Chương 28: Dì cả giá lâm
Qifu A
16/08/2020
Hà Trung Toàn xem như “ôm được mỹ nhân về”, đôi chồng chồng sánh bước trên đường trở về nhà, Hà Trung Toàn luôn nắm tay Mao Thư Trần, vẻ mặt tươi cười như ánh mắt trời cũng đủ chói mù mắt người khác.
Mắt thấy đã về đến trước cửa nhà, tâm tình Hà Trung Toàn tốt đến độ nổi lên bong bóng. Nhưng một câu của Mao Thư Trần lại phá vỡ quang cảnh tốt đẹp: “Chó ngốc, lại nói, hôm nay anh đến bệnh viện tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?”
Vốn tâm tình đang tốt đẹp, Hà Trung Toàn thoắt cái cứng người – hắn làm sao lại quên được, hắn phải tới ‘chịu đòn nhận tội’, kết quả Mao Thư Trần đột nhiên nói ra quấy rối hết thảy. Hắn cứng ngắc quay đầu nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt – xương cổ phát ra âm thanh tựa như linh kiện máy móc cũ kĩ ma sát – trong lòng lặp lại tự hỏi, dưới bầu không khí tốt đẹp thế này, nếu hắn thừa nhận sai lầm, chẳng khác nào đi sát phong cảnh?
Nhưng hắn còn chưa kịp nói, một giọng nữ cao vút chói tai nổ tung bên tai họ: “Ai u, Tiểu Trung Trung của dì a, con mới đi đâu vậy, thật sự làm cho dì đợi lâu muốn chết!”
Hà Trung Toàn nghe thấy giọng nói kia giống như gặp phải bùa đòi mạng sợ tới mức giật mình, hắn chớp mắt quay đầu nhìn về phía cửa nhà, tuyệt vọng phát hiện chủ nhân của giọng nói kia chính là người đang cầm trong tay ví tiền LV lắc mông hướng chỗ hắn đi tới.
Bị người khác cắt ngang câu chuyện khiến Mao Thư Trần sửng sốt, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một người phụ nữ nhìn qua khoảng bốn năm mươi tuổi nhưng cách ăn mặc rất hợp thời trang mang giày cao gót tiến về phía bọn họ. Người phụ nữ kia vóc dáng không cao, hẳn là chưa đến ngực của Mao Thư Trần, hình thể béo tốt, nhưng cách ăn mặc phi thường hiện đại, trên sóng mũi còn mang kính râm kiểu cổ, tóc nhuộm nâu, uốn cuộn sóng tựa như Marilyn Monroe. Trên vành tai, trên cổ, cổ tay, ngón tay đều đeo ngọc thạch dưới ánh chiều tà, khiêm tốn mà lại lộ ra giá trị thật sự của chúng.
Người phụ nữ béo tốt kia mặc kệ giọng nói hay thần sắc đều cực kỳ giống mấy bác gái ngoài chợ, chỉ là cách ăn mặc tân thời không có bác gái nào sánh bằng. Mao Thư Trần cũng sống nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp qua một bác gái nào gây sự chú ý như vậy, trong nhất thời chỉ có thể ngơ ngác nhìn bà đến trước mặt hai người.
Hà Trung Toàn vốn đang hưng phấn vì ôm được mỹ nhân về lại cúi đầu thật thấp, trên mặt hết đỏ rồi trắng, nhìn qua giống như không biết làm thế nào.
Người phụ nữ cười tủm tỉm đứng trước mặt hai người, hứng trí bừng bừng đánh giá Mao Thư Trần, một bộ lão thái thái nhìn con dâu.
“Hà Trung Toàn, đây là…?” Mao Thư Trần bị bà ta đánh giá cả người khó chịu, nhịn không được quay đầu tránh ánh mắt của bà.
Hà Trung Toàn cười khổ một tiếng: “Đây là dì cả của anh.”
“…Dì cả?” Mao Thư Trần sửng sốt, hắn nhớ rõ lúc trước Hà Trung Toàn vì làm phẫu thuật cắt bao quy đầu, mà nói với biên tập lý do không chạy được bản thảo là do ‘dì cả đến thăm hắn’, cho nên từng nghĩ ‘dì cả’ này chỉ là lý do mà thôi, không ngờ thật sự có người này!
Hà Trung Toàn lại chuyển hướng người phụ nữ kia “Dì cả, đây là người thuê phòng cùng con, Mao Thư Trần, miêu yêu hai trăm năm mươi năm.”
Mao Thư Trần vội vàng cúi đầu chào hỏi: “Con chào bác.”
Phu nhân che miệng cười: “Tiểu Trung Trung nhà mi, còn nói dối dì sao, lão bà thì nói là lão bà, cũng ở chung một nhà rồi, dì không phải loại bác gái thông thái rởm, loại chuyện này không cần phải giấu giếm!” Bà kéo tay Mao Thư Trần, vỗ vỗ “Đứa nhỏ ngoan, kêu cái gì mà bác, trực tiếp gọi dì cả đi.”
Mao Thư Trần co rút khóe miệng: “Dì cả.”
Dì cả mừng rỡ, túm lấy hai người kéo vào Hà gia: “Ngoan lắm, đừng đứng ở bên ngoài, nhanh vào nhà ngồi đi.”
“…” Hà Trung Toàn ngửa mặt lên trời thở dài: dì cả à, đây rốt cuộc là nhà con hay nhà dì?
=========
Trên thế giới này khó thu phục nhất chính là dì cả này, bởi vì bà luôn luôn ở thời điểm ta không ngờ tới mà vui vẻ chạy đến, hơn nữa mỗi lần đến tuyệt đối sẽ mang theo các loại phiền phức cùng thống khổ cho ta. Hỏng bét nhất chính là, dì cả đuổi cũng không đi, chỉ có thể chờ bà ấy tự rời đi.
Dì cả của Hà Trung Toàn hết sức nhiệt tình, có thể nói là mười phần luôn, trên cơ bản có cơ hội nắm được hai người sẽ không ngừng nói nói. Theo Hà Trung Toàn giới thiệu mà biết được, dì của hắn trong thế giới loài người là một nhà thiết kế trang sức có thể coi như nổi danh, chính vì thế, lúc trước Hà Trung Toàn mới muốn viết tiểu thuyết về thợ gia công kim cương, nhưng sau đó bởi vì phải đi sâu nhiều quá, mà hắn cũng không phải là loại người tinh tế, cho nên tiểu thuyết kia chỉ có thể drop.
Dì cả của Hà Trung Toàn mới từ Mỹ trở về, máy bay vừa đáp xuống đã vội vàng chạy tới nhà của hắn, tới thăm đứa cháu trai mới mấy tháng trước làm giải phẫu cắt bao quy đầu nay sao rồi. Vốn nghĩ chỉ ở vài ba ngày, nhưng không ngờ ‘ngoài ý muốn’ gặp được cháu dâu, do đó, dì cả đương nhiên không thể rời đi sớm, ở lại một lần liền hơn nửa tháng.
Hà Trung Toàn chỉ còn có thể âm thầm thống khổ, mỗi lần hắn muốn ngả bài với Mao Thư Trần đều bị dì cả chen ngang ‘nói chuyện phiếm’, thế là ý tưởng thừa nhận sai lầm của hắn kéo dài vô thời hạn – dì cả đến ở lại không đi, thật đáng ghét!
Nhưng mà cũng may dì cả con mẹ nó cũng không ít công tác, sau khi quấy rầy Hà Trung Toàn nửa tháng sau, cuối cùng cũng phải rời khỏi. Nhưng khi bà sắp rời đi, mấy ngày cuối cùng trở nên ‘vô cùng trân quý’, mỗi khi bắt được hai người bọn họ liền nói chuyện đến mấy giờ. Hôm nay tan tầm trở về, Mao Thư Trần bị dì cả bắt ở phòng khách ‘nói chuyện phiếm’, mà Hà Trung Toàn lệ rơi đầy mặt ở trong bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn – từ lúc dì đến đây, hai người ngay cả thời gian nói một câu cũng không có, dì thật sự đáng ghét!
Mao Thư Trần tuy rằng không kiên nhẫn, nhưng dù sao dì cả cũng là trưởng bối, hơn nữa mấy ngày sau dì cũng đi rồi. Nghĩ đến sau này không bao giờ… bị quấy rầy nữa, cho nên trong lòng y cho dù phiền chán, vẻ mặt cũng không thể hiện ra cái gì, thậm chí còn ẩn ẩn ý cười.
“Ai nha, Trần Trần ngoan a, con không có biết đâu, đừng nhìn Trung Trung cao lớn vạm vỡ như vậy, nhưng thực tế chỉ được có lớp vỏ thôi, cho nên sau này con không cần lo lắng nó khi dễ con, bởi vì nó không có lá gan đó đâu!” Bà dì vừa uống trà, vừa nói.
Mao Thư Trần gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ: hắn mà dám khi dễ mình, chán sống rồi sao.
“Con không tin sao, dì nói cho con chuyện này nhất định con sẽ tin.” Thấy Mao Thư Trần không có biểu tình gì, bà dì nghĩ Mao Thư Trần không tin, vội vàng nói cho hắn vài việc ít người biết của Hà Trung Toàn: “Nhà dì có một người cháu của cháu của cháu… của cháu… của cháu…, không có thiên phú tu luyện huyết mạch, người cháu kia cũng chỉ là một cô chó vàng bình thường, so với những con chó thông thường thì có linh tính hơn chút thôi.”
Loại chuyện này cũng không hiếm thấy, không phải nói trong nhà có yêu tinh thì những con khác cũng có thể tu luyện thành yêu, loại chuyện này phải dựa vào ngộ tính cùng thiên phú, nếu có kỳ ngộ vậy rất tốt. Như là trong nhà Hà Trung Toàn, chỉ có hắn cùng với dì cả của hắn tu luyện thành hình người, những huynh đệ tỷ muội khác vẫn giống với động vật bình thường khác trải qua sinh lão bệnh tử sinh con đẻ cái.
“Đứa cháu cố đáng thương, mới một tuổi đã bị một con chó hoang cưỡi rồi sau đó mang thai. Trung Trung cũng không biết sao lại nhận định đứa cháu này sẽ sinh khó, thế là hưng trí bừng bừng nhân lúc nó sinh sản hóa thành người, cao hứng mang bao tay ở bên cạnh trông coi, chờ lúc nó sinh không được có thể ra tay ứng cứu. Kết quả đứa cháu kia có thể tự mình sinh nở, bình tĩnh nuốt hết đám nhau thai bao quanh con nó vào bụng… Kết quả Trung Trung bị ghê tởm vịn tường ói một trận.”
“…” Mao Thư Trần co rút khóe miệng, loại chuyện này cũng chỉ có Hà Trung Toàn có khả năng làm được. Y bỗng nhiên hiểu được vì cái gì Hà Trung Toàn không thích nữ mà lại thích nam.
“Còn chưa có hết đâu!” Nói đến cao trào, dì cả bắt đầu hoa chân múa tay: “Đứa cháu cố kia của ta thật sự còn quá nhỏ, cái gì cũng không hiểu, căn bản không biết lũ chó con không thể rời mẹ, nó cư nhiên tự mình chạy lung tung, mấy con chó nhỏ bị lạnh đến phát run! Trung Trung của chúng ta liền biến trở về nguyên hình, kéo mấy con chó con còn không lớn bằng một ngón chân của hắn vào ấp trong lòng ngực, chờ khi dì tới, con đoán được chuyện gì xảy ra không – mấy con chó nhỏ đều đang gặm gặm núm vú của Trung Trung! Con không thể hình dung ra đâu, mấy con chó nhỏ chỉ lớn bằng đầu ngón chân út của Trung Trung, núm vú của Trung Trung đã lớn bằng con mắt của chúng, bọn chúng còn liếm đến đặc biệt cao hứng!”
Nghe đến đó, cho dù mặt lạnh như Mao Thư Trần cũng kìm lòng không được bật cười, che miệng nửa ngày không thẳng nổi thắt lưng. Chỉ là tiếng cười của y càng ngày càng thấp, thấp đến cuối cùng ngừng lại “Dì, cái gì gọi là ‘mấy con chó nhỏ kia còn không lớn bằng ngón chân của Hà Trung Toàn?”
Mao Thư Trần nhạy bén phát hiện được trong lời nói của dì cả có điểm đáng ngờ: y cũng không phải chưa thấy qua nguyên hình của Hà Trung Toàn, tuy rằng rất lớn nhưng cũng dài hơn y có một thước mà thôi, cho dù chó con có nhỏ lắm cũng không thể nhỏ hơn ngón chân của một con chó lớn dài hơn hai thước!
Dì cả bị lời nói của y làm cho sửng sốt, khua tay múa chân: “Mấy con chó nhỏ đúng là rất nhỏ, cũng không có lớn bằng ngón chân cái của Trung Trung – nguyên hình của Trung Trung chúng ta có thể dài đến sáu thước, một chân của nó lớn hơn so với chậu rửa mặt nữa!”
“Sáu thước?” Mao Thư Trần nghe đến đó, mày thật sâu nhăn lại. Hà Trung Toàn, chúng ta quen biết lâu như vậy, ngay cả nguyên hình anh lớn bao nhiêu cũng muốn gạt tôi? “…Con nghĩ hắn chỉ có 500 đạo hạnh chứ.”
Dì cả nở nụ cười: “Năm trăm năm? Trần Trần, con nói thật hay nói giỡn đấy – Trung Trung nhà ta tốt xấu gì cũng là lão yêu ngàn năm nha!”
Mắt thấy đã về đến trước cửa nhà, tâm tình Hà Trung Toàn tốt đến độ nổi lên bong bóng. Nhưng một câu của Mao Thư Trần lại phá vỡ quang cảnh tốt đẹp: “Chó ngốc, lại nói, hôm nay anh đến bệnh viện tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?”
Vốn tâm tình đang tốt đẹp, Hà Trung Toàn thoắt cái cứng người – hắn làm sao lại quên được, hắn phải tới ‘chịu đòn nhận tội’, kết quả Mao Thư Trần đột nhiên nói ra quấy rối hết thảy. Hắn cứng ngắc quay đầu nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt – xương cổ phát ra âm thanh tựa như linh kiện máy móc cũ kĩ ma sát – trong lòng lặp lại tự hỏi, dưới bầu không khí tốt đẹp thế này, nếu hắn thừa nhận sai lầm, chẳng khác nào đi sát phong cảnh?
Nhưng hắn còn chưa kịp nói, một giọng nữ cao vút chói tai nổ tung bên tai họ: “Ai u, Tiểu Trung Trung của dì a, con mới đi đâu vậy, thật sự làm cho dì đợi lâu muốn chết!”
Hà Trung Toàn nghe thấy giọng nói kia giống như gặp phải bùa đòi mạng sợ tới mức giật mình, hắn chớp mắt quay đầu nhìn về phía cửa nhà, tuyệt vọng phát hiện chủ nhân của giọng nói kia chính là người đang cầm trong tay ví tiền LV lắc mông hướng chỗ hắn đi tới.
Bị người khác cắt ngang câu chuyện khiến Mao Thư Trần sửng sốt, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một người phụ nữ nhìn qua khoảng bốn năm mươi tuổi nhưng cách ăn mặc rất hợp thời trang mang giày cao gót tiến về phía bọn họ. Người phụ nữ kia vóc dáng không cao, hẳn là chưa đến ngực của Mao Thư Trần, hình thể béo tốt, nhưng cách ăn mặc phi thường hiện đại, trên sóng mũi còn mang kính râm kiểu cổ, tóc nhuộm nâu, uốn cuộn sóng tựa như Marilyn Monroe. Trên vành tai, trên cổ, cổ tay, ngón tay đều đeo ngọc thạch dưới ánh chiều tà, khiêm tốn mà lại lộ ra giá trị thật sự của chúng.
Người phụ nữ béo tốt kia mặc kệ giọng nói hay thần sắc đều cực kỳ giống mấy bác gái ngoài chợ, chỉ là cách ăn mặc tân thời không có bác gái nào sánh bằng. Mao Thư Trần cũng sống nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp qua một bác gái nào gây sự chú ý như vậy, trong nhất thời chỉ có thể ngơ ngác nhìn bà đến trước mặt hai người.
Hà Trung Toàn vốn đang hưng phấn vì ôm được mỹ nhân về lại cúi đầu thật thấp, trên mặt hết đỏ rồi trắng, nhìn qua giống như không biết làm thế nào.
Người phụ nữ cười tủm tỉm đứng trước mặt hai người, hứng trí bừng bừng đánh giá Mao Thư Trần, một bộ lão thái thái nhìn con dâu.
“Hà Trung Toàn, đây là…?” Mao Thư Trần bị bà ta đánh giá cả người khó chịu, nhịn không được quay đầu tránh ánh mắt của bà.
Hà Trung Toàn cười khổ một tiếng: “Đây là dì cả của anh.”
“…Dì cả?” Mao Thư Trần sửng sốt, hắn nhớ rõ lúc trước Hà Trung Toàn vì làm phẫu thuật cắt bao quy đầu, mà nói với biên tập lý do không chạy được bản thảo là do ‘dì cả đến thăm hắn’, cho nên từng nghĩ ‘dì cả’ này chỉ là lý do mà thôi, không ngờ thật sự có người này!
Hà Trung Toàn lại chuyển hướng người phụ nữ kia “Dì cả, đây là người thuê phòng cùng con, Mao Thư Trần, miêu yêu hai trăm năm mươi năm.”
Mao Thư Trần vội vàng cúi đầu chào hỏi: “Con chào bác.”
Phu nhân che miệng cười: “Tiểu Trung Trung nhà mi, còn nói dối dì sao, lão bà thì nói là lão bà, cũng ở chung một nhà rồi, dì không phải loại bác gái thông thái rởm, loại chuyện này không cần phải giấu giếm!” Bà kéo tay Mao Thư Trần, vỗ vỗ “Đứa nhỏ ngoan, kêu cái gì mà bác, trực tiếp gọi dì cả đi.”
Mao Thư Trần co rút khóe miệng: “Dì cả.”
Dì cả mừng rỡ, túm lấy hai người kéo vào Hà gia: “Ngoan lắm, đừng đứng ở bên ngoài, nhanh vào nhà ngồi đi.”
“…” Hà Trung Toàn ngửa mặt lên trời thở dài: dì cả à, đây rốt cuộc là nhà con hay nhà dì?
=========
Trên thế giới này khó thu phục nhất chính là dì cả này, bởi vì bà luôn luôn ở thời điểm ta không ngờ tới mà vui vẻ chạy đến, hơn nữa mỗi lần đến tuyệt đối sẽ mang theo các loại phiền phức cùng thống khổ cho ta. Hỏng bét nhất chính là, dì cả đuổi cũng không đi, chỉ có thể chờ bà ấy tự rời đi.
Dì cả của Hà Trung Toàn hết sức nhiệt tình, có thể nói là mười phần luôn, trên cơ bản có cơ hội nắm được hai người sẽ không ngừng nói nói. Theo Hà Trung Toàn giới thiệu mà biết được, dì của hắn trong thế giới loài người là một nhà thiết kế trang sức có thể coi như nổi danh, chính vì thế, lúc trước Hà Trung Toàn mới muốn viết tiểu thuyết về thợ gia công kim cương, nhưng sau đó bởi vì phải đi sâu nhiều quá, mà hắn cũng không phải là loại người tinh tế, cho nên tiểu thuyết kia chỉ có thể drop.
Dì cả của Hà Trung Toàn mới từ Mỹ trở về, máy bay vừa đáp xuống đã vội vàng chạy tới nhà của hắn, tới thăm đứa cháu trai mới mấy tháng trước làm giải phẫu cắt bao quy đầu nay sao rồi. Vốn nghĩ chỉ ở vài ba ngày, nhưng không ngờ ‘ngoài ý muốn’ gặp được cháu dâu, do đó, dì cả đương nhiên không thể rời đi sớm, ở lại một lần liền hơn nửa tháng.
Hà Trung Toàn chỉ còn có thể âm thầm thống khổ, mỗi lần hắn muốn ngả bài với Mao Thư Trần đều bị dì cả chen ngang ‘nói chuyện phiếm’, thế là ý tưởng thừa nhận sai lầm của hắn kéo dài vô thời hạn – dì cả đến ở lại không đi, thật đáng ghét!
Nhưng mà cũng may dì cả con mẹ nó cũng không ít công tác, sau khi quấy rầy Hà Trung Toàn nửa tháng sau, cuối cùng cũng phải rời khỏi. Nhưng khi bà sắp rời đi, mấy ngày cuối cùng trở nên ‘vô cùng trân quý’, mỗi khi bắt được hai người bọn họ liền nói chuyện đến mấy giờ. Hôm nay tan tầm trở về, Mao Thư Trần bị dì cả bắt ở phòng khách ‘nói chuyện phiếm’, mà Hà Trung Toàn lệ rơi đầy mặt ở trong bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn – từ lúc dì đến đây, hai người ngay cả thời gian nói một câu cũng không có, dì thật sự đáng ghét!
Mao Thư Trần tuy rằng không kiên nhẫn, nhưng dù sao dì cả cũng là trưởng bối, hơn nữa mấy ngày sau dì cũng đi rồi. Nghĩ đến sau này không bao giờ… bị quấy rầy nữa, cho nên trong lòng y cho dù phiền chán, vẻ mặt cũng không thể hiện ra cái gì, thậm chí còn ẩn ẩn ý cười.
“Ai nha, Trần Trần ngoan a, con không có biết đâu, đừng nhìn Trung Trung cao lớn vạm vỡ như vậy, nhưng thực tế chỉ được có lớp vỏ thôi, cho nên sau này con không cần lo lắng nó khi dễ con, bởi vì nó không có lá gan đó đâu!” Bà dì vừa uống trà, vừa nói.
Mao Thư Trần gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ: hắn mà dám khi dễ mình, chán sống rồi sao.
“Con không tin sao, dì nói cho con chuyện này nhất định con sẽ tin.” Thấy Mao Thư Trần không có biểu tình gì, bà dì nghĩ Mao Thư Trần không tin, vội vàng nói cho hắn vài việc ít người biết của Hà Trung Toàn: “Nhà dì có một người cháu của cháu của cháu… của cháu… của cháu…, không có thiên phú tu luyện huyết mạch, người cháu kia cũng chỉ là một cô chó vàng bình thường, so với những con chó thông thường thì có linh tính hơn chút thôi.”
Loại chuyện này cũng không hiếm thấy, không phải nói trong nhà có yêu tinh thì những con khác cũng có thể tu luyện thành yêu, loại chuyện này phải dựa vào ngộ tính cùng thiên phú, nếu có kỳ ngộ vậy rất tốt. Như là trong nhà Hà Trung Toàn, chỉ có hắn cùng với dì cả của hắn tu luyện thành hình người, những huynh đệ tỷ muội khác vẫn giống với động vật bình thường khác trải qua sinh lão bệnh tử sinh con đẻ cái.
“Đứa cháu cố đáng thương, mới một tuổi đã bị một con chó hoang cưỡi rồi sau đó mang thai. Trung Trung cũng không biết sao lại nhận định đứa cháu này sẽ sinh khó, thế là hưng trí bừng bừng nhân lúc nó sinh sản hóa thành người, cao hứng mang bao tay ở bên cạnh trông coi, chờ lúc nó sinh không được có thể ra tay ứng cứu. Kết quả đứa cháu kia có thể tự mình sinh nở, bình tĩnh nuốt hết đám nhau thai bao quanh con nó vào bụng… Kết quả Trung Trung bị ghê tởm vịn tường ói một trận.”
“…” Mao Thư Trần co rút khóe miệng, loại chuyện này cũng chỉ có Hà Trung Toàn có khả năng làm được. Y bỗng nhiên hiểu được vì cái gì Hà Trung Toàn không thích nữ mà lại thích nam.
“Còn chưa có hết đâu!” Nói đến cao trào, dì cả bắt đầu hoa chân múa tay: “Đứa cháu cố kia của ta thật sự còn quá nhỏ, cái gì cũng không hiểu, căn bản không biết lũ chó con không thể rời mẹ, nó cư nhiên tự mình chạy lung tung, mấy con chó nhỏ bị lạnh đến phát run! Trung Trung của chúng ta liền biến trở về nguyên hình, kéo mấy con chó con còn không lớn bằng một ngón chân của hắn vào ấp trong lòng ngực, chờ khi dì tới, con đoán được chuyện gì xảy ra không – mấy con chó nhỏ đều đang gặm gặm núm vú của Trung Trung! Con không thể hình dung ra đâu, mấy con chó nhỏ chỉ lớn bằng đầu ngón chân út của Trung Trung, núm vú của Trung Trung đã lớn bằng con mắt của chúng, bọn chúng còn liếm đến đặc biệt cao hứng!”
Nghe đến đó, cho dù mặt lạnh như Mao Thư Trần cũng kìm lòng không được bật cười, che miệng nửa ngày không thẳng nổi thắt lưng. Chỉ là tiếng cười của y càng ngày càng thấp, thấp đến cuối cùng ngừng lại “Dì, cái gì gọi là ‘mấy con chó nhỏ kia còn không lớn bằng ngón chân của Hà Trung Toàn?”
Mao Thư Trần nhạy bén phát hiện được trong lời nói của dì cả có điểm đáng ngờ: y cũng không phải chưa thấy qua nguyên hình của Hà Trung Toàn, tuy rằng rất lớn nhưng cũng dài hơn y có một thước mà thôi, cho dù chó con có nhỏ lắm cũng không thể nhỏ hơn ngón chân của một con chó lớn dài hơn hai thước!
Dì cả bị lời nói của y làm cho sửng sốt, khua tay múa chân: “Mấy con chó nhỏ đúng là rất nhỏ, cũng không có lớn bằng ngón chân cái của Trung Trung – nguyên hình của Trung Trung chúng ta có thể dài đến sáu thước, một chân của nó lớn hơn so với chậu rửa mặt nữa!”
“Sáu thước?” Mao Thư Trần nghe đến đó, mày thật sâu nhăn lại. Hà Trung Toàn, chúng ta quen biết lâu như vậy, ngay cả nguyên hình anh lớn bao nhiêu cũng muốn gạt tôi? “…Con nghĩ hắn chỉ có 500 đạo hạnh chứ.”
Dì cả nở nụ cười: “Năm trăm năm? Trần Trần, con nói thật hay nói giỡn đấy – Trung Trung nhà ta tốt xấu gì cũng là lão yêu ngàn năm nha!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.