực chờ cái chết đến gần, vĩnh viễn không thể trông thấy phụ mẫu và tỷ tỷ. Ở trong buổi loạn thế, sẽ không ai dư thừa thiện tâm cứu giúp một người không quen không biết, khi mạng sống của mình còn chưa chắc giữ được qua ngày mai.
Nào ngờ, đúng lúc ấy, có một đoàn ngựa xe đi ngang qua. Chiếc xe ngựa có rèm màu trắng chầm chậm đi cuối đoàn xe ấy, vốn dĩ đã lướt ngang qua Kiều Diên Ninh, chẳng hiểu vì sao lại dừng lại.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô bé bảy tuổi năm ấy trông thấy một tà áo trắng muốt tiến dần về phía mình. Một thanh âm ôn hòa vang lên, tuy rằng thật nhỏ, tuy rằng nó bị ngắt quãng bởi những tiếng ho, Kiều Diên Ninh vẫn nghe được rõ ràng. Người ấy nói:
“Mẫu thân, xin người cứu vị tiểu muội muội này đi. Xem như ... Xem như là vì thọ mệnh của hài nhi mà tích đức ...”
Trước khi hoàn toàn ngất lịm đi, Diên Ninh tựa hồ trông thấy một bàn tay đưa ra trước mặt mình. Cô bé dùng hết sức lực còn sót lại, gắng gượng nắm lấy bàn tay ấy.
Thật ấm áp.
Mãi đến nhiều năm sau, Kiều Diên Ninh đã không còn là cô bé bảy tuổi, vẫn nhớ rõ hơi ấm ấy.
Không thể quên.
***
CHƯƠNG 1
Đế Đô, Kiều phủ.
Tháng chạp, trời trở rét, mùa đông năm nay đến muộn hơn thường khi, lại cũng lạnh hơn bội phần, tựa hồ như muốn bù đắp lại những ngày đã lỡ hẹn với nhân thế, trận tuyết đêm qua còn chưa tan hết, sáng nay lại đổ thêm một trận nữa, phủ trắng vạn vật.
Kiều lão gia ngồi trên tràng kỷ lật giở trang sách ố vàng, thi thoảng lại cầm lên tẩu thuốc, thong dong rít một hơi. Lim dim phả ra một làn khói mông lung, ông nhìn sang Kiều thái thái đang ngồi đan khăn choàng bên cạnh, hỏi:
“Phu nhân, tam nha đầu đâu rồi? Ta vừa có được quyển sách cổ, muốn tìm nó đàm luận, lại chẳng thấy bóng dáng đâu. Trời rét như vậy còn ra ngoài sao, không khéo rồi lại sinh bệnh...”
Kiều thái thái đặt chiếc khăn choàng đan dở xuống, nhấp một ngụm trà, đoạn thở dài một hơi, càu nhàu:
“Còn có thể đi đâu? Sáng sớm tinh mơ đã chạy sang Mộ phủ, bảo là thấy trời trở rét, không yên tâm bệnh tình Miên Thụy nên qua đó xem thử. Lão gia xem đi, kẻ không biết còn tưởng Mộ phủ mới là nhà của nó đấy!”
Kiều lão gia lắc đầu cười, bảo:
“Mộ gia với A Ninh có ân, nợ người một giọt nước phải trả lại một suối nguồn, con bé cư xử như thế là phải, bà chớ nên quở trách.”
Ngừng một lúc, như nghĩ tới điều gì, ông khẽ thở dài, hỏi:
“Mấy hôm nay tình hình của Miên Thụy lại xấu đi sao?”
Kiều thái thái nhỏ giọng đáp:
“Có vẻ không tốt lắm, Mộ thái thái đang cuống cuồng cầu y khắp nơi, chỉ e ... Ài, đứa bé này đúng là mệnh khổ, từ nhỏ đã thể nhược nhiều bệnh, mùa đông năm nay bệnh tình lại đột nhiên trở nặng rồi. Lão gia, thiếp e... gần đây Mộ thái thái cứ ngầm tỏ ý hối thúc chúng ta gọi A An hồi kinh định ngày lành tháng tốt, nói hoa mỹ là muốn bọn trẻ nhanh yên bề gia thất, nhưng thực chất đó là dùng nhị nha đầu nhà chúng ta để ...”
“Xung hỷ đúng không?”, Kiều lão gia hừ một tiếng, lạnh nhạt nói, “Có xung hỷ đó cũng là do nó tự mình chọn lựa, thì phải tự mình chịu lấy. Năm đó, ta đã không muốn đồng ý chuyện hôn sự “hỷ càng thêm hỷ, thân càng thêm thân” này, cũng là nó khăng khăng đồng ý, còn kéo cả A Ninh vào ...”
A An mà Kiều thái thái nhắc tới là Kiều Diên An, nhị tiểu thư Kiều phủ. Năm xưa, khi định xong chuyện hôn sự của Kiều gia đại tiểu thư Kiều Diên Bình cùng Mộ gia đại thiếu Mộ Khiêm Thụy, Mộ lão gia bèn nói:
“Mộ gia có ba vị thiếu gia, vừa khéo Kiều gia cũng có ba vị thiên kim, đại cô nương đã gả cho lão đại, thì chi bằng để hai nhà thân càng thêm thân, nhị cô nương gả cho lão nhị, tam cô nương gả cho lão tam, vậy tẩu tử là thân tỷ tỷ, đệ tức (1) là thân muội muội, trong nhà không sợ chẳng hòa thuận.”
(1)Đệ tức: em dâu
Kỳ thực, đề nghị này cũng không tệ. Chỉ có điều, khắp cái Đế Đô này ai không biết nhị thiếu gia của Mộ phủ từ khi sinh ra đã thân thể yếu nhược nhiều bệnh, quanh năm hương thuốc quấn thân, Mộ gia ra sức chạy chữa cầu y tứ phương vẫn không khỏi. Thế nên, dù là nhị thiếu gia của một trong bốn đại thế gia của Đế Đô, tài mạo hơn người, chuyện chung thân đại sự của con trai vẫn khiến Mộ thái thái đau đầu, chọn cô nương môn đăng hộ đối thì không ai lại nguyện lòng gả cho một trượng phu chẳng biết thọ mệnh có vượt qua được con số hai mươi hay không, mà chọn người gia thế thấp một chút thì lại thấy thiệt cho con trai. Thật là trăm đường khó! Nay Mộ lão gia tính như vậy, nói cách khác chính là dùng ân tình của Mộ gia với Kiều gia để tìm cho nhị thiếu gia nhà mình một nhị thiếu nãi nãi gia thế tương xứng, lại lợi thêm một tam thiếu nãi nãi mà ông vô cùng vừa ý là Kiều Diên Ninh. Tất nhiên, lúc ấy Kiều Cung Minh thương con gái như mạng, chủ trương cho con cái tự lựa chọn quy túc, tuyệt không đồng ý đem nữ nhi để báo ân.
Nào ngờ người tính không bằng trời tính, Kiều Diên An lúc ấy vừa thoáng gặp mặt Mộ gia nhị thiếu đã khăng khăng một mực đòi gả cho chàng, phụ mẫu khuyên thế nào cũng không nghe, còn đòi sống đòi chết cầu xin Kiều lão gia đồng ý đề nghị của nhà họ Mộ. Kiều Diên Ninh nghĩ đến ân tình của nhị ca với mình, lại thương tỷ tỷ, cũng góp lời năn nỉ phụ thân, đồng ý lấy Mộ gia tam thiếu để nhị tỷ được như nguyện.
Vì thế mới có cục diện hiện nay.
Kiều thái thái dù xót con gái trăm ngàn lần, nhưng cũng biết đây là do A An nhà mình tự tìm chốn đoạn trường mà đi, không trách được ai. Thấy trượng phu tức giận, bà cũng không nói thêm gì, lại cắm cúi đan khăn. Đương lúc ngỡ chuyện này đến đây là thôi, Kiều lão gia lại bất thình lình lên tiếng:
“Tuy là A Ninh chăm sóc cho Miên Thụy cũng hợp tình hợp nghĩa, nhưng nói là nói vậy, dù sao nam nữ có khác. Phu nhân viết thư giục A An nhanh hồi kinh, vị hôn thê kề cận chăm sóc phu quân tương lai cũng vẫn thỏa đáng hơn so với muội muội chăm sóc huynh trưởng.”
Kiều thái thái gật đầu, đáp:
“Vâng, để thiếp lại viết cho A An một phong thư vậy.”
-----oOo------
Mộ phủ.
Đình đài lầu các chìm trong tuyết trắng, ngói xanh tường đỏ cũng mang một vẻ tịch liêu khôn tả. Từ một góc của Cầm Vận tiểu viện thường ngày vốn yên tĩnh chợt vọng lại tiếng hát du dương. Giọng hát trong không gian tĩnh lặng ấy càng vang vọng, phảng phất đó là âm thanh của sự sống duy nhất giữa mùa đông chết chóc trong đình viện vốn vắng người lại qua này.
Kiều Diên Ninh đứng bên giường, cất giọng hát một phân đoạn trong vở hí kịch gần đây nàng mới học được. Trên giường, một chàng trai nửa nằm nửa ngồi tựa người vào chiếc gối kê đầu giường mà chăm chú lắng nghe thiếu nữ trước mặt ngâm nga, mái tóc đen xõa tung của chàng không búi không buộc nhưng chẳng hề rối loạn, trong đáy mắt ôn nhu dịu dàng của chàng phản chiếu hình bóng người con gái ấy, trở nên long lanh và ấm áp lạ lùng. Thi thoảng, như phối hợp với nàng, chàng bật cười khẽ, rồi lại nhìn vẻ mặt thỏa mãn của nàng bằng ánh mắt đầy bao dung.
Thoạt nhìn, sắc mặt hơi nhợt nhạt cùng với dáng vẻ có phần gầy yếu của chàng trai ấy khiến người ta có cảm giác rằng chàng tựa tiên nhân mắc đọa chốn trần gian, thầm lo sợ chỉ chớp mắt một cái, bóng hình xuất trần thoát tục ấy sẽ bất chợt biến mất, tiêu tán trong không trung mà chẳng để lại dấu vết gì.
Khúc hát vừa xong, Diên Ninh đưa mắt nhìn chàng trai trên giường như cún con chờ khen ngợi. Hiểu ý nàng, chàng liền khẽ mỉm cười, đưa tay xoa xoa đầu cô bé ấy, nói:
“Ninh nhi càng ngày càng hát hay. Có mệt không, lại đây, uống cốc trà nhé?”
Vừa nói, chàng vừa với tay rót một cốc trà nóng, kề bên môi thổi một lúc, đợi trà nguội bớt mới đưa cho Diên Ninh.
“Cảm ơn nhị ca. Ngày mai Ninh nhi học một khúc mới, lại sang đây hát cho nhị ca nghe nhé!” Diên Ninh thản nhiên nhận lấy cốc trà, cũng như cách mà nàng tiếp nhận sự quan tâm tỉ mỉ của Mộ Miên Thụy tựa hồ một chuyện rất đỗi quen thuộc.
Mộ Miên Thụy ý cười đã tràn ra khóe miệng, vẫn khoát khoát tay, nói:
“Ninh nhi không cần vất vả như vậy, mấy hôm nay trời lạnh, muội không nhất thiết phải ngày nào cũng đến đây thăm ta.”
Kiều Diên Ninh sợ nhị ca của mình nằm trên giường dưỡng bệnh mãi sẽ buồn chán, thế nên mỗi ngày đều không quản gió tuyết chạy sang Mộ phủ, học thuộc mấy đoạn hí kịch để xướng cho chàng ta nghe. Mộ Miên Thụy tất nhiên xót muội muội, nhiều lần khuyên nàng cứ ngoan ngoan ở nhà tránh rét, không cần chạy qua chạy lại giữa hai phủ như vậy, nhưng Kiều Diên Ninh cứ ậm ừ cho có lệ, rồi hôm sau lại đội tuyết sang thăm chàng.
Mộ Miên Thụy vốn chuẩn bị sẵn tinh thần bị nha đầu này từ chối, ai ngờ hôm nay nàng lại ngoan ngoãn vô cùng, gật gật đầu đáp:
“Ưm, ngày mai Ninh nhi sẽ không sang đây nữa.”
Con người quả là sinh vật đầy mâu thuẫn, rõ ràng khuyên người ta đừng tới, đến khi người ta nghe lời lại thấy không vui. Cũng có lẽ do Mộ Miên Thụy suốt ngày nằm trong phòng đến vô cùng buồn chán, niềm vui duy nhất cũng là thứ chàng chờ đợi duy nhất mỗi ngày chính là nha đầu Diên Ninh này ghé sang thăm, đem thế giới phồn hoa bên ngoài kể lại cho chàng nghe, mang một phần của thế giới muôn màu muôn vẻ ấy đến với đình viện quạnh quẽ này. Tóm lại, Mộ Miên Thụy không vui với câu nói kia của Diên Ninh, trái lại còn có chút cảm giác mất mát, tuy ngoài miệng vẫn cười cười ra vẻ vân đạm phong khinh, nhưng nỗi thất vọng thoáng qua đáy mắt chàng, người nhạy cảm như Diên Ninh tất nhiên nhận ra.
Vừa lúc Kiều Diên Ninh định giải thích gì đó, nha hoàn Tiểu Bích mang bát thuốc vừa sắc xong vào. Diên Ninh liền nhận lấy, bảo:
“Để ta, than trong bếp sưởi sắp dùng hết, em ra ngoài lấy thêm than cho vào đi, sau này em nhớ để ý thật kỹ bếp sưởi, nhị ca không chịu được lạnh.”
“Dạ, tiểu thư.” Tiểu Bích cúi đầu đáp, rồi lui ra ngoài, khép cửa lại.
Diên Ninh bưng bát thuốc ngồi xuống bên mép giường, mỉm cười nói:
“Nhị ca dùng thuốc đi, lúc nãy Ninh nhi cho vào một ít đường, không đắng nữa đâu.”
Mộ Miên Thụy có một bí mật mà chỉ Diên Ninh từ nhỏ lẽo đẽo theo sau chàng mới biết, đó chính là ưa ngọt, sợ đắng. Ở thời đại này, nam nhi mà sợ đắng là một trò cười, nhưng mà trong suy nghĩ của người bao che khuyết điểm như Diên Ninh, cái nhược điểm này của nhị ca mình cũng thật đáng yêu. o(^◡^)o
Đợi Mộ Miên Thụy uống cạn bát thuốc, Diên Ninh mới vui vẻ nói:
“Thấy nhị ca uống thuốc ngoan như vậy, Ninh nhi nói cho nhị ca một tin vui nha! Ngày mai nhị tỷ hồi kinh rồi, tỷ ấy sẽ đến đây chăm sóc nhị ca thay muội! Thế nào, thế nào, nhị ca có vui không?”
Tay Mộ Miên Thụy cầm bát thuốc không dấu vết khẽ run một cái. Nhưng rất nhanh, chàng đã trở lại là Mộ Miên Thụy ôn nhuận như ngọc, treo lên nụ cười luôn thường trực bên môi, nhẹ giọng đáp:
“Vui chứ, nhị ca đương nhiên là vui.”
Diên Ninh mang bát thuốc đặt lên bàn, lại nói:
“Bây giờ thời thế loạn lạc, chiến sự liên miên, phương nam còn có mấy nhóm phản quân nổi lên đòi dựng cờ khởi nghĩa, chiếm đất xưng vương, phụ thân muội không yên tâm để nhị tỷ với nội tổ mẫu ở lại nhà tổ Kiều gia tại Nam Giang quan, mới bảo mẫu thân viết thư gọi tỷ ấy sớm ngày hồi kinh. Lại nói, đại ca với đại tỷ của bọn muội đã thành thân được ngót hai năm rồi, nghĩa phụ và nghĩa mẫu đang mong chờ uống rượu mừng của nhị ca cùng nhị tỷ đó! Haha, lần này nhị tỷ trở về, hai người cũng chuẩn bị tinh thần chọn ngày lành tháng tốt đi!”
Câu cuối ấy nàng vừa nói vừa tủm tỉm nhìn nhị ca nhà mình vốn có ý trêu ghẹo, nào ngờ Mộ Miên Thụy thật làm nàng thất vọng, chẳng những mặt không đỏ, tim không đập mạnh, lại còn thản nhiên chẳng có chút vẻ xấu hổ nào, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, nhìn đến cuối cùng Diên Ninh phải ngượng ngùng nhấp một ngụm trà. Ài, không đúng, không đúng rồi, đáng lẽ nhị ca da mặt mỏng đơn thuần thiện lương nhà nàng phải là người lúng túng đỏ mặt chứ! Tại sao tình huống này lại cứ cảm thấy sai sai vậy?
--- oOo----
Trong lúc Kiều Diên Ninh đang ngẫm nghĩ ở Cầm Vận tiểu viện, tại Phật đường của Mộ phủ, Mộ thái thái đang quỳ dưới chân tôn tượng của Bồ Tát, một tay đều đều gõ mõ, một tay lần chuỗi hạt, miệng lầm rầm tụng niệm.
Đợi thái thái tụng xong bài “Bát Nhã Tâm kinh”, tiếng mõ cũng dứt, dì Lan – nha hoàn thiếp thân theo hầu bà từ thời trẻ, vội tiến lên dìu bà dậy. Mộ thái thái ngồi lên ghế, tay vẫn lần chuỗi hạt, hai mắt vẫn nhắm lại, hỏi:
“A Ninh lại đến thăm Miên nhi sao?”
Dì Lan khom người rót cho thái thái một cốc trà, đáp:
“Dạ, Kiều tam tiểu thư tới đã được hơn một canh giờ, hiện tại đang ở Cầm Vận tiểu viện chăm sóc đại thiếu gia, thật là một cô nương tốt.”
“A Ninh tất nhiên là tốt...”, Mộ thái thái mở mắt ra, trong đôi mắt của bà lóe lên một thứ ánh sáng khiến người ta rùng mình, vuốt ve tràng hạt lành lạnh trong tay, bà thì thầm, “Chỉ đáng tiếc... đáng tiếc...”
Bên ngoài hiên, tuyết vẫn đang rơi. Mộ phủ chìm trong tuyết, Đế Đô cũng chìm trong tuyết.
Trăm năm vạn năm, chìm nổi trong trần thế ô trọc, con người rồi sẽ thay đổi đa đoan, chỉ duy có tuyết vẫn trắng tinh thuần khiết bất biến muôn đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.