[Miêu – Thử] Chấp Tử Chi Thủ

Quyển 1 - Chương 20: Quyển 1 - Chương 20

Biên Bức

16/08/2020

           Suốt một ngày, hai người Triển Bạch dạo khắp thành Biện Lương, hễ cứ gặp tiệm đồ cổ hay cửa hàng binh khí đều ghé vào xem. Khiến những kẻ theo dõi bọn họ cũng đủ mệt khiếp mà vẫn chẳng hiểu là hai người họ dang muốn làm cái gì.

Hai người đi quanh một hồi đến tận tối mới trở lại Khai Phong phủ, ngoài miếng ngọc bội cùng chiếc khăn tay kia ra bọn họ cũng chẳng hề mua thứ gì.

“ Các ngươi rốt cuộc đã trở lại! “

Vừa mới đặt chân vào tới cửa hai người bọn họ đã đụng phải đám người Triệu Hổ có ve bọn họ đã đứng ở đây chờ hai người họ rở về cũng được một lúc rồi.

Sau đó, bọn Triệu Hổ cũng không nói gì thêm, chỉ hướng bọn họ nói Công Tôn tiên sinh có việc tìm. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không rõ là có chuyện gì xảy ra, nên đành đi theo đám người Triệu Hổ tới tìm Công Tôn tiên sinh.

Vừa tới thư phòng của Công Tôn Sách, bọn họ đã nhìn thấy vị sư gia đa mưu túc trí của Khai Phong phủ lo lắng không yên mà đi tới đi lui trong phòng, Triển Chiêu buông tay Bạch Ngọc Đường ra, hướng Công Tôn Sách chắp tay nói “ Công Tôn tiên sinh, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Công Tôn Sách cũng tùy ý đáp lễ, có điểm sốt ruột nói: “ Bát hiền vương đến đây! “

Triển Chiêu liếc mắt nhìn tới Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường biểu tình trên mặt cũng có chút mờ mịt.

Bát hiền vương?

Hắn hiện tại tới làm gì?

Sự tình là như vậy.

Hôm nay lúc chạng vạng, Bát hiền vương bỗng nhiên đích thân tới Khai phong phủ.

Vị này nổi danh hiền vương chỉ dẫn theo vài tùy tùng, ngồi trên thanh kiệu nhỏ, y phục trên người cũng là y phục bình thường, ý chỉ muốn tới cùng lão bằng hữu gặp mặt.

Chờ đến khi nha dịch chạy ra, nhìn đến chiếc kiệu đặt ở phía trước cũng không biết là ai đang ngồi trong đấy. Nhìn những người đi bên cạnh cũng không thấy có gì đặc biệt, có lẽ là quan viên vùng khác, hoạc là kẻ giàu có thương nhân và vân vân, đến Khai Phong phủ một là kêu oan hai là kiện án, cho nên nha dịch nhìn tới không đánh giá, chuẩn bị ngăn lại thì …

Đám người kia nhìn hình như cũng đoán được ý của hắn, hạ kiệu xuống, một tên tùy tùng lại gần kiệu vén mành che lên, người bên trong kiệu bước ra.

Người từ trong kiệu bước ra, nhìn bề ngoài chỉ là một nam nhân trung niên, tế mắt mỏng thần ( Mắt nhỏ hẹp dài, môi mỏng), cằm tước tiêm ( cằm nhọn), không tính là tuấn, nhưng lại làm cho người nhìn cảm thực thoái mái, hơn nữa có vẻ là được bảo dưỡng khá tốt nên nhìn không ra tuổi của người này.

Từ trong kiệu đi ra, hắn liền vẫn long tay áo *. Này nguyên bản là một động tác có vẻ thực quê mùa ngu ngốc, nhưng lại làm ở trên người hắn, lại mang theo một vẻ tao nhã cùng thong dong.

( *: Ta ko biết tả sao, mọi người xem phim Bao Thanh Thiên chú ý cái động tác của Bát hiền vương ý, là nó đó)

Hắn không có phái bọn họ vào thông báo, mà chỉ đứng trước bậc thang, mắt phượng nhỏ dài híp lại đảo qua cánh cửa của Khai Phong phủ, khóe môi lộ ra một nụ cười so với cáo già giống nhau.

Bị ánh mắt đảo qua trên người, một kẻ làm nha dịch cỏn con như hắn cảm thấy sợ tới chân muốn nhũn ra.

Người này, tuyệt đối không phải là kẻ mà hắn có thể trêu chọc vào a.

Hắn rầm mở cửa, chính mình chạy ù té vào trong phủ.

“ Người tới na! Mau thông báo đại nhân! Có đại nhân vật tới đây! “

Cũng coi như hắn có kiến thức, biết điều mà chạy vô thông báo, Triệu Hổ bọn họ chạy ra trước, phát hiện là Bát hiền vương, bọn họ sửng sốt một chút, quay người lại “ A a a a a a “ la to rồi đào tẩu.

Trong chốc lát Bao Chửng mang theo tùy tùng rất nhanh liền ra đón, tự mình hướng hiền vương dẫn đường tới thư phòng.

Bát hiền vương phất tay lui binh tả hữu, Bao Chửng cũng đem người trong phủ lui ra hết, bất quá hắn thừa dịp không ai chú ý hướng Công Tôn Sách ra hiệu nháy mắt một cái.

Công Tôn Sách hiểu y, mặt ngoài cùng mọi người lui ra, lại thừa dịp thị vệ vương phủ không chú ý, chuyển tới phòng sát vách trộm nghe.

Lúc vừa tiến vào thư phòng, Bát hiền vương vẫn không nói gì, chỉ là ngồi trên ghế tựa vào bộ dáng nhàn nhã lật xem án thư trên bàn của Bao Chửng.



Một lúc sau, hắn mới tùy tay đem cuốn thu bỏ qua, cười nói: “ Bao Chửng a, nghe nói thời gian trước phát sinh nhất kiện án mạng, người chết bên cạnh có một thanh kỳ lân kiếm, có việc này hay không? “

Bao Chửng mày hơi nhíu lại một cái rồi lại giãn ra ngay, nói: “ Thật có việc này, bất quá lúc ấy vẫn chưa phát hiện kỳ lân kiếm, chỉ có một thanh kỳ lan vỏ kiếm mà thôi.”

Bát hiền vương chú ý tới hắn một chút do dự, khóe môi câu lên một nụ cười kỳ quái.

“ Ngô vậy là tốt rồi.”

Bao Chửng đứng ở dưới hơi hơi cúi mình che lại cái nhăn mày.

Vậy là tốt rồi?

Cái gì gọi là vậy là tốt rồi?

Bát hiền vương tay đặt trên mặt bàn, đầu ngón tay khinh khinh gõ lên mặt bàn: “ Bao Chửng, ngươi có biết thanh kiếm đó do ai sở hữu? “

Bao Chửng nói: “ Hạ quan đang dốc hết sức điều tra.”

“ Vậy đã có manh mối gì chưa? “

“ Chưa có.”

“ Nga, kia bổn vương sẽ nói cho ngươi biết một tin tức tốt.”

Bao Chửng trong lòng nhảy dựng, nói:” Thỉnh vương gia chỉ giáo.”

Người ngồi sau án thư thản nhiên nở một nụ cười: “ Chỉ giáo thì không dám, bởi vì kỳ lân kiếm này chính là thuộc về bổn vương.”

Bao Chửng có điểm ngây dại, nguyệt nha giữa trán vì vẻ mặt của hắn mà thay đổi hình dáng, hắn do dự nói: “  Kiếm kia … Đích thị là của Vương gia? “

Bát hiền vương giống như là thực hưởng thụ vẻ mặt của hắn, cười đến ngay cả ánh mắt cũng mị lên.

“ Chính là vỏ kiếm treo phía sau ngươi đi. Hoàng kim ngũ trảo kỳ lân, đầu vi chuôi kiếm, song mục do miêu nhãn tạo nên, thân vi kiếm sao, chế tác tinh xảo, cầm vào tay lại không thấy nặng như bề ngoài ; kiếm vĩ trạm rồng, vũ thì hữu phong, giống như kỳ lân hống. Nếu ngươi không tin, bổn vương còn nói được rất nhiều đặc thù phía sau, chỉ sở kiếm ở trong tay ngươi đã lâu cũng không biết đến những điểm này đi.”

“ Đúng vậy hạ quan nô độn “

Bao Chửng mặt không chút thay đổi nói xong, chỉ là càng cúi hạ thân mình, nhưng trong lòng rất nhanh tính toán.

Trừ thân kiếm bên ngoài, Bát hiền vương nói đặc điểm của Kỳ lân kiếm quả thực đều chính xác, điều này có thể chứng minh kiếm này cùng hiền vương có liên quan, nhưng không thể minh chứng thuộc về hắn sở hữu.

Đường đường bát hiền vương, lại chỉ vì một thanh kiếm mà vi phục tới chơi? Nếu nói là hắn không có tính toán gì khác, ai cũng đều không thể tin tưởng.

Nhưng nếu là có tính toán khác, vậy rút cuộc hắn đang tính toán cái gì?

Chẳng lẽ giữa hắn cùng vị bạch y thiếu hiệp kia có quan hệ sao?

Ngón tay vẫn để trên mặt bàn, khẽ nhấc lên rồi hạ xuống gây ra một tiếng “ Đương “ . Hắn nâng mất nhìn người phía dưới vẫn đang cúi người hạ giọng.

“ Bao Chửng.”

“ Có hạ quan.”

Bát hiền vương đứng lên:” Ngươi không khỏi rất khinh thường bổn vương.”



Vương gia đứng dậy, Bao Chửng ngẩng đầu lên nhìn một cái rồi lại cúi người nhanh xuống chấp tay nói: “ Vương gia lời này từ đâu nói lên? “

Bát hiền vương cười lạnh: “ Bổn vương đã nói tới như vậy, ta không tin ngươi còn không rõ ý của ta.”

Bao Chửng trong lòng thầm than, Hiền vương ngày thường vốn dĩ thông tình đạt lý cớ sao hôm nay lại tới đây làm khó dễ.

“ Vương gia.”

Hắn nhất lược vạt áo, quỳ xuống “ Kiếm này chính là vật chứng liên quan tới án mạng. Bao Chửng hướng vương gia cam đoan, đợi thần điều tra ra chân tướng vụ việc, lập tức đem vỏ kiếm trả lại vương gia, nhưng lúc này thì trăm triệu lần không được. Vương gai vốn được xưng tụng hiền vương, vậy ngài sẽ không làm Bao Chửng khó xử. “

Bao Chửng cúi đầu không nhìn lên Bát hiền vương đứng phía trên. Bao Chửng biết nếu hắn lúc này ngẩng đầu lên có thể bị ánh mắt băng lạnh của hiền vương xuyên thủng.

Bát hiền vương đứng hồi lâu, mới chậm rãi ngồi xuống, hừ lạnh mootjt tiếng nói: “ Tốt, thật không hổ là Bao Chửng, nhưng nếu bổn vương kiên trì phải mang vỏ kiếm đi, ngươi có năng lực ngăn cản ta sao? “

Bao Chửng vẫn quỳ ở dưới hướng bát hiền vương nói: “ Vương gia nhất định sẽ không chỉ vì một vỏ kiếm mà muốn lấy đầu Bao Chửng đi “

Bát hiền vương dùng lực vỗ xuống mặt bàn, phía sau bức tường Công Tôn Sách dựt mình thiếu chút nữa nhảy dựng lên, Bao Chửng nói xong vẫn quỳ ở dưới không ngẩng đầu lên nhìn.

“ Hảo cho ngươi! Bao Chửng! Nói ngươi không đem bổn vương để vào mắt ngươi còn không thừa nhận! Người liền nghĩ là bổn vương không thể làm gì ngươi được sao? “

Bao Chửng nói: “ Bát hiền vương anh minh rộng lượng, hạ quan bội phục.”

“ Bội phục cái rắm! “ Bát hiền vương tức giận đến mắng nên lời thô tục.

“ Bao Chửng ta cho ngươi biết! Hôm nay vỏ kiếm ngươi giao cũng phải giao, không giao cũng phải giao, tốt nhất là ngươi nên biết điều mà rao ra đây, chính ngươi xem rồi tự lo liệu đi! “

“ Thứ cho Bao Chửng không thể phụng mệnh! “

Thư phòng đột nhiên trở nên im lặng, im lặng đến nỗi có thể nghe thấy từng tiếng hô hấp, từng tiếng dồn dập khẩn trương, nhưng hai người trong phòng vẫn là bảo trì im lặng. Công Tôn Sách phía bên kia thì tim nhảy lên tưng hồi, ngoài mặt thì im lặng nhưng trong tâm mỗi người đều không khỏi căng thẳng, xung đột, tức giận đôi khi không cần to tiếng cãi vã hay uy hiếp, chính sự im lặng lại khiến kẻ khác cảm thấy sợ hãi. Mỗi người trong lòng đều có những tính toán riêng cho mình.

Một lúc sau, bát hiền vương hô hấp dần trở lại bình ổn, nhưng không phải là điềm báo tốt lành gì.

“ Bao Chửng a, Bao Chửng … “ Hắn rút cuộc đã khôi phục hoàn toàn sự bình tĩnh, nhưng tiếng nói nghe bề ngoài thì thực gần gũi tựa như hai người bạn lâu năm đối chuyện, nhưng người trong cuộc nghe ra lại đầy thâm ý, mỉa mai.

“ Bao đại nhân, Bao thanh thiên, ta thiếu chút nữa thì quên mất , ngươi vốn dĩ là một người cứng đầu. Sẽ không dễ gì thay đổi chính kiến, cũng sẽ không nịnh hót, cũng sẽ không thay đổi nguyên tắc làm người hành sự của bản thân … Ngay cả thánh thượng cũng dám cãi lời, huống chi ta đây chỉ là một Vương gia nhỏ nhoi.”

Bao Chửng trong lòng giống như bị một tảng đá đè xuống, lại giống như trong đường hầm tăm tối thấy được ánh sáng.

Cãi lời thánh thượng chính là tội lớn, liên lụy tới cả cửu tộc. Nhưng … là Hoàng thượng có ban mật chỉ chứ không phải là thánh chỉ!

Đã gọi là mật chỉ thì chỉ có Hoàng Thượng một người biết, sau đó người đặc trách bí mật truyền chỉ, cho dù là Bát hiền vương cũng không có khả năng biết nội dung trong mật chỉ mới đúng!

Trừ phi …

“ Vương gia đã biết, vì sao cần phải hỏi lại? Kháng chỉ bất tuân chính là tử tội, hạ quan tự nhiên không dám. Hoàng Lương huyện nhất án đình chỉ điều tra, hiện giờ tra xét chính là án mạng tại Biện Lương thành, thỉnh Vương gia minh xét! “

Đôi mắt dài nhỏ càng híp lại. Tốt, Bao Chửng, cư nhiên tránh nặng tìm nhẹ  ,dời đi tiêu điểm! Ngươi cho là bổn vương sẽ không có biện pháp khác đối phó với ngươi sao?

Gương mặt Bao Chửng vốn đen lại càng hắc tuyến. Hiền vương a  ,hiền vương, ta biết ngươi sẽ không tin, nhưng ta đã nói không tra chính là không tra, cho dù vạn nhất Biện Lương án cùng Hoàng Lương án có liên quan, cũng không phải vấn đề của ta!

Giằng co.

Trầm mặc.

Ánh nến cháy thỉnh thoảng mang theo tiếng đôm đốp, khiêu xuất bán đóa hoa mỹ đăng hoa

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện [Miêu – Thử] Chấp Tử Chi Thủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook