Chương 10: Cuộc chơi
Mèo Sâu Bự
20/04/2013
Hứa Thanh chạy thẳng một mạch về phòng, đóng mạnh cửa rồi ngồi sụp xuống.
Ta hận, ta hận… Hắn là cái thể loại gì mà dám có ý nghĩ này với ta… Dù ta không quá quan trọng vẫn đề trinh tiết nhưng quá ghê tởm xã hội Nam Quyền. Hắn có biết bài tham luận “ Phụ nữ” nàng viết năm thứ ba đại học đã đạt điểm số tuyệt đối không. Chính xác thì hầu như bài nào cũng đạt điểm số tuyệt đối thôi nhưng đó là bài nàng tâm đắc nhất. AAAAA!!!! Không ổn, phải uống thuốc an thần mời được….
“ Ọc…ọc” Tuyệt thật… giờ lại đến cái bụng nữa, thi nhau bắt nạt nàng.
A Hiểu rồi, nàng dễ dàng bị kích thích như vậy là do đói bụng… Qua hợp lí. Đợi lúc bản cô nương ăn no rồi có bị ngươi bắt nạt không. Quyết tâm mì úp…(May mà lần trước ở với Mẫu Đơn nàng đều ăn cùng cô nên mới còn gói mỳ)… Đồ vương gia bất nhân.
Di Nguyệt Viên…
Phát tiết trên người Yên Nguyệt xong, hắn đứng dậy chỉnh trang y phục, quay lại nhìn Yên Nguyệt – một trong ba tiểu thiếp của hắn.
“ Yên Nguyệt, là hôm nay cùng Yên Chi, Quế Châu đi ra phố mua đồ đi, đừng quên cấp bổn vương một con mèo.” Suy nghĩ một lúc hắn tiếp “Mang theo Hứa Thanh đi”. Hàn Tuấn Phong nói rồi đi thẳng, miệng nhếch lên một nụ cười, Hứa Thanh là ngươi rượu mừng không muốn uống thích uống rượu phạt.
Yên Nguyệt không buông một câu hỏi, tâm trang vương gia hôm nay thật kỳ quái.
Hứa Thanh đang súc miệng thì Lý quản gia cùng ba người con gái sặc mùi son phấn bước tới. Mỗi người vận một y phục cầu kỳ…Hồng, cam đỏ, ba gam nóng nhìn mà muốn phát hỏa.
“ Là vương gia bảo ngươi đi theo ba vị phu nhân ra ngoài phố”
Đi dạo mua đồ chứ gì, sao hắn lại sai nàng đi .
” Được”
Ba người phụ nữ kia, không thèm nhìn Hứa Thanh một cái quay gót bước đi. Giá như Hứa Thanh biết được một chút về ba mụ phù thủy này: Ba người này mỗi lần đi mua đồ đều chỉ mang theo một nha hoàn đi bê đồ. Họ thi nhau mua đồ cho nô tỳ kia bê, chỉ cần sơ sẩy một chút, có cớ chúng sẽ hành hạ đủ điều. Các nha hoàn mỗi lần nghe tiếng ba vị phu nhân kia đi mua đồ đều cố gắng lủi đi.
Đường xá thật tấp nập…
Yên Nguyệt cùng hai dừng lại trước một quán vải lớn, hễ ông chủ giới thiệu cái nào thì mua cái đấy. Họ đều ngầm hiểu là vương gia đang muốn trừng phạt nữ nhân kia nên chẳng e ngại điều gi. Mua xong tống tất cả cho Hứa Thanh cầm.
Tâm tình đang tốt vì được ra ngoài bỗng bị phá vỡ bởi đống đồ nặng trịch. Nàng bình thường xách đồ cho mình còn lười vì đâu giờ trở thành người khuân vác vậy chứ. ..
Là chủ ý của hắn. Được lắm Hàn Tuấn Phong, bản cô nương vốn không phải người phàm:
“ Oa, các vị phu nhân chọn thật khéo mắt, những khúc vải này đây sẽ cho ra những bộ ý phục khiến cho người giống như một phu nhân cao quý tuổi trung niên.”
Ba người nghe Hứa Thanh nói, ngẩn người rồi lập tức kêu trả lại và bắt Hứa Thanh chọn. Nhưng cũng chỉ bằng một câu nói ba người bỏ đi “ Oa ông chủ thật tinh ý, mở hẳn ra một quầy lớn chuyên vải vóc cho các lão phu nhân”
Vậy là không thì “ Chiếc trâm này thật cổ rất hợp với gương mặt của người 20 năm sau”
thì là “ Món này ăn thật ngon, người không có răng cũng có thể ăn được”.
Kết quả cả buổi chiều hôm đó, Hứa Thanh là người nắm thế chủ động, điều này khiến tâm trạng vui vẻ hơn bao giờ hết. Khi hồi phủ, nha hoàn trong phủ, ai nấy cũng mắt tròn mắt dẹt khi thấy ba vị phu nhân xuống phố và thứ mang về duy nhất là một con mèo. Ba người không ai không khỏi bực tức quay người thẳng về phòng.
Trận chiến kết thúc, chỉ bằng vài câu nói Hứa Thanh là người thắng cuộc.
…
Vòng 2
Từ thư phòng bước ra đã thấy Hứa Thanh đang vui vẻ chơi với con mèo, hắn bực dọc, chẳng lẽ một nữ tử yếu đuôi lại khuân được đồ của ba tiểu thiếp kia mà không có sai sót.
“Đặt tên cưng là gi đây. Bảo Bối, tên này không tồi đâu” Hứa Thanh bế con mèo quay đầu lại nhìn đã bắt gặp mặt hắn. Mỉm cười đắc ý:
“ Hôm nay tâm trạng ba vị phu nhân không tốt, đây là toàn bộ thành quả ngày hôm nay” Hứa Thanh vừa nói vừa đưa con mèo lên ngang mặt.
Được hắn chưa thua.
Tối, Lãnh Hàn lâu tấp nập lạ thường, cơ hồ như đang chuẩn bị tiệc. Nhoáng một cái đã xuất hiện bàn thức ăn thịnh soạn như cho vua chúa.
Đang nghỉ ngơi thì bị gọi, Hứa Thanh bế theo con mèo vào phòng. Trên bàn đầy ắp là thức ăn thơm phức. Hàn Tuấn Phong ra lệnh cho Hứa Thanh đứng ở đó nhìn. Hắn đoán từ sáng tới giờ, bụng chắc hẳn là đói lắm…
Ba người đàn bà ngồi xung quanh Hàn Tuấn Phong thi nhau bón thức ăn vào miệng hắn:
“ Vương gia, người dùng miếng thịt gà này đi”
“ Hảo”
“ Vương gia, để ý tới ta một chút, nếm thử thìa canh này xem.”
“ Vương gia, dùng thêm chút Nữ nhi hồng”
“ Bảo bối, há miệng ra chị đút cho cưng”
Hả?????
Bốn người dừng lại dùng ánh mắt kỳ quặc quay sang nhìn Hứa Thanh đang đặt con mèo gần kệ, hai tay gỡ cá “ đút” cho mèo ăn. Con mèo ngoan ngoãn ăn hết những gì Hứa Thanh đút cho nó. Được một miếng Hứa Thanh lại xoa đầu rồi hôn chụt lên trán nó một cái.
“ Ôi, my love, my darling, Bảo Bối ngoan quá cơ. Ăn ngon lành chưa nè. Ta thật hận không thể ăn luôn ngươi. Nào cưng ơi, mở miệng ra nào. Ăn xong ta đánh răng cho cưng nha. Ui trời ơi, dễ thương không chịu được, ta chết đây” ( *ST* em cũng chết luôn đây). Hứa Thanh cao giọng, cố ý gây sự chú ý.
Từng từ như muốn đả kích hắn. Hắn không bằng một con mèo nhép, hắn đẹp trai không bẳng một con mèo dễ thương. Lại cư nhiên dám trêu trọc hắn…
Mọi người xung quanh đều quay sang nhìn Hứa Thanh với bộ mặt “ Hả?”. Vì thấy Hứa Thanh am hiểu mèo nên Lý quản gia mới để cho nàng nuôi, ai ngờ nàng dám..
“ VŨ HỨA THANH” Hắn thét lên
Con mèo giật mình, còn Hứa Thanh Thì giật mình ôm lấy con mèo:
“ Cút đi cho ta!”
Hứa Thanh nhìn hắn, nhoẻn cười rồi bế con mèo đi ra ngoài, như thường lệ, là nàng thắng, nhưng tên ác ôn kia không cho nàng ăn, đói sắp chết rồi… Chung quy nàng và hắn chưa ai là người thắng cuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.