Chương 87: Tổn thương sâu sắc
Mèo Sâu Bự
11/02/2014
Đây đã là ly whisky thứ ba mà Hứa Thanh cảm giác đơn thuần như ba ly
vang nhẹ. Yep, cô không phải là một người nghiện rượu hay uống rượu,
uống rượu cùng lắm cũng chỉ là ở trong những bữa tiệc. Nhưng so với ra
vũ trường giải khuây và dung thuốc lắc thì có lẽ rượu là một chất kích
thích nhẹ hơn cả.
Cô hiểu rõ bản thân mình vì sao lại buồn và cô thật sự ước mình không có cảm giác gì khi nhìn thấy anh và Hạ Dao khiêu vũ với nhau. Chỉ khi không có cảm giác cô mới có thể phủ nhận tình cảm cô dành cho anh.
Trái tim cô nguyền rủa sự lý trí của bản thân. Cô biết rõ mình không thể yêu Kỳ Phong vì nó là điều sai trái, càng không thể phản bội lại Tuấn Phong vì chính cô là người đã lừa dối anh. Và tất cả lý trí đó đã chiến thắng trái tim của cô.
Xoay chiếc cốc trong tay, Hứa Thanh lần đầu tiên bị mê hoặc bởi thứ nước màu hổ phách sóng sánh ấy, không suy nghĩ đưa lên miệng. Nhưng rất tiếc còn chưa kịp tận hưởng hương vị của nó thì một bàn tay đã kéo ly rượu ra khỏi tay cô.
“ Đừng uống rượu nữa, không tốt cho sức khỏe đâu.”
Hứa Thanh khẽ cười, rốt cuộc là anh còn muốn chơi trò chơi này đến bao giờ nữa đây. Được, nếu muốn thì cô sẽ cùng anh chơi đến cùng
“ Không phải lo đâu, nếu có vấn đề gì về sức khỏe thì tôi sẽ gọi ngay cho bác sĩ Diệp mà. À, phải rồi, tôi có số của anh ý trong máy mình này.” Cô nói xong tay hướng đến ly rượu trên tay anh. Nhưng cái cô nhận được là một tiếng vỡ lạnh băng
“ Làm phiền cho tôi một ly nữa.” Hứa Thanh vẫn rất thản nhiên
Người phục vụ băn khoăn không biết nên xử lý như thế nào, rồi cuối cùng khi đang nghiêng người rót rượu, cái ly lại bị đẩy xuống đất, không tránh khỏi rượu tràn trên bàn
“ Em gọi ra ly nào thì tôi sẽ đập vỡ ly đó thôi. Tiền đền, tôi không thiếu.”
Hứa Thanh khẽ thở một hơi dài rồi quay người bước xuống ghế
“ Tại sao, tôi không nghĩ rằng từ ngày mình được sinh ra, ngoài cha mẹ còn có người cấm đoán tôi không được làm điều gì.”
“ Tại sao lại uống rượu.”
“ … “ Hứa Thanh chết lặng, dù sớm đoán ra anh sẽ hỏi câu hỏi này nhưng bản thân lại không trả lời nổi
“ Đau lòng à, tại sao?”
“ … “
Mỗi câu hỏi, Kỳ Phong lại tiến đến gần Hứa Thanh một bước cũng như khiến cho cô lùi lại một bước.
“ Vì nhìn thấy tôi nhảy với một người phụ nữ khác à?…”
“ … Không …” Hứa Thanh yếu ớt trả lời, câu trả lời của cô thật khó thuyết phục
“ Hay… vì nhìn thấy … hình ảnh người đàn ông em yêu đang nhảy với một người khác…”
“ Bây giờ anh đang nói gì vậy?”
“ Giật mình rồi à. Hàn Tuấn Phong…. Ba chữ này quen thuộc với em chứ?”
Hứa Thanh lạnh người, tại sao anh lại nhắc đến cái tên này, cái tên không dưới ngàn lần cô muốn xóa đi trong óc
“ Hiện giờ, hình như tôi không phải là người đang say ở đây.” Hứa Thanh kéo chiếc túi, rảo bước ra khỏi quầy Bar này. Nhưng khi đi ngang qua, anh đã giữ tay cô lại
“ Rốt cuộc thì tên đó có điểm gì tốt hơn tôi?… Tại sao người em chọn lại là hắn, mà không phải là tôi.” Kỳ Phong dằn từng chữ.
“ Diệp Kỳ Phong, xin anh tự trọng chút. Buông tay tôi ra.”
“ Nói đi, nếu ngày hôm nay em không trả lời tôi cho rõ ràng thì đừng mong tôi buông. Có phải em xem tôi là hắn à, chỉ là một tên thế thân, không hơn không kém!!! ”
Xin lỗi, thực sự xin lỗi anh.
“ Được rồi, anh muốn nghe chứ gì?” Hứa Thanh hất mạnh tay anh “ Phải, Hàn Tuấn Phong chính là người đàn ông duy nhất trong lòng tôi… nhưng anh ấy đã không còn nữa. 5 năm trước khi nhìn thấy anh tôi đã hoàn toàn ngỡ ngàng, tôi còn lầm tưởng anh là anh ấy nhưng anh không phải. Anh là Diệp Kỳ Phong. Chính vì vậy, tôi đã rất cô gắng để tránh anh rồi, bảo vệ cho cả hai ta… Nhưng định mệnh thật trớ trêu, tôi lại gặp anh ở Standford. Và để đến cuối cùng, tôi phải đầu hàng… Tôi thề có chúa, tôi không hề nhắn cái tin nhắn “ Được” ấy. Khi chấp nhận làm bạn gái của anh, đối với anh, tôi không có gì ngoài sự thương hại cả. Nhưng trong suốt 2 năm đó cái tôi nhìn thấy chỉ là Hàn Tuấn Phong, chưa bao giờ là Diệp Kỳ Phong cả. Tôi đã yêu anh như cách tôi tìm lại bóng hình của anh ấy. Anh thật sự nên cảm ơn vì đêm hôm đó tôi đã bỏ đi. Được rồi, hài lòng rồi chứ.”
” Thương hại à.” Kỳ Phong khẽ nhếch mép, cười cay đắng. Cho đến tận cùng anh chỉ là một người thế thân, cô đối với anh chỉ có thương hại…
” Đúng vậy.”
Nói xong , Hứa Thanh kéo lấy cái túi bước nhanh ra bại đậu xe, phóng như điên về nhà và ngồi khóc như một đứa bé.
Trong hai năm đó, cô đã phân định rõ, hắn và anh không phải là cùng một người nhưng cô không muốn yêu anh. Không, vĩnh viễn cả đời này đừng ai nhắc đến chữ yêu trước mặt cô nữa. Cô thà rằng lấy một người đàn ông yêu mình còn cảm thấy bớt đau đớn hơn. Bây giờ cô mới thấy thấm thía câu nói “ Khi trao tình cảm cho một người đồng nghĩa với việc trao cho người đó quyền làm tổn thương mình.”
Từ khi mất cha mẹ, Hứa Thanh đã rất nỗ lực để sống, mạnh mẽ để trưởng thành, thậm chí quyết định bây giờ của cô cũng là để bảo vệ nỗ lực sống của mình. Nếu còn chịu tổn thương thêm một lần nữa, cô không tin mình có đủ khả năng để sống như cái cách cô đứng dậy 7 năm về trước, cái ngày cô nhận giấy chứng tử của cha mẹ.
Hứa Thanh đã luôn cố gắng sống, không ngừng trưởng thành đến nỗi, bản thân không nhận ra mình cô đơn đến như thế nào… Trong suốt 7 năm qua, cuộc sống của cô là một bánh xe luôn bị thúc ép, chưa một lần dừng lại.
…
Lôi Chấn vẫn khẽ tựa người vào cánh cửa phòng cậu chủ, lần đầu tiên trong đời, anh nhìn thấy ánh mắt bi thương đến tột cùng đó của cậu chủ. Cho đến bây giờ, cậu chủ luôn đối mặt với thất bại và đau khổ, nhưng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy chàng trai kiên cường đó thất bại. Không đơn giản chỉ là thất bại, mà là thất bại thảm hại…
Từ nhỏ, Lôi Chấn vốn là một đứa trẻ mồ côi. Lần đó đang chạy chối chân với mớ hồng ăn cắp được trong tay thì va phải xe cậu chủ thì anh sớm đã không có ngày hôm nay. Tuy giữ chức là cận vệ riêng của cậu chủ nhưng anh đã được Chủ Tịch nhận về làm con nuôi, lớn lên như anh em ruột thịt với cậu chủ. Anh không quan tâm, bất cứ ai cũng không có quyền làm tổn thương Diệp Kỳ Phong.
Vậy mà giờ đây, bóng đêm lãnh lẽo là thứ duy nhất đang bao quanh lấy cậu chủ của anh lúc này, không một ai ở đó cả…
Nghĩ là làm, anh vội vàng quay lại quầy Bar nơi tìm thấy cậu chủ đang say khướt trong những chai Whiskey
“ Nói cho tôi biết, người đàn ông say khướt ở đây lúc nãy, trước đó có nói chuyện qua với ai không?”
“ A, một cô gái thì phải, trông có vẻ khá xinh đẹp, mặc một chiếc váy xanh đen.”
“ Được rồi, cám ơn.”
…
Khóc suốt một lúc, Hứa Thanh ngẩng đầu lên thì đồng hồ đã chỉ 11 giờ tối. Cô uể oải đứng lên thay quần áo. Chưa kịp thay thì đã vang lên tiếng gõ cửa. Lạ thật…. Nhà cô có chuông mà???
Tất nhiên vấn đề chính là đã hơn 11h còn có ai đến tìm nữa kìa, Hứa Thanh có phần run tay, chắc không phải là một tên biến thái nào chứ.
Cô khẽ mở lỗ nhìn ở cửa, là Lôi Chấn, thỉnh thoảng tại chỗ ở của Kỳ Phong cô có gặp anh
Cạch! Cạch
“ Lôi Chấn! Anh đến tìm tôi có việc gì vậy.”
Sau một hồi im lặng, cuối cùng anh cũng cất lời
“ Elaine… Vũ tiểu thư. Từ trước đến nay, tôi vẫn luôn kính trọng cô…”
Đầu Hứa Thanh bắt đầu on gong
“ Nhưng… xin cô làm rõ cho một chuyện… Nếu cô không có tình cảm với cậu chủ của tôi thì xin cô hãy buông tay.”
“ Lôi Chấn … tôi…”
“ Lời cần nói, tôi đã nói rồi. Xin cô nhớ cho. Tôi không để bất kỳ ai làm tổn thương cậu chủ… cho dù người đó là phụ nữ. Xin cáo từ…”
“ Khoan đã.” Hứa Thanh nói vội như một phản xạ không điều kiện.
“… “
“ Anh ấy… có ổn không…”
“ … Rất tiếc là… không.”
…
Hứa Thanh chầm chậm khép cửa lại. Cô nhanh chóng thu xếp va li của mình, nhỏ gọn nhưng vừa đủ. Sắp xếp xong cũng đã gần 1 giờ sáng. Nhưng đôi mắt của cô thì tỉnh như sáo, có lẽ là do rượu. Hình như cái này hơi vô lý, vì rượu đâu có chứa cafein. Nước ngoài cô cũng đã thử, nhưng không hiệu quả. Giờ điểm đến duy nhất là một nơi trên trái đất mà cô còn thực sự cảm thấy mình thuộc về. Cha già liệu có mập lên nhiều không nhỉ. Phải, cũng đã 5 năm rồi.
Cô khẽ tựa hai tay vào ban công, mắt nhìn ra bầu trời đêm. Cũng là một đêm như thế này 5 năm trước đây, cô bị đánh thức dậy bởi một bé mèo. Hình như người con gái bắc va li lên để cứu bé mèo đó đã trưởng thành hơn rất nhiều thì phải.
“ Mewth!”
>0<, Hứa Thanh thật sự muốn nhảy dựng lên quá. Hướng mắt theo tiếng kêu là một chú mèo trắng bông xinh đến nghẹt thở.
Oh! Thật tội nghiệp!!!
…
Đừng tưởng cô không nhận ra nó nhé, nó còn là con mèo nào khác ngoài con mèo cô định cứu đêm đó, là con mèo không đâu xuất hiện trong nhà cô, và đồng thời là con mèo mà cô đã cho đi rồi mà. Hứa Thanh khẽ lắc lắc cái đầu và đúng như dự đoán, khi cô mở mắt ra, nó đã nghênh ngang nằm trên cái sô pha của cô.
Hứa Thanh khẽ lại gần vuốt ve con mèo. Sự xuất hiện của nó luôn là một điềm báo, nhưng lần này lại có chuyện gì có thể xảy ra nữa đây. Suy nghĩ mãi, cuối cùng Hứa Thanh cũng đi vào giấc ngủ.
Cô hiểu rõ bản thân mình vì sao lại buồn và cô thật sự ước mình không có cảm giác gì khi nhìn thấy anh và Hạ Dao khiêu vũ với nhau. Chỉ khi không có cảm giác cô mới có thể phủ nhận tình cảm cô dành cho anh.
Trái tim cô nguyền rủa sự lý trí của bản thân. Cô biết rõ mình không thể yêu Kỳ Phong vì nó là điều sai trái, càng không thể phản bội lại Tuấn Phong vì chính cô là người đã lừa dối anh. Và tất cả lý trí đó đã chiến thắng trái tim của cô.
Xoay chiếc cốc trong tay, Hứa Thanh lần đầu tiên bị mê hoặc bởi thứ nước màu hổ phách sóng sánh ấy, không suy nghĩ đưa lên miệng. Nhưng rất tiếc còn chưa kịp tận hưởng hương vị của nó thì một bàn tay đã kéo ly rượu ra khỏi tay cô.
“ Đừng uống rượu nữa, không tốt cho sức khỏe đâu.”
Hứa Thanh khẽ cười, rốt cuộc là anh còn muốn chơi trò chơi này đến bao giờ nữa đây. Được, nếu muốn thì cô sẽ cùng anh chơi đến cùng
“ Không phải lo đâu, nếu có vấn đề gì về sức khỏe thì tôi sẽ gọi ngay cho bác sĩ Diệp mà. À, phải rồi, tôi có số của anh ý trong máy mình này.” Cô nói xong tay hướng đến ly rượu trên tay anh. Nhưng cái cô nhận được là một tiếng vỡ lạnh băng
“ Làm phiền cho tôi một ly nữa.” Hứa Thanh vẫn rất thản nhiên
Người phục vụ băn khoăn không biết nên xử lý như thế nào, rồi cuối cùng khi đang nghiêng người rót rượu, cái ly lại bị đẩy xuống đất, không tránh khỏi rượu tràn trên bàn
“ Em gọi ra ly nào thì tôi sẽ đập vỡ ly đó thôi. Tiền đền, tôi không thiếu.”
Hứa Thanh khẽ thở một hơi dài rồi quay người bước xuống ghế
“ Tại sao, tôi không nghĩ rằng từ ngày mình được sinh ra, ngoài cha mẹ còn có người cấm đoán tôi không được làm điều gì.”
“ Tại sao lại uống rượu.”
“ … “ Hứa Thanh chết lặng, dù sớm đoán ra anh sẽ hỏi câu hỏi này nhưng bản thân lại không trả lời nổi
“ Đau lòng à, tại sao?”
“ … “
Mỗi câu hỏi, Kỳ Phong lại tiến đến gần Hứa Thanh một bước cũng như khiến cho cô lùi lại một bước.
“ Vì nhìn thấy tôi nhảy với một người phụ nữ khác à?…”
“ … Không …” Hứa Thanh yếu ớt trả lời, câu trả lời của cô thật khó thuyết phục
“ Hay… vì nhìn thấy … hình ảnh người đàn ông em yêu đang nhảy với một người khác…”
“ Bây giờ anh đang nói gì vậy?”
“ Giật mình rồi à. Hàn Tuấn Phong…. Ba chữ này quen thuộc với em chứ?”
Hứa Thanh lạnh người, tại sao anh lại nhắc đến cái tên này, cái tên không dưới ngàn lần cô muốn xóa đi trong óc
“ Hiện giờ, hình như tôi không phải là người đang say ở đây.” Hứa Thanh kéo chiếc túi, rảo bước ra khỏi quầy Bar này. Nhưng khi đi ngang qua, anh đã giữ tay cô lại
“ Rốt cuộc thì tên đó có điểm gì tốt hơn tôi?… Tại sao người em chọn lại là hắn, mà không phải là tôi.” Kỳ Phong dằn từng chữ.
“ Diệp Kỳ Phong, xin anh tự trọng chút. Buông tay tôi ra.”
“ Nói đi, nếu ngày hôm nay em không trả lời tôi cho rõ ràng thì đừng mong tôi buông. Có phải em xem tôi là hắn à, chỉ là một tên thế thân, không hơn không kém!!! ”
Xin lỗi, thực sự xin lỗi anh.
“ Được rồi, anh muốn nghe chứ gì?” Hứa Thanh hất mạnh tay anh “ Phải, Hàn Tuấn Phong chính là người đàn ông duy nhất trong lòng tôi… nhưng anh ấy đã không còn nữa. 5 năm trước khi nhìn thấy anh tôi đã hoàn toàn ngỡ ngàng, tôi còn lầm tưởng anh là anh ấy nhưng anh không phải. Anh là Diệp Kỳ Phong. Chính vì vậy, tôi đã rất cô gắng để tránh anh rồi, bảo vệ cho cả hai ta… Nhưng định mệnh thật trớ trêu, tôi lại gặp anh ở Standford. Và để đến cuối cùng, tôi phải đầu hàng… Tôi thề có chúa, tôi không hề nhắn cái tin nhắn “ Được” ấy. Khi chấp nhận làm bạn gái của anh, đối với anh, tôi không có gì ngoài sự thương hại cả. Nhưng trong suốt 2 năm đó cái tôi nhìn thấy chỉ là Hàn Tuấn Phong, chưa bao giờ là Diệp Kỳ Phong cả. Tôi đã yêu anh như cách tôi tìm lại bóng hình của anh ấy. Anh thật sự nên cảm ơn vì đêm hôm đó tôi đã bỏ đi. Được rồi, hài lòng rồi chứ.”
” Thương hại à.” Kỳ Phong khẽ nhếch mép, cười cay đắng. Cho đến tận cùng anh chỉ là một người thế thân, cô đối với anh chỉ có thương hại…
” Đúng vậy.”
Nói xong , Hứa Thanh kéo lấy cái túi bước nhanh ra bại đậu xe, phóng như điên về nhà và ngồi khóc như một đứa bé.
Trong hai năm đó, cô đã phân định rõ, hắn và anh không phải là cùng một người nhưng cô không muốn yêu anh. Không, vĩnh viễn cả đời này đừng ai nhắc đến chữ yêu trước mặt cô nữa. Cô thà rằng lấy một người đàn ông yêu mình còn cảm thấy bớt đau đớn hơn. Bây giờ cô mới thấy thấm thía câu nói “ Khi trao tình cảm cho một người đồng nghĩa với việc trao cho người đó quyền làm tổn thương mình.”
Từ khi mất cha mẹ, Hứa Thanh đã rất nỗ lực để sống, mạnh mẽ để trưởng thành, thậm chí quyết định bây giờ của cô cũng là để bảo vệ nỗ lực sống của mình. Nếu còn chịu tổn thương thêm một lần nữa, cô không tin mình có đủ khả năng để sống như cái cách cô đứng dậy 7 năm về trước, cái ngày cô nhận giấy chứng tử của cha mẹ.
Hứa Thanh đã luôn cố gắng sống, không ngừng trưởng thành đến nỗi, bản thân không nhận ra mình cô đơn đến như thế nào… Trong suốt 7 năm qua, cuộc sống của cô là một bánh xe luôn bị thúc ép, chưa một lần dừng lại.
…
Lôi Chấn vẫn khẽ tựa người vào cánh cửa phòng cậu chủ, lần đầu tiên trong đời, anh nhìn thấy ánh mắt bi thương đến tột cùng đó của cậu chủ. Cho đến bây giờ, cậu chủ luôn đối mặt với thất bại và đau khổ, nhưng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy chàng trai kiên cường đó thất bại. Không đơn giản chỉ là thất bại, mà là thất bại thảm hại…
Từ nhỏ, Lôi Chấn vốn là một đứa trẻ mồ côi. Lần đó đang chạy chối chân với mớ hồng ăn cắp được trong tay thì va phải xe cậu chủ thì anh sớm đã không có ngày hôm nay. Tuy giữ chức là cận vệ riêng của cậu chủ nhưng anh đã được Chủ Tịch nhận về làm con nuôi, lớn lên như anh em ruột thịt với cậu chủ. Anh không quan tâm, bất cứ ai cũng không có quyền làm tổn thương Diệp Kỳ Phong.
Vậy mà giờ đây, bóng đêm lãnh lẽo là thứ duy nhất đang bao quanh lấy cậu chủ của anh lúc này, không một ai ở đó cả…
Nghĩ là làm, anh vội vàng quay lại quầy Bar nơi tìm thấy cậu chủ đang say khướt trong những chai Whiskey
“ Nói cho tôi biết, người đàn ông say khướt ở đây lúc nãy, trước đó có nói chuyện qua với ai không?”
“ A, một cô gái thì phải, trông có vẻ khá xinh đẹp, mặc một chiếc váy xanh đen.”
“ Được rồi, cám ơn.”
…
Khóc suốt một lúc, Hứa Thanh ngẩng đầu lên thì đồng hồ đã chỉ 11 giờ tối. Cô uể oải đứng lên thay quần áo. Chưa kịp thay thì đã vang lên tiếng gõ cửa. Lạ thật…. Nhà cô có chuông mà???
Tất nhiên vấn đề chính là đã hơn 11h còn có ai đến tìm nữa kìa, Hứa Thanh có phần run tay, chắc không phải là một tên biến thái nào chứ.
Cô khẽ mở lỗ nhìn ở cửa, là Lôi Chấn, thỉnh thoảng tại chỗ ở của Kỳ Phong cô có gặp anh
Cạch! Cạch
“ Lôi Chấn! Anh đến tìm tôi có việc gì vậy.”
Sau một hồi im lặng, cuối cùng anh cũng cất lời
“ Elaine… Vũ tiểu thư. Từ trước đến nay, tôi vẫn luôn kính trọng cô…”
Đầu Hứa Thanh bắt đầu on gong
“ Nhưng… xin cô làm rõ cho một chuyện… Nếu cô không có tình cảm với cậu chủ của tôi thì xin cô hãy buông tay.”
“ Lôi Chấn … tôi…”
“ Lời cần nói, tôi đã nói rồi. Xin cô nhớ cho. Tôi không để bất kỳ ai làm tổn thương cậu chủ… cho dù người đó là phụ nữ. Xin cáo từ…”
“ Khoan đã.” Hứa Thanh nói vội như một phản xạ không điều kiện.
“… “
“ Anh ấy… có ổn không…”
“ … Rất tiếc là… không.”
…
Hứa Thanh chầm chậm khép cửa lại. Cô nhanh chóng thu xếp va li của mình, nhỏ gọn nhưng vừa đủ. Sắp xếp xong cũng đã gần 1 giờ sáng. Nhưng đôi mắt của cô thì tỉnh như sáo, có lẽ là do rượu. Hình như cái này hơi vô lý, vì rượu đâu có chứa cafein. Nước ngoài cô cũng đã thử, nhưng không hiệu quả. Giờ điểm đến duy nhất là một nơi trên trái đất mà cô còn thực sự cảm thấy mình thuộc về. Cha già liệu có mập lên nhiều không nhỉ. Phải, cũng đã 5 năm rồi.
Cô khẽ tựa hai tay vào ban công, mắt nhìn ra bầu trời đêm. Cũng là một đêm như thế này 5 năm trước đây, cô bị đánh thức dậy bởi một bé mèo. Hình như người con gái bắc va li lên để cứu bé mèo đó đã trưởng thành hơn rất nhiều thì phải.
“ Mewth!”
>0<, Hứa Thanh thật sự muốn nhảy dựng lên quá. Hướng mắt theo tiếng kêu là một chú mèo trắng bông xinh đến nghẹt thở.
Oh! Thật tội nghiệp!!!
…
Đừng tưởng cô không nhận ra nó nhé, nó còn là con mèo nào khác ngoài con mèo cô định cứu đêm đó, là con mèo không đâu xuất hiện trong nhà cô, và đồng thời là con mèo mà cô đã cho đi rồi mà. Hứa Thanh khẽ lắc lắc cái đầu và đúng như dự đoán, khi cô mở mắt ra, nó đã nghênh ngang nằm trên cái sô pha của cô.
Hứa Thanh khẽ lại gần vuốt ve con mèo. Sự xuất hiện của nó luôn là một điềm báo, nhưng lần này lại có chuyện gì có thể xảy ra nữa đây. Suy nghĩ mãi, cuối cùng Hứa Thanh cũng đi vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.