Chương 10:
Chilll
24/10/2022
Tự nhiên hành động của Vu Hành Giả đã khiến cho lực chú ý của mọi người tập trung vào Hồng Trần tiên tử, dường như đây là manh mối để tìm ra câu sấm ngôn này.
Trong danh hiệu Hồng Trần tiên tử không phải có mang hai chữ hồng trần sao!? Hơn nữa Vạn Trượng Hồng Trần được người đời chú ý lại sắp mở ra, dường như mọi người biết nên làm như thế nào.
Vì vậy Mục Phàm Quân phái Hồng Trần tiên tử đi ra, để cầu giải nghĩa câu “cây khô lại gặp Xuân”.
Nhưng Hồng Trần tiên tử chạy vòng quanh mấy địa điểm trong Vạn Trượng Hồng Trần, cũng không thể giải được câu “Cây khô lại gặp Xuân” kia, đây đã là địa điểm thứ sáu nàng ghé tới.
Đang lúc nàng cảm thấy nơi đây cũng không có thu hoạch gì, muốn bay lên trời đi sang nơi khác, thình lình hai mắt sáng ngời, nhìn về phía nơi nào đó bên trong cổ thành.
Chỉ thấy trên mái một kiến trúc điêu khắc tinh xảo bên trong thành toát ra một màu xanh biếc. Xà nhà bằng gỗ không ngờ lại nảy sinh mầm non, màu xanh lục chập chờn trong gió nhẹ trông hết sức động lòng người.
Cây khô lại gặp Xuân…
Hồng Trần tiên tử tựa hồ tìm được đầu mối, phất phơ rời khỏi tường thành, kéo theo hai dải lụa dài hơn trăm thước phất phơ giữa không trung, đáp vào nóc kiến trúc bên trong thành kia.
Chỉ còn lại cây liễu già xanh biếc dưới chân tường thành.
… Bạn đang đọc truyện Miêu Nghị – Quyển 1 tại nguồn: http://truyenheo.org/mieu-nghi-quyen-1-full/
Trong sân một nhà dân cư trong thành, một tu sĩ hoàng bào đeo kiếm từ mi thiện mục đưa mắt nhìn thân ảnh Hồng Trần tiên tử biến mất bên trong kiến trúc điêu khắc kia, như có sở ngộ lẩm bẩm:
– Thì ra là như vậy!
Dường như y hiểu ra được chuyện gì, khẽ mỉm cười xoay người vào trong nhà, ngồi xếp bằng trên giường, hai tay bấm Lan Hoa Phật ấn đặt trên hai đầu gối, nhắm mắt lẩm bẩm những tiếng phạm âm khó hiểu.
Người bình thường có thể không thấy được gì, nhưng nếu như là người pháp lực cao thâm nhất định sẽ nhìn thấy từng chữ Vạn màu vàng bay ra từ đôi môi y, từ nhỏ biến thành lớn, nhanh chóng bay ra ngoài cửa biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Bên trong thành, rốt cục ba huynh đệ Miêu Nghị đã trốn thoát được Hoàng Bảo Trưởng thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm.
Bọn họ tìm được một cái giếng cổ, xách lên một thùng nước tắm rửa một phen, sau đó Miêu Nghị dẫn hai đứa em đi lên đầu đường. Ba người đi lại trong đám người vô cùng hưng phấn, ước mơ trở thành tiên nhân thật là đẹp.
Bất quá chuyện làm cho ba người đau đầu là không biết gia nhập tiên môn nhà nào thì hơn.
Dựa theo ý tưởng người bình thường, đương nhiên là gia nhập tiên gia càng lợi hại càng tốt, nhưng ba người không biết nhà nào lợi hại nhất.
Mà các môn các phái ai ai cũng muốn bảo vật tìm được từ bên trong Vạn Trượng Hồng Trần, từ lúc đầu chém giết cướp đoạt đến sau này từ từ định ra quy củ: Môn phái tu hành các lộ tụ tập nơi này vì lý do công bình nên không cho ai dùng thủ đoạn, cũng không cho ra đường lôi kéo, toàn bằng vào người tìm bảo tự nguyện, đưa lên cửa nhà ai chính là của nhà đó.
Bất quá muốn hoàn toàn công bình là không thể nào, đại môn phái nằm trong trạch viện xa hoa quý phái của cổ thành, môn phái nhỏ ở nơi có quy mô nhỏ hơn không ít. Dưới tình huống để cho người tìm bảo tự nguyện, môn phái nhỏ nhất định phải thua thiệt không ít.
Bất quá tòa nhà cao lớn khí phái cũng không ít, huynh muội ba người chuẩn bị so sánh xem thử.
– Trương Phong Bảo… Trương Phong Bảo…
Huynh muội ba người vừa mới đi qua một góc đường, Trương Bàn Tử chợt dừng bước quay đầu lại, lộ vẻ ngạc nhiên nhìn lấm lét khắp nơi.
– Lão Nhị, đệ đang làm gì vậy?
Miêu Nghị cùng Lục nha đầu dừng lại hỏi.
– Có người đang gọi đệ.
Trương Bàn Tử hết nhìn Đông tới nhìn Tây nói.
– Ai gọi đệ?
Miêu Nghị và Lục nha đầu cũng không thấy ai.
– Nghe đi, hình như là từ bên kia truyền tới.
Trương Bàn Tử chỉ về phía đầu kia con đường.
Lão Đại và lão Tam vểnh tai lên không nghe thấy gì cả, nhìn nhau lắc đầu, Lục nha đầu bĩu môi:
– Nhị ca lại đang gạt người.
Miêu Nghị cũng không dám khen ngợi nhân phẩm lão Nhị mình, cau mày nói:
– Lão Nhị, đừng làm rộn.
Trương Bàn Tử nóng nảy, chỉ chỉ đầu đường:
– Các ngươi nghe đi, có người đang gọi Trương Phong Bảo liên hồi…
Lục nha đầu tỏ vẻ nghi ngờ nói:
– Nhị ca, người quen biết huynh đều gọi huynh là Trương Bàn Tử kia mà?
Ta… Trương Bàn Tử không nói gì được, còn cho là mình nghe lầm, dùng ngón tay ra sức ngoáy ngoáy lỗ tai, vẫn còn nghe thấy, không khỏi lộ vẻ bất đắc dĩ:
– Đại ca, các ngươi thật không nghe thấy sao? Không phải là đùa bỡn đệ chứ?
Lục nha đầu lắc đầu một cái, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Nhị ca chết cũng không hối cải.
Nhìn dáng vẻ lão Nhị không giống như nói láo, đột nhiên Miêu Nghị nghĩ đến tình hình bên trong Vạn Trượng Hồng Trần hôm trước. Lúc ấy mình nghe được tiếng đàn, nhưng Yến Bắc Hồng lại tỏ vẻ không nghe thấy gì, tựa hồ có hơi giống với tình huống bây giờ.
– Đi, chúng ta đi xem thử!
Miêu Nghị kêu một tiếng, bảo Trương Bàn Tử đi trước dẫn đường.
Đi qua một con đường, ba người đi tới bên ngoài tiểu viện một nhà dân, Trương Bàn Tử chỉ vào viện nói:
– Chính là chỗ này.
Không nói hai lời, không đợi Miêu Nghị kêu, Trương Bàn Tử đã đẩy cửa viện ra gọi to:
– Ai vậy, lão Trương…
Chợt y á khẩu nghẹn lời, huynh muội ba người cùng nhau trợn to hai mắt, tràn đầy vẻ khó có thể tin nhìn vào trong sân.
Không đẩy cửa ra từ bên ngoài nhìn vào chẳng qua là một nhà dân bình thường, vừa đẩy cửa ra lập tức phát hiện có động thiên khác, bên trong hào quang sáng rực, khí lành vờn quanh, tiên nhạc du dương, dị hương xông vào mũi. Hai bên trái phải có mấy tên kim giáp thần nhân uy phong lẫm lẫm đứng thẳng, đây không phải là nhà dân, rõ ràng là phúc địa tiên gia.
Bên trong phòng hào quang sáng ngời có một tên tiên nhân hoàng bào đeo kiếm ngồi xếp bằng trên bảo tọa hoa sen, mỉm cười hòa ái vẫy tay gọi ba huynh muội tiến vào.
Tiên nhân có khí phái lớn như vậy gọi, ba người nào dám cự tuyệt, vô cùng cẩn thận đi vào viện, cửa viện tự động đóng lại.
Tiên nhân áo vàng đưa mắt quét qua ba người, cuối cùng rơi vào trên mặt Trương Bàn Tử, khẽ gật đầu cười hỏi:
– Là ngươi nghe được ta cho gọi ư?
Vẻ giảo hoạt ngày thường của Trương Bàn Tử hiện tại hoàn toàn biến mất, dáng vẻ hết sức ngây ngô gật đầu một cái, gặp phải người lợi hại tốt nhất giả bộ đàng hoàng là tác phong nhất quán của y.
Tiên nhân áo vàng cười nói:
– Ta muốn tìm một đệ tử truyền y bát, thế nhưng từ trước tới nay vẫn không có nhân tuyển thích hợp. Vô tình gặp được Vu Hành Giả bèn cầu y bói cho một quẻ, Vu Hành Giả cho một câu sấm ngôn, quả nhiên người hữu duyên ở chỗ này.
Ba huynh muội vô cùng thận trọng nghe không hiểu y đang nói cái gì, tựa hồ tiên nhân áo vàng cũng không quan tâm ba người có thể nghe hiểu hay không, chỉ hỏi Trương Bàn Tử:
– Ngươi có muốn làm đệ tử ta chăng?
Lúc ba người chạy tìm trong thành, tòa nhà của những tiên gia môn phái dường như cũng khí phái hơn nơi này. Nhưng bên trong đại môn rộng mở, khí phái tiên gia rõ ràng kém nhà này, mà kém không phải là ít.
Trong danh hiệu Hồng Trần tiên tử không phải có mang hai chữ hồng trần sao!? Hơn nữa Vạn Trượng Hồng Trần được người đời chú ý lại sắp mở ra, dường như mọi người biết nên làm như thế nào.
Vì vậy Mục Phàm Quân phái Hồng Trần tiên tử đi ra, để cầu giải nghĩa câu “cây khô lại gặp Xuân”.
Nhưng Hồng Trần tiên tử chạy vòng quanh mấy địa điểm trong Vạn Trượng Hồng Trần, cũng không thể giải được câu “Cây khô lại gặp Xuân” kia, đây đã là địa điểm thứ sáu nàng ghé tới.
Đang lúc nàng cảm thấy nơi đây cũng không có thu hoạch gì, muốn bay lên trời đi sang nơi khác, thình lình hai mắt sáng ngời, nhìn về phía nơi nào đó bên trong cổ thành.
Chỉ thấy trên mái một kiến trúc điêu khắc tinh xảo bên trong thành toát ra một màu xanh biếc. Xà nhà bằng gỗ không ngờ lại nảy sinh mầm non, màu xanh lục chập chờn trong gió nhẹ trông hết sức động lòng người.
Cây khô lại gặp Xuân…
Hồng Trần tiên tử tựa hồ tìm được đầu mối, phất phơ rời khỏi tường thành, kéo theo hai dải lụa dài hơn trăm thước phất phơ giữa không trung, đáp vào nóc kiến trúc bên trong thành kia.
Chỉ còn lại cây liễu già xanh biếc dưới chân tường thành.
… Bạn đang đọc truyện Miêu Nghị – Quyển 1 tại nguồn: http://truyenheo.org/mieu-nghi-quyen-1-full/
Trong sân một nhà dân cư trong thành, một tu sĩ hoàng bào đeo kiếm từ mi thiện mục đưa mắt nhìn thân ảnh Hồng Trần tiên tử biến mất bên trong kiến trúc điêu khắc kia, như có sở ngộ lẩm bẩm:
– Thì ra là như vậy!
Dường như y hiểu ra được chuyện gì, khẽ mỉm cười xoay người vào trong nhà, ngồi xếp bằng trên giường, hai tay bấm Lan Hoa Phật ấn đặt trên hai đầu gối, nhắm mắt lẩm bẩm những tiếng phạm âm khó hiểu.
Người bình thường có thể không thấy được gì, nhưng nếu như là người pháp lực cao thâm nhất định sẽ nhìn thấy từng chữ Vạn màu vàng bay ra từ đôi môi y, từ nhỏ biến thành lớn, nhanh chóng bay ra ngoài cửa biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Bên trong thành, rốt cục ba huynh đệ Miêu Nghị đã trốn thoát được Hoàng Bảo Trưởng thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm.
Bọn họ tìm được một cái giếng cổ, xách lên một thùng nước tắm rửa một phen, sau đó Miêu Nghị dẫn hai đứa em đi lên đầu đường. Ba người đi lại trong đám người vô cùng hưng phấn, ước mơ trở thành tiên nhân thật là đẹp.
Bất quá chuyện làm cho ba người đau đầu là không biết gia nhập tiên môn nhà nào thì hơn.
Dựa theo ý tưởng người bình thường, đương nhiên là gia nhập tiên gia càng lợi hại càng tốt, nhưng ba người không biết nhà nào lợi hại nhất.
Mà các môn các phái ai ai cũng muốn bảo vật tìm được từ bên trong Vạn Trượng Hồng Trần, từ lúc đầu chém giết cướp đoạt đến sau này từ từ định ra quy củ: Môn phái tu hành các lộ tụ tập nơi này vì lý do công bình nên không cho ai dùng thủ đoạn, cũng không cho ra đường lôi kéo, toàn bằng vào người tìm bảo tự nguyện, đưa lên cửa nhà ai chính là của nhà đó.
Bất quá muốn hoàn toàn công bình là không thể nào, đại môn phái nằm trong trạch viện xa hoa quý phái của cổ thành, môn phái nhỏ ở nơi có quy mô nhỏ hơn không ít. Dưới tình huống để cho người tìm bảo tự nguyện, môn phái nhỏ nhất định phải thua thiệt không ít.
Bất quá tòa nhà cao lớn khí phái cũng không ít, huynh muội ba người chuẩn bị so sánh xem thử.
– Trương Phong Bảo… Trương Phong Bảo…
Huynh muội ba người vừa mới đi qua một góc đường, Trương Bàn Tử chợt dừng bước quay đầu lại, lộ vẻ ngạc nhiên nhìn lấm lét khắp nơi.
– Lão Nhị, đệ đang làm gì vậy?
Miêu Nghị cùng Lục nha đầu dừng lại hỏi.
– Có người đang gọi đệ.
Trương Bàn Tử hết nhìn Đông tới nhìn Tây nói.
– Ai gọi đệ?
Miêu Nghị và Lục nha đầu cũng không thấy ai.
– Nghe đi, hình như là từ bên kia truyền tới.
Trương Bàn Tử chỉ về phía đầu kia con đường.
Lão Đại và lão Tam vểnh tai lên không nghe thấy gì cả, nhìn nhau lắc đầu, Lục nha đầu bĩu môi:
– Nhị ca lại đang gạt người.
Miêu Nghị cũng không dám khen ngợi nhân phẩm lão Nhị mình, cau mày nói:
– Lão Nhị, đừng làm rộn.
Trương Bàn Tử nóng nảy, chỉ chỉ đầu đường:
– Các ngươi nghe đi, có người đang gọi Trương Phong Bảo liên hồi…
Lục nha đầu tỏ vẻ nghi ngờ nói:
– Nhị ca, người quen biết huynh đều gọi huynh là Trương Bàn Tử kia mà?
Ta… Trương Bàn Tử không nói gì được, còn cho là mình nghe lầm, dùng ngón tay ra sức ngoáy ngoáy lỗ tai, vẫn còn nghe thấy, không khỏi lộ vẻ bất đắc dĩ:
– Đại ca, các ngươi thật không nghe thấy sao? Không phải là đùa bỡn đệ chứ?
Lục nha đầu lắc đầu một cái, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Nhị ca chết cũng không hối cải.
Nhìn dáng vẻ lão Nhị không giống như nói láo, đột nhiên Miêu Nghị nghĩ đến tình hình bên trong Vạn Trượng Hồng Trần hôm trước. Lúc ấy mình nghe được tiếng đàn, nhưng Yến Bắc Hồng lại tỏ vẻ không nghe thấy gì, tựa hồ có hơi giống với tình huống bây giờ.
– Đi, chúng ta đi xem thử!
Miêu Nghị kêu một tiếng, bảo Trương Bàn Tử đi trước dẫn đường.
Đi qua một con đường, ba người đi tới bên ngoài tiểu viện một nhà dân, Trương Bàn Tử chỉ vào viện nói:
– Chính là chỗ này.
Không nói hai lời, không đợi Miêu Nghị kêu, Trương Bàn Tử đã đẩy cửa viện ra gọi to:
– Ai vậy, lão Trương…
Chợt y á khẩu nghẹn lời, huynh muội ba người cùng nhau trợn to hai mắt, tràn đầy vẻ khó có thể tin nhìn vào trong sân.
Không đẩy cửa ra từ bên ngoài nhìn vào chẳng qua là một nhà dân bình thường, vừa đẩy cửa ra lập tức phát hiện có động thiên khác, bên trong hào quang sáng rực, khí lành vờn quanh, tiên nhạc du dương, dị hương xông vào mũi. Hai bên trái phải có mấy tên kim giáp thần nhân uy phong lẫm lẫm đứng thẳng, đây không phải là nhà dân, rõ ràng là phúc địa tiên gia.
Bên trong phòng hào quang sáng ngời có một tên tiên nhân hoàng bào đeo kiếm ngồi xếp bằng trên bảo tọa hoa sen, mỉm cười hòa ái vẫy tay gọi ba huynh muội tiến vào.
Tiên nhân có khí phái lớn như vậy gọi, ba người nào dám cự tuyệt, vô cùng cẩn thận đi vào viện, cửa viện tự động đóng lại.
Tiên nhân áo vàng đưa mắt quét qua ba người, cuối cùng rơi vào trên mặt Trương Bàn Tử, khẽ gật đầu cười hỏi:
– Là ngươi nghe được ta cho gọi ư?
Vẻ giảo hoạt ngày thường của Trương Bàn Tử hiện tại hoàn toàn biến mất, dáng vẻ hết sức ngây ngô gật đầu một cái, gặp phải người lợi hại tốt nhất giả bộ đàng hoàng là tác phong nhất quán của y.
Tiên nhân áo vàng cười nói:
– Ta muốn tìm một đệ tử truyền y bát, thế nhưng từ trước tới nay vẫn không có nhân tuyển thích hợp. Vô tình gặp được Vu Hành Giả bèn cầu y bói cho một quẻ, Vu Hành Giả cho một câu sấm ngôn, quả nhiên người hữu duyên ở chỗ này.
Ba huynh muội vô cùng thận trọng nghe không hiểu y đang nói cái gì, tựa hồ tiên nhân áo vàng cũng không quan tâm ba người có thể nghe hiểu hay không, chỉ hỏi Trương Bàn Tử:
– Ngươi có muốn làm đệ tử ta chăng?
Lúc ba người chạy tìm trong thành, tòa nhà của những tiên gia môn phái dường như cũng khí phái hơn nơi này. Nhưng bên trong đại môn rộng mở, khí phái tiên gia rõ ràng kém nhà này, mà kém không phải là ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.