Chương 15: Đêm Không Sao (Hạ)
Thất Nguyệt
16/11/2016
CHƯƠNG 14: ĐÊM KHÔNG SAO (HẠ)
Colleman từ sáng sớm đã mang theo tùy tùng của mình ly khai, mà vị khách “thân thể không khỏe” kia quả nhiên được đội bảo vệ của Macquarie hộ tống quay về New Orleans.
Trước bữa tối, ta đến chuồng ngựa một chuyến.
Mượn cớ chủ nhân muốn hỏi tình hình Queen ra sao, ta nhìn quanh, đem Wizard có thể sánh ngang với Queen——- một tuấn mã nâu đỏ cao to nhượng quản mã chuyển qua ngay sát đằng sau chuồng ngựa——- Như vậy đến tối có thể thuận lợi chạy đi mà không kinh động tới đám nô lệ trông coi.
Kể cả có kinh động, ta cũng không sợ, chỉ với sủng hạnh nơi ta, ta nói cần ai dám không cho dùng?
Yên ngựa cùng các thứ ta cũng sớm tự mình đặt ổn ở bên cạnh.
Ta cầm theo một con dao găm, chuẩn bị tốt quần áo cần thiết: áo jean đơn giản cùng quần bò, một một bộ áo khoác dày, trừ mấy thứ đó ra ta không có bất luận cái gì là của mình. Cũng không cần có.
——–Macquarie thường đem vài món trang sức quý giá tùy tiện đặt xung quanh nhà, nhưng ta không dám cầm. Thiếu đi đồ vật này nọ sẽ bị người hấu quét tước sáng sớm hoặc nô lệ phát hiện, mà thiếu người, chí ít phải chờ chủ nhân tỉnh lại mới có thể phát giác…
——–Hắn sẽ làm sao a?
Bữa trưa ta nhìn hắn, gương mặt hắn mỗi ngày đều như thế, không hề cải biến——- sẽ vì ta mà động dung không? Có khi căn bản cũng không ngạc nhiên? Hoặc là, thứ Colleman muốn nhìn được, hắn tức giận? Tức giận?
Hắn khi thực sự phẫn nộ sẽ là cái dạng gì a?
A, thành thật mà nói, ta cũng muốn xem một chút——- chỉ cần kẻ bị lửa giận nướng trụi không phải là ta, có khi bảo ta chạy hẳn tám nghìn dặm cũng có thể đi!
—–Nếu như thất bại a?
Khi ăn ta cũng nhìn hắn, mặt hắn lúc tức giận liệu có cười không? Kỳ thực ta cũng chưa từng thấy hắn thực sự nổi giận bao giờ., ta nhớ đến lần hắn phẫn nộ kia nhưng ta không sợ——– bởi vì lúc ấy ta rõ ràng biết, ta có thể dùng cơ thể mình khiến hắn tiêu giận.
Nếu như thất bại, thân thể tuyệt đối không đủ để hắn trút giận.
Ta hiểu rõ.
Thất bại, hoặc là chết?
Trong nháy mắt nỗi sợ hãi nổi lên——- chạy trốn? Hoặc không chạy trốn?! Ta không biết tại sao ta lại nghĩ tới “không chạy trốn”—– nhưng trong một thoáng ta đã do dự, một thoáng…
——Đúng lúc này tổng quản Rick lại bẩm báo: Nhóm nô lệ vừa mua có ba nữ nhân da trắng rất đẹp, mong chủ nhân tới nhìn xem. Tâm tình hắn cũng không tệ, vì vậy hắn lệnh mang tới… Hắn thấy trong đó có một nữ nhân tóc hung đỏ người Anh quốc khá là ngang bướng cũng không tệ lắm, hắn liền đơn giản ra mệnh lệnh: Dẫn đi đánh nàng ba mươi roi.
——–Ta không khỏi run một chút.
Sợ tới lạnh buốt…
Ta không dám nhìn.
Đến tối nhưng hắn lại không gọi tới phòng ngủ.
Từ chạng vạng sét đã bắt đầu đánh xuống…
Lúc mưa to thêm tiếng sấm cùng lúc trút xuống, ta len lén đẩy cửa phòng hắn.
Ta dò dẫm tới bên giường, nắm lấy tay hắn…
“Làm sao vậy?” Hắn hình như thực sự đang ngủ—— ta cảm thấy ta bây giờ không phải chính mình, cũng không giống diễn trò. Cửa sổ phòng mở rộng, gió buốt cùng mưa làm ướt rèm cửa trắng làm dính sát lên song cửa sổ…
Lần đầu tiên ta đem môi mình đặt lên môi hắn…
Môi hắn nguyên lai rất khô—— hắn ngay cả miệng cũng không mở… Ta rất xấu hổ, đến cả môi cũng không động nữa——-
Sau đó tay hắn vươn ra, ôm lấy thắt lưng ta, kéo lại——- chúng ta lần đầu tiên hoàn toàn ôm lấy nhau, ngã lên cái giường rộng lớn…
Chúng ta vẫn dính lấy, hôn sâu đến không tưởng được——- môi ta dường như bị bóp méo, chỉ biết chìm trong hơi nóng cắn hôn mà điên cuồng quấy loạn… hôn tới tối tăm trời đất, thế giới đảo lộn…
Sau đó hắn dùng tay, từ quần áo trong tới ngoài đều xé rách, bắt lấy thân thể ta, đem toàn bộ xích lõa trưng đi ra——- thậm chí không để ta có thời gian dùng tới miệng, chỉ có để thân thể chính mình áp sát tới, tận sâu trong linh hồn bị đánh tới…
Ta rên rỉ, chúng ta lăn lộn, đem giường loạn thành một đoàn…
Liên tục thay đổi tư thế, ta thậm chí ngồi lên hạ thân hắn, hoàn toàn không biết chính mình đang làm cái gì. Hậu huyệt bị căng nứt cũng không cảm giác——- điên cuồng mà ma sát, mặc kệ thân thế sẽ thế nào, mặc kệ bên ngoài mưa có bao nhiêu lớn, cũng không quản, trong mắt chỉ có ta và hắn quấn lấy nhau!!!
Cũng không cần đến nến, không cần đèn, ta biết tinh khí hắn trong cơ thể mình rung động sắp đạt cao trào…
Ta có thể dùng thân thể cảm nhận miệng hắn, tay hắn, tinh khí hắn ở trên cơ thể ta có bao nhiêu nóng cháy…
—–Sau đó chúng ta cùng lúc phun ra dịch thể, lần thứ hai thật sâu đem lưỡi quấn cùng một chỗ…
Hắn dây dưa, vật trong thân thể vẫn cứng ngắc như trước, thở hổn hển—— rồi hắn lại di chuyển… Tuy hậu huyệt đã chết lặng, nhưng có cảm giác không khí lạnh lẽo len vào, vẫn nhiệt như thế. Hắn lại tiếp tục, lấp đầy nơi thống khổ nhất trong cơ thể ta…
“A…” Ta thở dốc, hắn cũng thở dốc, ta đổ mồ hôi, hắn cũng đổ mồ hôi…
Vì đầy người mồ hôi, ta không có chú ý tới khóe mắt chảy ra thứ nước cũng mằn mặn như vậy.
“Uống chút hồng trà không?” Ta hỏi, hắn gật đầu, liền đem ngọn nến trên tủ đầu giường thắp lên. Ta trượt xuống giường, mặc quần áo vào, không đi tắm, hắn cũng không. Đi qua dãy phòng ở yên tĩnh, tới phòng bếp, đun nước sôi, pha hồng trà, làm bánh kem. Tuy thân thể còn mang theo uể oải sau tình sự, nhưng ta vẫn bưng bộ khay trà tinh mỹ của Anh quốc, đến phòng ngủ của hắn ở cuối hành lang.
——- Rắc lên bột thuốc màu trắng trong chiếc bình kia lên bánh kem.
Hắn hỏi ta uống không, ta cũng uống một tách.
Rất nhanh hắn chìm vào giấc ngủ. Mở cửa sổ, vì sắc trời có điểm muộn, ta không đem chăn đắp hảo cho hắn.
Hiện tại ban đêm là hơn mười một giờ.
Con ngựa rất thông minh, không hề tạo ra tiếng động dẫm lên bãi cỏ ẩm ướt, ta đi qua đồng cỏ ẩm ướt, mưa vẫn lớn như trước, tiếng sấm ì ùng.
Một đêm không có sao.
Ta chạy như bay, trốn khỏi trang viên Macquarie.
Ân, trốn rồi kìa Chúc em may mắn!~~~ Ta cũng chả biết em mần ăn thành công k =))
Miên hoa chủng thực viên – Thất Nguyệt
Sau một thời gian tã tượi với tết và dọn dẹp hậu quả của nó, ta mới có thời gian sờ tới em iu này =))
Cơ mà ai đó comment ta đi, ta có cảm giác mình đang tự kỷ T.T Việc này thực buồn a TT^TT
Colleman từ sáng sớm đã mang theo tùy tùng của mình ly khai, mà vị khách “thân thể không khỏe” kia quả nhiên được đội bảo vệ của Macquarie hộ tống quay về New Orleans.
Trước bữa tối, ta đến chuồng ngựa một chuyến.
Mượn cớ chủ nhân muốn hỏi tình hình Queen ra sao, ta nhìn quanh, đem Wizard có thể sánh ngang với Queen——- một tuấn mã nâu đỏ cao to nhượng quản mã chuyển qua ngay sát đằng sau chuồng ngựa——- Như vậy đến tối có thể thuận lợi chạy đi mà không kinh động tới đám nô lệ trông coi.
Kể cả có kinh động, ta cũng không sợ, chỉ với sủng hạnh nơi ta, ta nói cần ai dám không cho dùng?
Yên ngựa cùng các thứ ta cũng sớm tự mình đặt ổn ở bên cạnh.
Ta cầm theo một con dao găm, chuẩn bị tốt quần áo cần thiết: áo jean đơn giản cùng quần bò, một một bộ áo khoác dày, trừ mấy thứ đó ra ta không có bất luận cái gì là của mình. Cũng không cần có.
——–Macquarie thường đem vài món trang sức quý giá tùy tiện đặt xung quanh nhà, nhưng ta không dám cầm. Thiếu đi đồ vật này nọ sẽ bị người hấu quét tước sáng sớm hoặc nô lệ phát hiện, mà thiếu người, chí ít phải chờ chủ nhân tỉnh lại mới có thể phát giác…
——–Hắn sẽ làm sao a?
Bữa trưa ta nhìn hắn, gương mặt hắn mỗi ngày đều như thế, không hề cải biến——- sẽ vì ta mà động dung không? Có khi căn bản cũng không ngạc nhiên? Hoặc là, thứ Colleman muốn nhìn được, hắn tức giận? Tức giận?
Hắn khi thực sự phẫn nộ sẽ là cái dạng gì a?
A, thành thật mà nói, ta cũng muốn xem một chút——- chỉ cần kẻ bị lửa giận nướng trụi không phải là ta, có khi bảo ta chạy hẳn tám nghìn dặm cũng có thể đi!
—–Nếu như thất bại a?
Khi ăn ta cũng nhìn hắn, mặt hắn lúc tức giận liệu có cười không? Kỳ thực ta cũng chưa từng thấy hắn thực sự nổi giận bao giờ., ta nhớ đến lần hắn phẫn nộ kia nhưng ta không sợ——– bởi vì lúc ấy ta rõ ràng biết, ta có thể dùng cơ thể mình khiến hắn tiêu giận.
Nếu như thất bại, thân thể tuyệt đối không đủ để hắn trút giận.
Ta hiểu rõ.
Thất bại, hoặc là chết?
Trong nháy mắt nỗi sợ hãi nổi lên——- chạy trốn? Hoặc không chạy trốn?! Ta không biết tại sao ta lại nghĩ tới “không chạy trốn”—– nhưng trong một thoáng ta đã do dự, một thoáng…
——Đúng lúc này tổng quản Rick lại bẩm báo: Nhóm nô lệ vừa mua có ba nữ nhân da trắng rất đẹp, mong chủ nhân tới nhìn xem. Tâm tình hắn cũng không tệ, vì vậy hắn lệnh mang tới… Hắn thấy trong đó có một nữ nhân tóc hung đỏ người Anh quốc khá là ngang bướng cũng không tệ lắm, hắn liền đơn giản ra mệnh lệnh: Dẫn đi đánh nàng ba mươi roi.
——–Ta không khỏi run một chút.
Sợ tới lạnh buốt…
Ta không dám nhìn.
Đến tối nhưng hắn lại không gọi tới phòng ngủ.
Từ chạng vạng sét đã bắt đầu đánh xuống…
Lúc mưa to thêm tiếng sấm cùng lúc trút xuống, ta len lén đẩy cửa phòng hắn.
Ta dò dẫm tới bên giường, nắm lấy tay hắn…
“Làm sao vậy?” Hắn hình như thực sự đang ngủ—— ta cảm thấy ta bây giờ không phải chính mình, cũng không giống diễn trò. Cửa sổ phòng mở rộng, gió buốt cùng mưa làm ướt rèm cửa trắng làm dính sát lên song cửa sổ…
Lần đầu tiên ta đem môi mình đặt lên môi hắn…
Môi hắn nguyên lai rất khô—— hắn ngay cả miệng cũng không mở… Ta rất xấu hổ, đến cả môi cũng không động nữa——-
Sau đó tay hắn vươn ra, ôm lấy thắt lưng ta, kéo lại——- chúng ta lần đầu tiên hoàn toàn ôm lấy nhau, ngã lên cái giường rộng lớn…
Chúng ta vẫn dính lấy, hôn sâu đến không tưởng được——- môi ta dường như bị bóp méo, chỉ biết chìm trong hơi nóng cắn hôn mà điên cuồng quấy loạn… hôn tới tối tăm trời đất, thế giới đảo lộn…
Sau đó hắn dùng tay, từ quần áo trong tới ngoài đều xé rách, bắt lấy thân thể ta, đem toàn bộ xích lõa trưng đi ra——- thậm chí không để ta có thời gian dùng tới miệng, chỉ có để thân thể chính mình áp sát tới, tận sâu trong linh hồn bị đánh tới…
Ta rên rỉ, chúng ta lăn lộn, đem giường loạn thành một đoàn…
Liên tục thay đổi tư thế, ta thậm chí ngồi lên hạ thân hắn, hoàn toàn không biết chính mình đang làm cái gì. Hậu huyệt bị căng nứt cũng không cảm giác——- điên cuồng mà ma sát, mặc kệ thân thế sẽ thế nào, mặc kệ bên ngoài mưa có bao nhiêu lớn, cũng không quản, trong mắt chỉ có ta và hắn quấn lấy nhau!!!
Cũng không cần đến nến, không cần đèn, ta biết tinh khí hắn trong cơ thể mình rung động sắp đạt cao trào…
Ta có thể dùng thân thể cảm nhận miệng hắn, tay hắn, tinh khí hắn ở trên cơ thể ta có bao nhiêu nóng cháy…
—–Sau đó chúng ta cùng lúc phun ra dịch thể, lần thứ hai thật sâu đem lưỡi quấn cùng một chỗ…
Hắn dây dưa, vật trong thân thể vẫn cứng ngắc như trước, thở hổn hển—— rồi hắn lại di chuyển… Tuy hậu huyệt đã chết lặng, nhưng có cảm giác không khí lạnh lẽo len vào, vẫn nhiệt như thế. Hắn lại tiếp tục, lấp đầy nơi thống khổ nhất trong cơ thể ta…
“A…” Ta thở dốc, hắn cũng thở dốc, ta đổ mồ hôi, hắn cũng đổ mồ hôi…
Vì đầy người mồ hôi, ta không có chú ý tới khóe mắt chảy ra thứ nước cũng mằn mặn như vậy.
“Uống chút hồng trà không?” Ta hỏi, hắn gật đầu, liền đem ngọn nến trên tủ đầu giường thắp lên. Ta trượt xuống giường, mặc quần áo vào, không đi tắm, hắn cũng không. Đi qua dãy phòng ở yên tĩnh, tới phòng bếp, đun nước sôi, pha hồng trà, làm bánh kem. Tuy thân thể còn mang theo uể oải sau tình sự, nhưng ta vẫn bưng bộ khay trà tinh mỹ của Anh quốc, đến phòng ngủ của hắn ở cuối hành lang.
——- Rắc lên bột thuốc màu trắng trong chiếc bình kia lên bánh kem.
Hắn hỏi ta uống không, ta cũng uống một tách.
Rất nhanh hắn chìm vào giấc ngủ. Mở cửa sổ, vì sắc trời có điểm muộn, ta không đem chăn đắp hảo cho hắn.
Hiện tại ban đêm là hơn mười một giờ.
Con ngựa rất thông minh, không hề tạo ra tiếng động dẫm lên bãi cỏ ẩm ướt, ta đi qua đồng cỏ ẩm ướt, mưa vẫn lớn như trước, tiếng sấm ì ùng.
Một đêm không có sao.
Ta chạy như bay, trốn khỏi trang viên Macquarie.
Ân, trốn rồi kìa Chúc em may mắn!~~~ Ta cũng chả biết em mần ăn thành công k =))
Miên hoa chủng thực viên – Thất Nguyệt
Sau một thời gian tã tượi với tết và dọn dẹp hậu quả của nó, ta mới có thời gian sờ tới em iu này =))
Cơ mà ai đó comment ta đi, ta có cảm giác mình đang tự kỷ T.T Việc này thực buồn a TT^TT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.