Chương 44: Hy vọng
Mèo Sâu Bự
20/04/2013
Hứa Thanh không hề nghĩ một cú ngã có thể khiến mình choáng váng đến vậy, vốn tưởng chỉ sưng một cục là cùng. Cô chống tay lên đầu, khó nhọc vực người dậy
“ Cha già à, cha phải lấy cho con ít đá chườm thôi. Hôm nay là ngày xui xẻo kiểu gì mà con lại bị ngã cơ chứ”
“ Ngã xuống vực không chết đã là may rồi” Một thanh âm vang lên, không mang chút cảm xúc
Hứa Thanh chẫm rãi mở mắt, người trước mặt cô không phải cha già mà chính là hắn, Hàn Tuấn Phong. Cô cố gắng sắp xếp lại mọi chuyện. Ok, rõ ràng là một cú ngã từ tầng mười, ngã vực hay gì gì đó đại loại thế có thể đưa cô xuyên không nhưng một cú ngã bình thường thì không thể. Nếu như vậy thì một ngày cô sẽ xuyên không đến mấy chục lần. Hứa Thanh cố gắng bình tâm hít thở, chầm chậm nhắm hai mắt lại
“ Chỉ là mơ thôi, một cú ngã nhỏ xíu khiến mình gặp lại cơn ác mộng. Ok, Hứa Thanh tỉnh lại nào”
Mạnh miệng là vậy Hứa Thanh vẫn không dám mở mắt, cô sợ giấc mơ này sẽ biến mất hay sợ rằng khi mở mắt ra thì hắn sẽ không còn tồn tại nữa. Vấn đề là đây nhất định là một giấc mơ, thề có chúa, chỉ vừa mới đó cô còn đang ngồi uống cà phê với cha già mà. Như thể 2s sau thì nhìn thấy hắn là cả cái thời cổ đại này vậy, đùa chăng, cô đang tham gia một bộ phim viễn tưởng à???
“ Được, vậy để ta giúp ngươi tỉnh lại nhé.”
Hứa Thanh chưa kịp phản ứng đã nhận một cái tát đau điếng đổ người xuống. Không thể là giấc mơ nữa, mơ thì đâu có đau như thế này. Thay vì đứng lên đấu khẩu cô chỉ nằm im tại đó mà không nói gì.
Hàn Tuấn Phong có chút khó chịu khi nhìn cô như thế
“ Chỉ là một cái tát nhỏ mà vậy à?”
Hứa Thanh bật người dậy, đôi mắt đỏ hoe từ lúc nào không hay.
“ Tại sao lại là ngươi Hàn Tuấn Phong, ta vốn dĩ đã thoát khỏi ngươi rồi, ta vốn có thể quay lại với cuộc sống trước kia của mình, ôi trời ơi, Standford, ta vốn dĩ đã có thể tiếp tục theo học đại học, mà đó có phải là đại học bình thường đâu đó là trường đại học ở vị trí thứ 16 trong top những trường đại học hàng đầu thế giới đó, và rồi còn tương lai của ta…”
Hứa Thanh còn đang nức nở, hắn đã ôm chầm lấy nàng. Hắn cứ ôm nàng như vậy, Hứa Thanh toan giãy ra, ý thức được hắn sẽ xiết mạnh hơn, lại thôi, cứ để mặc hắn như vậy.
“ Wait ( chờ đã)… con mèo của ta đâu, Bảo Bối, Hứa Thanh dứt khoát đẩy hắn ra khỏi mình, Bảo Bối của ta đâu, ngươi làm gì với nó rồi?”
Hàn Tuấn Phong bực bội buông nàng ra, hắn còn chưa trừng phạt nàng vì cái tội dam bỏ trốn đúng ngày hôn lễ thì thôi:
“ Ngươi có tư cách đặt câu hỏi sao? Vũ Hứa Thanh ngươi lấy đâu ra ngần ấy lá gan để bỏ trốn khỏi hôn lễ? Ngươi đã làm gì suốt thời gian qua, ngươi giải thích thế nào về việc rơi xuống đáy vực mà không chết?” Phải rồi, hắn mới là người có tư cách để hỏi
Hứa Thanh còn đang đơ người thì thấy Bảo Bối từ xa chạy đến, cô vội lao ra chỗ của mèo con
“ Ôi trời, Bảo Bối nhớ chị không nào? Nhớ cưng quá đi thôi.” Nàng khẽ quay mặt nhìn hắn “ Đoán là ta không phải trả lời câu hỏi của ngươi để gặp Bảo Bối nữa rồi.”
Hàn Tuấn Phong nhìn nàng mà không khỏi bực mình, một con mèo thì quan trọng đến mức nào, ánh mắt dò xét của hắn đi từ đầu tới chân nàng. Hàn Tuấn Phong bước tới, kéo tay nàng
“ Ngươi nói, chiếc vòng ta đưa cho ngươi đâu?”
“ Chiếc vòng nào?”
“ Vũ Hứa Thanh ngươi đừng giả ngây, chỉ một tháng đã quên rồi sao? Chiếc vòng ở chân ngươi đâu?”
Ý hắn nói là cái lắc chân đó sao? Hứa Thanh không có quên chỉ là không để ý tới sự tồn tại của nó, từ hôm ở bệnh viện trở về nàng sớm đã tháo nó ra vứt vào trong túi xách tay, rồi sau thì quên bẵng luôn.
“ Trả lời!” Hắn nghiêm giọng
“ Chẳng phải ….ta nói với ngươi rồi sao… ta, ta khá nhạy cảm ở vùng cổ chân, nên… đeo không nổi… để vào trong túi xách… giờ…”
“ Ta nói ngươi lập tức lấy ra đây cho ta.” Hắn nói, gần như hét lên
“ Làm sao mà ta… Khoan, ta trở về đây bằng cách nào, ta nhớ mình mới chỉ bị vấp ngã thôi mà…sao lại có chuyện…”
“ Tự bản thân ngươi ngã từ trên cao xuống còn không nhớ mình trở về bằng cách nào à?”
“ Ngươi vô lý, nếu ta ngã từ trên cao xuống thì phải tan xương nát thịt rồi chứ.”
“ Xin hỏi ngươi ai là người phải hứng chịu một tấn thịt rơi từ trên trời xuống hả? Vũ Hứa Thanh ngươi đừng đánh trống lảng, ngươi nói chiếc vòng đâu?”
“ Là ở trong cái túi xách ta đeo, nhưng rơi từ trên vực xuống thì chắc cũng … chẳng còn nguyên vẹn..đâu” Đùa chứ, hắn thi hét với nàng sao?
Hàn Tuấn Phong lạnh lùng chỉ tay về phía bàn “ Có phải mấy thứ kia không?”
Hứa Thanh hướng mắt theo tay hắn “ Hả? Làm cái quái gì mà mấy thứ này không tan tành nhỉ?”
“ Lúc ngươi ngã, hai tay còn ôm chặt mấy thứ này, chẳng phải vậy sao?”
“ Ờ cũng đúng, laptop, túi xách còn bao thứ khác nữa, không ôm chặt mới lạ.” Hứa Thanh vừa nói vừa lục tìm
“ Đây, của ngươi đây, có một chút mà cũng la ta. Cầm lấy rồi thích tặng cho ai khác thì tặng.” Hứa Thanh dứ sợi dây trước mặt hắn. Cho đi kể ra nàng cũng thấy tiếc.
Hàn Tuấn Phong khẽ nheo mắt nhìn nàng “ Xem ra ngươi có hứng thú với sợi dây xích hơn thì phải?”
Hứa Thanh nghe vậy, vội vội vàng vàng đeo vào chân.
…
Triệu Thế Hiên ngã dúi dụi xuống mặt cỏ, ôi cái lưng của ông, đã ngoài 50 chứ ít gì. Ông khẽ rút trong balo ra một máy dò tín hiệu, cơ hội dù là rất nhỏ ông cũng phải tìm ra.
Cách đây khá lâu ông đã từng tân trang cho máy điện thoại của Tiểu Thanh, à không, ông tân trang hầu hết các thiết bị điện tử mới đúng, chỉnh sửa một số chức năng như tăng tần sóng, tăng thời gian sử dụng pin và đặt vào đó một hệ thống định vị.
Ông đã phát minh ra những tần sóng đặc biệt mà không cần phải dựa vào những cột sóng của thế giới hiện đại, nó có thể sự dụng ở mọi lúc mọi nơi, nhờ có tầng ion(*) của Trái Đất. Thậm chí nếu ở khoảng cách đủ gần ông có thể tạo một cuộc gọi, một tín hiệu cho máy điện thoại của Tiểu Thanh. Ông đã phải ngồi chỉnh sửa máy thời gian mới có thể tiếp đất một cách an toàn như vậy, còn Tiểu Thanh, ông không biết chuyện gì đã xảy ra với nó nhưng dù chỉ là một tia hy vọng, ông sẽ không bỏ cuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.