Miêu Mễ Ăn Luôn Ta Đi

Chương 41: Chương 41

Si Mị Võng Lượng

18/10/2016

Lúc tình cảm mãnh liệt chấm dứt thì trời đã sáng, Bạch Dạ vừa mới đem cá nhỏ ôm vào phòng, Lạc Nhạn liền lập tức đẩy cửa tiến vào, đối Bạch Dạ nói cái gì đó.

” Ngươi nói cái gì?!”

” Những gì cần nói ta đều nói cả rồi, chính ngươi hãy tự đi mà nhìn.” Lạc Nhạn nói xong sau đó liền rời đi, trước đó còn nhìn một chút cái đuôi của cá nhỏ.

Hắc Đế sau khi dùng huỷ thiên thạch để đổi lấy ma lực đột nhiên tấn công Bạch Miêu bộ tộc, cũng không biết vì sao ma lực lại cực kỳ cường đại, cơ hồ tất cả tộc nhân đều bị trọng thương, tuy rằng Hắc Đế không có đuổi tận giết tuyệt, bất quá cả Bạch Miêu tộc đã mất một nửa tộc nhân, Bạch Dạ nghe thấy việc này vừa phẫn nộ vừa lo lắng, một cái trọng quyền đánh vào trên bàn.

” Tên Hắc Đế thật đáng giận!”

” Miêu mễ, chúng ta trở về nhìn xem được không? Ta lo lắng đại miêu mễ bọn họ……” Cá nhỏ vừa rồi nghe thấy Lạc Nhạn nói, Bạch Tình bị thương nặng ——— là vì cứu tiểu hài tử.

Bạch Dạ sớm đã có chuẩn bị, lên tiếng, tùy ý thu vài thứ sau đó liền rời đi Ma tộc.

Tựa hồ đã sớm biết rằng Bạch Dạ cùng cá nhỏ nghe thấy tin tức cùng tình hình đặc biệt như vậy chắc chắn sẽ rời đi, Thủy Lượng cũng không ngăn cản, ngược lại còn làm cho bọn họ hai người thông suốt không bị ngăn trở. Mà cá nhỏ cũng đã làm cho ngư vĩ lại biến trở về hai chân, điều này giúp dễ dàng hành động hơn.

Nhưng mà bởi vì tối hôm qua cá nhỏ lần đầu tiên vũ vân chi hoan, cho nên chạy được không bao lâu, hắn có vẻ mất đi thể lực, khoảng cách với Bạch Dạ càng ngày càng xa, cuối cùng chịu không được, thân mình mềm nhũn ngã xuống đất.

Thấy thế, Bạch Dạ dừng lại cước bộ, quay đầu lại đem cá nhỏ ôm vào trong ngực, nóng vội nói:” Sao vậy? Không bằng chúng ta cứ đi từ từ?”

” Không được…… ân……” Thể lực cạn kiệt, cá nhỏ cứ như vậy ngã vào trong lòng ngực Bạch Dạ ……

Ngay lúc Bạch Dạ đang phiền não thì một gã nam tử xuất hiện ở trước mặt bọn họ .

Bạch Dạ liếc mắt một cái liền nhận ra nam tử cao lớn anh tuấn trước mắt là thủ lĩnh của tất cả các ngư tinh, Thần Ngư.

” Yên tâm đem Tiểu Vũ giao cho ta, ngươi mau đi đi…… bằng không Bạch Tình tộc trưởng liền……”

Nghe được tin tức Bạch Tình, Bạch Dạ gật gật đầu, đem người giao cho Thần Ngư sau đó liền hoả tốc phóng đi.

Thần Ngư thật cẩn thận đem cá nhỏ ôm vào trong thuỷ động, rồi lại quay đầu nhìn về phía Bạch Dạ vừa biến mất, đột nhiên nhớ tới trước đây không lâu chính mình cũng là ở trong này từng trợ giúp qua một hắc miêu cô nương, nghĩ đến đây, trong lòng hắn âm thầm cảm khái chính mình giống như càng ngày càng mềm lòng .

Trước kia chính mình là một người rất lãnh đạm, cho dù có người sắp chết ở trước mặt, hắn ngay cả mặt mày cũng không một chút xao động…… đến tột cùng vì sao lại thay đổi đến như vậy? Chẳng lẽ bắt đầu là từ khi gặp gỡ con chim nhạn bị thương kia? (Chính là Lạc Nhạn đấy mà!)



Chính mình đã cứu hắn…… không biết hắn hiện tại ra sao rồi……

Trong lúc Thần Ngư còn đang miên man suy nghĩ những chuyện xa xôi, cá nhỏ mí mắt run lên, trong chốc lát liền hồi tỉnh.

” A? Đại vương…… ngài sao vậy……” Sau khi cá nhỏ nhận qua chính mình một chút đạo hạnh, hắn liền mở ra hai mắt, trông thấy là Thần Ngư mà không phải Bạch Dạ, cá nhỏ nóng nảy, vội vàng đứng dậy, nhưng lại không cẩn thận ngã sấp ra, bị Thần Ngư phù quay về trên giường.

Chỉ nghe Thần Ngư vẻ mặt uy nghiêm nói:” Tiểu Vũ, ngươi bây giờ còn không thể xuống giường!”

” Ác…… nhưng mà Đại vương……”

” Câm miệng! Hiện tại ngươi phải hảo hảo nghỉ ngơi cho ta!” Thần Ngư ngữ khí là không được xía vào, cũng lười cùng cá nhỏ nói chuyện, nên sau đó bản thân lập tức rời đi.

” Vâng……” Cá nhỏ lui vào trong chăn, hắn rất hiểu cá tính ngoan cố của Thần Ngư, cho nên trong lòng đang tính toán tìm cách chuồn ra ngoài đi trợ giúp Bạch Dạ.

Mới không uống quá nửa chén trà nhỏ, cá nhỏ đã muốn bắt đầu đứng ngồi không yên, thế là liền nhảy xuống giường, không thể tưởng được mới đẩy cửa mở ra, Thần Ngư đã ngồi ở đại sảnh nhìn hắn, chỉ nghe hắn hướng cá nhỏ nói:” Lại đây!”

Cá nhỏ mặc dù đang gấp lập tức cũng có điểm sợ hãi, bất quá khi hắn nghĩ đến Bạch Dạ, này sợ hãi liền hoàn toàn bị đẩy ra phía sau, đứng ở tại chỗ nói:” Đại vương…… ta chỉ là muốn……”

” Lại đây!!” Thần Ngư lặp lại, vẻ mặt trầm xuống, hắn ngay cả Thủy Lượng đều phải cố kỵ ba phần, cá nhỏ liền lại càng không cần phải nói, ủy khuất hướng Thần Ngư đi đến.

” Đưa tay cho ta.”

Không đợi cá nhỏ lấy lại tinh thần, Thần Ngư đã muốn bắt lấy tay cá nhỏ, trên hai tay nhẹ nhàng hôn một chút, rồi mới nói:” Ta chỉ có thể giúp thế này thôi, còn lại chính là tạo hóa của ngươi …… đi đi.”

Nghĩ đến Thần Ngư là muốn giáo huấn mình nên cá nhỏ nhất thời ngốc trụ, nhưng việc làm kế tiếp của Thần Ngư làm cho hắn càng thêm khó hiểu.

Thần Ngư vung tay lên, cá nhỏ liền như là đang rơi vào vực sâu, không biết phải rơi đến khi nào và rơi đến nơi đâu, tuy rằng biết Thần Ngư sẽ không hại mình, nhưng cá nhỏ vẫn có điểm sợ hãi. Chậm rãi, vực sâu không đáy cuối cùng lộ ra một tia sáng, rồi mới càng lúc càng lớn……

” Miêu mễ?! Có đau hay không?”

” Không có việc gì…… Ngươi ở đâu đến? Sao lại đến đây?” Tuy rằng nhìn thấy cá nhỏ thật cao hứng, bất quá nếu không phải cá nhỏ đột nhiên từ trên trời giáng xuống ngăn chặn hắn, thì hắn đã có thể bắt lấy Hắc ĐẾ đang bị thương bỏ chạy.

Nhìn thấy Bạch Dạ trong mắt chợt lóe lên một tia đáng tiếc rồi biến mất, cá nhỏ biết chính mình đại khái lại gây nên chuyện: ” Ta…… cho ngươi thêm phiền toái ?”



Bạch Dạ vốn là người có lý tính, không có so đo khuyết điểm của cá nhỏ, ngược lại ôm lấy cá nhỏ, cười nói:” Theo ta cùng truy đuổi hắn!”

Cá nhỏ gật gật đầu, ôm lấy Bạch Dạ, cảm giác hạnh phúc theo trong lòng hắn lan tràn đến toàn thân, kỳ thật chỉ cần có thể cùng Bạch Dạ cùng một chỗ là đủ rồi.

Mà Bạch Dạ cũng không chú ý tâm lý biến hóa của cá nhỏ, bản thân chỉ chăm chú truy đuổi, đuổi theo hồi lâu, chỉ thấy Hắc Đế thân mình một bên, hướng một huyệt động bên trong hốt hoảng chạy tới.

” Trốn trốn tránh tránh, khẳng định có quỷ kế!” Tuy là nói như vậy, nhưng Bạch Dạ vẫn không hề cố kỵ tiêu sái đi vào, dù sao nơi này cũng là địa bàn của mình, cho dù chính mình chưa từng tới qua, hẳn là cũng sẽ không có cái gì nguy hiểm.

Đi không bao lâu, đã nhìn thấy Hắc Đế bị thương, hắn quả nhiên thật sự đã muốn đứng không được, thân mình tựa vào thạch bích, hai mắt nhanh trành trứ Bạch Dạ, thở hổn hển nói:” Sách! Muốn giết cứ giết, không cần nhiều lời!”

Bạch Dạ đang muốn tiến lên, cá nhỏ vào lúc này bắt lấy ống tay áo hắn kéo hạ, rồi mới nói:” Miêu mễ, hắn bị thương nặng…… không cần thương tổn hắn được không?”

Tuy rằng rất muốn trừ hậu hoạn, nhưng lại không đành lòng cự tuyệt yêu cầu của cá nhỏ, cũng không muốn ở trước mặt cá nhỏ khai sát giới, cho nên Bạch Dạ liền để cho Hắc Đế bỏ chạy.

Kiểm tra qua thân mình cá nhỏ, sau khi cảm thấy được không thành vấn đề liền muốn dẫn hắn đi ra ngoài, chính là không nghĩ tới Hắc Đế tà khí lại thâm hiểm, đột nhiên theo ngoài cửa động truyền đến.

” A…… Các ngươi sẽ hối hận vì không giết ta!”

Nghe vậy, Bạch Dạ thầm kêu không tốt, chạy nhanh đem cá nhỏ ôm lấy liền chỗ xung yếu đi ra ngoài.

” Đáng giận! Lối ra bị ngăn chặn! Tên hỗn đản nào!” Cư nhiên lấy oán trả ơn, tên Hắc Đế này quả thật là nhẫn tâm tới cực điểm rồi!

Vốn định theo đường cũ đi ra ngoài, chính là không nghĩ tới cửa động đã bị che lại.

Thấy trước cửa động có đầy chất nhầy, cá nhỏ cũng luống cuống:” Kia là cái gì vậy?!”

” Trở về thôi” Biết Hắc Đế âm hiểm, cho nên Bạch Dạ cũng không tính toán sẽ ra tay ngăn chặn chất nhầy trước cửa động, kế sách hiện nay là chỉ có thể trở lại lổ huyệt nhỏ kia rồi tính cách ra.

” Ân……”

Nếu không ngăn cản Miêu mễ giết chết hắn, miêu mễ sẽ không cùng hắn bị nhốt cùng nhau tại nơi này……

Chỉ thấy mang đến phiền toái cho Bạch Dạ, cá nhỏ bắt đầu tự trách, khổ sở trong lòng đích thực.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Miêu Mễ Ăn Luôn Ta Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook