Quyển 1 - Chương 20: Tất cả đều đã chậm
Tửu Tẩm Yên Hôi
03/06/2016
Bây giờ đã là hơn mười giờ sáng. Tôi và em gái vừa đi vừa chạy. Mặt
trời đã lên cao, thời tiết rất nóng, quần áo đẫm mồ hôi.Từ đêm qua đến
giờ, tôi và em gái chưa ăn gì, tôi đói đến hoa cả mắt…
Nhìn đồng hồ đeo tay đã hơn mười hai giờ, sắp đến cửa thôn rồi. Vừa khéo ở cửa thôn có một cửa hàng của bạn cùng lớp cao trung mở, tôi vào em gái đi vào mua chút đồ ăn và nước uống.
“A Minh! Cho tớ hai chai nước và hai cái bánh bao. Lát nữa về tớ trả cậu tiền, trên người bây giờ không còn một xu!” Tôi vội vàng, cả người đều là mồ hôi.
“Tiểu Vũ à, không sao. Có mấy đồng thôi mà, lúc nào đưa tớ chẳng được. À đúng rồi, hai người mau về nhà đi. Buổi sáng, tớ thấy bác Cả nhà cậu có vẻ hốt hoảng, hình như xảy ra chuyện gì đó.” Bác Cả có thể xảy ra chuyện gì? Nhất định là tình hình có gì thay đổi. Trong lòng tôi cả kinh, vội ăn hai cái bánh bao vừa chạy về nhà.
Còn mấy bước nữa là đến nhà chú Hai nhưng cổng nhà chú Hai lại tụ tập rất nhiều người. Hàng xóm xung quanh, còn có cả người thôn bên cũng chạy sang, đang xì xào bán tán. Tôi và em gái đi tới, họ vội né sang hai bên, giống như nhìn thấy thứ gì không sạch sẽ.
Không ổn rồi! Trong lòng tôi thất kinh, A Minh nói không sai. Những người này hành động khác thường như vậy, chắc chắn là nhà chúng tôi xảy ra biến cố gì rồi. Tôi và em gái vội vàng đẩy cổng vào. Cảnh tượng trước mắt làm tôi sợ ngây người…!
Đối diện với cổng là cửa nhà chính, tôi đẩy cổng ra, thấy một người đang ngồi giữa cửa nhà. Là chú Hai! Ông ấy đang ngồi ở cửa nhà chính gõ tẩu thuốc.
Đầu óc tôi nhất thời trống rỗng. Rõ ràng hôm qua chú Hai đã biến thành hình quỷ sao hôm nay lại ngồi trước cửa nhà. Lẽ nào, Huyền Thanh đạo trưởng đã đuổi được ác quỷ đi rồi? Sau đó, Huyền Thanh đạo trưởng đã rời đi? Hơn chục loại khả năng sôi trào trong đầu tôi nhưng có nghĩ thế nào cũng không ra kết quả.
“Ba! Sao ba lại ngồi ở đây? Ba ăn cơm chưa? Ba có nhớ chuyện hôm qua không?” Em gái nấp sau lưng tôi nhỏ giọng hỏi. Tôi cẩn thận quan sát chú Hai, không thấy vết thương trên bả vai ông ấy, quần áo cũng không thấy vết máu nào, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
“Các con đã về rồi!” Chú Hai đột nhiên nói chuyện, hơn nữa giọng nói giống y như lúc ban đầu, không có gì khác thường. Tôi và em gái nhất thời ngây dại. Chú Hai quá quái dị. Hôm qua biến thành ác quỷ, hôm nay đã khỏe nhanh như vậy nhưng hình như vẫn chưa thực sự là chính ông ấy, tình trạng giống như trước khi Huyền Thanh đạo trưởng tới.
“Ba, ba…” Em gái định nói gì đó, lúc này, cổng chợt mở ra, bác Cả bước nhanh về phía trước, kéo tôi và em gái ra ngoài. Tôi và em gái bị hành động của bác Cả làm cho kinh ngạc, quay đầu lại nhìn chú Hai. Ông ấy vẫn ngồi đó hút thuốc, không hề để ý đến chúng tôi.
Bác Cả lôi hai đứa đi một mạch đến thẳng cửa nhà ông ấy, vẻ mặt dường như rất căng thẳng.
“Tiểu Vũ, Tiểu Nghiên, hai cháu đừng về nhà vội. Hôm qua, bác nghe thấy bên nhà hai đứa phát ra tiếng động kỳ lạ. Đêm qua, bác vừa định nằm xuống ngủ lại nghe thấy đối diện truyền đến tiếng rít. Bác vội chạy ra xem, thấy trong sân xuất hiện một bóng đen. Cái bóng đen đó luẩn quẩn trên trời rồi bay thẳng vào sân nhà hai đứa.” Bác Cả vừa nói vừa hốt hoảng nhìn về phía nhà tôi.
“Hả? Một bóng đen, bác có nhìn rõ đấy là gió hay là cái gì không ạ?” Tôi chợt nhớ lại, hôm qua lúc tôi và em gái từ nhà đi ra cũng thấy một bóng đen bay trên đầu nhưng cũng không để ý.
“Sau đó bóng đen đó thế nào bác Cả?” Tôi lo lắng hỏi.
“Bác cũng không biết. Bác chỉ nghe thấy bên nhà cháu na ná như có mấy tiếng kêu thảm. Sau đó, một trận gió long trời lở đất nổi lên, khoảng hơn mười phút sau thì không còn động tĩnh gì nữa.” Những lời của bác Cả khiến tôi chết lặng. Tôi thực sự không biết thứ gì có thể làm ra loại cảnh tượng này.
“Còn có, hôm qua bác với chú Hai đi trừ nhà cho con trai chiến hữu bác. Bác có để tẩu thuốc vào trong túi chú ấy. Sớm nay, bác định sang lấy về nhưng vừa mới đến gần đã thấy cổng nhà cháu mở toang ra, ba hai đứa đang ngồi giữa cửa nhà hút thuốc. Mà rất quái lạ, bác gọi thế nào chú ấy cũng không thưa. Bác cho là trong lòng chú ấy có tâm sự gì nên không dám hỏi nữa, nhưng vừa rồi thấy hai đứa về mà vẫn thấy chú ấy ngồi đấy hút thuốc, bác sợ hai đứa gặp nguy hiểm nên kéo hai đứa về đây.” Bác Cả nói xong, ánh mắt tràn đầy sợ hãi. Bởi vì, ông ấy cũng là người vô cùng tin vào quỷ thần, hơn nữa lại còn là anh em ruột thịt với chú Hai, chỉ cần chú Hai có hành động gì khác thường là ông ấy nhận ra ngay.
“Không được, mặc kệ chú Hai có vấn đề gì, cháu và em gái cũng phải quay về, vừa rồi ông ấy còn nói chuyện với chúng cháu mà. Cháu tin chú hai nhất định sẽ không hại cháu. Cháu phải quay về xem sao!” Nói xong, tôi dẫn em gái chạy thẳng ra cổng.
“Aizzz! Đứa nhỏ này! Chờ một chút! Nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao hả? Sao không nghe lời hả? Đợi một chút…!” Bác Cả vội vàng đuổi theo nhưng vừa chạy được mấy bước, ông ấy liền dừng lại. Ông ấy hiểu rõ tính khí bướng bỉnh của tôi. Tôi đã muốn làm gì, ông ấy không thể nào ngăn được.
Nhà bác Cả và nhà chú Hai chỉ cách nhau khoảng chục thước. Tôi và em gái chỉ mất vài phút là về đến nơi.
Đẩy cổng ra, tôi nhìn về phía cửa nhà chính nhưng không thấy chú Hai đâu. Kỳ lạ, vừa rồi ông ấy vẫn còn ngồi ở đây cơ mà, sao bây giờ không thấy người đâu?
“Anh, có nên vào nhà xem không?” Em gái sợ hãi nấp sau lưng tôi. Tôi và em gái vội mở cửa nhà, cảnh tượng trước mắt khiến cả hai đứa sợ ngây người.
Quan tài giấy Huyền Thanh đạo trưởng làm hôm qua nát bấy, khắp phòng đều là giấy vàng. Pháp đài niệm chú cũng vỡ tan, lư hương, đèn cầy vỡ vụn, rơi tán loạn trên mặt đất, giống như vừa trải qua một cơn bão vậy. Tội vội cầm một tờ giấy vàng lên. Đây là tờ giấy Huyền Thanh đạo trưởng làm quan tài ngày hôm qua. Trước mặt không thấy gì, chỉ thấy một vũng máu từ dưới tờ giấy vàng đang chậm rãi chảy ra, máu vẫn chưa đông, tỏa ra mùi tanh.
“A…!” Em gái sợ hãi thét lên một tiếng.
“Không tốt! Xảy ra chuyện lớn rồi! Máu này không giống máu máu gà và máu chó đạo trưởng hòa hôm qua, nhìn màu này thì là máu người.” Tôi nói với em gái. Em gái vội vàng chạy ra nhà ngoài.
“Anh, mẹ đâu rồi? Có khi nào mẹ bị quỷ giết rồi không?” Em gái lo lắng nhìn tôi.
“Không thể nào. Chúng ta vào phòng tìm xem sao, có khi mẹ ở trong phòng.” Tôi trấn an em gái, nói.
Tôi và em gái vội vào phòng ngủ tìm, trong phòng ngủ chú Hai không có. Vào phòng thím Hai chỉ thấy một giường chăn màn, chăn hơi nhô lên. Tôi vội vàng nhấc chăn lên. Phát hiện ra thím Hai đang nằm co thành một đống, đi cả giày lên giường, hai mắt nhắm lại giống như đang ngủ nhưng khóe miệng lại nhúc nhích như đang nói chuyện cùng ai đó.
“A! Đừng đến đây! Đừng đến đây!” Giọng thím Hai khản đặc, cầm chăn trùm lên đầu.
“Thím Hai, con là Tiểu Vũ đây. Thím đừng sợ. Con là Tiểu Vũ đây. Thím nhìn đi!” Tôi kéo chăn từ trong tay thím Hai ra. Lúc này, thím Hai mới từ từ mở mắt, thấy trước mặt là tôi và em gái dường như thở phào một cái.
“Tiểu Vũ, con gái, cuối cùng hai đứa cũng về rồi. Sao bây giờ hai đứa mới về? Tất cả đều chậm rồi… chậm rồi…!” Thím Hai giống như phát điên, bắt đầu vò đầu bứt tóc.
“Thím Hai, thím làm sao vậy? Thím nhìn thấy cái gì, nói với cháu được không? Chú Hai đâu? Huyền Thanh đạo trưởng đâu rồi? Có phải ông ấy đã trị khỏi cho chú Hai rồi không?” Tôi nôn nóng nhìn thím Hai.
“Mẹ! Mẹ nhìn con rồi từ từ nói, đừng gấp! Mẹ, có phải ba đã khỏi rồi không?” Em gái nắm lấy tay thím Hai, sợ bà ấy làm tổn thương chính mình.
“Aaaa! Ông trời ơi! Chúng tôi cầu xin ông thế nào!” Thím Hai bắt đầu gào khóc. Tôi và em gái cả kinh, ý thức được nhất định là có chuyện lớn xảy ra!
“Tiểu Vũ, hôm qua, Huyền Thanh đạo trưởng khống chế ba con, bày xong pháp trận chờ hai đứa trở về, thím cũng ở bên cạnh trông chừng ba con. Nhưng hai đứa vừa đi chưa được nửa tiếng, trời đột nhiên nổi bão. Gió bão hình như còn có cả khói đen, vù vù mấy cái đã thổi tung cửa nhà, ta vội ra đóng cửa nhưng mà không kịp. Chỉ thấy một bóng đen bay thẳng vào pháp đàn của Huyền Thanh đạo trưởng. Pháp đàn lập tức vỡ tung. Lúc ấy, ta cũng bị gió thổi đập cả vào cánh cửa, rồi ngất đi!” Thím Hai vừa nói vừa sợ hãi nhìn về phía nhà chính bên kia.
“Sau đó thì sao thím Hai? Ba và Huyền thanh đạo trưởng thế nào, người có nhìn thấy không?” Tôi và em gái lo lắng hỏi.
“Sau khi ta tỉnh lại đã thấy mình nằm trên nền nhà, chỗ Huyền Thanh đạo trưởng ngồi không thấy người đâu chỉ để lại một vũng máu, chắc là ông ấy chết rồi. Sau đó, ta quá sợ hãi chạy ra khỏi nhà chính, đúng lúc nhìn thấy ba con đang ở cửa hút thuốc. Ta trông thấy ba con thì lại càng sợ hãi, ngất đi. Ta cũng không biết mình làm thế nào mà nằm trên giường nữa.” Thím Hai nói xong, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
“Vậy lúc người trông thấy ba, mặt ông ấy vẫn giống lúc đầu sao? Ông ấy đã khôi phục lại bình thường chưa?” Tôi lo lắng hỏi.
“Hình như đã bình thường trở lại rồi, nhưng ta không dám nói chuyện với ông ấy. Ai mà biết ông ấy có thể biến thành quỷ lúc nào!” Thím Hai vừa nói vừa khóc nấc lên.
“Mẹ, mẹ đừng khóc nữa. Con và anh đã lấy được đinh trấn hồn về rồi. Mẹ đừng sợ nữa…!” Em gái ôm thím Hai an ủi.
“Đúng đó thím Hai. Hồ lão lần trước đã từng gặp qua giúp chúng con lấy được đinh trấn hồn về rồi. Lúc chúng con đến miếu sơn thần, trưởng thôn Vương không cho chúng con mang đi, chúng con phải dùng hết tiền mới cầm được nó về, biết đâu vẫn còn dùng đến!” Tôi đau xót nhìn ánh mắt của thím Hai, lại nhớ tới khuôn mặt hiền lành của Huyền Thanh đạo trưởng. Nếu ông ấy chết, tôi thực có lỗi với ông ấy. Cũng chỉ vì giúp nhà tôi đuổi quỷ mà gặp nạn. Nếu ông ấy chết rồi, tôi nhất định phải trả thù cho ông ấy!
“Ngay trước khi các con trở về, ta nằm mơ thấy một giấc mơ rất dọa người, làm ta sợ muốn chết!” Thím Hai vừa khóc vừa nói với tôi và em gái.
“Thím, thím mau nói đi, thím mơ thấy cái gì, biết đâu có thể đưa ra gợi ý gì? Mơ thấy chú Hai và Huyền Thanh đạo trưởng ạ? Lúc đi trừ tà với chú Hai, cháu có học được một vài thứ, có người nằm mơ sẽ thấy được chuyện tương lại hoặc mơ thấy chuyện đã qua. Đây cũng không phải là chuyện ly kỳ gì.”
“Mẹ, mẹ mau nói đi, mẹ mơ thấy cái gì?” Tôi và em gái sốt ruột hỏi.
“Mẹ mơ thấy mẹ đang ở trong một rừng cây xa lạ. Cây rất cao, rất to. Giữa rừng cây có một sơn động lớn. Mẹ vừa mò mẫm vào sơn động, lại thấy trong sơn động mơ hồ phát ra ánh sáng. Mẹ cứ tiếp tục đi vào trong nhưng đường đột nhiên bị lấp kín. Một đống đất rơi xuống ngăn mẹ lại. Không có cách nào khác, mẹ cố gắng đi, lờ mờ trông thấy phía trước có bóng dáng một người, mẹ ngồi xuống, len lén nhìn hắn, vừa nhìn đã dọa mẹ sợ chết khiếp. Thịt trên người hắn khô đen. Tóc tai tán loạn. Hắn đang gặm viên gì đó tròn tròn. Vật kia hình như còn đang chảy máu. Khi hắn cầm thứ tròn tròn đó bay qua, mẹ nhìn rất rõ ràng, trên đầu người kia lại là khuôn mặt của Huyền Thanh đạo trưởng…”
Nhìn đồng hồ đeo tay đã hơn mười hai giờ, sắp đến cửa thôn rồi. Vừa khéo ở cửa thôn có một cửa hàng của bạn cùng lớp cao trung mở, tôi vào em gái đi vào mua chút đồ ăn và nước uống.
“A Minh! Cho tớ hai chai nước và hai cái bánh bao. Lát nữa về tớ trả cậu tiền, trên người bây giờ không còn một xu!” Tôi vội vàng, cả người đều là mồ hôi.
“Tiểu Vũ à, không sao. Có mấy đồng thôi mà, lúc nào đưa tớ chẳng được. À đúng rồi, hai người mau về nhà đi. Buổi sáng, tớ thấy bác Cả nhà cậu có vẻ hốt hoảng, hình như xảy ra chuyện gì đó.” Bác Cả có thể xảy ra chuyện gì? Nhất định là tình hình có gì thay đổi. Trong lòng tôi cả kinh, vội ăn hai cái bánh bao vừa chạy về nhà.
Còn mấy bước nữa là đến nhà chú Hai nhưng cổng nhà chú Hai lại tụ tập rất nhiều người. Hàng xóm xung quanh, còn có cả người thôn bên cũng chạy sang, đang xì xào bán tán. Tôi và em gái đi tới, họ vội né sang hai bên, giống như nhìn thấy thứ gì không sạch sẽ.
Không ổn rồi! Trong lòng tôi thất kinh, A Minh nói không sai. Những người này hành động khác thường như vậy, chắc chắn là nhà chúng tôi xảy ra biến cố gì rồi. Tôi và em gái vội vàng đẩy cổng vào. Cảnh tượng trước mắt làm tôi sợ ngây người…!
Đối diện với cổng là cửa nhà chính, tôi đẩy cổng ra, thấy một người đang ngồi giữa cửa nhà. Là chú Hai! Ông ấy đang ngồi ở cửa nhà chính gõ tẩu thuốc.
Đầu óc tôi nhất thời trống rỗng. Rõ ràng hôm qua chú Hai đã biến thành hình quỷ sao hôm nay lại ngồi trước cửa nhà. Lẽ nào, Huyền Thanh đạo trưởng đã đuổi được ác quỷ đi rồi? Sau đó, Huyền Thanh đạo trưởng đã rời đi? Hơn chục loại khả năng sôi trào trong đầu tôi nhưng có nghĩ thế nào cũng không ra kết quả.
“Ba! Sao ba lại ngồi ở đây? Ba ăn cơm chưa? Ba có nhớ chuyện hôm qua không?” Em gái nấp sau lưng tôi nhỏ giọng hỏi. Tôi cẩn thận quan sát chú Hai, không thấy vết thương trên bả vai ông ấy, quần áo cũng không thấy vết máu nào, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
“Các con đã về rồi!” Chú Hai đột nhiên nói chuyện, hơn nữa giọng nói giống y như lúc ban đầu, không có gì khác thường. Tôi và em gái nhất thời ngây dại. Chú Hai quá quái dị. Hôm qua biến thành ác quỷ, hôm nay đã khỏe nhanh như vậy nhưng hình như vẫn chưa thực sự là chính ông ấy, tình trạng giống như trước khi Huyền Thanh đạo trưởng tới.
“Ba, ba…” Em gái định nói gì đó, lúc này, cổng chợt mở ra, bác Cả bước nhanh về phía trước, kéo tôi và em gái ra ngoài. Tôi và em gái bị hành động của bác Cả làm cho kinh ngạc, quay đầu lại nhìn chú Hai. Ông ấy vẫn ngồi đó hút thuốc, không hề để ý đến chúng tôi.
Bác Cả lôi hai đứa đi một mạch đến thẳng cửa nhà ông ấy, vẻ mặt dường như rất căng thẳng.
“Tiểu Vũ, Tiểu Nghiên, hai cháu đừng về nhà vội. Hôm qua, bác nghe thấy bên nhà hai đứa phát ra tiếng động kỳ lạ. Đêm qua, bác vừa định nằm xuống ngủ lại nghe thấy đối diện truyền đến tiếng rít. Bác vội chạy ra xem, thấy trong sân xuất hiện một bóng đen. Cái bóng đen đó luẩn quẩn trên trời rồi bay thẳng vào sân nhà hai đứa.” Bác Cả vừa nói vừa hốt hoảng nhìn về phía nhà tôi.
“Hả? Một bóng đen, bác có nhìn rõ đấy là gió hay là cái gì không ạ?” Tôi chợt nhớ lại, hôm qua lúc tôi và em gái từ nhà đi ra cũng thấy một bóng đen bay trên đầu nhưng cũng không để ý.
“Sau đó bóng đen đó thế nào bác Cả?” Tôi lo lắng hỏi.
“Bác cũng không biết. Bác chỉ nghe thấy bên nhà cháu na ná như có mấy tiếng kêu thảm. Sau đó, một trận gió long trời lở đất nổi lên, khoảng hơn mười phút sau thì không còn động tĩnh gì nữa.” Những lời của bác Cả khiến tôi chết lặng. Tôi thực sự không biết thứ gì có thể làm ra loại cảnh tượng này.
“Còn có, hôm qua bác với chú Hai đi trừ nhà cho con trai chiến hữu bác. Bác có để tẩu thuốc vào trong túi chú ấy. Sớm nay, bác định sang lấy về nhưng vừa mới đến gần đã thấy cổng nhà cháu mở toang ra, ba hai đứa đang ngồi giữa cửa nhà hút thuốc. Mà rất quái lạ, bác gọi thế nào chú ấy cũng không thưa. Bác cho là trong lòng chú ấy có tâm sự gì nên không dám hỏi nữa, nhưng vừa rồi thấy hai đứa về mà vẫn thấy chú ấy ngồi đấy hút thuốc, bác sợ hai đứa gặp nguy hiểm nên kéo hai đứa về đây.” Bác Cả nói xong, ánh mắt tràn đầy sợ hãi. Bởi vì, ông ấy cũng là người vô cùng tin vào quỷ thần, hơn nữa lại còn là anh em ruột thịt với chú Hai, chỉ cần chú Hai có hành động gì khác thường là ông ấy nhận ra ngay.
“Không được, mặc kệ chú Hai có vấn đề gì, cháu và em gái cũng phải quay về, vừa rồi ông ấy còn nói chuyện với chúng cháu mà. Cháu tin chú hai nhất định sẽ không hại cháu. Cháu phải quay về xem sao!” Nói xong, tôi dẫn em gái chạy thẳng ra cổng.
“Aizzz! Đứa nhỏ này! Chờ một chút! Nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao hả? Sao không nghe lời hả? Đợi một chút…!” Bác Cả vội vàng đuổi theo nhưng vừa chạy được mấy bước, ông ấy liền dừng lại. Ông ấy hiểu rõ tính khí bướng bỉnh của tôi. Tôi đã muốn làm gì, ông ấy không thể nào ngăn được.
Nhà bác Cả và nhà chú Hai chỉ cách nhau khoảng chục thước. Tôi và em gái chỉ mất vài phút là về đến nơi.
Đẩy cổng ra, tôi nhìn về phía cửa nhà chính nhưng không thấy chú Hai đâu. Kỳ lạ, vừa rồi ông ấy vẫn còn ngồi ở đây cơ mà, sao bây giờ không thấy người đâu?
“Anh, có nên vào nhà xem không?” Em gái sợ hãi nấp sau lưng tôi. Tôi và em gái vội mở cửa nhà, cảnh tượng trước mắt khiến cả hai đứa sợ ngây người.
Quan tài giấy Huyền Thanh đạo trưởng làm hôm qua nát bấy, khắp phòng đều là giấy vàng. Pháp đài niệm chú cũng vỡ tan, lư hương, đèn cầy vỡ vụn, rơi tán loạn trên mặt đất, giống như vừa trải qua một cơn bão vậy. Tội vội cầm một tờ giấy vàng lên. Đây là tờ giấy Huyền Thanh đạo trưởng làm quan tài ngày hôm qua. Trước mặt không thấy gì, chỉ thấy một vũng máu từ dưới tờ giấy vàng đang chậm rãi chảy ra, máu vẫn chưa đông, tỏa ra mùi tanh.
“A…!” Em gái sợ hãi thét lên một tiếng.
“Không tốt! Xảy ra chuyện lớn rồi! Máu này không giống máu máu gà và máu chó đạo trưởng hòa hôm qua, nhìn màu này thì là máu người.” Tôi nói với em gái. Em gái vội vàng chạy ra nhà ngoài.
“Anh, mẹ đâu rồi? Có khi nào mẹ bị quỷ giết rồi không?” Em gái lo lắng nhìn tôi.
“Không thể nào. Chúng ta vào phòng tìm xem sao, có khi mẹ ở trong phòng.” Tôi trấn an em gái, nói.
Tôi và em gái vội vào phòng ngủ tìm, trong phòng ngủ chú Hai không có. Vào phòng thím Hai chỉ thấy một giường chăn màn, chăn hơi nhô lên. Tôi vội vàng nhấc chăn lên. Phát hiện ra thím Hai đang nằm co thành một đống, đi cả giày lên giường, hai mắt nhắm lại giống như đang ngủ nhưng khóe miệng lại nhúc nhích như đang nói chuyện cùng ai đó.
“A! Đừng đến đây! Đừng đến đây!” Giọng thím Hai khản đặc, cầm chăn trùm lên đầu.
“Thím Hai, con là Tiểu Vũ đây. Thím đừng sợ. Con là Tiểu Vũ đây. Thím nhìn đi!” Tôi kéo chăn từ trong tay thím Hai ra. Lúc này, thím Hai mới từ từ mở mắt, thấy trước mặt là tôi và em gái dường như thở phào một cái.
“Tiểu Vũ, con gái, cuối cùng hai đứa cũng về rồi. Sao bây giờ hai đứa mới về? Tất cả đều chậm rồi… chậm rồi…!” Thím Hai giống như phát điên, bắt đầu vò đầu bứt tóc.
“Thím Hai, thím làm sao vậy? Thím nhìn thấy cái gì, nói với cháu được không? Chú Hai đâu? Huyền Thanh đạo trưởng đâu rồi? Có phải ông ấy đã trị khỏi cho chú Hai rồi không?” Tôi nôn nóng nhìn thím Hai.
“Mẹ! Mẹ nhìn con rồi từ từ nói, đừng gấp! Mẹ, có phải ba đã khỏi rồi không?” Em gái nắm lấy tay thím Hai, sợ bà ấy làm tổn thương chính mình.
“Aaaa! Ông trời ơi! Chúng tôi cầu xin ông thế nào!” Thím Hai bắt đầu gào khóc. Tôi và em gái cả kinh, ý thức được nhất định là có chuyện lớn xảy ra!
“Tiểu Vũ, hôm qua, Huyền Thanh đạo trưởng khống chế ba con, bày xong pháp trận chờ hai đứa trở về, thím cũng ở bên cạnh trông chừng ba con. Nhưng hai đứa vừa đi chưa được nửa tiếng, trời đột nhiên nổi bão. Gió bão hình như còn có cả khói đen, vù vù mấy cái đã thổi tung cửa nhà, ta vội ra đóng cửa nhưng mà không kịp. Chỉ thấy một bóng đen bay thẳng vào pháp đàn của Huyền Thanh đạo trưởng. Pháp đàn lập tức vỡ tung. Lúc ấy, ta cũng bị gió thổi đập cả vào cánh cửa, rồi ngất đi!” Thím Hai vừa nói vừa sợ hãi nhìn về phía nhà chính bên kia.
“Sau đó thì sao thím Hai? Ba và Huyền thanh đạo trưởng thế nào, người có nhìn thấy không?” Tôi và em gái lo lắng hỏi.
“Sau khi ta tỉnh lại đã thấy mình nằm trên nền nhà, chỗ Huyền Thanh đạo trưởng ngồi không thấy người đâu chỉ để lại một vũng máu, chắc là ông ấy chết rồi. Sau đó, ta quá sợ hãi chạy ra khỏi nhà chính, đúng lúc nhìn thấy ba con đang ở cửa hút thuốc. Ta trông thấy ba con thì lại càng sợ hãi, ngất đi. Ta cũng không biết mình làm thế nào mà nằm trên giường nữa.” Thím Hai nói xong, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
“Vậy lúc người trông thấy ba, mặt ông ấy vẫn giống lúc đầu sao? Ông ấy đã khôi phục lại bình thường chưa?” Tôi lo lắng hỏi.
“Hình như đã bình thường trở lại rồi, nhưng ta không dám nói chuyện với ông ấy. Ai mà biết ông ấy có thể biến thành quỷ lúc nào!” Thím Hai vừa nói vừa khóc nấc lên.
“Mẹ, mẹ đừng khóc nữa. Con và anh đã lấy được đinh trấn hồn về rồi. Mẹ đừng sợ nữa…!” Em gái ôm thím Hai an ủi.
“Đúng đó thím Hai. Hồ lão lần trước đã từng gặp qua giúp chúng con lấy được đinh trấn hồn về rồi. Lúc chúng con đến miếu sơn thần, trưởng thôn Vương không cho chúng con mang đi, chúng con phải dùng hết tiền mới cầm được nó về, biết đâu vẫn còn dùng đến!” Tôi đau xót nhìn ánh mắt của thím Hai, lại nhớ tới khuôn mặt hiền lành của Huyền Thanh đạo trưởng. Nếu ông ấy chết, tôi thực có lỗi với ông ấy. Cũng chỉ vì giúp nhà tôi đuổi quỷ mà gặp nạn. Nếu ông ấy chết rồi, tôi nhất định phải trả thù cho ông ấy!
“Ngay trước khi các con trở về, ta nằm mơ thấy một giấc mơ rất dọa người, làm ta sợ muốn chết!” Thím Hai vừa khóc vừa nói với tôi và em gái.
“Thím, thím mau nói đi, thím mơ thấy cái gì, biết đâu có thể đưa ra gợi ý gì? Mơ thấy chú Hai và Huyền Thanh đạo trưởng ạ? Lúc đi trừ tà với chú Hai, cháu có học được một vài thứ, có người nằm mơ sẽ thấy được chuyện tương lại hoặc mơ thấy chuyện đã qua. Đây cũng không phải là chuyện ly kỳ gì.”
“Mẹ, mẹ mau nói đi, mẹ mơ thấy cái gì?” Tôi và em gái sốt ruột hỏi.
“Mẹ mơ thấy mẹ đang ở trong một rừng cây xa lạ. Cây rất cao, rất to. Giữa rừng cây có một sơn động lớn. Mẹ vừa mò mẫm vào sơn động, lại thấy trong sơn động mơ hồ phát ra ánh sáng. Mẹ cứ tiếp tục đi vào trong nhưng đường đột nhiên bị lấp kín. Một đống đất rơi xuống ngăn mẹ lại. Không có cách nào khác, mẹ cố gắng đi, lờ mờ trông thấy phía trước có bóng dáng một người, mẹ ngồi xuống, len lén nhìn hắn, vừa nhìn đã dọa mẹ sợ chết khiếp. Thịt trên người hắn khô đen. Tóc tai tán loạn. Hắn đang gặm viên gì đó tròn tròn. Vật kia hình như còn đang chảy máu. Khi hắn cầm thứ tròn tròn đó bay qua, mẹ nhìn rất rõ ràng, trên đầu người kia lại là khuôn mặt của Huyền Thanh đạo trưởng…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.